Chương 13: Góa phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Đường mím môi không nói.

Lâm Tu Trúc không nghe thấy câu trả lời trực tiếp từ Úc Đường, lại bị cậu ôm trong lòng nên không thể nhìn thấy mặt cậu, khiến anh cảm thấy rất sốt ruột.

Úc Đường thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ về việc đi hay ở lại.

Cậu nhớ lại đêm mà cậu và Lâm Tu Trúc tổ chức đám cưới. Dù đã trôi qua một tuần, cậu vốn dĩ không nhớ lâu, nhưng mọi chi tiết trong đêm đó lại rất rõ ràng trong ký ức của cậu.

Úc Đường muốn nuốt chửng Lâm Tu Trúc, muốn mổ xẻ cơ thể anh, chui vào lồng ngực rồi hòa cùng một nhịp với trái tim anh.

Nhưng đêm đó, cậu phát hiện ra rằng Lâm Tu Trúc cũng có ý nghĩ giống cậu.

Lâm Tu Trúc cũng muốn nuốt chửng cậu, chiếm lấy cậu sau đó hòa làm một với cậu.

Lâm Tu Trúc đã thử nếm mùi vị của cậu, thậm chí đã mở ra những phần bí mật hơn cả lớp vỏ bọc của cậu, nhưng đừng nói là máu thịt, ngay cả một sợi tóc của cậu cũng không bị cắn đứt.

Răng không tốt cũng không sao, dù sao suy nghĩ của họ rất tương đồng, cả hai đều có một khao khát mãnh liệt dành cho nhau. Úc Đường từng nghĩ họ sẽ trở thành một cặp đôi tuyệt vời.

Nhưng thực tế đã chứng minh rằng Lâm Tu Trúc vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận cậu.

Giống như những người đã từng gặp cậu một lần, họ hoặc cố gắng chạy trốn khỏi cậu hoặc rơi vào trạng thái suy sụp và tuyệt vọng.

Chuyện này xảy ra nhiều lần, Úc Đường cũng không còn cảm thấy gì nữa.

Nhưng lần này lại khác. Úc Đường cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm, khó tả, khiến khóe mắt cậu hơi ửng đỏ mỗi khi nghĩ đến.

Cậu không thích cảm giác đó, nhưng đồng thời cũng tò mò, nghĩ rằng có lẽ ở lại sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về cảm xúc đó.

Vì vậy, cậu vẫn đang phân vân giữa việc ở lại hay rời đi.

Lâm Nhị Nương Tử vẫn cười chờ đợi câu trả lời của cậu. Úc Đường thở dài, chuẩn bị đưa ra quyết định cuối cùng: "Tôi..."

Lâm Tu Trúc nín thở, tim như thắt lại, chờ đợi câu trả lời của Úc Đường.

Ngay lúc đó, một người khác đến làm phiền.

Một người đàn ông khoảng gần bốn mươi tuổi, đeo kính bước tới bên cạnh Úc Đường, đưa cho cậu một tấm danh thiếp và tự giới thiệu ngắn gọn.

Người đàn ông tên là Phương Viên, trông lịch sự nhã nhặn, nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo. Anh ta tự ý mở cuộc trò chuyện, hoàn toàn phớt lờ người đang nói chuyện với Úc Đường trước đó.

Nhưng khi anh ta quay lại tìm người mà mình vừa cắt ngang, thì phát hiện ra rằng người đó đã biến mất.

Úc Đường nhận lấy danh thiếp một cách tùy tiện. Trong khi đó, Phương Viên liếc nhìn đôi tay dài và đẹp của cậu, ánh mắt lại tập trung trở lại Úc Đường.

"Tôi biết cuộc sống của cậu có thể không dễ dàng. Nếu sau này gặp khó khăn, cậu cứ đến tìm tôi," Phương Viên mỉm cười lịch sự: "Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ."

Bốn từ cuối cùng anh ta kéo dài, nghe rất thâm thúy.

Đôi mắt sau kính của Phương Viên nhìn chằm chằm vào Úc Đường, Úc Đường cũng nhìn lại anh ta. Trong mắt người ngoài, hai người này như đang đối đầu nhau.

Tào Chí Tân ngay lập tức tới giải vây, phát huy trí tuệ cảm xúc suốt hai mươi chín năm của mình, lịch sự dẫn Phương Viên đi chỗ khác.

Nhưng cảnh tượng này đã bị những người có ý đồ xấu nhìn thấy, lập tức tạo ra hàng loạt phiên bản drama yêu hận tình thù đầy kịch tính, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán râm ran.

Hôm nay là tang lễ của Lâm Tu Trúc, không ai trong gia đình họ Vu đến tham dự.

Hơn nữa, trong những năm qua, khi tham gia các buổi xã giao thương mại, gia đình họ Vu chưa bao giờ đưa Úc Đường ra ngoài để phát triển mối quan hệ. Nhiều người cho rằng đây là dấu hiệu của việc bị gia đình bỏ rơi.

Dù có tin đồn rằng gia đình họ Vu rất yêu quý cậu con trai út này, nhưng chẳng ai từng thấy cái gọi là "yêu quý" đó biểu hiện ở đâu.

Vì vậy, mọi người lại bắt đầu suy đoán.

Tại sao một gia đình luôn coi trọng lợi ích như họ Vu lại không tận dụng mối quan hệ với nhà họ Lâm?

Phải chăng những tin đồn trên mạng về nguyên nhân cái chết của Lâm Tu Trúc có phần đúng sự thật?

Ngay cả khi Lâm Tu Trúc không chết vì lý do nào đó trong đêm tân hôn, nhưng việc chết ngay sau một ngày kết hôn chắc chắn sẽ khiến người nằm chung giường với anh bị chỉ trích.

Kể từ đó, bóng đen bất hạnh mang tên "góa phụ" đã bao phủ lên Úc Đường.

Dù hôm nay ông bà Lâm có vẻ rất bảo vệ Úc Đường, nhưng thời buổi này, ai biết được có phải chỉ là bề ngoài không? Tương lai sẽ ra sao?

Có khi nào gia đình họ Lâm đã đổ lỗi cho cậu, nên gia đình họ Vu hôm nay mới không thèm ngó ngàng, chỉ để lại cậu con trai út cô đơn, lẻ loi trong mưa gió.

Quả phụ trẻ trung, xinh đẹp, bị gia đình bỏ rơi, bị gia đình bạn đời ghét bỏ, cô đơn không ai nương tựa, khó khăn chồng chất, nghĩ thôi đã thấy như một vở kịch lớn.

Nhìn lại gương mặt đẹp đến mức không thể tìm thấy người thứ hai trên đời, cùng với vẻ mặt đầy nước mắt khi ôm di ảnh chồng quá cố, thật đáng thương, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cậu vỡ tan thành những bông tuyết bay xa.

Mọi người bắt đầu suy nghĩ lung tung, nói đủ điều, trong đó không thiếu những lời chế nhạo hay ác ý.

Có vài người không nghĩ trước khi nói ở nơi công cộng đã thốt ra những lời không phù hợp, những lời lẽ thô tục đó lọt vào tai Lâm Tất Quả khiến cậu ta lập tức cãi lại.

Chàng sinh viên nhiệt huyết không có sự khéo léo như những người trong thương trường, rõ ràng có lý mà lại bị chặn đến mức đỏ bừng mặt, không thể nói một câu trọn vẹn.

Cuối cùng, Úc Đường thấy có nhiều người vây quanh, nên đã đi qua xem thử cũng như cứu vãn tình thế cho chàng sinh viên không biết nói gì.

Úc Đường với ánh mắt tò mò lướt qua những người có mặt, thỉnh thoảng nhìn vào mắt một số người gọi tên cậu, khiến những kẻ vừa nói xấu cậu lập tức câm nín.

Lâm Tất Quả nghĩ rằng những lời nói khó nghe đó đều đã lọt vào tai Úc Đường. Cậu ta vốn đã ngại ngùng, lại thêm tính cách nóng nảy của tuổi trẻ, vì vậy vội kéo Úc Đường đi nói là để thư giãn.

Sân sau của nhà cũ chỉ có vài người giúp việc đi lại, yên tĩnh hơn nhiều so với phòng thờ đông đúc.

Giữa tháng bảy, cái nóng ở Tụ Thành chưa bắt đầu, hoa trong sân nở rộ, lại ở nơi râm mát, cơn gió nhẹ thổi qua khiến Lâm Tất Quả rùng mình, lập tức bình tĩnh lại.

Khi máu nóng đã hạ xuống, Lâm Tất Quả lại không biết nói gì với Úc Đường, mắt đảo quanh.

Ánh mắt cậu ta rơi đúng vào bức ảnh trong vòng tay Úc Đường.

Nhìn thấy di ảnh và người anh dâu họ bằng tuổi mình, Lâm Tất Quả bất ngờ hỏi: "Hai người sống với nhau có tốt không, anh ấy có tốt với cậu không?"

Không hiểu sao, ngay khi Lâm Tất Quả nói xong, cậu ta lập tức cảm nhận có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, trực giác mách bảo cậu rằng ánh nhìn đó đến từ di ảnh bên cạnh, nhưng lý trí lại nói điều đó là không thể.

Dù vậy, Lâm Tất Quả nhận ra mình đã chọn sai chủ đề, nhưng lời đã nói ra, cậu ta cũng không biết làm sao để thu hồi lại.

"Anh ấy rất tốt." Úc Đường trả lời thật lòng, không kèm theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào: "Anh ấy đối xử với tôi cũng rất tốt."

"Thật sao..." Lâm Tất Quả cúi đầu, không biết nên nói rằng "vậy là tốt rồi", hay nên khuyên cậu bớt đau buồn, hoặc chuyển sang chủ đề khác.

Nhưng người bên cạnh cậu lại không phải là người giỏi giao tiếp, thậm chí còn thiếu kinh nghiệm trò chuyện hơn cả cậu.

Úc Đường tiếp tục chủ đề.

"Tôi biết anh ấy đối xử với tôi tốt đến mức bằng lòng móc hết ruột gan, đó là cảm giác tôi chưa từng cảm nhận từ bất kỳ ai khác, chân thành đến mức không giống con người."

Chỉ ở bên cạnh Úc Đường thôi, đã khiến Lâm Tất Quả suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không nhận ra lời nói của cậu có gì sai.

Nhưng rất nhanh, cậu ta nghe thấy giọng nói của Úc Đường có chút trầm lắng, càng nói càng nghẹn ngào.

"Tôi cũng muốn móc hết ruột gan ra cho anh ấy... nhưng mà..."

Lâm Tất Quả lập tức ngẩng đầu lên, thấy chàng trai đẹp trai đang ôm di ảnh nhăn mày, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.

Cậu ta lập tức hoảng hốt, lục túi tìm khăn giấy, nhưng phát hiện mình chẳng mang theo thứ gì.

"Đừng, đừng khóc!" Lâm Tất Quả nói: "Cậu nhất định sẽ tìm được một người khác tốt hơn!"

Câu nói này vừa thốt ra cậu ta đã hối hận.

Không lâu trước đây, chính cậu ta đã tranh cãi với những kẻ nói rằng Úc Đường chắc chắn sẽ không thể đợi để tìm người mới.

Vào ngày lễ đính hôn, Lâm Tất Quả đã biết rằng Úc Đường và anh họ mình chỉ mới quen nhau, sau đó hai người nhanh chóng kết hôn, nhưng chưa đầy một ngày sau khi kết hôn, hai người đã cách biệt âm dương.

Từ khi quen biết đến khi chia ly, thậm chí chưa đầy một tháng.

Những người đó nói rằng Úc Đường giờ đây đang nắm trong tay khối tài sản khổng lồ của chồng quá cố, nhìn bề ngoài có vẻ đau buồn, nhưng trong lòng không chừng đang mừng thầm, bọn họ còn nói rằng cậu đẹp như vậy chắc chắn không thiếu người theo đuổi, có khi đã tìm được người mới.

Những lời đó đầy ác ý, Lâm Tất Quả nghe mà tức giận, mới lao vào cãi nhau.

Nhưng trong lòng Lâm Tất Quả, thực ra cậu ta cũng nghĩ rằng tình cảm giữa Úc Đường và anh họ mình có thể không sâu đậm đến vậy.

Nhưng khi thấy vẻ mặt hiện giờ của Úc Đường, cậu chợt nhận ra rằng có những cảm xúc không phụ thuộc vào thời gian và cũng không thể bị thời gian mang đi.

Không hiểu sao, Lâm Tất Quả cảm thấy buồn, cho anh họ, cho Úc Đường, và cả cho chính mình.

Chàng sinh viên trẻ tuổi nóng nảy lại mắc lỗi nói mà không suy nghĩ, lý trí đã không thể ngăn cản khi cảm xúc lấn át, cậu ta cũng quên mất phải xem xét thời điểm lẫn địa điểm.

Cậu ta nắm chặt tay, hạ thấp giọng để giọng nói của mình nghe có vẻ chững chạc hơn: "Tôi cũng có thể moi hết ruột gan ra cho cậu!"

Úc Đường ngẩng đầu nhìn Lâm Tất Quả, đôi mắt mờ hơi nước mang chút nghi ngờ, như không hiểu tại sao cậu ta lại nói điều này.

"Tôi, tôi ý là, tôi cũng có thể đối xử với cậu bằng tấm lòng chân thành." Lâm Tất Quả vội vàng chữa cháy: "Ông bà nội cũng vậy, tất cả chúng tôi đều thật lòng với cậu!"

Úc Đường nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn, lặp lại hai chữ: "Chân thành?"

Ban đầu Lâm Tất Quả không dám nhìn vào mắt Úc Đường, nhưng để không tỏ ra quá nhút nhát, cậu ta vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, để nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nhìn thấy một cái, toàn thân cậu ta như bị điện giật, mồ hôi lạnh ngay lập tức làm ướt lớp áo sơ mi bên trong.

Đôi mắt của Úc Đường không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào chàng sinh viên trẻ tuổi nóng nảy. Do hành động nghiêng đầu, những lọn tóc dài dán lên má, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đẫm lệ bình thản như một cái hồ sâu thẳm.

Mặc dù ngoại hình không thay đổi, nhưng Lâm Tất Quả cảm thấy người trước mặt mình đột nhiên toát ra một cảm giác không phải con người, rất quái dị.

Não cậu ta lập tức phát ra tín hiệu cảnh báo, bảo cậu ta chạy đi, nhưng đôi chân như bị cắm vào thùng sắt đổ đầy xi măng, hoàn toàn không thể di chuyển được chút nào.

Giây tiếp theo, Úc Đường nhẹ nhàng nói: "Được thôi."

Một tay cậu vẫn ôm di ảnh, tay kia không biết từ đâu lấy ra một con dao gấp nhỏ dùng để gọt trái cây, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Tất Quả.

"Vậy thì móc ra cho tôi xem." Cậu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro