Ngoại truyện 183: Dư Triệt mắc kẹt trên đảo hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Đúng như lời Hàn Kiền nói, Cổ Dư trong quá trình quay về đại lục xuất hiện sự cố.

Ngày đó, cô cùng Mộ Dạ Triệt ngồi trên bờ biển, xác thực nhìn thấy một con thuyền màu trắng, chậm rãi hướng về bên này. Nhưng bọn họ đợi thật lâu, vẫn không thấy chiếc thuyền lớn tìm đến bên này, ngược lại đi về hướng tương phản, càng đi càng xa.

Cổ Dư đứng lên, nhìn trên mặt đất có nhiều đống củi bốc khói, chứng tỏ vừa rồi Mộ Dạ Triệt không chỉ phát một tín hiệu cầu cứu, mà là có rất nhiều cái.

Nhưng mà con thuyền trên đường đi qua nơi này lại làm như không thấy, trực tiếp đi qua trước mặt bọn họ, càng đi càng xa, thật là quỷ dị!

Đầu tiên là Cổ Dư nghĩ đến Hà Tình, đoán rằng người phụ nữ này sẽ không từ bỏ ý đồ nhanh như vậy, nhưng dù Hà phu nhân muốn lấy lại khách sạn cùng quyền kinh doanh, vậy cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ, bí quá hóa liều như vậy?

Sau đó Cổ Dư gần như có thể khẳng định, có người luôn theo dõi cô, biết cô lưu lạc tại hòn đảo hoang này, nhưng người này lại muốn cô vĩnh viễn dừng chân trên đảo, hoặc là làm cho cô chết khô ở nơi này!

Dù sao chết ở nơi này, sẽ không bị ai truy cứu, cùng lắm thì, cô xem như xảy ra tai nạn trên không, bỏ mạng giữa biển cả!

Mộ Dạ Triệt ở một bên thì lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, cũng đứng dậy, đi đến gần bờ biển vài bước. Bởi vì hòn đảo không có bãi cát, nơi nơi đều là rễ cây cùng đại thụ, bởi vậy khi hắn đi đến bờ biển, dưới chân có một đợt sóng vỗ mạnh lên giày da của hắn, thấm ướt hai bàn chân.

Hiện tại chỉ cần hắn đi thêm vài bước về phía trước, cả người hắn vô cùng có khả năng bị sóng cuốn xuống biển, sau đó bị rễ cây cuốn lấy, hít thở không được mà chết đi!

Nhưng hắn thoạt nhìn chẳng lo ngại điều này, mà là dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn sóng vỗ, lại nheo mắt nhìn bầu trời xanh vạn dặm, mặt biển đường chân trời xanh thẳm, mày hơi nhíu lại.

Hòn đảo này ở giữa biển, bởi vậy mỗi một thời gian, đáy biển phát sinh vận động vỏ địa chất, nơi này sẽ bị đại dương nuốt chửng, đường chân trời trầm xuống mấy chục cm. Hiện tại, hòn đảo này đang trong giai đoạn trầm xuống, sóng biển sẽ ập đến bất cứ khi nào.

Bởi vậy, bọn họ thực sự không thể ở trên bờ lâu, lúc nào cũng phải đứng trên cây, ngẫu nhiên đi xuống tản bộ.

"Chúng ta đi về trước." Hắn quay đầu nói nhẹ giọng với Cổ Dư, cánh tay ôm lấy con, cầm lấy thức ăn và đồ dùng lấy từ khinh khí cầu, xoay người lững thững đi trước.

Tuy rằng hiện tại bọn họ gặp lại nhau rồi gặp bão, bị mắc kẹt ở hòn đảo này, nhưng trước khi khí cầu rơi xuống, điện thoại của bọn họ có tín hiệu ở đảo tướng rời, người của hắn sẽ căn cứ manh mối này, tiến hành cứu hộ trong phạm vi mấy trăm mét từ bốn phía, trong phạm vi Thái Bình Dương.

Mà hiện tại mấu chốt là, rốt cuộc ai đang ngăn cản công tác cứu hộ, cố ý làm cho hắn cùng Cổ Dư mắc kẹt trên hòn đảo?

Đồ ăn mà bọn họ lấy xuống từ khí cầu chỉ có thể đủ cho một ngày, nếu kéo dài thời gian, hắn cùng Cổ Dư sẽ cạn kiệt nước cùng lương thực, phải dùng cách khác để duy trì tính mạng.

Cổ Dư lẳng lặng đi phía sau hắn, nhìn nhìn khu rưng im ắng, lắng nghe âm thanh bốn phía.

Hiện tại ngoài âm thanh tiếng sóng đập vào bờ, bên bầu trời còn có một âm thanh khác, hình như là âm thanh của con chim to lớn, lại như là một âm thanh khác? Tóm lại, nơi này không được yên bình!

"Mau lên đây!" Đang lúc cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn trời, Mộ Dạ Triệt đưa con lên cây đã giữ chặt lấy tay cô, kéo cô chạy về phía trước, "Em không có nghe sai đâu, những con chim lớn trên đầu chúng ta là chim biển, chúng nó sẽ săn mồi trên những hòn đảo hoang, xem đây có con mồi hay không! Nhưng điều này cũng chứng minh, khu vực biển này tồn tại sinh vật khác, cũng không phải là một vùng biển chết!"

Cổ Dư dùng chân trần leo lên cây, Mộ Dạ Triệt ở bảo vệ cô phía dưới, giúp cô leo lên.

Mà quả nhiên, nhánh cây trên đầu bọn họ bỗng nhiên rào rào một trận, tiêng chim kêu vang trời! Cổ Dư nhìn thấy phía trên có mấy chục con chim đang từ khe hở nhánh cây lao xuống mặt đất!

Ánh mắt hung ác của những con chim biển lóe ra ánh sáng hung thần ác sát, cổ chúng nó thật dài, tìm kiếm con mồi quang rừng rậm, tiếng kêu vang trời!

Cổ Dư bị một đôi mắt dọa đến, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa rời từ trên cây cao mấy mét xuống, cũng may phía dưới có Mộ Dạ Triệt đỡ lấy cô, chụp lấy hai chân của cô, đỡ cô lên trên, trầm giọng nói: "Đừng lo lắng, nhánh cây nơi đây dày đặc, đại thụ chồng chéo rắc rối khó gỡ, chúng nó không thể chui vào đây, bởi vậy chúng mới dùng cách đó tìm kiếm con mồi. Giờ chúng ta leo lên trên là có thể an toàn."

Cổ Dư cắn răng leo lên, cảm thấy bàn tay to của Mộ Dạ Triệt luôn luôn giúp đỡ cô, che chở cho cô, hỗ trợ cô leo lên căn nhà gỗ.

Đến khi cô mồ hôi đầm đìa leo lên sàn nhà gỗ, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, thở hổn hển, cô bỗng nhiên lại bị một cảnh trước mắt làm giật mình!

Chỉ thấy cu con nghịch ngợm không bị ánh mắt của chim biển dọa sợ rồi khóc lớn, mà là tựa vào cửa sổ, ngẩng đầu, mở to đôi mắt, nghiên cứu mấy con chim biển này, cánh tay vẫy vẫy vui mừng!

"A ~ oo~" Tiểu bảo bảo chưa từng gặp những con chim lớn như vậy, trong mắt cậu, bọn chúng như những món đồ chơi ngựa gỗ cậu chơi hàng ngày, chẳng qua đây là đồ chơi có sức sống, hơn nữa còn rất lớn!

Chim biển thấy nơi này có cây cỏ, lại giương cái mỏ, chảy nước bọt, cổ dài rướn qua bên này, khiến lá cây trên đầu rơi lả tả, đủ thấy những con chim biển này vô cùng hung mãnh!

"Kiêu Kiêu!" Cổ Dư ngay lúc này sợ mất hồn, một tay chụp lấy con từ cửa sổ lại đây, gắt gao bảo vệ con trong ngực, cũng dùng tay kia che miệng con lại, nhẹ nhàng thở dài vài tiếng, "Bảo bối ngoan, đừng lên tiếng, sẽ qua thôi."

Tiểu bảo bối chớp chớp mắt, lại xoay đầu ra, ý bảo mẹ buông tay.

Mộ Dạ Triệt cũng leo lên, thấy con có hứng thú với chim muông như vậy, hắn cười cười, đôi mắt chứa một chút sủng nịch, không lo lắng con. Hắn nhìn chăm chú hai mẹ con một lát, vẫn đứng ở cửa không có đi vào, ngửa đầu nhìn đàn chim biển tán loạn trên đầu.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ thấy hắn bỗng nhiên ném một cái dây bện từ rễ cây, cánh tay duỗi ra đầy sức lực giữa không trung, vô cùng chuẩn xác không sai lầm, 'Viuu -- viuu' một tiếng, thòng lọng nhanh chóng cuốn lấy cổ một con chim!

Con chim bắt đầu giãy dụa, cơ thể khổng lồ không thể chui vào rừng rậm, chỉ có thể bị siết cổ, dần dần không thể hô hấp!

Mộ Dạ Triệt cột đầu rễ vào cành cây thô to bên ngoài, thế này mới hơi hơi cúi người, đi vào nhà gỗ, cười xem con đang vỗ vỗ tay. Trên thực tế, loài chim biển này cũng không khó đối phó, khó đối phó chính là, hội bảo vệ sinh vật biển sẽ cho rằng hắn giết loài chim quý, loài chim này trời sinh tính hung mãnh, cơ thể khổng lồ, nhưng cơ hội để con người nhìn thấy nó rất ít. Một khi nhìn thấy, chính là thời điểm kết thúc cuộc đời, thật may mắn trở thành một loài chim quý.

"Đi...... đi ~" Tiểu Kiêu Kiêu đi đến bên đùi của ba, sau đó dùng tay ôm cổ ba, vẫn như cũ tò mò nhìn con chim bị siết cổ bên ngoài.

Chỉ thấy con chim vẫn đang giãy dụa, tiếng kêu mỏng manh hơn, hấp hối, những con chim khác vì giật mình mà lần lượt rút lui, vỗ đôi cánh lớn, bay vài vòng trên trời, sau đó rời đi.

"Bảo bối, đừng nhìn." Cổ Dư lại một lần nữa ôm con, lấy tay che mắt con lại, không cho con nhìn thấy cảnh chim thú dần dần chết trước mắt con. Tuy rằng bọn họ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, đàn chim lớn trên biển bị xua đi, tránh được một kiếp, nhưng cái chết đối với một trẻ mà nói, là một loại bóng ma tâm lý  khó có thể bị xua tan.

Vừa rồi con nhìn thấy cha quăng dây quấn cổ con chim, vui vui vỗ tay nhỏ bé, nhưng thật ra trong tâm hồn non nớt của con trẻ, con sẽ tò mò, vì cái gì chúng nó lại phát ra tiếng kêu thê lương đến thế, vì cái gì muốn lấy dây quấn cổ chúng lại?

"Con vừa rồi gọi anh là ba." Bởi vì căn nhà gỗ nhỏ hẹp, mà Mộ Dạ Triệt lại to cao, bởi vậy hắn chỉ có thể hơi cúi người ngồi đối diện hai mẹ con, dùng ngón tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, gương mặt mang theo ý cười, trong lòng giống như mật ngọt, "Hình như con có thể nói."

Có sao?

Cổ Dư vội vàng cúi đầu nhìn con trong lòng, quả thật không chú ý vừa rồi con nói cái gì. Tiểu bảo bảo không phải đếnc hai tuổi mới có thể nói được sao? Con mới mấy tháng, sao có thể nói được?!

"Ba......ba......" Quả nhiên, cậu nhóc lại vỗ vỗ bàn tay của mình, thân mình tiến tới bên Mộ Dạ Triệt, cái miệng luôn luôn lả lướt nha nha, vô cùng nghịch ngợm và hoạt bát.

---

Thực ra đối với trẻ em hơn sáu tháng gần một tuổi, 'Ba ba' là từ dễ phát âm nhất, có thể kêu 'Ba ba', dễ phát âm hơn so với từ 'Mẹ', nhưng khi Mộ Dạ Triệt nghe thấy, đây quả thật là âm thanh của tự nhiên, làm cho hắn mừng rỡ như điên!

Hắn ôm lấy con, để con nghịch ngợm trong lòng mình, vẫn kêu hắn ba ba, thân mình bò tới lui, tinh quái nhăn mặt.

Cổ Dư bên cạnh nhìn ra được, tình cảm giữa hai cha con vô cùng tốt, dù sao cũng là Mộ Dạ Triệt nuôi dưỡng con đến 6 tháng đầu đời, so ra thân thiết hơn người mẹ ruột là cô, vì thế cô chậm rãi dời ánh mắt về thế giới bên ngoài, nhìn nước biển xanh thẳm cùng từng đợt sóng vỗ lên hòn đảo.

Tốc độ nước biển dâng lên rất nhanh, cho bọn họ ít thời gian để phản ứng, một trận sóng vỗ, toàn bộ hòn đảo hoàn toàn bị nước biển bao phủ!

Giây tiếp theo, bọn họ lại cùng hòn đảo ở trên mặt biển, nhìn thấy cá biển bơi qua bơi lại bên dưới, những con sứa đang bơi quanh rễ cây.

Mộ Dạ triệt nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô, dùng ngón tay vén sợi tóc vương trên má của cô ra sau tai, cúi gương mặt xuống, hôn hôn cô, nói giọng khàn khàn: "Lúc này lại khiến cho em cùng con theo anh chịu khổ ở nơi này."

Cổ Dư nhẹ nhàng tựa mặt vào vai hắn, nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên tĩnh này bên trên mặt biển.

Nếu hiên tại hòn đảo chìm xuống, như vậy để một nhà ba người bọn họ dùng cách này vĩnh viễn ở chung một chỗ đi, cô bỗng nhiên cảm thấy, hiện tại bộ dạng ở cùng một chỗ của bọn họ rất giống người một nhà, đó là một loại cảm giác 'Gia đình' mà cô chưa bao giờ cảm nhận được ở Mộ Dạ Triệt, thật kì diệu. Nhưng tại một khắc này, cô cảm thấy hắn giống chồng của cô, bọn họ đang ngồi trong phòng tân hôn, nhìn con vui vui vẻ vẻ đi qua đi lại......

---

 So với sự yên tĩnh trên hòn đảo hoang, thật ra trên mặt biển bên này cũng không an bình.

Từ khi Mộ Dạ Triệt biến mất, Dịch Phong vẫn luôn phái người tìm kiếm xung quanh, sử dụng cả trực thăng cùng thuyền tư nhân, tìm kiếm khắp nơi trên Thái Bình Dương.

Nhưng đúng như lời Mộ Dạ Triệt nói, có người cố ý ngăn cản công việc cứu hộ, dùng dụng cụ để làm nhiễu tín hiệu, đuổi hết các con thuyền quanh bốn phía của hòn đảo, không cho phép thuyền viên lên đảo cứu người!

Mà người này, vẫn phái người theo dõi Cổ Dư! Thậm chí là ngay khi Cổ Dư thay tên đổi họ về nước, trả thù Lâm Tiêm Tiêm bại lộ thân phận của chính mình, lần đầu tiên sau khi rời đảo Tướng Rời, hắn liền phái người theo dõi, giám sát từng cử chỉ hành động của cô!

Nhất là lần này Cổ Dư nhúng tay chuyện thị phi của Bạch Khiết, tự mình điều tra chứng cứ ở nơi ở của Bạch Khiết, gặp lại Mộ Dạ Triệt lần nữa trên đảo Tướng Rời, cô liền trở thành cái gai trong mắt người khác!

Mà người còn lại cũng bị hắn giam cầm trên đảo hoang, còn có người anh cùng cha khác mẹ Mộ Dạ Triệt của hắn!

Mộ Dạ Triệt không thể quay về đại lục phát triển sự nghiệp! Bởi vì điều này đề cập đến vấn đề phân phối tài sản của Hàn gia, sẽ khiến Vinh Thăng Quốc Tế xuất hiện thêm một đối thủ, Mộ Dạ Triệt vô cùng có khả năng lấy thân phận Hàn Triệt để tiếp nhận công ty của Hàn Vũ Ngấn, thâu tóm Vinh Thắng Quốc Tế!

Mặc dù hiện tại Hàn Vũ Ngấn cùng Mộ Dạ Triệt không còn quan hệ gì, nhưng ở chốn thương trường, một ngày nào đó, Mộ Dạ Triệt sẽ vì Cổ Dư, hoặc là vì mục địch khác, đoạt lại Vinh Thăng Quốc Tế trong tay Hàn Kiền!

Bởi vậy, người của Hàn Kiền sau khi theo dõi Cổ Dư lên đảo Tướng Rời, lập tức tập tập trung hành tung của Mộ Dạ Triệt, mượn tay Hà Tình, nhốt giữa biển khơi.

Hà Tình một lòng muốn lấy lại quyền kiểm soát khách sạn chỉ biết là mình phái người sửa đổi lộ tuyến của khinh khí cầu, làm cho Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư mất tích trong bão biển, sống chết không rõ, nhưng bà cũng không biết, có người vẫn luôn theo dõi hai người này, bao vây bọn họ trên đảo hoang, không cho phép bất kỳ ai đến cứu hộ!

Hàn Kiền không để cho mình phải gánh tội danh giết người, bởi vậy hắn không ra lệnh người ta ra tay, mà là nhốt người anh cùng cha khác mẹ trên đảo hoang, tính để thiên tai sóng thần giúp hắn giải quyết tất cả!

"Thiếu gia, bọn họ trở về căn nhà gỗ trên đảo, thoáng nhìn thật an nhàn, cũng không lo lắng hòn đảo sẽ chìm xuống biển, hoặc là chết đói!" Xem ra Cổ Dư cũng không biết, cách hòn đảo mấy trăm mét, có một chiếc kính viễn vọng đang giám sát nhất cử nhất động của cô cùng Mộ Dạ Triệt, một phút cũng không rời, hơn nữa đang có hai họng súng tối om nhắm ngay đầu cô cùng Mộ Dạ Triệt, lúc nào cũng có thể khiến bọn họ mất mạng!

"Thật không?" Hàn Kiền ngồi ở văn phòng giám đốc phê duyệt tài liệu chỉ thản nhiên cười lạnh một tiếng, nâng cặp mắt lãnh ngạo lên, "Tiếu Phong bên kia thế nào rồi?"

Hiện tại hắn sẽ không giết Tiếu Phong, bởi vì với lực của Hàn Kiền hắn, không thể đồng thời ngăn cản thế lực của Tiếu gia cùng Cảnh gia. Nhất là hiện tại công ty đang lỗ lã, tin dữ liên tục đổ về, hắn càng không thể chống lại hai đại thế gia này, lấy trứng chọi đá!

Sau khi giận tím mặt, hắn quyết định chậm rãi xử lý! Hắn dùng một cách khác để Cảnh gia biết, Tiếu Phong đã làm chuyện thật có lỗi với Cảnh gia như thế nào, lại là bội tình bạc nghĩa với vợ ra sao, cùng với phản bội huynh đệ!

"Tiếu thiếu gia luôn ở khách sạn bàn chuyện hợp tác với đối tác, nhưng Bạch Khiết báo cho chúng ta biết giá quy định cùng thực tế có khác biệt lớn, sau khi Tiếu tổng bay qua Mỹ lập tức bước vào đàm phán, thế này mới phát hiện có rất nhiều công ty đang tranh dành xác nhập nhà máy này. Bọn họ đều biết giá quy định của nhà máy này, cũng không ngừng nâng giá trên bàn đàm phán, đã đạt đến con số mà chúng ta không thể chấp nhận được. nếu Vinh Thăng dùng mọi cách để xác nhập nhà máy sẽ dẫn đến phá sản, vì con số đã vượt xa khả năng dự đoán của chúng ta."

"Trực tiếp báo cho tôi biết tình hình của Tiếu Phong." Hàn Kiền chậm rãi buông ngòi bút trong tay, thân mình dựa vào lưng ghế da, nheo nheo mắt, "Anh ta dùng giá trên trời này để mua nhà máy?"

Vài ngày gần đây, Tiếu Phong vẫn không liên hệ với hắn, cũng làm cho hắn không điều tra được hành tung! Tiếu Phong tựa như đã nhận ra được, hắn nhất định sẽ loại bỏ mình!

"Đúng vậy, Tiếu tổng đã ký hợp đồng xác nhập nhà máy, giá trị cũng đủ để mua được toàn bộ tập đoàn Vinh Thăng của chúng ta. Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc cùng khó hiểu, nhưng Tiếu tổng cố ý ký hợp đồng, cùng với sử dụng tài sản cá nhân, bỏ vốn cho Vinh Thăng. Có liên quan đến chuyện này, Tiếu gia cùng Cảnh gia cũng không biết, nhưng chi một khoản tiền lớn như vậy, Tiếu gia cùng Cảnh gia nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó, sự việc khả năng sẽ ầm ĩ lớn, dù sao điều này tương đương với việc Tiếu thiếu gia bán luôn cả công ty của mình. Hiện tại Tiếu thiếu gia đang tiến hành cuộc họp, sau khi đến Wall Street, vẫn ở lại bệnh viện bên Mỹ, chuẩn bị trở về nước với bác sĩ mổ chính của Tiếu thái thái."

"Được, tôi chờ anh ta trở về." Hàn Kiền nhếch môi, lãnh ngạo cúp máy, sau đó xoay ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Chờ dự án xác nhập nhà máy thành công, Vinh Thăng Quốc Tế ở trong tay hắn một bước lên mây, hắn sẽ ở trước mặt ba của mình, khiến ông giao toàn quyền phụ trách Vinh Thăng Quốc Tế cho hắn, không hề khống chế hắn!

Về phần Tiếu Phong, nếu hắn quả thực vì một cô gái, vậy để Tiếu Phong lấy công ty của mình tạ lỗi với hắn đi, hắn sẽ xem lại tình cảm huynh đệ xưa nay, vẫn làm bạn như cũ.

Nhưng Bạch Khiết từng bị hai huynh đệ bọn họ đùa giỡn qua, nhất định không thể tiếp tục xuất hiện trước mặt hắn!

Người đàn bà dơ bẩn này ngoài việc làm ô nhiễm ánh mắt của hắn, cũng đang được đằng chân lân đằng đầu từng bước ép sát hắn, không thể giữ lại! Cô nhất định sẽ thực hiện giấc mộng người một nhà đoàn tụ, giao hoan cùng vô số đàn ông, sau đó chính mình chấm dứt sinh mạng hèn mọn, không cần hắn phải ra tay!

Mà Cổ Dư dám ngang nhiên nhúng tay vào cùng với Mộ Dạ Triệt kia đang âm thầm bảo vệ Cổ Dư, nếu bọn họ cũng cuốn vào chuyện thị phi này, như vậy đừng trách hắn ra tay vô tình, làm việc rất ngoan độc!

Trên thực tế hắn cùng với người anh Hàn Triệt cùng cha khác mẹ này không có tình cảm gì, chỉ cần trở thành chướng ngại vật trên đường đời của hắn, như vậy hắn nhất định sẽ diệt trừ sạch sẽ, nhổ cỏ nhổ tận gốc!

---

Wattpad 05/08/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro