Chương 2: Những người ngồi ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộc Tranh đi theo tỷ tỷ ngồi nghe bốn cái tương lai chiến thuật sư bàn luận về hai trận đấu tối nay. Kết quả không chỉ Tô Mộc Hạ quên giờ về mà cả Tô Mộc Tranh cũng không để ý giờ giấc. Tầm 10 giờ kém, Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong xuất hiện ở tiệm café mà năm người ngồi.

"Trời ạ, hai cô nãi nãi của tôi ơi, hai người đi mà không nói tiếng nào vậy?"

Tô Mộc Tranh chớp mắt, quay qua lấy điện thoại trong túi Tô Mộc Hạ, cô mở máy ra xem — 12 cuộc gọi nhỡ từ Tuyết Phong ca và 7 cuộc gọi nhỡ từ Đào ca.

"Hai em để điện thoại tĩnh âm sao?" Ngô Tuyết Phong thở dài, "Lần sau nhớ chú ý điện thoại."

"Ân, em quên mất, lần sau sẽ chú ý." Tô Mộc Tranh cười hì hì cất điện thoại vào, cô và Mộc Hạ chỉ có một điện thoại này, hai người là dùng chung điện thoại bọn họ cũng không thấy bất tiện, hiện giờ đang để dành tiền mua hẳn hai cái điện thoại hàng tốt hẳn hoi.

Hoàng Thiếu Thiên đã chú ý hai người mới đến từ đầu, hắn hiếm khi an tĩnh bởi vì bận nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Phong mà quên nói.

"Ngươi là... Ngô Tuyết Phong!!!!!"

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên hét lên, may mắn trong quá bây giờ chẳng có ai mà chủ quán không phải người mê Vinh Quang nên không để tâm. Chỉ có bốn người đang mải mê phân tích trận đấu giật mình quay sang.

Tô Mộc Hạ nhất thời ngơ ngác, "Tuyết Phong ca, Diệp Thu, hai người sao đến đây?"

Diệp Thu???

Bốn thiếu niên nghe vậy lập tức nhìn chăm chú vào vị Đấu thần giấu mặt từ mùa giải 1 cho đến giờ kia, tựa như muốn khắc ghi 'Titan' cường đại nhất – kẻ họ muốn đánh bại vào lòng.

Diệp Tu không mảy may để ý Mộc Hạ vừa bóc thân phận hắn với người ngoài, hắn lộ vẻ bấc đắc dĩ với cô, "Anh với Tuyết Phong đi tìm hai đứa đấy, điện thoại không gọi được."

Tô Mộc Tranh xen lời, "Khi nãy chúng ta để tĩnh âm."

Tô Mộc Hạ: "À, quên mất. Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"10 giờ, chúng ta về thôi." Ngô Tuyết Phong nói.

"Ân." hai cô gái ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Mộc Hạ trước khi đi quay qua bốn người bạn mới nói, "Trận đấu chung kết chúng ta cùng đi xem đi."

"Được."

"Có thể."

"Được."

"Tui tán thành!"

Năm người trao đổi số điện thoại, hẹn lần sau gặp lại rồi đường ai người nó về.

________Ba ngày sau_________

Nhà thi đấu chật kín chỗ ngồi, trận chung kết mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp đã đến hồi ác liệt.

"Chú ý Khí Xung Vân Thủy, chú ý Khí Xung Vân Thủy, chú ý Khí Xung Vân Thủy, mấu chốt nhắc ba lần cho nhớ!" Trên kênh chat chiến đội Bách Hoa, một người vốn luôn gọn gàng dứt khoát như đội trưởng Tôn Triết Bình mà phải nhấn mạnh liên tục, đề cao tầm vóc của Ngô Tuyết Phong, vị tuyển thủ ít được xem trọng của Gia Thế.

"Bách Hoa tìm ra chìa khóa thắng bại rồi." Trên khán đài, sáu người kết hội ngồi chung từ sau cuộc thảo luận hợp phách hồi bán kết. Bằng mắt nhìn vượt tầm khán giả bình thường, họ cùng nhau theo dõi trận đấu cuối cùng của mùa giải.

Hoàng Thiếu Thiên thường tự hào mình là người mồm miệng liến thoắng, nhưng trong cuộc thảo luận này, cậu thua thảm với số lần chen vào chưa đến mười phần trăm. Tô Mộc Tranh còn chia bắp rang bơ cho cậu như an ủi. Có điều, mỗi một nhận xét của Hoàng Thiếu Thiên đều nói đúng chỗ hiểm, có lần còn nằm ngoài dự tính của ba người kia. Cuộc thảo luận lần trước Hoàng Thiếu Thiên bị hắt hủi, lần này rốt cuộc đã được những người bạn mới đánh giá cao.

Và tương tự, cách Bách Hoa đánh giá cao Khí Xung Vân Thủy của Gia Thế rất được các cậu tán thành.

"Nhờ Khí Xung Vân Thủy hỗ trợ, sức mạnh của Nhất Diệp Chi Thu mới tăng vọt. Đó là mối liên kết chưa bao giờ bị phá hoại." Dụ Văn Châu nói.

"Chính xác hơn, là chưa ai nhận thức đúng tầm quan trọng của mối liên kết này." Trương Tân Kiệt nói.

"Trong hai người, Khí Xung Vân Thủy tương đối dễ phá hơn Nhất Diệp Chi Thu." Tiêu Thời Khâm nói.

"Đó là điều Bách Hoa đang định làm." Tô Mộc Hạ nói khi nhìn lên màn hình lớn.

Tiếng súng, ánh kiếm.

Chiến sự diễn ra quyết liệt hơn bao giờ hết, thể hiện rõ rệt ở những dòng chat liên tục trên kênh chiến đội. Bách Hoa nhắm Khí Xung Vân Thủy làm mục tiêu, còn Gia Thế phải vừa đánh vừa reset cách nhìn về tình hình đối thủ.

"Chín hơn năm ngoái rồi." Ngô Tuyết Phong nói.

"Coi chừng tụi nó nhắm vào anh đó." Diệp Thu đáp.

Cả nhà thi đấu ồ lên.

Kênh chat Bách Hoa vừa mới phổ biến kế hoạch tác chiến, Diệp Thu bên phía Gia Thế đã phát hiện ngay lập tức. Ơ hack map hay gì?

Dĩ nhiên không thể. Diệp Thu đoán chuẩn quá thôi.

Đoán ư?

Các chiến thuật sư ngoài trận nhìn nhau.

Họ không cho là vậy. Đoán là khái niệm rất khác với nhận định tình thế nhờ vào kinh nghiệm và nền tảng ý thức. Nhận định tình thế là có nguồn cơn, có chủ đích rõ ràng. Chỉ có điều, không ai biết Diệp Thu căn cứ vào đâu để đưa ra nhận định trên. Vì sao Diệp Thu nhìn ra ý đồ chiến lược của Bách Hoa mà họ thì không?

"Thế à?" Trong trận, Ngô Tuyết Phong đang trả lời, "Thôi trận cuối rồi, để tôi trải nghiệm thử cảm giác bị focus xem thế nào."

"Yên tâm đi đi, còn lại cứ để tui lo." Diệp Thu nói.

Khán đài lại một lần nữa ồ lên.

Trận cuối là sao? Tổng chung kết đúng là trận cuối của mùa giải, nhưng nghe cách Ngô Tuyết Phong nói, hình như không phải ý này?

Ngô Tuyết Phong... sắp giải nghệ ư?

Các thiếu niên nhìn qua hai cô gái như muốn xác nhận câu trả lời từ họ. Nhận được cái gật đầu của Tô Mộc Tranh, các thiếu niên tiếc nuối, lại có một tuyển thủ vì tuổi đời chức nghiệp mà rời khỏi Vinh Quang.

Chỉ mới ba mùa giải mà đã có bao tuyển thủ rời đi rồi? Ngụy Sâm của Lam Vũ, Lâm Kiệt của Vi Thảo, giờ lại đến Ngô Tuyết Phong của Gia Thế.

"Tôi ấy à, nên được bầu làm diễn viên phụ xuất sắc nhất chớ." Hắn chat một câu mà không hàm chứa bất kỳ hậm hực gì, có chăng chỉ là kiêu hãnh và tự hào.

Ngô Tuyết Phong cảm thấy, mình đã làm đến xa nhất có thể. Hắn không có gì để tiếc nuối.

"Diễn viên chính tới đây!" Đáp lại hắn, Diệp Thu tự giác đứng ra đảm nhiệm vai trò.

Mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang kết thúc bằng chiến thắng của Gia Thế. Đánh bại Bách Hoa, họ giơ cao chiếc cúp vô địch thứ ba, đặt lát gạch cuối cùng xây nên vương triều Gia Thế huyền thoại.

Mà dưới sân, là ánh sáng của mùa giải mới sắp bắt đầu, với tiếng vó ngựa rầm rập của một thế hệ những người trẻ đã đứng ngoài xa quan sát chiến sự giữa các titan bấy lâu, nay chuẩn bị bước vào cuộc chơi.

Đó là mùa giải của loạt tân binh đắt giá nhất lịch sử Vinh Quang.

Mùa giải của Thế hệ Hoàng kim.

Đáng tiếc, lại không có Tô Mộc Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro