Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người hiểu rõ về Hàm Vũ Phong nhất chỉ có thể là Trần Hải Minh, khoan, Hoàng Lâm có khi cũng biết đôi chút... Vũ Lục Hàn ngồi một mình giữa căn phòng rộng lớn, cuộn tròn trên sô pha êm ái. Bây giờ đã hơn hai giờ, một tiếng nữa Hàm Vũ Phong sẽ trở về. Với Juliano như một người bảo hộ vô hình bên ngoài kia, cô không thể nào lẻn ra ngoài để đi gặp bất cứ ai nữa. Hay là gọi điện hỏi? Bỗng dưng gọi điện để hỏi về chuyện riêng tư như vậy có phải là đã vô duyên quá rồi không?

Đúng lúc nỗi bứt rứt của cô lên đỉnh điểm, tiếng chuông điện thoại lôi cô về hiện tại. Vũ Lục Hàn vồ lấy điện thoại, thầm mong là Hàm Vũ Phong, nhưng rốt cuộc màn hình hiện cái tên "Hoàng Lâm". Hoàng Lâm, phải rồi, nếu cậu là người chủ động gọi điện, cô sẽ không lo mình thành người vô duyên nữa. Hoàng Lâm chắc chắn sẽ không ngại hé lộ cho cô vài điều đâu...

"Em đây?"

"Chào em." Giọng nói mềm mại của chàng Thư Sinh vang lên. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở em về buổi hẹn gặp thử việc chiều mai. Em còn nhớ chứ?"

Hẹn gặp thử việc? Ngày mai đã là thứ tư rồi sao?

"Vâng... vâng, em nhớ." Vũ Lục Hàn đáp bừa. "Thật ra... em cũng đang định gặp anh... để hỏi một số chuyện..."

"Thật sao? Em muốn gặp tôi?" Hoàng Lâm tỏ ta ngạc nhiên, sau đó cười một tiếng thích thú. "Tôi luôn rảnh cho em mà. Bây giờ được chứ?"

"Bây... giờ? Không... em nghĩ là không được..." Cô lén lút nhìn ra ngoài cửa, vẫn thấy bóng dáng to lớn của anh tài xế người Thụy Sỹ. "Em rất muốn trao đổi ngay về chuyện này, nhưng... hiện em đang mắc kẹt..."

"Chuyện này có thể nói qua điện thoại không? Hay... tôi có thể đến chỗ em?"

Câu hỏi của Hoàng Lâm khiến cô có chút bối rối. Ồ không, tôi đang ở nhà của Hàm Vũ Phong đấy.

"Thật ra... chuyện cũng không mấy quan trọng ạ... Nhưng gặp mặt thì sẽ... đỡ... vô duyên..."

"Em biết tôi sẽ không đánh giá em mà, công chúa." Hoàng Lâm buông lời trêu ghẹo. Cô đỏ mặt không vì lí do gì cả.

"Vậy... một câu hỏi riêng tư thôi... về... về Hàm Vũ Phong..."

Cô gần như thì thầm cái tên Hàm Vũ Phong. Có chút gì đó trong cô cảm thấy rằng thật không tiện khi nhắc đến hắn trước mặt Hoàng Lâm. Phía bên kia, không khí dường như trùng xuống, truyền sang bên cô một cảm giác lạ lẫm. Hoàng Lâm hắng giọng, có có thể cảm nhận một cái nhún vai rất nhẹ dù Hoàng Lâm không có ở đây.

"Em hỏi đi?"

"Anh có biết... những người mà Hàm Vũ Phong... ừm... từng yêu không?"

Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi, bỗng thấy hồi hộp, nín thở chờ đợi. Hoàng Lâm yên lặng một lúc, khiến cô đột nhiên chột dạ nghĩ rằng thật kì lạ khi phải hỏi một người lạ về chuyện riêng tư của hắn.

"Tôi chỉ được biết cậu ta từng yêu một cô gái khi còn ở Anh. Nhưng là ai thì không rõ, em nên hỏi Mike về cô ta... Ý tôi là Hải Minh. Nếu là chuyện ở Anh thì Hải Minh là người tường tận nhất, cậu ta ở cùng một chỗ với James, về nước cùng một ngày."

"Ồ... vậy..."

"Em còn điều gì khác để hỏi không? Bởi tôi thật sự không biết nhiều về chuyện riêng tư trong quá khứ của cậu ta. Tôi mới chỉ quen cậu ấy tám năm trước, e là không thể giải đáp cho em điều gì cả..."

Âm điệu ngại ngùng trong giọng nói của Hoàng Lâm khiến Vũ Lục Hàn vô cùng áy náy. Đúng là rất mất lịch sự khi cứ gặng hỏi một người về một người khác. Vì thế Vũ Lục Hàn quyết định sẽ ngừng lại ở đây.

"Em xin lỗi..." Cô thỏ thẻ, hi vọng Hoàng Lâm không tò mò lí do vì sao. "Vậy... ngày mai em sẽ đến công ty của anh..."

"Ngày mai tôi đón em. Đừng quên, đừng trễ hẹn. Tôi sẽ nhắn tin cho em. Tôi phải đi bây giờ, hẹn gặp lại."

Lạnh lùng, dứt khoát. Hoàng Lâm chưa bao giờ biểu hiện như vậy cả. Vũ Lục Hàn có chút ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm vào cái tên Hoàng Lâm trong điện thoại. Cô còn chưa kịp chào, xem ra Vũ Lục Hàn quả nhiên đã hỏi chuyện không đúng lúc rồi...

Vũ Lục Hàn giật mình ngồi dậy khi cánh cửa mở làm động đến cô, nhận ra bản thân đã ngủ quên mất một lúc. Hàm Vũ Phong đã về. Cô ngại ngùng nhìn hắn, còn hắn đáp lại bằng cái nhìn vô cùng dịu dàng. Hàm Vũ Phong ngả người xuống bên cạnh, âu yếm vuốt tóc cô. Cô cảm thấy một nét thanh thản lạ lùng ở hắn, cứ như thể hắn vừa nhận được một tấm vé du lịch châu Âu miễn phí vậy.

"Em có nhớ tôi không đấy?"

"Không! Chúng ta mới chỉ không gặp nhau trong có mấy tiếng thôi mà..."

Vũ Lục Hàn thản nhiên đáp. Hắn bật cười, đưa người đến gần khiến cô bất giác lùi lại.

"Em không nhớ anh dù chỉ một chút sao?" Hàm Vũ Phong nói nho nhỏ, biết rằng Vũ Lục Hàn rất nhạy cảm mỗi khi hắn hạ giọng xuống thật thấp. Quả nhiên, cô đã rụt cổ lại, hai má lại đỏ hồng.

"Em có chuyện rất quan trọng... cần nói đây..."

Cô đẩy hắn ra, quay đầu lảng tránh. Hàm Vũ Phong vẫn tự tin mỉm cười, thoải mái thả lỏng trên ghế, quay sang cười với Vũ Lục Hàn.

"Em đồng ý yêu anh rồi sao?"

Vũ Lục Hàn không đáp lại câu hỏi ấy, lườm hắn và tỏ ra trang trọng.

"Ngày mai, em sẽ đi thử việc tại công ty của Hoàng Lâm."

Một giây im lặng. Hai giây im lặng. Ba giây im lặng. Tưởng chừng chỉ còn tiếng tích tắc đầy sốt ruột của thời gian vang lên trong căn phòng trống. Hàm Vũ Phong lặng đi sau câu nói ấy, cảm xúc của hắn nhìn kĩ cũng không thể đoán ra.

"Em... vẫn đồng ý đi thử việc?"

Sau khoảng thời gian dường như vô tận, Hàm Vũ Phong lên tiếng. Vũ Lục Hàn càng thêm căng thẳng.

"Em đã nhận lời rồi, em không thể nói mà không làm."

"Em... như vậy là đang gây khó khăn cho anh đấy." Hàm Vu Phong thở dài, đột nhiên đứng dậy. "Em đang ở cùng anh, Tiểu Hàn, em đừng quên điều đó. Chuyện em đi làm ở chỗ cậu ta sẽ rất dễ khiến chuyện này vỡ lở, nhất là khi... Hoàng Lâm đã đặc biệt chú ý đến em như thế."

Vũ Lục Hàn chau mày, Hàm Vũ Phong không phải là phản đối vì lí do cá nhân đấy chứ? Hoàng Lâm dù sao cũng là sếp, làm sao quản nhân viên của mình ở đâu?

"Anh thật kì lạ!" Vũ Lục Hàn lẩm bẩm. "Cách đây mấy ngày anh nói rằng hai người yêu nhau ở với nhau là bình thường ở đất nước của anh. Bây giờ anh lại sợ bạn anh biết anh ở cùng em?"

"Em... em chưa từng đồng ý làm bạn gái anh, em nhớ không?"

Hàm Vũ Phong quay phắt người lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Vũ Lục Hàn lập tức im bặt.

"Em muốn anh phải làm sao đây? Em dường như không buồn bận tâm đến cảm giác của anh vậy." Hàm Vũ Phong có vẻ bất lực và có chút giận dữ, nhưng đang phải cố kiềm hãm bản thân. "Em đã thể hiện hết những gì có thể, nhưng em chưa bao giờ cho anh một câu trả lời rõ ràng. Em có tình cảm với anh không, anh cũng không rõ nữa. Rốt cuộc thì anh cần phải làm những gì nữa để em thấy rằng anh thật sự có tình cảm nghiêm túc với em?"

Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt, cứng họng trước những gì hắn nói. Chúa ơi, cô không những vô cùng thích hắn, cô yêu hắn. Cô đã nung nấu cả quãng thời gian dài chỉ để nói cô yêu hắn, nhưng khi cơ hội đến, cô lại chùn bước. Đây là lần đầu tiên cô hiểu được cảm xúc khi yêu một người, cô muốn nó phải thật thiêng liêng và đặc biệt. Hàm Vũ Phong luôn nói yêu cô – và như lúc này đây, luôn tỏ ra đau khổ khi cô chưa mở miệng nói đồng ý. Thế mà ở hắn vẫn có những điều không đủ sức thuyết phục. Cô có cảm giác như hắn đang bị hối thúc để yêu cô vậy.

Tình yêu có thể bất ngờ nảy sinh chỉ trong một tích tắc, cô không hề nghi ngờ điều ấy; nhưng việc liên tục nói yêu cô, liên tục quyến rũ cô chỉ với mười phần trăm thật lòng, Vũ Lục Hàn hoàn toàn không dám mạo hiểm. Cô thà không có người yêu còn hơn yêu một người không thật lòng yêu mình.

Chưa kể, những hiểu biết lờ mờ của cô về một người tình cũ tại Anh của Hàm Vũ Phong khiến cô cảm thấy hắn chỉ muốn yêu để bù lấp những cảm xúc trống trải từ quá khứ. Vũ Lục Hàn sẽ làm rõ điều đó, chắc chắn rồi. Tìm hiểu về người mình sẽ yêu chẳng có gì sai trái. Hắn có quyền chờ đợi đến một khoảng thời gian thích hợp để kể cho cô nghe về quá khứ, thì cô cũng có quyền được biết về nó. Chỉ là chẳng hiểu tại sao Hàm Vũ Phong cứ một mực giấu kín. Nếu đã không đủ tin tưởng cô để chia sẻ, tại sao phải cố gắng như vậy để có được tình cảm của cô?

Có điều, khiến hắn phải khổ sở như vậy chỉ để chờ đợi câu trả lời từ cô, e rằng Vũ Lục Hàn không thích điều đó.

"Em... vẫn còn cảm thấy một số rào cản. Em muốn đợi..."

"Em còn muốn chờ đợi điều gì?" Hàm Vũ Phong ngồi xuống ghế, không nhìn cô. "Chẳng lẽ... em cũng có tình cảm với Hoàng Lâm?"

"Cái gì? Không!" Vũ Lục Hàn mở to mắt, bật dậy. "Nếu em thích Hoàng Lâm thì giờ này em không ở đây với ngài đâu, ngài James ạ! Trong mắt Ngài, tôi là người hai lòng như vậy à?"

"Anh không hề có ý như vậy, em đừng nghĩ nhiều!" Hàm Vũ Phong đã không còn kiềm chế cơn giận dữ. Cho dù có lên giọng, hắn vẫn cố gắng giữ cho nó không quá mức gắt gỏng. Vũ Lục Hàn nhìn hắn lo lắng, Hàm Vũ Phong có thể trở nên thế này vì mình ư?

"Anh có muốn em nói thẳng không?"

"Làm ơn!" Hắn cáu kỉnh đáp. Vũ Lục Hàn bặm môi, nhìn vào bức tường sau lưng hắn.

"Em cảm thấy không tin tưởng anh, bởi vì anh không muốn cho em biết bất cứ điều gì về bản thân hết."

"Sao" Hắn tỏ ra sửng sốt. "Em cảm thấy anh không đáng tin đến vậy ư?"

"Đúng thế."

Hàm Vũ Phong đã có vẻ mất kiên nhẫn, hắn cố gắng nhìn quanh và không nhìn vào Vũ Lục Hàn để khỏi nổi giận. Thật buồn cười, hắn đã cố gắng bao nhiêu lâu nay, chỉ để nhận lại một câu không-đáng-tin?

"Anh đã làm gì để em nghĩ như vậy? Tại sao?"

Bởi vì anh đang che giấu một cô nàng giống-hệt-tôi đấy, đồ láu cá. Hàm Vũ Phong có vẻ rất tổn thương, nhưng đáng tiếc Vũ Lục Hàn lại không nhận ra điều đó.

"Em... Em cảm thấy cho tới giờ em vẫn chẳng hiểu gì về anh cả. Điều đó khiến em thấy không an toàn."

Hàm Vũ Phong đứng bật dậy, quay đi, đưa tay vò tóc. Hắn cần phải đi khỏi đây một lát, trước khi chuyện này trở nên xấu xí hơn.

"Một lúc nào đó, khi anh sẵn sàng, em có thể muốn hỏi gì cũng được. Nhưng không phải bây giờ."

Ồ, còn tôi sắp sửa biết hết chỉ trong vài giờ nữa thôi. "Hi vọng ngày anh sẵn sàng không còn xa."

Vũ Lục Hàn nói nhỏ, đứng dậy, cầm điện thoại chạy thẳng lên lầu.

Trần Hải Minh, chỉ cần có số của Trần Hải Minh, cô sẽ không cần đợi hắn phải sẵn sàng nữa. Cô sẽ giải quyết được bài toán có ẩn số khó tìm nhất trên giải ngân hà này.

Làm thế nào để có được số điện thoại của Trần Hải Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro