9. Xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng hôm đó, không khí quả nhiên náo nhiệt. Tiến sĩ Baek gọi điện cho Mr.Choi, hớt hải báo tin ma nữ đã sổng lồng chạy thoát, còn dẫn theo cả đám những đứa trẻ mới.

"Lính gác, chó săn, sát thủ, dẫn hết tất cả bọn chúng ra, nhất định phải tìm được con bé đó !"

Tiến sĩ Baek gào lên với đám người đang chạy loạn.

Sau mọi nỗ lực, họ chỉ tìm thấy được đám trẻ mới đào tạo. Chúng nó đã bị đánh đến hấp hối bởi chính những sát thủ khác, nhưng chúng không chết được, chúng được tạo ra để bất tử.

"Bắn vào đầu đấy ! Chúng mày ngu à ?"

Mụ tiến sĩ lại rít lên với đám lính gác, nhìn qua nhìn lại căn phòng đã vấy đầy máu rồi quay lưng ra xe.

"Mày đúng là vô dụng, thằng nhãi con."

Ông Choi vừa phun điếu thuốc lào xuống mặt đất bùn lầy, vừa nhết miệng mắng nhít một thằng nhóc mình mẩy nhết nhác, đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng của kẻ thua cuộc.

"Không sao, con nhóc đó, dù sao cũng không sống được lâu nữa."

Bà tiến sĩ nói vọng ra từ cửa kính ô tô.

Ông Choi ngước lên nhìn với ánh mắt khó hiểu.

Bà ta hiểu ý, dùng tay chỉ chỉ vào đầu mình.

"Đầu nó sẽ nổ tung, nếu không có thuốc."

.
.
.
.
.
.

————

[Năm 2017, Trung Quốc]

Tiếng chuông báo vào giờ vang lên, lớp lớp học sinh bước vội vào chỗ ngồi. Chút ánh sáng chiếu vào khiến cái biển lớp lập lè loé sáng. Cô giáo chủ nhiệm của lớp ôm xấp giấy tờ nặng trịch bước vào.

Dòng chữ trên chiếc biển đến giờ mới lộ rõ.

'Lớp chuyên năng khiếu: B.01'

"Cả lớp chú ý, đứng ! Chào giáo viên."

Đám học sinh cúi gập người, bà cô liếc sơ một lượt qua các dãy bàn rồi phẩy nhẹ tay, ý mời ngồi.

Không một ai chú ý, ở phía cuối lớp, khuất sau những chiếc lưng thẳng tấp của những cô cậu học sinh đứng đầu toàn trường, là một con sâu ngủ suốt ngày chỉ biết cắm mặt xuống bàn.

Thành tích của cô ta thì...bình thường, nếu không muốn nói trắng ra là tầm thường trong cái lớp đứng đầu khối này.

Bà cô vẫn đang thao thao đọc cho xong bảng xếp hạng kết quả của kì thi giữa khoá, ai ai cũng rạo rực mong đợi. Nhìn xem, cô ta vẫn ngủ !

"Thái Anh, vẫn như mọi khi, chót lớp !"

Giọng bà ta thốt ra tên cô đầy chán ghét và khinh thường.

Cô học sinh nghe xong chềnh choàng ngồi dậy, đưa tay đón lấy tờ giấy có quẹt hai con số đỏ chót.

Một chút trông đợi dấy lên trong cô.

73 điểm.

Hoàn hảo.

Chính xác 73, không hơn không kém.

Cô nhết môi cười đắc ý, tiện tay xé đôi tờ giấy khi tiếng chuông hết giờ vừa vang.

"Có ai có giấy nháp không, cho tớ xin lót cái hộp cơm với."

Một trong số các cô bạn bàn đầu quay người hỏi với, cô ta bỗng thình lình xuất hiện từ phía sau cô bạn như một bóng ma, dúi vào tay cô ấy hai mảnh giấy vụn.

"Đây này, khỏi cảm ơn."

Nhoẻm miệng cười, như thường lệ, học sinh đó biến mất khỏi lớp vào giờ nghỉ trưa.

Cô học sinh đó không ai khác chính là Baek Chaeyoung. Ở trường hay được biết đến với cái tên Thái Anh, là một người ngoại quốc có lai lịch kín đáo. Cô ta còn được biết đến với biệt danh "Số 73 của lớp đầu", vì điểm thi luôn là 73, bất kể đề thi khó hay dễ, bất kể môn tự chọn hay bắt buộc.

Chaeyoung có thành tích kém cỏi nhưng luôn trên mức tiêu chuẩn của lớp đầu một chút, vì thế mà cô chính là cái gai trong mắt bà cô chủ nhiệm và bọn học bá cùng lớp.

Tuy nhiên, cô ta cũng nổi tiếng vì là con gái của một hoạ sĩ lừng danh. Có vẻ vì vậy mà gu ăn mặc của cô ta cũng đậm chất nghệ thuật. Thêm một điều nữa, cô ta rất có khiếu ăn nói, và xinh đẹp, dĩ nhiên.

"Một khi dính vào con nhỏ đó, mày sẽ không dứt ra được !"

"Có nói điêu quá không ?"

"Tại mày mới đến nên chưa biết thôi, ở cái trường này trừ hoa khôi Kinh Nhi của lớp văn, á khôi Hải Linh của lớp Hoá, tài nữ Tiểu Vy của lớp Sinh, thì Thái Anh là khét tiếng nhất đó...."

Tiếng huyên thuyên vẫn dai dẳng bên tai, khiến cho cái giờ ra chơi trong lớp học càng trở nên ồn ào náo loạn. Mà sự mất trật tự này chỉ có thể xuất hiện ở lớp Giáo dục thể chất. Không lệch đi đâu được !

Mới sáng nay lớp vừa đón một học sinh mới. Cũng có quốc tịch Hàn Quốc, tên là Hồ Thiên. Nghe bảo mới đầu cậu ta định lấy tên là Hồ Ly vì mọi người vẫn thường hay bảo mặt cậu ta dài và nhọn, trông như con cáo. Nhưng con trai tên Ly thì ẻo lả quá, nên lấy đại chữ Thiên, cho rộng lớn bao la.

Cậu ta có vóc dàng gầy cao, da trắng sáng, đôi mắt xếch và mái tóc cắt tỉa như cây cảnh. Nói thật lòng thì...cậu ta không phải là gu của con gái Trung Quốc.

Thật đấy ! Nhìn xem cậu ta đang được vây quanh bởi một đám con trai kìa !

May thay, tất cả bọn họ đều thẳng, chuẩn trai Giáo dục thể chất.

Bọn họ chụm lại, chỉ có thể là nói về con gái. À không, phải là con gái của các lớp khác.

Một trong số bọn họ còn hăng hái đến nỗi ngồi hẳn lên bàn, kéo tuột vạt áo đáng lẽ được nhét gọn trong lưng quần ra, một tay khoác lấy vai cậu bạn mới, tay còn lại múa may trong gió.

"Kinh Nhi nhẹ nhàng thục nữ như tiên giáng trần, Hải Linh hoạt náo năng động, Tiểu Vy thì thông minh nhạy bén...nói xem chú mày thích kiểu nào hả ?"

Cậu bạn mới có mái đầu trắng tát, nở một nụ cười thâm sâu bí hiểm khi nghe câu nói của cậu bạn.

"Không dứt ra được."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro