Chap 2: Cô bạn chôn chân ở phố thị !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với thành phố nơi tôi sinh ra và lớn lên này, tôi yêu một cách kỳ lạ. Đó là lý do tôi chọn học một trường Đại học ở đây thay vì những trường danh tiếng ở các thành phố lớn. Tôi bằng lòng với những gì thân thuộc.

Tôi có một cô bạn. Cô ấy có tâm hồn tự do cùng cực, không bao giờ chịu ràng buộc, lãng đãng như gió trời. Dường như cô ấy muốn bay. Ban đầu tôi cảm thấy thật kỳ quặc, thậm chí tự hỏi rằng liệu cô ấy có mệt không với cuộc sống rong ruổi không điểm dừng như thế. Dần dần, cùng với thời gian và những đổi thay, tôi phát hiện ra mình ngưỡng mộ cô ấy, cả một chút ganh tỵ nữa. Cô ấy biết cách làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị và biến ước mơ thành hiện thực. Ước mơ của cô ấy, trước đây mọi người trong lớp đã cười cợt rằng nó quá viển vông, ấy vậy mà bây giờ cô ấy đang trên đường đi đến đích cuối cùng. Rõ ràng là chúng tôi quá khác nhau.

Vậy mà cả hai lại thích cùng một cậu bạn.

Tôi không hề có ý định nhường nhịn hay bỏ cuộc. Có thể tôi không mạnh mẽ hay cá tính, nhưng tôi là một người dứt khoát, nhất là trong chuyện tình cảm. Tôi thật lòng thích cậu bạn ấy, rất nhiều. Hẳn cô bạn đã nhận ra sự quả quyết đó của tôi, cô ấy vốn rất nhạy cảm, nên cô ấy chọn cách rút lui, xa cách chúng tôi, khiến tôi day dứt. Khoảng thời gian đó, tôi luôn tự hỏi mình liệu có đáng không, khi đánh mất người bạn gắn bó như hình bóng của mình để đổi lấy tình cảm chẳng biết sẽ đi đến đâu này. Nhưng có vẻ tôi đã nhầm. Tôi hoàn toàn không phải là người lựa chọn, cũng không có tư cách lựa chọn. Bởi vì...

Cậu bạn ấy không thích tôi, nhất định không thích tôi, dù tôi có cố gắng trở nên xinh đẹp và giỏi giang thế nào, cậu ấy vĩnh viễn cũng không thích tôi. Ánh mắt cậu ấy hướng về nơi khác, tôi chẳng biết là nơi nào, nhưng hình như nó rất xa xôi.

Tôi tự gọi mình là người thua cuộc. Từ đầu đến cuối chỉ là chính mình tự biên tự diễn, tự ra quyết định rồi tự mình đau đớn. Tôi chẳng thể bay như cô bạn của tôi, chỉ có thể một mình bước chầm chậm quẩn quanh phố thị nhỏ bé này để vơi dần đi chuyện cũ.

Thỉnh thoảng tôi vẫn tự đặt câu hỏi cho chính mình, kiểu như nếu được quay trở lại vào thời điểm đó, liệu tôi có quyết định khác đi không? Tôi sẽ giữ tay cô bạn lại và duy trì tình bạn tốt đẹp của cả ba hay vẫn cố chấp lặp lại sai lầm khiến mọi thứ trở nên gượng gạo? Cũng như khi cố truy nguyên tại sao tôi thích cậu bạn ấy đến vậy, tôi không thể tìm ra câu trả lời.

Chỉ biết rằng, thời gian vốn không thể nào quay ngược. Chúng tôi đã trưởng thành, chúng tôi đã đổi thay, chúng tôi đã chọn cho mình những con đường riêng để bước, chính chúng tôi đã chọn cách rời xa nhau. Lớn lên vốn dĩ không phải là vấn đề, chính chúng ta là người quyết định mọi thứ.

Cho nên, bạn hiền à! Nếu có lúc nào đó cậu hồi tưởng về quá khứ, đừng trách tớ, cũng đừng quá đau lòng. Có những thứ chúng ta không thể nào điều khiển được. "Cây lá có rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sekai