Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Hàn! Lâu rồi không thấy nha!"

Chủ quán chân gà cười đon đả khi thấy Vũ Lục Hàn. Nhiều lần mua chân gà ở đây đã khiến Vũ Lục Hàn bất đắc dĩ thành khách quen.

"Cho cháu hai suất mang về."

Vũ Lục Hàn cười lịch sự đáp lại. Bà chủ quán gật đầu, bỗng dưng đưa đôi mắt híp về phía sau cô, xuýt xoa.

"Bạn trai cháu đẹp trai ghê! Nhìn như người nước ngoài vậy!"

Vũ Lục Hàn ngớ người nhìn chủ quán, quay đầu lại nhìn. Hàm Vũ Phong từ lúc nào đã ở ngay sau lưng cô, dù lúc dừng xe người này tỏ ý không muốn bước ra ngoài. Cô cũng chẳng cần hắn hộ tống, chỉ không ngờ hắn chịu chui ra khỏi xe và đến đứng cạnh cô. Trong thâm tâm, cô nghĩ rằng người như hắn ở trước đám đông phải tỏ ra không quen biết người như cô mới phải.

"Dạ không, cháu..."

Vũ Lục Hàn đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy, liên tục xua tay, hi vọng Hàm Vũ Phong không để ý đến lời bà chủ quán vừa nói. Ngược với thái độ phủ nhận quyết liệt của cô, bà chủ quán lại càng sung sướng.

"Này bác nói thật, có bạn trai cao to giàu có như thế kia, cháu giữ là đúng rồi! Chẳng việc gì phải bỏ người như thế kia mà đi lấy người xa lạ."

Vũ Lục Hàn đứng hình, mồ hôi lạnh túa ướt lưng áo. Bà chủ quán chắc hẳn đã biết về chuyện hủy hôn của Vũ Lục Hàn, giờ lại lôi ra nói không đúng thời điểm. Quả là sau khi vụ việc hủy hôn của cô lên báo, Vũ Lục Hàn chưa ghé qua đây, nên bà chủ quán thấy cô mới nóng lòng lôi chuyện đó ra để nói như vậy. Vũ Lục Hàn vô cùng bối rối vì Hàm Vũ Phong đang đứng ngay phía sau.

Cô không muốn nhớ lại tình huống đáng xấu hổ đó, nhất là trước mặt Hàm Vũ Phong. Hắn đã khó chịu sẵn với cô, cộng thêm chuyện này, chỉ sợ hắn sẽ hành cô chết mất.

"Đúng vậy, thật nực cười nếu để bạn gái mình kết hôn với người khác."

Trái với hi vọng của cô, Hàm Vũ Phong chậm rãi đáp lại bà chủ quán, thái độ không cau có như đối với cô. Bà chủ quán, người gợi chuyện và cực kì vô tư, tươi cười nhìn hắn.

"Đúng thế, rất khí phách! Đàn ông là phải chí khí như cậu mới đáng để Tiểu Hàn nương tựa!"

"Cảm ơn."

Hắn cười một cái nhạt thếch. Vũ Lục Hàn nuốt khan, từ đầu đến cuối không dám nhìn hắn, tim đập lên xuống theo từng chữ Hàm Vũ Phong thốt ra ngoài. Bà chủ quán được thể, đon đả cười, đưa cho hắn hai túi nilon đựng đồ ăn. Vũ Lục Hàn với tay định cầm lấy, rốt cuộc chậm chạp để Hàm Vũ Phong phải cầm. Hắn cũng không tỏ thái độ khó chịu, im lặng thanh toán, giống như đó hiển nhiên là nghĩa vụ của hắn vậy. Hàm Vũ Phong trả tiền xong, xách hai túi đồ ăn đi thẳng về phía xe, để kệ Vũ Lục Hàn lóc cóc chạy theo mình.

"Cô thích ăn thứ này à?"

Hắn nhăn nhó hỏi khi họ ngồi vào trong xe, Vũ Lục Hàn chỉ gật đầu. Hắn nhận ra thái độ của cô đã thay đổi từ giây phút bà chủ quán khơi gợi về chuyện đính hôn, có lẽ nó làm cô không thoải mái. Hàm Vũ Phong im lặng ghi nhận, khởi động xe, không nói thêm một lời.

"Bữa trưa như vậy không đủ đâu."

Cả quãng đường Vũ Lục Hàn đã im lặng bất ngờ, người rốt cuộc phải lên tiếng lại là hắn. Trong Hàm Vũ Phong xuất hiện cái gì đó như thúc đẩy hắn phải nói chuyện với cô. Cô vẫn ngồi thẫn thờ nhìn qua cánh cửa sổ, tâm hồn như đã trôi tận phương nào. Hắn không thích, cực kì không thích. Trên đời, thứ Hàm Vũ Phong chán ghét nhất chính là sự phớt lờ.

"Mua thêm cái gì ăn được không?"

Vũ Lục Hàn trả lời một cách hờ hững, phát ra thứ âm thanh gì đó như một lời đồng tình nhạt nhẽo. Thái độ này vô tình chọc tức sự kiên nhẫn của Hàm Vũ Phong, hắn cảm thấy bản thân không được tôn trọng. Hắn nhận ra cơ thể mình đã sục sôi tức tối; hắn cảm nhận được rõ rằng bản thân mình đang bị người bên cạnh gạt sang một bên.

Hàm Vũ Phong ngay lập tức đạp phanh, mặc kệ việc họ đang chạy giữa đường. Có những tiếng la ó, bấm còi ầm ĩ xung quanh họ rồi vụt đi mất. Vũ Lục Hàn giật thót, chúi về phía trước, quay sang trợn mắt nhìn hắn.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, Hàm Vũ Phong lao người về phía cô, hai tay hắn tóm gọn khuôn mặt cô và đôi môi hắn bất chấp chủ nhân chạm đến bờ môi đang mở hé vì kinh ngạc. Vũ Lục Hàn không còn cảm thấy nhịp đập của trái tim trong lồng ngực mình nữa. Đôi mắt cô mờ đi trong chốc lát, các dây thần kinh rung mạnh cùng một lúc và adrenaline tăng vọt trong cơ thể. Hàm Vũ Phong lại-hôn-cô. Và ngay lúc này, hắn-không-hề-say!

Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Cả cô và hắn đều không nói một lời, riêng Vũ Lục Hàn chỉ biết cắm mặt vào mấy miếng chân gà. Từ sau lúc "đó", dù khoảnh khắc chỉ kéo dài vài giây, nhưng Vũ Lục Hàn cảm thấy mình đã mất khả năng giao tiếp, người cô luôn nóng bừng. Cô không dám nhìn người kia nên không biết hắn cảm thấy thế nào, cũng như hắn chẳng hề nói chuyện với cô; chạm vào cô lại càng không. Mọi thứ trôi đi trong không khí ngại ngùng và nặng nề, khiến Vũ Lục Hàn nuốt cũng không trôi.

"Tối nay tôi không ở nhà." Hàm Vũ Phong phá vỡ sự im lặng. Vũ Lục Hàn chỉ gật đầu, mặt vẫn cúi gằm.

"Hình như cô đã quên một điều khoản trong hợp đồng là cô sẽ nhìn tôi khi nói chuyện." Hắn khoanh tay lại, tựa người ra sau nhìn cô. Tự anh thỏa thuận với anh đấy chứ. Vũ Lục Hàn bất mãn, liếc mắt nhìn hắn, lại gật rồi cúi đầu xuống. Chỉ cần nhìn hắn, hình ảnh trong xe ô tô lại hiện ra khiến mặt cô đỏ lừ.

"Ăn hết đi."

Hàm Vũ Phong đẩy chân gà đến trước mặt cô: gần như còn nguyên. Không thích càng tốt, tôi càng được ăn nhiều, cô bĩu môi. Cô nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ từ hắn trước khi đứng dậy. Hàm Vũ Phong thay đồ rất nhanh, phong thái như thể chỉ chờ để ra khỏi căn nhà này. Hắn gài chiếc kính râm lên ngực áo, nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn rồi lẳng lặng bỏ đi.

Vũ Lục Hàn gần như nín thở, chỉ đến khi nghe tiếng xe ra khỏi khuôn viên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy bản thân rối loạn và mất kiểm soát với từng hành động nhỏ của hắn, kể cả những cái nhìn lướt qua hay những câu mệnh lệnh đơn giản. Mọi thứ như tác động lên đủ giác quan của Vũ Lục Hàn, khiến cô cảm giác mạch máu gai lên từng nốt một, ngứa ngáy và khó chịu.

"Bữa ăn trưa" của Vũ Lục Hàn chỉ có hai hộp chân gà xả ớt và nó khiến cô phát ngán. Cô nghĩ đến những quyển sách đã mượn từ thư viện buổi trưa nay, nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới mình sẽ dành để thưởng thức chúng. Bỗng nhiên Vũ Lục Hàn giật mình hoảng loạn: cô phải tham gia tiết sinh hoạt ở trường lúc hai giờ chiều!

Theo kế hoạch đã vạch sẵn ngày hôm qua, cô sẽ lên thư viện trường sau giờ học rồi lẻn về nhà ăn trưa, đến một giờ ba mươi sẽ quay lại trường, bốn giờ tiết sinh hoạt kết thúc mới gọi hắn. Cô đã nói qua kế hoạch đó với Hàm Vũ Phong từ tối qua (tất nhiên không có chi tiết "lẻn về nhà"), vậy mà hắn không quan tâm, có khi còn không thèm nghe; để rồi trưa nay xuất hiện đột ngột làm xáo trộn mọi kế hoạch của cô. Bây giờ đã gần một giờ, nếu may mắn gọi được hắn về mở cổng thì vẫn kịp. Dựa vào cách ăn mặc của Hàm Vũ Phong, cô đoán người này hiện tại không phải rời đi vì công việc.

Ngay lúc này, Vũ Lục Hàn cảm thấy mình như một con chim bị nhốt lồng: cái lồng to rộng, tuyệt đẹp nhưng không có cách nào thoát khỏi trừ khi được chủ nhân mở lồng thả ra. Cô nhấn nút gọi sau khi đã nhìn chằm chằm vào cái tên được lưu ngay đầu danh bạ, mím môi chờ đợi, trong lòng sục sôi.

"James, Adam." Giọng nói của hắn phát ra đều đều. Cô đoán hắn không lưu tên cô trong danh bạ nên mới có loại thái độ như vậy, hoặc cũng có khi người này luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt và khó gần mỗi khi nghe điện thoại.

"Là tôi, Vũ Lục Hàn đây." Cô hít vào một hơi thật sâu, chờ đợi nhưng không thấy người kia đáp lại. "Xin lỗi nhưng anh có thể quay xe lại và cho tôi ra khỏi nhà không?"

"Sao thế? Sợ phải ở chung với tôi à?" Vũ Lục Hàn nghe thấy một tiếng cười giễu cợt, không cần nhìn tận mắt cũng có thể mường tượng ra biểu hiện của Hàm Vũ Phong bây giờ.

"Không!" Chẳng biết tại sao cô phải mạnh miệng phủ nhận ngay như vậy, nhưng cô chỉ sợ nói gì đó khiến đối phương phát cáu và nhốt cô trong nhà. "Chiều nay tôi vẫn còn tiết ngoại khóa ở trường, lúc hai giờ. Tôi không thể nghỉ được! Phiền anh..."

"Trèo cổng mà ra."

Hàm Vũ Phong lạnh lùng cắt ngang, không thèm để cô kịp lên tiếng đã tắt máy. Vũ Lục Hàn chưa kịp năn nỉ thêm lời nào, miệng cứng đờ trước câu trả lời thô lỗ và phũ phàng của hắn. Cô ngây người nhìn về phía cánh cổng sắt to lớn ngoài sân, trong lòng nảy sinh cảm giác hụt hẫng. Thật thô lỗ! Cánh cổng phải cao gấp ba lần cô, trèo qua thì đến sang năm mới ra được khỏi nhà! Nhưng kẻ kia đã không có lòng thì cô không việc gì phải giữ kẽ nữa. Nếu hắn đã ép cô đến vậy, Vũ Lục Hàn này sẽ trèo cổng ra khỏi nhà!

Nghĩ rất nhanh mà không thèm cân nhắc, Vũ Lục Hàn mở tung cửa chính, bước ra khuôn viên rộng lớn. Cô đeo balo sau lưng, hùng hổ tiến về phía cánh cổng sắt. Cô không thấy bến xe nào gần đây, nhưng nếu cứ đi bộ ngược về phía đoạn đường hướng về khu phố chính, có lẽ sẽ thấy xe bus. Với một niềm tin bất diệt rằng mình sẽ tìm được đường ra khỏi nhà mà không phải phụ thuộc vào Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn rất quyết tâm kéo cao tay áo để trèo cổng. Ngay cái lúc hai tay mới nắm vào hoa sắt, cô đã thấy phía xa là chiếc xe màu xám bạc đang tiến lại gần. Người duy nhất có xe ở đây chỉ có Hàm Vũ Phong mà thôi.

Cánh cổng tự động mở ra chầm chậm. Đây là thời điểm khá thích hợp để cô tranh thủ cơ hội vọt ra ngoài, tự mình thể hiện thái độ cương quyết với sự thô lỗ khi nãy của Hàm Vũ Phong bằng cách không cần hắn giúp đỡ đưa đi học. Tuy thế, sau khi cân nhắc lại, Vũ Lục Hàn nhận ra mình đã sắp muộn giờ, và cô thì thật lòng không muốn đi tìm bến xe trong vô vọng. Vì thế, cô quyết định cứ làm một kẻ mặt dày, đứng yên tại chỗ chờ đợi người kia rước đi.

Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, Hàm Vũ Phong liếc cô qua cặp kính râm. Hắn không biết nên nghĩ thế nào cho phải, cô ta định trèo cổng ra ngoài thật!

"Có định đi học không?" Hắn hất cằm hỏi với ngữ điệu đều đều, thực chất đang cười thầm trong bụng. Định trèo qua một cánh cổng cao gần năm mét, cô ta nghĩ mình là ai, vận động viên leo núi chắc?

Vũ Lục Hàn mặt đỏ ửng, xấu hổ không để đâu cho hết. Cô nhận ra ngay sự cợt nhả châm chọc trong giọng nói của hắn, muối mặt chui vào xe. Biết làm sao được? Cô biết mình đã quê một cục, sẽ bị coi thường vì việc trèo cổng này, nhưng cô chấp nhận điều đó bởi Hàm Vũ Phong có khi nào không cười vào mặt cô?

Nhưng vụ trèo cổng quả là ngớ ngẩn thật. Tại sao cô lại nghe lời hắn, định làm theo cơ chứ?

"Đã trèo qua được tí nào chưa thế?"

Đúng như dự đoán, Hàm Vũ Phong bắt đầu trước với giọng mỉa mai, dù mắt vẫn nhìn phía trước nhưng môi đã cười. Cô hậm hực khoanh tay, muốn giải thích một tràng dài đằng đẵng rằng cô sắp muộn học, cô có thể lỡ điểm danh, cô có thể gặp vấn đề với đám người trong Hội sinh viên, và rất nhiều vấn đề đi kèm khác chưa nghĩ ra – tất cả, chính cô chứ không ai khác phải hứng chịu.

"Chưa qua thì anh về." Vũ Lục Hàn ngồi tụt xuống ghế, cáu bẳn. Cô chỉ ước mình dám nói ra những điều cô nghĩ trong đầu để vơi bớt sự giận dữ.

"Tôi thấy không ổn." Hắn bỏ giọng cười cợt, đột nhiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc. "Sau này tôi đi cả tháng, chắc cô phải bỏ học ở nhà dọn dẹp thôi."

"Cái gì?" Vũ Lục Hàn quay sang, trợn mắt kinh hoàng. Anh có bị điên không? Tôi còn phải tốt nghiệp chứ!??? Cô muốn hét những lời đó vào mặt hắn, nhưng không thể mở miệng đốp chát lại. Từ ngữ cứ mắc kẹt ở cuống họng, mà miệng cô thì cứng đờ.

Hàm Vũ Phong không đáp trả, chỉ nhoẻn miệng cười. À, đang mỉa mai mình. Cô cảm thấy tức, rất tức, rất lâu rồi cô mới cảm thấy tức một người đến vậy!

Thế mà cô lại chẳng thể làm gì ngoài âm thầm gặm nhấm.

"Mấy giờ xong?"

Chiếc xe đã dừng lại, đối diện cổng trường đại học của Vũ Lục Hàn. Cô nhìn nhanh vào trường: mấy người của Hội sinh viên đã đứng ngoài cổng để rình người đến muộn. Kiểu gì cô cũng chết, cả đời đi học lần đầu bị ghi tên!

"Bốn giờ!"

Cô đáp vội, ôm lấy balo chui ra khỏi xe, chẳng thèm nhìn hắn một cái. Hắn nhìn theo sau, đôi mắt se lại qua cặp kính râm khi thấy một tên con trai đang vẫy tay với Vũ Lục Hàn. Trò ghi tên cũ rích này vẫn còn áp dụng ở trường đại học à? Hay bọn họ đang tâng bốc thái quá vai trò của tiết ngoại khóa vớ vẩn này chứ?

Vũ Lục Hàn khúm núm chạy đến trước mặt người vừa vẫy tay với cô. Hắn cảm thấy cô thật dễ dãi, người ta chỉ cần vẫy tay là có thể gọi đến được.

"Chào Tiểu Lục!"

Triệu Dương tươi cười vẫy tay. Vũ Lục Hàn cười gượng gạo khi thấy trên tay cậu là cuốn sổ nhỏ và một cái bút chì.

"Chào cậu... Tôi... bị ghi tên rồi nhỉ?"

Triệu Dương cười rất tươi, kéo cô gái họ Vũ lại, liếc mắt sang đám sinh viên bên kia và thì thầm vào tai cô. "Không, nể cậu là bạn tôi, tôi sẽ cho qua..."

Vũ Lục Hàn tròn mắt. "Như thế... là gian lận đó!"

"Không sao. Chủ tịch Hội sinh viên Triệu Minh là chị gái tôi." Triệu Dương khẽ nháy mắt với cô. "Hơn nữa việc ghi tên này chỉ để dọa mọi người nhớ đến sớm ở buổi sinh hoạt tháng sau thôi, chẳng có gì to tát đâu."

"Chị... họ à?" Vũ Lục Hàn tròn mắt hỏi. Triệu Minh bằng tuổi cô, nếu cậu này là em trai cậu ấy, chắc chắn phải kém cô vài tuổi.

"Không, chị ruột! Hơn tôi một tuổi." Triệu Dương cười tít mắt. Cậu ta quả là bé hơn cô, nhưng có vẻ chính cậu không nhận ra điều đó.

"Bạn là ai, sao không chịu nói tên?"

Phía bên cạnh bỗng huyên náo khiến Vũ Lục Hàn bất giác nhìn sang. Cô rùng mình một cái khi kẻ đang đứng hiên ngang bên cạnh cô, trước mặt sinh viên "canh cổng", chính là Hàm Vũ Phong, đang nhìn cô!

"Không! Không phải..." Vũ Lục Hàn cuống quít chạy ngay sang kéo tay hắn lùi ra sau, cười ngượng nghịu với người của Hội sinh viên. "Người này không phải sinh viên trường..."

"Hàm Vũ Phong."

Hắn đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm vào đứa gác cổng với cái nhìn "ghi tên đi". Sinh viên đứng canh cửa không thèm để ý đến cô, vừa lườm hắn với ánh mắt khó chịu, vừa ghi tên vào sổ và dịch người sang một bên chừa lối đi vào.

"Ơ kìa!"

Vũ Lục Hàn ngạc nhiên hô lên khi thấy hắn phăm phăm đi vào trường. Cô lúng túng chạy theo hắn, chỉ kịp nhìn lướt qua Triệu Dương, người đang vô cùng tò mò. Vũ Lục Hàn nhận ra Hàm Vũ Phong đang gây chú ý quá nhiều khi tỏ ra bản thân là người ngoài hành tinh giữa một bầy khỉ, liền tự động cúi đầu đi sau giữ khoảng cách với hắn, coi như không quen. Cô không muốn gây thêm sự chú ý nào nữa.

"Không dẫn đường à?"

Hắn đột nhiên dừng lại, quay ra sau hỏi đúng Vũ Lục Hàn. Cô biết hắn đang hỏi mình, nhưng không nhìn lên, cứ thế đi vọt lên trước. Hắn tóm lấy khuỷu tay Vũ Lục Hàn.

"Cô không chỉ đường thì tôi sẽ bám chặt lấy cô đấy. Và nếu có ý định nói chuyện với khuôn mặt cúi gằm thì tôi sẽ nhấc cô lên cho đến khi tôi nhìn thấy mắt cô."

Hắn gầm gừ đe dọa, không hiểu sao rất căm ghét mỗi khi bị cô lờ đi. Vốn dĩ Hàm Vũ Phong luôn khó chịu với cảm giác bị bỏ rơi, mà Vũ Lục Hàn thì thường xuyên gây cho hắn đúng cảm giác ấy.

"Đi theo tôi."

Hắn buông tay cô và đút hai tay vào túi quần, chờ đợi. Vũ Lục Hàn dẫn hắn theo đoàn người tiến về phòng sinh hoạt chung. Vũ Lục Hàn chạy về phía ghế ngồi quen thuộc, hắn chỉ im lặng đi sát theo cô, ngồi ngay vào ghế bên cạnh.

"Anh nên bỏ kính ra." Vũ Lục Hàn ghé tai hắn thì thầm khi thấy hệ thống đèn đã hạ xuống. "Không nên nổi bật quá, dễ bị để ý!"

Hắn chỉ nhếch nhẹ khóe môi nhưng không làm theo. Có tiếng chuông điện thoại reo, hắn nhận cuộc gọi nhưng không dùng tiếng Anh. Vũ Lục Hàn khẽ thở phào, những tưởng hắn sẽ rời đi vì công việc. Nhưng không, chỉ với vài câu ngắn gọn, Hàm Vũ Phong đã hủy hẹn và kết thúc cuộc gọi. Hắn không nói với Vũ Lục Hàn thêm một lời nào hết, ngồi nghe từng từ một cho đến lúc kết thúc hai tiết sinh hoạt nhàm chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro