Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đừng khóc." Từ Thiên bỗng nhiên đưa tay lau nước mắt cho cô. Khi ấy, Vũ Lục Hàn mới nhận ra mình thật sự đã khóc. Cô cười gượng, bối rối lau sạch nước mắt và nhìn anh nhăn nhó tội nghiệp với một nụ cười chữa cháy. Anh phì cười.

"Em vẫn là một cô nhóc nhạy cảm." Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. "Em lại nghĩ tới bố mẹ phải không?"

"Em xin lỗi..." Cô lí nhí. Chưa bao giờ Vũ Lục Hàn nói thứ gì hài hước, nhưng anh luôn luôn cười khi đứng bên cạnh cô.

"Bệnh của mẹ em... đã có tiến triển chưa?" Từ Thiên đột ngột hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn sững người. Cô mở to mắt nhìn anh, nỗi bàng hoàng hiện rõ trong ánh mắt.

"Anh... biết?" Cô lắp bắp hỏi. Từ Thiên nhìn phản ứng của cô, bật cười dịu dàng.

"Anh nhìn thấy biểu hiện của mẹ em, nên đi hỏi các bệnh viện và anh đã đọc được hồ sơ bệnh án." Anh quay người lại, chống hai khuỷu tay lên lan can, quay sang nhìn cô, hạ giọng. "Anh biết mẹ em đang có bệnh, và anh rất muốn giúp bác."

Vũ Lục Hàn cứng người. Cô thật ngốc, một bác sĩ đa khoa với nghiệp vụ như Từ Thiên làm sao có thể không nhìn ra? Bỗng nhiên cô chẳng biết nói gì.

"Đừng e ngại, Tiểu Hàn." Anh thì thầm. "Hai bác cũng như bố mẹ anh, anh rất yêu quý họ..."

Vũ Lục Hàn nhìn anh nghẹn ngào. Vì sao cô đã không tốt với anh mà anh vẫn đối tốt với cô như vậy?

"Anh muốn làm bác sĩ riêng cho bác gái." Anh cười trước đôi mắt lại rơm rớm nước của cô, đưa tay lau nhẹ. "Sau chuyến đi này, nếu có thời gian, em có thể đưa anh đến gặp mẹ em được không?"

"Em..." Vũ Lục Hàn xúc động, giọng nói lạc đi, run rẩy. "Em vô cùng... biết ơn... Nhưng em không nghĩ em có đủ kinh tế để...."

Cô lắp bắp không nói nên lời. Trước tấm lòng của anh, cô nghĩ chính anh mới giống biển cả. Bao la và sâu thăm thẳm. Anh có tình thương và y đức của một bác sĩ, mà cô nghĩ trên đời không thể tìm thấy ai tuyệt vời như anh.

"Đừng coi anh như người ngoài, Tiểu Hàn." Từ Thiên vuốt tóc cô, vén nó ra phía sau và lau những giọt nước mắt xúc động. "Anh muốn hai bác và em hạnh phúc. Anh có khả năng giúp đỡ, bổn phận của anh là cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp. Anh sẽ làm hết mọi khả năng để chữa trị cho mẹ em như giúp đỡ một người thân trong nhà. Anh không thể tính phí với gia đình em, hay với em."

"Anh..." Vũ Lục Hàn vỡ òa trước những lời anh nói. Cô nhìn anh mếu máo. "Vì sao anh... tốt với em như vậy?"

"Vì anh..."

Từ Thiên thì thầm, nuốt khan, dường như có điều gì khiến anh không thể nói ra. Anh nhìn ra biển, đôi mắt lặng lẽ sâu thẳm chứa đựng một nỗi buồn không tên. Anh không muốn cô khó xử, lương tâm của anh không cho phép anh xen vào phá hoại hạnh phúc của người khác. Anh không biết cô từng thích anh. Thà cứ im lặng như vậy còn hơn nói ra khiến cô khó xử. Anh đã nhìn thấy cô rất hạnh phúc bên cạnh Hàm Vũ Phong. Với anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

"Hãy coi như anh là người anh trai thất lạc của em." Anh quay sang nhìn cô, nở nụ cười hết sức tự nhiên, nhưng phảng phất nỗi buồn sâu thẳm. Vũ Lục Hàn bật cười, trong lúc còn xúc động trước tấm lòng của anh, không nhận thấy nỗi buồn ấy. Cô hít một hơi thật sâu để trấn áp nỗi xúc động.

"Anh rất tuyệt vời." Vũ Lục Hàn chạm nhẹ lên bàn tay của Từ Thiên, khẽ siết. "Em nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy ai trên đời tuyệt vời như anh."

Từ Thiên cười hiền, quay lại nhìn cô, đột nhiên giật mình. Nụ cười của anh tắt ngúm. Vũ Lục Hàn thấy biểu hiện của anh, nhìn theo ánh mắt Từ Thiên. Cô sững sờ khi đứng ngay sau lưng mình là Hàm Vũ Phong, không hiểu đã ở đó từ bao giờ. Khuôn mặt hắn lạnh tanh, đôi mắt nâu khói nhìn cô xa lạ. Vũ Lục Hàn cảm thấy nôn nao trong lòng dù không hiểu tại sao, nhất thời không nói được điều gì. Từ Thiên biết ý, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn cô cười.

"Hẹn gặp em lúc khác."

Vũ Lục Hàn bối rối gật đầu, chỉ kịp thấy Từ Thiên gật đầu lại với mình rồi liếc qua Hàm Vũ Phong một lần trước khi rời đi. Hàm Vũ Phong không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt hoàn toàn vô cảm. Vũ Lục Hàn bỗng thấy sợ hãi một cách vô cớ trước biểu hiện ấy. Cô cảm thấy mình như đứa trẻ vừa bị bắt vì tội ăn trộm trong cửa hàng.

"Không bao giờ sao?"

Hàm Vũ Phong thì thầm rất khẽ, đôi mắt hắn nheo lại với một vẻ khó chịu thầm lặng. Cô rùng mình trước giọng nói đáng sợ ấy, thấy ái ngại vì biết hắn đã nghe được câu nói của mình, muốn thanh minh nhưng không thể thoát được lời ra khỏi miệng.

"Tôi sẽ không bao giờ là người tuyệt vời trong mắt cô?"

Vũ Lục Hàn bỗng thấy sợ hãi bởi sự chua xót trong câu nói của Hàm Vũ Phong. Cô muốn nói không, không phải thế, nhưng miệng cô đã cứng đờ. Cô nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Hàm Vũ Phong bật ra một tiếng cười khẩy, hít vào một hơi rồi quay lưng bước đi. Điều đó như nhát dao cứa vào tim Vũ Lục Hàn. Tim cô đập mạnh, cô hoảng loạn khi thấy hắn bước đi xa dần. Đầu óc cô trống rỗng. Không suy nghĩ được gì, Vũ Lục Hàn vội vã chạy theo, vòng tay ôm chầm lấy hắn. Cô dùng sức ôm chặt lấy hắn, ghì bước chân của hắn, Hàm Vũ Phong sẽ không đi đâu hết.

Người hắn cứng lại. Hàm Vũ Phong thấy tim mình đập rất mạnh. Hắn thấy đau lòng. Hắn thấy buồn. Đã mấy năm nay, lần đầu nỗi buồn này lại trào dâng lên trong hắn. Cứ như thể hắn vừa bị từ chối. Cứ như thể bao lâu nay, cô gái này không nhận ra điều gì cả.

Hàm Vũ Phong đã từng tự hỏi, rốt cuộc mình hành động như vậy là vì điều gì. Vì vẫn còn nhớ hình bóng người cũ hay vì hắn muốn làm vậy với Vũ Lục Hàn? Hắn thích mái tóc ngắn của cô. Hắn nhớ thân hình gầy gò của cô, mỗi khi ôm có cảm giác nó sẽ vỡ vụn nhưng lại vừa khớp với vòng tay hắn. Hắn nhớ mùi hương ngọt ngào trên tóc, trên vai cô. Hắn nhớ sự im lặng của cô, chỉ cần cô im lặng, hắn cũng cảm thấy đáng yêu đến chết đi được. Hắn cảm thấy bình yên vô cùng bên cạnh Vũ Lục Hàn. Sự trầm lặng của cô như bàn tay mềm mại vuốt ve tâm hồn hắn, khiến trái tim hắn tan chảy. Hắn mơ hồ sợ cô biết mối tình cũ của hắn, mặc dù đáng lẽ hắn không cần phải bận tâm tới điều đó. Hắn đã làm mọi điều cho Vũ Lục Hàn bằng tất cả sự chân thành của mình, nhưng cô dường như chẳng nhận ra gì cả.

Cô không công nhận những gì hắn làm. Cô không thấy được hắn đã nâng niu cô đến mức nào. Hàm Vũ Phong chẳng cần làm để được Vũ Lục Hàn công nhận, nhưng hắn cảm thấy bất công. Đối với cô, không ai có thể hơn tên hôn phu chết tiệt ấy. Cô rõ ràng vẫn thích tên đó, cô thậm chí còn khóc, còn để tên đó thoải mái lau đi, thoải mái vuốt ve mái tóc của cô, giống như hắn vẫn từng làm. Tại sao chừng ấy thời gian, cô vẫn còn cảm xúc với người đó? Tại sao hắn cảm thấy khó chịu đến mức này?

"Đừng bao giờ làm thế này nữa."

Hàm Vũ Phong nuốt khan, tim hắn đột nhiên nhói lên một chút. Hắn thì thào, gằn giọng, gỡ hai tay Vũ Lục Hàn ra và bỏ đi thẳng.

Vũ Lục Hàn chết sững, hắn từ chối cô? Cô thở mạnh, cố gắng nuốt xuống một cục nghẹn đắng nơi cổ họng, nhìn Hàm Vũ Phong thổn thức. Cô chỉ muốn nói một câu "tôi thích anh" nhưng lúc nào từ ngữ cũng mắc kẹt trong cổ họng, lúc nào ở bên cạnh hắn đầu óc cô cũng trống rỗng. Cô chẳng hiểu chuyện gì mới xảy ra nữa, tại sao cô lại cảm thấy thật tức tối và oan ức khi Hàm Vũ Phong không lắng nghe cô? Vì sao cô lại phải giải trình cho hắn, khi mà những gì cô làm chỉ là bày tỏ lòng cảm kích tột cùng với Từ Thiên? Và tại sao, tại sao Hàm Vũ Phong lại bỏ đi khi cô làm như vậy?

Vũ Lục Hàn thất thiểu chạy vào sảnh boong tàu lớn. Cô nhìn quanh, không thấy Hàm Vũ Phong. Cô chạy về dãy hành lang phòng nghỉ, đến trước cửa phòng hắn, hít một hơi thật sâu và quyết định gõ cửa. Gõ cửa, gõ cửa... Hàm Vũ Phong không trả lời. Cô không hề xưng tên mà hắn vẫn không phản ứng. Hay hắn không có trong phòng? Vũ Lục Hàn áp tai vào cửa, không có tiếng động. Rồi cô lại chạy xuống phòng ăn. Nơi đây chỉ có lác đác vài người. Cô hoang mang, có khi nào Hàm Vũ Phong ở bể bơi với mọi người không?

Toan bước về phía cửa, Vũ Lục Hàn phát hiện một cầu thang mà trước cô không để ý nó ở đó, ở góc phòng ăn, bên cạnh cửa ra vào sảnh lớn. Có hai cô gái vừa bước vào từ bể bơi, trên người còn nguyên bộ bikini, vừa nói cười vừa bước xuống cầu thang. Vũ Lục Hàn vội vàng đi theo họ. Tiếng nhạc ồn ào vọng lên từ phía dưới, Vũ Lục Hàn dễ dàng đoán ra phía bên dưới này có gì. Cô bước xuống hết cầu thang, đối diện với hai ngã rẽ dẫn sang hai phòng đối diện nhau.

Vũ Lục Hàn nhìn sang bên phải, tần ngần, nhưng rồi đi theo tiếng nhạc vòng sang bên trái. Đẩy chiếc cửa lớn nạm vàng, cô nhăn mặt và thầm thán phục độ cách âm của căn phòng cùng cánh cửa kia. Nhạc EDM đập vào tai cô rất mạnh, ánh đèn nháy điên cuồng trong bóng tối. Mùi rượu phảng phất trong không khí kèm theo mùi khói thuốc khiến cô nhức đầu. Một quán bar mini. Vũ Lục Hàn bước qua từng người, nhìn quanh mong tìm thấy gương mặt thân thuộc, nhưng không thấy. Bất thần, Hoàng Lâm chộp lấy eo cô từ phía sau, xoay cô đối diện mình. Vũ Lục Hàn đã tưởng đó là Hàm Vũ Phong, cười gượng gạo khi thấy đó không phải người mình đang mong đợi.

"Cái gì đưa cô bé xuống địa ngục vậy?" Hoàng Lâm nói lớn át tiếng nhạc kèm một nụ cười tán tỉnh. Ở cậu phát ra mùi rượu phảng phất, có lẽ cậu đang say nên mới trêu chọc cô như vậy.

"Em đi tìm Hàm Vũ Phong!" Cô hét lên, vẫn cảm thấy âm nhạc đang nuốt trọn lời mình. "Anh có biết Hàm Vũ Phong đi đâu không?"

"Cái đấy phải hỏi em chứ?" Cậu trêu chọc, lắc lư người cô theo tiếng nhạc. Vũ Lục Hàn chỉ biết đặt tay lên ngực cậu để giữ khoảng cách.

"Em không biết!" Cô cười nhẹ.

"Kệ cậu ta, hãy vui chơi đi!" Hoàng Lâm nhảy theo nhạc một cách nhiệt tình, còn cô thì vô cùng lúng túng. Vũ Lục Hàn khéo léo xoay một vòng và lùi người lại.

"Em có việc phải đi, chúc anh vui vẻ!"

Hoàng Lâm bật cười một tràng, gật đầu tạm biệt cô và lập tức quay người qua ôm ghì lấy một cô gái trẻ đang nhảy bên cạnh. Vũ Lục Hàn nhìn quanh phòng lần cuối, xác định không có Hàm Vũ Phong ở bất kì ngõ ngách nào rồi mới rời đi. Khép cánh cửa cách âm dày sau lưng, mùi khói thuốc phảng phất vẫn khiến cô lợm họng, đầu óc còn choáng váng bởi tiếng nhạc xập xình. Vũ Lục Hàn hít vài hơi, đi thẳng tới căn phòng đối diện.

Trái ngược hoàn toàn với quán bar phía bên kia, căn phòng này vô cùng im lặng. Mùi dầu kim loại và âm thanh hùng hục vang lên khiến cô tò mò bước vào sâu. Đây là cả một phòng tập gym với thiết bị vô cùng hiện đại. Có vài chàng trai đang cởi trần tập khiến cô có chút ngại ngùng, chỉ dám liếc mắt qua chứ không dám thô lỗ nhìn lâu. Trần Hải Minh đang nâng tạ, với sự trợ giúp của một chàng trai cơ bắp khác. Cô lướt nhanh ánh mắt, quét qua hết mọi chàng trai trong phòng, thất vọng khi không hề thấy hắn. Vũ Lục Hàn ỉu xìu, toan lẳng lặng quay đi thì chàng trai tóc đỏ ngồi dậy, kịp nhìn thấy bóng cô phía cửa ra vào.

"Tiểu Hàn, em muốn tập gym sao?" Trần Hải Minh gọi to tên cô. Một số chàng trai quay lại phía Vũ Lục Hàn. Có người nán lại nhìn rất lâu, có người chỉ liếc mắt. Cô cười e ngại.

"Không, em đang đi tìm Hàm Vũ Phong..."

"Ồ, anh cũng chịu." Cậu cười, vừa thấm mồ hôi bằng chiếc khăn bông vắt ngang qua cổ, vừa tiến đến chỗ cô. "Anh tưởng em đi cùng cậu ta chứ?"

"Anh ấy... có chút việc về phòng, nhưng em không thấy ở trên phòng..." Vũ Lục Hàn lúng túng đáp, nhìn đi chỗ khác để nói dối. Trần Hải Minh không nhận ra điều đó, chỉ nhún vai.

"Có thể cậu ta ở phòng tắm nước nóng khu bên cạnh, bình thường bọn anh hay đến đó."

"Chỗ đó... ở đâu ạ?" Vũ Lục Hàn ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng mình đã tìm hiểu hết nơi này. Không ngờ còn một khu tắm nước nóng.

"Em đi vòng ra boong tàu phía sau, có một cánh cửa dẫn xuống ấy." Nụ cười của Trần Hải Minh bỗng trở nên ám muội. "Nhưng đó là khu tắm chung cả nam và nữ, cẩn thận trước khi xuống nhé."

"Vâng... em... cảm ơn!" Vũ Lục Hàn bỗng nhiên đỏ mặt khi hiểu ý cậu muốn nói, luống cuống đến mức không dám nhìn vào mắt cậu nữa.

Cô cúi chào cậu, hít một hơi trước khi rời căn phòng, chạy thật nhanh ra phía sau boong tàu tìm kiếm theo chỉ dẫn. Cô nhìn quanh và phát hiện ra cánh cửa được sơn trắng tiệp màu, có một số người đang cùng nhau bước vào bể nóng. Vũ Lục Hàn nuốt khan, rón rén đẩy cửa vào. Ngay khi cửa mở ra, hơi nóng lan tỏa mang theo mùi hoa nhài thơm ngọt ngào khiến tâm hồn cô phần nào được xoa dịu.

Vũ Lục Hàn thận trọng bước xuống những bậc thang còn trơn nước, bên dưới là không gian hoàn toàn khác, ấm cúng nhưng mờ ảo với rất ít ánh đèn vàng nhỏ lắp âm thành hàng trên trần nhà. Dưới này chỉ có lác đác người, dường như ai cũng đang nhắm mắt, thả lỏng thư giãn mà không để tâm đến sự xuất hiện của cô. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng bước vào, nhìn quanh để tìm hắn nhưng không có. Đến hết bể thứ ba, cô tìm thấy một cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ. Cô đẩy nhẹ, tiến vào với bước chân vô cùng cẩn trọng vì không muốn phá vỡ không khí thư giãn êm đềm của người khác.

Phòng thay đồ lớn chia thành sáu căn phòng nhỏ. Bước chân cô khựng lại khi nghe thấy bên kia một căn phòng lắp kính mờ với cánh cửa hơi hé mở có âm thanh của người nào đó. Vũ Lục Hàn sợ thành kẻ bất lịch sự, rón rén quay đi. Tuy nhiên, khi vừa quay người lại, trong khóe mắt, cô nhận thấy gương mặt vô cùng thân quen của Hàm Vũ Phong qua khe hở. Ngay tại khoảnh khắc ấy, tim cô ngừng đập, vỡ tan. Cô những mong mình có thể biến mất ngay lập tức.

Qua khe cửa hé mở, cô tận mắt nhìn thấy Hàm Vũ Phong đang hôn Chu Bạch Thảo. Một-cách-say-đắm. Nàng thậm chí còn thoải mái vòng tay quanh cổ hắn, hơi kiễng người lên đón nhận nụ hôn, y như cái cách cô đã làm vào một buổi tối. Nhưng nàng không lóng ngóng hay vụng về như Vũ Lục Hàn. Cả hai dường như vừa tắm xong. Hắn đang để ngực trần, còn nàng chỉ khoác duy nhất chiếc áo choàng tắm bông màu trắng, cả cơ thể đang áp sát vào hắn. Tim cô đập thình thịch, mỗi lần đập như một lần xé toạc lồng ngực bé bỏng. Cô thấy thật khó thở, không biết nên làm gì, chân tay không thể cử độn.g, cả người chỉ biết đứng như trời trồng. Họ không biết cô ở đây, không biết. Vũ Lục Hàn dứt ánh mắt mình ra khỏi cảnh tượng trước mặt, run rẩy lùi lại, đụng phải cánh cửa phòng đối diện.

Vũ Lục Hàn giật mình trước âm thanh mình tạo ra, dường như điều đó khiến hai người kia khựng lại. Trái tim Vũ Lục Hàn đập dữ dội khi thấy bóng Chu Bạch Thảo d.i chuyển, cô vội vàng chui vào căn phòng sau lưng, đóng kín cửa lại. Cô nghe tiếng cửa mở ra, rồi lại đóng vào, khóa chặt. Cô nghe giọng nàng thủ thỉ không có gì đâu. Cô nghe tiếng họ dính lấy nhau lần nữa. Vũ Lục Hàn trượt xuống, ngồi xổm trên bàn chân mình, hai tay áp chặt vào miệng để ngăn cản những tiếng nấc ra nghẹn ngào. Nước mắt cô tuôn trào dữ dội, cơ thể cô run lên đau đớn.

Vậy là câu trả lời đã quá rõ ràng, chưa một giây phút nào Hàm Vũ Phong có tình cảm với cô hết. Những gì hắn đối xử với cô mà cô nghĩ là thật lòng, có thể chỉ là màn kịch nhỏ mua vui cho cô nàng Chu Bạch Thảo xinh đẹp của hắn. Có thể sau lưng cô, hai người họ cười độc ác trước những rung động ngây thơ của cô, giễu cợt cô là kẻ dễ dãi, si tình. Cô chẳng buồn quan tâm đến điều đó, cô chỉ tiếc mình đã không nhận ra mà vô tư đâm đầu vào Hàm Vũ Phong, hoàn toàn gục ngã trước hắn. Hắn không cần cô, chưa bao giờ cần cô. Hắn chắc chắn sẽ rời bỏ cô, hắn chỉ cần một cái cớ mà thôi. Và sự việc vừa xong với Từ Thiên là cái cớ hoàn hảo của hắn. Vũ Lục Hàn vốn dĩ chẳng có nghĩa lý gì đối với Hàm Vũ Phong, chưa từng và sẽ không bao giờ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro