Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Lục Hàn! Nhắn tin trong giờ làm việc, cắt một ngày lương!" Lý Tâm Tâm đột nhiên hô to khiến cô giật thót. "Trừ khi... khai ra đang nhắn tin với ai!"

"Em... chị Lý, em cất ngay, cất ngay!" Vũ Lục Hàn cười phụng phịu nài nỉ. Chị Lý cứng rắn lắc đầu.

"Nào, giao nộp điện thoại đi! Thay bằng cắt lương là tịch thu điện thoại đến hết ca. Chọn đi!"

"Chị, đợi em một chút, em cất liền mà!" Cô cuống quýt nói, bấm phím thật nhanh và gửi đi một tin cho Hoàng Lâm.

"Em vừa bị bắt quả tang. Có thể sẽ bớt xinh đẹp. Anh nghỉ ngơi đi nhé, hẹn mai gặp lại."

"Nào, khai ra đang nhắn tin cho đối tượng nào, thì điện thoại và tiền lương sẽ được bảo toàn!" Lý Tâm Tâm giả vờ nghiêm khắc. "Khai mau!"

"Được rồi, được rồi!" Vũ Lục Hàn cười trừ. "Chỉ là một người bạn của sếp em thôi."

"Sao? Người nước ngoài nữa à? Sao em lại nhắn tin với bạn sếp?"

"Không ạ, thật ra bọn em chỉ trao đổi một chút thông tin quan trọng..." Ngập ngừng một lúc, Vũ Lục Hàn nhìn lên chị Lý. "Nói đến trao đổi, em xin nghỉ ngày mai được không ạ?"

"Cái gì? Nói lại xem nào?"

"Chị... Tối mai công ty em có tiệc, nhân viên bắt buộc phải có mặt đầy đủ. Em thực ra nhờ vả bạn sếp xin hộ nãy giờ mà không được đấy, em xin đổi làm ca sáng được không?"

Lý Tâm Tâm đột nhiên cười ám muội, chạy tới khoác vai Vũ Lục Hàn.

"Đương nhiên làm sao chị có thể dùng công việc nhỏ mọn này ngăn cản tiền đồ của em chứ! Em cứ nghỉ hẳn cả ngày, không cần đổi ca, đổi lại chụp cho chị bức ảnh vài mỹ nam là được. Theo kinh nghiệm của chị đây, trai đẹp nhất định hay chơi cùng nhau. Sếp em đẹp trai vậy rồi, có thể nào bạn sếp cũng rất đẹp trai không?"

Vũ Lục Hàn bật cười, chị Lý lúc nào cũng vô tư như thế. Cô đã tùy tiện đồng ý, quay lại làm việc mà quên mất mình đang nhắn tin cùng Hoàng Lâm.

Trở về từ quán cà phê, Vũ Lục Hàn mới phát hiện Hoàng Lâm đã nhắn cho cô tận ba tin nhắn.

"Bắt quả tang? Em? Làm gì? Ai? Ai có thể khiến cô gái của tôi bớt xinh đẹp?"

Tin nhắn đến ngay sau tin nhắn cuối cùng của cô. Tin thứ hai cách sau đó mười phút.

"Chúa ơi, không phải em bị bắt cóc rồi chứ?"

Và tin thứ ba chỉ cách đây đúng ba phút.

"Vũ Lục Hàn, nếu em không hồi đáp cho tôi, tôi sẽ lật tung cả thành phố này lên để giải cứu em!"

Vũ Lục Hàn bật cười, Hoàng Lâm quả là trẻ con. Cậu chưa hề biểu hiện phần trẻ con này ra trước mặt cô bao giờ, cho dù trước giờ cô đã luôn thấy cậu có vẻ thích đùa giỡn. Không lẽ đây là một mặt khác ở Hoàng Lâm mà Vũ Lục Hàn chỉ có thể được thấy khi đã thân thiết với cậu sao?

"Em bị bắt quả tang đang trò chuyện với anh. Nhưng em vẫn xinh đẹp."

Vũ Lục Hàn chỉ mới đi cùng cậu một buổi chiều, không thể tin họ đã có thể thân đến mức đùa giỡn được như vậy.

"Tuyệt. Em nhắc nhở tôi phải làm một việc vào ngày mai: bắt em ngồi im ở trong nhà."

Hoàng Lâm đáp lại ngay sau đó, ngữ điệu có vẻ rất nghiêm túc. Cậu giận vì cô chậm nhắn tin hồi đáp sao?

"Thôi nào, tối mai chắc chắn em sẽ phải ở im trong nhà. Nhưng ít nhất em phải tự do vào buổi sáng chứ?"

"Tôi không phải người có quyền quyết định tự do của em, Tiểu Hàn. Tôi chỉ là người không muốn có chuyện gì xảy ra với em."

Tin nhắn này thật nghiêm túc! Vũ Lục Hàn chau mày suy nghĩ. Không lẽ anh ấy thật sự tức giận? Nhưng... cô có làm gì đâu chứ? Mọi ngày Hoàng Lâm đâu có quan tâm đến lịch trình của cô?

"Em thì có chuyện gì xảy ra được chứ? Nhưng cảm ơn sự quan tâm của anh."

"Tôi mang em đi từ tay Hàm Vũ Phong. Tôi phải đưa em trở về lành lặn, đương nhiên rồi."

Những tin nhắn của Hoàng Lâm bỗng nhiên trở nên thật nghiêm túc. Cô không còn thấy sự hài hước nào trong đó nữa.

"Em xin lỗi. Em sẽ không để Hàm Vũ Phong trách móc anh đâu."

"Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ tự mình làm điều đó. Em chỉ cần tỏa sáng bên cạnh tôi, vậy là đủ."

"Vâng. Vậy anh ngủ ngon. Hẹn tối mai gặp lại."

Cần phải dừng cuộc nói chuyện này thôi, Vũ Lục Hàn nghĩ bụng. Vậy là cô quyết định sẽ giả vờ đi ngủ. Thực tế, cô cũng muốn nghỉ ngơi lắm rồi.

"Chúc em ngủ ngon, cô gái của tôi."

Hoàng Lâm thật kì lạ, Vũ Lục Hàn tắt máy và lia nó lên giường. Ngay cả cách nói chuyện của cậu cũng thế. Không biết cô có nên mừng vì điều này không.

Nếu Hàm Vũ Phong biết đến chuyện này, hắn sẽ phản ứng ra sao? Lòng cô đột nhiên trĩu nặng. Hắn không quan tâm đâu, cô nàng Ác quỷ trong cô trỗi dậy. Hắn thậm chí chẳng thèm liên lạc với cô lấy một chút. Cả tuần qua, hắn lạnh nhạt, cáu kỉnh với cô. Cô hi vọng vào điều gì chứ, cô gái?

Vũ Lục Hàn thở dài.

Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm. Các anh rốt cuộc cũng thật giống nhau. Khó lường, và không tài nào hiểu nổi.

Đêm ấy, Vũ Lục Hàn rơi vào một giấc ngủ đầy mệt mỏi, không mộng mị.

Hôm sau, Vũ Lục Hàn bừng tỉnh khi đồng hồ đã chỉ mười giờ kém, chỉ còn một mình trong nhà. Bố mẹ cô đã đi tập dưỡng sinh như thường lệ. Cũng vì chỉ có một mình, cô đột nhiên lại muốn ăn uống tùy tiện. Sau vài lát bánh mì, Vũ Lục Hàn quyết định sẽ phải dồn toàn bộ tâm huyết vào buổi tối hôm nay. Cô cần phải chuẩn bị đồ đấu giá, rồi còn phải nghĩ xem mình sẽ làm thế nào cho bản thân phù hợp với bộ váy dạ hội lộng lẫy này nữa.

Vũ Lục Hàn đã chuẩn bị một số đồ dùng để chỉnh sửa lại bộ váy định mang đi từ thiện, dồn toàn bộ tâm huyết vào cả buổi chiều. Tuy vậy, tâm trí cô vẫn dừng lại ở chuyện mình sẽ trang điểm thế nào, mình sẽ làm tóc ra sao. Vũ Lục Hàn rất ít khi tham gia các hoạt động xã hội, đương nhiên mù mờ trong việc trang điểm. Cô thậm chí còn dùng chung một thỏi son với mẹ, thật may vì nó không phải màu hồng cánh sen. Rồi còn mái tóc ngắn của cô...

Thường ngày đi cùng Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn đều không có chuẩn bị gì nhiều. Mái tóc cô chỉ được chải mượt, thêm một chút son môi mà thôi. Cô đã từng tự hỏi không biết đi bên cạnh một người trông rất tầm thường như cô, liệu Hàm Vũ Phong cảm thấy thế nào.

Điện thoại của cô thông báo một tin nhắn đến. Vũ Lục Hàn vồ lấy điện thoại, hi vọng kẻ nào đó rốt cuộc cũng chịu nhắn tin. Vậy mà tin nhắn lại đến từ Hoàng Lâm.

"Tôi đã mơ thấy em."

Đỏ mặt, Vũ Lục Hàn lập tức nhắn lại.

"Xin lỗi vì đã khiến anh gặp ác mộng."

"Không có gì. Đó là một cơn ác mộng tuyệt vời. Em đã ăn gì chưa?"

"Em vừa ăn xong và rất no."

"Đủ no để bộ váy tôn lên hình thể tuyệt vời của em chứ?"

Vũ Lục Hàn bật cười, Hoàng Lâm và Trần Hải Minh thật giống nhau. Họ có vẻ thích ngắm nhìn thân hình của phụ nữ, dù cô không biết liệu có phải là điều gì sỗ sàng không.

"Em chỉ e chưa đủ béo tốt, nhưng bộ váy vẫn rất vừa vặn với em. Em có một dạ dày co giãn rất tốt, không dễ gì làm bụng to phình lên vài phân."

"Tuyệt. Em sinh ra để vừa vặn với bộ váy của tôi."

"Em thật may mắn!"

Vũ Lục Hàn cười tủm tỉm khi gửi tin nhắn, tưởng tượng ra khuôn mặt thích thú của Hoàng Lâm khi anh nhận được một lời khen kín đáo cho gu thẩm mỹ của mình. Quả thực, cô vẫn luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn. Không những được tham gia thiết kế cho công ty của Hoàng Lâm, mà còn được mặc thiết kế do tận tay chủ sở hữu thương hiệu sáng tạo. Chỉ đến khi được chiêm ngưỡng ở cự ly gần, được mặc lên người, Vũ Lục Hàn mới biết chất lượng của thiết kế này hoàn hảo đến mức nào.

"Không. Tôi thật may mắn khi tìm thấy em."

Tin nhắn đáp lại của chàng thư sinh khiến Vũ Lục Hàn bối rối. Rốt cuộc cô vẫn chưa thể nhận biết khi nào cậu đùa giỡn, khi nào cậu đang nghiêm túc thực sự. Chẳng hạn như lúc này, khi nhận được tin nhắn, Vũ Lục Hàn có cảm giác rằng cậu đã không hề có ý đùa cợt khi gửi nó. Thế nhưng, nếu không phải một câu nói trêu chọc, thì tin nhắn này Thư Sinh gửi thật sự bất thường. Hoàng Lâm rất hài hước, nhưng không giống vậy. Phải chăng cách nói chuyện đong đưa tán tỉnh đã ăn sâu vào cái miệng lưỡi dẻo kẹo của cậu rồi?

Điều này lại làm Vũ Lục Hàn suy nghĩ. Hoàng Lâm vốn đã thích trêu chọc Vũ Lục Hàn ngay từ lúc gặp mặt, bề ngoài tuy tỏ ra sôi nổi, phóng khoáng nhưng thực chất vẫn ngầm đánh giá cô. Cậu không công khai thể hiện sự tò mò đối với cô như Trần Hải Minh, thậm chí còn có vẻ không thèm quan tâm, nhưng đôi lúc lại có những hành động giống như để đánh giá suy nghĩ và cách hành xử của Vũ Lục Hàn.

Cô nhận thấy về cơ bản, những gì cô biết về Hoàng Lâm lại không nhiều bằng Trần Hải Minh. Chàng Tóc Đỏ, trông có vẻ khó gần, trầm lặng, nhưng tiếp xúc lâu lại có thể dễ dàng biết cậu đang nghĩ gì. Còn Hoàng Lâm, kẻ luôn miệng liến thoắng, lại biết giấu đi suy nghĩ của mình vô cùng kĩ. Xét về độ khó đoán, Vũ Lục Hàn cảm thấy Hoàng Lâm và tên bạn ngoại quốc của cậu thực sự một chín một mười.

"Nhân tiện, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc tám giờ. Tôi có thể đón em lúc sáu giờ chứ?"

Vũ Lục Hàn bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi điện thoại trên tay cô rung lên báo về một tin nhắn mới. Chần chừ một lúc, Vũ Lục Hàn hồi đáp.

"E rằng lúc đó em đang nấu cơm... Chúng ta có thể gặp nhau lúc bảy giờ không ạ?"

"Tôi muốn đưa em tới một nơi quan trọng khác trước, e rằng một tiếng không đủ. Vậy tôi xin em nửa tiếng nữa, liệu có ổn không?"

Vũ Lục Hàn cắn môi, có một chút tò mò. Còn đến nơi nào nữa?

"Anh có thể cho em biết ta sẽ đi đâu không?"

"Không. Tôi muốn em phải tò mò đến mức không thể chịu nổi và phải chạy theo năn nỉ tôi cho đi cùng."

Vũ Lục Hàn bật cười. Hoàng Lâm đã trở lại rồi.

"Ồ, vậy thì em năn nỉ anh hãy đến và mang em đi..."

Vũ Lục Hàn lém lỉnh đáp. Cô đã cười rất ngớ ngẩn trong khi gõ tin nhắn.

"Rất vui lòng. Như vậy trông tôi sẽ lịch lãm hơn là cải trang thành một tên bắt cóc và bắt em đi."

"Được, em cho phép anh mượn thêm nửa tiếng. Hẹn gặp anh lúc sáu rưỡi."

"Vậy là chỉ gặp, không đi ăn?"

"Không đi ăn!" Vũ Lục Hàn mỉm cười, vậy ra Hoàng Lâm đã định rủ cô cùng ăn tối.

"Được thôi, hẹn gặp em lúc sáu rưỡi."

Vũ Lục Hàn lịch sự nhắn lại một tin khác.

"Vâng. Hẹn gặp anh lúc đó."

Hoàng Lâm nhếch miệng cười khi đọc tin nhắn ấy. Cậu bỗng cảm thấy thật khác lạ mỗi khi nói chuyện với Vũ Lục Hàn. Cô gái này, dường như khi không nói chuyện theo kiểu đối mặt lại thoải mái, mạnh bạo hơn. Giống như cô ấy sợ đối mặt với người khác vậy. Cô ấy hài hước đấy chứ! Hoàng Lâm tựa vào chiếc ghế xoay trong văn phòng làm việc, ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại và mỉm cười thư giãn khi nghĩ đến Vũ Lục Hàn. Nói chuyện với cô ấy thật dễ chịu. Cậu không cần phải nói những câu nói nhạt nhẽo mỗi ngày như "em thật đẹp", hay gọi cô ấy bằng những đại từ nhàm chán "người đẹp", "em yêu của anh". Cô có phong cách nói chuyện rất tự nhiên, cậu có thể nói chuyện với Vũ Lục Hàn hàng giờ đồng hồ mà không thể ngừng lại những tin nhắn.

Trên hết, bên cạnh cái cảm giác mới lạ này, thì việc luôn nóng lòng muốn gặp cô khiến cậu lo lắng nhiều nhất. Chỉ sáng hôm qua thôi, đi đón Vũ Lục Hàn là thứ việc cậu phải đánh dấu vào lịch cho khỏi quên. Vậy mà đến sáng nay, thậm chí cậu chẳng cần lịch nào nhắc nhở, lại còn ngóng trông từng giây cho đến giờ hẹn. Những cô gái trước kia cậu hẹn hò luôn phải chủ động gọi điện, nhắn tin rồi Hoàng Lâm mới uể oải chạy đến. Cậu là dạng đàn ông phóng khoáng khi còn tán tỉnh, lúc ấy sẽ vô cùng săn đón, chăm chút. Cho đến khi cá đã cắn câu, Hoàng Lâm không còn muốn cho cá ăn nữa, dù vậy, cái miệng giảo hoạt của cậu vẫn khiến các cô bạn gái cũ đổ ầm ầm. Một cô gái không thể giận cậu quá mười lăm phút, trừ khi cậu quá chán chường mà không thèm dỗ. Cũng bởi những người cậu đã hẹn hò trước sau gì vẫn quá giống nhau nên Hoàng Lâm sinh ra cảm giác nản lòng đối với các cô gái. Với cậu, tán tỉnh bất cứ ai đi nữa cũng quá dễ dàng, vậy mà chẳng cô gái nào đủ yêu cậu mà chịu vì cậu hi sinh.

Hoàng Lâm là một kiến trúc sư, cậu mang tính cách hoạt bát, năng động, sự quái dị điển hình của một bộ óc kiến trúc, cậu có cái sắc sảo và logic bởi đặc thù ngành nghề, ngoài ra rất nhạy bén với cái đẹp. Quan điểm về cái đẹp của chàng thư sinh cũng vô cùng đặc biệt, thế mà chẳng có cô gái nào đủ đặc biệt để lọt vào mắt cậu. Hoàng Lâm từng thấy Chu Bạch Thảo rất khác biệt, tính cách toát lên một vẻ cao quý đến nỗi những người xung quanh phải nể trọng, bởi nàng không những xinh đẹp lại vô cùng tài năng. Thế nhưng, hẹn hò với nàng lại là chuyện khác. Hoàng Lâm nhìn ra khả năng hẹn hò của mình với nàng là số 0 nên ngay lập tức dừng mọi ý định tán tỉnh. Nàng có vẻ đẹp tự thân đặc biệt, tuy vậy so với những cô gái cậu từng cặp kè bên cạnh, vẻ đẹp của nàng cũng tựa như vài cô gái khác: trắng trẻo, cân đối, đôi mắt linh hoạt, thông minh và đôi môi ngọt ngào, căng mịn. Cậu gặp không ít cô gái có nét đẹp như Chu Bạch Thảo, có điều họ kém xa nàng về khí chất và thân hình uyển chuyển, dẻo dai vốn tạo thành từ một vũ công ballet. Đôi khi Hoàng Lâm tự hỏi, không biết do cách đối xử của bản thân với các cô gái hay do mình chưa gặp được đúng người, mà cậu chưa bao giờ biết đến cảm giác yêu thương thật sự một cô gái. Cậu thừa nhận mình coi nhẹ phái đẹp, và thích lên giường với họ hơn là thật lòng yêu thương. Số lượng bạn gái cũ của Hoàng Lâm tăng lên theo cấp số nhân, nhưng số thời gian họ ở bên cạnh cậu lại tỉ lệ nghịch với số bạn gái ấy. Khi một cô gái không đem lại cho cậu cảm giác yêu, cậu sẽ chán nản và bỏ bê cô ấy ngay lập tức. Cậu không muốn chủ động nói chia tay, nhưng nếu không nói thì chẳng cô nào chịu dứt. Hoàng Lâm chấp nhận là một tên đểu, còn hơn bị gắn bó mãi với một người mình thậm chí chẳng muốn gọi tên.

Ngài kiến trúc sư Hoàng Lâm, giờ đây lại có những ý tưởng khác. Vũ Lục Hàn là vẻ đẹp khác lạ mà cậu vẫn tìm kiếm lâu nay. Và cô là người cần phải từ từ tiếp cận, vì cô Vũ ấy với Hàm Vũ Phong còn tồn tại một thứ ràng buộc không rõ ràng nào đó. Một khi chưa tìm ra nguyên do của sự ràng buộc, Hoàng Lâm không thể làm gì hơn. Hàm Vũ Phong là bạn thân của cậu. Không thể để một mối quan hệ ra đi một cách nhạt nhẽo chỉ vì một cô gái xen giữa.

Vũ Lục Hàn, Vũ Lục Hàn... Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái nhỏ ngượng ngùng trong bộ đầm voan thêu hoa đỏ rực rỡ lại xâm chiếm lấy tâm hồn chàng kiến trúc sư. Chưa bao giờ một cô gái để lại ấn tượng trong cậu lâu đến thế. Hoàng Lâm biết, lần này cậu đã nóng lòng muốn yêu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro