Chương 4: Dương Ngọc Ánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ôi bạn tôi cháy quá vậy. - Khánh Hạ ngạc nhiên nhìn tôi qua màn hình điện thoại sau khi nghe tôi kể chuyện của tôi với Hoàng.

- Cháy quần què, tao khổ quá mà. Cũng tại mày cả đấy.

- Gì mà tại tao? Tao có bắt mày đưa nó vào khách sạn đâu.

Ừ thì cũng không sai. Cái này là do lòng nhân từ chết tiệt của tôi thôi.

- Tại thằng Việt Anh nhà mày chơi thân với Hoàng đấy.

- Haiz, sao mày lại đổ cho Việt Anh rồi? Trước kia mày còn vui vẻ muốn đẩy thuyền cho hai thằng cơ mà?

- Ừ, tao cũng muốn làm nữ phụ đam mỹ lắm. Nhưng mà tao thương mày thôi, ai nỡ cướp người yêu của bạn thân để ghép với một thằng khác chứ?

- Không muốn thử à?

- Không, tao có bị điên đâu mà làm bò tót.

- Có sao đâu, mày cứ đưa đẩy với nó, không thật lòng là được. Nó không thật lòng, mày cũng không thật lòng, hết vui thì bỏ thôi. Đơn giản mà. - Vân Trang vừa ăn hoa quả dầm vừa nói.

Ok bạn Vân Trang Đào nhé. Hệ tư tưởng mười điểm luôn ạ, mê cách cô ấy làm gia sư tình yêu cho tôi.

- Thôi đừng xui dại con Dương mày ơi. Đến lúc nó lụy thì khổ. Hôm trước ông Hoàng vừa hỏi tao sao mày né ông ý. Tao hỏi ngược lại ông ý nghiêm túc không, im lặng luôn mày.

- Thì mới gặp đã thích hiếm lắm mày, phải tiếp xúc lâu rồi tiến tới may ra mới là thật lòng. Chứ cái kiểu tiếng sét ái tình, chưa biết gì về nhau mà đã đòi tiến vào mối quan hệ đa phần đều với suy nghĩ muốn thử thôi. Thật lòng thế đếch nào được. - Vân Trang cúi người lấy gì đó vừa nói vọng vào điện thoại.

- Chắc ai đó nhột. - Tôi nói kháy bạn nào đó trúng tiếng sét ái tình của một em nào đó rồi lụy đến tận giờ.

- Tao với Việt Anh là trường hợp ngoại lệ rồi. Không tính.

- Nghỉ hè tao về đi Hạ Long không?

- Được đấy, hôm nọ lướt thấy mấy bộ váy xinh lắm. Tí gửi link cho. - Hạ vui vẻ hưởng ứng lời rủ của Trang.

Trước giờ đều vậy, ba đứa tôi, một đứa rủ, một đứa hưởng ứng, một đứa đồng tình. Lần này tôi là đứa đồng tình. Cũng lâu rồi ba đứa tôi chưa đi chơi với nhau, tại ai cũng có cuộc sống riêng rồi. Tình bạn vẫn vậy, vẫn chia sẻ đủ thứ với nhau, vẫn luôn sẵn sàng lắng nghe đối phương tâm sự.

Tôi nằm lên chiếc giường êm ái của mình. Tôi ở cùng chị họ trong một căn hộ khá rộng, ngay cạnh tiệm cafe sách. Công việc chính của chị là làm bà chủ tiệm cafe sách ấy. Bình thường chị ít khi dẫn người yêu về nhà, nhưng dạo này tần suất có vẻ nhiều hơn. Mỗi tuần đều có ít nhất một hôm tôi phải sang ngủ nhờ Khánh Hạ.

Tôi cũng khá thoải mái trong việc này, dù sao nhà cũng là của chị. Tôi có ý định chuyển ra ngoài, nhưng chưa tìm được chỗ thích hợp, bố mẹ cũng mong muốn hai chị em nương tựa lẫn nhau.

Tôi nằm dài trên giường, vừa lướt điện thoại, vừa lăn đi lăn lại. Tôi mở gmail lên kiểm tra hộp thư thì thấy thư từ một người lạ, tiêu đề to tướng là: "RẤT QUAN TRỌNG, HÃY ĐỌC NGAY".

Tôi thấy khá kì lạ, bình thường hộp thư của tôi toàn tin nhắn công việc là chính. Mà email công việc chả ai viết cái tiêu đề dở hơi như này cả. Tôi mở ra thì thấy người gửi là [email protected], chắc fan cuồng One piece à?

Nội dung của mail:

"Bạn Đồng Thùy Dương ơi, phiền bạn bỏ tớ ra khỏi spam mess được không ạ? Tớ rất cần bạn chịu trách nhiệm với hành động của mình.

Mười điểm công dân không thể ăn ốc xong đổ vỏ, không chịu trách nhiệm đúng không Dương nhỉ?"

Tôi ho khan, thầm phán đoán ra người đã viết ra đoạn này. Cũng bất ngờ đấy, tôi không nghĩ Hoàng sẽ dành thời gian để viết bức tâm thư thế này cho tôi. Tôi lướt xuống đọc tiếp.

"Đời trai trẻ của tớ đấy cậu, hai mươi năm giữ gìn vậy mà lại bị cậu lấy mất hu hu hu."

Chẳng lẽ Hoàng định bắt tôi cưới anh để chịu trách nhiệm chắc? Chắc anh không điên đến mức đấy đâu, tôi cũng không điên. Có miếng đâu mà bắt tôi mang tiếng như vậy chứ?

"Cậu ơi, đọc xong nhớ bỏ spam và rep tin nhắn tớ nhé. Kí tên: Bạn trai tương lai của cậu." Kèm theo một nhãn dán chú mèo có đôi mắt long lanh rất xinh.

Khóe môi tôi khẽ giật giật, sống hai mươi năm trên đời tôi chưa gặp trường hợp nào như này. Tôi lặng lẽ chụp màn hình lại và thoát khỏi gmail. Đắn đo cân nhắc xem có nên gỡ spam cho bạn roronoazoro1510 giấu tên kia hay không.

Và cuối cùng tôi quyết định bỏ spam và chuyển sang chế độ seen không rep. Người ta gọi đấy là mất nết nhưng mà tôi là ngoại lệ, vì tôi mười điểm.

***

Hôm nay tôi đến khám răng theo lịch hẹn, Khánh Hạ nhờ tôi đem ít đồ linh tinh đến. Việt Anh bị tai nạn giao thông nên con bé túc trực ở cạnh suốt thôi. Tôi vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cảnh một đôi tình nhân chăm sóc cho nhau và một cái bóng đèn sáng rực ngồi ở giường bên cạnh hưởng thụ.

- Thùy Dương cũng đến à? - Hoàng ngẩng đầu hỏi tôi.

- Ừ, đến đưa đồ cho Khánh Hạ.

- Nó đến khám đấy.

Bạn Trịnh Khánh Hạ của tôi tốt bụng quá, tôi lại chả biết tỏng ý đồ của bạn rồi.

Việt Anh mỉm cười xoa đầu Hạ. Lại được cả thằng bé này nữa, trêu ngươi tôi à?

- Thùy Dương bị ốm à? Có sao không? - Hoàng lo lắng hỏi.

- Tôi khám thai. - Tôi bực mình đáp lại.

Hạ ngạc nhiên nhìn tôi, lạ lắm à?

- Của anh à?

???

Bị điên rồi. Phạm Huy Hoàng bị điên rồi.

- Điên à? Tôi đã nói với cậu hôm đó không có gì hết rồi mà.

- Ai biết được trong lúc anh say, em có làm gì anh không?

Vô liêm sỉ, quá là vô liêm sỉ.

- Ai thèm? - Tôi bĩu môi, sau đó quay sang nói với Hạ - Tao có việc, về trước đây. Có gì tối gọi.

***

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, đi lấy xe để đi về.

- Thuỳ Dương phải không?

Tôi quay sang nhìn người vừa gọi mình. Là một người bạn cùng lớp cấp ba của tôi, Dương Ngọc Ánh. Trước đây từng có một chút hiểu lầm, không thân thiết là mấy, có nói chuyện đôi ba lần gì đấy thôi. Sau tốt nghiệp cũng không liên lạc gì, nghe nói cậu ấy học bên Học viện báo chí và tuyên truyền.

Tôi mỉm cười chào lại Ánh.

- Chào Ánh nhé, lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ?

- Ừ, lớp mình giờ mỗi đứa một nơi, cũng chưa họp lớp lần nào.

Lớp tôi là chuyên văn, lớp toàn con gái nên có vô vàn drama, ganh ghét nói xấu nhau rất nhiều. Con gái thường hay ghi thù mà, những chuyện này cũng bình thường thôi. Nhưng hồi cấp ba tôi là mọt sách chính hiệu, không chơi bời gì, chỉ có học và học thôi.

Ngoài mấy đứa bạn chơi thân trong lớp, thì tôi không còn liên lạc với các bạn còn lại trong lớp nữa.

- Cậu đi thăm người ốm à? - Ánh vừa hỏi vừa rút chìa khóa xe ra.

- Tớ đi khám răng định kì thôi. Còn cậu thì sao?

Tôi thấy vẻ mặt của Ánh thoáng mất tự nhiên, vành tai ửng hồng trả lời tôi:

- Tớ thăm người nhà thôi.

Tất nhiên tôi biết cậu ấy nói dối, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm.

- Ừ, tớ có việc nên về trước nhé, lần sau gặp lại.

Tôi vừa đeo được cái khẩu trang vào thì Hoàng chạy đến, rất tự nhiên khoác vai tôi như thân thiết lắm. Anh thở hồng hộc như sắp chết đến nơi, tôi ghét bỏ đẩy tay anh ra khỏi bờ vai tôi.

- Thùy Dương cho tớ đi nhờ đi, xe tớ bị hỏng rồi. - Hoàng vừa thở hồng hộc vừa nói.

- Không, tự gọi taxi đi.

- Huy Hoàng? - Ngọc Ánh đột nhiên tiến tới và xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Ô Ánh cũng quen Hoàng à? Trái đất cũng tròn thật đấy. Tôi đoán chín phần Dương Ngọc Ánh là một trong số những bạn gái cũ của anh trai này.

- Cậu là Dương Ngọc Ánh đúng không? - Hoàng dịu dàng hỏi.

- Mình nói chuyện riêng một chút được không? - Ánh nhìn Hoàng, đáy mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Chắc hết phận sự của tôi rồi nhỉ? Tôi lặng lẽ mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm lên. Chưa kịp cài quai mũ đã bị Hoàng làm cho đứng hình.

- Nhưng mà giờ tớ đang trong mối quan hệ với Dương, nói chuyện riêng với người con gái khác không được hay cho lắm. - Hoàng kéo tay tôi một cách vô cùng tự nhiên - Cậu nhìn này, Dương giận tớ nên muốn bỏ về rồi đây này.

Tôi mở to mắt nhìn chàng trai đang nói dối không chớp mắt này. Ai giận cơ?

Hoàng nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, tay vẫn ôm chặt cánh tay tôi không buông.

- Tớ chỉ nói chuyện riêng một chút thôi, không có ý định cướp Hoàng đâu. Dương đừng để ý nhé?

Tôi cũng lờ mờ đoán được Ánh là người yêu cũ của Hoàng, và muốn níu kéo hoặc là gì đấy. Lòng tò mò trong tôi được khơi dậy, lí trí tôi bảo như thế là không được. Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sậm của Ánh và nhẹ nhàng nói:

- Tớ để ý.

Tôi cảm nhận được sự thoáng ngạc nhiên trên khuôn mặt của cả hai người. Nhưng vẫn mặc kệ và nói tiếp:

- Có chuyện gì cậu nói thẳng ở đây đi. Hay là chuyện xấu hổ quá không nói cho người khác biết được? Nếu không có ý định xấu thì sợ gì có người nghe được.

Nhìn Ánh cúi đầu, đôi mắt ngập nước, trong lòng tôi thấy cũng hả hê lắm. Tôi vốn không phải đứa hiền lành gì, thù dai vô cùng. Năm đó những tổn thương tôi phải chịu, chưa trả thù được tôi cũng bỏ qua rồi. Là Ánh tự mình tìm đến, nên tôi cho cậu ấy không được như ý, coi như trả thù vậy.

- Ừ, chuyện này xấu hổ thật. Tớ vừa đi tái khám phụ sản, vì dạo trước tớ bị nhiễm trùng sau sảy thai. Có khả năng sẽ vô sinh.

Tôi lờ mờ đoán được gì đấy, nhẹ nhàng gạt tay chàng trai bên cạnh mình ra. Anh lại đưa tay lên kéo vai tôi lại gần.

Tôi cắn răng chịu đựng.

Vì tôi cũng đang lợi dụng anh để diễn kịch, nên cũng không dám chống cự lại.

- Chia buồn nhé. - Cảm thấy mình nói vậy không ổn lắm tôi liền bổ sung - Nhưng giờ công nghệ hiện đại mà, cậu đừng lo quá.

- Huy Hoàng này, tại sao lúc đó lại biến mất như vậy? Sợ phải chịu trách nhiệm à? Sợ phải dừng cuộc chơi tại đây nên mới bỏ đi du học đúng chứ?

- Muốn gì nói thẳng đi. - Hoàng gằn giọng.

- Em chỉ muốn biết lí do.

Hoàng bỏ tay khỏi vai tôi, cúi xuống nói nhỏ:

- Thùy Dương về trước đi, có vài truyện tớ không muốn cậu biết.

???

Vừa nãy ai là người giữ tôi lại, ép tôi nghe đống drama này cơ? Tôi ngườm Hoàng. Chuyện gì mà không muốn cho tôi biết cơ? Chuyện trai gái của cậu ta à? Tôi cứ muốn nghe đấy.

- Tớ không được nghe à? - Tôi phùng má và nói.

Rởn gai ốc quá.

Cái điệu này tôi học được từ Trịnh Khánh Hạ chứ đâu.

- Dương này, bạn cùng lớp với nhau, tớ khuyên cậu một câu. Huy Hoàng không tốt như vẻ ngoài của cậu ta đâu, đừng bị lừa.

Vẻ ngoài của cậu ta tốt lắm à? Ngoài sự rực rỡ như con công xoè đuôi ấy thì có cái gì tốt nữa vậy? Tôi thầm đánh giá mắt nhìn người của Dương Ngọc Ánh. Hoàng đột nhiên bực bội hẳn ra như bị chạm mạch.

- Đã thoả thuận từ đầu rồi, có chơi có chịu. Trước khi kết thúc anh cũng đã nói rõ rồi mà, anh chán rồi nên dừng lại thôi. Trò chơi tình ái của em nó vô vị lắm Ngọc Ánh ạ. Vì thế đừng nói xấu về anh trước mặt Thùy Dương như thế.

- Thế anh chơi xong không chịu trách nhiệm thì sao? Ban đầu nói rồi, nếu có phát sinh quan hệ và có con thì anh sẽ chịu trách nhiệm, đúng chứ?

- Đúng thế, vậy nên anh không có miếng thì sẽ không bao giờ nhận. Em... - Hoàng liếc nhìn tôi một cái rồi nói tiếp - Với nhiều người như thế, sao lại bắt đền mỗi anh?

Có lẽ Hoàng biết có tôi ở đây nên anh đã tém lại khá nhiều để không nói ra những từ thô tục, chắc để giữ hình tượng.

- Chẳng qua vì thằng Phạm Huy Hoàng này nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, phóng khoáng, biết chiều chuộng và yêu thương người yêu mà thôi.

_______

Vote cho tui để tui coá thêm động lực nha mọi người 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro