Chương 37: Đối đầu với Nhật Nguyệt học viện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Hồng Trần ngồi đợi ở khu chờ, mặc dù hắn biết, mình đối mặt với chiến đội Sử Lai Khắc này cũng không phải là đội hình mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương. chiến đội Sử Lai Khắc này ở các vòng trước biểu hiện cũng khá bình thường, điều duy nhất làm người ta chú ý chính là vị đội viên cấp Hồn Đế và Hồn Thánh. Nhưng không biết tại sao, Tiếu Hồng Trần hôm nay từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nặng trịch. Chẳng lẽ, chiến đội Sử Lai Khắc học viện này lại có thể tạo thành uy hiếp được? Nếu như ngay cả một Sử Lai Khắc học viện nhị đội cũng đánh không lại, thì ...

"Đệ nhị đội. Hẳn là có nhiều người nghĩ chúng ta so ra kém thất quái rất nhiều." Tô Âm cười nói.

Chỉ là đệ nhị đội mà thôi....A.

Tô Âm nhẹ nhàng nhảy lên sàn đấu, y phục trung hoa xanh lục thướt tha khẽ đung đưa, ống tay ôm sát tới khuỷu tay từ khuỷu tay xuống lại là lớp vải voan như đóa hoa nở rộ.

'Cạch' tiếng gót giày trắng chạm sân đấu, mái tóc đen được búi cao chỉ có hai lọn tóc phía trước rũ xuống trước xương quai xanh.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy đội trưởng dẫn đội của Sử Lai Khắc xuất trận. Ánh mắt Từ Thiên Thiên hơi đăm chiêu, hắn cứ cảm giác mình đã thấy thiếu nữ ấy ở đâu rồi.

Bên phía của Nhật Nguyệt chiến đội, Tiếu Hồng Trần vẫy vẫy một gã thanh niên, tên thanh niên đó lập tức phóng người lên sân thi đấu. Người này thân hình cao lớn, bả vai hết sức rộng. Ánh mắt bình thản khiến cho người ta cảm thấy hết sức tỉnh táo. Cũng có thể coi là tướng mạo anh tuấn. Hai tay đặc biệt to, mười ngón tay rất dài. Ở trong trận đấu, làm cho người ta có một loại cảm giác thực lực của hắn không hề tầm thường.

Trọng tài nhìn hai bên một chút, trầm giọng nói, "Đây là trận đầu của vòng bảng, các ngươi cẩn thận một chút. Dốc hết sức không đánh cho đối thủ tàn phế. Một khi ta đoán được kết quả thắng bại, lập tức sẽ tách các ngươi ra. Ai cũng không được tiếp tục công kích, nếu không, sẽ bị phán thua, hiểu chưa?"

Giai đoạn vòng loại thực sự đã chết quá nhiều người, ban tổ chức đại tái cũng chịu áp lực không nhỏ, nên yêu cầu đối với trọng tài cũng đã nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Chết nhiều người còn không phải do Thánh Linh Tông sao, nếu biết công bằng đã không chờ đến lúc này mới nghiêm khắc, Tô Âm lười biếng nghĩ.

Tên thanh niên của Nhật Nguyệt chiến đội gật đầu, nói, "Ta tên là Thời Hưng, nhớ kỹ tên của ta, có lẽ, nó sẽ theo ngươi cả đời." Vừa nói, hắn xoay người đi về phía khu chuẩn bị của mình.

Tô Âm cười một tiếng sau đó đi về bên sân thi đấu, cô mới xoay người lại. Nhưng khi cô vừa mới xoay người, trong nháy mắt đã thấy cánh tay của trọng tài hạ xuống, báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Thiên vị rõ ràng như vậy sao? Tô Âm cười ra tiếng.

Vừa nghe hiệu lệnh Thời Hưng đã sải bước ra thì đã vọt tới trước. Cùng lúc đó, một đôi cánh phi hành hồn đạo khí chợt triển khai ra, chỉ cần hai bước gia tốc, hắn đã nhảy lên cao, thân thể đã ở trên không trung. Bốn đạo bạch quang chói mắt bắn ra từ phi hành hồn đạo khí, đẩy thân thể của hắn phóng lên trên không trung giống như một ngôi sao băng vậy.

"Ta khó chịu." Tô Âm nói.

Một viên cao bạo đạn cấp bốn màu đỏ hồng đã bắn về hướng Tô Âm. 'Đùng đùng đùng' viên đạn phát nổ, uy lực làm cả khu vực bị chấn động.

"Chỉ có vậy?" Thời Hưng cười xùy.

Bỗng nhiên tuyết từ trên cao rớt xuống, chưa để Thời Hưng suy nghĩ tuyết ở đâu ra thì một bóng người vút thẳng tới. Hàn quang chợt lóe, hồn đạo khí hắn trang bị trên người giống như không phải được làm từ kim loại cứng rắn mà là đậu hũ dễ dàng bị cắt ngọt ra từng mảnh.

"Ta khó chịu, phiền ngươi đi tìm chết đi."

Nồng đậm sát ý thổi qua tai, thứ còn sót lại Thời Hưng cảm nhận được không phải hàng loạt lưỡi kiếm cắt vào người mà là sợ hãi.

Tựa như Tu La từ địa ngục níu chân hắn.

Thuần túy sát khí, siết chặt trái tim.

'Rầm'

Cao lớn thân hình ngã xuống sàn, máu không ngừng đổ ra mà Thời Hưng - sinh tử không rõ.

Mà đối thủ của hắn, người hắn nghĩ đã bị trọng thương - Tô Âm thảnh thơi vung máu trên kiếm. Mất đi máu dính trên kiếm, thanh kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa trở lại.

"Ta nói không được giết đối thủ!" Trọng tài gầm lên, uy áp phong hào đấu la tỏa ra.

Tô Âm không phản ứng, đã có người đứng ra thay cô.

Khí thế không thua kém gì thậm chí còn lớn hơn nữa tỏa ra ở khu vực của Sử Lai Khắc. Có Huyền lão tọa trấn, không ai có thể tùy ý khi dễ Sử Lai Khắc.

Huyền lão vẫn còn sinh khí vì tối qua cư nhiên có người dám tìm đám nhỏ gây chuyện. Nếu trọng tài thực sự ra tay, ông không ngại làm lớn chuyện.

Không cần biết người khác ra sao, chỉ cần biết đồ đệ có uy hiếp là có chuyện với ông!

Tô Âm mỉm cười, "Ngài nói khi ngài ra hiệu lệnh dừng là phải dừng, ngài nói là tận lực nhưng ta đã rất nhẹ tay. Hắn yếu là lỗi của ta?"

"Ngươi—" Trọng tài nghẹn lời, đổi lại chỉ có nụ cười tùy ý tiêu dao của Tô Âm.

Này thì thiên vị đi.

Ngươi thiên vị, ta sẽ sợ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro