Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hàm Vũ Phong vào những tháng đầu về nước chưa bao giờ ngừng chờ đợi chị."

Vũ Lục Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên kia đường, Hàm Vũ Phong đang tựa lưng vào chiếc Jaguar, trên tay hắn, một điếu thuốc đang cháy dở.

"Trần Hải Minh là người đầu tiên giúp anh ấy liên lạc với chị. Hàm Vũ Phong không về Anh nhưng anh Hải Minh thì có. Đội bóng đá cũ cùng anh Hải Minh đã chủ động tìm đến chị, nhưng rồi không thể gặp được vì đội bóng rổ ngăn cản họ. Những thành viên đội bóng rổ nói đội trưởng Michelle Smith và "bạn gái" của đội trưởng đang "bận" ở phòng thay đồ phía trong sân tập..."

"Nói dối! Bọn chúng nói dối!"

"Anh Trần Hải Minh không tin." Vũ Lục Hàn tiếp tục nói, bất chấp ả đang nhìn mình giận dữ, và sợ hãi. "Anh ấy thay vì bỏ về đã cùng vài thành viên đội bóng đá đột nhập vào phòng thay đồ. Không chỉ anh ấy mà các thành viên đội bóng đá đều chứng kiến Michelle Smith, và bạn gái Emily..."

"Đủ rồi! Im đi, đủ rồi!"

Vũ Lam lại đập bàn một lần nữa, dùng hai tay ôm đầu. Ả cúi gằm, Vũ Lục Hàn không thể nhìn thấy biểu hiện của ả lúc này. Nhưng cô nhìn thấy hai bàn tay ả run rẩy. Quả nhiên Tóc Đỏ đã kể cho cô sự thật. Trong những ngày Tóc Đỏ cùng Triệu Minh ở nhà mình, Vũ Lục Hàn cũng đã không kiềm chế nổi sự tò mò về quá khứ giữa Vũ Lam và Hàm Vũ Phong. Cô chỉ muốn biết chuyện gì khiến cô gái đó hành xử như vậy, có lẽ tất cả chỉ xuất phát từ hai chữ "hối hận" mà thôi.

"Tên khốn tóc đỏ ấy, lần nào cũng là tên khốn ấy..."

Vũ Lam rít lên với giọng nói mang một chút giận dữ. Vũ Lục Hàn im lặng chờ đợi, nhưng ả không nói thêm lời nào.

"Chị biết rằng đó đều là lỗi của chị."

"Cả cô nữa, cô và thằng khốn đó chẳng khác gì nhau!"

Rồi ả bật khóc. Ả thật sự đã khóc. Vũ Lục Hàn nhìn ra ngoài cửa. Hắn đã dụi tắt điếu thuốc.

"Đáng lẽ cô không nên đến đây..." Vũ Lam không nhìn cô, nói giữa những tiếng nức nở. "Để tôi không thấy tôi tệ hại đến mức nào..."

Vũ Lục Hàn không đáp. Ả ngẩng lên nhìn cô với gương mặt giàn giụa nước mắt. Dòng mascara chảy xuống thành vệt đen dài.

"Cô chẳng có gì hơn tôi cả!" Ả nói. "Cô sinh ra sau tôi. Cô gặp anh ấy sau tôi. Cô được anh ấy yêu sau tôi. Cuối cùng, người có lại là cô, không phải tôi..."

"Tôi..."

"Im đi, tôi chưa nói xong! Cô có biết bây giờ, tôi thậm chí còn ghét cô hơn cả lúc trước không?"

Vũ Lục Hàn nhăn mặt. Cô muốn phản bác, nhưng có gì đó trong ánh mắt và giọng nói của ả khiến cô kìm lòng.

"Lần đầu tiên có một đứa dám dạy tôi phải sống như thế nào... À không, dám bảo tôi rằng tôi đã làm sai..."

Vũ Lam lại cười hềnh hệch. Nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Gặp cô... Tôi thấy tôi là một thứ... vô cùng kinh khủng." Ả quay đi, lau nước mắt và cả mascara đang chảy nhoe nhoét thành dòng trên mặt. Khuôn mặt ả nhem nhuốc với phấn trang điểm trộn lẫn nước mắt và mascara. "Hóa ra, người mà James yêu lại tốt bụng đến mức ngu ngốc như vậy..."

"Tôi chỉ muốn..."

"Cô nói đủ rồi!" Ả đột nhiên ngắt lời và nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. "Với cái lòng tốt của cô, sớm muộn gì cô cũng đánh mất James mà thôi."

Ả rút một tờ giấy ăn, lau sạch lớp trang điểm và ném những tờ giấy ăn đã dùng xuống dưới đất.

"Cô nên đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

"Tôi chỉ đi khi tôi chắc chắn rằng chị sẽ không tốn thời gian làm những việc không mang lại kết quả nữa."

"Cô đúng là con ngốc có niềm tin ngớ ngẩn!"

Vũ Lam phá lên cười. Nước mắt đọng lại kết hợp với nụ cười của ả tạo nên gương mặt méo mó tội nghiệp.

"Chị đừng nghĩ tôi quá cao thượng hay tốt bụng một cách ngớ ngẩn."

Vũ Lục Hàn tựa lưng vào ghế, điềm tĩnh như cách hắn vẫn thường làm.

"Tôi vẫn đến đây gặp chị với tư cách người yêu chính thức gặp gỡ tình địch của mình. Tôi không muốn nhìn thấy Hàm Vũ Phong phải tốn công sức ngăn chặn chị đến gần tôi, thật tốn thời gian của anh và tốn công sức của chị. Chị không thể đánh bại Hàm Vũ Phong đâu, chị biết mà, anh ấy chuẩn bị tống chị vào tù rồi đấy. Hi vọng chị nghe lời tôi và dừng lại, hơn ai hết, chị hiểu mọi chuyện đều từ chị mà ra."

Vũ Lam cúi gằm mặt. Đến lúc này, Vũ Lục Hàn không thể biết ả nghĩ gì nữa. Cô cũng chẳng muốn biết. Cô không muốn chứng kiến gương mặt giống hệt mình điên dại và bẩn thỉu, vì nước mắt, vì đau khổ, vì bất lực. Giống như nhìn bản thân qua một tấm gương.

Vũ Lục Hàn đứng dậy, không bỏ đi ngay mà nhìn Vũ Lam thêm một lúc lâu. Ả không hề cử động.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Vũ Lục Hàn tiếp tục. Cô thừa nhận cách xử lí bình tĩnh và điềm đạm của hắn không chỉ khiến bản thân kìm hãm được những cơn tức giận không cần thiết, mà còn khiến đối phương phải hoang mang và tuyệt vọng. Một sự trêu ngươi thầm kín.

"Trên hết, mong chị hãy nhớ kĩ. Nếu chị vẫn còn làm phiền chúng tôi, hay bạn bè chúng tôi, vì mục đích riêng của chị, thì tôi sẽ không ngăn cản Hàm Vũ Phong đến Viện Kiểm sát với đơn tố giác chị nữa. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm, tôi chỉ muốn cho chị một cơ hội, cũng như cho chính tôi một cơ hội mà thôi. Tôi tha thứ cho chị, vì tôi muốn tha thứ cho những suy nghĩ trả thù điên rồ từng xuất hiện trong đầu mình. Những gì đã mất, cố gắng mấy cũng không thể trở về như trước được."

Và cô chào ả một lần nữa rồi quay lưng đi thẳng. Ly cà phê của cô nguội ngắt.

"Xin lỗi... về mẹ cô."

Vũ Lục Hàn đứng khựng lại.

"Nếu không phiền, cho tôi một lần đến gặp và xin lỗi mẹ cô, trực tiếp."

Trái tim Vũ Lục Hàn run lên. Cô phải hít thở thật sâu mới có thể trả lời một cách bình thường.

"Tốt hơn hết đừng làm như vậy."

Vũ Lục Hàn ngẩng cao đầu, bước ra ngoài, cúi chào các nhân viên phục vụ.

Ngay khi mở cửa, Hàm Vũ Phong đã từ bao giờ đứng bên cạnh cô.

"Thật có lỗi khi đã đánh giá thấp em, bà Adam ạ."

Hàm Vũ Phong tủm tỉm cười. Vũ Lục Hàn lại hít đầy không khí vào phổi, quay sang tự tin nheo mắt với hắn.

"Anh định vào làm loạn phải không?"

"Đúng là vậy, khi thấy cô ta ném tập giấy vào em." Hắn xoa cằm. "Nhưng sau đó cô ta lại ôm mặt khóc. Anh chưa bao giờ trông thấy cô ta ở bộ dạng khổ sở như vậy. Kể cả khi đòi quay lại với anh, cô ta cũng không khóc lóc kinh khủng như thế."

"Anh không nên đánh giá người khác theo vẻ bề ngoài."

Vũ Lục Hàn kết luận khi hai người cùng nhau sang đường, đi về phía chiếc xe.

"Vậy bây giờ, em muốn làm gì tiếp theo?"

Vũ Lục Hàn quay sang nhìn hắn. Cô thở ra, nhấc chiếc kính râm hắn cài trên ngực áo lên và đeo lên mắt mình.

"Đi ra sân bay thôi, ngài Adam."

Hắn bật cười, nghiêng người mở cửa xe cho cô như cách Juliano thường làm. Vũ Lục Hàn bước lên xe, duyên dáng như một vị tiểu thư.

Cô đưa mắt nhìn về phía quán cà phê thêm một lần nữa khi cánh cửa xe đóng lại. Người song trùng của cô, hình ảnh phản chiếu của cô. Ả vẫn ngồi đó, bên cạnh ô cửa sổ kính. Trên tay ả là tách cà phê đen đắng ngắt đã nguội tanh khói từ bao giờ.

**********

Sân bay Quốc tế lúc chín giờ sáng đã vô cùng nhộn nhịp. Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong nổi bật hẳn lên với hai bộ đồ đôi trắng tinh. Họ đã đứng nãy giờ ở phía cửa ra, trong khi hắn vẫn thong thả đút tay vào túi quần thì Vũ Lục Hàn lại nhấp nhổm bên cạnh.

"Em háo hức hay đang lo sợ muốn chạy về đấy?" Hắn đùa cợt. Cô bĩu môi, không thèm nhìn hắn. Mắt cô sáng lên, túm lấy cánh tay hắn lay mạnh.

Bước vào từ cửa ra sân bay là một người phụ nữ đẹp, với mái tóc ngắn hoe vàng uốn xoăn lọn to quý phái. Người phụ nữ mặc chiếc váy ôm ngang đùi màu đỏ khoe thân hình đồng hồ cát chuẩn mực và làn da trắng rạng rỡ. Dù chỉ đi đôi bốt da đế thấp, khi đến gần, bà chỉ kém con trai nửa cái đầu. Khi bà đeo chiếc kính râm, Vũ Lục Hàn biết chắc Hàm Vũ Phong giống ai.

"Libby!"

Hàm Vũ Phong đến gần ôm mẹ. Người phụ nữ tháo bỏ chiếc kính râm, để lộ hoàn toàn gương mặt đẹp ngỡ ngàng ở độ tuổi năm mươi: đôi chút sắc sảo kèm theo vẻ nhã nhặn đáng quý trọng. Bà quay sang nhìn Vũ Lục Hàn bằng đôi mắt nâu trong trẻo, hiền dịu như màu cà phê sữa.

"Libby, đây là Vũ Lục Hàn, hôn thê của con."

Hàm Vũ Phong liền giới thiệu cô với mẹ. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, vội vàng cười toe toét và bắt tay bà.

"Cháu... cháu chào cô..." Cô lắp bắp chào bằng thứ tiếng Anh vụng về. Hắn cười dịu, nói với mẹ.

"Cô ấy ít khi nói tiếng Anh với con nên vẫn còn e ngại. Nhưng cô ấy hiểu ngoại ngữ rất tốt, mẹ chăm chỉ nói chuyện cùng cô ấy vào nhé."

Libby Adam mỉm cười, bắt tay Vũ Lục Hàn với vẻ thân thiện gần gũi.

"Hãy cứ gọi cô là Libby. Rất vui được gặp cháu, cháu không biết cô mong được gặp cháu đến thế nào đâu! Thế hai đứa định thế nào? Bao giờ cưới..."

Câu hỏi của bà Adam chỉ đủ dọa Vũ Lục Hàn. Cô đỏ ửng mặt lên, chưa kịp phản bác câu nào thì Hàm Vũ Phong bên cạnh đã thong thả đáp lời.

"Tháng sáu này, sau khi cô ấy tốt nghiệp. Con xin lỗi vì không nói ngay với mẹ sau khi cầu hôn cô ấy, cũng được một tháng rồi..."

"Anh cầu hôn khi nào?"

Vũ Lục Hàn xấu hổ lớn tiếng hỏi. Bà Adam không hiểu lắm, chỉ thấy cảnh tượng này rất ngộ nghĩnh. Một cô gái vừa lớn tiếng với con trai bà. Rất tốt, nghĩa là sau này con trai bà không thể bắt nạt được ai bằng cái điệu bộ lạnh lùng nữa rồi...

"Em không nhớ em chơi cờ vua thua anh à?" Hàm Vũ Phong tỉnh bơ hỏi.

"Như thế mà là cầu hôn à? Như thế là... cá cược thua đấy chứ!"

Vũ Lục Hàn xấu hổ đánh nhẹ vào tay hắn. Hàm Vũ Phong trợn mắt. Cô rụt cổ lại như một chú rùa.

"Khoan đã, Will đâu?"

Hắn đột ngột quay sang hỏi mẹ. Vũ Lục Hàn vẫn còn bất mãn lườm hắn. Bà Adam búng tay, quay lại ngó nghiêng.

"Will đang đi lấy hành lý."

Lúc này Vũ Lục Hàn mới nhận ra người phụ nữ này bay một chặng đường mấy nghìn cây số từ châu Âu sang gặp họ mà không có hành lý bên mình. Cô cũng bất giác nhìn ngó theo hướng nhìn của bà Adam, không hiểu người tên Will mà họ nhắc đến là ai. Vệ sĩ chăng? Hay quản gia, tài xế riêng? Cô nghĩ đến Juliano với những bộ tuxedo màu đen đồng điệu. Vậy là cô chỉ nhìn ngó tìm kiếm những người ngoại quốc cao to mặc tuxedo. Chẳng có ai mặc như vậy vào lúc này, ở sân bay cả.

Libby Adam đột nhiên vẫy tay loạn xạ. Vũ Lục Hàn chăm chú quan sát, nhận thấy một người đàn ông đang rạng rỡ vẫy tay lại với bà, đẩy theo một xe hành lý. Hàm Vũ Phong nghiêng người, trừng mắt với mẹ.

"Mẹ bắt nạt Will quá nhiều rồi đấy."

"Có sao đâu! Ông ấy yêu mẹ mà!"

Yêu mẹ? Vũ Lục Hàn giật nhẹ tay áo hắn, đỏ mặt hỏi.

"Will là ai thế anh?"

"Là chồng sắp cưới của mẹ anh." Hắn mỉm cười đáp lại cô. Hắn thích thú khi thấy vẻ sững sờ của cô, hôn nhanh lên má cô một cái khi mẹ không để ý và trở nên nghiêm túc trở lại khi Will đến gần.

Will là một người Pháp, khoảng hơn năm mươi tuổi, có mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ, mắt nâu trầm lặng và bộ râu quai nón mới cạo cách đây ba ngày. Will như một vị khách du lịch bình thường với quần bò, áo phông, chiếc kính râm gài trên ngực, máy ảnh quàng trên cổ, đi giày thể thao hiệu Adidas và ba lô đeo trên lưng. Toàn bộ hành lý ông đang mang theo đều là hành lý của bà Adam. Ông có nụ cười khá đẹp, miệng rộng với hai lúm đồng tiền.

Ông đã ôm Hàm Vũ Phong và nói chuyện với hắn bằng tiếng Pháp. Ông nhìn Vũ Lục Hàn hai lần, nhưng cô hoàn toàn không hiểu ông nói gì.

"Ông ấy nói em rất xinh đẹp." Hắn nhìn cô dịu dàng. "Ông ấy muốn xin một kiểu ảnh của em."

"Em?"

Cô tròn mắt chỉ vào mình, nhìn hắn rồi nhìn ông người Pháp. Will cười với cô, gật đầu và giơ lên chiếc máy ảnh. Ông ra hiệu cho hắn đứng vào cạnh cô, rồi nhân lúc hắn ôm lấy vai cô và cúi xuống nhìn cô, Will đã chụp ngay một tấm.

"Tu es magnifique!"

Will nhìn bức ảnh vừa chụp, thốt lên và ra dấu ngón cái. Ông quay sang hôn bà Adam lên má, rồi tiến đến gần bắt tay Vũ Lục Hàn.

"Je m'appelle Will Moreau." Ông nhìn cô bằng đôi mắt nâu trầm. "Content de te rencontrer."

"Tôi tên là Will Moreau, rất vui được gặp cô."

Hàm Vũ Phong dịch lại khi thấy biểu hiện ngây ngốc của cô. Vũ Lục Hàn mất vài giây xử lí thông tin, cười rạng rỡ gật đầu và dùng tiếng Anh của mình để tự giới thiệu.

"Ông ấy không biết nhiều tiếng Anh đâu." Hắn ghé tai cô thì thầm. Cô đỏ mặt một lần nữa, xem ra để giao tiếp với gia đình hắn cũng là một trở ngại cần xử lý.

"Thật à?"

"Không, anh nói đùa đấy. Ông ấy sẽ kết hôn với mẹ anh vào mùa hè này."

Hàm Vũ Phong bật cười, nhanh chóng nói thêm một câu để tránh ánh nhìn đáng sợ từ cô. Từ khi yêu Vũ Lục Hàn, trêu chọc cô đã trở thành thú vui mới nổi của hắn.

"Đi thôi, Libby, đi thôi Will. Con đã sắp xếp chỗ cho hai người rồi. Hai người có thể ghé qua đó trước, rồi qua nhà Tiểu Hàn..."

"Ồ không, mẹ đến đây đâu phải đi du lịch!" Bà Adam đáp. "Đưa mẹ đến gặp gia đình con dâu tương lai đi nào. Đã đến lúc các bậc phụ huynh bàn về đám cưới rồi!"

Rồi Libby Adam khoác tay Vũ Lục Hàn như thể họ đã quen biết từ lâu. Những thứ toát ra từ bà khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy thật gần gũi, ấm áp.

Họ sẽ là gia đình thứ hai của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro