fury

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1281: Đại nghĩa diệt thân

- Trảm trừ? Ha ha…

Dương Thần không kìm nổi bật cười ra tiếng, ánh mắt khó lường nhìn Uông Sĩ Ba:

- Ông khẳng định rằng chỉ dựa vào đám người các ông, có thể giết được tôi?

Uông Sĩ Ba sắc mặt không thay đổi:

- Nhớ lại tình cảm của ân sư, có thể giao cậu cho tòa án quân sự để tiến hành thẩm lí và phán quyết, xét tình hình cụ thể để xử lý, nhưng, nếu cậu dám miệt thị uy nghiêm của quân đội Hoa Hạ ta, vậy hãy thứ lỗi cho chúng tôi không khách khí!

Đang lúc giương cung bạt kiếm, vài chiếc xe jeep quân dụng màu đen từ xa đi tới.

Sau khi quân đội bảo vệ khu vực ngăn lại, người trong xe liền giơ ra một quyển chứng nhận màu đen, quân đội lập tức cho đi.

Mấy chiếc xe jeep màu đen chạy tới trước cửa lớn của Dương gia, từ trên xe bước xuống, rõ ràng là Thái Vân Thành dẫn vài tên đặc công của Viêm Hoàng Thiết Lữ.

Thái Vân Thành mặc bộ quân phục, sắc mặt căng thẳng không tự nhiên, bát bộ chúng gồm Thiên Long, Hỏa Pháo, Dạ Lang và thành viên của Long Tổ đi theo sau anh ta, cũng có tình bằng hữu với Dương Thần.

- Thái Vân Thành, anh tới làm gì vậy?

Uông Sĩ Ba nhíu mày hỏi.

- Uông tư lệnh, trước khi thảm kịch chưa gây thành, hạ lệnh rút quân thôi.

Thái Vân Thành có chút áy náy nhìn vào mắt Dương Thần, sau đó khuyên giải Uông Sĩ Ba.

Uông Sĩ Ba bất mãn hừ lạnh một tiếng:

- Đơn vị đặc thù của cậu, dường như không hề liên quan tới quyền lực bộ đội chính quy chúng tôi, cậu càng không có quyền đến ra lệnh cho tôi.

- Tôi không ra lệnh cho ông.

Thái Vân Thành thở dài:

- Lúc này đây thực sự không thể không ra mặt can thiệp, tôi không muốn nhìn thấy hiện tượng thương vong thê thảm và nghiêm trọng diễn ra trong quân đội thuộc đất nước của chúng ta.

- Ý cậu là, một tên Dương Thần nhỏ mọn, chúng tôi cũng không bắt được sao?

Giọng Uông Sĩ Ba hết sức trầm trọng.

Thái Vân Thành cười đau khổ:

- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không nói đến điểm đáng ngờ của sự việc lần này ngổn ngang trăm mối, dựa nào một chút quân lực lúc này, đối với Dương Thần là không có hiệu quả.

Dương Thần đi lên phía trước vỗ vỗ bả vai Thái Vân Thành:

- Vẫn là bố vợ của tôi hiểu tôi nhất, cái tên Uông tư lệnh đầu gỗ đó, bản thân bị người khác sử dụng làm vũ khí mà còn không biết.

Thái Vân Thành thầm mắng tên tiểu tử này đúng là yêu tinh gây rắc rối, về công, biết rõ rằng quân đội tiếp cận lúc này là chịu chết, nhất định phải ngăn cản, về tư thì sao? Hai đứa con gái bảo bối đều bị tên tiểu tử này câu mất, một đứa còn bị đem ra nước ngoài đến giờ cũng không biết ở đâu, Thái Vân Thành hận không thể mắng đến tám đời tổ tông “thằng con rể trộm cướp” này!

- Nói hươu nói vượn! Uông Sĩ Ba tôi chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe! Các cậu sợ Dương Thần, dung túng cho hắn làm xằng làm bậy! Quân đội chúng tôi tuyệt đối không cho phép chủ nghĩa khủng bố cực đoan này tàn sát bừa bãi ở Hoa Hạ!

Uông tư lệnh nghiến răng nghiến lợi:

- Thái Vân Thành, tốt nhất cậu hãy đem người của cậu cút đi thật xa! Hôm nay chúng tôi nhất định phải để cho Dương Thần trả giá thật nhiều, đừng tưởng rằng tin đồn thật lợi hại thì chúng tôi sẽ lo sợ, chúng tôi phải cho các cậu biết rõ, thế nào mới là quân nhân chân chính!

Thái Vân Thành ảo não:

- Uông Sĩ Ba! Tại sao ông lại phiền phức như vậy? Ông không nghĩ người truyền tin tức sau lưng đó là người của gia tộc nào à? Gần đây ở Yến Kinh, câu chuyện về Dương Thần được truyền đi ngày càng nghiêm trọng, không phải là vài tên chân tay của Tăng gia, Lỗ gia trước kia sao? Còn có Trần gia, lần trước bộ trưởng Trần chịu nhục ở Dương gia, là vì ngăn cản Dương Thần thượng vị không thành, vẫn ghi hận trong lòng, đầu óc của ông chẳng lẽ một chút năng lực phán đoán cũng không có sao?

- Đó cũng là tùy việc mà xét, ai truyền bá tin tức, cũng chỉ là thứ yếu, Dương Thần giết chết cha con Lương tư lệnh, còn tàn sát cả mấy viên quan chỉ huy của quân khu tỉnh Quảng Châu và rất nhiều đội quân anh em, điều này đã dẫn tới sự bất mãn của quan binh quân khu! Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân! Huống hồ, Dương Thần còn giết cả em họ, Quách gia đã phân rõ giới hạn, chẳng lẽ điều này còn phải hoài nghi sao?

- Ông… Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, ông dựa vào cái gì mà khẳng định là Dương Thần làm?

- Cậu sai rồi, sự tình đã rõ ràng hết mức!

Uông Sĩ Ba bỗng nhiên hướng về quân đội phía sau vung tay ra hiệu, vài quân sĩ lập tức mở hai chiếc xe thiết giáp.

Dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi người, bên trong xe thiết giáp, mấy người già và người trung niên không phải là quân nhân lục tục xuống xe.

- Lão Tam, lão Lục, bọn họ…

Dương Công Minh lúc này mới nhận ra những bóng dáng đó, bùi ngùi thở dài nói:

- Xem ra, quyết định bắt gia tộc ta giao Dương Thần ra, dẫn tới sự phản kháng rất mãnh liệt nhỉ.

- Trốn trong xe thiết giáp, xem ra bị làm cho sợ hãi rồi.

Dương Thần cười nhạo nói.

- Hừ, cậu cũng thừa nhận, bản thân đã dùng những thủ đoạn ngang ngược nào để đối phó với bọn họ rồi.

Uông Sĩ Ba trừng mắt nhìn Dương Thần, sau đó lại dùng những lời lẽ chính nghĩa nói với Dương Công Minh:

- Ân sư, trong chi thứ của Dương gia, có không ít người trẻ tuổi cũng nhậm chức trong quân đội, mấy người già này, cũng trần thuật lại hàng loạt những hành vi bạo ngược trong quá khứ của Dương Thần. Điều này làm cho tôi kiên định phải quyết tâm rút hết khối u ác tính này!

- Buồn cười! Không phải bọn họ muốn chiếm đoạt địa vị của bổn gia chúng ta sao? Uông tư lệnh, đây dường như là vấn đề nội bộ của Dương gia chúng tôi.

Dương Phá Quân oán giận nói.

Uông Sĩ Ba lắc đầu:

- Bọn họ thực sự là họ hàng thân thuộc của Dương gia, nhưng cũng là quần chúng nhân dân mà chúng tôi phải bảo vệ, con cái của bọn họ cũng là đồng nghiệp trong quân đội của chúng tôi, về tình về lý, về công về tư, sự xử quyết Dương Thần, là không thể tránh khỏi.

- Uông tư lệnh, thật sự không có đường sống vẹn toàn sao? Anh của tôi rất có khả năng là bị oan uổng.

Dương Liệt lúc này đi lên phía trước, nói một cách vô cùng rõ ràng.

Uông Sĩ Ba nhìn vào mắt Dương Liệt vui mừng:

- Dương Liệt, gần đây cậu quay lại quân đội, biểu hiện đều rất xuất sắc, tôi biết cậu muốn giúp anh của mình, nhưng Dương Thần đã phạm phải quá nhiều sai lầm không thể tha thứ, tôi không thể không quan tâm mà trơ mắt đứng nhìn.

Nói xong, Uông Sĩ Ba lại trịnh trọng khom người chào Dương Công Minh, nói:

- Ân sư, tôi không có ý định khiêu khích địa vị của Dương gia, nhưng nếu ân sư vẫn không chịu buông tha Dương Thần, vậy thì tôi và quân đội của tôi, trong vòng mười phút nữa, tiến hành hành động bạo lực, bắt giữ Dương Thần, mời suy nghĩ kỹ… Dù sao…

Uông Sĩ Ba nhìn vào mắt Dương Liệt có chút thâm ý:

- Cháu đích tôn của ân sư, kỳ thực không chỉ có một người, vì đại nghĩa diệt thân, vẫn có thể coi như là anh hùng… Tôi, nói đến thế thôi.

Nói xong những lời này, Uông Sĩ Ba quay người bước thật nhanh hướng về phía quân đội của mình.

Đám người Thái Vân Thành vẻ mặt bất đắc dĩ, Dương Công Minh và Dương Phá Quân, đều nhìn vào mắt Dương Liệt có chút thâm ý.

Dương Liệt vẻ mặt phiền muộn, có vẻ rất vô tội, chỉ có thể liên tục cười khổ.

- Lần này hay rồi, tứ bề khốn đốn, trước mặt sau lưng đều có địch.

Dương Thần gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói.

- Con còn mặt mũi mà cười? Thời gian mười phút, con còn không nắm chặt cơ hội đi giải thích rõ ràng? Nếu không phải con làm, chung quy có thể đưa ra một vài lý do rồi chăng?

Dương Phá Quân trừng mắt giáo huấn.

Dương Thần bĩu môi:

- Cha còn chưa hiểu sao? Đây là một nhóm người đã thông đồng với nhau, muốn cho con không thể trở mình, nói đơn giản muốn con cút xéo, nói khó nghe một chút, tốt nhất là con chết ở đây.

- Nếu không phải con gây ra nhiều chuyện như vậy, rước lấy nhiều kẻ thù như vậy, ai có thể vô duyên vô cớ mà đến gây hấn với Dương gia chúng ta?

- Được rồi được rồi.

Dương Thần sốt ruột khoát tay:

- Ngàn sai vạn sai, không phải là bị một đám binh sĩ cầm họng pháo hướng vào sao? Con đi nói với bọn họ một chút, lập tức không sao mà.

Nói xong, Dương Thần nện bước chân chậm rì rì hướng về phía quân trận đối diện.

- Dương Thần! Không nên kích động!

Thái Vân Thành tiến lên phía trước níu lấy cánh tay Dương Thần.

- Con nói cha vợ này, con còn chưa nói gì, cha gấp cái gì?

Dương Thần quay đầu lại nhếch miệng cười:

- Hơn nữa, nếu con có kích động, cũng không ai cản nổi, không phải sao?

Thái Vân Thành sắc mặt trắng nhợt, buông tay Dương Thần ra một cách cứng đờ, thở dài, ra hiệu cho đám người Thiên Long quay lại xe.

Nhìn thấy Dương Thần đi về phía quân đội, Thiên Long sốt ruột hỏi han:

- Tướng quân, để cậu ấy đi sao? Có thể …

- Chúng ta không có quyền hạn lộ mặt can thiệp một cách rõ ràng, rời khỏi đây, đồng thời liên hệ với bộ công an, duy trì giới nghiêm của giao thông trong phạm vi mười dặm ở xung quanh, nhanh.

Thái Vân Thành ra lệnh.

Đám người Thiên Long không dám lề mề, lập tức lên ô tô rời đi.

- Cha, không đi ngăn cản tên tiểu tử kia sao?

Dương Phá Quân thấp thỏm không yên, nói.

Dương Công Minh híp mắt nhìn một lát, lắc lắc đầu:

- Dặn phía dưới, không có mệnh lệnh của ta, những người trong gia tộc, không ai được phép tự tiện hành động.

Dương Phá Quân không biết làm sao, đành đáp ứng.

Dương Liệt đứng một bên, sắc mặt có chút khẩn trương, cũng trầm mặc không nói.

Vô tri vô giác, Dương Thần đã vào được vòng vây của hơn mấy chục súng liên thanh, hai bên và phía trước đều là xe tăng và xe thiết giáp.

Uông Sĩ Ba không hề sợ hãi đứng đối diện với Dương Thần, hỏi:

- Đến để thú tội sao?

Dương Thần lắc đầu, cười không nói.

Uông Sĩ Ba mắt như lôi điện, cao giọng nói:

- Tôi biết thân thủ của cậu cực cao siêu, thậm chí vượt xa so với tưởng tượng của chúng tôi, để không tạo nên quá nhiều thương vong, trước khi tôi đến đây đã bố trí đại đội bắn tỉa tinh nhuệ nhất, bố trí xung quanh toàn Dương gia.

-

Cho dù bản lĩnh của cậu có lớn, nếu cậu dám động thủ, tôi sẽ ra lệnh cho tay súng bắn tỉa, bắt đầu tiến công, đến lúc đó, cho dù cậu có thể chiến đấu với chúng tôi, thì nữ thân quyến trong gia đình cậu, và những tên vệ sĩ vô tội của Dương gia, không ai có thể cứu nổi nữa…

- Ông lấy vợ và con gái của tôi để uy hiếp tôi?

Dương Thần cười tà hỏi.

- Chỉ cần cậu làm cho binh lính của tôi bị thương tổn ít nhất, cậu cho rằng đó là uy hiếp cũng được, hèn hạ cũng được, việc quân cơ không nề dối trá, tôi không sao cả.

Uông Sĩ Ba nói.

Dương Thần ngắm nhìn lão Tam, lão Lục, những bà con thân thích thuộc chi thứ trong Dương gia của mình, hỏi:

- Trừ bọn họ ra, hẳn là còn có không ít người đoàn kết lại để đối phó với tôi, nếu ông đã bố trí một cách chu toàn như vậy, không bằng việc ông hãy kể cho tôi nghe về những người đó, những thế lực nào, thế nào?

Uông Sĩ Ba cười lạnh:

- Cậu muốn đi trả thù? Hay là nói hiện giờ muốn sát hại những họ hàng thân thích này của cậu? Cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho cậu toại nguyện sao? Cậu hiện giờ bản thân còn khó bảo toàn, tôi không để cho cậu tự sát, là đã một sự nhượng bộ rất lớn rồi.

- Cho dù ông không nói, tôi cũng biết, chuyện này hẳn là không thể thoát khỏi mối quan hệ với Dương Liệt rồi chăng?

Ánh mắt Dương Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Uông Sĩ Ba.

Uông Sĩ Ba để lộ ra một vẻ kinh dị không thể nhìn ra, nhưng vẫn bị Dương Thần bắt được.

- Tôi không rõ những lời đó của cậu là có ý gì, chẳng lẽ cậu còn hoài nghi, anh em ruột của cậu muốn làm hại cậu? Tôi khuyên cậu đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Uông Sĩ Ba nói.

Dương Thần bẻ ngón tay, đếm từng ngón, nói:

- Ngoại trừ lão Tam, lão Lục, Trần gia, Tăng gia, Lỗ gia, Quách gia, ngoài ra hẳn là còn có một vài tướng lĩnh quân khu, Ồ… Còn bao gồm cả một tư lệnh là ông trong đó, xem ra những người muốn lấy cái mạng của tôi ở Yến Kinh có không ít.

- Điều này chỉ có thể chứng minh hướng đi của lòng người, cậu có ngày hôm nay là tự chuốc vạ vào thân.

Uông Sĩ Ba nghiêm mặt nói.

Dương Thần bỗng nhiên lùi hai bước, hướng về phía của Uông Sĩ Ba nở nụ cười, sau đó hắng giọng một cái.

- Các bà con bô lão! Các anh chị em! Mọi người vất vả rồi!

Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Dương Thần dắt cổ họng, quát to lên vang dội!

Âm thanh của Dương Thần lan rộng ra một dặm xung quanh một cách quỷ dị, từng binh lính đều có thể nghe được rõ ràng, nhưng lại không chói tai.

Đám người Dương Công Minh đứng bên ngoài đại viện Dương gia, cùng với đám vệ sĩ của Dương gia cũng không có cách nào lý giải nổi dụng ý trong lời gào thét này của Dương Thần.

Dương Thần hô xong, còn rất thân mật giơ tay hướng về phía quân đội tam diện vẫy vẫy, cử chỉ thân thiện.

- Dương Thần! Đây là thái độ gì vậy? Thời hạn mười phút sắp đến rồi, tốt nhất cậu hãy thành thật một chút!

Uông Sĩ Ba cảm thấy giống như bị đạp chân lên mặt, cực mất thể diện.

- E hèm…

Dương Thần không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục gào thét:

- Tôi biết mọi người tham gia quân ngũ cũng không dễ dàng, trong nhà trên có già, dưới có trẻ, có người còn chưa có vợ, ở nhà còn có bạn gái chờ các cậu về cưới!

- Mọi người đều còn trẻ tuổi, đến từ năm sông bốn biển, nhưng sinh mạng trẻ tuổi của mỗi người đều là những bảo vật quý giá!

- Tôi cũng tin tưởng, mọi người đều có năng lực phán đoán của mình, mệnh lệnh quân đội như núi không rời, nhưng cũng phải phân biệt là vì quốc gia hay vì lợi ích cá nhân của một người nào đó!

- Mọi người đối với tôi, không thù không oán, hôm nay lại hướng súng nhắm vào tôi, chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của tên tư lệnh đầu heo này!

- Nơi này là Yến Kinh! Nơi này là thủ đô của Hoa Hạ! Súng thép trên tay mọi người, hỏa lực bên mình, là vũ khí để bảo vệ quốc gia! Chứ không phải là hung khí để đồng bào tàn sát lẫn nhau!

- Dương Thần tôi trước giờ nói một là một, hai là hai, hôm nay có oán báo oán, có thù báo thù, người muốn hại tôi, tôi vừa mới biết rõ, nhưng mọi người, là vô tội!

- Tôi sẽ đếm ba tiếng, nếu mọi người bỏ vũ khí xuống, quay đầu bước đi, hôm nay tôi cam đoan người đó sẽ an toàn, đồng thời đợi đến khi quân khu Yến Kinh thay đổi tư lệnh, mọi người sẽ trở thành những người lính có công tiêu diệt người lạm dụng quân quyền!

- Nếu mọi người không đi, muốn cùng với cái thứ giả nhân giả nghĩa này tạo phản, vậy thì mọi người sẽ là kẻ thù của tôi, nếu ai muốn nổ súng vào tôi, thì hậu quả… Hãy tham khảo Lương Chấn…

Ngữ điệu của Dương Thần nhẹ nhàng, từng câu từng chữ rõ ràng, làm cho hơn nghìn quân lính bắt đầu có những thần sắc khác nhau.

- Cha, nó điên rồi chăng? Nó muốn động thủ với quân đội? Không nghe thấy có tay súng bắn tỉa ở đó sao?

Dương Phá Quân kinh hãi nói.

Dương Công Minh ngăn cản đứa con kích động, nói:

- Không cần lo lắng, nó đã nói như vậy, nhất định đã nắm được gì đó.

Dương Liệt đứng một bên quay đầu ngắm nhìn đại viện với ánh mắt tà dị, hiện lên chút suy tư.

Uông Sĩ Ba cười hô hô nói:

- Tốt lắm Dương Thần! Không ngờ vào lúc này cậu còn tới quấy nhiễu tâm tư quân lính của ta? Cậu cần phải biết rõ, hiện giờ toàn bộ Dương gia, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, hỏa pháo và tên lửa đạn, cùng với một lượng lớn đạn xuyên thấu, sẽ đốt cháy Dương gia thành một bó đuốc! Cậu dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?

Dương Thần không thèm để ý, đưa một bàn tay lên, giơ ra ba ngón tay.

- Ba!

Giọng nói như chuông đồng hồ, chấn động đến nỗi gây xôn xao cả một dặm xung quanh.

Cơ mặt Uông Sĩ Ba nhúc nhích, ánh mắt muốn phun ra lửa.

- Hai!

Âm thanh này, hét lên đến nỗi hơn trăm vệ sĩ và đám người hầu của Dương gia, đều run sợ trong lòng.

Ánh mắt Dương Thần dần dần lạnh như băng, hai ngón tay, giảm bớt đến ngón tay cuối cùng.

- Một.

Sau khi thản nhiên nói ra chữ cái cuối cùng, sắc mặt Dương Thần bình tĩnh, tuy nhiên vẫn không có một binh lính nào bỏ vũ khí trên tay xuống.

Uông Sĩ Ba nhìn thấy Dương Thần không làm gì, cơ thể bị kích thích đến run rẩy rốt cục cũng bình phục trở lại, cười ha ha nói:

- Cậu đếm xong rồi, tôi thấy, trò hề này cũng nên kết thúc, người đâu! Bắt lấy hắn!

- Vâng!

Hai tên binh lính khôi ngô lập tức xông lên, chuẩn bị xoay ngược tay của Dương Thần để bắt giữ.

Nhưng cơ thể của Dương Thần, người bình thường nào có thể lay động, vốn không thèm nhìn sức mạnh cánh tay của hai người, Dương Thần nện bước chân đi về phía chiếc xe thiết giáp gần nhất.

Bên trong chiếc xe kia, chính là hai người họ hàng thân thích thuộc chi thứ của Dương gia, lão Tam và lão Lục.

Hai tên lính gắng hết sức khống chế Dương Thần, nhưng cho dù có túm lại thế nào, Dương Thần vẫn không chút nhúc nhích, hai người lại bị kéo về phía chiếc xe thiết giáp, chật vật không chịu nổi!

- Tiến lên! Tiến lên! Ngăn cản hắn!

Trong tiếng hét lớn của Uông Sĩ Ba, lại có bảy tám tên lính xông lên, định ấn cho Dương Thần ngã xuống đất.

Nhưng Dương Thần quyết tâm, phải dùng sức mạnh thuần túy, khiến cho bọn người kia cảm nhận được sự sợ hãi trần trụi, lại làm sao có thể gặp được như vậy.

Không đợi những người kia đến trước mặt, mỗi tay của Dương Thần đã nhấc bổng hai tên lính bên cạnh lên, xoay người một vòng càn quyét!

Hơn mười tên lính bị nện một cách tích cực, toàn bộ bị chấn động ngã xuống đất!

Nhìn thấy Dương Thần đã đi đến trước mặt chiếc xe bọc thép vận chuyển, đón lấy thân xe đối diện, hai cánh tay của Dương Thần lại giống như đạn xuyên thép thông thường! Cắm thẳng vào bên trong hộ giáp!

Ầm ầm

Thanh âm vỡ tan của xe thiết giáp, khiến tất cả quân lính ở bên cạnh đều kinh hãi khiếp sợ!

Theo sát sau, hai tay của Dương Thần nhẹ nhàng hướng về hai bên kéo xé!

Rắc rắc rắc ——

Tấm bảng thép chống đạn ước chừng dày hơn tám millimet, lại giống như tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh, bị Dương Thần tay không xé rách!

Gần như có thể nghe được hàng loạt âm thanh phát ra khí lạnh, không ai hy vọng những gì nhìn thấy trước mắt là thật, thà rằng đây chỉ là một cơn ác mộng!

Dương Thần mặc sức dùng nắm đấm đập phá vài quả, sau khi kéo tấm bảng thép còn dư lại, một chân tàn nhẫn đạp!

Ầm!

Một lượng lớn linh kiện điện tử nguyên chiếc và đài điều khiển trong xe bị Dương Thần trực tiếp đá thành chất thải công nghiệp!

Cuối cùng, hai người họ hàng thân thích thuộc chi thứ của Dương gia gồm lão Tam, lão Lục cũng lộ ra khuôn mặt sợ hãi đến cực điểm!

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Hôm nay các ngươi đến đây để xem cảnh tượng náo nhiệt của ta, chính là sai lầm lớn nhất và ngu xuẩn nhất của các ngươi.

- Uông tư lệnh! Cứu tôi!

- Tha mạng cho tôi!

Một đám già trẻ bị nhốt trong xe, cuối cùng cũng phát ra tiếng la khóc thê thảm, cảnh tượng trước mắt, giống như một con ác ma đang xé rách chiếc ô của bọn họ, muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ bất cứ lúc nào!

Dương Thần đưa tay cầm lấy một khẩu súng máy từ trên tay một binh lính gần nhất, người lính đó do hoảng sợ đến ngớ ra, cũng không có bất cứ một phản kháng nào, liền giao nộp khẩu súng.

Dương Thần ước lượng sức nặng của súng, gật gật đầu, sau đó liền đem họng súng nhắm ngay vào đám người trong xe.

Bọn họ không có đường rút lui, nghênh đón bọn họ, chỉ có đạn!

Loại sợ hãi cận kề cái chết khủng bố này, khiến mấy người trong xe đã tè cả ra quần, mùi hôi thối tràn ngập, lại hoàn toàn không biết.

- Dừng tay! Cậu dám nổ súng, tôi sẽ làm cho tay súng bắn tỉa nổ súng vào những người trong Dương gia!

Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt đỏ ngầu giận dữ hét.

Dương Thần quay đầu lại hướng về ông ta, cười miệt thị:

- Thật sao?

Vừa dứt lời, ngón tay liền bóp lấy cò súng!

Đùng đùng đùng đùng! ——

Trong sự tóe lên của tia lửa, viên đạn của súng máy nhanh chóng tiêu hao, băng đạn bay tóe!

Bảy tám người thuộc chi thứ của Dương gia bên trong xe, dưới viên đạn xuyên qua, bọt máu bay tứ tung!

Dương Thần vốn không nhìn, trong mắt lại tràn đầy hứng phấn điên cuồng, khẩu súng trên tay trực tiếp băm nhỏ thi thể của đám người đó!

Trong xe bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, giống như một hang động ma!

Tất cả mọi người đều ngây người, đây là loại thần kinh gì, có thể giết chóc đến cực kỳ bi thảm như vậy?

- Ngươi… Ngươi… Đồ điên… Bọn họ là những người thân có quan hệ máu mủ với ngươi! Ngươi là con quỷ giết người!

- Con quỷ giết người? Ha ha, ha ha…

Dương Thần ngửa đầu cười to:

- Quỷ thì sao? Người thân thì làm sao? Bọn họ muốn ta chết, chẳng lẽ ta còn phải làm Bồ Tát cứu rỗi bọn họ? Gần đây đã làm người tốt đủ rồi, nên quay về với bản thân ta rồi. Sao? Mới có như vậy, các ngươi đã sợ rồi hả? Ta mới bắt đầu mà…

Dương Thần ném khẩu súng máy sau khi bắn xong đã hết đạn trên tay, xoay người đi về phía Uông Sĩ Ba, bước chân so với trước đó còn nhẹ hơn mấy lần.

Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng ý thức được, Dương Thần vốn không phải đang phô trương thanh thế, hắn nói giết là giết!

Giết người với hắn mà nói, căn bản cũng không phải chuyện gì cần suy tính nhiều!

Giết người, chính là sự hô hấp của hắn, tự nhiên như thế!

- Tôi không tin ngay cả vợ con cậu cũng không cần!

Uông Sĩ Ba lui về, đồng thời ra lệnh:

- Phóng tín hiệu!

Cách đó không xa, mấy tên lính lập tức phóng đạn tín hiệu!

Vài ánh lửa màu đỏ phi lên trời, tín hiệu truyền thống như vậy phóng ra, cũng là để phòng ngừa có người trong lúc tác chiến quấy nhiễu thông tin vô tuyến điện.

Dương Thần cười nhạo một tiếng, vốn không lưu tâm.

Cũng ngay trong chớp nhoáng vừa rồi, điều mà không ai nghĩ tới là, ở một góc tại hậu viện của Dương gia, một thanh kiếm cao ba thước màu xanh giống như cầu vồng thu thủy, chợt bay lên trời!

Phi kiếm này có ánh sáng rực rỡ khắp thân, giống như đường vân của nước, màu xanh đậm trên kiếm càng giống như bảo thạch màu lam!

Cùng lúc với tín hiệu được phát ra, phi kiếm vút lên trời cao, sau khi xoay tròn một cái với tốc độ cực nhanh, reo xuống một tảng huyền băng khổng lồ màu xanh thẳm!

Những lưu quang này lóe ra, tản ra huyền băng mang khí lạnh, tạo nên một thành lũy khổng lồ, đem toàn bộ Dương gia và những người thuộc Dương gia, bao bọc trong cái lồng băng khổng lồ đó!

Cảnh tượng này, nói là phức tạp, nhưng cũng chỉ ngắn ngủn trong vài giây đồng hồ, có thể nói ngưng tụ thành băng trong nháy mắt!

Theo sát đó là tay bắn tỉa từ bốn phương tám hướng, bắn tới đạn dược xuyên giáp!

Quỹ đạo nguyên bản của viên đạn dược này bị ngăn cản bởi vòng bảo hộ huyền băng, chỉ có thể cào ra một ít vụn băng trên lồng băng, phát ra âm thanh va chạm vỡ vụn!

Đám người trước cổng chính Dương gia, bao gồm cả Dương Công Minh trong đó, đều có chút kinh ngạc.

Cảnh tượng trước mắt quả thực rực rỡ quá mức, mà những viên đạn từ lồng băng chảy xuống, lại càng mỉa mai vô cùng!

- Đó… Đó là cái gì?

- Hình như là băng…

Toàn bộ quân đội bắt đầu hỗn loạn, cảnh tượng như vậy, hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ!

Dương Liệt đứng cùng một chỗ với Dương Công Minh, lại cố ý để lộ chút khiếp sợ, khóe mi cũng là một vùng trời u ám.

“Huyền thủy”, thanh phi kiếm này trước kia, sau khi Dương Thần giết chết hai anh em Hách Trường Phong và Lục Hoa Đình, phi kiếm đoạt được, vốn là phẩm cấp trung hạ, Dương Thần nhìn cũng không thuận mắt.

Hơn nữa, sử dụng thanh phi kiếm này, khả năng sẽ làm bại lộ sự tích mà bản thân từng giết chết hai tên đặc phái viên Hồng Mông, nên Dương Thần vẫn không sử dụng.

Có thể tình huống vừa rồi, Dương Thần biết rằng, so với việc dùng “vũ khí nguy hiểm” Hỗn Độn đỉnh, không bằng việc sử dụng “Huyền thủy” của thanh phi kiếm này.

Sự phòng ngự của thanh phi kiếm này mạnh hơn so với sự công kích của nó, đặc tính ngưng kết huyền băng trong nháy mắt, Dương Thần dưới sự vận dụng tu vi như vậy, vượt xa so với Hách Trường Phong trước đây.

Mặc dù để bao trùm một diện tích lớn, tường huyền băng tương đối yếu ớt, đối phó với tu sĩ tuyệt đối không đủ, nhưng cũng đủ để ngăn cản những viên đạn của các tay súng bắn tỉa này.

Chỉ cần chú ý không bị đạo nhân tuyệt kiếm đó phát hiện, sẽ không có gì to tát.

Cho nên, Dương Thần sau khi phát hiện ra tay súng bắn tỉa, âm thầm lặng lẽ gọi thanh phi kiếm đó ra, để nó ở trong đại viện bí mật đợi lệnh, tốc độ phi hành của phi kiếm, người thường không thể chú ý tới được.

- Sao có thể… Tay súng bắn tỉa do tôi bố trí…

Hai chân Uông Sĩ Ba bắt đầu nhũn ra, cho dù ông soái lĩnh nhiều năm, cũng chưa từng gặp phải đối thủ không tuân theo quy tắc thông thường như vậy.

Bản thân vất vả giới hạn nước cờ của Dương Thần, bùa hộ mệnh, cứ như vậy bị phá giải?

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nổ súng! Mau! Toàn bộ nổ súng!

Uông Sĩ Ba bắt đầu chạy thật nhanh về phía sau, để cho các binh sĩ chắn ở phía trước, một đám quan tham mưu đi theo, đều run sợ đi theo ông ta trốn ở phía sau.

Rất nhiều súng máy cuối cùng đã bắt đầu hướng về phía Dương Thần, tập trung nổ súng, bắn đạn.

Như cơn mưa tầm tã, toàn bộ đều rơi xuống cơ thể Dương Thần!

Nhưng cơ thể Dương Thần tựa như Vạn lý trường thành cao lớn đứng lặng im trong cơn mưa to, mấy nghìn năm cũng không ngã xuống, viên đạn làm cho quần áo của hắn nát vụn, vẫn không có cách nào lay động một phân một millimet của nó!

Viên đạn có thể xuyên thủng bảng thép dường như chỉ đang gãi ngứa cho hắn, làm tăng thêm một lượng lớn dày đặc khói thuốc súng và bụi công nghiệp.

Cũng không biết ai là người đi đầu đầu tiên, đạn tên lửa và hỏa pháo cũng theo đó mà bắt đầu phóng đủ, chẳng qua, đường nhắm chuẩn là đại viện Dương gia.

Một lượng lớn đạn pháo giống như vô số mưa sao băng, rơi xuống huyền băng, làm tràn ra một mảng lớn hoa lửa, vô cùng đồ sộ!

Không ai dám tin, bản thân lại nhìn thấy đạn pháo gần trong gang tấc, biến thành pháo hoa ngay trước mắt!

Vòng bảo hộ của huyền băng mặc dù nhiều nơi đã sinh ra vết nứt, nhưng kết cấu hình cầu, khiến nó gánh vác uy lực một cách cân xứng, trong một thời gian ngắn, vốn không thể có dù là một chút xíu khả năng công phá!

Kỳ quan tráng lệ trước mắt, khiến hơn trăm người già trẻ của Dương gia, đều thở dài thán phục, nhưng cũng tràn đầy lòng hăng hái, thậm chí bắt đầu trợ uy cho Dương Thần!

Những tên thân vệ của Dương gia vốn đã từng nhuộm máu trên chiến trường, nếu không phải sức chiến đấu còn thua kém, cũng mong sao bản thân có thể xông lên liều mạng với Uông Sĩ Ba, sao có thể khách khí.

Dương Công Minh có chút thâm ý nhìn những người trong gia tộc đang vui mừng phấn khởi xung quanh, khóe mắt lộ ra sự vui vẻ.

Sắc mặt của Dương Liệt lại có chút u ám khó mà khống chế, nhìn Dương Thần đang tàn sát trước mặt, lại có chút do dự.

Trong tiếng súng và lửa đạn dữ dội, Uông Sĩ Ba không ngừng lùi lại, nhưng dù thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách của bản thân với Dương Thần.

Những binh sĩ che mặt đụng phải Dương Thần, tất cả đều không thể chống lại một hiệp, không phải bị đánh nát lồng ngực, mà bị cắt đứt cổ, đập vỡ trán.

Trong sự tung tóe của bọt máu, Dương Thần hiên ngang bước đi, máu tươi nhuộm hồng cả nửa thân người hắn, như một huyết nhân!

Dần dần, các binh sĩ không dám tới gần Dương Thần nữa, bình phong che chở trước mặt Uông Sĩ Ba càng ngày càng mỏng!

Không ai có thể nghĩ đến một cái chết vô ích, không ai dám hoài nghi, lời cảnh cáo mới đây của Dương Thần là ăn nói lung tung!

Bước chân Uông Sĩ Ba như nhũn ra, cuối cùng đã đổ ngược trên mặt đất!

- Tư lệnh!

Vài tên tham mưu còn muốn kéo lại, nhưng nhìn thấy Dương Thần gần trong gang tấc, vội vã chạy thẳng một mạch.

Thời điểm Uông Sĩ Ba bò người lên, Dương Thần đã ở trước mặt hướng về phía ông ta mỉm cười tà dị.

Giờ phút này, không một ai tiếp tục nổ súng, gần như mọi ánh mắt đều hội tụ trên người Dương Thần.

Viên quan tư lệnh không lâu trước đó còn phô trương hết mực, giờ phút này xem ra càng giống một con dã thú đáng thương bị bao vây vào trong thung lũng chết, cho dù có là chó vẫy đuôi mừng chủ, cũng khó mà bảo toàn tính mạng!

- Cậu… Cậu… Đừng tới đây!

Bàn tay Uông Sĩ Ba run rẩy, chỉ vào Dương Thần:

- Cậu bình tĩnh một chút, Dương Thần, tôi là Uông Sĩ Ba! Tôi là tổng tư lệnh của quân khu Yến Kinh! Nếu tôi ngã xuống, cậu có biết phía sau có bao nhiêu người sẽ ảnh hưởng đến không?

- Uông gia chúng tôi tuy rằng không phải một gia đình giàu sang quyền quý truyền thống nào, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt! Nếu cậu giết tôi, chỉ có thể gây cho cậu thêm nhiều phiền phức! Nếu đầu óc cậu đủ thông minh, thì nên nói chuyện với tôi một chút!

Uông Sĩ Ba với khuôn mặt xanh lét cố gắng nghĩ ra đủ mọi biện pháp, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy nửa phần do dự trong ánh mắt Dương Thần.

Ánh mắt Dương Thần lộ ra một vẻ bi ai:

- Ông nói xong rồi?

- Tôi…

Uông Sĩ Ba không kìm nổi rống lên:

- Chẳng lẽ cậu thực sự muốn giết tôi? Cậu điên thật rồi sao? Cậu tưởng rằng cậu có thể giết hết tất cả những người muốn chống lại cậu? Cậu có biết nhiều người chết đi như vậy, sẽ tạo nên những ảnh hướng lớn như thế nào không? Chẳng lẽ cậu không sợ hậu quả sẽ như thế nào sao?

Một tay trái của Dương Thần, đã tóm lấy cái cổ của Uông Sĩ Ba không một chút khách khí, vừa dùng lực một chút, tên thiếu tướng này đã bị nhấc lên, mặt đỏ bừng nói không nên lời.

- Trước khi ông chết, tôi nói cho ông một chuyện, các ông ngu ngốc cho rằng, các ông có thể thắng tôi, là bởi vì, các ông sợ có người chết. Tôi không giống các ông, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ sợ người chết.

- Bởi vì trong mắt tôi, người chết chính là người chết, bọn họ không thể hại chết tôi. Cho dù giết chết bao nhiêu người, thì ít nhất những người đã chết rồi, sẽ không thể uy hiếp được.

- Nhưng nếu có một vài người còn sống, cho dù chỉ là tiềm ẩn bên trong, thì cũng gọi là có cơ hội muốn lấy mạng người đấy. Cho nên, tôi thà rằng những người trước mắt đều đã chết rồi, cũng sẽ không cho phép có một vài người còn sống, ví dụ như ông…

Uông Sĩ Ba cũng không nghe rõ ba chữ cuối cùng, bởi vì một tay trái của Dương Thần, đã bắt được cái sọ não của ông ấy, nhổ lên!

Máu chảy như suối, một cái đầu người, bị vứt bỏ lên cao trong ánh nắng, rưới máu tươi rơi xuống…

Khi cái đầu người chết không ngắm mắt rơi xuống mặt đất vẽ lên một đường máu, tất cả các quân sĩ mới giật mình bừng tỉnh!

Thật giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, phát hiện cảnh kinh khủng trong mơ thật sự tồn tại, trong mặt mọi người lộ ra chứng cuồng loạn sợ hãi thật sâu.

Chết như vậy ư?

Đường đường một Tư lệnh quân khu, nhân vật cấp bậc Thiếu tướng, cứ như vậy… bị chặt đầu?

Dương Thần nói cho bọn họ biết tất cả như bọn họ đã thấy, bởi vì hắn đã đem thi thể không đầu của Uông Sĩ Ba ném xuống đất.

Trên tay Dương Thần nhỏ xuống máu loãng, rất hiển nhiên, tất cả không phải máu của bản thân hắn.

Đứng trước Đại viện Dương gia, Dương Phá Quân sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi,

- Cha, nó… nó giết chết Uông Sĩ Ba? Bây giờ… giờ phải làm sao?

Trong mắt Dương Công Minh sau khi hiện lên tia đau xót, thay đổi thành trầm tĩnh như nước,

- Người đều đã chết, còn có thể làm sao.

- Nhưng…

Dương Phá Quân nghẹn lời, đầu óc đều bị rối loạn.

Dương Công Minh đưa một tay ra gọi một Thân vệ Dương gia tới dặn dò vài câu, người nọ lập tức gật đầu, chạy vào trong viện.

Dương Liệt ở bên cạnh híp mắt, sắc mặt cứng ngắc.

Ở phía trước, ánh mắt Dương Thần giống như mũi đao đảo qua bộ đội ở hai bên.

- Tư lệnh của các người đã chết rồi, các người muốn bồi gã làm loạn đảng đưa ma, hay là cải tà quy chính, làm quân nhân trung hiếu với quốc gia?

Khóe miệng Dương Thần hơi cười nhạt khiến các quân nhân ở gần đó không rét mà run.

Bỗng nhiên, vài Tham mưu Phó quan vừa rồi còn nấp phía sau chạy lên phía trước, lớn tiếng hô to.

- Dương thiếu gia! Chúng tôi đều là bị ép buộc! Mạt tướng kiên quyết ủng hộ Dương thiếu gia tiến vào Quân khu Yến Kinh, trở thành Tư lệnh mới của chúng tôi!

Một gã Tham mưu run rẩy nghiêm mặt cười làm lành.

- Đúng vậy, Uông Sĩ Ba này lạm dụng chức quyền, đều là vì tư lợi cá nhân, Dương thiếu gia giết rất được! Tôi nguyện ý trung thành với Dương thiếu gia! Đi theo làm tùy tùng cho Dương thiếu gia!!

Lại có một gã Phó quan mắt híp nghênh hợp nói.

Dương Thần nhíu mày, bỗng nhiên từ một tên lính bên cạnh hắn giựt lấy cây súng, nổ súng liên tục về phía hai gã quan quân!

Đùng đùng đùng…

Trong khi mọi người khiếp sợ đến cực điểm, hai gã quan quân vừa mới còn vuốt mông ngựa đã trực tiếp bị bắn thành cái sàng!

Hai người dường như đến chết đều không rõ, vì sao Dương Thần phải giết chúng, run rẩy ngã xuống, chết không nhắm mắt!

Dương Thần mặt không chút cảm xúc tùy tay quăng súng ra, cao giọng nói:

- Lời nói vừa nói đã nghe rõ chưa? Ta nói là, trung hiếu với quốc gia! Không nói các người phải trung hiếu với ta! Sao, các người cho ta là Uông Sĩ Ba? Các người nghĩ ta cũng là phản quốc, muốn tạo phản?

Vài tên quan quân còn sót lại sợ tới mức mặt xanh mét, vuốt mông ngựa cũng có thể đưa đến họa sát thân?

Dương Thần vui giận thất thường, giết người không chớp mắt, làm cho bọn họ hoàn toàn mất hết can đảm, sợ tiếp tục nhiều chuyện nói sai nửa câu.

Phịch!

Đột nhiên có vài tên quan quân ngã quỵ xuống đất, đầu không ngẩng nổi lên!

- Dương thiếu bớt giận! Tôi nguyện ý trung thành với quốc gia! Kiên quyết đấu tranh với đám quân phản loạn!! Quyết không thỏa hiệp!!

Một đám quan quân rất nhanh hồi phục lại tinh thần, gần như mang theo cả tiếng khóc gào thét ra các loại lời thề.

Mắt thấy đã hết hy vọng, ngay cả các trưởng quan cũng bắt đầu kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, quân đội từ trên xuống dưới tự nhiên không còn bất cứ tính cách gì, hơn một ngàn tên lính vốn trong lòng run sợ đã bắt đầu có người buông vũ khí.

Khi thấy số binh lính buông vũ khí càng ngày càng nhiều, phạm vi không ngừng mở rộng, không quá lâu sau, tất cả các binh lính đã trở nên rời rạc, trận hình vây công tự nhiên mất đi hiệu lực.

Đại viện Dương gia trên không, Huyền thủy phi kiếm chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, bị Dương Thần che dấu, Huyền băng hộ tráo đã không còn.

Đây hết thảy, thật giống như hoa trong gương, trăng trong nước, như chưa từng tồn tại, khiến cho không ít binh lính đều cho là mình mơ một giấc mơ.

Thái Vân Thành dẫn theo người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, khống chế được toàn bộ thế cục, khi quay lại phát hiện toàn bộ đã bị Dương Thần hoàn toàn trấn áp, không khỏi có chút hãi hùng.

Nhưng Thái Vân Thành cũng đã nghĩ tới kết quả bết bát nhất, quả nhiên là nhân vật không sợ trời không sợ đất, giết chết Uông Sĩ Ba.

Khi Uông Sĩ Ba còn sống, anh làm quân nhân của đất nước, cũng đứng ở vị trí nhất định, công bằng.

Nhưng hôm nay Uông Sĩ Ba không thể nhịn được Dương Thần, người cũng mất, vậy anh ta cũng không thể đầu óc mụ mĩ dám bất mãn với Dương Thần, dù thế nào đi nữa, tư tâm vẫn phải có.

Đồng thời liên tục cười khổ, Thái Vân Thành là quan chỉ huy cao nhất ở đây, chỉ huy quân khu đoàn pháo binh lâm thời tự động trở về.

Về phần Dương Thần, cả người hơn nửa phảng phất ngâm trong máu loãng, bộ dạng quần áo tả tơi, loại thời điểm như này ai cũng không dám tiếp xúc nhiều.

Một vài công tác giải quyết hậu quả cũng giao cho Dương Phá Quân, ông dẫn theo một đám Thân vệ Dương gia tiến hành xử lý.

Trở lại Đại viện Dương gia, ánh mắt Dương Thần trực tiếp tập trung trên người Dương Liệt.

Dương Liệt giờ phút này thoạt nhìn tràn đầy sùng kính, không có chút mất tự nhiên nào,

- Anh, may là anh gan dạ sáng suốt hơn người, xem ra quân khu Yến Kinh lần này hoàn toàn bị Dương gia chúng ta khống chế rồi.

- Vậy sao?

Dương Thần bỗng nhiên tiến lên một bước dài, một bàn tay kéo cổ áo Dương Liệt, nhẹ nhàng nhấc cậu ta lên!

Mọi người trong Dương gia một mảnh kinh hô, mà Dương Liệt lại lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Có phải rất thất vọng không? Bao nhiêu nỗ lực đều uổng phí? Không ngờ chuyện gì tao cũng làm được?

Dương Thần hô hố nói.

- Em… anh… em không rõ anh đang nói gì? Em cái gì cũng không làm!

Dương Liệt vô cùng ủy khuất.

Dương Thần cười lạnh,

- Tuy tao không biết rốt cuộc mày có vấn đề ở đâu, nhưng không có nghĩa là tao nhất định phải tìm được đáp án, tao bây giờ động thủ giết mày, thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót, mày thấy thế nào?

- Thần thiếu gia! Đừng kích động!

- Đúng vậy, Thần thiếu gia, hai người là anh em ruột!

Một đám Thân vệ Dương gia và người hầu bắt đầu khuyên bảo, mà Dương Công Minh đứng ở một bên ánh mắt lóe ra, yên lặng không nói.

Lúc này, âm thanh của Quách Tuyết Hoa từ cửa truyền tới, kinh sợ la lên một tiếng, bước chân bay nhanh.

- Dương Thần! Đừng làm tổn thương em trai con!

Quách Tuyết Hoa đẩy đám người chạy ra, trong lúc chạy tóc có chút tán loạn, bà cũng là vừa vặn đi ra ngoài, chợt nghe tôi tớ nói Dương Thần động thủ với Dương Liệt liền lập tức chạy tới.

- Mẹ, con không sao, mẹ mau khuyên anh.

Dương Liệt cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh cười khổ.

Quách Tuyết Hoa dùng sức túm tay Dương Thần, nhưng túm thế nào cũng không động, không khỏi đỏ mắt, vài phần cầu xin nói:

- Dương Thần, mẹ xin con, em trai con trước kia làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ nó đang sửa lại! Con dù thế nào cũng phải cho nó cơ hội! làm sao có thể vô duyên vô cớ làm hại nó?

Trong mắt phu nhân chỉ có đau xót và ưu sầu, bất đắc dĩ, ánh mắt trong suốt đó khiến lòng Dương Thần khó có thể khắc chế mà mềm nhũn.

Có một số việc, giải thích cho phụ nữ nghe là không có ý nghĩa, đặc biệt là những khi dính líu đến tình mẫu tử, tình mẹ khiến bà xem nhẹ tất cả.

- Dương Thần, cháu nói em trai cháu ở sau lưng giở trò, nhưng nếu như không lấy ra được chứng cứ, lại tùy ý làm bị thương em trai cháu, về tình về lý đều không thể nào nói được.

Dương Công Minh lúc này đi tới nói.

Đây cũng là cho một lối thoát, Dương Thần tự nhiên sẽ hiểu. Nói thật, biểu tình Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh như vậy, hắn cũng không động thủ được.

Tuy hơi có chút không cam lòng, nhưng đúng như lời Dương Công Minh nói, tiểu tử này thật sự rất bí mật, mặc dù bản thân biết cậu ta chắc chắn có vấn đề, nhưng lại tìm không ra chứng cứ!

Khẽ hừ một tiếng, Dương Thần buông tay ra, tạm thời chỉ có thể buông tha Dương Liệt.

Quách Tuyết Hoa thấy thế thì như trút được gánh nặng, có chút vui mừng nhìn Dương Thần.

Dương Thần không muốn nói thêm điều gì, lập tức đi vào trong viện, hắn cần tắm rửa, đổi một bộ quần áo.

Dương Công Minh cũng ngăn lấy Dương Thần, trầm giọng nói:

- Vừa rồi ta đã phái người liên hệ Lý gia, Lý Mạc Thân vừa trở về, cái ông ta đồng ý đã điều tra ra, tất cả tham dự đều nhằm vào cháu, tiến hành bắt giữ gia tộc và cá nhân, sau khi báo cho chúng ta tin tức sẽ tiến hành âm thầm xử lý.

Dương Thần vừa nghe liền cười tà nói:

- Sớm đã biết được tin tức rồi, liền chờ mà xem chúng ta sẽ làm thế nào đi.

Dương Công Minh lơ đễnh:

- Bất kể thế nào, Lý gia đồng ý dùng tài nguyên Cục an toàn và Gián điệp của bọn họ để âm thầm giúp cháu diệt trừ người phát động, ngoài trừ Quách gia, sợ ảnh hướng đến cảm tình của mẹ cháu ra, những người khác, chắc có lẽ đều không thể lên tiếng, làm thứ gì nữa rồi…

- Là sợ cháu tự mình động thủ giết, sẽ tạo thành gió tanh mưa máu thì có.

Dương Thần có chút hứng thú tẻ nhạt,

- Được rồi, dù sao cháu cũng không có hứng giết những người già yếu.

Nói xong liền bỏ rơi những người trong Dương gia còn đang hưng phấn gặp đại nạn không chết, Dương Thần đi vào hậu viện.

Vừa đi tới hậu viện, mới phát hiện, Lâm Nhược Khê sắc mặt nghiêm chỉnh nôn nóng đi qua đi lại, chỉ thiếu không giống trẻ con cắn móng tay.

Thấy Dương Thần đột nhiên đi vào, cô lúc đầu là sắc mặt vui vẻ, nhưng theo sát phía sau nhìn Dương Thần toàn thân nhuống máu giống ăn mày đầu đường liền ngơ ngác không nói ra lời.

Dương Thần rất tự giác nâng tay áo lên, ngửi ngửi mùi trên người mình, quả thật không được tốt cho lắm, thậm chí một số chỗ cũng dính một ít máu và thịt, không khỏi xấu hổ cười.

- Cái này… có chút mắc ói, không sao, anh đến phòng khác tắm.

Thấy Dương Thần quay người đi, Lâm Nhược Khê khẩn trương chạy tới trước, níu ống tay áo hắn.

- Nghĩ gì thế, sao phải đi phòng khác, muốn để người trong nhà nói em ghét bỏ anh phải không? Ở cùng anh lâu như vậy, em sớm quen rồi, không phải là máu và thịt sao, theo em vào trong!

Cô quyết không buông tha, khiến tâm tư Dương Thần không khỏi trở nên nhu hòa, cũng không cự tuyệt.

Sau khi vào trong phòng tắm, Lâm Nhược Khê cởi quần áo rách trên người Dương Thần xuống, giặt đến nỗi tay của bản thân cũng niêm lại, rồi lại nhanh nhẹn chạy ra bên ngoài cầm quần áo tắm vào.

Dương Thần mở vòi phun ra, bắt đầu tắm, nhìn thấy Lâm Nhược Khê không hề e dè mà ra ra vào vào, căn bản không nhìn toàn thân mình đang trần chuồng, không khỏi cười xấu xa nói:

- Ai, nhớ tiểu cô nương ngày nào vào cửa phòng còn thẹn thùng, bây giờ đã biến thành bộ dạng này.

- Sao vậy.

Lâm Nhược Khê đang thu dọn quần áo bẩn, còn chưa kịp phản ứng lại.

- Chẳng trách người ta nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, xem tình huống này, về sau cũng chỉ có thể làm mẹ trẻ con rồi, chậc chậc.

Dương Thần vẻ mặt tiếc hận cười giỡn nói.

Động tác trên tay Lâm Nhược Khê dừng lại, lúc này mới ngẩng lên tức giận nhìn hắn,

- Đàn ông chính là không có tự trọng, đối với anh tốt một chút anh liền không biết khiêm tốn à? Nếu không sau này em ngủ cùng Lam Lam.

Dương Thần cười ha hả nói:

- Bảo bối Nhược Khê, anh không phải hay nói đùa sao, đừng tưởng thật. Mà, Lam Lam đâu?

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái,

- Còn không phải bởi vì không cho nó đi ra ngoài sao, chờ trong phòng Thái gia gia liền ngủ mất, vẫn chưa dậy nữa. Thật là, từ khi tu luyện với anh, đứa nhỏ này càng ngày càng ham ngủ, ăn sáng xong liền có thể tiếp tục ngủ, khiến cho người ta lo lắng.

- Dù sao cũng còn ngủ, lao động trí óc quá nhiều, não bộ dưới tình huống chưa dậy thì hoàn toàn vẫn là rất căng thẳng, thích ngủ cũng là bình thường.

Dương Thần có chút cảm thán,

- Anh năm đó là muốn ngủ đều không được ngủ, lo lắng ngủ rồi sẽ chết đi không tỉnh dậy được nữa, luôn vì ý nghĩ có thể được sống mà phải tu luyện…

- Con bé hiện tại muốn cái gì có cái đó, cũng không cần lo lắng có người sẽ làm hại nó, so với anh lúc nhỏ hạnh phúc hơn nhiều rồi. Nghĩ lại, anh nửa năm đầu mới về nước con thả lỏng được một chút, nhiều năm như vậy, thật đúng là mệnh lao lực… Trước kia là vì mình, bây giờ là vì mẹ con em…

Trong lúc nói liên miên cằn nhằn những lời này, cũng vô tình tắm sạch sẽ rồi.

Lâm Nhược Khê im lặng đứng bên cạnh nghe, đưa tới một cái khăn lông và quần áo tắm.

Dương Thần chậm rãi mặc vào rồi quay vào phòng ngủ, yên tĩnh ngồi trên giường.

Vừa mới ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên bóng dáng Dương Liệt, đây là thứ khó có thể rút ra, chung quy chính là họa lớn trong lòng.

Nhưng làm quá mức lộ liễu sẽ khiến Quách Tuyết Hoa gặp đả kích lớn.

Có lẽ, mình nên tìm một cơ hội, lặng lẽ giết chết…

- Nghĩ gì thế?

Âm thanh nhẹ nhàng của Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ của Dương Thần.

Ngẩng đầu thấy Lâm Nhược Khê vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Dương Thần mới mỉm cười nói:

- Không có gì, chỉ là nghĩ mấy người kia sẽ giải quyết hậu quả như nào.

Lâm Nhược Khê mấp máy môi, sau một hồi cân nhắc ngồi xuống bên cạnh Dương Thần, ánh mắt đưa tình nói:

- Em biết em không nên hỏi chuyện bên ngoài, em chỉ muốn nghe lời nói thật của anh.

- Cái gì?

- Chúng ta bây giờ không phải có rất nhiều kẻ thù sao? Có phải rất nguy hiểm không?

Lâm Nhược Khê không yên tâm mở to mắt.

Dương Thần thoải mái vỗ vỗ ngực mình cười,

- Không phải đã có anh ở đây sao, sợ cái gì.

- Vậy anh phải đồng ý với em, nếu thật sự có chuyện gì, ít nhất phải nói cho em biết, em không phải loại phụ nữ ngu xuẩn không có lý trí, em cũng có sức phán đoán.

Lâm Nhược Khê vô cùng nghiêm túc nói.

Dương Thần đột nhiên cảm giác được người phụ nữ này có lúc nghiêm túc, môi hơi vểnh, lông mi lấp lánh, thêm một chút ngốc nghếch đáng yêu, không kìm lòng được liền vươn tay trái, muốn vuốt ve hai má Lâm Nhược Khê.

Nhưng vừa mới khoát tay, đưa ra một nửa, Dương Thần không khỏi nhíu nhíu mày.

Ở kẽ móng tay phải của mình vẫn có một tia màu đỏ, hiển nhiên là máu lọt vào bên trong, trong lúc nhất thời không thể hoàn toàn rửa sạch.

Thậm chí, trên tay còn mơ hồ tản ra mùi sữa tắm trộn với máu.

Chỉ cần nghĩ đến ban nãy, chính bàn tay này còn bóp nát cổ một người, dính các loại máu, Dương Thần liền cảm thấy bàn tay này hết sức dơ bẩn.

Nổi lên một tia tự chế giễu, Dương Thần thu bàn tay về gật gật đầu,

- Anh biết rồi, nhất định sẽ nói cho em biết.

Lâm Nhược Khê đột nhiên giơ tay, túm lấy tay trái vừa mới buông ra của Dương Thần đưa đến mặt mình, không chút do dự dán lên.

Dương Thần ngơ ngác không kịp phản ứng, liền cảm thấy bàn tay mình đã áp lên má phải mềm mại của phụ nữ.

- Sao phải buông tay, cũng không phải không cho anh chạm, chê em bẩn sao?

Lâm Nhược Khê chu môi.

Dương Thần cười khổ,

- Không phải, trên tay anh còn có chút mùi máu tươi, trong móng tay cũng bẩn.

- Em có nói em để ý sao?

Lâm Nhược Khê chất vấn, đôi mắt lại có chút phiếm hồng.

- Ách…

Dương Thần không biết nên nói gì mới tốt.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt, như thể khiến cho Dương Thần dán vào chặt hơn một chút.

- Anh biết không, mặc kệ trên tay anh dính thêm bao nhiêu máu tươi, chạm vào bao nhiêu thi thể dơ bẩn, trong mắt em, trong lòng em, đây vĩnh viễn là đôi tay kéo em đi dạo phố, đôi tay thay em đỡ viên đạn lạnh, đôi tay đánh thức ý niệm ngu xuẩn trong đầu em, ôm em ngủ, đôi tay ôm con gái…

- Em vĩnh viễn không cảm thấy nó dơ bẩn, vì nó là tay của chồng em, tay của người em yêu…

Lời nói giống như mưa xuân nhè nhẹ khiếm hốc mắt Dương Thần oánh nhuận.

Để che dấu xấu hổ, Dương Thần cúi đầu cười cười,

- Lâm Nhược Khê, ai đưa kịch bản cho em?

- Em rất nghiêm túc.

Lâm Nhược Khê cố chấp nói.

Dương Thần nhìn bộ dáng ngơ ngác của người phụ nữ này cảm thấy đặc biệt dễ bắt nạt, lại là khi sau một hồi máu tanh giết chóc, nội tâm âm u lạnh lẽo, cần gấp một loại nhu tình ấm áp mềm mại.

Một tay Dương Thần dứt khoát nhấc Lâm Nhược Khê lên đầu gối, tay kia thì ôm lấy eo của cô quăng về chính giữa chiếc giường!

- A!

Lâm Nhược Khê kêu lên một tiếng, liền phát hiện Dương Thần đã ép lên trên người mình!

Sau khi lập tức ý thức được người đàn ông này muốn làm gì, Lâm Nhược Khê khẩn trương đưa hai tay chống đỡ cái miệng Dương Thần đang muốn hôn xuống, duyên dáng nói to:

- Đừng mà! Ban ngày ban mặt, còn chưa tới trưa, hơn nữa em còn chưa tắm!

- Vợ anh đều không chê tay anh ô uế, anh sao có thể ghét bỏ vợ chưa tắm đây, hơn nữa, bảo bối Nhược Khê của anh chỗ nào cũng thơm!

Dương Thần cười ha ha, đầu đã mặc kệ ba nghìn hai mươi mốt cửa ải nhét vào giữa ngực và cổ Lâm Nhược Khê, tùy ý hôn lên.

Lâm Nhược Khê không có cách nào khác, cũng chỉ có thể tùy ý hắn, chỉ là buồn bực vừa mới thay một bộ quần áo, chút nữa lại phải thay.

Chính lúc này, Dương Thần lại im bặt dừng lại, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Lâm Nhược Khê đang muốn hỏi điều gì, lại nghe thấy tiếng cửa ‘ồn ào’ bị người dùng lực đẩy ra!

- Mẹ mẹ mẹ mẹ! Cha quay lại rồi sao?

Cô bé mập giống như quả bóng tròn cứ như vậy mà lăn vào phòng, thịt trên mặt còn nảy lên.

Giờ phút này, Lam Lam mở đôi mắt to ngập nước, nghiêng cái đầu, nhìn cha mẹ hai người chồng lên nhau trên giường, đầu đầy dấu chấm hỏi.

- Cha, mẹ, hai người đang chơi gì vậy?

Lam Lam rốt cục không kìm nổi hỏi.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê đỏ hồng, hận không thể chui xuống gầm giường! May là vẫn còn mặc quần áo, bằng không thì xong rồi!

Dương Thần lại rất điềm tĩnh nói:

- Cha và mẹ đang vận động, rèn luyện thân thể.

- Rèn luyện thân thể? Vậy Lam Lam cũng muốn!

Nói xong, Lam Lam nhảy lên trên giường.

Dương Thần vội vã dừng lại, giơ tay ngăn chặn nói:

- Lam Lam ngoan, loại vận động này phải lớn mới có thể chơi… Bây giờ Lam Lam đi ra ngoài tìm Thái gia gia chơi đi, trước khi cha mẹ ra khỏi phòng thì không được đi vào.

Lam Lam có chút không vui, vểnh đôi mắt trông mong nhìn Dương Thần, vài phần đáng thương, giống như đang nói cô bé bị ghét bỏ.

Lều nhỏ phía dưới quần Dương Thần lúc này sắp nứt vỡ rồi, quả thực muốn hỏng mất!

Lâm Nhược Khê có thể cảm nhận được giờ phút xấu hổ và nghẹn khuất của Dương Thần, không kìm nổi hé miệng cười trộm, cũng bất chấp tình cảnh của mình.

Dương Thần cắn răng, vỗ trán, nói với Lam Lam:

- Ngoan ngoãn đi ra đi, nghe lời, như thế buổi tối cha mới chuẩn bị cho con một con dê nướng nguyên con!

- Dê nướng nguyên con là cái gì?

Hai mắt Lam Lam tỏa sáng.

- Chính là đem nguyên một con dê be be nướng lên, thơm thơm, đặc biệt ngon.

Dương Thần cười nói.

Cô bé nhỏ mập liếm liếm môi, liên tục không ngừng dùng sức gật đầu,

- Cha nói phải giữ lời đấy! Lam Lam đi tìm Thái gia gia chơi!

Vụt đi nhanh như chớp, Lam Lam chạy ra ngoài, sợ Dương Thần nuốt lời đâu còn chú ý được cái khác?

Sắc mặt Lâm Nhược Khê không khỏi có chút buồn bực, đứa nhỏ này thật sự rất dễ bị gạ gẫm, chỉ cần cho ăn ngon là nghe lời, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Dương Thần hùng hùng hổ hổ nhanh chóng xuống giường khóa cửa lại.

- Đứa nhỏ gấu, xem ra phải dạy dỗ thật tốt! Ra ngoài không biết đóng cửa lại!

Sau khi xong việc liền khẩn trương vồ quay lại giường, vừa thân thiết ôm Lâm Nhược Khê vừa cởi đồ của mình.

Trong chốc lát, trong phòng ngủ tràn ngập giọng nhu mềm, xuân ý nồng đậm.

Mà trong lúc Dương Thần cởi quần, trong lúc chuyện gì cũng lười để ý đến, không ít gia tộc trong thành Yến Kinh lại đang gặp phải các loại tẩy trừ bí mật.

Khắp nơi vốn định hợp sức tạo áp lực cho Dương gia, thúc đẩy Dương Công Minh làm ra quyết định, và còn thuyết phục Uông Sĩ Ba làm người giao phong chính diện, dẫn dắt quân đội vây công.

Thật không nghĩ đến, bọn họ có dũng khí vượt qua, nhưng Dương Thần lại càng mãnh liệt!

Không chỉ có quân khu pháo binh tinh nhuệ nhất kinh sợ không dám có nửa điểm cáu kỉnh, Uông Sĩ Ba không hiểu sao lại chết không!

Kể từ đó, khắp nơi bên trong đều ở địa thế đại loạn, mất đi chỗ dựa về vũ lực, đám cán bộ bình thường đó cũng sẽ không thể tiếp tục có thực lực đối phó với Dương gia nữa.

Sau khi Lương Thắng Xuyên của Lương gia chết đi, tranh đoạt quyền lực nhiều mặt càng tăng thêm, căn bản không rảnh để bận tâm đến thế cục ở bên này của Yến Kinh.

Ngồi trong gian phòng trống, Lý gia lấy danh nghĩa Cục an ninh thẩm tra, bắt giữ không ít nhân viên có mưu đồ bí mật sau lưng, đồng thời đem một vài cán bộ vốn không xuất hiện trước mắt công chúng, trực tiếp âm thầm dùng chuyện ngoài ý muốn để xóa bỏ.

Vốn rất nhiều nhân viên chưa từng lộ mặt, có chỗ đe dọa và căm thù đối với Dương gia, cũng trong kế hoạch này mà sa lưới, đảo ngược cục diện cho Dương gia.

Mãi cho đến buổi chiều, Dương Thần mới tinh thần sảng khoái đi ra từ trong phòng, Lâm Nhược Khê ngượng ngùng đi theo ra, tầm mắt thấp, bước đi vẫn hơi chút nhũn ra.

Lúc đi vào hậu hoa viên, chỉ thấy Dương Công Minh đang ôm Lam Lam ngồi bên bàn đá, nói cái gì đó, Lam Lam hết sức chăm chú lắng nghe.

- Nói cái gì vậy, cái gì mà đánh thắng đánh thua…

Thấy vợ chồng Dương Thần đi tới, trên mặt Dương Công Minh hiện lên chút bất đắc dĩ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam tràn đầy hưng phấn,

- Cha, Thái gia gia kể chuyện xưa cho Lam Lam nghe! Có thật nhiều thật nhiều người đánh nhau, cuối cùng Thái gia gia mang người của mình đánh thắng những người xấu đó!

Vừa nghe là biết chuyện đánh giặc, Dương Thần cũng nghĩ không ra Dương Công Minh có thể nói chuyện xưa gì cho trẻ con nghe.

Dương Thần đi lên sờ sờ đầu con gái, cười nói:

- Thái gia gia con chỉ biết thổi phồng, con liền coi như thật mà nghe.

- Hừ! Không biết lớn nhỏ.

Dương Công Minh lắc đầu đặt Lam Lam xuống đất, đứng dậy động gân cốt.

Lúc này, một gã tôi tớ tiến đến, khom người nói:

- Lão gia, người ở khách sạn gọi điện tới hỏi, hỏi chúng ta có ăn kiêng cái gì không.

Dương Công Minh nhìn chắt gái nói:

- Nói với bọn họ, hương vị gì cũng làm một chút, không đáng ngại.

Dương Thần buồn bực nói:

- Mọi người đang nói gì thế?

- Cháu còn hỏi ta?

Dương Công Minh không khỏi tức giận,

- Còn không phải cháu nói buổi tối cho Lam Lam ăn dê nướng nguyên con, ta đi đâu tìm dê đây? Không báo khách sạn sớm chuẩn bị, buổi tối làm sao kịp ăn dê nướng nguyên con?

Dương Thần lúc này mới chợt nhớ tới chuyện này, vui vẻ nói:

- Ông cũng thật để tâm, cháu thiếu chút nữa đã quên rồi, vậy cũng bớt được một việc, haha.

Dương Công Minh đột nhiên lộ ra nụ cười quái dị, khom người nói với Lam Lam:

- Lam Lam à, tối nay cháu tới phòng cha mẹ ngủ, để cha cháu kể chuyện xưa cho cháu nghe, chuyện nó đánh nhau khi xưa vui hơn so với chuyện của Thái gia gia rất nhiều, để nó kể cho cháu nghe nhiều một chút.

Lam Lam vừa nghe, hai mắt nhất thời tỏa sáng nhìn Dương Thần, giống như ước gì đêm mau mau xuống.

Khóe miệng Dương Thần co giật một trận, ông lão này rõ ràng là ‘trả thù’ chính mình, rõ ràng là khiến mình buổi tối không thể phong lưu khoái hoạt. Nhưng nếu không kể, chẳng phải là mất mặt trước mặt con gái sao?

Lâm Nhược Khê luôn luôn im lặng nghe, giờ phút này lại giống như Lam Lam, có chút mong chờ nhìn Dương Thần, rất tò mò không biết Dương Thần sẽ kể chuyện gì cho con gái.

Dương Công Minh làm ra bộ dạng cái gì cũng không biết, cầm lấy chén trà nhấp mấy ngụm rồi từ từ nói:

- Người trẻ tuổi, cơ thể tốt, nhưng nên hạn chế chút, vẫn là có chỗ tốt…

Hậu viện Dương gia, ở bên ngoài phòng Dương Phá Quân và Quách Tuyết Hoa

Sau khi chần chừ bước chân một lát, Dương Liệt rốt cục vẫn phải đứng ở cửa phòng, hít thật sâu một hơi rồi gõ cửa phòng.

Chỉ chốc lát sau, Quách Tuyết Hoa mở cửa, nhìn thấy là Dương Liệt liền cười hỏi:

- Liệt nhi sao vậy, không phải nói cùng cha con đi ra ngoài xử lý công chuyện sao.

Dương Liệt cúi đầu cười cười:

- Đã dọn dẹp gần ổn lắm rồi, những chuyện còn lại con cũng không giúp được gì.

Quách Tuyết Hoa gật gật đầu,

- Sao lại nghĩ đến tìm mẹ, có chuyện gì sao?

- Cũng… không có gì, chỉ là muốn xem mẹ đã tốt hơn chút nào chưa, bởi vì chuyện của em họ Quách Dược và chuyện lúc sáng, đã dọa mẹ hoảng sợ không ít.

Dương Liệt thân thiết hỏi han.

Quách Tuyết Hoa vui mừng cầm tay con trai,

- Biết con có lòng, không có chuyện gì đâu, mẹ vừa nghỉ ngơi một lát, đã tốt hơn nhiều rồi. Còn không phải tính tình kích động kia của anh trai con, lại khiến mẹ lo lắng.

Ánh mắt Dương Liệt phức tạp nhìn người phụ nữ trước mắt, cắn chặt răng nói:

- Mẹ, mẹ phải đặt thân thể của mình ở vị trí đầu tiên, không cần quá lo lắng, chú ý giữ gìn bản thân.

Quách Tuyết Hoa nghe mà cảm giác là lạ, cười nói:

- Sao tự nhiên lại nói những lời này, hình như không giống con trai ta.

- Người đều sẽ thay đổi.

Dương Liệt có chút cảm thán nói:

- Có nhiều lúc, cho dù không muốn thay đổi, nhưng có một số việc khiến người ta bất đắc dĩ phải quyết đoán, thay đổi quỹ đạo vốn có.

- Càng ngày càng không đảm bảo rồi, Liệt Nhi, có phải có chuyện gì khó xử không? Nói với mẹ, mẹ không thể giúp con, ông và cha con, cùng lắm thì đi cầu anh trai con, chung quy vẫn có thể giúp con.

Quách Tuyết Hoa quan tâm hỏi han.

Dương Liệt lắc đầu,

- Không, con chỉ là thuận miệng nói một câu, mẹ nếu đã không có việc gì thì con an tâm rồi, con ra ngoài làm việc trước, việc trong quân khu con cũng phải đi xem.

Quách Tuyết Hoa cũng không muốn cậu ta nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai Dương Liệt:

- Đi đi, không cần lo cho mẹ.

Dương Liệt xoay người đi ra ngoài triều viện, sau khi đi vài bước liền khoan thai xoay người, vẫy vẫy tay với Quách Tuyết Hoa.

- Tạm biệt, mẹ.

Quách Tuyết Hoa cũng vẫy vẫy tay, có chút vui vẻ đối với đứa con đột nhiên lễ phép này.

Vào khoảnh khắc Dương Liệt xoay người lại lần nữa, trong đôi mắt ôn nhu chợt lóe lên ánh hào quang màu xám bạc, vẻ tàn nhẫn đột nhiên hiện lên!

Chạng vạng tối, tại một đỉnh núi bí mật ở ngoại ô Yến Kinh, bên trong đình gỗ trên đỉnh núi.

Dương Liệt đứng chắp tay, nhìn khu dân cư dày đặc dưới chân núi và trung tâm thành phố Yến Kinh nơi xa, ánh mắt mờ ảo.

Một bộ quần áo gió đen, La Thúy San đồ trong màu đỏ dáng người lả lướt đi lên sườn núi, nhìn bóng dáng người đàn ông, lộ ra nụ cười có chút chờ mong.

- Đều chuẩn bị xong rồi?

Dương Liệt thở dài hỏi.

La Thúy San cười khanh khách nói:

- Tối nay, Ninh Quang Diệu sẽ ở quán trà gần đây gặp vài cán bộ nước Đức xử lý công việc, thời gian khoảng mười một giờ đêm. Nhưng ông ta sẽ tới vào khoảng 8h, nếu muốn động thủ, thời gian thừa để dùng.

- Rất tốt…

Dương Liệt gật gật đầu.

La Thúy San cười híp mắt hỏi:

- Anh què, anh thật sự quyết định rồi? Vứt bỏ thay thế địa vị Dương Thần, cơ hội tiếp quản Dương gia?

- Hừ.

Dương Liệt cười nhạo,

- Cơ hội? Bỏ ra nhiều ngày như vậy, tụ tập một đám người, đến cuối cùng cũng chỉ là một đám ô hợp. Lần này không thể vứt Dương Thần ra ngoài, vậy thì sau này càng không có cơ hội.

- Hôm nay nếu không phải Quách Tuyết Hoa ngăn lại, hắn nhất định sẽ vạch mặt anh, anh không tin hắn ngoan ngoãn dừng tay, sẽ phải âm thầm đối đầu với anh.

- So với việc chờ đến lúc chính diện đối đầu với hắn, để lộ thân phận, không bằng thừa lúc hắn chưa kịp quyết định đánh hạ Ninh gia…

-

Mặc dù như vậy, nhưng Dương Thần vẫn sẽ ở lại Hoa Hạ, trở thành trở ngại. Nhưng ít ra, có nguồn tài nguyên như Ninh gia, chung quy vẫn là tiến được một bước dài.

- Anh quyết định khống chế Ninh gia là có thể chèn ép Dương gia, ngăn chặn Dương Thần? Hình như lão tặc Ninh Quang Diệu đến bây giờ vẫn chưa làm được, còn muốn quang minh chính đại kết thân với Dương gia.

La Thúy San xì nói.

Dương Liệt bóp bóp nắm tay nói:

- Anh muốn xây dựng trật tự mới, vận mệnh mới, cũng không phải không thể áp chế Dương gia, nếu không đối phó chính diện được Dương Thần, lợi dụng anh ta làm chút chuyện chưa hẳn là không thể.

Con mắt La Thúy San di chuyển, khẽ cười nói:

- Anh Què, em có thể xin anh đồng ý một chuyện không.

- Nói.

- Tối nay anh nhất định là phải đi khống chế Ninh Tâm, Ninh Đức, còn bên Ninh Quang Diệu… Có thể để em và Quốc Đống đi xử lý, yên tâm, bọn em nhất định sẽ giữ lại nguyên vẹn thân thể của ông ta, sẽ không ảnh hưởng đến việc anh ăn ông ta.

Trong mắt La Thúy San ánh lên ngọn lửa oán độc.

Dương Liệt xoay người lại, có chút hài hước nói:

- Chỉ cần không hỏng, trên thân thể tàn tật một chút cũng được. Chờ anh ăn lão ta rồi, cũng có thể chữa trị, em có thể suồng sã phát tiết lửa giận của em trên người lão ta, anh không để ý.

La Thúy San lập tức hưng phấn xông lên trước, ôm lấy Dương Liệt, hôn lên mặt y mấy cái:

- Em biết mà, Tiểu Què đối với em tốt nhất!

Dương Liệt cười lạnh,

- Dù sao cũng chỉ là một thứ sắp trở thành thi thể, để các em vui đùa một chút cũng không sao.

Sau khi vào đêm, sương phòng ở hậu viện Dương gia.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Dương Thần và Lâm Nhược Khê, Lam Lam mặc bộ quần áo ngủ bông màu lam điểm chút hoa, sau khi tắm nước nóng, toàn bộ cơ thể bé nhỏ như cái bánh bao sữa mới mẻ, trắng trắng mềm mềm, thơm ngào ngạt.

Lâm Nhược Khê nằm nghiêng ở một bên giường, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng con gái, một tay để trên đầu, trên mặt vài phần ý cười bướng bỉnh nhìn Dương Thần.

Dương Thần ngồi xếp bằng ở đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ với Lam Lam, sờ sờ tóc, thầm mắng Dương Công Minh mấy trăm lần, đây là chủ ý gì chứ?

Chớp chớp mắt to, Lam Lam mong chờ hỏi:

- Cha còn chưa nghĩ ra ư, Lam Lam muốn nghe chuyện cũ.

- Cha nói này cô bé mập, con một buổi tối ăn bốn cái đùi dê, chẳng lẽ không cảm thấy rất no, rất buồn ngủ?

Dương Thần đôi mắt trông mong hỏi.

Lam Lam lắc đầu như cái trống lắc,

- Lam Lam không buồn ngủ, Lam Lam chưa ăn no, chưa muốn ngủ!

Chưa ăn no?

Dương Thần hối hận vì mình đã ăn hết chỗ còn lại của con dê kia, không để lại cho con ranh này.

Sờ sờ cằm, Dương Thần đành nghiêm mặt cười nói:

- Hay là để mẹ con kể cho con trước?

- Em kể cho con nhiều rồi, chuyện ở Trung Hải cũng kể, hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho người làm cha như anh.

Lâm Nhược Khê trực tiếp ném gánh nặng lại.

Khuôn mặt Dương Thần co giật, nhìn con gái lòng đầy kỳ vọng, lại không đành lòng khiến con thất vọng.

Lại một lần nữa, khiến Dương Thần cảm nhận được, kỳ thật làm cha có tiền có thế còn chưa được, còn phải kể chuyện, cái này dễ sao?

Dương Thần cũng không đọc qua truyện cổ tích gì, lúc nhỏ nghe chuyện nhi đồng đều là những câu chuyện vụn vặt. Hơn nữa truyện xưa, chỉ sợ Lam Lam không thích nghe, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói một chút về kinh nghiệm của mình.

- Không thì, cha kể chuyện trước đây sóng sót ở Alaska Mỹ, trong lãnh địa của sói?

- Alaska Mỹ là đâu?

Lam Lam hỏi.

- Chính là một nơi rất xa, nơi đó rất lạnh, khắp nơi đều là băng tuyết, không có gì ngon, người bình thường nếu lạc đường sẽ rất dễ dàng bị chết.

Dương Thần đáp.

Lam Lam nháy mắt mấy cái:

- Lãnh địa sói là cái gì?

- Chính là bốn năm mươi con sói tuyết khỏe mạnh xấu xá ăn cô bé quàng khăn đỏ, phạm vi đi săn của chúng hơn một ngàn km!

- Nhiều sói già xấu xa như vậy muốn bắt cha ăn thịt sao?

- Đúng vậy, tuy nhiên còn có những đứa trẻ khác tuổi tầm như cha, nhưng đều vào khoảng mười một mười hai tuổi.

- Ồ!

Lam Lam bị khơi lên hứng thú, dùng sức gật đầu.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần hoài nghi bé con có một vài chỗ không thể lý giải được, hỏi:

- Lam Lam biết hơn một ngàn km là rộng như nào không?

Lam Lam rất nhanh nghiêm túc trả lời:

- Là rất lớn! Rất lớn! Rất lớn!

- Xìii!

Lâm Nhược Khê nằm bên cạnh không nhịn được bật cười, thấy vẻ mặt rối rắm của Dương Thần, phá lệ muốn cười.

Dương Thần làm bộ ho khan hai tiếng,

- Bạn nhỏ Lâm Nhược Khê, bạn cũng nên nghiêm túc chút, phụ huynh đang kể chuyện xưa, phải chuyên tâm lắng nghe.

Lâm Nhược Khê nghẹn cười, gật gật đầu,

- Kể nhanh đi, em cũng muốn nghe.

Dương Thần xê dịch thân cốt, duỗi chân cho thoải mái một chút, sau khi sửa sang lại dòng suy nghĩ, mắt biểu lộ vài phần xa xôi suy nghĩ.

- Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm giác mình còn sống là một kỳ tích…

Phía Bắc Alaska, dãy núi Brooks.

Trên bầu trời xanh thẳm, núi tuyết quanh co khúc khuỷu, trắng đen khắp nơi đan xen, vẽ lên một bức tranh tráng lệ.

Nhưng các chuyên gia học giả đều biết nơi này, đây là vực sâu tử vong!

Đất đai cằn cỗi đón cái rét lạnh nhất mùa đông, mặc dù là đoạn đường ở chỗ trũng, nhiệt độ cũng gần dưới -10 độ.

Theo độ cao so với mặt nước biển, có nhiều chỗ đạt tới -10 độ cũng không ngạc nhiên, có vài mạch nước ngầm bí mật hình thành trên mảnh đất trống rỗng, hàn khí càng khiến người kinh sợ!

Khu vực này của Alaska không có người sinh sống, ngẫu nhiên có nhà thám hiểm đi qua, cũng không dám ở lâu. Bởi vì nơi này ngoại trừ có vài đàn hươu, thì có rất nhiều bầy sói!

Trên một con sông băng, băng đông lại thành một tầng dày, khiến người và động vật có thể thoải mái đi qua.

Một người mặc áo da màu đen, bên ngoài bọc một tầng lông thú từ bờ sông đi tới.

Đây là một thiếu niên da trắng tóc nâu, trên mặt còn có ít tàn nhang, tuổi ước chừng cũng mười một mười hai, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, âm trầm, cẩn thận khó có thể lý giải hơn so với các bạn cùng lứa.

Thiếu niên cầm vũ khí màu trắng, ánh mắt đảo qua toàn bộ tầng băng, giống như đang phòng bị cái gì, khi xác định không có thứ gì đặc biệt xung quanh, thiếu niên mới đi về phía giữa sông.

Từ nơi này đi tới cảng, thoát ly khỏi khốn cảnh này, cậu ta nhất định phải qua sông, vượt qua dãy núi.

Thiếu niên đi rất cẩn thận, tai nghe tám hướng, tay nắm chặt dao găm quân dụng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

Bởi lực ma sát nhỏ của mặt băng, chẳng may nếu có người tập kích từ xa hoặc là bầy sói tấn công, đối với bản thân chính là bất lợi lớn!

Cái rét lạnh trên cánh đồng hoang vu huấn luyện sinh tồn, tới đều là những người sống sót từ sân huấn luyện ngầm Siberia, tuổi tác sấp xỉ cao thủ mưu sinh, cao thủ máu tanh, hắn không dám khinh thường chút nào!

Chỗ mặt sông đều có vài lỗ thủng, những lỗ thủng đó hiển nhiên là của những người qua sông trước, vì muốn bắt cá mà đục nó.

Thậm chí ở giữa một lỗ thủng còn có hai cây sợi thực vật được bện thành dây câu đơn sơ, dùng thân cành tuyết tùng ở kia làm cần câu.

Vì đề phòng kẽ nứt trong lớp băng kết lại, người nọ còn bỏ thêm vài nhánh lá cây vào trong lỗ thủng, cũng để che dấu.

Đều là người tới huấn luyện dã ngoại cùng nhau, người thiếu niên da trắng vẫn rất nhanh nhìn ra kia rốt cuộc là cái gì, làm công cọ dã ngoại câu cá đơn giản, đó là kỹ xảo bắt buộc!

Cần câu không được thu lại, có hai loại khả năng, một là chủ nhân đã không chờ được đi trước, hai là chủ nhân kia còn chưa quay lại, đang ở nơi khác kiếm ăn!

Bất kể là loại khả năng nào, người thiếu niên này đều sẽ không từ bỏ cơ hội thu hoạch thức ăn này!

Tại vùng núi băng tuyết hoang vắng này, bất luận là thứ đồ ăn gì đều vô cùng trân quý! Phải sống sót mới có thể đi ra khỏi khu vực tử vong này!

Thiếu niên da trắng có chút kích động, sau khi xác nhận bốn phía trong phạm vi vài trăm thước chủ nhân chưa quay lại, nhanh chóng bổ nhào về bên cạnh lỗ thủng kia, nhanh chóng quăng vật đang che ở phía trên.

Lúc nắm lên cán gỗ kia, thiếu niên da trắng lộ ra nụ cười vui sướng.

Nặng trĩu, bên dưới hẳn là có cá!

Khi cậu ta dùng sức cầm lấy cần câu, trong nháy mắt cũng chợt phát hiện có chút không đúng!

Dưới sông hình như có cái gì?

Nhưng, ý thức của cậu ta đã không tới kịp!

Một bàn tay tái nhợt từ dưới mặt nước băng trong nháy mắt đã giữ ở sau mặt băng, tay kia thì nhanh như tia chớp vọt mạnh tới cổ họng thiếu niên da trắng!

Là ánh sáng của một chiếc dao găm, khi thiếu niên da trắng chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị xuyên thủng!

Toàn bộ những chuyện xảy ra này chỉ diễn ra trong vòng một giây!

- Khặc… khặc…

Thiếu niên da trắng trừng lớn hai mắt, cảm xúc phẫn nộ và hối hận chợt lóe lên rồi ngửa ra sau ngã xuống mặt băng.

Cậu ta đến chết mới hiểu được, cần câu này không phải câu cá mà là câu anh ta…

Sau khi cậu ta chết, một thiếu niên tóc đen cả người trần như nhộng từ trong lỗ thủng bò lên, khó có thể tưởng tượng nghị lực như nào mới khiến hắn cởi hết tất cả quần áo, ở dưới mặt băng chờ ‘Con mồi’ mắc câu.

Vừa leo lên trên mặt băng, thiếu niên bất chấp toàn thân phát run, giống như rét đông lại, nhào tới thi thể thiếu niên da trắng kia.

Thiếu niên tóc đen một ngụm cắn xé động mạch ở cổ họng người thiếu niên da trắng kia!

Hắn cần uống máu! Uống máu tươi nóng hầm hập!

Tại thời khắc này, ở mảnh đất này, không có gì viện phẩm tiếp tế tốt hơn so với máu nóng của động vật!

Mặc dù, đây là máu người!

Thiếu niên da trắng bởi vì chưa hoàn toàn chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mình thành vật để hưởng dụng!

Mãi đến một khắc khi não bộ dừng lại, đôi mắt của thiếu niên da trắng mở trừng trừng.

Thiếu niên tóc đen sau khi uống vào lượng lớn máu tươi, thân thể cuối cùng không còn đông cứng, nhanh chóng cở quần áo của thiếu niên da trắng, lấy một nội y chất bông lau lau nước đọng trên thân thể, sau đó mới mặc quần áo vào.

Trên thực tế, từ hơn nửa canh giờ trước, hắn đã phát hiện mấy trăm mét phía sau lưng, có một người thiếu niên da trắng cũng tiến hành huấn luyện sinh tồn ở gần đó, liền nhanh chống ẩn nấp nhanh bước chân đuổi tới sông băng trước, rồi hoàn thành một loạt bố cục này.

Thiếu niên tóc đen biết, nếu đến tối mà mình vẫn không tìm thấy đồ ăn để bổ sung năng lượng thì hôm nay không thể đi ra khỏi sông băng được.

Cho nên, giết thiếu niên da trắng, biến anh ta thành đồ ăn là đường ra nên làm nhất, so với việc tìm động vật, câu cá, thậm chí đối kháng với bầy sói, giết người trực tiếp hữu hiệu hơn!

Trước tiên là không biết thực lực của đối phương, cùng với tiến hành chính diện không biết thắng bại thì thiết lập cạm bẫy cũng không biết thắng bại nhưng lại có được tỷ lệ một kích giết chết lớn nhất!

Cho dù là đánh cuộc hắn cũng nhất định phải đánh cuộc một lần!

Vì nâng cao xác xuất thành công, thiếu niên tóc đen cởi sạch quần áo của chính mình ném xuống sông băng, bảo đảm bản thân trong nháy mắt từ dưới nước xông lên sẽ không bị lực cản hạn chế.

Kết quả, hắn thành công! Hắn biết, có được thi thể này, tỷ lệ sống sót sẽ được nâng cao hơn một mảng lớn!

Liên tục làm một vài động tác thể dục vận động, người thiếu niên tóc đen ăn một chút bộ phận chất béo trên người thi thể, lại uống thêm chút máu, đảm bảo mình có thể vượt qua đêm nay.

Cuối cùng, thiếu niên chém ra hai khối thịt nạc trên thi thể rồi nhét vào bọc hành lý tùy thân giản dị, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thi thể còn sót lại cũng không có ý muốn giữ cho những người cùng đi khác, hắn trực tiếp ném xuống dưới sông.

Dù sao, trong khi huấn luyện ở đây, người sống sót càng ít, khả năng bản thân bị uy hiếp càng ít.

Đối với việc mới ăn một nửa thịt người, thiếu niên tóc đen sớm đã quen, không có cảm giác gì. Sau khi thông qua phương vị của mặt trời để xác định phương hướng thì tiếp tục đi tới dãy núi ở bên kia bờ sông.

Sắc trời vào hơn ba giờ chiều, mà đã bắt đầu trở tối, không quá một giờ nữa sẽ vào đêm.

Trên bầu trời đầy sao rực rỡ, giống như châu báu làm đẹp trên tơ lụa màu đen, nếu không phải khí hậu đặc biệt lạnh, thiếu niên thậm chí còn muốn nghỉ chân ngắm một chút.

Sau khi cảm thụ hướng gió, thiếu niên tính toán tìm một nơi cản gió, đào một hang nhỏ để trú qua đêm.

May mắn, nơi này có không ít cây cối, có thể cung cấp cành lá để làm ‘giường’, không đến mức quá ẩm ướt

Nhưng khi thiếu niên đi tới khu vực leo lên trên sườn núi, phản ứng bản năng nhiều năm qua đã khiến hắn hơi hơi nghiêng thân về bên trái!

Xoẹt

Một trận gió mạnh từ bên phải xẹt qua, dưới ánh sao, một đường sáng như hàn quang lướt qua bên người mình!

Một bóng dáng mau lẹ như báo đen từ trên cây tà tà trượt xuống tiến hành ám sát!

Mai phục?

Thiếu niên tóc đen kịp phản ứng trong nháy mắt rút ra dao găm bên hông, không lùi mà tiến lên tấn công về phía thân ảnh kia!

Keng keng!

Liên tục vang lên vài tiếng dao găm đụng nhau, tia lửa kim loại văng khắp nơi khiến thiếu niên tóc đen ý thức được đối phương tuyệt đối không đơn giản!

Bất kể là phản ứng hay kỹ xảo đều cực kỳ lưu loát rõ ràng, chính là cao thủ trong số ít những bạn cùng tuổi!

Chẳng qua, trên lực đạo, đối phương rõ ràng có chút không nguy hiểm, dường như khí lực không đủ, chỉ có thể dựa vào việc giảm bớt một vài lực kỹ xảo để đối kháng với chính mình.

Trong bóng đêm, dựa vào ánh sáng yếu ớt, thiếu niên đột nhiên phát hiện, dáng người yểu điệu mạnh mẽ trước mắt này có chút quen thuộc?

- Số 17?

Thân ảnh kia hơi khựng lại, vừa lúc dao găm khúc xạ ánh sáng vào mặt cô, lộ ra một tấm thanh xuân non nớt của cô gái, khuôn mặt xinh đẹp lại cực kỳ thanh tú.

17 lạnh lùng hừ một người,

- Số 13, coi như mạng mày lớn.

Dao găm của 13 còn đang nắm chặt,

- Nói thế nào cũng từ một trại huấn luyện sống đi ra, làm gì mà bức bách nhau như vậy, giữa mày và tao rất khó phân cao thấp, nếu phải phải thực sự ngươi sống ta chết, khả năng không còn nhiệt lượng để qua đêm nay rồi.

- Đừng gạt tao, trong người mày có hai miếng thịt người, coi như tao không qua được thì mày cũng không thể qua.

17 lạnh lùng thốt.

13 hí mắt,

- Mày đều nhìn thấy rồi?

- Bởi vì thấy, mới đáng để tao mai phục đối phó mày.

17 đến gần hai bước,

- Hiện tại tao cái gì cũng không có, qua đêm thể lực càng khó đuổi kịp, cùng với việc chờ chết, không bằng đấu một lần… cùng lắm là bị mày ăn.

- Chúng ta ở Siberia thiếu chút nữa đã ăn đối phương, bây giờ muốn diễn lại lần nữa sao? Mày không chán sao?

- Cho mày hai lựa chọn, cho tao đồ ăn, hoặc là quyết một trận tử chiến.

Bên trong lời nói của 17 tràn đầy quyết tâm đập nồi dìm thuyền.

13 nhếch miệng cười nói:

- Dựa vào cái gì, hiện tại thể lực của mày đã giảm xuống rõ rệt, khí lực không bằng một phần của tao, tao cùng lắm thì liều chết với này, ăn hai miếng thịt, lại cắt thêm thịt của mày. So với đấu cùng tao, tao khuyên mày hãy đi tìm xem trong núi có dã thú hư thối hay không, hoặc là con trùng nào đó, có thể cứu mày một mạng.

- Ít nói nhảm, trên mặt đất tao không phải đối thủ của mày, nhưng tốc độ và tính linh hoạt của tao lại hơn mày một bậc, ở loại địa hình này, mày chưa chắc có thể thắng.

17 khinh thường nói.

- Rõ là một cô bé hung hãn.

13 có chút bất đắc dĩ, nói thật nếu đánh cùng cô bé này, hắn tuy rằng không sợ nhưng cũng hiểu được sẽ không dễ chịu.

17 lại không nghĩ nhiều hơn phải chịu rét nữa rồi, thể lực của mình chậm rãi hạ xuống, nhưng hưng phấn lại nổi lên, liền hướng tới tấn công 13!

Dao găm của hai người nhanh như kinh hồng, cuồng loạn nhảy múa trong rừng, bóng dáng cao thấp không ngừng gập ghềnh trên mảnh đất, hạ bàn làm cho ổn định đều hao phí rất nhiều thể lực.

17 thông qua các loại cây cối và chướng ngại vật quấn quanh đánh cho 13 khó giải quyết.

Nhưng tiếp tục như vậy, chính cô ta cũng rõ, có thể kiên trì không nổi thêm vài phút đồng hồ nữa rồi.

Bỗng nhiên!

Trong núi truyền đến vài tiếng rống khiến cho người ta sợ hãi!

- Húuuu!!!

Tiếng hét mang theo vài phần thê lương bi thương khiến cho đôi nam nữ thiếu niên này nhanh chóng tách ra.

- Sói?

17 mở to mắt.

- Không, là bầy sói.

13 trầm mặt như nước.

Rất nhanh, từ trong núi truyền đến rất nhiều tiếng bước chân vội vàng chạy, một đám bóng dáng hùng tráng từ mấy phương xúm lại!

Alaska là một nơi trong số ít trên thế giới giữ lại khu vực của bầy sói, mà bầy sói đó trong lúc vận động ở núi, quả thực như giẫm trên đất bằng!

Nơi này, là vương quốc của chúng!

Khi nhìn thấy mắt sói lóe ra tia sáng hung ác khát máu, xuất hiện ở bốn phương tám hướng, hai người đều biết, phiền toái lớn rồi!

- Nhiều hơn 30 con sói, thậm chí có khả năng lên đến 50 con, cái này không dễ xử lý.

13 cười khổ.

17 theo bản năng lui lại mấy bước, đồng thời phòng bị bầy sói, cũng thật cẩn thận nhìn 13.

- Mày chạy được sao?

- Nói đùa gì vậy? Bàn chân chúng leo núi cũng nhanh như trượt băng, chúng ta phải leo lên trên? Cái đầu tiêu bị cắn nát chính là chân!

13 buồn bực nói.

17 mặt không đổi sắc,

- Nếu ngay cả mày cũng không trốn được, vậy chỉ có một con đường, cùng tao giết sói, chúng ta hợp tác là phương pháp có cơ hội sống sót duy nhất.

- Ha ha, cô bé, vừa rồi còn muốn giết tao, bây giờ lại muốn hợp tác với tao, mày thấy tao sẽ tin sao?

- Mày không có lựa chọn khác, hơn nữa nếu mày không phải ngu xuẩn mà nói, hẳn là hiểu được cái khác trong đó.

17 lạnh giọng nói:

- Giết sói, tao có đồ ăn, cũng không cần mạo hiểm tử chiến với mày.

13 huýt sáo, bỗng nhiên từ trong túi tiền lục lọi lấy ra thứ gì đó rồi ném cho 17.

17 một tay cầm lấy, nắm trên tay, lập tức ngửi được mùi tanh.

Vừa thấy, là một quả cầu trònnát dinh dính.

- Đây là…

- Là mắt của người kia, mắt có nhiều protein hơn thịt mấy lần, mày nên ăn trước, bổ sung năng lượng, giết hết sói chúng ta nướng thịt ăn….

17 không do dự nhiều, trực tiếp há mồm ngậm vào, cắn vài miếng, tròng mắt tuôn ra toàn nước, nhưng vẫn bị cô cưỡng ép nuốt xuống.

Trong mắt 13 hiện ra tia dị sắc, nhìn khuôn mặt quật cường lại thanh tú kia, cười nói:

-

Thật dũng mãnh, tao thích…. Tấn công!

Bầy sói ngửi được mùi máu tươi do 17 cắn vỡ nhãn cầu bắn tung tóe, phát ra âm thanh trầm thấp, càng phát ra công kích đầy cuồng vọng.

Hơn mười con Tuyết Lang thay nhau công kích tuyệt đối giống như ác mộng uy hiếp tính mạng, bầy sói nơi đây nói về tính cuồng bạo cùng kỹ xảo chiến đấu so với con người còn muốn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Trong nháy mắt một con Tuyết Lang to lớn đánh về phía 17, 17 liền cúi người xuống, dao găm quân dụng trên tay vung ra một đường vòng cung, đâm thẳng vào bụng con sói trắng!

- Húuu…!!

Thanh âm xương cốt cùng cơ bắp bị cắt đứt, khiến cho con Tuyết Lang này gào thét một trận!

Máu loãng từ phía dưới bụng bắn ra, nhuộm đỏ trên khuôn mặt 17!

Tanh hôi! Nóng bỏng!

Mà một tiếng hét thảm này, tựa hồ cũng đã phát động huyết tính của cả bầy sói!

Không đợi 17 đem cây dao găm từ trong cơ thể Tuyết Lang rút ra, lại có vài con Tuyết Lang khác hướng tới các bộ vị như đầu, cánh tay cùng chân cắn tới!

Mà bên kia, 13 cũng không dễ chịu gì, cũng bắt đầu phát động tấn công với mấy con Tuyết lang!

Loại đối kháng này cùng con người bất đồng, dã thú chỉ thuần túy cắn xé cùng các chiêu trí mạng, căn bản không có suy nghĩ dư thừa gì, cũng không thể đầu cơ trục lợi, phải toàn lực ứng phó bảo vệ các bộ vị yếu hại này!

- A..

17 kêu lên một tiếng đau đớn, một con sói chạy xung quanh, do không kịp phòng bị nên đã cắn vào cánh tay nàng!

May là nàng mặc một chiếc áo dệt bằng da lông, làm cho nanh sói không có biện pháp tạo thành thương tổn, 17 chịu đựng đau nhức, sau một hồi liền xuyên thủng một con mắt của Tuyết lang!

- Ô ô…!!

Bầy sói phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng phát ra tiếng rống đầy phẫn nộ.

Hai người luôn luôn di chuyển rất nhanh, mặt trên của băng tuyết cùng mặtt đất không ngừng trơn trượt, thân thể cân bằng khá khó khăn, làm cho quá trình chiến đấu vô cùng gian khổ!

Vô ý thức, hai người từng bước dựa lưng vào nhau, đối mặt đánh úp lại bầy sói, giúp đỡ nhau bổ khuyết những lỗ hổng trí mạng!

Chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, có thể sẽ bị cắn đứt động mạch, chẳng sợ thể lực gần như cạn kiệt, hai người một nam một nữ mười mấy tuổi, cũng không dám thả lỏng một chút nào.

Dần dần, bầy sói đã không còn được hai mươi con, thi thể đầy mặt đất, làm cho bầy sói biết khó mà lui.

Hai người đều đã giết đỏ cả mắt rồi, toàn thân máu chảy đầm đìa, lúc này cũng không rõ chính mình là do bị thương hay là máu do bầy sói lưu lại nữa.

Nghe tiếng bước chân của bầy sói đã chạy xa, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn mặt đất tràn ngập thi thể, 13 thở hổn hển, vui mừng nói:

- Thịt này muốn ăn cũng không dễ, nếu phải nhóm lửa thì tương đối phiền toái, nếu mày không ngại, không bằng tạm ăn sống, thế nào?

17 không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, bước chân của nàng có chút không lưu loát hướng về thi thể của một con sói gần nhất.

Bỗng nhiên, 13 đưa bàn tay từ phía sau sờ lên cánh tay trái của cô gái.

Vù vù!!

Hàn quang chợt lóe, 17 chợt quay người lại, dao găm xẹt qua đầu ngón tay của 13!

- Híttt…

13 vội thu hồi tay, phẫn nộ mắng:

- Điên hả! Mày làm gì vậy!?

Cánh tay 17 đang run rẩy, nhiệt độ không khí ban đêm rét lạnh, cả ngày đã liều mạng chạy trốn, rồi lại cùng đàn sói chiến đấu, đã làm cho thể lực của nàng sắp khô kiệt!

- Là mày muốn chạm tao trước, nên là tao hỏi mày muốn làm gì?.

Cô gái ánh mắt vẫn như cũ tràn ngập cảnh giác cùng sát khí, điều này cũng đã nói lên vì sao nàng có thể vượt qua vô số đứa con trai, đó là nguyên nhân lớn nhất nàng sống đến hôm nay, cứng cỏi tới cực điểm cùng hung ác!

13 thở dài, nhìn ngón tay đang chảy máu, nếu không phải mình mau rút tay lại, khả năng sẽ bị mất nửa ngón tay.

Vừa cười khổ, 13 vừa nói:

- Tao chỉ là nhìn thấy cánh tay áo của mày bị sói cắn, muốn giúp mày nhìn xem miệng vết thương có lớn hay không, nếu lớn, tốt nhất là ngồi im một chỗ nghỉ để dưỡng thương, có thể bởi vì mày bị tê mà không cảm giác thấy.

17 sợ run một chút, hồ nghi nhìn nhìn chàng trai, lại thối lui vài bước, sau khi bảo trì khoảng cách an toàn, mới quay đầu xem cánh tay của mình.

Quả nhiên, có một chỗ bị sói cắn, máu thịt mơ hồ, chính là chỗ bị nanh sói kia làm rách.

Tuy rằng thoạt nhìn thực không đến nỗi mất mạng, nhưng 17 không giống như những cô bé thông thường khóc lóc khi bị thương, chỉ cần xử lý khẩn cấp, sẽ không có việc gì.

Trong bóng đêm, ánh mắt 17 lần thứ hai nhìn về phía 13, tên này đã bắt đầu đi ra chỗ thi thể của một con Tuyết Lang, một bên lột da, một bên ăn thịt sống.

- Vì cái gì, phải nhắc nhở ta bị thương …….

17 nhịn không được hỏi, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia lo lắng khác thường.

13 quay đầu lại, nhai lấy thịt tươi, cả miệng nhầy nhụa máu me.

- Nếu không có mày, hôm nay tao cũng không chống lại được nhiều sói như vậy, xem như mày đã giúp tao. Vả lại, mày cũng không đủ thể lực tạo thành uy hiếp đối với tao, quan tâm mày một chút cũng không sao cả, không chừng còn có thể kết giao bằng hữu?

- Tao không cần mày quan tâm, lại càng không muốn làm bằng hữu của mày

17 mặt lạnh lùng nói.

- Đã nhìn ra.

13 có chút bất đắc dĩ giơ lên ngón tay bị thương.

- Mày là cô bé này thực nhanh nhẹn dũng mãnh.

Ngọn đèn đầu giường làm cho người ta cảm thấy ấm áp, trên mặt giường lớn, một nhà ba người cũng đang trong câu chuyện xưa tràn ngập máu tanh cùng dã man, chìm đắm hơn một giờ.

Dương Thần ôm đầu gối, đỉnh cằm tựa trên đó, ngồi ở trên giường, bản thân ngồi đó àm kể, thậm chí đã quên chính mình đang kể chuyện xưa cho con gái nghe.

Trong mắt hiện lên rất nhiều tang thương, làm cho hắn chìm đắm trong hồi ức, cơ hồ đã quên đang ở chỗ nào.

Dương Thần thậm chí không chú ý tới, Lam Lam hơn mười phút trước, đã mơ màng ngã quỵ ở trên gối đầu mình, ngủ say.

Tiểu mập giống như một con heo nằm úp sấp ở đằng kia, hai má ép xuống, bĩu môi, ngủ thật sự rất ngon.

Cũng không phải đối với chuyện xưa ba ba kể không thích, mà là có nhiều nghi vấn cần phải tự hỏi, nghĩ nghĩ rồi mệt mỏi, cũng liền ngủ say luôn.

-….Con biết không, lúc ấy cha kỳ thật rất muốn nói cho cô bé kia biết, không cần giả bộ, cô bé rõ ràng rất cô đơn, bởi vì cha biết, cô bé kỳ thật là đang xấu hổ.

- Những đứa nhỏ như bọn cha, đều không có người nào quan tâm, nhưng bởi vì cha đã từng được một đại thúc dạy anh công phu quan tâm qua, cho nên cha biết, kỳ thật những câu nói đơn giản như vậy, lại thực có thể mua được lòng người.

- Nhưng nói thật, cha cũng chỉ là tùy tiện nói ra, thật sự không quan tâm đến cô bé lắm, mà cô bé giống như thật bị cha lừa gạt, có chút mất tự nhiên.

- Tận cho đến hết một đêm đi qua, bọn cha mới tách ra cũng không cùng một đường, cô bé đột nhiên nói một câu với cha, cha mới phát hiện, cô bé kỳ thật cũng không ngốc ……

Dương Thần giống như lầm bầm lầu bầu, nói tới đây, dừng một chút, ngẩng đầu hỏi:

- Lam Lam, con có biết cô bé kia nói cái gì….

Hỏi một nửa, Dương Thần mới phát hiện, con gái đã ngủ say từ lúc nào rồi.

Có chút dở khóc dở cười, Dương Thần cũng có chút mất hứng, chính mình thật sự đang nói lại chuyện xưa, mặc dù có chút không thích hợp đối với trẻ con.

Thế nhưng! Đúng vào lúc này, lại có người trả lời!

- Anh về sau tốt nhất không nên quan tâm cô bé khác, bởi vì các cô sẽ không giống như tôi, một đao kia chỉ cố ý xẹt qua đầu ngón tay của anh…

Lạnh như băng, vô cùng rõ ràng nhưng lại mang theo ý nhị uyển chuyển nhè nhẹ, một câu này đã khắc sâu ở trong đầu Dương Thần hơn mười năm trước, bỗng nhiên lại vang lên bên tai một lần nữa?

Thậm chí ngay cả ngữ điệu cùng cảm tình cũng giống nhau như đúc!

Đồng tử Dương Thần một trận kịch liệt co rút, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao đặt tại trên người người phụ nữ nằm nghiêng trên giường kia!

Những lời này, vậy mà lại là Lâm Nhược Khê nói ra! ?

Giờ này khắc này, biểu tình của người phụ nữ có chút mờ mịt, trong đôi mắt tràn ngập nước, đầy một mảnh mây mù, thần thái thong dong, ẩn ẩn có chút tang thương.

- Nhược. . . . . . Nhược Khê. . . . . . Em. . . . . . Em sao lại. . . . . .

Dương Thần mở to hai mắt, khó có thể tin, thậm chí hoài nghi chính mình nghe nhầm.

Mà Lâm Nhược Khê giống như là vừa từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vài phần mê mang.

Theo đó nhìn thấy Dương Thần kích động, thậm chí trong con mắt mang theo tơ máu đang lườm chính mình, càng phát ra một ít vẻ sợ hãi.

- Ông…..ông xã, anh sao. . . . . . nhìn em như vậy?

Lâm Nhược Khê ngồi dậy đi tới hỏi

Dương Thần nuốt nuốt cổ họng, dùng hết khả năng làm cho chính mình trấn định, cẩn thận nhìn lại biểu tình của Lâm Nhược Khê, đã không còn thấy cái loại khí chất đặc biệt như vừa rồi.

- Nhược Khê, em sao biết được, cô bé muốn nói cái gì?

Dương Thần hết sức hòa nhã hỏi han.

Lâm Nhược Khê hồi tưởng lại, tựa hồ có chút vất vả, lắc đầu, nói:

- Em cũng không biết, vừa rồi anh hỏi, em đột nhiên liền nói ra một câu như vậy, làm sao vậy, thật sự là câu nói kia sao?

Dương Thần nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của người phụ nữ, cảm thấy được chính mình có chút nghi thần nghi quỷ, mặc dù Lâm Nhược Khê cùng 17 về các phương diện có chút giống nhau, nhưng bị nàng nghĩ đến cũng không có khả năng.

Tuy rằng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng Dương Thần cũng không muốn đi nghiên cứu nhiều hơn.

Lâm Nhược Khê chua xót nói:

- Kể cho con gái nghe về chuyện xưa của mình, có vẻ rất thú vị nhỉ?

Dương Thần lúc này mới cảm thấy xấu hổ, khoan thai cười nói:

-

Bà xã bớt giận, lần tới anh sẽ chú ý, tuyệt đối không kể chuyện xưa cho nó nghe, hắc hắc...

Quán trà Lê Viên phía nam ngoại ô Yến Kinh, mặc dù tên gọi nghe có chút quê cha đất tổ, nhưng những người muốn bước vào đây không phải ai cũng được, phải có thẻ hội viên mới được phép tại chỗ này ăn chơi.

Khác với các quán khác ở chỗ chính là Quán trà Lê Viên lấy phong cách mộc mạc tươi mát, làm cho đại đa số chính khách cùng nhân sĩ văn nhã rất thích đến đây.

Ninh Quang Diệu cũng không phải rất thích nơi xa trung tâm thành phố như này, phải đi xe mất nhiều thời gian, nhưng y lại có chút chung tình với đồ ăn nơi này.

Làm thủ tướng của một quốc gia, Ninh Quang Diệu ăn uống gì đều cần cảnh vệ kiểm tra qua, xác nhận không có độc, mới có thể hưởng dụng, việc này khiến rất nhiều thức ăn đưa đến trước mặt y đã nguội lạnh.

Thức ăn ở quán trà Lê Viên phần lớn là món ăn tươi sốt hợp khẩu vị, điều này làm cho y không bởi vì vấn đề thức ăn, mà cảm thấy không thoải mái.

Ngồi lên vị trí của y bây giờ, so với người bên ngoài tất nhiên là không có tự do, kết quả là những đoạn thời gian nho nhỏ dành cho bản thân hưởng thụ y đều đặc biệt quý trọng.

Bất quá Ninh Quang Diệu cho tới bây giờ vẫn cảm thấy con đường mình đang đi có gì đó sai lầm, không đứng trên quyền lực cao, mới có thể cảm thấy được sinh mệnh là quý giá chừng nào.

Chân chính đứng ở vị trí cao như y, hơn mười triệu con người biết được sự tồn tại của y, loại cảm giác thành tựu này, làm cho y khó có thể kháng cự!

- Thủ tướng, xin mời từ từ dùng.

Hai nữ phục vụ đem một bàn thức ăn lên, cười mỉm rồi lui ra ngoài

Ninh Quang Diệu ngồi một mình, trên bàn cơm trước mặt, ước chừng có hơn mười món ăn ngon quý và lạ.

Nếu những hình ảnh này mà bị đưa ra ngoài, khẳng định sẽ bị quần chúng chửi ầm lên rằng người lãnh đạo quá xa xỉ.

Chẳng qua những tờ báo chân chính ở đây, người nào dám có dũng khí viết ra?

Cần kiệm mộc mạc? Chỉ những câu đó mới có thể tự dối lòng viết ra.

Bất quá, một người ăn cơm, chung quy vẫn có gì đó cô đơn.

Vốn mình có thể mang theo người phụ nữ đi dùng cơm, hoặc là mang theo một đứa con, thì cũng sẽ không có ai dám nhiều lời.

Chỉ là giờ đây, chính mình đã tự tay đưa tang người vợ, mà đứa con trai độc nhất kia lại trở về một cách quỷ dị, làm cho y cực kỳ khả nghi, cũng rất không hài lòng

Những ý niệm này cũng chỉ thoáng lóe qua, Ninh Quang Diệu biết, chính mình còn không quá năm mươi tuổi, phụ nữ? Con cháu? Cũng không phải vấn đề gì to tác.

Bản thân hiện nay nắm trong tay chính trị, càng nhiều quyền lực tối cao, đang chờ đợi mình đi hưởng thụ!

Chậm rãi cầm lấy chiếc đũa, Ninh Quang Diệu bắt đầu từ tốn nuốt.

Mà ở sát vách, trong một gian phòng trang nhã của quán trà Lê Viên, Ninh Tâm cùng Ninh Đức hai trưởng lão Ninh gia, lại không có hứng thú ăn cơm.

Sau khi Ninh Quang Diệu an bài cho bọn họ một ít thức ăn cùng hương trà, cũng không muốn đi quản bọn họ muốn làm gì.

Tuy rằng sớm biết trước có tu sĩ Ninh gia tồn tại, gia tộc của chính mình có nguồn gốc thần thánh một phương, nhưng Ninh Quang Diệu lại không có tâm tư đi tu luyện, theo đuổi cái gọi là trường sinh bất lão kia.

Thậm chí, nếu không có sự xuất hiện của Dương Thần, gây ra một loạt các tình huống liên quan đến tu sĩ, y cả đời này cũng không bao giờ nghĩ đến gặp mặt người trong gia tộc.

Thứ nhất Ninh Quang Diệu biết, làm đệ tử thế tục của gia tộc, rất khó có cơ hội tiến vào bản tông tu luyện, thứ hai, Ninh Quang Diệu cũng không cho rằng mỗi người đều có thể tu luyện ra thành quả thiên phú gì.

Dù cho thành công bước vào Hóa Thần kì, nhưng không có một thân bản lĩnh, hơn nữa phần lớn cuộc đời chỉ có thể sống ở trong ảo cảnh, đấy cũng không phải sự tình tốt đẹp gì.

Ngược lại mấy lão già kia có tu luyện đến thế nào đi nữa cũng khó trốn khỏi một chữ "Tử", Ninh Quang Diệu cảm thấy, cuộc sống của một người bình thường so với bọn họ còn có ý nghĩa cùng đặc sắc hơn nhiều.

Ăn uống được một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Ninh Quang Diệu nhíu mi, loại thời điểm này y rất ghét có người quấy rầy.

- Ai?

Người ở bên ngoài không có trả lời, mà là trực tiếp mở rộng cửa.

Ninh Quang Diệu nhất thời ý thức được tình huống không ổn, bởi vì cảnh vệ của mình vậy mà không có đứng ra ngăn cản?

Lúc này một thân tây trang chỉnh tề - Ninh Quốc Đống đi vào trong phòng, bên người dẫn theo một người đàn bà với khuôn mặt diễm lệ nhưng lại vô cùng xa lạ, Ninh Quang Diệu không biết sao trong lòng một trận rung động.

- Quốc Đống?

Ninh Quang Diệu hoài nghi nhìn người đàn bà đang đứng một bên mỉm cười quỷ dị, không biết sao, lần đầu tiên gặp, nhưng lại cảm thấy quen thuộc.

- Cô ta là ai? Cảnh vệ bên ngoài đâu?

- Yên tâm đi, bọn họ rất tốt, một kích mất mạng, chết rất nhẹ nhàng.

Mỹ phụ tiến lên phía trước nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ninh Quang Diệu theo bản năng thần kinh căng thẳng

La Thúy San một thân quần đỏ, bên ngoài khoác áo gió màu nâu nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần.

- Hì hì, ông xã thân ái à, hơn mười năm vợ chồng, như thế nào ngay cả vợ mình cũng không nhận ra được ?

Ninh Quang Diệu bỗng nhiên đứng dậy, trừng lớn mắt

- Là cô?

La Thúy San ngược lại liều lĩnh cười to

- Ha ha ha ha, lúc này mới nhận ra? Ninh Quang Diệu, ngươi không phải vẫn muốn tìm ta sao? Không nghĩ tới hôm nay ta lại tới tìm ngươi chứ?

Ninh Quốc Đống hừ nhẹ nói

- Mẹ, không cần cùng hắn nói nhảm nhiều, hắn đã sợ sắp đái ra quần rồi.

- Súc sinh! Ngươi vậy mà lại thông đồng cùng với người đàn bà chết tiệt này đến đối phó ta?

Ninh Quang Diệu rốt cục hiểu được tình huống của giờ phút này, Ninh Quốc Đống quả nhiên là có chuẩn bị mà về, âm thầm cùng La Thúy San cấu kết đến đối phó chính mình!

Chỉ tiếc mình chỉ là một người bình thường, không thể sớm mà đem tiểu tử quỷ dị này khống chế.

Càng chủ yếu vẫn cho rằng, có Ninh Tâm Ninh Đức ở đây, cho dù biết rõ La Thúy San không chết, có thể ở sau lưng phá rối, chính mình cũng không phòng bị chút nào.

Nhưng bây giờ…

- Các ngươi đã làm gì Ninh Tâm Ninh Đức hai vị trưởng lão? Không có khả năng, các ngươi chắc chắn không phải đối thủ của bọn hắn!

Ninh Quang Diệu lui hai bước hỏi

- Chúng ta không phải đối thủ, không có nghĩa là người khác không được, Ninh Quang Diệu, ngươi tính toán cái gì cũng đều cho là chuẩn, ngươi quá tự phụ, cho nên, ngươi vĩnh viễn có điểm sơ hở.

La Thúy San chậm rãi cất bước về phía trước.

Ninh Quang Diệu nuốt cổ họng, thân thể không ngừng run rẩy, từ trong mắt La Thúy San, y thấy được lửa giận báo thù của người bị bệnh tâm thần.

Đang lúc Ninh Quang Diệu ngóng trông Ninh Đức cùng Ninh Tâm hai người đến cứu mình, nhưng đột nhiên lại nghe từ bên ngoài phòng truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết!

Thân ảnh của Ninh Tâm cùng Ninh Đức, đúng là bị lực lượng gì đó tác động mạnh mẽ mà văng ra, hung hăng đập xuống phiến đá trên mặt đất!

Dương Liệt cước bộ thoải mái, chậm rì rì từ bên ngoài phòng đi vào, trên tay nhẹ nhàng nâng một khối cầu không ngừng lóe ra ám quang màu xám bạc.

Lực chấn áp của năng lượng phản vật chất, làm cho Ninh Tâm cùng Ninh Đức cực kỳ sợ hãi, hai người đều có tu vi hóa thần trung kỳ, nhưng giờ phút này tựa hồ có vẻ rất bất lực.

Cả quán trà Lê Viên cùng những người cảnh vệ và nhân viên phục vụ, tựa hồ đã bị tàn sát hết căn bản không phát ra bất cứ thanh âm gì.

- Dương Liệt?

Ninh Quang Diệu trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không rõ như thế nào lại là gã

Dương Liệt quay đầu, nhìn vào mắt Ninh Quang Diệu, lộ ra một nụ cười tà

- Ninh thủ tướng, ngươi nhận nhầm người rồi

Ninh Quang Diệu đồng tử một trận co rút lại, nghe giọng nói, bỗng nhiên tỉnh ngộ

- Ngươi không phải Dương Liệt, ngươi là. . . . . . Văn Thao?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều sự tình đều đã thông suốt, Ninh Quang Diệu thất thanh hô to nói:

- Trách không được cái tên Dương Liệt lỗ mãng kia lại có thể gây ra nhiều sự việc đến như vậy, hóa ra ngươi là tên què? Nô tài chết tiệt, lúc trước ta tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi lại kết hợp cùng hai mẹ con chó điên này đến hại ta?

Văn Thao nhún vai

- Thủ tướng, ngươi hẳn phải cảm kích ta mới đúng, trước đó không biến thành ngươi, mà là biến thành Dương Liệt, ta đã thật lòng báo ơn đối với ngươi rồi, về phần mẹ con các nàng, nhân quả báo ứng, đều là do ngươi tự chuốc lấy.

- Đồ vô liêm sỉ

Lúc này, Ninh Tâm cùng Ninh Đức từ trên mặt đất đứng lên rồi đột nhiên vận lực chân nguyên, hai người đều tự gọi ra một loại pháp bảo cho riêng mình, một gương đồng trên mặt có hình bát quái cùng một phi kiếm có chuôi màu xanh tím.

- Hừ, còn muốn phản kháng?

Văn Thao nhếch miệng cười nói

Chỉ thấy Ninh Tâm thúc dục chân nguyên, ở giữa chiếc gương đồng có hình bát quái kia ngưng kết ra một cột sáng màu vàng, điểm hội tụ của cột sáng dần dần biến nhỏ, ẩn ẩn hóa thành một đạo bạch kim tỏa ra chùm ánh sáng có nhiệt độ cao!

- Mãnh liệt kim quang!

Ninh Tâm hét lớn một tiếng, chùm tia sáng trong nháy mắt liền giống như một đạo cầu vồng, xuyên qua trước ngực Văn Thao!

Mà Ninh Đức cũng không chịu yếu thế, phẫn nộ thúc dục phi kiếm có chuôi xanh tím kia, mang theo một ánh tím, chém vào cổ Văn Thao!

Hai người mắt thấy Văn Thao bị pháp bảo gây thương tích, nhất thời mừng rỡ, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng qua là không có phòng bị tốt, nên mới bị lực lượng quỷ dị của y đánh văng ra.

Giờ phút này vừa lôi pháp bảo ra, y lại không phải đối thủ?

Nhưng một giây sau, hai người cũng nghẹn họng nhìn trân trối!

Chỉ thấy Văn Thao mặt mang ý cười nghiền ngẫm, chỗ miệng vết thương xuyên qua ngực kia, trong nháy mắt liền phục hồi như cũ, ngoại trừ quần áo bị tổn hại ra, nửa điểm vết thương cũng không có!

Mà chỗ bị chém ở cổ kia, sau khi phi kiếm chém vào y lại dùng tay trực tiếp rút ra, theo sát đó miệng vết thương cũng phục hồi như lúc ban đầu!

- Sao. . . . . . Như thế nào được . . . . . Không có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Bất Tử Chi Thân?

Ninh Tâm hoảng sợ

Văn Thao thì lại khinh miệt nhìn phi kiếm màu xanh tím trên tay, sau khi tấm tắc cảm khái hai tiếng, trên tay nổi lên một nguồn năng lượng phản vật chất màu bạc, đem phi kiếm bọc lại!

Ninh Đức ra sức thúc dục chân nguyên, nhưng sao cũng không có biện pháp làm cho phi kiếm kia nghe lời quay trở lại trong tay lão!

Tuy rằng chỉ là một thanh phi kiếm cấp thấp được tạo ra từ sắt thép bình thường cùng kháng thạch tím, nhưng đối với lão loại pháp bảo này cho dù người nào đến Hóa thần trung kỳ trong Ninh gia, cũng không xứng được nhận một pháp bảo như vậy.

Mắt thấy phi kiếm bị người khác cầm, có thể nào không nóng nảy?

Văn Thao nhìn Ninh Đức đang sốt ruột với vẻ mặt thống khổ, cười ha ha

- Hình như chân nguyên lực của tu sĩ các ngươi, không thể nào điều khiển được phá kiếm này, tuy rằng không ngon miệng lắm, nhưng coi như đồ ăn khai vị đi, ta ăn trước vậy.

Đang khi nói chuyện, không ngờ chỉ một lát, phi kiếm kia đúng là bị năng lượng phản vật chất như tằm ăn dâu, hóa thành một dòng ánh sáng chảy nhè nhẹ, biến mất không thấy đâu!

Ninh Đức cùng Ninh Tâm thấy thế suýt ngã xuống đất, để rèn pháp bảo này ít nhất phải cần đến Nam Minh Ly hỏa, năng lượng màu xám bạc kia rốt cuộc là cái gì? Vậy mà có thể dễ dàng phân giải cắn nuốt pháp bảo?

Nhưng, giờ phút này bọn họ cũng không còn tâm tư dư thừa mà đi suy nghĩ

Sau khi đem phi kiếm kia cắn nuốt sạch sẽ, Văn Thao liếc mắt nhìn La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống đang đứng trong phòng, nói:

- Các ngươi nếu như muốn cùng thủ tướng Ninh ôn lại chuyện xưa, tốt nhất nhanh lên một chút, ta ăn xong hai tên này, sẽ ăn hắn.

Nói xong, thân ảnh Văn Thao hóa thành một đoàn năng lượng phản vật chất màu xám bạc, không khác gì thủy ngân, biến thành dòng chảy, hướng phía Ninh Tâm cùng Ninh Đức mà tới.

Ninh Tâm cùng Ninh Đức đã sớm luống cuống chân tay, muốn bay lên khỏi mặt đất, lại phát hiện những sợi tơ màu bạc kia sớm đã chiếm giữ trên không!

Bọn họ biết rõ thân thể của mình không thể nào kiên cố như phi kiếm kia được.

Cho nên, điều duy nhất có thể làm, chính là vận đủ chân nguyên, hình thành một vòng bảo hộ, đem những năng lượng phản vật chất màu bạc đón đỡ lại bên ngoài!

Nhưng cho dù là chân nguyên lực, năng lượng phản vật chất cũng vẫn như cũ xơi tái không tha!

Văn Thao từ con Chip sinh vật ở bên trong người Nghiêm Bất Vấn, thu hoạch được rất nhiều tin tức, tối trọng yếu nhất tất nhiên là thay đổi tiến hóa cách sử dụng năng lượng phản vật chất.

Năng lượng phản vật chất của ngày hôm nay đã khác xưa rất nhiều.

Nếu nói lúc trước Nghiêm Bất Vấn cùng Dương Thần giao đấu, năng lượng phản vật chất vẫn chỉ là đạn đạo bình thường điên cuồng công kích, còn năng lượng phản vật chất của ngày hôm nay chính là pháo bắn theo quỹ đạo điện từ, giống như sự dung hợp giữa khoa học tràn đầy kỹ thuật cùng bạo lực hoàn mỹ.

Văn Thao không giống như Nghiêm Bất Vấn, đem Thần Thạch bố trí trong cơ thể mình, năng lượng phản vật chất của Thần Thạch đã sớm dung hợp làm một với thân thể y rồi!

Y, chính là năng lượng thể phản vật chất!

Trong phòng, La Thúy San cũng không có ý định trì hoãn quá lâu, dù sao chân nguyên lực phóng thích, dễ dàng hấp dẫn các tu sĩ khác, trong đó có Dương Thần đang ở Yến Kinh.

Nếu mà đưa Dương Thần tới, trông thấy hết thảy cái đoàn năng lượng kia “Ăn tươi” Ninh Quang Diệu. Vậy thì đã mất đi ý nghĩa vốn có rồi.

- Quang Diệu Honey, thật sự rất xin lỗi, xem ra em phải đem những tổn thương đã chịu, trả lại hết cho anh rồi. . .

La Thúy San khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn, trải qua cải tạo thân thể, lao nhanh tới phía Ninh Quang Diệu!

Keng

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên.

Một trảo sắc bén của La Thúy San, không ngờ bị một đường sáng màu vàng nhạt đón đỡ tại bên ngoài!

Một đường sáng kia, bao trùm toàn bộ người Ninh Quang Diệu, giống như một đạo Phật Quang phổ chiếu, bảo hộ lấy bản thân y!

- Đây là…

Tình huống trước mắt, ngoài dự liệu của La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống, càng làm cho Văn Thao bên ngoài đang chậm rãi xơi tái Ninh Đức cùng Ninh Tâm, cũng trở tay không kịp !

Ninh Quang Diệu nhẹ nhàng thở ra, nhìn ánh sáng đang vây quanh mình, cười sang sảng nói:

- Như thế nào, không nghĩ tới à? Các ngươi cho rằng, ta đường đường là gia chủ Ninh gia, đại biểu cho Ninh gia ở thế tục, sẽ bị hại chết dễ dàng như vậy ư?

- Từ lúc Dương Thần đối với ta có địch ý, trong tộc cũng đã phái người bí mật đưa tới bùa hộ mệnh, nó có thể cảm ứng được nguy cơ sinh tử, làm ra phản ứng. Chỉ là không nghĩ tới, lần này lại dùng cho các ngươi.

Nói xong, Ninh Quang Diệu từ trong vạt áo móc ra một thứ giống như ngọc thạch phỉ thúy, đây là một mặt ngọc Thiềm Thừ, đang tản ra kim quang nhàn nhạt!

- Chết tiệt, còn có món này. . .

Ninh Quốc Đống mắng một tiếng, hắn tại Ninh gia đã điều tra lâu như vậy, sao cũng không nghĩ tới, một mặt ngọc Ninh Quang Diệu tùy thân mang theo, lại là một kiện pháp bảo !

Ninh Quang Diệu nhe răng cười nói:

- Cái này không chỉ là một ngọc phù hộ thân, còn là một thứ cảnh báo đến bên trong gia tộc Ninh gia, trong tộc một khi tiếp thu tin tức ta gặp nạn, lập tức sẽ phái người tới đây, các ngươi muốn ở chỗ này dừng chân sao?

Đang ra sức chống cự Ninh Tâm cùng Ninh Đức thấy thế đại hỉ.

- Là "Kim Thiềm bùa hộ mệnh” ? Ha ha, Quang Diệu làm tốt lắm! Nói cho các ngươi biết, pháp bảo này tuy là trung hạ phẩm, nhưng bởi vì ba tháng mới có thể sử dụng một lần, lực lượng cơ hồ có thể so với phòng ngự tiên khí!

- Không cần nửa nén hương thời gian, cao thủ của Ninh gia chúng ta sẽ đến, các ngươi nếu không muốn bị cao thủ Ninh gia chúng ta diệt, tốt nhất thức thời chạy mau còn kịp!

Ninh Tâm đe dọa nói.

La Thúy San hận đến nghiến răng, mà Ninh Quốc Đống cũng thử ra sức công kích, nhưng lại không có cách nào gây ra ảnh hưởng gì đối với ánh sáng kia.

Văn Thao lửa giận hừng hực, không nghĩ tới Ninh Quang Diệu lại cáo già như vậy, lại suy đoán mang pháp bảo như vậy, mà chưa từng để lại nửa điểm dấu vết !

Nhưng tên đã trên dây, không bắn không được!

Chạy tới một bước này, nếu như sai sót bỏ lỡ cơ hội tốt, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi!

Mạo danh Dương Thần, làm thất bại kế hoạch của Dương gia, nếu như ngay cả Ninh gia cũng không cách nào cướp được, vậy việc xử lý cục An Toàn cùng vụ Lý gia cùng với Đường gia làm chủ kinh thương, căn bản không có lực hấp dẫn gì nữa!

Bản thân đã hao tổn tâm cơ nhiều như vậy, sao có thể để một pháp bảo bỏ đi phá hư mọi chuyện!?

- Ta ăn các ngươi trước! Rồi phá cái pháp bảo kia!

Văn Thao gào thét, năng lượng phản vật chất chuyển thành một mảnh ác liệt, Ninh Tâm cùng Ninh Đức vốn đã khổ không thể tả được, bây giờ lại cảm thấy vòng bảo hộ bằng chân nguyên yếu ớt tới cực điểm, cuối cùng phá thành từng mảnh nhỏ !

Một mảnh năng lượng màu xám bạc tức thì bao vây, hai gã tu sĩ, rốt cuộc không phát ra nửa điểm tiếng vang. . .

Trong phòng ngủ phía hậu viện Dương gia.

Vừa tắt đèn ở đầu giường, Dương Thần chuẩn bị nằm xuống ôm vợ con ngủ, nhưng lại giật mình một cái ngồi thẳng tắp dậy…

Lâm Nhược Khê bị hành động này làm hoảng sợ, mơ mơ màng màng hỏi:

- Lại sao thế? Ngại ngủ sớm không được à?

- Có chân nguyên lực đang cực lực khuếch tán, hình như là tu sĩ đánh nhau, ngay tại trong phạm vi Yến Kinh.

Dương Thần cau mày nói.

Lâm Nhược Khê sửng sốt

- Cái kia. . . Là gần chỗ chúng ta sao?

- Không phải, khoảng cách cũng không gần.

Dương Thần trầm tư, nói:

- Anh đi xem một chút, hẳn chỉ là chân nguyên lực của Hóa Thần Kỳ, anh đi xem tình huống, dù sao cũng sẽ không có sự tình gì.

Lâm Nhược Khê biết rõ ngăn cũng không ngăn được, gật gật đầu, bảo người đàn ông đừng kích động, chờ hắn trở về.

Dương Thần tùy tiện mặc một bộ y phục, liền đi chân trần đi ra khỏi phòng, thân ảnh lóe lên, đã mau chóng bay tới trên không trung nam ngoại ô Yến kinh.

Mới vừa đến nơi, chỉ thấy được một đoàn năng lượng vô cùng quen thuộc, lại là năng lượng thể cường hoành màu xám bạc, đang điên cuồng bao phủ một cột sáng tỏa ra kim sắc nhạt!

Hai bên phòng ốc bởi vì lực lượng tản ra cực lớn, đã bị san thành bình địa, trên mặt đất chỉ còn lại cột sáng này khốn khổ chèo chống.

Bên trong cột sáng kia, rõ ràng là Ninh Quang Diệu sắc mặt đã trắng bệch.

Năng lượng phản vật chất!? Sao xuất hiện ở chỗ này !?

Mà khi chú ý tới Ninh Quốc Đống cùng một người đàn bà xinh đẹp đứng bên cạnh, Dương Thần rốt cuộc hiểu rõ cái gì đang diễn ra.

Mặc dù đối với Ninh Quang Diệu cũng không chào đón gì, nhưng dù sao cũng là cha ruột của Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng không thể trơ mắt nhìn y chịu chết.

Trên tay đột nhiên dâng lên một đoàn Tam Muội Chân Hỏa màu bạch kim, lòng bàn tay hướng phía đoàn năng lượng vặn vẹo màu xám bạc kia, Thiên Hỏa hóa thành một ánh lửa, nhanh chóng mà oanh toạc !

Oành

Một tiếng tiếng nổ chấn động vang lên, lại không phải oanh tạc đến chỗ năng lượng thể phản vật chất kia, mà là hung hăng đánh trúng vào đằng sau cột sáng !

Đúng là sớm có dự đoán, bị tránh ra ! ?

Năng lượng thể phản vật chất một hồi mang tất cả bay lên không, sau khi hóa thành bộ dáng Dương Liệt, hướng phía Dương Thần đứng đối diện nhếch miệng cười lạnh.

Ninh Quang Diệu bị dọa suýt nữa hồn rời khỏi xác thì lại thầm hô mạo hiểm, may mắn cái bùa hộ mệnh Kim Thiềm này quả thật có thể so với pháp bảo tiên khí hộ thân, mặc dù ảm đạm rất nhiều, nhưng vẫn chưa bị kích vỡ!

Chứng kiến Dương Thần đã lăng không, Ninh Quang Diệu vui mừng quá đỗi, biết rõ mạng của mình hơn phân nửa đã được bảo vệ !

- Quả nhiên là ngươi, ngươi không phải Dương Liệt, tuy rằng không biết ngươi tại sao có thể có cái thân thể chứa đựng năng lượng phản vật chất này, sao có thể che dấu thực lực của mình, nhưng ít ra Dương Liệt còn chưa đủ trình độ để trù tính hết thảy mọi việc.

- Haha ha ha, sắp thành lại bại, xem ra ta vẫn xem thường Ninh Quang Diệu cái lão hồ ly kia rồi.

Văn Thao ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng

- Mà thôi, bị ngươi chạy đến chứng kiến, cái này biểu diễn cũng không nổi nữa rồi.

- Ngươi sớm nên nghĩ như vậy.

Dương Thần mặt không biểu tình mà nói:

- Nếu như dựa vào những thủ đoạn này của ngươi có thể cướp được Dương gia, hoặc là quyền lực của Ninh gia, như vậy hai gia tộc cũng sớm bị diệt rồi.

- Thật sao?

Văn Thao mỉm cười nói:

- Ta chỉ có thể cảm thán, ta thời vận bất lực, hết lần này tới lần khác lại để một nhân tố bất lợi như ngươi ở trong nước. Nếu như đệ tử của đại gia tộc nào cũng giống như Dương Liệt, Ninh Quốc Đống, chỉ cần dùng tài trí của ta, cướp lấy hai đại gia tộc, cũng không phải vấn đề gì khó.

- Ta có thể lý giải thành ngươi đang khích lệ ta không? .

- Không, ta chỉ là nói, ngươi là người may mắn mà thôi

Văn Thao buông tay.

- Vậy ngươi vẫn không có ý định đem thân phận chân thật của mình nói cho cái người may mắn như ta biết hay sao?

Dương Thần mắt híp lại nói.

Văn Thao cười tà.

- Thân phận của ta? Ha ha, ngươi không thấy sao, ta chính là Dương Liệt. . .

- Không ! Hắn không phải Dương Liệt !!! Dương Thần con hãy nghe cha nói ! Hắn chính là cái tên què, tên là Văn Thao đó. Chỉ có hắn mới có thể cùng con tiện nhân La Thúy San kia ở cùng một chỗ, chỉ có hắn mới có khả năng nghĩ ra những quỷ kế này ! Cha nhớ được giọng điệu của hắn lúc nói chuyện, chính là hắn !!!

Đứng tại bên trong cột sáng, Ninh Quang Diệu chửi ầm lên, thiếu chút nữa chết trong hung hiểm, đã để cho người đứng ở vị trí cao tầng quốc gia như y giận không kiềm chế được!

Trong đầu Dương Thần cũng phải ngừng một lúc mới kịp phản ứng, cái người què kia là ai.

- Hóa ra là ngươi... Không nghĩ tới, ngươi có thể sống đến bây giờ

Dương Thần có chút cảm khái.

Văn Thao cười lạnh nói:

- Sao nào, ngươi cảm thấy ta giống như loài bò sát, bị người giết chết chỉ bằng một cước sao? Lúc trước khi ngươi đem mụ chó cái đưa đến trước mặt của ta có thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, một thằng đàn ông tàn tật tại chân cầu sẽ có một ngày giống như ngươi, cao cao tại thượng đứng trên trời

- Hừ hừ, ngươi cùng bọn họ đều giống nhau, đều mang theo cái loại ánh mắt cao cao tại thượng này, trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là một đám hèn mọn.

- Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, kỳ thật các ngươi cũng chỉ là một thành viên trong đám chúng ta, một đám động vật xấu xí tự xưng là nhân loại, chẳng qua là chụp vào vài bộ quần áo sang trọng che đi sự bẩn thỉu bên trong mà thôi.

- Ta vốn cho là, người ngươi căm hận là ta, mới sắp đặt thiết kế nhiều kế hoạch không thú vị như vậy, nhưng hiện tại xem ra, ngươi đối với những người chúng ta đều hận đến thấu xương?

- Hận các ngươi? Các ngươi không xứng! Ta chỉ bắt tụi bay coi như thịt đun trong nồi, muốn kẹp như thế nào, thì kẹp như thế đó.

Dương Thần cười khẽ.

- Ngươi thoạt nhìn rất tự tin, ta có thể cảm giác được, ngươi dùng chính là năng lượng phản vật chất, xem ra ngươi đã thông qua Nghiêm Bất Vấn lấy được thành tựu, hiện tại ta rất ngạc nhiên ngươi làm như thế nào để đạt thành tựu cho tới hôm nay, nhưng ngươi xác thực rất không tầm thường.

- Nhìn thấy chưa, ngươi bây giờ lại dùng cái loại giọng điệu khinh miệt để nói chuyện với ta... Ta rất chán ghét giọng điệu này của đám người các ngươi, hơn nữa, ngươi quản được sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta?

Văn Thao âm thanh cười lạnh nói:

- Các ngươi những thứ gọi là tứ đại gia tộc, Yến Kinh hào phú, thế gia hào môn Hoa Hạ, hết thảy chỉ là một đám mua danh chuộc tiếng bại hoại !

- Tại bên trong quốc gia này, các ngươi tự xưng là danh môn quý tộc, cảm thấy đứng trên tầng cao của xã hội thì có thể dễ dàng bóp chết những con rệp! Bị ta ăn tươi cũng là vinh hạnh cho các ngươi đó!

Dương Thần đang muốn nói cái gì đó, lại phát giác được một cỗ uy áp lạ lẫm từ phía tây chân trời truyền đến.

Trong chớp mắt, một gã mặc áo bào dài màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, tóc dài, đã đi tới trên không trung của Lê Viên.

Người đàn ông mặc áo bào trắng mặt như quan ngọc, hai đầu lông mày mang theo vài phần ngả ngớn khinh thường, mắt híp lại nhìn Ninh Quang Diệu đang bị nhốt trong cột sáng kia, lại nhìn Dương Thần cùng Văn Thao, như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Tứ gia ! ? Tứ gia ngài đã tới?

Ninh Quang Diệu nhận ra người này, đúng là người lúc trước mang đến Ninh Tâm cùng Ninh Đức tới Ninh gia - lão Tứ.

Dương Thần cũng đại khái đoán được lai lịch người này, từng nghe Tiêu Chỉ Tình giới thiệu qua, hiện tại nắm quyền Ninh gia là huynh muội bốn người, lão Tứ tên là Ninh Chính Thuần.

Nói về tu vi thì có thể phân biệt ra như vậy. Đều là Tam dương chân hỏa kiếp trung kỳ, tuy nhiên chỉ cao hơn so với Ninh Tâm cùng Ninh Đức, còn so với mình thì lại kém khá xa.

- Đồ vô dụng, tình cảnh này mà đã khởi động Kim Thiềm bùa hộ mệnh.

Ninh Chính Thuần mắt liếc nhìn La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống đang dùng ánh mắt ác độc ở đằng kia, cười lạnh nói:

- Bọn hắn cũng có thể gây bất lợi đối với ngươi?

Ninh Quang Diệu lập tức nói:

- Đúng vậy! Xin Tứ gia ngay tại chỗ hành quyết hai người này !

Ninh Chính Thuần ngắm nhìn Dương Thần, nhếch miệng nói:

- Ta nhận ra ngươi, là tiểu tử của Dương gia, ngươi ở bên trong ảo cảnh của chúng ta cũng rất có thanh danh, ta nhìn không ra tu vi của ngươi, xem ra hoàn toàn chính xác danh bất hư truyền.

- Hôm nay ta ra ngoài chỉ là để bảo hộ chu toàn cho người Ninh gia ở thế tục, hiện tại hắn không có việc gì, ta cũng không tiện ra tay, không bằng ngươi thay ta chém giết ba người này, thế nào?

- Ở đâu chạy đến tạp chủng, khoa tay múa chân, ngươi cho rằng ngươi là ai!?

Không đợi Dương Thần nói cái gì, Văn Thao huy động cánh tay, một đạo năng lượng thể phản vật chất tráng kiện, thế như chẻ tre bắn về phía Ninh Chính Thuần!

Ninh Chính Thuần sớm có phòng bị, xuất ra một thanh ngọc kiếm trắng tuyền thon dài, thẳng tiến!

Bạch ngọc kiếm này tuy rằng được chế tạo từ phi kim loại, lại tràn ngập linh khí kim loại sắc bén!

Một đạo duệ kim kiếm khí màu trắng như là bọt nước, từ trên thân bạch ngọc kiếm vọt lên, lại hóa thành một luồng sóng hung mãnh, cùng năng lượng phản vật chất kia ầm ầm đụng vào nhau !

Bành bành bành !!...

Hết đợt sóng này tiếp nối một đợt sóng khác, liên tục mấy tiếng tiếng nổ mạnh về sau, năng lượng phản vật chất cuối cùng cũng bị kiếm khí cắn nát tại chỗ, nhưng Ninh Chính Thuần cũng bị chấn động rơi xuống mặt đất !

Loạng choạng lui lại mấy bước, Ninh Chính Thuần hoảng sợ biến sắc, tuyệt đối không nghĩ tới tên đàn ông tướng mạo xấu xí xa lạ này lại tiện tay thi triển ra thực lực mạnh như vậy!

- Haha ! Chỉ có chút bản lãnh ấy, mà lại đi tới cứu Ninh Quang Diệu ! ? Ta cho ngươi chết cùng bọn họ vậy!!

Văn Thao lòng tin lập tức tăng nhiều, liên tục hai đường sáng phản vật chất, hướng xuống Ninh Chính Thuần trên mặt đất liên tục oanh tạch !

Dương Thần vốn có cơ hội ngăn cản, nhưng Ninh Chính Thuần kia cùng mình cũng không có quan hệ gì, với lại muốn nhìn một chút thủ đoạn của Văn Thao, nên hắn chưa chịu ra tay.

Ninh Chính Thuần lúc này đang mệt mỏi đối phó, không khỏi hối hận chính mình chủ quan, đáng lẽ nên mang một số trỡ thủ, hoặc mời cao thủ đứng đầu trong gia tộc đến mới có cơ hội thắng !

Lão lúc này đang trốn chạy, không rảnh bận tâm đến Ninh Quang Diệu phía sau, một chùm sáng lại đâm vào cột sáng màu vàng này!

Sau một tiếng nứt toác nổ mạnh, cái cột sáng phòng hộ kia, đúng là bị nện vỡ tan tành!

Ninh Quang Diệu đã mất đi lá chắn bảo hộ, nhất thời cực kì hoảng sợ!

Mà cùng lúc đó, La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống trước đó không cách nào phá được, lại lộ ra vẻ mừng như điên!

- Phụ thân đại nhân, là cha vứt bỏ ta trước, lựa chọn cái loại nghiệt chủng kia, lần này đừng trách con trở mặt!

Ninh Quốc Đống đọng lại oán giận độc ác nhiều ngày, rốt cục tại thời khắc này đã được bộc phát, thân ảnh hóa thành một tàn ảnh, hướng phía Ninh Quang Diệu đánh tới !

- Cẩn thận!!

La Thúy San lại phát ra một tiếng hét thê lương, thân ảnh đuổi theo Ninh Quốc Đống, nhào tới trước mặt y!

Ninh Quốc Đống bước chân dừng lại, đột nhiên phanh lại !

Phụt

Một âm thanh đâm xuyên thanh thúy vang lên, chỉ thấy một chùm tia sáng màu trắng sắc bén, giống như tia la-ze, lúc này vừa vặn xuyên thủng ngực La Thúy San!

Xa bên cạnh, Ninh Chính Thuần thối lui một khoảng cách lớn, đang dựng lên hai cây kiếm chỉ, phát ra một chiêu Duệ kim kiếm khí để cứu Ninh Quang Diệu!!

Trong tích tắc này, Ninh Quốc Đống giống như ngây dại, nhìn người phụ nữ trước mắt trước ngực đã bị xuyên thủng mở ra một lỗ thủng máu thịt lẫn lộn, mở to đôi mắt, không có nửa điểm phản ứng...

Thời gian phảng phất đọng lại, lại giống như đang lùi lại…

Trên bầu trời Văn Thao nhìn thấy một màn này, cũng không có nhiều cảm xúc, hai mẹ con La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống sau khi kế hoạch thất bại, cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, y tự nhiên cũng không muốn đi quản.

Ninh Quang Diệu thì là thở mạnh một hơi, cũng may Ninh Chính Thuần chưa quên, luôn chú ý an nguy của mình, cuối cùng cũng tạm thời hữu kinh vô hiểm, lão cười lạnh đối với người phụ nữ đang nằm dưới đất.

Dương Thần không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã xảy ra một màn kịch quá mức kịch tính, không nghĩ tới La Thúy San đã không còn là La Thúy San ngày nào, lại có thể xả thân đi cứu Ninh Quốc Đống cũng đã không phải người con của ngày trước.

Tuy rằng sau khi bị cải tạo thân thể có được năng lực cường đại tự phục hồi như cũ, nhưng loại kiếm khí tràn ngập Duệ kim chân nguyên này, hiển nhiên không phải là thứ mà thân thể bọn chúng có khả năng chữa trị.

Lưu lại tại ngực đại lượng kiếm khí, để cho miệng vết thương của La Thúy San không ngừng mở rộng, máu tươi không ngừng tuôn trào, căn bản không có ý định dừng lại.

Mặc dù cũng đã đến Tam dương Độ Kiếp trung kỳ bình thường, nhưng người kia cũng đã vượt qua Hóa Thần Kỳ, cho nên sức mạnh tuyệt không giống như suy nghĩ của bọn hắn.

Ninh Quốc Đống vô ý thức xông lên, ôm lấy La Thúy San đã ngã xuống đất, vành mắt đỏ lên, hét lớn:

- Mẹ đây là vì cái gì !? Mẹ làm gì phải cứu con !? Mẹ điên rồi sao !?

La Thúy San run rẩy tay, ý muốn sờ má của Ninh Quốc Đống, nhưng lại bị kiếm khí ở ngực từng bước xâm chiếm, đau đớn từng đợt.

- Đứa con ngốc... Ta là mẹ con mà…

La Thúy San suy yếu nói.

Ninh Quốc Đống nước mắt sao cũng không ngăn được rơi xuống, rơi xuống ngực La Thúy San, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà, rơi xuống mặt đất...

- Mẹ... Mẹ biết rõ... Con ghét bỏ mẹ... Chê mẹ bẩn... Đã... Đã không hề xem mẹ là... Mẹ của con...

La Thúy San lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Nhưng mẹ... mẹ vĩnh viễn... xem con là ...con trai mẹ...

Người phụ nữ nói đến chữ cuối cùng, do máu chảy quá nhiều, khó có thể duy trì, đầu tuy chưa ngả nhưng đã không còn sống.

- KHÔNG….!!!!!!

Ninh Quốc Đống khàn giọng hô to, khóe mắt như muốn nứt, tuyệt vọng, hối hận, thống khổ, các loại cảm xúc hỗn tạp, lại để cho y cảm thấy muốn điên luôn!

Thế nhưng dưới cục diện trước mắt, cũng không có người nào đi đến quan tâm lòng của y tan thành mảnh nhỏ cỡ nào.

La Thúy San chết đi, chỉ như một lá chắn vô ý.

Văn Thao liên tục thúc giục mấy đạo cột sáng chèn ép Ninh Chính Thuần bên trong, năng lượng phản vật chất trên người bắt đầu cuồn cuộn, vô số sợi tơ màu xám bạc, giống như ngàn vạn lần sóng to, từ bốn phương tám hướng, hướng Ninh Chính Thuần bọc lấy!!

Cùng lúc đó, có càng nhiều năng lượng phản vật chất hướng phía Dương Thần vây quanh. Tạo thành xu thế vây kín, trong nháy mắt định thôn phệ!

Dương Thần không chút hoang mang, quanh thân ngưng tụ một tầng quỳ thủy xanh thẳm, sau khi đón đỡ năng lượng phản vật chất đang không ngừng sinh ra vây đánh, dùng toàn bộ lực lượng thiên địa đẩy lui năng lượng phản vật chất đang tiến hành ăn mòn chậm chạp kia..

Dương Thần cũng không trông cậy vào tiêu hao hết tất cả năng lượng phản vật chất, chỉ muốn tạo ra thời cơ trong nháy mắt.

Phá vỡ một đoàn ánh sáng màu bạc đan xen nhau, rồi xé mở ra một đạo khe hở hẹp dài, Dương Thần bay thẳng tới chỗ thân thể Văn Thao, một nắm đấm dứt khoát đập vào trên ót Văn Thao!

Bành!

Toàn bộ xương đầu bị nện vỡ trở thành từng mảnh, máu thịt bay ra, thậm chí có thể chứng kiến bằng mắt nổ tung thành tương.

Nhưng cả người Văn Thao trong khoảnh khắc đó lại hóa thành vô số năng lượng thể màu xám bạc, chảy nhỏ giọt như suối chảy, lại lần nữa từ phía trên không trung hội tụ, phục hồi thành hình như cũ!

Trong tiếng cười đắc ý, thân thể Văn Thao hóa thành vô số mũi tên nhọn, phảng phất giống vô số mũi tên tiễn tháp, hướng phía Dương Thần điên cuồng mà kích xạ!

Mũi tên liên tục được phóng ra nhìn thì có vẻ dầy đặc cùng nhỏ bé, nhưng trong mỗi một cái đều ẩn chứa năng lượng tương phản với thế giới.

Loại năng lượng này hoàn toàn không cách nào bị thiên địa lực lượng đồng hóa, Dương Thần biết rõ, nếu mà bị nó đánh trúng, khí lực của mình cũng rất khó trong thời gian ngắn tiến hành khôi phục !

Văn Thao đúng là biết được điểm này, lại hồn nhiên không sợ Dương Thần đối với y phá hủy đả kích, điên cuồng mà tấn công bạt mạng.

Trong lúc nhất thời, Dương Thần cũng không có biện pháp tốt gì để xử lý, không ngừng sử dụng Nam Minh Ly hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, thậm chí Minh Thủy, Nghiệp Hỏa, thay nhau oanh tạc, nhưng vẫn không cách nào ngăn chặn thế tiến công của Văn Thao!

Tại bên trong một mảnh trắng xóa, màu hồng đỏ thẫm, màu đỏ như máu cùng màu xanh da trời không ngừng đan xen vào nhau, thân thể Văn Thao không ngừng mà bị phân giải, oanh tán, nhưng căn bản không ảnh hưởng tới việc ngưng tụ của y!

Càng làm cho Dương Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, Văn Thao cũng không có ý định vứt bỏ thân thể Dương Liệt.

Cái này đã nói lên, y cũng không phải là chiếm giữ thân thể Dương Liệt, mà là đã đem thân thể Dương Liệt dung hợp với cơ thể mình!

Mà ở phía dưới, Ninh Chính Thuần đang đối mặt với một số nhỏ năng lượng phản vật chất do Văn Thao phân ra, ở bên trong không ngừng tránh né, dùng bạch ngọc kiếm kia huy động ra sóng kiếm khí, khó khăn lắm mới tiêu hao được một ít, lộ ra vẻ chật vật.

Vốn Ninh Quốc Đống đang ôm thi thể La Thúy San khóc rống, thấy tình cảnh này, nhất thời mắt đỏ lên, gắt gao nhìn thẳng Ninh Quang Diệu đang không có ai bảo vệ!

Kim Thiềm bùa hộ mệnh mất đi công hiệu, Ninh Quang Diệu chẳng khác gì một khối thịt mặc cho người chém giết !

- Đều là ông... Ông hại chết mẹ của ta... Ta phải giết chết ông!!!

Ninh Quốc Đống điên cuồng mà nhào tới, lúc này Ninh Chính Thuần phía xa xa đang cố hết sức đối phó với năng lượng phản vật chất, nhưng vẫn dốc sức liều mạng chém ra một đạo kiếm sóng, hướng phía Ninh Quốc Đống cắt qua !

Lão đến đây với mục đích chính là vì bảo toàn người phát ngôn, người khống chế quyền lực của Ninh gia ở thế tục, làm sao có thể để người khác vô lễ?

Bốc

Duệ kim kiếmhiện lên bên cạnh thân thể Ninh Quốc Đống, vô cùng sắc bén đã cắt đứt nửa cánh tay của Ninh Quốc Đống.

- A…

Ninh Quốc Đống kêu thảm một tiếng, nhưng vì thân thể đã được cải tạo, lập tức bắt đầu sinh trưởng ra tứ chi hoàn toàn mới!

Ninh Quang Diệu đã lui rúc vào một góc, tim đập tận cổ họng, nhìn Ninh Quốc Đống không muốn sống lao tới giết mình, đầu óc không ngừng chuyển động, sắc mặt tái nhợt rống lớn nói:

- Quốc Đống !! Con điên rồi sao ! ? Bà ta đã không phải là mẹ của con ! Bà chết rồi !!

- Tiện nhân này cùng cái tên què xấu xí kia ở cùng một chỗ, là ả từ bỏ ta, cũng từ bỏ con!! Cái chết của ả là trừng phạt đúng tội !! Ả không biết xấu hổ, vứt bỏ tôn nghiêm của Ninh gia chúng ta, súc sinh cũng không bằng ! Càng không xứng làm mẹ của con! Ta mới là cha ruột của con !!

Ninh Quốc Đống ngũ quan vặn vẹo, âm thanh hung dữ cười nói:

- Không biết xấu hổ? Tôn nghiêm? Ông cho rằng mẹ nguyện ý vứt bỏ ư ! ? Nếu như không phải ông vứt bỏ mẹ, đi theo người phụ nữ khác dây dưa không rõ, lại sinh ra nghiệt chủng vô liêm sỉ đi theo đàn ông, mẹ sẽ làm ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải nhiều mầm tai hoạ như vậy sao! ?

- Ông cho rằng mẹ từ một người phụ nữ cao cao tại thượng, cuối cùng phải rơi xuống thân phận một con chó cái bị mọi người chà đạp, ai cũng có thể cưỡi lên, là mẹ muốn sao! ?

- Đều là ông !! Là cái tên không bằng cầm thú như ông, là ngươi hại chết mẹ của ta ! Ông còn dám nói là cha ta? Nhổ vào! Chó má !! Ta giết ông!!!

Ninh Quốc Đống không khác gì một con sói điên lao tới chỗ Ninh Quang Diệu, người kia giống như là cừu non bất lực, căn bản không biết làm sao !

Xa bên cạnh Ninh Chính Thuần đã bị khắc chế đến sít sao, tuy rằng rất muốn cứu, nhưng lại không nghĩ ra phương pháp nào!

Đột nhiên, Ninh Quang Diệu nhớ tới cái gì, mạnh mẽ hô to:

- Dương Thần !! Ta là cha vợ của con ! Con không thể trơ mặt nhìn ta chết

Mặc dù Dương Thần trên bầu trời vẫn không ngừng chiến đấu nhưng vẫn không quên quan sát tình huống phía dưới, chẳng qua nếu không phải nghe thấy tiếng la, hắn ước gì Ninh Quang Diệu "Không cẩn thận" quên mất mình.

Thế nhưng mà... Y thật sự là cha đẻ của Lâm Nhược Khê

Dương Thần không dám tưởng tượng nếu như Lâm Nhược Khê biết rõ chính mình nhìn thấy Ninh Quang Diệu chết mà không cứu, sẽ có thái độ gì đây.

Cho dù Lâm Nhược Khê không biết rõ tình hình, chính mình chỉ sợ cũng trở thành phiền phức khó chịu trong lòng người phụ nữ.

Hắn cho dù muốn giết, cũng phải giết quang minh chính đại.

Tuy rằng cảm thấy ủy khuất, nhưng Dương Thần vẫn là phân ra một đạo Ly Hỏa, đuổi tới bên người Ninh Quốc Đống đang lao tới trước mặt Ninh Quang Diệu, giống như một đạo lưu quang, đốt lên thân thể Ninh Quốc Đống!

- A…!

Ninh Quốc Đống kêu thảm ngã xuống đất, ý đồ dập tắc lửa trên người đang không ngừng ăn mòn, để làm cho thân thể của y có thể nhanh chóng chữa trị, không có việc gì như cũ.

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo toàn thân Ninh Quang Diệu, nhìn thấy một màn này, y lộ ra tiếng cười tàn nhẫn !

- Nghiệt súc, đáng đời nhà ngươi bị chết cháy !! Cả cha ruột của mày mà cũng dám phản bội ! Đi theo con mẹ mày xuống Địa ngục đi!!

Ninh Quang Diệu bị dọa cho không nhẹ, bỗng nhiên vọt tới bên cạnh La Thúy San, hung hăng đạp mấy cước vào thi thể ả, tựa hồ không cần dùng nhiều lời ác độc, dùng hành động là nhanh nhất để làm nguôi đi lửa giận trong lòng y.

Ninh Quốc Đống cố gắng bò về hướng y, nhưng Nam Minh Ly hỏa là Thiên Hỏa ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng khó mà chịu được, y há có thể chịu được sao?

Chẳng mấy chốc, toàn bộ thân thể Ninh Quốc Đống cũng đã tan thành mây khói!

Chứng kiến hết thảy mọi chuyện phía dưới, Dương Thần hận không thể dùng một mồi lửa đem Ninh Quang Diệu đốt luôn !

Nhưng loại sự tình này cũng chỉ có thể ngẫm lại, dù sao La Thúy san cùng Ninh Quốc Đống cũng không phải cái loại lương thiện gì, bản thân vì bọn họ làm thịt Ninh Quang Diệu, không bằng không cứu còn hơn.

Nhưng nghĩ đến tương lai Ninh Quang Diệu lại muốn tiếp cận Lâm Nhược Khê, Dương Thần trong lòng lại nặng nề.

- Hừ, ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi đi quản chuyện của người khác?

Văn Thao phóng đầy trời mưa tên, biết được cũng không có nhiều tác dụng, nhưng đối với việc Dương Thần phân tâm rất là bất mãn, tựa như lại bị đối xử khinh miệt, lửa giận lại lần nữa tăng vọt !

- Ít nhất với thủ đoạn của ngươi, còn không để cho ta cảm thấy ứng phó rất khó khăn.

Dương Thần cẩn thận mà nói.

Văn Thao bỗng nhiên quỷ dị cười cười.

- Cho ngươi một cơ hội, cùng ta hợp tác như thế nào đây?

- Hợp tác cái gì?

- Cùng ta đứng chung một chỗ, phá vỡ cái thế giới mục nát này !!

Văn Thao cuồng nhiệt cao giọng hô.

Dương Thần sững sờ, buồn bực chỉ chỉ chính mình.

- Ngươi nói muốn cùng ta? Phá vỡ thế giới?

- Đúng vậy, ngươi không phải Minh Vương, không phải một trong những Chư Thần sao? Mặc kệ có phải "thần" hay không, thần chẳng phải nên đi thay đổi thế giới sao?

Văn Thao không chút khách khí nói.

- Ta nhìn ngươi hoàn toàn khác hẳn Nghiêm Bất Vấn.

Dương Thần chậc chậc thở dài:

- Ít nhất Nghiêm Bất Vấn chỉ là có chút điên cuồng, ngươi thì là một người điên.

- Ta nhìn ngươi mới giống đồ con lợn đó! Căn bản không xứng được gọi Minh Vương ! Cũng không xứng với một thân bản lĩnh và địa vị kia!

Văn Thao huy động nắm đấm, giận dữ hét lớn:

- Cái gì... mà thần?! Với tư cách thần thì phải nên tạo phúc muôn dân trăm họ ! Nhưng những Chư Thần như các ngươi, chỉ biết dấu đầu lồi đuôi, không để ý tới thế sự, lại bày ra một bộ dạng thế ngoại cao nhân dối trá!

- Tựa như cái gọi là tràn đầy văn minh cổ, lại tràn đầy vô số truyền thừa, có vô số tu sĩ quốc gia ở bên trong, những hào phú này, những đại gia tộc này, những quý tộc này, nhân viên quan trọng đều đồng dạng như nhau, đều là chướng ngại vật của cái thế giới này! Ngưng kết thể tồi tệ !

- Ta lúc đầu chỉ là một đứa con nhà nghèo bình thường , ta chỉ muốn thi lên đại học, để cho cha mẹ ta nghèo cả đời có thể hưởng phúc lúc tuổi già ! Nhưng cũng bởi vì đám cẩu quan chết tiệt kia, rõ ràng gia tài bạc triệu, lại cướp đoạt mất cơ hội duy nhất được lên đại học thay đổi vận mệnh nửa đời sau của ta!

- Còn có cái tên thủ tướng chó má Ninh Quang Diệu trên mặt đất kia, chỉ biết sống an nhàn sung sướng, với lại lừa gạt dân chúng !

- Hắn ngay cả vợ và con trai của mình đều có thể tùy ý giết chết chà đạp ! Không từ thủ đoạn !? Ngươi cho rằng đây là việc con người nên làm sao?!

- Đường gia một nhà trung liệt, thì lại vì Hồng Mông thần bí kia tận tâm tận lực, con trai của lão nhân kia lại bởi vì người trong Hồng Mông, huyên náo rồi nổi điên chết như thế nào cũng không biết ! Ngươi cảm thấy Hồng Mông có bao nhiêu chính nghĩa?!

- La Thúy San, chỉ muốn có một người chồng yêu mình quan tâm mình, yêu chiều cô ta thêm chút không được sao? Cho dù không thích cô ta bị người khác cưỡi lên, sắp xếp chỗ cho cô ta ẩn cư không được sao? Chẳng lẽ nhất thiết phải giết cô ta diệt khẩu? Cũng bởi vì cô ta đã từng là thứ ghê tởm sao?

- Mà một đám thần, một đám tu sĩ, cái thứ nhân loại thích cầm quyền, ngươi dựa vào chính mình chém giết cho tới hôm nay, chẳng lẽ lại cam tâm trong này nước chảy bèo trôi ! ?

- Sao không cùng ta, quét sạch cái thế giới mục nát và sa đọa này, đem tự do và quyền lực thực sự trao vào tay người bình thường

- Ta tin tưởng, sẽ có một ngày, tất cả người bình thường, đều có thể tìm được lực lượng thuộc về mình, đều có thể có được lực lượng chống lại Thần Ma quỷ quái !"!"

- Mãi mãi sẽ không chịu bất cứ thế lực nào, bất cứ kẻ nào áp bách, bóc lột và tàn sát !

- Nếu như Chư Thần, Hồng Mông, thật sự đại biểu công bình cùng chân lý thế gian, vì sao thế đạo bất công như thế?

- Người bỉ ổi muốn làm gì thì làm, lại để cho người thiện lương thuần khiết chịu nhục và tổn thương, đi đến tuyệt cảnh không chết không ngừng nghỉ!

- Nếu như sinh linh thế gian cuối cùng cả đời chỉ biết trở thành những quân cờ cho bọn súc sinh dơ bẩn kia, như vậy thần linh tồn tại - giá trị nằm đâu? ! Hồng Mông - tác dụng thế nào?

- Nếu như ngay cả nguyện vọng hòa bình chất phác cũng không thể thực hiện... Như vậy, cùng ta phá vỡ hết thảy, nghịch thiên sao?

Văn Thao hò hét khản cả tiếng, giống như phải là phải lay động trời đất này, tuyên truyền giác ngộ!

Tiếng hét ra giống như khí dâng trào đọng lại trong lồng ngực vài vạn năm, ối chao khiếp người!

Trên bầu trời gió thổi tiêu điều, sao sáng lấm tấm, trời cao mênh mông, thân ảnh của hai người mờ ảo ngưng lập.

Giờ khắc này, sự im lặng đặc biết khiến người khác phát run.

Trầm mặc hồi lâu, Dương Thần vẫn không chút biểu tình mới thở dài một hơi, sau khi cúi đầu cười khẽ thì lắc lắc đầu.

- Có lẽ tao nói mày là người điên chưa đủ, mày không chỉ là một kẻ điên mà còn là tên nhát gan…

Đúng vào lúc hào khí ngất trời, Văn Thao nghe lời nói như vậy thì hận không thể xé nát Dương Thần!

- Mày nói tao nhát gan! Ha ha, mày có phải trời vừa tối đã bắt đầu nằm mơ rồi không?

Văn Thao cười nhạo nói.

Dương Thần cũng không giải thích, tay hắn lại lần nữa dấy lên Nghiệp hỏa màu máu hừng hực,

- Tốc chiến tốc thắng đi, lúc đầu là tao cho mày cơ duyên đi đến ngày hôm nay, nhân quả báo ứng, rước lấy mọi chuyện hôm nay, để tao chấm dứt.

- Mày cho rằng, băng vừa lửa của mày có thể gây tổn thương cho tao?

Văn Thao khinh thường nói.

- Không đấu rõ ràng một trận, làm sao biết?

Dương Thần không nói thêm lời, thúc dụng sức mạnh thiên địa của Thiên quân bôn đằng hướng về phía Văn Thao thổi đi!

Một tay dấy lên Nghiệp hỏa, tay kia lại dâng lên một tầng Minh thủy màu xanh đen quanh quẩn, thế như chẻ tre xông về phía Văn Thao!

Vài vòng lửa Nghiệp hỏa gào thét quấn vòng quanh thân Dương Thần đồng thời gào về hướng Văn Thao, Minh thủy còn lại hóa thành giao long trong biển, phá không vây kín!

Băng hỏa lưỡng trọng thiên điên cuồng tấn công, đem nửa bầu trời nhuộm thành một màu đỏ lam cùng với cảnh quan tráng lệ!

Tảng linh khí lớn hình thành rung động tầng mây, âm thanh trầm đục như vô số đầu đạn hạt nhân trên không trung không ngừng bùng nổ!

Không trung từng khúc vỡ tung, giống như bất cứ lúc nào đều có thể hình thành khe nứt thời không, nuốt người vào đó

Cảnh đẹp tráng lệ, cũng là lao tù không trung trí mạng!

Một lượng Cửu thiên thần lôi Độ khiếp sơ kỳ uy áp, khiến Ninh Chính Thuần ở một bên xem cuộc chiến kinh hoảng trợn mắt!

Anh ta thậm chí không dám tưởng tượng, nếu hơn mười đạo đỏ lam kia lần lượt thay đổi, đụng vào thân thể chính mình sẽ là cái chết như nào!

Tu vi của người trẻ tuổi kia vượt xa sự mong đợi của anh ta, nghĩ đến trước đây đối đầu với anh ta liền cảm thấy một trận hoảng sợ!

Coi như cao thủ đứng đầu trong gia tộc tới cũng chưa chắc có thể chống đỡ được! Công pháp biến thái của hắn rốt cuộc là học được ở nơi nào, trẻ tuổi như vậy lại có thể có được thành tựu này?

Nhưng! Dương Thần lại không cảm giác được thế công hung mãnh của mình, có thật sự sinh ra hiệu quả gì.

Chỉ thấy vô số thiên hỏa và huyền thủy sau khi khiến thân thể Văn Thao tách rời rồi vỡ vụn, vẫn như cũ không thể cản trở được vô số năng lượng phản vật chất trên không trung toán loạn tuôn ra.

Năng lượng của phản vật chất đó căn bản diệt cũng không hết, vô cùng no đủ, vô cùng vô số, lặp đi lặp lại ngưng tụ và phân tán!

Dương Thần biết rằng, tu vi khi xưa của hắn không bằng bây giờ, nếu hiện tại gặp được Nghiên Bất Vấn lúc đó, nhất định có thể dùng thiên hỏa và huyền thủy để nghiền nát giết chết trong nháy mắt!

Nhưng Văn Thao trước mắt, lại có sức mạnh mạnh hơn đối với lực lượng thiên địa, hồn nhiên không sợ!

Có lẽ nguyên nhân đều không phải là tu sĩ, Nghiệp hỏa loại thiên hỏa này có lực sát thương cực kỳ lớn đối với hồn phách, lại không có ảnh hưởng gì đối với Văn Thao?

Ánh sáng tiêu tan, thân thể Văn Thao lại một lần nữa ngưng tụ, thân thể Dương Liệt lại một lần nữa hiện lên!

- Ha ha, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi mày đã khăng khăng một mực như vậy thì tao phải thổi quyét chướng ngại vật! Mày không chết, lòng tao khó có thể bình an! Xem ra thủ đoạn của mày cũng dùng xong rồi, hiện tại tao liền cho mày biết thực lực thật sự của tao!

Tiếng nói của Văn Thao vừa dứt, cả người hóa thành thể năng lượng, sau một trận bành trướng kịch liệt lại ngưng kết vào cùng một chỗ, lại một trận vặn móp méo dần dần kéo dài ra…

Trong nháy mắt, không đợi Dương Thần kịp phản ứng, ở giữa không trung tạo thành một chỗ trống lốc xoáy!

Dương Thần tính mượn sức mạnh của thiên địa nhưng lại phát hiện, đã uổng phí!

Dường như toàn bộ thế giới trong nháy mắt biến thành trạng thái chân không, tất cả linh khí đều không tồn tại, trong cơ thể mình ngoại trừ Vãng niệm diễn sinh kinh vẫn còn đang chuyển động, thì không thể mượn dùng sức mạnh vô cùng vô tận của thiên địa đến ngăn địch được nữa!

Càng làm cho Dương Thần kinh hãi chính là, thân thể của bản thân không ngờ không còn nghe sai khiến nữa, bắt đầu bị hút vào lốc xoáy kia!

Mặc cho Dương Thần thôi thúc như nào, cơ thể vốn có sức mạnh thiên địa cũng không thể thoát khỏi trói buộc, loại lực hút này lớn như lỗ đen trong vũ trụ!

- Không tác dụng đâu! Dương Thần! Năng lượng phản vật chất của tao đã trải qua sự lột xác, tiến hóa đến mức độ mày hoàn toàn không thể giải thích!

- Mày nghĩ với thực lực khi đó của Nghiêm Bất Vấn, tao sẽ tới đây mạo hiểm? Chẳng lẽ đến trước mặt mày tìm cái chết?

- Tao của bây giờ, mạnh hơn so với Nghiêm Bất Vấn không biết bao nhiêu lần! Lốc xoáy năng lượng phản vật chất này, sẽ mượn kẽ nứt của không gian dị dạng và không gian song song, khiến cả linh hồn của ngươi hoàn toàn dập nát!

- Dù mày có được thần cách có thể luân hồi, nhưng dưới tình huống linh hồn bị tao khống chế, mày chỉ có thể chờ chết!

- Nếu tao không ăn được mày, không dùng được mày, thì sẽ phá hủy mày!!

Bên trong lốc xoáy màu xám bạc, khuôn mặt Dương Thần bắt đầu vặn vẹo, lôi kéo, dùng hết khí lực để ổn định thân hình mình. Nhưng tốc độ lốc xoáy năng lượng phản vật chất kia vẫn như cũ, giống như tằm ăn rỗi ăn mòn sức mạnh thiên địa của chính mình!

Dương Thần thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như mình không thể kết nối với thiên địa, tiếp tục bị cắn nuốt như vậy, không mất bao nhiêu thời gian nữa, thân thể của mình sẽ như hình thức năng lượng, bị phân giải triệt để!

Một loại tình trạng không hề chống đỡ cảm xúc khiến Dương Thần vừa tức giận vừa cảm thấy kinh hãi!

Bản thân không ngờ lại sơ suất, vốn tưởng chỉ cần không phải đối mặt với cao thủ đứng đầu trong Huyễn Cảnh thì bản thân có được thực lực tuyệt đối. Thật không ngờ, lần đầu tiên giao phong chính diện với Văn Thao đã cường hãn như vậy!

Ngay cả gã cũng có thể thoát thai hoán cốt, chỉ sợ thật sự muốn liều chết với cao thủ bên trong Huyễn cảnh, khó càng thêm khó!

Mắt thấy chính mình đang rơi xuống chỉ sợ sẽ vô lực hồi thiên, nội tâm Dương Thần giãy dụa, chẳng lẽ lại phải bất đắc dĩ sử dụng Hỗn Độn đỉnh?

Nếu quái vật không khống chế được, ngược lại khống chế chính mình, chẳng sợ một chốc nữa thật sẽ không biết sẽ làm ra loại chuyện gì…

Chính trong lúc nội tâm Dương Thần giằng co, Văn Thao hóa thành thể năng lượng cũng không ngừng cười hô hố!

Người đàn ông cảm thấy cầm chắc được thắng lợi, khinh miệt thì thầm:

- Dương Thần, mày thắng nhiều người như vậy, thế thì đã sao… Cuối cùng không phải là thua bởi tay tao sao?

- Mày có biết tại sao mày phải bại bởi tay tao không? Trước khi chết tao cho mày biết, mày tồn tại quá nhiều điểm yếu đuối mới có thể có ràng buộc…

- Thế giới chính là một khu rừng rậm cá lớn nuốt cá bé, cao thủ thật sự chỉ biết dùng bản năng của động vật mới để bản thân mình sống sót được càng tốt hơn.

- Hy sinh lợi ích của bản thân để người khác sống tốt thì chính là ý tưởng ngu xuẩn đến cực điểm!

- Sợ đầu sợ đuôi, khiếp ý, ràng buộc, thương xót, yếu đuối… tất cả đều khiến mày chết trong tay tao!

- Tao vốn tưởng mày sẽ không giống bình thường, nhưng xem ra mày làm kẻ mạnh, còn không đủ tư cách!! Làm đối thủ của tao, càng không có tư cách!!

Trong tiếng cười điên dại, Văn Thao lại một lần nữa gia tăng tốc độ lưu động của năng lượng phản vật chất, lốc xoáy giống như biết thành một vòi rồng, mắt thấy sẽ đem toàn bộ phạm vi 10km bao trùm lấy!

Ninh Chính Thuần trên mặt đất thấy không đúng, bất chấp tất cả hóa thành một đạo bạch quang mang theo Ninh Quang Diệu rời khỏi hiện trường.

Văn Thao chuyên tâm đối phó Dương Thần, cũng không phân tâm để ý tới, dù sao đuổi giết hai người này dễ dàng hơn rất nhiều so với giết chết Dương Thần!

Sức mạnh thiên địa chống đỡ trên người Dương Thần càng ngày càng loãng, dần dần sẽ tan vỡ.

Mắt thấy thắng lợi đang ở trước mắt, Văn Thao muốn toàn lực thi triển một thế công cuối cùng, bỗng có một tia cảnh giác!

Đột nhiên!

Một cặp mắt thật lớn màu đỏ tươi từ trong trung tâm lốc xoáy kia thoáng hiện!

Theo sát sau là một thú ảnh khàn đục màu xám triển khai hai đôi cánh bằng thịt, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức góc, từ giữa tàn sát bừa bãi mà ra!

- Đây… đây là cái gì?

Văn Thao trong lúc khiếp sợ cảm thấy lốc xoáy năng lượng phản vật chất của mình không có cách nào tiếp tục cắn nuốt Dương Thần nữa, ngược lại bị một lực hút to lớn đến tột đỉnh bắt đầu không ngừng hút vào trong!!

Thật giống như vốn đuổi theo dồn sức đánh một con dã thú, đột nhiên đảo mắt, tình thế đột biến, chính mình bị dã thú đuổi theo, còn bị đuổi theo cắn thịt!

Một tiếng gầm điên cuồng rống giận của Dương Thần truyền ra trong thời khắc này, sau đó là hai mắt đỏ sẫm của hắn giống như một pho tượng Chiến thần Địa ngục. Một cánh tay tráng kiện vác lên Hỗn Độn đỉnh giống như một sườn núi nhỏ, vững như núi Thái Sơn đứng bất động ở trung tâm lốc xoáy.

- Mày nói ai… không có tư cách?

Dương Thần hỏi lại, âm thanh từng chữ một trầm thấp u lãnh

Văn Thao dường như có thể nhìn thấy, phía sau người đàn ông này vẫn luôn có một cái đầu thật lớn giống như mãnh thú trong dãy núi, bụng đói kêu vang đang nhìn chính mình, đôi mắt hung tàn kia đã nhanh chóng muốn nuốt luôn mình!

Lốc xoáy năng lượng phản vật chất sau khi bị cưỡng ép khống chế được, Văn Thao ổn định thân hình, nhưng đỉnh lớn này lại truyền đến lực hút mãnh liệt, lại gọi gã ở giữa không trung bước đi khó khăn!

- Chết tiệt… đây rốt cuộc là quái vật gì…

Văn Thao cả người run rẩy, cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự được.

Gã rõ ràng có thể cảm nhận được, nếu như bị mãnh thú này ăn hết, bản thân chắc chắn không còn nửa đường sống!

Dương Thần tiếp tục nện bước chân hướng từng tấc từng tấc một về phía gã.

Mỗi một bước đều giống như đạp vào trong lòng Văn Thao, giẫm phải nhịp trống nặng nề, kích động uy dương!

- Có lẽ mày nói không sai, thế giới này có quá nhiều bất công, mày đáng được thông cảm, mày đáng được bi thương, đáng được thương xót… Nhưng trong mắt tao, mày càng ghê tởm, càng buồn cười hơn!

- Mày nói tham quan hại cuộc đời mày, vậy mày vì sao lại có ý đồ biến thành Ninh Quang Diệu để đến thay đổi tất cả. Mày nói La Thúy San là một người phụ nữ khổ, vậy vì sao mày còn muốn lợi dụng cô ta rồi vứt đi như đôi giày? Mày tại sao không thật lòng yêu cô ta, tại sao không đi cứu cô ta?

- Mày nói Hồng Mông và Chư Thần nhìn sinh linh thiên hạ như chó rơm, vậy mày vì đạt được mục đích mà tàn sát nhân sinh, thậm chí muốn ồn ào ra binh động võ, máu chảy thành sông, nhân từ ở đâu ra?

- Mày nói không sai, Dương Thần này quả thật không mạnh… Tao có thương xót, có nhát gan, có vướng bận, có ràng buộc…

- Tao sẽ có tư lợi, không có hoành đồ đại chí, càng không thể thay đổi nguyện vọng vĩ đại của thế giới này…

Nói tới đây, Dương Thần cách Văn Thao chưa đầy ba thước.

Thú ảnh hỗn độn phía sau Dương Thần giống như sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt hết Văn Thao!

Thanh âm của Dương Thần giống như sóng lớn, mênh mông mãnh liệt!

- Nhưng!! Tao chưa bao giờ lùi bước, chưa bao giờ phủ nhận, càng không bao giờ mưu toan che dấu yếu điểm của mình! Dối trá của mình! Ích kỷ của mình!

- Tao chính là tao, là Dương Thần lúc trước đứng trước mặt Văn Thao què, là Dương Thần hiện tại đang đứng trước mặt kẻ nhát gan Văn Thao, đều là tao!!

- Mày thì sao? Mày căn bản không dám dùng bản thân mình để đối mặt với thế giới tàn khốc này!

- Mày chỉ là người tránh phía sau đủ loại người, mượn danh nghĩa người khác, tự mình đeo lên một cái mặt nạ thằng hề!!

- Dùng sự hèn mọn và đáng thương của mình, lại cố gắng phủ nhận tín ngưỡng bị bóp méo để dỗ dành sự bất lực vô căn cứ của mình!

- Chính là một người tự ti, là tên tiểu tử miệng nói toàn lời lẽ nhảm nhí, đến bây giờ còn giấu mình bên trong thân thể người khác, không dám gặp kẻ đáng thương, nhát gan mỗi ngày. Mày, dựa vào cái gì mà đấu với tao?

Sắc mặt Văn Thao trắng bệch, không ngừng lắc đầu,

- Không… không phải… tao không phải như vậy… mày nói bậy!

- Có phải hay không cũng không sao, bởi vì hôm nay tao muốn liều mạng với mày.

Hai tròng mắt Dương Thần chợt lóe lên hào quang mãnh liệt, khí thế hung ác của Hỗn Độn đỉnh tuy rằng hung hăng ngang ngược, nhưng coi như ở trong phạm vi khống chế được.

Vung tay lên, Hỗn Độn đỉnh kia mở ra miệng to như chậu máu, điên cuồng triển khai lực hút đối với Văn Thao!

Hỗn Độn này vốn là thứ ăn sạch vạn vật, chẳng sợ năng lượng phản vật chất kia là năng lượng trái với thiên địa, nhưng cũng khó thoát khỏi phạm vi của Hỗn Độn lực, đương nhiên cũng không thể nào trốn thoát!

Văn Thao ý thức được tình huống không ổn, bất chấp trong lòng hoảng loạn và không cam lòng, đem toàn lực phát ra năng lượng phản vật chất khổng lồ, thử trốn chạy về hướng Tây Nam!

Nhưng Hỗn Độn đỉnh không dễ đối phó như vậy, Dương Thần một lần nữa thúc dục, Hỗn Độn đỉnh lại một lần nữa gia tăng lực độ cắn nuốt!

Bên trong tiếng gào thét của cự thú, thân hình Văn Thao giương nanh vuốt bắt đầu dần dần vô lực, cục diện giằng co dần dần nghiêng về phía Dương Thần…

Nhưng đúng vào lúc này, Dương Thần cảm thấy đầu mình một trận kịch liệt đau đớn.

- HỪ!

Khó chịu hừ một tiếng, Dương Thần cảm thấy một lượng thú tính loạn lưu, ý đồ xâm chiếm đầu óc chính mình!

Hỗn Độn quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa mới phóng ra một lức mạnh dũng mãnh liền có ý đồ thừa cơ cắn trả!

Dương Thần khẩn trương chuyển động “Vãng niệm diễn sinh kinh” rồi tiến hành áp chế, nhưng cũng chính sơ sẩy trong chớp nhoáng này đã cho Văn Thao cơ hội!

Văn Thao tuy rằng buồn bực vì sao lại như vậy, chiến ý cũng đã vỡ, thầm nghĩ liều mạng chạy trốn, nào dám quay đầu lại nghĩ nhiều?

Trong lúc nhất thời, Văn Thao đem toàn lực thi triển năng lượng phản vật chất, ý muốn sinh tồn mãnh liệt khiến gã rốt cuộc đã tránh thoát trói buộc của Hỗn Độn đỉnh!

Nhưng gã lại hết sức hăng hái chạy trốn, Dương Thần ổn định lại mãnh thú càn rỡ trong óc, lại một lần nữa phát động thần uy Hỗn Độn đỉnh!

- Chạy đi đâu!

Dương Thần nổi giận gầm lên một tiếng, chiếc cổ lớn của đỉnh giống như một cái lồng ghê gớm lóe ra máu tanh, ầm ầm xé rách bóng dáng Văn Thao…

Đột nhiên!

Một đạo năng lượng màu xám bạc từ thân thể Dương Liệt bắn ra!

Thi thể Dương Liệt đã chết đang bị Hỗn Độn đỉnh hút vào, trong nháy mắt liền bị phân giải thôn tính!

Văn Thao rốt cục ý thức được, không mang theo bất cứ trói buộc gì, chạy trốn dưới hình thức năng lượng thể đơn độc mới có đường sống, cho nên cắn răng buông tha thể xác đã bị chiếm này!

Dương Thần nhất thời không kịp phản ứng, dù sao thi thể Dương Liệt bị cắt nuốt vẫn còn chút biến hóa trong lòng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần liền hô to, mắc mưu!

Người này lại vẫn chơi trò kim thiền thoát xác, thừa lúc bản thân nhất thời chậm chạp chạy mất hút!

Nhưng Dương Thần nào có thể buông tha cho tên đầu sỏ gây chuyện này, cho dù chạy thoát nhưng thần thức lại có thể tìm thấy tung tích gã.

Chùm tia sáng năng lượng phản vật chất kia cho dù nhanh hơn nữa cũng không đến nỗi Dương Thần không đuổi kịp nổi.

Không chút do dự, Dương Thần thu lại Hỗn Độn đỉnh, cũng hóa thành một đạo lưu quang gắt gao đuổi theo!

Trời đêm mênh mông, băng gió phả vào mặt.

Văn Thao sợ hãi ý thức được tình huống không ổn, tốc độ của mình không đủ để trốn thoát, nếu như muốn thoát khỏi Dương Thần thì phải nghĩ ra biện pháp khác.

Biện pháp tốt nhất chính là lấy cái gì đó để uy hiếp khiến Dương Thần ngoan ngoãn bỏ đi, nhưng mình vừa chạy đã bỏ xa địa khu Yến Kinh, từ đâu có thể tìm được người có thể uy hiếp hắn?

Bỗng nhiên! Trong đầu Văn Thao chợt lóe lên tà quang, theo phương hướng bản thân tùy ý chạy trốn nhớ tới người đàn ông ở xa phía Tây Nam Hoa Hạ, không phải vừa hay có thể làm con tin?

Dù sao cũng thôn tính được Dương Liệt, cướp lấy phần nhiều trong trí nhớ của Dương Liệt, Văn Thao bật người tập trung vào mục tiêu!

Không quá vài phút, Văn Thao đã điên cuồng bay đến không gian tỉnh Xuyên!

Nơi xa, chính là Nga Mi tú giáp thiên hạ!

Từ xa nhìn lại, hai ngọn núi mờ mịt nguy nga giống như họa mi.

Vác núi dốc đứng hiểm trở, quái thạch lởm chởm khí thế hùng vĩ ngang trời xuất thế.

Mặc dù là ban đêm, mây mù lại dày đặc, mưa buị bay bay, mây mù tràn ngập trong núi, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, đem núi Nga Mi nổi bật lên với dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Mắt thấy bóng dáng Văn Thao không ngờ buông thẳng xuống, thần kinh Dương Thần cũng một trận căng thẳng!

Đây là Nga Mi? Thục Sơn?

Không cần nghĩ nhiều Dương Thần cũng có thể biết tên què điên cuồng này muốn làm gì.

Y nhất định sau khi cướp được trí nhớ của Dương Liệt đã biết đến Như Hà dừng chân ở phái Thục Sơn phía sâu sau núi Nga Mi, chỗ ấy tuy bí mật, nhưng đối với người có khả năng phi thiên độn địa mà nói, cũng khó tiến vào.

Mà ở nơi đó, Tuệ Lâm chính bởi vì đau lòng, cùng các sư đệ sư muội của mình thanh tu!

Gã sẽ xuống tay với Tuệ Lâm?

Dương Thần nghĩ một chút, lại đổ thêm dầu vào lửa, giống như ma điên hai mắt bốc lửa.

Mình đã khiến cô gái đơn thuần lương thiện kia mất đi nhiều thứ, lại hại cô lẻ loi chạy đến Thục Sơn làm bạn với thanh đèn, lần này nếu như lại để tai họa kia đả thương cô, bản thân thật sự là không bằng heo chó!

Thục Sơn không phải chỉ có ngọn núi Nga Mi là cao nhất, vẫn còn các ngọn núi lớn thay tên đổi họ ở tỉnh Xuyên.

Theo lời nói của Vân Miểu sư thái, tổ sư Thục Sơn cũng có không ít người kinh tài tuyệt diễm, sáng lập ra môn phái ít nhất mấy ngàn năm, nếu không có đệ tử cận đại sa sút thì tất nhiên sẽ dùng trận pháp hộ núi để ẩn núp.

Nhưng hiện giờ, phái Thục Sơn cũng là ở một nơi bí mật sau núi, dựa vào quan hệ của chính phủ để phong tỏa thông lộ với đám người thế tục, mới có thể khiến cho hiếm ai biết.

Dưới bầu trời đêm, mây mù tản ra.

Trong phái Thục Sơn thanh tịch, nhà đá phong cách cổ xưa đỉnh đen tường xanh, các đình đài lầu các ngói đỏ chỉnh tế sắp xếp phân bố, mơ hồ vây thành trận hình Thái Cực Âm Dương.

Mà ở trong môn phái, một tòa tháp Bát Quái cao mấy chục thước màu đen xám bén nhọn, như đã trải qua lễ rửa tội mấy ngàn năm, không giận mà uy, sừng sững không ngã.

Giờ khắc này, trong đại điện của một tòa nhà trung tâm phần sau núi, bốn người mặc quần áo giản dị, đội mũ ni cô đang yên lặng tụng kinh.

Mưa lạnh trong núi kéo dài dường như rất phù hợp với tâm tình điềm nhiên của bốn nữ tăng.

Chính tại lúc này, một đạo lưu quang màu xám bạc ầm ầm chợt lóe lên, lao thẳng vào nữ ni cô đứng đầu trên đại điện!

Dung nhan thanh lịch của nữ ni cô kia như hải đường, vừa lộ ra chút kinh hãi, lúc đang muốn đứng lên liền bị một cánh tay lạnh như băng gắt gao kềm ở cổ!

- A!

Năng lượng phản vật chất màu xám bạc hóa thành dây xích, buộc chặt toàn bộ tay chân nữ ni cô!

- Tuệ Lâm sư tỷ?

- Ngươi là ai? Mau buông sư tỷ ra!

Ba nữ đệ tử trong phái sau một trận kinh hãi cuống quít đứng dậy, sắc mặt tràn đầy nghi ngờ và giận dữ hô to.

Tuệ Lâm vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ác nhân phía sau, khuôn mặt đàn ông xa lạ dữ tợn này, cô căn bản chưa bao giờ thấy qua, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Bản năng phòng vệ khiến Tuệ Lâm vận khởi nội công Thục Sơn, hình thành một tầng chân khí bảo hộ, ý đồ thoát khỏi.

Nhưng cảnh giới Tiên thiên này cũng không đủ nội lực để khiến Văn Thao có nửa phần lay động, giống như trâu đất xuống biển bị phân giải.

Nhưng càng làm cho Tuệ Lâm sợ hãi chính là, không ngờ tay chân đều bị lực lượng quái dị này phong tỏa, bản thân giống như thành cá nắm trên thớt, mặc cho người ta chém giết!

Người này rốt cuộc vì sao biết chỗ của Thục Sơn? Vì sao lại tới đây bắt cô?

Nghi vấn đó trong một giây sau khi Dương Thần xuất hiện ở đại điện đã khiến Tuệ Lâm tỉnh ngộ!

- Dương đại ca?

Tuy giờ phút này, người đàn ông này hung thần ác sát cả người mơ hồ huyết quang. Nhưng, Tuệ Lâm khó có thể khắc chế tình cảm mừng như điên loạn của mình, vui mừng và tình cảm tưởng niệm khiến hốc mắt cô đã bắt đầu ẩm ướt.

Ba nữ đệ tử còn lại trong đại điện đầu đầy dấu chấm hỏi, căn bản không phân nổi đây rốt cuộc là tình huống gì.

- Buông cô ấy ra, mày làm như vậy, chỉ có thể khiến lát nữa chết càng thảm hại hơn thôi…

Sau khi Dương Thần chú ý tới phản vật chất trên tay chân Tuệ Lâm cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Không thể không nói, Tên què thành công rồi.

Nếu như gã bắt là người khác, cho dù phải giết hại người của một thành Dương Thần cũng sẽ không bị áp chế mà ngừng động thủ.

Nhưng, gã cố tình bắt Tuệ Lâm! Một người phụ nữ bản thân tuy rằng đã từng cự tuyệt nhưng trong nội tâm lại không thể không để ý!

Văn Thao sau khi ý thức được điều gì rốt cuộc lộ ra một chút giọng điệu trì hoãn cười lạnh, một tay kiềm chế chiếc cổ trắng mịn của Tuệ Lâm, thản nhiên nói:

- Mày nghĩ rằng tao sẽ quan tâm đến chết thảm sao…. Dù sao cũng đều là chết, bắt cô ta, tao còn có cơ hội sống. Nếu như mày thật sự đủ độc ác thì tao đây trước khi chết, sẽ kéo theo người phụ nữ mày yêu thích để chôn cùng!

Người phụ nữ yêu thích?

Không đợi Dương Thần nói gì, khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Lâm cũng đỏ lên, nhịn không được,

- Ngươi nói bậy! Ngươi rốt cuộc là ai! Tôi không thể là người phụ nữ Dương đại ca thích…

- Ha ha! Tiểu thư Lâm Tuệ, theo tôi được biết, cô trong mắt toàn bộ fan hâm mộ, đều luôn mông mỏi cô có thể từ trạng thái nghỉ ngơi trở lại trạng thái công tác, xuất hiện trước mặt họ.

- Nhưng vạn người mê à, sao có thể tự coi nhẹ mình như vậy, không hề biết có bao nhiêu thanh niên đem cô trở thành tình nhân trong mộng họ…

- Huống chi, tôi chẳng qua là nói thích, chưa nói hắn yêu cô, cô yêu hắn, cô kích động gì nào? Có thể là tình cảm anh em thôi.

Văn Thao châm biếm nói.

- Ngươi…!

Tuệ Lâm nghẹn cháy hai má, sóng mắt lưu chuyển, không dám nhìn Dương Thần.

Tuy rằng biết loại mặt dày này rất không nên rối rắm, nhưng con gái lại rất tích cực.

Dương Thần cảm thấy từng đợt đau đớn trong lòng, hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Mày cho là như vậy thì mày có cơ hội sống? Mày nghĩ rằng tao không có cách nào cứu cô ấy?

- Thật sao? Nếu mày có biện pháp, không ngại thử xem, tao xem là mày giết tao nhanh hơn, hay là tao giết người phụ nữ này nhanh hơn… Chậc chậc… Dựa vào tu vi mà nói, cô ta đến hóa thần cũng không thể, mày nên rõ ràng, tao giết hai gã tu sĩ trung kỳ hóa thần của Ninh gia cũng là chuyện chỉ vài giây…

Văn Thao nhếch miệng âm hiểm cười nói.

Nghe mấy lời này, Tuệ Lâm rất nhanh ý thực được đã xảy ra chuyện gì, tuy bản thân không rõ người này rốt cuộc là ai, nhưng nhất định là hạng người khiến Dương Thần hận thấu xương.

- Dương đại ca… anh… anh không cần để ý đến em! Anh truy đuổi gã như vậy, gã nhất định là người làm rất nhiều chuyện xấu, anh nhất định phải giết gã, em không sao…

Tuệ Lâm chịu đựng bị xiềng xích giữ ở cổ, cố gắng la hét nói.

- Cái gì không sao? Anh không cho em nói chuyện, em câm miệng cho anh!!

Dương Thần mãnh liệt răn dạy, hai mắt đỏ thẩm trừng mắt nhìn Tuệ Lâm.

Cô gái nhỏ bị chấn động hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Dương Thần nhấc chân, bắt đầu đi hướng về phía Văn Thao, uy áp Độ Kiếp kỳ khổng lồ, bắt đầu như núi thở sóng thần đi về phía Văn Thao.

Cảm nhận được ý đồ chậm rãi đánh vào tâm lý bản thân của Dương Thần, Văn Thao vẫn hồn nhiên không sợ, gã rất rõ ràng, động tác càng chậm như vậy, càng chứng minh người này rất quan trọng với Dương Thần!

Cười lạnh một tiếng, Văn Thao bỗng nhiên phân ra một dòng năng lượng màu xám bạc, xẹt qua phía trước thân thể ba nữ ni cô phía trên!

- Sư muội!

Tuệ Lâm hét lên một tiếng, nước mắt tràn mi mà ra!

Bước chân Dương Thần cũng dừng lại, cũng không dám tùy tiện bước thêm nửa bước!

Bởi vì, ba nữ đệ tử phái Thục Sơn không học qua tu vi gì, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, dưới tình huống đó thành ra ngơ ngẩn phân giải không thừa lại một chút!

- Nhìn thấy chưa, kế hoạch của tao là thất bại trong gang tấc, chỉ vì mày còn mạnh hơn tao dự đoán. Nhưng không có nghĩa là những người khác có thể đỡ nổi công kích của tao…

- Tuy tao không bằng mày, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, trước khi mày giết chết tao, tao không có cách nào khác đành giết chết người đẹp tiểu thiên hậu hát hay này.

Văn Thao cười gằn nói.

- Mày uy hiếp tao.

Dương Thần cực kỳ giận dữ, lại sợ kẻ điên này làm tổn thương đến Tuệ Lâm, chỉ có thể thu hồi tất cả uy áp.

Văn Thao càng trở nên đắc ý,

- Uy hiếp mày thì sao, dù sao chuyện ngày hôm nay thất bại, mày nhất định có thể đem từng cái cọc ghi vào đầu tao. Tao trong mắt mày, không thể không chết, duỗi đầu co đầu đều là một đao, làm gì để ý đến việc làm thêm vài chuyện ác?

- Mày rốt cuộc muốn thế nào.

Dương Thần nắm chặt tay, móng tay thậm chí còn đâm vào trong thịt, trong đầu không ngừng tìm kiếm phương thức cứu viện

Văn Thao giả bộ suy tư một lát,

- Như vậy đi, muốn mày tự sát gì đó, mày nhất định không thể làm. Tao cũng không yêu cầu cao, mày chỉ cần ngoan ngoãn bỏ đi là được, tao sẽ để một tia năng lượng phản vật chất trên người mày, chờ mày đi tới chỗ tao biết rằng đó là khoảng cách an toàn, tao đây tự nhiên sẽ thả tiểu thư Lâm Tuệ.

- Mày nghĩ rằng tao là đứa trẻ ba tuổi? Nếu như vậy, mày chỉ sợ không những không thả người, mà còn ẩn nấp trong cơ thể người khác, không biết chừng ngày nào đó sẽ đâm một đao vào sau lưng tao.

Dương Thần âm thanh lạnh lùng nói.

- Vậy thì thế nào, mấu chốt là mày không có lựa chọn, Tuệ Lâm ở trong tay tao, trừ phi mày không quan tâm đến sống chết của cô ta!

Văn Thao vừa nói vừa độc địa bóp cổ Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm khóc đỏ hai tròng mắt, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, vì bản thân, cũng vì mấy sư muội.

Cô nghẹn ngào, ánh mắt sau khi đột nhiên trở nên kiên định, âm u hiện ra một nụ cười thản nhiên,

- Dương đại ca… em… không thể liên lụy anh…

Dương Thần đang do dự không biết có nên mạo hiểm một lần, nếu như bỏ qua Văn Thao, Tuệ Lâm làm con tin có thể có cơ hội sống sót lớn một chút.

Nghe được lời nói này của cô gái, trong đầu vang lên “Ong” một tiếng, nghĩ đến gì đó…

- Đừng làm chuyện điên rồ!!!

Dương Thần nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhưng lời nói ra đã không còn kịp nữa!

Phốc!

Một ngụm máu đỏ tươi từ miệng Tuệ Lâm phun ra, nhuộm hồng hai má trắng muốt của cô gái, nhỏ xuống mặt đất.

Giống như một đóa hoa sen trắng bị nhuộm đỏ, buồn bã nở rộ.

Điều Dương Thần lo lắng nhất quả thật lập tức xuất hiện!

Tuệ Lâm hẳn là thúc dục nội lực của bản thân, tự mình cắt đứt tâm mạch của bản thân để tự sát?

Văn Thao ở phía sau cũng không kịp đề phòng, sao cũng không nghĩ ra, người con gái nhìn mềm mại dịu dàng lại làm ra chuyện nguy hiểm này, quả quyết dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy thắng lợi của một người đàn ông?

Cũng chính trong nháy mắt thất thần như vậy, thân ảnh Dương Thần động mạnh, đánh tới trước mắt Văn Thao chưa kịp chuẩn bị!

Nhiều năm huyết chiến khiến Dương Thần có được, cho dù cuộc chiến quyết liệt gặp phải đột biến, cõi lòng động lớn, cũng không bao giờ bỏ qua cơ hội!

Phanh!

Một tiếng nổ vang, Dương Thần xen lẫn sức mạnh thuần túy vào trọng quyền thiên địa, đập vào ót Văn Thao!

Văn Thao nhất thời ngẩn người, đầu một lần nữa lại bị đánh cho dập nát!

Thừa lúc này, Dương Thần túm lấy thân thể Tuệ Lâm như không có xương, một thân máu tươi trên tay, lắc mình rơi xuống một khoảng đất trống cách đó không xa.

Không đợi thân thể Văn Thao một lần nữa hóa thành thể năng lượng để chạy trốn, Dương Thần gọi ra Hỗn Độn đỉnh, cao cao nhẹ nhàng dựng lên!

Lần này, lửa giận của Dương Thần căn bản khiến hắn lười khắc chế bản thân sử dụng Hỗn Độn đỉnh, mãnh thú so với lúc trước càng thêm bừa bãi mà khổng lồ, gần như bao phủ nửa đỉnh núi phái Thục Sơn.

- Grừ ——

Trong tiếng rít gào trầm thấp, Hỗn Độn mở cái miệng lớn dính máu, tựa như vô số răng nanh sắc bén, muốn cắn nát Văn Thao đã hóa thành thể năng lượng!

Văn Thao đã sử dụng tất cả năng lượng phản vật chất, nhưng trong tình huống không có cách nào thu được tiếp viện từ bên ngoài, năng lực của bản thân chung quy có hạn.

Thân hình màu xám bạc, bắt đầu dần dần tan thành mảnh nhỏ, xé bay như những mảng màu bạc bay phất phơ.

- Không! Tôi không thể chết được… Tôi còn có rất nhiều việc phải làm… Không!...

Trong tiếng gào thét, Văn Thao khàn cả giọng, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản lòng tham không đáy của con mãnh thú Hỗn Độn!

Hỗn Độn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nếu ăn hết “tinh hoa cô đặc” của năng lượng phản vật chất, sự hồi phục của bản thân có thể đạt được ích lợi cực lớn!

Nhưng!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dị biến nổi lên!

Ngay cả Dương Thần cũng không thể phát hiện trước, ở giữa Thục Sơn phái, cái tháp Bát Quái màu đen tướng mạo xấu xí đó, đúng là hoạt động rồi!

Cái tháp cao màu đen xám, dường như nhận được sự vẫy gọi kỳ diệu nào đó, trải qua mấy nghìn năm lịch sử tang thương, tháp già nua nhưng lại lâu bền không suy yếu, nguy nga chấn động!

Vô số tia sáng mờ màu vàng bắn ra từ vô số khe hở khắp thân của tháp đen, chiếu sáng đỉnh núi, chiếu rọi trời cao!

Trên bầu trời, không biết từ khi nào mây đen tập trung lại từ bốn phương tám hướng, cuồn cuộn ngưng kết thành những sóng mây rộng lớn mạnh mẽ!

Một cột sáng phi thường bắn ra từ đỉnh tháp, xuyên suốt trời cao!

Mây đen vây quanh chùm tia sáng cấp tốc chuyển động, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy thiên lôi cuồn cuộn, màu tím lam bốc lên, giống như một cơn lốc xoáy có thể hủy diệt trời đất!

Mãnh thú Hỗn Độn vốn định nuốt sạch Văn Thao, nhưng lại cảm giác được điều gì đó, bỗng nhiên thu lại dáng vẻ bệ vệ, rút về bên trong Hỗn Độn đỉnh!

Dương Thần nhảy dựng kinh ngạc, quay lại nhìn, mới phát hiện tình huống quỷ dị mà chấn động!

Trên Hỗn Độn đỉnh, lại truyền đến một chút sợ hãi, một chút bất an!

Hỗn Độn đã sợ hãi?

Dương Thần vô cùng kinh ngạc, bởi vì cho đến nay, Dương Thần cũng chưa từng cảm nhận được, Hỗn Độn từng có lúc sợ hãi!

Nó đang sợ hãi cảnh tượng thiên địa chấn động này, hay là sợ hãi cái tháp đen không ngừng rung động đó?

Văn Thao cách đó không xa, sau khi tiêu hao một lượng lớn năng lượng phản vật chất, cơ thể suy yếu, nhưng không hiểu sao đại nạn không chết, khiến anh ta cũng mừng rỡ như điên!

Thừa lúc Dương Thần không chú ý, Văn Thao hóa thành một dòng lưu quang, ý đồ thoát khỏi khu vực Thục Sơn này.

Nhưng, tình huống hiển nhiên lại không đơn giản như vậy!

Ầm!

Cơ thể của Văn Thao trong nháy mắt chạm vào sườn núi, liền bị một lực lượng vô hình bắn ngược trở lại!

Ziiiiiiiziiiiiii!

Dòng điện lôi quang màu xanh tím thông thường, tràn ngập bốn phía thân núi, hẳn là có một bức tường ốp bao phủ Thục Sơn, vô tri vô giác đã hình thành!

- Đó là thứ quỷ gì vậy….

Dương Thần lúc này cũng bất chấp tên Văn Thao đó đang muốn trốn chạy hay định làm gì, vội vã nâng Tuệ Lâm đang nằm trên mặt đất, chỉ sợ người phụ nữ rơi vào bất trắc.

Sau khi kiểm tra một cách đơn giản tim mạch của Tuệ Lâm, phát hiện tim mạch của Tuệ Lâm mặc dù đứt gãy, nhưng cũng may có nội công của Thục Sơn bảo vệ thân thể, trong một thời gian ngắn sẽ không mất máu quá nhiều.

Dương Thần lập tức chuyển vận lực thiên địa tiến vào bên trong cơ thể Tuệ Lâm, dùng sự mạnh mẽ của “Vãng niệm diễn sinh kinh” khôi phục công pháp, tiến hành giúp đỡ, chữa trị một cách đơn giản tim mạch bị tổn thương của Tuệ Lâm.

Dù sao thì cũng không phải là vết thương phức tạp gì, chỉ là vấn đề kinh mạch thuần túy, Dương Thần có thể giải quyết nhanh chóng.

Tuy nhiên, Tuệ Lâm do suy yếu, cũng đã bất tỉnh, không có cách nào cảm nhận được bên ngoài đang có những biến đổi long trời lở đất.

Những đệ tử còn lại trên Thục Sơn, tuy rằng cũng đều bừng tỉnh, nhưng căn bản không dám chạy tới, dị tượng trên không của môn phái này, khiến các cô run sợ trong lòng.

Sau khi Văn Thao liên tục tiến lên vài lần, phát hiện ra vẫn không có cách nào thoát khỏi phạm vi của Thục Sơn, cảm thấy nhụt chí và bất an một hồi.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài tháp đen lại bắt đầu bong ra từng mảng biểu bì màu đen, lộ ra thân tháp màu xám xanh cổ kính bên trong!

Vô số ký hiệu của những đường hoa văn phức tạp mà tinh xảo lần lượt trải rộng trên thân tháp.

Những ký hiệu này lóe ra hào quang màu đỏ vàng, lấp lánh rạng rỡ, mơ hồ truyền ra những câu thần chú dường như đã từ rất lâu đời.

Trên bầu trời, rải ra những mảng vàng rực lờ mờ, rõ ràng là ban đêm, nhưng lại như ban ngày!

Không đợi Dương Thần kịp phản ứng, từ bốn phía của cái tháp cao thần bí kia, ánh sáng vàng lại ngưng kết thành những xiềng xích trong suốt vững chắc như giao long!

Những xiềng xích này nhanh như tia chớp, còn kèm theo lực hút mạnh mẽ, hướng về phía Dương Thần và Văn Thao uốn lượn mà đi!

Dương Thần vừa nhìn thấy đúng là nó đến để trói chặt bản thân, mới giật mình chính mình còn đang ôm Tuệ Lâm!

Nhưng vừa định ném Tuệ Lâm xuống, liền đã bị xiềng xích xích lại toàn bộ!

Cho dù Dương Thần có dùng lực thiên địa để tấn công xiềng xích đó thế nào, nó vẫn lù lù bất động, thậm chí càng siết càng chặt!

Sợ làm bị thương Tuệ Lâm, Dương Thần đành thôi.

Trên thực tế, Dương Thần đã không còn cách nào để suy nghĩ trót lọt, tất cả những việc này rốt cuộc là thế nào!

Hỗn Độn đỉnh đã sớm biết được không thể trốn chạy, ngoan ngoãn rút vào bên trong đan điền của Dương Thần, không một chút động tĩnh.

Xa xa, sự vùng vẫy của Văn Thao cũng hoàn toàn không dùng được, cũng bị xiềng xích xích lại, kéo về phía thân tháp…

Dần dần, Dương Thần nhìn thấy bản thân cách cái tháp khổng lồ đó càng ngày càng gần, mãi đến khi bị một đám ánh sáng màu vàng nuốt lấy…

Cảnh tượng long trời lở đất này, phát sinh trong đêm tối, ngoại trừ một vài đệ tử trong phái Thục Sơn, hoàn toàn không bị ai phát hiện.

Nhưng đến sáng sớm hôm sau, các đệ tử trong phái Thục Sơn thật cẩn thận đi ra xem chừng, lại không thấy cái tháp khổng lồ đó có chút động tĩnh gì.

Mọi người không thể không coi tất cả những việc này là một sự kiện linh dị.

Điều duy nhất khiến các bậc già trẻ trong phái phải sợ hãi, là không thấy sư tỷ Tuệ Lâm đâu, ba người nữ đệ tử cũng đã biến mất rồi!

Tuy nhiên, tất cả những điều này, những đệ tử trẻ tuổi trong phái cũng không có cách nào giải quyết, đành đi thông báo cho Vân Miểu sư thái tại Yến Kinh nơi xa.

Trải qua những hình ảnh như một giấc mơ đêm nay, các đệ tử nhìn vào cái tháp cổ kính màu xám đen dường như trước giờ chưa từng nhúc nhích, mơ hồ đều sinh ra một sự sợ hãi khó nói nên lời…

Bắc Cực, dưới lớp băng, trong không gian tĩnh mịch trong lòng đất, một nơi hoàn toàn bí mật, chẳng biết từ bao giờ đã được vận hành.

Rất nhiều máy móc có trí tuệ và năng lực tiên tiến quỷ dị, tiến hành đủ loại kiểm tra đo lường và điều tiết số liệu một cách gọn gàng ngăn nắp.

Trong một nơi thực nghiệm rộng lớn, trên một cái bàn tròn được chế từ băng, một quầng sáng màu vàng đất, trôi nổi giữa không trung, lóe ra dịu dàng.

Trên bàn, có mấy đầu dò tựa như lỗ kim, không ngừng phóng ra năng lượng phản vật chất nhẹ nhẹ, dường như đang tiến hành một sự cân bằng nào đó.

Một người mặt sắt mặc hắc bào, nằm trên một cái giường băng, nhìn vào một cái TV vệ tinh quốc tế tiếp nhận hình ảnh, có vẻ vô cùng buồn chán.

Anh ta cũng không có hứng thú với những sản phẩm khoa học kỹ thuật của loài người, nhưng đành bất đắc dĩ, ngoài thời gian thu thập một vài tin tình báo, những lúc khác cũng chỉ có thể đóng giữ dưới tầng băng.

Dù có bướng bỉnh không chịu thuần phục thế nào, anh ta vẫn không dám cãi lại tử lệnh của Athéna.

Bỗng nhiên, một bóng dáng tao nhã mặc quần lụa mỏng màu đen, đột ngột xuất hiện trong phòng thí nghiệm.

Hắc bào vội vã lăn một vòng xuống mặt đất, âm thanh cung kính, nói:

- Ngài tới rồi ạ, tất cả đều bình thường, trái tim Gaia đang từng bước sống lại thành công…

Dung nhan khó thấy rõ của Athéna, không có chút cảm xúc nào đáng nói, thản nhiên nói:

- Không cần ngươi nói, ta cũng biết rồi.

Hắc bào cười cứng vài tiếng, không biết nói sao cho phải, nên nịnh hót nói:

- Ngài thật không hổ là một nữ thần trí tuệ, những thiết bị ở đây, vừa nhìn đã biết so với những thứ mà Nghiêm Bất Vấn và Văn Thao làm ra cao siêu gấp bao nhiêu lần, nếu không phải quý nhân ngài bận rộn, cũng không tới phiên bọn họ làm lâu như vậy.

Athéna nện bước chân nhẹ nhàng, đi lại trong phòng thí nghiệm, nhìn, thản nhiên nói:

- Để cho bọn họ làm, bọn họ mới có thể thực sự lý giải nguyên lý, nếu ta tự thân động thủ, bọn họ có một hơi cũng không ăn được miếng mỡ béo, chẳng khác gì rác rưởi.

- Vâng vâng… Ngài suy xét thật chu toàn.

Hắc bào cười xòa, sau đó chuyển sang do dự, hỏi:

- Các hạ, tại sao mọi người không lấy những thứ bên trong phòng thí nghiệm do Nghiêm Bất Vấn sáng lập, những thứ đó không phải đã tốn không ít công sức mới có thể hoàn thành sao? Chẳng lẽ không dùng nữa?

Athéna vừa điều khiển một vài thiết bị, vừa thuận miệng nói:

- Thể nhân bản nguyên bản, ta cũng muốn lưu lại một chút, để làm cho trái tim Gaia trong giai đoạn hồi phục, đem thần cách được tìm đến từ mọi nơi trên thế giới, bơm vào bên trong thể nhân bản, làm cho một nhóm thần tộc sống lại sớm một chút, hiệp trợ sự khôi phục của trái tim Gaia.

- Tuy nhiên Nghiêm Bất Vấn, cũng không phải là một tên biết nghe lời, dạy mãi không sửa, khiến hắn lãng phí không ít thể nhân bản và thần cách, kế hoạch của ta cũng không cần thiết phải tiến hành nữa…

- Kỳ thực kế hoạch đó cũng chỉ là một suy nghĩ thêu hoa trên gấm, chỉ cần hấp thu đủ huyết mạch Titan từ những người khổng lồ, lại có được lực lượng thần cách của chủ thần, nhất định cũng đủ để phục hồi trái tim Gaia rồi.

- Hóa ra là như vậy…

Hắc bào giật mình, nhưng vẫn có chút ảo não, sớm biết rằng điều đó không cần thiết, bản thân lúc đầu hà tất phải nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa thì bại lộ trước thời hạn.

- Ngươi dường như không hài lòng lắm với cách làm của ta?

Athéna quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.

Hắc bào vội vàng lắc đầu, cười ha hả nói:

- Sao có thể như vậy được, các hạ, chỉ là tôi đối với cái gì cũng thấy hiếu kỳ mà thôi.

- Hừ, nghĩ là ngươi liên tục trông coi ở đây, ta mới nói thêm với ngươi vài câu, kỳ thực ngươi căn bản không cần biết hết.

Hắc bào trong lòng thầm mắng, tính cách của người phụ nữ này quả thực đáng ghét, nếu không phải là thực lực quá mạnh, thực sự hận không thể lột sống da cô ta! Nhưng mặt ngoài đành cười xòa, nói một cách cẩn thận:

- Các hạ, tiểu nhân có một chuyện vẫn luôn lo lắng, mời các hạ chỉ bảo sai lầm.

- Nói đi.

- Tên Văn Thao đó biết được sự tồn tại của các hạ, nhất định có thể đoán được, ở Bắc cực chúng ta có trụ sở bí mật, anh ta hiện giờ đang giao phong chính diện với Dương Thần, nếu chẳng may tiết lộ cho Dương Thần, có thể gây phiền toái hay không?

Hắc bào lo lắng nói.

Athéna cười khẽ một tiếng, suy nghĩ nói:

- Ngươi sai rồi, anh ta trước giờ không biết đến sự tồn tại của ta.

- Đó… Là ý gì?

Hắc bào buồn bực:

- Không phải anh ta đã chiếm được Chip sinh vật của Nghiêm Bất Vấn sao?

- Đúng là như vậy, nhưng anh ta không phải là bản thể của Nghiêm Bất Vấn, vì vậy không thể đem chuyên môn từ thể nhân bản của Nghiêm Bất Vấn mà thiết kế ra chip sinh vật, cắm vào khu vực não của bản thân anh ta một cách hoàn hảo, có mật mã gien sinh vật đó.

- Những điều Văn Thao có thể làm, chỉ là thông qua máy tính, lấy ra những thông tin lý luận có thể số liệu hóa từ bên trong Chip, điều này mặc dù đủ để ứng phó với việc anh ta liên tục phát triển trên kỹ thuật nghiên cứu khoa học của Nghiêm Bất Vấn, nhưng không có cách nào đạt được thông tin hồi tưởng, thông tin tình cảm phức tạp của Nghiêm Bất Vấn, bởi vì những thông tin này, không thể dùng số liệu để cắm vào.

Hắc bào sửng sốt, đúng là chính bản thân anh ta buồn lo vô cớ, người phụ nữ này sớm đã nghĩ đến, chính mình còn lo lắng Dương Thần đột nhiên tìm đến, chính mình chống đỡ không nổi.

Athéna lại tự mình nói như thì thào:

- Về điểm kỹ thuật này so với Nghiêm Bất Vấn, Văn Thao lợi dụng năng lượng phản vật chất sau khi lột xác, sau khi bản thân hóa thành thể năng lượng, tiến hành cắn nuốt người, thêm một bước phát triển mới.

- Lúc đầu anh ta nuốt Dương Liệt, có thể có được tin tức về trí nhớ và tình cảm của Dương Liệt, đây chính là sự tiến bộ không hề nhỏ từ kỹ thuật nghiên cứu khoa học của Nghiêm Bất Vẫn.

- Ha ha, tên tiu tử què này khá thông minh, nhưng sau khi chuyện về Yến Kinh bị bại lộ, chỉ sợ đã bị Hỗn Độn đỉnh của Dương Thần ăn sạch rồi.

Hắc bào cười tà vui sướng khi người gặp họa.

Athéna quay người lại, nhìn vào trái tim Gaia càng ngày càng tràn đầy sức sống, váy đen nhẹ chuyển, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý…

Tuy rằng nhìn không rõ dung nhan kia, nhưng hắc bào cũng bị cảnh sắc nhân gian diễm lệ tuyệt vời này hấp dẫn, trông ngây người…

- Không … Không … Ông xã, anh không thể như vậy… Không!

Trong mờ tối, tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Khê vang lên, mạnh mẽ bừng tỉnh từ trong cơn mơ!

Sau nghi ngồi dậy trên giường, Lâm Nhược Khê theo bản năng sờ vào hai má nhẵn mịn, vẫn còn có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cơ thể càng giống như bị giội nước lạnh…

- Hóa ra là nằm mơ… Thật may…

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng ngủ, đã năm giờ sáng rồi.

Quay đầu nhìn hai bên giường, Dương Thần vẫn chưa về, trống rỗng.

Lâm Nhược Khê nhăn nhăn đôi lông mày kẻ đen, có chút dự cảm bất thường, dù sao Dương Thần chỉ nói có tu sĩ ở Yến Kinh, cho dù có đánh nhau, cũng không thể lâu như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, thực lực của Dương Thần có lẽ không thể có nguy hiểm gì, tự mình an ủi như vậy, cũng có thể an tâm.

Về cơn ác mộng đó, mọi người thường nói giấc mơ là ngược lại, người đàn ông của mình hẳn là đang rất bình an mới đúng.

Sau khi hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm tình, Lâm Nhược Khê duỗi tay vuốt ve Lam Lam vẫn đang ngủ rất ngon bên cạnh.

Cô bé tiểu mập hoàn toàn không bị tiếng kêu sợ hãi của mẹ làm cho thức giấc, cô bé có chất lượng giấc ngủ cực tốt, còn mở cái miệng hồng ục ục như con lợn con, nằm sấp ngủ say xưa.

Điều khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy bất đắc dĩ chính là, nước dãi của cô bé chảy đến nỗi như giặt ga giường, nhưng cô bé hoàn toàn không phát hiện.

Nếu là nước dãi của người ngoài làm thấm ướt chính chiếc giường của mình, Lâm Nhược Khê nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, nhưng nước dãi của con gái mình, cũng không cảm thấy có gì bẩn, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Tuy rằng chưa từng sinh ra con bé, nhưng Lâm Nhược Khê lại càng ngày càng cảm thấy, bản thân đã chuẩn bị tốt để làm một người mẹ, cũng không qua quá trình học hành gì, mà đã quen việc nuôi con bé.

Không còn buồn ngủ, Lâm Nhược Khê đi đến phòng vệ sinh, cởi chiếc áo ngủ đã ướt, sau khi tắm nước nóng, thay một bộ áo váy sạch sẽ đơn giản.

Trước kia còn xem xét nhiệt độ không khí để mặc quần áo, từ sau khi tu luyện, ăn mặc càng ngày càng tùy tiện.

Vì thời gian còn sớm, những người khác trong Dương gia còn chưa thức dậy, Lâm Nhược Khê nhàn rỗi không có việc gì, mở laptop ra, vào hệ thống quản lý của Quốc tế Ngọc Lôi, dùng quyền hạn tối cao của mình để lật mở giai đoạn gần đây, tư liệu đưa vào hoạt động của các phân bộ lớn trên toàn cầu.

Mặc dù nói là giao vị trí Tổng giám đốc điều hành cho Tiết Minh Hòa, nhưng Lâm Nhược Khê trước giờ quen giữ nghề, nhóm nhỏ Athéna do bản thân tổ chức, vẫn thuộc về chuyên môn quản lý của bản thân.

Chức năng của nhóm nhỏ này hiện giờ càng giống CIA, vào giờ quy định sẽ tập hợp tất cả tài liệu cơ mật trọng yếu của phân bộ Ngọc Lôi, rất nhiều tài liệu, Tiết Minh Hòa cũng không hiểu biết toàn bộ.

Dù sao cũng là di sản quý báu nhất mà Tổng giám đốc cũ để lại, Lâm Nhược Khê cũng không muốn bản thân sau khi nghỉ việc, Ngọc Lôi có sơ xuất gì.

Tuy nhiên, về cơ bản có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, Lâm Nhược Khê cũng sẽ không nói với Tiết Minh Hòa, để tránh ghánh nặng cho anh ta, trừ phi có vài vấn đề mang tính chiến lược đi nhầm hướng, nếu không Lâm Nhược Khê cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Sau khi đã xem được tàm tạm, sắc trời cũng đã sáng rực, đám người hầu trong phủ lục tục làm việc.

Lâm Nhược Khê thấy thời gian đã không còn sớm, sau khi tắt máy tính, đến bên giường bế toàn bộ cơ thể nhỏ của Lam Lam lên.

Lam Lam theo bản năng ôm lấy mẹ như một con gấu túi, mơ mơ màng màng vẫn còn buồn ngủ.

- Bé heo lười, trên người toàn nước dãi, xấu hổ quá xấu hổ quá, mẹ dẫn con đi tắm rửa.

Lam Lam chép chép cái miệng nhỏ còn buồn ngủ than thở:

- Mẹ, ăn sáng rồi sao…

- Chỉ biết ăn thôi, tắm rửa trước, sau đó, thay quần áo ngủ.

Lâm Nhược Khê đến phòng vệ sinh, đặt Lam Lam vào bồn tắm, cởi bộ quần áo ngủ của con bé.

Sau khi đợi đến khi cởi hết, cơ thể trắng ngần của cô bé tiểu mập lộ ra, toàn thân đều núc ních thịt, ngay cả khớp xương cũng được bao trùm bởi thịt mềm non nớp, giống như đứa trẻ sơ sinh bình thường.

Rất khó tưởng tượng, con bé núc ních thịt này, có thể dễ dàng đánh xuyên qua cơ thể người lớn.

Lâm Nhược Khê rất thích tắm cho con bé, một nguyên nhân lớn nhất chính là vuốt ve cơ thể của con bé quả thực rất dễ chịu, cũng không có gì lạ khi Dương Thần cứ nắn bóp khuôn mặt của Lam Lam.

Tuy rằng ỷ vào cô bé chưa hiểu chuyện nên làm như vậy, làm cha mẹ có chút “phi đạo đức”, cũng bất chấp mà muốn những thứ này.

Tắm rửa xong, thay chiếc áo lông sạch sẽ, và chiếc quần yếm màu xanh hoa văn bộ phim hoạt hình ưa thích, Lam Lam cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cực kỳ hứng thú cùng với Lâm Nhược Khê ra cửa phòng, đến thẳng nhà ăn.

Mặc dù hiếu kỳ tại sao không nhìn thấy cha, nhưng quen rồi, nên Lam Lam cũng không hỏi nhiều.

Lâm Nhược Khê lại suy nghĩ làm sao để giải thích cho Dương Công Minh và các bậc cha chú, việc Dương Thần “đêm không về ngủ”.

Nhưng, vừa vào nhà ăn, Lâm Nhược Khê liền phát hiện, sự tình có lẽ không cần bản thân giải thích nữa…

Không khí trong nhà ăn có chút áp lực, ngưng trọng.

Ngoại trừ Dương Công Minh, Dương Phá Quân và Dương Tiệp Dư đang ở bên ngoài, còn có vị khách —— Ninh Quang Diệu!

Còn chưa có ai đụng qua điểm tâm phong phú trên bàn, rõ ràng là sau khi Ninh Quang Diệu đến, mọi người đều không kịp ăn.

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê dẫn Lam Lam đi ra, Dương Công Minh khuôn mặt sần sùi tươi cười:

- Nhược Khê, cháu ra rồi, đang định bảo người hầu đến gọi hai mẹ con cháu, Dương Thần đã trở về chưa?

Lâm Nhược Khê cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tình yêu thương từ Ninh Quang Diệu, dù sao vẫn cảm thấy khác thường, là lạ.

- Vẫn chưa ạ, buổi sáng cũng không nhìn thấy anh ấy, tối hôm qua sau khi rời khỏi đây đã không thấy bóng dáng đâu rồi, sao ông biết vậy?

Lâm Nhược Khê hiếu kỳ nói.

- Là Thủ tướng Ninh qua nói, tối hôm qua ở gần quán trà Lê Viên, có bè đảng phản tặc của Nghiêm Bất Vấn, muốn giết tổng giám đốc Ninh, may thay Ninh gia có cao thủ bảo vệ, nhưng Dương Thần cũng ngăn chặn tên phản tặc này.

Dương Tiệp Dư nói.

Lâm Nhược Khê giật mình, hóa ra trận đấu đó là vì có người muốn giết Ninh Quang Diệu, nhìn Ninh Quang Diệu không kìm nổi chút lo lắng, người đàn ông trung niên ngoại trừ sắc mặt có chút mệt mỏi, dường như cũng không bị thương gì.

- Thủ tướng Ninh nói, Dương Thần đuổi theo tên phản tặc ra ngoài, cũng không biết cụ thể thế nào, buổi sáng qua đây hỏi thăm một chút, không ngờ vẫn chưa quay về.

Dương Tiệp Dư than thở.

- Yên tâm đi, thực lực vượt trội của Dương Thần, nếu đối phương chạy trốn, tất nhiên là không có khả năng làm tổn thương anh ta, có thể là gặp phải một chút phiền toái, hoặc vui chơi mù quáng bên ngoài rồi.

Viên Hòa Vĩ an ủi nói.

Lâm Nhược Khê nhíu mi, xem ra sự tình khá phức tạp, mong sao Dương Thần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt, nhưng dù thế nào cũng không thể hồi phục lại cảm giác thấp thỏm của chính mình.

Ninh Quang Diệu lúc này thở dài nói:

- Kỳ thực, hôm nay tôi đến, còn có một tin khác, liên quan đến Dương Liệt…

- Liệt nhi? Nó làm sao vậy?

Dương Phá Quân hỏi.

Ninh Quang Diệu do dự một chút, lắc lắc đầu:

- Sớm muộn gì mọi người sẽ biết, Dương Thần tối hôm qua cũng tận mắt nhìn thấy… Dương Liệt anh ta… Bị kẻ ác lợi dụng, không tự chủ được, tối hôm qua… Hi sinh rồi…

Loảng xoảng

Tiếng vỡ vụn trong trẻo, truyền đến từ một bên cửa của nhà ăn.

Khoảnh khắc mọi người đang khiếp sợ, nhìn về phía ấy…

Chỉ nhìn thấy, Quách Tuyết Hoa vừa bưng đĩa bánh ngọt tinh xảo đi ra, sắc mặt trắng bệch, đứng ở đó hồn bay phách lạc, dường như đã hóa đá rồi…

- Tuyết… Tuyết Hoa…

- Chị dâu! Chị…

Sau khi Dương Phá Quân ý thức được sự gay go của tình huống, không kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc tại sao Dương Liệt lại hi sinh, đứng dậy chạy đến bên người vợ của mình.

Quách Tuyết Hoa một tay ôm ngực, trên miệng hô tên Dương Liệt, dường như không thể thở được, hai mắt đảo lộn, ngất đi!

Vài tên người hầu phía sau nhanh chóng dìu phu nhân, trong phòng đại loạn!

Lâm Nhược Khê nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lam Lam, không nói được lời nào, nhìn về Dương gia đang hỗn loạn trước mắt, mê dại, mặt cắt không còn giọt máu…

Lam Lam mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn xung quanh, dường như muốn xem xem bóng dáng của ai quay về…

Không biết đã bao lâu, từ trong bóng tối, chậm rãi mở mắt.

Um tùm, cây cối dày đặc, khe hở giữa các nhành cây, nhìn thấy là không trung, không trung xanh thẳm mà tinh khiết, mây trắng nhè nhẹ bay.

Bên tai, là gió nhẹ từ từ khe khẽ, có thể ngửi được chút mùi của cỏ xanh và bùn đất.

Tuệ Lâm cảm giác ngực vẫn còn có chút đau đớn, hô hấp hơi khó khăn, nhưng cảnh tượng trước mắt, lại làm cho cô không thể không giật mình mà cố gắng ngồi dậy.

- Em đã tỉnh? Còn đau không?

Thanh âm quen thuộc vang lên từ bên cạnh.

Thân thể mềm mại của Tuệ Lâm run lên, quay người lại, nhìn thấy Dương Thần, một mình tựa vào một cây gỗ lớn khổng lồ chọc trời cao ít nhất sáu bảy mươi mét, nhìn mình cười dài.

- Anh Dương… Dương…

Tuệ Lâm theo bản năng vuốt ngực của mình, tâm mạch của mình hẳn là đã bị chính mình đánh gãy, hiện giờ trong người tuy rằng chân khí có chút yếu ớt, nhưng nó đã được chữa lành rồi.

Biết là Dương Thần cứu, Tuệ Lâm rất vui mừng và cảm kích, nhìn quanh khu rừng già rậm rạp bốn phía, tò mò hỏi:

-

Anh Dương, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?

Điều khiến Tuệ Lâm không ngờ là, Dương Thần trực tiếp lắc đầu.

- Không biết, anh chỉ nhớ, bị cái tháp ở giữa phái Thục Sơn, dùng dây xích buộc lại, lực lượng đó rất thần bí, mạnh đến nỗi anh căn bản không thể kháng cự, sau đó chỉ chớp mắt, liền rơi vào nơi kỳ lạ cổ quái này rồi.

- Bởi vì trên người em bị thương, anh điều dưỡng cho em, muốn đợi em tỉnh lại rồi thương lượng làm thế nào.

- Anh nói là… Tháp Tỏa Yêu của phái Thục Sơn chúng em?

Tuệ Lâm nháy nháy mắt nói.

Dương Thần lập tức lấy tinh thần, vui vẻ nói:

- Tuệ Lâm, không ngờ em biết được lai lịch của cái tháp đó, gọi là Tháp Tỏa Yêu phải không? Vậy em có biết đây là chuyện gì không?

tuệ lâm lại lập tức khoát tay, mù tịt nói:

- không phải, chỉ là lúc em còn nhỏ, từng nghe bà nội nói, lịch sử của tháp này rất xa xưa rồi, xưa đến nỗi trong điển tích của thục sơn chúng em cũng không ghi lại chính xác, nghe đồn gọi là Tháp Tỏa Yêu.

- Nhưng người đứng đầu phái cũng không mấy ai từng nghe qua tên này, từ trước tới giờ chúng em chỉ coi như là di tích của các tổ sư, đối đãi cẩn thận.

- Về việc tại sao chúng ta lại bị kéo đến đây, ra ngoài bằng cách nào, em cũng không biết nữa…

Dương Thần buồn bực một trận, cười đau khổ nói:

- Xem ra gặp phải phiền phức rồi, nơi này to lớn đến kỳ lạ, nhưng lại tràn đầy cổ quái.

- Sao vậy?

Tuệ Lâm nhìn quanh bốn phía, đứng dậy nói:

- Em cảm thấy không có gì đặc biệt, ngoài những cái cây dường như tuổi đã rất cao ra, cảnh sắc ở đây thật đẹp.

Dương Thần vỗ vỗ trán, cô bé này cũng thật ngây ngô:

- Cô bé ngốc, em không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu nơi mà chúng ta vào là tháp tỏa yêu, vậy thì không gian trong tháp sao có thể to như thế này? Tại sao lại có bầu trời? Cây cối ở đâu ra? Tất cả những thứ này đều giống như trong một khu rừng nguyên sơ bao la bát ngát.

- Anh đã nói với em như vậy, anh dùng thần thức dò xét một chút, vốn không phát hiện được dù chỉ một chút biên giới, diện tích nơi này đoán chừng một triệu cái Thục Sơn cũng không chứa đầy. Cái tháp đó phải to bao nhiêu, có thể đặt một nơi rộng lớn như vậy?

- Càng quan trọng là, anh có thể cảm nhận được, mức độ loãng của linh khí ở nơi này, đã vượt xa cấp bậc tầm thường, ở đây gần như không có chút linh khí nào!

- Lực thiên địa mà anh có thể sử dụng, gần như đều là đan điền trong cơ thể anh có sẵn, căn bản không có cách nào giống như ở bên ngoài, điều động linh khí trong thiên địa để anh có thể sử dụng.

- Trong tình huống như thế, cho dù là anh muốn mang theo em gấp rút bay đi, cũng sẽ do sự tiêu hao chân nguyên trong cơ thể, không thể không thường xuyên dừng lại vận công khôi phục, hơn nữa nhất định phải ăn rất nhiều đan dược, nếu không linh khí quá loãng ở nơi này, phải hao phí rất lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Tuệ Lâm lúc này mới hiểu ra, nhưng cô gái xem ra lại không căng thẳng và lo lắng, cười nói:

- Không sao, cùng lắm thì chúng ta đi bộ lên đường, chung quy có thể tìm ra một vài manh mối xuất hiện.

- Em cũng thật biết nghĩ thoáng, nói em lạc quan, hay nói em vô tư mới đúng?

Dương Thần bất đắc dĩ thở dài.

Tuệ Lâm nháy mắt mấy cái:

- Anh Dương, anh đang rất lo lắng sao?

- Đương nhiên là lo lắng, chúng ta ở đây, có trời biết bên ngoài như thế nào, các chị của em sẽ lo lắng

Dương Thần buồn bực nói.

Cô gái lộ chút xấu hổ:

- Ah… Là em không tốt, làm liên lụy đến anh rồi, vậy chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, tránh việc các chị em lo lắng.

Dương Thần buồn bực nói:

- Tuệ Lâm, em thật sự không lo lắng, bà đến tìm em nếu như không tìm thấy, cũng sẽ rất sốt ruột sao?

Mặt Tuệ Lâm đỏ hồng, hàm răng khẽ cắn lại, nói:

- Em biết như vậy là không đúng, nhưng em nhìn thấy Dương Thần anh… Liền đã rất vui…

Nói xong, dường như bản thân cũng khó mà tin rằng có thể nói ra những lời đó, cái cằm của Tuệ Lâm cũng nhanh chóng dán lên ngực rồi.

Cô gái mặc bộ quần áo xanh của nữ tu, vẻ mặt e thẹn muốn nói lại do dự, thực sự làm rung động lòng người.

Dương Thần nhìn cô gái có chút phức tạp, sao có thể không cảm nhận được tình ý trong lời nói, không kìm nổi sự thương tiếc nhè nhẹ đang dâng lên, than thở nói:

- Em nói em, em sao lại ngốc như vậy, cho dù muốn dùng khổ nhục kế làm tên què đó phân tâm, cũng không nên lấy tâm mạch của mình ra đùa chứ, nếu không phải anh nhanh chóng chữa trị cho em, trước đó em thực sự đã đi gặp Diêm vương rồi.

- Dạ… Lần sau em sẽ chú ý.

- Còn có lần sau? Dương Thần cao giọng.

Tuệ Lâm vội vã dùng sức lắc đầu, cương quyết nhìn Dương Thần.

Dương Thần đi lên phía trước, duỗi ngón tay ấn ấn vào trán Tuệ Lâm:

- Thật sự càng ngày càng ngốc, thảo nào em không thân với chị gái, trông bộ dạng em ngốc như vậy, sớm nên biết là không thân rồi!

Tuệ Lâm lần này không vui, cảm giác bị người mình thích xem thường, phồng miệng nói:

- Không phải vậy mà, bà nội nói thiên phú tu luyện của em không tồi, nhận thức cũng rất tốt.

- Được rồi được rồi, nói em hai câu còn chưa hài lòng, đã hồi phục phần nào rồi, nhanh chóng lên đường thôi, anh không đem theo em bay nữa, để tránh tiêu hao quá nhiều tu vi, khi gặp nguy hiểm chân nguyên trong cơ thể không đủ.

Dương Thần cười nói.

Tuệ Lâm cười hai gò má hồng hào, dùng sức gật gật đầu:

- Dạ!

Mặc dù trò chuyện tùy thích như vậy, khiến không khí thoải mái lên nhiều, nhưng Dương Thần kỳ thực cũng thiếu tự tin.

Không biết mình đang ở chỗ nào, càng không biết phải đi ra như thế nào, quả thực là nhức đầu

Tuệ Lâm rõ ràng lại không quá để ý đến tình cảnh này, rất lanh lợi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lén nhìn một cái, dường như chỉ cần có Dương Thần ở bên, những thứ khác đều không quan trọng nữa.

Vô tri vô giác, đi ước chừng đã được ba ngày.

Trong thời gian này, Dương Thần phát hiện, nơi này có lẽ là Địa Cầu, dù sao cũng có mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, chẳng qua, muốn bay lên cao, lại phát hiện ra trên bầu trời có một bức bình phong che chắn cường đại ngăn cản, vốn là không gian khép kín.

Rừng nguyên sơ chọc trời khổng lồ này, dường như lớn đến nỗi không có biên giới, hơn nữa lại hoang tàn vắng vẻ.

Điều đáng mừng là, nơi này có không ít dã thú, chim muông, tuy rằng đa số các loài động vật trông đều rất kỳ lạ, không giống những loài động vật đã từng nhìn thấy khi đi dã ngoại trong quá khứ, nhưng chung quy có thể làm một chút thức ăn cho Tuệ Lâm.

Dương Thần tuy rằng chưa từng đi học, nhưng sách thì đọc đến đâu nhớ đến đấy nên đã đọc được không ít, về lịch sử của những sinh vật tự nhiên này, cũng hiểu biết không ít, dưới con mắt của Dương Thần, động vật ở đây, có liên hệ nhất định với rất nhiều sinh vật cổ đại, mang đặc thù của đa số sinh vật cổ đại, nhưng những loài sinh vật cổ đại này lại chưa từng tiếp xúc với văn minh nhân loại.

Nói cách khác, thời gian xuất hiện của những sinh vật này, rất có thể đã sớm vượt qua trục thời gian sinh vật mà loài người đã thăm dò được.

Ngay cả thực vật ở nơi này, cũng đều to lớn khác thường, đồng thời thực vật xuất hiện ít có khả năng làm cho bản thân có thể nhận ra được.

Khi Dương Thần nhìn thấy một “cây vạn tuế” to lớn, thân cây hình cột trụ, tán rộng, đồng thời lộ ra một lượng lớn các bào tử, rốt cục không kìm nổi há hốc miệng, hơi giật mình.

Tuệ Lâm nhìn thấy Dương Thần dừng chân ngẩn người nhìn vào cây, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Anh Dương Thần, cái cây này làm sao vậy?

- Anh nghĩ, e rằng chúng ta thực sự đã vào một nơi ngăn cách với nhân thế rồi.

Dương Thần cười chua xót không tả nổi.

Tuệ Lâm vẻ mặt nghi hoặc, cô chỉ cảm thấy thực vật và động vật ở đây đều rất kỳ lạ, Dương Thần nói có thể là sinh vật cổ đại, vậy thì đúng rồi, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.

Dương Thần biết rằng cô gái này không có khái niệm đó, đành phải giải thích nói:

- Anh có thể vững tin, cái cây trước mặt anh, là thực vật thuộc họ mộc lan sớm đã được chứng minh là tuyệt chủng trên trái đất.

- Họ thực vật này, các nhà khoa học cho rằng cuối thời Bạch kỷ hơn sáu mươi triệu năm trước, nó đã bị cho là tuyệt chủng.

- Tuy rằng anh không cho rằng thực vật ở đây đều ở vào thời kỳ Bạch kỷ, dù sao thì cũng có rất nhiều thực vật giống những loài thực vật đã xuất hiện mấy vạn năm gần đây, nhưng anh nghĩ, thời đại mà chúng ta bị lưu lại, e rằng đã vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta.

Tuệ Lâm trợn mắt há hốc mồm, trong cái đầu nhỏ của cô vốn không thể suy nghĩ, mấy vạn năm là khái niệm gì, càng không thể nói đến sáu mươi triệu năm…

Đúng lúc này, Dương Thần động tai nhạy bén, trong mắt lóe lên một niềm vui bất ngờ, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tuệ Lâm.

Đi theo anh, phía trước dường như có thay đổi.

Không đợi Tuệ Lâm kịp phản ứng, Dương Thần đã hăng hái đem theo cô bay một khoảng xa, rơi xuống một chạc cây cao tầng của một cái cây bí mật.

Trên một khoảng rừng trống cách vài trăm thước ngay phía trước, lại đang diễn ra một trận đấu!

Ba người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo da lông thô kệch, bắp thịt cuồn cuộn, khuôn mặt dữ tợn, đang vây đánh một thiếu niên nhanh nhẹn mặc áo choàng dài màu sắc rực rỡ, khuôn mặt trắng nõn!

Điều khiến Dương Thần cảm thấy kinh ngạc là, tóc của cậu thiếu niên này, lại có màu tím quỷ dị, ngay cả đồng tử cũng là màu tím!

Chỉ thấy ba người đàn ông vạm vỡ đó nhanh nhẹn nhưng mãnh liệt khác thường, dường như dựa vào bản năng chiến đấu trời sinh, dùng các loại pháp thuật, liên tục triệu tập súng đất, đá vụn, còn bất chợt dùng nắm đấm cứng chắc tấn công điên cuồng.

Cậu thiếu niên anh tuấn đó một tay cầm quạt giấy hoa không ngừng dùng những kỹ xảo lôi cuốn chiến đấu với ba người, thỉnh thoảng phóng ra những tia lửa màu tím, nhưng do thời gian đánh nhau quá dài, có vẻ như là trứng chọi đá.

Điều làm Dương Thần cảm thấy có chút cổ quái là, chính mình cũng không có cách nào điều tra được rõ ràng tu vi của bốn người này, nhưng từ tình hình chiến đấu có thể đoán được, thực lực của bọn họ cộng lại cũng không bằng mình, tuy rằng đã ở Độ Kiếp kỳ trở lên, nhưng cũng bình thường, thậm chí còn không bằng đám người Yến Phi Vũ thời kỳ đầu Tam Dương từng thất bại dưới tay mình.

- Anh Dương, bọn họ là ai? Tại sao quần áo mà họ đang mặc lại giống như quần áo của Hoa Hạ cổ đại? Người tóc tím thật kỳ lạ.

Tuệ Lâm buồn bực nói.

- Em hỏi anh, làm sao anh biết được.

Dương Thần cười đau khổ:

- Bọn họ đều là những người có tu vi, nhưng hơi thở dường như cũng rất đặc biệt, điểm có thể an ủi chính là, nơi này chí ít cũng có người sống.

Tuệ Lâm thấp thỏm không yên hỏi:

- Vậy có cần hiện thân không? Nếu chẳng may họ đánh chúng ta phải làm thế nào?

- Hiện thân là nhất định rồi, nên nghĩ cách hỏi thông tin về nơi kỳ quái này, tuy nhiên phải chọn đúng điểm dừng mới được. Ba người đàn ông cao to đó xem ra có vẻ là những người lỗ mãng, nhưng thủ đoạn công kích phối hợp có mức độ, không hề có kẽ hở, tuy rằng thực lực kém một bậc, nhưng cứ đánh như vậy, nhất định sẽ làm cho cậu thiếu niên công tử bột tóc tím đó phải chết.

Dương Thần hí mắt nói.

Tuệ Lâm nháy mắt mấy cái:

- Vậy chờ chút nữa chúng ta sẽ giúp đỡ bên nào?

- Thật ngốc, nếu muốn giúp, đương nhiên phải giúp đỡ cậu bé công tử bột tóc tím đó rồi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tốt hơn so với việc thiêu hoa trên gấm.

- Oh…

Tuệ Lâm phát hiện bản thân lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc, có chút thất vọng, không hiểu sao ở bên cạnh Dương Thần, chỉ số thông minh của bản thân lại hạ xuống thẳng tắp như vậy.

Dương Thần cười tà, liền nhấc Tuệ Lâm lên, nhanh chóng bay đến bên cạnh địa điểm chiến đấu.

Ý thức được có người đột ngột tới, cả bốn người đều sửng sốt, nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của một nam một nữ, cả bốn người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Rất dễ nhận thấy, quần áo của Dương Thần và Tuệ Lâm, rõ ràng có sự bất đồng rất lớn với bọn họ, hơn nữa còn chưa đề cập tới kiểu tóc ngắn của Dương Thần.

Nhưng, ba người đàn ông vạm vỡ vẫn không lơi lỏng, vây quanh người thanh niên tóc tím kia.

- Ai đó?

Một trong ba người đàn ông vạm vỡ hỏi.

Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của họ, tuy rằng giọng nói là lạ, nhưng có thể giao tiếp là được.

- Mấy vị đừng lo lắng, chúng tôi không cẩn thận bị lưu lạc ở đây, muốn tới đây hỏi một chút, đây là nơi nào, không có ý quấy rầy các vị đánh lộn.

Dương Thần ôn tồn nói.

Bốn người chợt hiểu, nhìn hai người Dương Thần một cách cổ quái.

- Hừ, nói như vậy, hai người mới tới?

Một người đàn ông vạm vỡ nhếch mép, cười gằn nói:

- Muốn biết đây là đâu, đợi chúng ta làm thịt tên tiểu quỷ tóc tím không biết tốt xấu này xong, sẽ nói cho hai người, ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi đi.

Nói xong, ba người định tiếp tục vây đánh cậu thanh niên tóc tím đó.

Dương Thần lại không có ý định đứng nhìn, bước chân xông lên thật nhanh, một nắm đấm như sét đánh oanh tạc vào sau lưng một người đàn ông vạm vỡ gần nhất!

Bang!

Một cú đấm mạnh với thế lực vô cùng mãnh liệt, Dương Thần vốn tưởng rằng có thể xuyên thủng người này, nhưng không ngờ, chỉ là đánh bay anh ta!

Người đàn ông vạm vỡ đó hung hăng đâm vào một cái cây khổng lồ, lõm xuống thành một cái hố to, nhưng lại không có một vết thương nào.

- Quỷ tha ma bắt, người mới đến! Cậu dám động thủ?

Hai người đàn ông vạm vỡ khác lập tức nhìn sang như hổ rình mồi, còn cậu thanh niên tóc tím lại nhìn Dương Thần một cách đặc biệt.

Dương Thần buồn bực nhìn vào tay của mình, xương cốt cảm giác có chút đau nhức, bản thân vì tiết kiệm chân nguyên có hạn, tuy rằng không dùng lực thiên địa, nhưng với thể chất của mình, không ngờ đấm một cú đấm, không chỉ không làm bị thương tên vạm vỡ đó, bản thân còn hơi đau, người đàn ông vạm vỡ này rốt cuộc là thể chất gì?

- Muốn chết!

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ bị đánh lén đứng lên, hai tay lóe ra vầng sáng màu vàng đất, hai nắm đấm hung hăng đập xuống đất!

Ầm ầm!

Đất dưới chân Dương Thần mãnh liệt rạn nứt từng tấc một!

Dương Thần bay lên trời, trên tay dấy lên một cây roi Nam Minh Ly Hỏa, ánh lửa màu đỏ thắm làm đỏ rực cả rừng cây um tùm, bay phấp phới, bất ngờ quất xuống!

- Không ổn!

Ba người đàn ông vạm vỡ tận mắt nhìn thấy cây roi Thiên Hỏa giống như giao long vẫy đuôi đang đánh tới, mau né một cách quyết đoán, liên tục lật người lăn đi trông tả tơi thảm hại.

- Nam Minh Ly Hỏa? Rốt cuộc cậu từ đâu tới?

- Tà dị mới tới, chạy trước!

Dương Thần cũng không muốn nói nhiều, tay trái lại dấy lên một cây roi Ly Hỏa, vờn quanh khu rừng cực kỳ nhanh, đuổi theo ba người đàn ông vạm vỡ đang luồn lên nhảy xuống!

Tận mắt nhìn thấy ba người sắp bị thế lửa hợp lại bắt được, khắp cơ thể ba người lại lóe lên ánh sáng màu vàng, chui vào lòng đất!

Dương Thần sửng sốt, cảm nhận được rất rõ ràng, ba người này bỏ chạy từ dưới lòng đất, tốc độ cực nhanh, khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời!

Nhưng Dương Thần không có ý định đuổi theo, như vậy sẽ phải tiêu hao không ít tu vi, hơn nữa chưa chắc có thể giết chết họ một cách dễ dàng, vì thế nên sau khi thu lại Ly Hỏa một cách nhanh chóng, cười dài nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi tóc tím.

- Tại sao muốn giúp tôi?

Cậu thanh niên tóc tím hồ nghi hỏi.

Dương Thần nhún vai:

- Rất đơn giản, cậu yếu thế, cứu cậu, cậu sẽ phải cảm ơn tôi, tôi muốn hỏi cậu một vài chuyện, tự nhiên cậu sẽ càng muốn thẳng thắn mà nói cho tôi biết.

- Sao anh biết tôi không phải người xấu?

Khóe miệng cậu thanh niên tóc tím cong lên.

Dương Thần gãi gãi đầu, khoan thai cười nói:

- Nhìn cậu da mịn thịt mềm như vậy, trông rất nhã nhặn, không giống người xấu.

Cậu thanh niên tóc tím ngơ ngác nhìn Dương Thần, dường như hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười ha hả, nhìn Dương Thần như thoáng chút suy nghĩ, lại nhìn Tuệ Lâm.

- Con người anh rất thú vị, thật đáng tiếc anh nhìn nhầm tôi rồi, tôi sẽ không cảm tạ vì sự giúp đỡ của anh, bởi vì tôi cũng không yêu cầu anh giúp tôi.

Cậu thanh niên tóc tím ngạo nghễ nói.

Tuệ Lâm đứng một bên nghe không nổi nữa, dựng chân mày lá liễu nói:

- Con người cậu sao có thể vô lý như vậy, nếu anh Dương Thần của tôi không giúp đỡ cậu, hiện giờ cậu đã bị bọn họ vây đánh đến chết rồi!

Cậu thanh niên tóc tím khinh thường nói:

- Tôi còn chưa gọi Tâm Ma ra, hai người sao có thể biết được tôi sẽ thua? Ba huynh đệ Xuyên Sơn đó chẳng qua mới vào hàng ngũ phẩm, tôi không đến mức chống đỡ không nổi.

Dương Thần ngờ vực trong đầu, Tâm Ma, ngũ phẩm chó má gì … Thằng này toàn nói những thứ mình không thể hiểu được, lại còn không ngoan ngoãn, thật là một người phiền toái.

- Tôi còn phải gấp rút lên đường, tùy hai người.

Cậu thanh niên tóc tím với thanh âm cười nhạo, nện bước chân định rời khỏi đây.

Nhìn thấy tên này muốn đi, Dương Thần lắc lắc đầu bất đắc dĩ:

- Thật là có cá tính, vậy thì không còn cách nào khác rồi.

Nói xong, bóng dáng Dương Thần bỗng nhiên lóe lên hướng về phía trước, ngăn cản đường đi của cậu thanh niên tóc tím.

- Sao? Anh muốn động thủ với tôi?

Cậu thanh niên tóc tím cười quỷ dị nói:

- Người mới đến, tôi có thể cảnh cáo anh, vừa rồi anh ra tay đánh ba con vật ngu xuẩn, đã chọc phải chủ nhân của mảnh đất này rồi, nếu anh còn dám chọc tôi, sẽ làm phẫn nộ một người khác mà anh không chọc nổi, tôi khuyên anh hay là sáng nay hãy tìm một chỗ để trốn đi, nếu không anh sẽ không còn chỗ để dựa vào, sẽ chết một cách rất bi thảm…

Giọng điệu Dương Thần thở dài:

- Tôi còn tưởng rằng cậu có thể giết tôi cơ, hóa ra là cáo mượn oai hùm.

Nói xong, không đợi cậu thanh niên tóc tím kịp phản ứng, Dương Thần đã hướng một tay về phía cái cổ của cậu thanh niên đó!

- Hừ!

Cậu thanh niên giơ quạt giấy hoa trên tay, dấy lên một ngọn lửa màu tím, đốt cháy bàn tay Dương Thần!

Nhưng ánh sáng chói lọi vừa đụng tới Dương Thần, chỉ là một tiếng nổ “ziiiiiii” vang lên, cũng không có bất kỳ một lực cản nào!

Trong sự kinh ngạc của cậu thanh niên, liền đã bị bàn tay cứng như sắt thép của Dương Thần túm chặt cổ!

Sắc mặt Dương Thần lúc này rốt cục tối đen, lạnh giọng nói:

- Ông đây ghét nhất có người dám uy hiếp ông, tuy rằng ông không biết hiện giờ đang ở đâu, nhưng cũng không đến nỗi ông phải sợ ai.

- Tốt nhất mày hãy ngoan ngoãn nói với ông, đây là nơi nào, chúng mày là ai, giải thích rõ ràng tất cả những gì mày biết cho ông, có bao nhiêu, nói bấy nhiêu, nếu không cùng lắm thì ông giết mày, tiếp tục tìm người khác để hỏi…

Trong con ngươi của cậu thanh niên tóc tím dường như bốc cháy lên một ngọn lửa màu tím:

- Anh dám uy hiếp tôi… Người mới đến… Cho anh biết được sự lợi hại của Tâm Ma của tôi!

Một đám chân nguyên màu đen giống như sương mù bay lên, phát ra từ khắp cơ thể cậu thanh niên tóc tím, giống như thực chất!

Hơi thở âm trầm hắc ám này, khiến nội tâm Dương Thần không khỏi bồn chồn, tựa như vô số cảm xúc tiêu cực, vào thời khắc này muốn bị đốt cháy lên!

Dần dần, một bóng dáng giống như một ác ma được hình thành phía sau cậu thanh niên, hai mắt đỏ tươi như hổ rình mồi nhìn Dương Thần!

Lực chân nguyên của cậu thanh niên tóc tím tại thời khắc này đột nhiên tăng vọt! Giống như một người khác, chân nguyên tràn đầy hơi thở âm u, bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ, ý đồ đánh văng Dương Thần!

Chân nguyên dồi dào cưỡng chế, khiến Tuệ Lâm ở cách đó không xa chỉ có thể chạy thật xa để trốn tránh theo bản năng, sợ bị nhiễm phải.

Nhưng Dương Thần lại lù lù bất động, tu vi chung quy đã trấn áp hắn một cách vững vàng, cho dù thực lực của cậu thanh niên này gần như gấp bội, cũng vẫn không thể làm cho Dương Thần thật sự phải chịu uy hiếp!

Tuy nhiên, phương thức trở nên mạnh mẽ một cách kỳ quái này, cái gọi là “Tâm Ma”, thật sự khiến Dương Thần chấn động!

Cảm nhận được lực chân nguyên u ám không ngừng có ý đồ gặm nhấm bản thân, tay trái của Dương Thần dấy lên một đám thiên hỏa sáng quắc màu bạch kim!

Cậu thanh niên tóc tím thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi, thất thanh kêu lên:

- Tam Muội Chân Hỏa.

Tiếng hô này, cũng làm cho hơi thở âm tà trên người cậu ta trở thành hư không!

Tam Muội Chân Hỏa vốn chuyên khắc phục những khí âm hàn hiểm ác, dựa vào khoảng cách gần như vậy, khiến cậu thanh niên tóc tím tạm thời không còn tự tin!

Dường như tương đối sợ hãi ngọn lửa thiêu đốt này, cậu thanh niên tóc tím cuối cùng cũng chịu thua, cười cứng ngắc nói:

- Vị huynh đài này… Anh… Thực lực của anh quả thực cao hơn tôi rất nhiều, là tại hạ có mắt như mù… Không bằng… Không bằng hãy ngồi xuống nói chuyện một chút…

Dương Thần không khỏi cười to:

- Tôi còn tưởng rằng cậu đường đường là nam tử hán, xem ra cậu và tướng mạo của cậu thực sự rất môn đăng hộ đối, chính là một chàng công tử bột.

Dương Thần cũng không thực sự muốn làm thịt người này, chưa quen cuộc sống nơi đây, tùy tiện giết chết người thực sự mang tới đại họa cũng không được lợi gì, huống chi người này xem ra cũng không ngốc, sẽ không thể thực sự đem sinh mạng ra để đổi lại sự tôn nghiêm nhất thời.

Sau khi thả cậu thanh niên tóc tím ra, Dương Thần thổi một hơi, dập tắt ngọn lửa trên tay, một động tác nhẹ nhàng bâng quơ này, nhưng lại khiến cho cậu thanh niên tóc tím rùng mình một cái.

Có thể tùy tay nặn ra Tam Muội Chân Hỏa? Đó là pháp thuật thần thông gì vậy?

Dương Thần gọi Tuệ Lâm tới kiên nhẫn ngồi chờ, sau đó ra hiệu cho cậu thanh niên tóc tím, bắt đầu giảng giải tất cả những thứ mà bản thân còn chưa hiểu rõ.

Cậu thanh niên tóc tím có chút kiêng nể ngồi hơi xa một chút, sửa sang lại những sợi tóc rối, mới bắt đầu giảng giải:

- Nếu hai người mới tới đây, vậy hẳn là trước khi đến, từng nhìn thấy “Tháp Thông Thiên” chăng?

- Tháp Thông Thiên?

Dương Thần và Tuệ Lâm hai mắt nhìn nhau, hỏi:

- Thứ cậu nói, là tháp Tỏa Yêu của Thục Sơn?

Cậu thanh niên tóc tím vỗ vỗ đầu:

- Đúng vậy đúng vậy, quên mất nói, “Tháp Thông Thiên” đó nghìn năm trước đây, bị một đám người của Thục Sơn phái đổi tên thành “Tháp Tỏa Yêu”, nhưng cùng là một, hai cái tên này ở chỗ chúng tôi đều có thể dùng.

- Cậu biết Thục Sơn phái?

Dương Thần buồn bực nói.

Cậu thanh niên tóc tím cười ha hả nói:

- Vốn là không biết, nhưng ở “Vạn yêu giới” này, gần như cứ cách một khoảng thời gian, đều có những “người mới đến” vào bên trong giống như hai người, có khi có thể là một vài năm, có khi lại là mấy trăm năm.

- Bất kể là một vài năm hay là mấy trăm năm, những người tiến vào, luôn có thể đem các loại tin tức của thế giới bên ngoài vào trong, bất luận là ngôn ngữ, văn hóa, triều đại thay đổi, cái gì cũng có, đó cũng là lý do tại sao, chúng sinh bên trong “Vạn Yêu Giới” của chúng tôi, có thể biết được rất nhiều sự việc bên ngoài.

- Nơi này, gọi là “Vạn Yêu Giới”? Chẳng lẽ, mọi người đều là yêu quái?

Dương Thần nhíu mi hỏi.

Tuy rằng từ hỗn độn bên trong “Hỗn Độn đỉnh”, sẽ không khó tưởng tượng, bắt đầu thời kỳ thượng cổ, yêu quái mãnh thú có lẽ đều có thể tồn tại, nhưng lại chưa từng ngờ tới, bản thân có thể giao tiếp với các loại yêu quái.

Cậu thanh niên tóc tím vuốt vuốt sợi tóc, có vẻ có chút kiêu ngạo nói:

- Trên thực tế, tại hạ vẫn là Ma Tu, coi là loài người, nhưng ba con thú Xuyên Sơn vừa rồi, là yêu quái thực sự. Ở “Vạn Yêu Giới” này, tuyệt đại đa số vẫn là Yêu tộc, tiếp theo là Ma Tu giống như tôi, cuối cùng, là một bộ phận tu sĩ nhân loại bình thường cực kỳ thưa thớt…

- Đúng rồi, còn chưa nói tên, tại hạ họ Tử, tên chỉ một chữ “Mạch”, có thể gọi tôi là Tử Mạch…

Tử Mạch chậm rãi nói, nhưng lại thực sự sợ hãi chân hỏa mà Dương Thần sử dụng, dù sao cũng không phải là việc gì cần giấu diếm, liền bắt đầu lục tục giải thích…

Tất cả những điều này, cần phải nói từ thời kỳ thượng cổ mấy vạn năm trước.

Thời kì đó, các loại thú dữ, mãnh thú, cũng dần dần nhanh nhẹn hiểu biết, hóa thành hình người, trở thành Yêu tộc.

Mà cùng lúc đó, các nhân vật đại thần thông thời kỳ thượng cổ là những người đầu tiên bước vào thiên đạo tối cao, đối với thế giới mà Yêu tộc tàn sát bừa bãi nhân loại, cực kỳ bất mãn.

Tận mắt nhìn thấy những tộc người thời kỳ đầu dần dần bị diệt vong, những cao thủ vốn không muốn tham dự vào cuộc đấu tranh giữa Yêu tộc và loài người, rốt cục cũng bất an.

Thừa lúc những cao thủ trong Yêu tộc còn chưa đủ sức để chống lại loài người, những đại tiên thượng cổ này, dẫn theo rất nhiều tu sĩ, bắt đầu tiến hành bao vây khống chế đối với Yêu tộc.

Nhớ lại đều là lòng nhân ái của các sinh linh, cũng không muốn hủy hoại huyết mạch thiên địa đồng sinh với Yêu tộc, những đại tiên siêu phàm nhập thánh, quyết định chia cắt thế giới của một lượng lớn Yêu tộc và loài người!

Vạn Yêu Giới, vốn là một thế giới chưa từng được khai thác, là một không gian đặc thù trong phạm vi địa cầu.

Có thể nói, là những nhân vật đại thần thông đó sau khi đã đả thông một nơi hoàn toàn mới, đúng lúc phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới!

Thế giới này chỉ có một khối lục địa mênh mông, thích hợp cho một lượng lớn các Yêu tộc dừng lại sinh sôi nảy nở, đồng thời, linh khí của thế giới này cực kỳ loãng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự sinh tồn của Yêu tộc.

Tuy nhiên, bởi vì thế giới này cũng không phải do con người khai thác, mà nó vốn đã tồn tại, vậy nên, thế giới này vẫn tràn ngập vô số những bí ẩn mà các thần tiên thượng cổ cũng không thể hiểu hết.

Để có thể đưa một lượng lớn Yêu tộc vào thế giới này, các thần tiên thượng cổ đó phải hợp lực để tạo ra một “Tháp Thông Thiên”.

Cái tháp khổng lồ này vừa có thể khống chế và bắt giữ yêu quái, tiên khí cao cấp tà vật này, lại cũng là cửa chính ra vào của Vạn yêu giới.

Yêu tộc bị các đại tiên thượng cổ cưỡng ép bắt giữ, cũng hăm dọa đã tiến vào Vạn yêu giới, từ mấy vạn năm trước đã cắm rễ tại đây.

Mà sau khi Yêu tộc tiến vào Vạn yêu giới, một đám “Ma Tu” lấy “Ma Đạo” để tu hành, cũng bởi vì sinh ra va chạm cọ xát với tu sĩ chủ lưu, bị cho là “dị đoan”, cũng gần như đều bị đưa vào Vạn yêu giới này.

Sở dĩ xưng là “Ma Tu”, là vì nhóm tu sĩ này, ngoại trừ việc lợi dụng linh khí thiên địa để tăng cường tu vi giống như các tu sĩ khác, đồng thời còn tu luyện “Tâm Ma” của bản thân!

Thông thường, tu sĩ muốn nâng cao tu vi, cần phải nâng cao tâm cảnh, tiêu diệt “Tâm Ma” của bản thân, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Ma Tu, lại có phương pháp trái ngược, lấy việc không ngừng tăng cường “Tâm Ma” của bản thân, tiến hành đồng bộ, để đạt được mục đích tu vi đột phá mạnh mẽ, nghịch thiên tới cực hạn!

Loại Ma Tu này, sức chiến đấu không những càng ưu việt, càng có thể sử dụng phương thức chiến đấu “Tâm Ma Phụ Thể”, “Tâm Ma Phân Thân”, sức mạnh đột nhiên tăng gấp đôi, thậm chí là mấy lần!

Tuy nhiên, cũng bởi vì tính không ổn định của tâm ma, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tàn sát lung tung bừa bãi, khiến cho người người oán trách, bị coi là “dị đoan”, đưa vào Vạn yêu giới.

Đa số khí tà ác âm u của chân nguyên Ma Tu ngưng trọng, Tháp Tỏa Yêu tự nhiên không dễ dàng bắt giữ.

Lúc đầu, những Yêu tộc và Ma Tu bị giam lại, đặc biệt là những thiên yêu, thiên ma một tay che trời, đều muốn xông ra, nhưng sau đó, đám cao thủ này phần lớn là mặt xám mày tro, cũng do đó mà bỏ mạng.

Chỉ bởi vì, muốn ra khỏi Vạn yêu giới, phải đi đến hồ Thông Thiên ở giữa đại lục, bên trong Tháp Thông Thiên treo trên hồ, trải qua thử thách của chín mươi chín Tử thanh thần lôi, mới có thể có cơ hội ra ngoài.

Tử thanh thần lôi cũng không phải là tam đại thiên lôi trong cửu thiên thần lôi kiếp, chỉ là một loại thần lôi trong Vạn yêu giới, đối với khí tức hắc ám như yêu khí, ma khí, có tác dụng khắc chế cực mạnh.

Tháp Thông Thiên này, cũng là do bị coi như thể quán chú của Tử thanh thần lôi, mới kiên cố một cách khác thường!

Mấy vạn năm qua đi, chưa từng nghe nói có ai có thể kháng trụ chín mươi chín Tử thanh thần lôi, bình yên đi ra ngoài, có chăng chỉ là vô số những thi thể cao thủ có thần hồn đều bị diệt vong.

Dần dần, tất cả những sinh linh trong Vạn yêu giới, ý thức được việc ra ngoài gần như là không thể, mới bắt đầu tiếp nhận thế giới hoàn toàn mới này.

Mà vận mệnh của Vạn yêu giới, trong tình trạng trở thành Yêu tộc, Ma Tu chiếm lấy giang sơn.

Do Yêu tộc cũng được, Ma Tu cũng được, đều có thọ nguyên, luôn luôn có cao thủ ngã xuống, cũng luôn luôn có những người mới vùng dậy, vận mệnh cũng nhiều lần biến hóa trong vài vạn năm trở lại đây…

- Vùng đất mà chúng ta đang đứng, chính là rừng rậm Yêu Dạ, là phạm vi lãnh địa của cung Ngọc Hồ, đi về phía Bắc, lại là lãnh địa của Ma Tu chúng tôi, địa giới Tử Trúc Lâm, mà ở phương đông xa xôi, chính là bộ tộc cường đại nhất trong các Yêu tộc, Long cốc mà Long tộc chiếm giữ.

Tử Mạch hơi khôi hài nói:

- Dương lão đệ, tôi năm nay đã hơn ba trăm tuổi, xem ra nhất định vượt qua anh rồi.

-

Là một huynh trưởng, tôi khuyên anh một câu, thần thông của anh mặc dù cao hơn so với tôi, nhưng không thể cao hơn những cường nhân đứng đầu trong Yêu tộc và Ma Tu, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại bên trong Vạn yêu giới, anh muốn ra ngoài, chỉ sợ cả đời này cũng vô vọng rồi…

Tuệ Lâm ngồi bên cạnh vẫn liên tục lắng nghe khi nghe được những lời này, hết sức kinh hãi, tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn Dương Thần, lại phát hiện ra khuôn mặt của người đàn ông không một chút lo lắng và sợ hãi.

Dường như Dương Thần hoàn toàn không coi cảnh cáo này là một việc quan trọng gì.

- Cậu cũng biết đến ảo cảnh, cùng Hồng Mông, và đại trận trong ảo cảnh?

Dương Thần đột nhiên hỏi.

Tử Mạch hơi ngạc nhiên, hơi khó lý giải tại sao Dương Thần lại có thể bình tĩnh như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu nói:

- Từng nghe nói qua, Hồng Mông đó có lẽ chỉ là một vài tu sĩ ở đoạn kết của trào lưu tổ chức và thành lập nên, cùng thời điểm với tổ tiên của chúng tôi, đối địch với những đại tiên thượng cổ, đó cũng không phải là một điểm quan trọng gì…

- Còn về đại trận trong ảo cảnh đó, nghe nói cũng chỉ trấn áp được một lượng lớn mãnh thú, yêu ma thời thượng cổ, nhưng tôi nghĩ có lẽ sau khi chế tạo xong “Vạn yêu giới”, mới tạo ra đại trận do một người khác tạo ra.

- Ý của cậu là, Yêu tộc và Ma Tu trong Vạn yêu giới, mạnh hơn yêu ma trong đại trận thượng cổ, đúng không?

Tử Mạch trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu:

- Vậy cũng chưa chắc, một số mãnh thú và thần thú thượng cổ bất tử bất diệt, tuy rằng chỉ là tin đồn, nhưng nếu tồn tại, dứt khoát sẽ không thua kém những tổ tiên, những cao thủ đứng đầu trong Vạn yêu giới của chúng tôi. Sở dĩ sau khi hoàn thành Vạn yêu giới, lại bố trí một đại trận, tôi nghĩ phần lớn là do khoảng cách niên đại tương đối lớn.

- Theo tôi được biết, sự tồn tại của đại trận cũng đã được hơn hai vạn năm, nhưng Vạn yêu giới gần năm vạn năm trước đã xuất hiện. Đại tiên thượng cổ khi đó, tất nhiên sẽ không giống với đại tiên thượng cổ hai vạn năm trước. Có lẽ chúng tôi không hiểu nhiều lắm, thậm chí quên mất sự tồn tại của Vạn yêu giới…

- Anh phải biết rằng, văn minh nhân loại, cho dù là văn minh tu hành, cũng không thể luôn luôn tiếp diễn, sẽ có đứt gãy, nhưng qua hai vạn năm, đã đủ để cắt liên lạc rồi.

Dương Thần gật gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, thời gian chư thần đến địa cầu, là hơn hai vạn năm trước, mà trước đó, đại trận thượng cổ đã tồn tại rồi.

Tuy rằng chưa chắc đã có Vạn yêu giới rộng lớn như vậy, nhưng đại trận thượng cổ có lẽ cũng là một nơi phong ấn cực kỳ bí hiểm, bằng không cũng không thể khống chế nổi Zeus.

Cho dù nói thế nào, lúc này thực sự đã rơi vào “đại sự” rồi.

Bản thân theo lý thuyết không phải là Yêu tộc, cũng không phải là Ma Tu, lại bị cái tháp này bắt giữ, phân nửa là do Hỗn Độn thật sự hung ác quá mức.

Chả trách Hỗn Độn lúc đó sợ hãi như vậy, mấy lão biến thái làm ra pháp bảo năm vạn năm trước, nói là thần khí cũng không phải quá đáng, có thể không sợ sao?

Chỉ tiếc rằng bản thân còn làm liên lụy đến Tuệ Lâm, mà tên Văn Thao đó… Âm dương kỳ quái, năng lượng phản vật chất thực sự quá tà dị, bị bắt thì có thể hiểu được, chỉ hy vọng đừng gây ra đại phong ba ở Vạn yêu giới.

Nếu chết rồi cũng tốt, nếu còn có thể “ăn thịt người” khắp nơi giống như ở bên ngoài, lần này đổi thành “ăn thịt yêu quái”, vậy sẽ xui xẻo vô cùng!

Khi nơi này vẫn không có cách nào nhờ cậy vào lực thiên địa, không gian pháp tắc cũng do ở vào dị không gian, nên khó có phản ứng.

Đương nhiên, có lẽ do tu vi không gian pháp tắc của bản thân, không uyên thâm như Athéna bọn họ, nên không thể phân tích không gian nơi đây.

Bản thân phải gặp Văn Thao một lần nữa, ngoại trừ cưỡng ép sử dụng Hỗn Độn đỉnh để hút ra, cũng khó mà đối chiến lâu dài.

Sau hơn nửa ngày Tử Mạch giảng giải đâu vào đấy, sắc trời đã về đêm, nhìn thấy Dương Thần cũng không còn chi tiết nào muốn hỏi, liền đứng lên nói:

- Dương lão đệ, lần này tôi ra ngoài, chẳng qua là muốn tìm vài gốc hoa cỏ hiếm trên địa bàn cung Ngọc Hồ, đem về nhà nuôi dưỡng.

- Nơi này là khu vực sát biên giới của rừng Yêu Dạ, vốn tưởng rằng cố ý đi đường xa để trở về, là có thể tránh được phiền toái, không ngờ lại gặp phải ba con yêu quái Xuyên Sơn trong bảy mươi hai đại yêu.

- Anh ra tay giúp tôi, chắc hẳn đã làm cho bản thân bị bại lộ, ở địa bàn của cung Ngọc Hồ cũng phải cẩn thận một chút. Tôi biết anh muốn đến tháp Thông Thiên xem xét, nếu muốn an toàn, đại khái có thể từ địa giới Ma Tu của chúng tôi vòng quanh hồ Thông Thiên về phía trước.

- Theo như vị trí địa lý của Vạn yêu giới mà cậu nói, đi từ chỗ các cậu, chẳng phải vượt qua một quãng đường xa sao?

Dương Thần lắc đầu nói.

- Nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc gặp phải vòng vây của cao thủ cung Ngọc Hồ, cung chủ Cửu Vĩ Thiên Hồ của cung Ngọc Hồ là cao thủ số một của Vạn yêu giới, thiên yêu cửu phẩm đỉnh cao, ba mươi sáu thiên yêu, bảy mươi hai đại yêu dưới cô ta, thực lực không tầm thường, anh cần suy nghĩ cẩn thận.

Tử Mạch khuyên nhủ.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi Dương Thần đã biết được, cấp độ tu vi của Vạn yêu giới, thông thường chia làm chín phẩm, mỗi tam phẩm là một cấp độ lớn.

Có thể hóa thành hình người, là tiêu chí trọng yếu để phân định yêu quái có thể vào phẩm cấp, không thể hóa thành hình người, thông thường chỉ có thể được coi là Hóa Thần Kỳ của tu sĩ, thậm chí còn chưa đạt đến Hóa Thần Kỳ.

Do Vạn yêu giới cũng không tồn tại thiên kiếp, tu vi của yêu quái cũng chỉ có thể phán đoán từ cảnh giới

Từ nhất đến tam phẩm vẫn là tiểu yêu, tiểu ma, từ tứ đến lục phẩm có thể coi là đại yêu, đại ma, đã tương đối ít, nhưng từ thất tới cửu phẩm, chính là thiên yêu, thiên ma!

Theo như quan sát của Dương Thần, vào nhất phẩm, liền tương đương với một tầng của tam dương chân hỏa kiếp, lục phẩm mà Tử Mạch đạt tới, tương đương với cấp “Nhược Thủy”.

Tu vi của bản thân hiện giờ ở Thái thanh thần lôi kiếp, có lẽ là thất phẩm.

Tuy nhiên, do những thứ này đều không có một định tính rõ ràng, mạnh yếu cũng không thể từ phẩm cấp mà vơ đũa cả nắm.

Giống như bên ngoài, tính đặc thù của “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, hơn nữa còn có công pháp khác biệt mà sức chiến đấu có được cũng không tương đồng, bản thân dường như mạnh hơn quá nhiều so với cao thủ thất phẩm bình thường của thế giới này.

Số lượng thiên yêu và thiên ma, ở khắp Vạn yêu giới, không đến hơn hai trăm, mà một cường nhân duy nhất trong đó được vào cửu phẩm đỉnh phong, chính là cung chủ cung Ngọc Hồ.

Nghe nói Cửu Vĩ Thiên Hồ đó cũng là một vị thiên yêu có tuổi thọ lớn nhất trong toàn bộ Vạn yêu giới, nhưng hiếm có người hiểu biết chính xác về bối cảnh của nó, cô ta tối thiểu cũng quản lý vô số yêu ma trên địa bàn của mình.

Có lẽ đã chọc phải con hồ yêu nghe đáng sợ đó, dù sao theo lý thuyết, cửu phẩm đỉnh phong tương đương với Ngọc Thanh thần lôi kiếp đỉnh phong!

Thế nhưng truyền thuyết về những tu sĩ của hai vạn năm trước, gần như không một ai vượt qua Thần lôi kiếp.

Nhưng điều mà Dương Thần quan tâm nhất vào giờ phút này, là làm sao để nhanh chóng đi qua tháp Thông Thiên, quay về bên ngoài, vợ và con đang đợi ở nhà, còn có một đám hồng nhan tri kỷ, lý trí biết rằng không thể cấp bách, nhưng dù sao vẫn muốn ra ngoài thật nhanh chóng.

Tử Mạch khuyên giải nhiều lần, đều bị Dương Thần từ chối, đành phải từ bỏ, dường như có chút không cam lòng, nhưng vẫn cáo từ rồi rời đi.

Dương Thần cảm thấy tên này đột nhiên gắng hết sức mời mình cùng đồng hành là có mưu đồ, nhưng cũng lười truy vấn.

Mặc dù đã về đêm, nhưng Dương Thần vẫn đem theo cả Tuệ Lâm, tiếp tục đi về hướng Đông Bắc.

Tuệ Lâm cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo, có cô đi cùng, khiến Dương Thần cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Căn cứ vào cách nói của Tử Mạch, đi thẳng về phía đông ba đến bốn ngày nữa, là có thể tới địa giới cung Ngọc Hồ, một trong những thành trì lớn nhất, thành Bạch Vân.

Theo lý thuyết, tiến vào thành trì của Yêu tộc cũng không thỏa đáng, nhưng ở đó, có thể tìm thấy linh thạch bổ sung linh khí, cùng với yêu thú thuần hóa với tư cách là công cụ để thay thế việc đi bộ.

Hơn nữa, khoảng cách đường thẳng, vượt qua thành Bạch Vân là cách hồ Thông Thiên gần nhất, Dương Thần cũng không có ý định tránh đi.

Dương phủ, Yến Kinh.

Dương Thần và Tuệ Lâm mất tích đã hơn ba ngày ba đêm.

Toàn bộ biệt thự vì cái chết của Dương Liệt, tiến hành lễ tế, lo liệu việc tang lễ.

Nhưng, ngoại trừ sự bi thương vì Dương Liệt đã qua đời, toàn bộ những người già trẻ trong biệt thự, đều cảm thấy sợ hãi và lo lắng vì việc mất tích của Dương Thần.

Trong phòng khách riêng, Dương Công Minh rõ ràng có chút mệt mỏi vì đã ba ngày không được nghỉ ngơi, ngồi cùng với vợ chồng Dương Phá Quân,Quách Tuyết Hoa, đôi mắt Quách Tuyết Hoa đã sưng đỏ vì khóc, vẻ mặt đờ đẫn.

Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng, ôm Lam Lam ngồi một góc, giữ im lặng, cô bé tiểu mập có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề của những người lớn, cũng khôn ngoan không nói lời nào so với những ngày thường.

Với tư cách là một vị khách duy nhất, Vân Miểu sư thái thần sắc buồn bã, nhìn vào những người của Dương gia quanh phòng, than thở nói:

- Lão nguyên soái, tôi tự mình mang theo đệ tử trong phái, điều tra toàn bộ Thục Sơn, cũng dùng trăm phương ngàn kế để điều tra sự xuất hiện kỳ lạ của tháp Tỏa Yêu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thật sự rất xin lỗi…

Dương Công Minh chậm rãi khoát tay áo:

- Cháu gái duy nhất của Lâm gia không phải cũng mất tích sao? Tôi biết bà đã cố gắng hết sức.

Vân Miểu nghĩ tới Tuệ Lâm cũng theo đó mà mất tích, cũng có chút chua xót:

- Cháu gái của tôi cũng là đứa bé có số khổ, từ nhỏ cha mẹ đã hi sinh ở nước ngoài, đến giờ vẫn không biết tung tích. Tôi chỉ mong sao nó với Dương Thần ở cùng một chỗ, nếu có sự chăm sóc của Dương Thần, dù đi đến nơi nguy hiểm nào, vẫn còn có cơ hội sống…

- Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định hai đứa vẫn còn sống.

Quách Tuyết Hoa bỗng nhiên đứng dậy, mắt ngấn lệ nói như đinh đóng cột:

- Chúng ta không nên khóc sướt mướt, Dương Thần, thằng bé đó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Tôi chỉ còn lại một đứa con như vậy, nó nhất định sẽ không thể xảy ra chuyện gì… Không thể…

Dương Phá Quân đứng lên nhẹ nhàng đỡ lấy vai của vợ, an ủi nói:

- Tuyết Hoa, em bình tĩnh một chút, dù sao thì hiện tại cũng không phát hiện ra một tin tức xấu nào, có thể vài ngày nữa Dương Thần sẽ đem theo tiểu thư của Lâm gia quay trở về.

Quách Tuyết Hoa gắng sức gật đầu, cố gắng gạt bỏ để tươi cười:

- Đúng vậy… Nhất định là như vậy, Dương Thần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…

- Được rồi, chuyện của Dương Thần và Lâm Tuệ, hãy để Vân Miểu tiếp tục tìm kiếm, nhưng những người chúng ta ở đây, không thể làm loạn chỗ này lên.

Dương Công Minh trầm giọng nói:

- Tuy rằng hiện tại Yến Kinh xem như đã thái bình, nhưng nếu để một vài tên tiểu nhân gian tà biết được Dương Thần đã mất tích, khó mà bảo đảm có vài ý kiến không nên có…

- Vậy nên, trước khi Dương Thần trở về, tin tức này, cần phong tỏa hết khả năng, mọi người rõ chưa?

Bị Dương Công Minh nhắc tới như vậy, mọi người có mặt mới tạm thời thoát ra từ trong bi thương, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Đúng vậy, Dương gia hiện giờ, xem như vừa mới đại sát tứ phương, danh tiếng có một không hai, nhưng lại dựa vào thực lực mang tính tuyệt đối của Dương Thần, những người căm thù Dương gia, không thể không phục.

Mà hiện giờ, Dương Thần mất tích, nếu gặp phải phiền toái, ai có thể chống lưng?

Ba ngày qua đi, Dương Thần mới đem theo Tuệ Lâm vượt qua rừng rậm, tiến vào một vùng núi bao quanh giải đất bình nguyên.

Vạn yêu giới này tuy rằng chỉ có một khối đại lục, nhưng thực sự không nhỏ, hai ngày sau đó, Dương Thần thực sự không thể nhịn được nữa, mạo hiểm gặp địch, đem theo Tuệ Lâm dùng cách thức bay vút tương đối tiết kiệm chân nguyên, đi đường rừng, mới rút ngắn được một chút lịch trình.

Bên ngoài đại lục Vạn yêu giới, nghe nói chưa từng có ai qua được bờ bên kia của “Vô tận hải”, mà tất cả các con sông, đều bắt đầu từ hồ Thông Thiên ở trung tâm vạn yêu giới, phân ra bốn phương tám hướng chảy về Vô tận hải.

Thành Bạch Vân bên trong lãnh địa cung Ngọc Hồ, đúng là do một dòng sông lớn mênh mông rộng đến hàng chục dặm chảy qua.

Do hơi nước dư thừa trên mặt sông, hàng năm luôn có mây mù lượn quanh, nên được đặt tên là thành Bạch Vân.

Nói là thành trì của Yêu tộc, nhưng lại cực kỳ giống với thành trì của loài người cổ đại của Hoa Hạ, kiến trúc đặc sắc mang phong vị cổ xưa từ thời Hạ Thương Chu, đến Đường Tống Minh, đều được thể hiện ở đây.

Duy nhất có một điểm khác nhau đó là thành trì này không có tường thành, phòng nhà đình đài đều được kiến tạo kiểu chắp vá, con đường xuyên suốt qua giữa.

Tất cả những điều này cũng không làm cho hai người Dương Thần cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì các triều đại đổi thay, luôn luôn có Yêu tộc, Ma Tu đủ loại bước vào thế giới này.

Sau khi đem nền văn minh thế giới bên ngoài vào trong Vạn yêu giới, các Yêu tộc cũng tự nhiên mà hình thành không ít văn hóa giống như thế giới bên ngoài.

Dù sao, trí tuệ và sự linh hoạt được mở ra, Yêu tộc hóa thành hình người, giống như Ma Tu, cũng đã có đầy đủ lối suy nghĩ của nhân loại.

Nhân loại từ thượng cổ tới nay, liền khai triển thành vạn linh, Yêu tộc bắt chước cuộc sống quần cư của loài người, cũng theo quy luật thiên địa tự do trong tăm tối.

Tuy nhiên, thời gian ở đây, rõ ràng vẫn dừng lại ở mấy trăm năm trước của Hoa Hạ, điều này với sự tàn lụi từ từ của giới tu hành Hoa Hạ, không có nhiều tu sĩ được tiếp xúc với tháp Tỏa Yêu, cũng có quan hệ rất lớn.

- Anh Dương, chúng ta cứ đi vào thành như vậy sao? Yêu tộc ở đó có căm thù chúng ta hay không?

Đứng ở sườn núi cao, Tuệ Lâm lo lắng hỏi.

- Cho dù thực sự là như vậy, cũng nên đi xem, thứ nhất, anh không hoàn toàn tin tưởng vào những điều Tử Mạch nói, muốn đi xác nhận một chút, ra khỏi Vạn yêu giới này có phải thực sự chỉ có tháp Thông Thiên hay không, thứ hai, tìm yêu thú dùng thay thế đi bộ, và linh thạch có thể bổ sung linh khí, cũng có thể giúp chúng ta tiết kiệm thời gian, bảo đảm an toàn.

Tuệ Lâm cúi đầu tự trách:

- Nếu tu vi của em cao một chút thì tốt, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa đột phá, nơi này chỉ cần Yêu tộc biến hình, cũng đã lợi hại hơn em rồi, nếu có chiến đấu, chỉ có thể gây cản trở cho anh thôi.

Dương Thần cười nói:

- Em không biết đàn ông thích bảo vệ những phụ nữ yếu ớt sao? Nếu như phụ nữ ai cũng đều dũng cảm, còn cần đàn ông để làm gì? Em có nhược điểm như vậy mới tốt, bằng không sẽ không có ai yêu đâu.

- Nếu thực sự như vậy thì tốt rồi… Bằng không anh sao có thể không tiếp nhận em.

Tuệ Lâm u oán nói.

Dương Thần đau đầu hít một luồng khí lạnh, lúng túng nói:

- Cô bé này, không có chuyện gì lại nhắc đến những cái đó làm gì, lá gan càng lúc càng lớn.

Bỗng nhiên giống như lấy hết dũng khí, Tuệ Lâm vểnh môi nói:

- Người nhát gan thì có gì tốt, mấy ngày hôm nay, em đều đã nghĩ kỹ rồi, chẳng may thực sự không tìm ra cách để về nhà, chúng ta chỉ có thể sống ở đây, còn quan tâm tới luân lý đạo đức thế tục gì nữa, còn có khúc mắc gì mà không thể cởi bỏ?

Dương Thần ngạc nhiên, cũng không dám nghĩ nhiều, bất đắc dĩ thở dài:

- Đừng nói những lời này nữa, đi nhanh đi.

Tuệ Lâm cũng sợ Dương Thần tức giận với mình, ngoan ngoãn gật đầu, lẽo đẽo đuổi theo.

Từ bãi đất cao đi xuống dưới, tiến vào thành Bạch Vân, cũng không mất bao nhiêu thời gian, khi hai người xuất hiện trong thành, không ít Yêu tộc mặc quần áo khác nhau, dùng những ánh mắt khác thường nhìn hai người.

Nhưng cũng chỉ nhìn mấy lần như vậy, cũng không có người nào chủ động đến gần, cũng không xuất hiện phiền toái như trong dự đoán.

Nơi này có quán trà, có nhà hàng, còn có các loại cửa hàng, ngoại trừ một vài yêu thú chưa khai hóa có diện mạo khác nhau trên đường phố bị coi như ngựa để sai khiến ra, cũng không khác lắm với thành trì Hoa Hạ cổ đại.

Tất cả những thứ này đối với Dương Thần và Tuệ Lâm mà nói, tương đối mới lạ, nhưng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Khi tới trước cửa một lầu các lớn có lụa đỏ phấp phới, hương hoa ngào ngạt, bỗng nhiên một nữ yêu ăn mặc lộ liễu chặn đường đi của Dương Thần.

Nữ yêu này để mái tóc dài của người phụ nữ cổ xưa, đeo những cái trâm Phỉ Thúy vàng bạc, mặc váy dài thấp ngực màu đỏ, viền lụa màu vàng kim, ép lấy đỉnh núi tuyết cao vút, lộ ra cánh tay ngọc trắng như ngó sen, bả vai thơm mát trắng nõn.

- Vị tiểu ca này, là người mới tới chăng?

Đôi mắt quyến rũ của nữ yêu tinh lóe lên sắc xuân cám dỗ, giọng nói mềm mại hỏi.

Dương Thần híp híp mắt, phát hiện ra trên lầu các này, còn có không ít nữ yêu tinh ăn mặc khoa trương giống nhau, đang bắn ánh sáng quyến rũ ra bốn phía nhìn mình, lập tức xem xét một chút nữ yêu trang điểm xinh đẹp này, gật đầu nói:

- Vào đến đây đã mấy ngày mà không hiểu ra sao cả, coi là người mới đến.

- Ha ha ha ha…

Nữ yêu cười nói:

- Tiểu ca thật thú vị, mấy vạn năm nay, những người vào Vạn yêu giới này, không phải ai cũng mang theo tà dị, bị tháp Thông Thiên đó bắt vào sao? Có gì mà không hiểu ra sao?

- Xem ra người mới đến có không ít, cho nên sau khi vào thành cũng không có ai đến đặt câu hỏi cho chúng tôi.

Dương Thần dò hỏi.

Nữ yêu mặt mày hớn hở nói:

- Đó không phải là giả mạo, không nói được nhiều, nhưng chung quy thỉnh thoảng cũng có người mới đến, tiểu ca cùng vị tiểu mỹ nhân này, mặc dù là loài người, nhưng trong Vạn yêu giới chúng tôi, cũng sẽ không đối đãi như những người khác loài, tiểu ca cứ yên tâm, bà chị tôi tên Hỉ Mai, không biết tiểu ca tên gì?

- Dương Thần.

- Hóa ra là Dương ca ca.

Hỉ Mai nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, đôi mắt quyến rũ như tơ dán vào Dương Thần, ngực thậm chí có thể cọ vào cánh tay Dương Thần, nói một cách vô cùng hấp dẫn:

- Dương ca ca, đã vào Vạn yêu giới này, thì nên hưởng thụ cuộc sống ở đây, hay là vào bên trong chơi cùng với đám chị em thế nào?

Dương Thần lúc này cuối cùng cũng xác nhận được đây là nơi nào, không nhịn được cười nói:

- Vạn yêu giới các cô, còn có kỹ viện?

Tuệ Lâm ở bên cạnh nhìn thấy Hỉ Mai đụng chạm vào Dương Thần, mặt nóng bừng, đã quay đầu đi chỗ khác, nghe thấy những lời này của Dương Thần, không khỏi giật mình nhìn sang.

Hỉ Mai cũng thản nhiên:

- Vậy có gì đâu, Yêu tộc chúng tôi cũng có thất tình lục dục, chẳng lẽ chỉ cho phép phụ nữ của loài người được bán thân, mà không cho phép yêu tinh chúng tôi hưởng lạc?

Dương Thần lúc này coi như đã thực sự hiểu được cái gì gọi là “Chúng sinh bình đẳng” rồi, dở khóc dở cười, giả bộ thở dài nói:

- Tôi nghe nói, trong Vạn yêu giới này, đều sử dụng linh thạch được thu thập trong Vô Tận hải làm tiền, tôi không có linh thạch để trả cho các cô.

- Dương đại ca!

Không đợi cho Hỉ Mai nói, Tuệ Lâm đã tức giận vô cùng, xấu hổ và giận dữ kêu lên:

- Anh không thể cùng cô ấy đi vào! Anh làm như vậy có xứng đáng với các chị đang đợi anh ở bên ngoài không?

Dương Thần cười khổ trong lòng, lúc này lại nhắc đến chuyện xưa của mình, buông buông tay:

- Vậy nên anh mới nói anh không có linh thạch.

- Anh…

Tuệ Lâm nhanh chóng điên lên, người đàn ông này rốt cuộc nghĩ như thế nào, chẳng lẽ ngay cả nữ yêu tinh cũng không buông tha, lại cố tình không đụng vào mình?

Hỉ Mai lại cười khanh khách nói:

- Không quan trọng, hiện giờ không có linh thạch, sau này chắc chắn sẽ có, “Yêu mị cư” chúng tôi có thể cho nợ, chơi xong rồi, sau này đến trả là được.

Dương Thần cảm thấy thú vị:

- Các cô còn có thể cho nợ? Không sợ tôi sẽ không trả sao?

- Nhìn anh nói, vừa nghe đã biết là người vừa đến chưa được bao lâu.

Hỉ Mai đắc ý nói:

- Nhưng đây là thành Bạch Vân, đại nhân Bạch Cưu là thành chủ của chúng tôi, là nhân vật nổi tiếng trong ba mươi sáu thiên yêu, là ái tướng của cung chủ cung Ngọc Hồ, ai dám quỵt nợ cửa hàng ở đây, chẳng phải là… Chết không có chỗ chôn sao?

Dương Thần vẻ chợt hiểu, do dự, vẫn lắc đầu:

- Không được, tôi cũng không biết làm thế nào để kiếm được linh thạch, nếu chẳng may không trả được nợ, chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao? Không bằng cô nói cho tôi biết, đến chỗ nào để có thể đào chút linh thạch, đến chỗ nào để có thể mua một vài yêu thú dùng thay thế việc đi bộ?

Hỉ Mai bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, hướng về Tuệ Lâm, cười nói:

- Dương ca ca, là muốn có được linh thạch chăng? Kỳ thực tiểu muội này, cũng có thể coi như vật tùy thân của anh, vậy trả cho anh một lượng lớn linh thạch.

- Nói tôi nghe một chút.

Dương Thần nói.

Hỉ Mai chép chép miệng, ý bảo Tuệ Lâm, nói:

- Tu vi của tiểu mỹ nhân này, ở Vạn yêu giới chắc chắn sẽ không sống được lâu, một yêu tinh biến hình, cũng có thể giết chết cô ấy, Dương ca ca có thể bảo vệ cô ấy trong chốc lát, nhưng không thể bảo vệ được cả đời…

- Không bằng giao cô ấy cho “Yêu mị cư” chúng tôi, để chúng tôi dạy dỗ một phen, có thể tiếp khách, như vậy, không những có thể dành được sự bảo hộ của thành chủ đại nhân, còn có thể kiếm được không ít linh thạch, lập thân bảo mệnh ở Vạn yêu giới.

Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Dương Thần, khóe miệng để lộ tia cười lạnh, chả trách chủ động như vậy, không phải là vì kiếm tiền, mà là muốn hỏi mua người…

Tuệ Lâm nghe được ý đó, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, theo bản năng dính chặt vào Dương Thần, níu lấy ống tay áo Dương Thần, sợ bị bán đi…

- Cô bé ngốc, sợ cái gì, anh là loại người nào chứ?

Dương Thần quay người vỗ vỗ vào tay Tuệ Lâm, không khỏi cười nói.

Tuệ Lâm cắn chặt môi, nhìn Dương Thần khổ sở đáng thương:

- Em… Em biết anh sẽ không thể, nhưng vẫn sợ…

Ở một vùng đất mà khắp nơi đều có Yêu tộc hùng mạnh hơn so với mình, cô gái khó tránh khỏi việc để lòng tự tin giảm tới mức thấp nhất, tất cả đều chỉ có thể giao cho Dương Thần.

Hỉ Mai hiểu rõ cười:

- Tiểu mỹ nhân, không phải chị xem thường em, nếu em cứ đi theo anh Dương như vậy, chỉ làm cho anh ấy thêm phiền phức. Khách ở đây đặc biệt thích phụ nữ loài người, nếu em đến đây, chị bảo đảm em sẽ được hưởng phú quý bất tận.

- Cho dù em không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho anh Dương, trông em thuần khiết như vậy, sẽ hấp dẫn một vài yêu tinh hư hỏng, anh Dương đem theo em, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến việc một vài Yêu tộc muốn cướp lấy em… Dù sao, cũng không phải mỗi yêu tộc, đều dễ nói chuyện như bà chị này như vậy…

Tuệ Lâm càng nghe càng sợ, đôi mắt trông mong nhìn Dương Thần, kéo kéo áo Dương Thần:

- Anh, chúng ta mau đi được không?

Dương Thần vốn còn muốn hỏi vài chuyện khác, nhưng nhìn thấy Tuệ Lâm đã vô cùng sợ, cũng đành nhanh chóng rời đi.

Hỉ Mai nhìn thấy Dương Thần hoàn toàn không để ý tới ý của cô, biết được có nói thêm gì đi chăng nữa cũng chẳng ăn thua gì, cười quyến rũ vài tiếng, liền tiễn hai người rời đi.

Đợi cho Dương Thần và Tuệ Lâm đi xa, Hỉ Mai ngửa đầu hướng về phía một nữ yêu trên lầu các nháy mắt.

Nữ yêu đó dường như nhận được tín hiệu gì, lắc mình một cái, nhanh chóng biến hóa thành một con chim nhỏ màu vàng kim, mau chóng bay mất tích…

Rời đi từ yêu mị cư, Dương Thần đem theo Tuệ Lâm đã trở lại bình thường đi lại vài vòng trong thành Bạch Vân, nhìn thấy đủ loại Yêu tộc muôn màu.

Hỏi một vài Yêu tộc có nét mặt hiền hòa, cũng hiểu ra vài chuyện, muốn ra khỏi Vạn Yêu Giới, quả thật cần đi đến hồ Thông Thiên ở trung tâm, trải qua chín mươi chín trọng Tử Thanh thần lôi của tháp Thông Thiên.

Chẳng qua, gần như mỗi yêu tộc đều tỏ vẻ hơi khuyên giải và giễu cợt, vào tháp Thông Thiên, quả thực là tự tìm đến cái chết…

Qua hỏi đường, Dương Thần tìm thấy hai chợ rao bán yêu thú làm vật cưỡi, nhưng lại phát hiện, những yêu thú có tốc độ thuần hóa tương đối nhanh này, giá cao chót vót, yêu thú có thể bay càng đắt hơn, cần có một lượng lớn linh thạch để tiến hành trao đổi.

Đối với cái thế giới khan hiếm linh thạch này mà nói, linh thạch có thể thu thập được trong Vô Tận hải, là để tiếp tế cho chiến đấu, và tăng thêm tư liệu trọng yếu của tu vi.

Khai thác linh thạch là vô hạn, Yêu tộc cũng được, Ma Tu cũng được, chỉ cần có thể lẻn vào Vô Tận hải, không e ngại những yêu thú hung mãnh trên biển thỉnh thoảng xuất hiện, ai cũng có thể thu thập được.

Chẳng qua, linh thạch bình thường đều bị chôn ở sâu trong đáy biển, khi phát hiện ra cực kỳ khó khăn, còn phải đối mặt với đủ loại cướp giật trên đường, bị tàn sát một cách hung ác nham hiểm, vậy nên sự may mắn có được cho tới nay có mức độ không cao.

Do sự nâng cao của tu vi cũng không che giấu nổi sự thật rằng không ai có thể ra khỏi Vạn Yêu Giới, vậy nên, cực ít người có thể thực sự lấy linh thạch làm tư liệu đột phá tu vi, phần lớn chỉ là đem theo bên mình một ít để bổ sung chân nguyên, hoặc sử dụng như tiền tệ.

Dương Thần hận không thể cướp sạch những thương gia trên đường và linh thạch của Yêu tộc, tuy nhiên loại hành vi “giật tiền” này, tất nhiên là gặp phải sự tấn công quần chúng của Yêu tộc, Dương Thần cũng không muốn chẳng lý do gì mà trở thành cường đạo bị người người đánh đập.

Không còn cách nào khác, Dương Thần đành ngoan ngoãn đem theo Tuệ Lâm ra khỏi thành, tiếp tục đi về phía Đông Bắc.

Ngay cả khi không có được con vật cưỡi, sau khi xuyên qua dãy núi Ngọc Hồ, cùng với hơn nửa địa bàn cung Ngọc Hồ, liền có thể tới được hồ Thông Thiên.

Đoạn đường này tuy rằng tương đối dài, nhưng Dương Thần biết rằng Vạn Yêu Giới cũng có quy củ của nó, không phải một thế giới hỗn loạn, cũng yên tâm phần nào, dám sử dụng nhiều chân nguyên hơn để tăng nhanh tốc độ.

Sau khi ra khỏi thành Bạch Vân hơn mười dặm, tiến vào giải đất đồi núi, những dãy núi xanh lục trùng trùng điệp điệp, ngước mắt vô biên, cảnh sắc làm vui lòng người.

Dương Thần định kéo Tuệ Lâm tăng tốc, nhưng lại nhận thấy ở phía trước có một lượng lớn nhân mã đang vọt tới.

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, trong bụi đất tung bay, một đàn Yêu tộc đại Hán ăn mặc khác nhau cưỡi thằn lằn sấm khổng lồ có tiếng chạy nhanh, ngăn cản đường đi.

Những con thằn lằn sấm cao ba, bốn mét, toàn thân hiện ra vảy sáng màu vàng kim, dường như khôi ngô, tính tình lại tương đối ôn hòa, sự linh hoạt và trí tuệ khá thấp, chỉ có thể dùng móng vuốt cứng chắc để tiến hành tấn công, là yêu thú để cưỡi tương đối phổ biến.

Giờ phút này, ước chừng hai mươi mấy Yêu tộc đại Hán đang nghênh ngang kiêu ngạo nhìn hai người Dương Thần.

Một tên đại Hán mặc chiếc áo gi – lê da hổ, tóc vàng rủ xuống vai, vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng hung ác gần ngay trước mắt.

- Theo tôi quan sát, chẳng phải là người mới đến sao?

Tên đại Hán mặc áo da hổ giả vờ giả vịt hỏi han.

Dương Thần hơi cảnh giác, tu vi của tất cả những Yêu tộc này đều khá cao, tên đại Hán này cảm giác không kém cỏi như cậu Tử Mạch kia, nói dứt khoát:

- Là người mới đến, có việc gì không?

Tên đại Hán cười gằn nói:

- Muốn qua cũng được thôi, nhưng ngọn núi này, những huynh đệ chúng tôi đã bao hết rồi, nếu đã lên đây thì phải nộp phí qua đường.

Dương Thần cảm giác mình quá xui xẻo, sao bản thân không đi cướp giật, mà ngược lại lại có người đến cướp giật bản thân?

Xem xét việc dẫn theo Tuệ Lâm bay lên, không biết có thể thoát khỏi tên đại Hán này hay không, nhưng đáp án là phủ định, người ta nhất định cũng sẽ bay lên, khi không có sự giúp đỡ của lực thiên địa một cách trọn vẹn, tốc độ của bản thân khi dẫn cả người khác bay theo, thấp hơn rất nhiều so với tốc độ bên ngoài, chắc sẽ không đi tới đâu.

- Các vị, chúng tôi chỉ là người mới đến, trên người không có linh thạch, phí qua đường có thể miễn vào lúc này không?

Dương Thần cười dài nói.

Tên đại Hán cười nhạo:

- Tu sĩ loài người quả nhiên thích tán dóc, nếu nói miễn liền miễn, vậy mấy vị huynh đệ chúng tôi sẽ ăn không khí sao? Không có linh thạch cũng đừng lo, nữ tu loài người bên cạnh cậu, dù sao cũng không có tu vi gì, để cô ấy lại gán nợ, huynh đệ chúng ta sẽ thả cho cậu con đường sống.

Dương Thần lần này đã hiểu ra đôi chút, cười lạnh nói:

- Vốn tưởng rằng Yêu mị cư đó chỉ mua bán thanh bạch rõ ràng, hóa ra còn có mánh khóe cướp bóc ở nơi hoang dã, nước ở Vạn Yêu Giới cũng rất sâu đó.

Cậu thanh niên trai tráng nhéo mày một cái:

- Cái gì mà Yêu mị cư? Đại gia tôi đi không đổi danh ngồi không đổi họ, khắp đỉnh núi phía Bắc của thành Bạch Vân này, ai không biết tôi là Yêu quân hổ gầm, cậu tốt nhất nên thức thời một chút, để tránh việc chút nữa trở thành thức ăn cho lũ thằn lằn sấm của huynh đệ chúng tôi.

Thì ra yêu tu xưng “Yêu quân”, cho dù không đạt tới cấp bậc thiên yêu, cũng đã gần kề, cũng có thể xuất hiện anh chàng đích thực có tu vi không cạn này.

Nhưng Dương Thần cũng không rảnh rỗi mà tán gẫu với anh ta, ánh mắt những con người này đúng là đang chuẩn bị quấn chết không tha, sắc mặt cũng tối sầm lại.

- Nếu đã khách khí không chịu cho qua, vậy tốt thôi, đang không ai cho ta cướp bóc, các ngươi để lại toàn bộ linh thạnh và yêu thú cho ta, ta sẽ cho các ngươi được toàn thây.

Dương Thần vừa hô lên một tiếng, khiến đám Yêu tộc đại Hán cười ầm lên.

- Ha ha! Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu là người mới đến cực kỳ tầm thường, còn định cướp lại đám người chúng ta? Chắc cậu cũng biết đây là lãnh địa của nhà ai chứ?

Tiếng cười hô hố như hổ gầm.

Vừa dứt lời, bóng dáng Dương Thần chợt lóe, giống như được bắn ra từ một đạn pháo không nòng, sau khi bắn lên từ mặt đất, nắm đấm tà tà oanh lên cơ thể một yêu tu đại Hán gần nhất!

Phốc!

Một âm thanh rung động xuyên thủng, máu tươi như cầu vồng bắn ra dưới ánh mặt trời!

Dương Thần ngạo nghễ đứng trên thằn lằn sấm, đạp ngã tên đại Hán đã bị đánh xuyên thủng bộ ngực, bay lên một đám bụi đất!

Trong nháy mắt tên đại Hán đó ngã xuống, do chết đi, lui trở lại bản thể Yêu tộc, lại là một con tê giác đen.

Con tê giác đó có bì giáp và cơ thể khỏe mạnh, giờ phút này lại có một lỗ thủng cực đại, máu chảy như suối.

Tất cả những điện quang hỏa thạch này, không ai nghĩ rằng Dương Thần thực sự nói giết liền giết, không chút khách khí!

Con tê giác đen đó vốn là đại yêu tứ phẩm, căn bản do không kịp phản ứng, bị giết chết trong nháy mắt!

Tuệ Lâm đứng nguyên tại chỗ kinh hồn bạt vía, có chút mờ mịt lúng túng, kinh ngạc nhìn Dương Thần, không biết làm sao cho phải.

Hổ Gầm cảm thấy nóng mặt, sự nhục nhã lớn này làm anh ta phát điên, gầm lên một tiếng nổi giận:

-

Giết! Giết hắn!

Một đám yêu tu bị chọc giận rốt cục đã công kích theo bầy đàn, nhảy lên thật cao từ lũ thằn lằn sấm, lóe ra đủ loại ánh sáng chân nguyên, mãnh liệt hướng về Dương Thần!

Pháp thuật của Yêu tu đều là do thiên bẩm, các trận gió, vòi rồng, lốc xoáy của đá vụn, ngọn lửa nóng rực, hơi thở của hàn băng, cực kỳ phong phú, nhưng từng chiêu đều không thua kém pháp môn tu sĩ loài người

Dương Thần ỷ vào cơ thể dũng mãnh, yêu pháp công kích tầm thường kia, cứng rắc kháng cự toàn bộ, dù sao thì vận khởi chân nguyên để chống cự, cũng tiêu hao rất nhiều.

Quyền cước Tam Muội chân hỏa thỉnh thoảng xuất hiện, khiến nhóm yêu tu thét gào.

Hai mươi mấy tên yêu tu này, phần lớn là dòng tam phẩm, tứ phẩm, đối mặt với Tam Muội chân hỏa, đành tiêu hao một số lượng lớn chân nguyên để tiến hành kháng cự, căn bản tránh không kịp.

Dương Thần đánh đến nỗi không kiên nhẫn nổi, dứt khoát lấy ra cây đao Huyết Giao Kim đã lâu không dùng đến từ nhẫn tu di, loại pháp bảo thuộc hàng thượng phẩm này có chứa đặc tính khiến miệng vết thương rất khó liền, đối phó với đám yêu tu có cơ thể cường tráng này cực kỳ dễ dùng.

Kim quang liên tục cắt qua thân thể đám yêu tu, giống như vào chỗ không người!

Liên tục mấy lần hỗn chiến, sau khi bàn tay lớn của Dương Thần bóp nát vài cái đầu của vài tên yêu tu, Tam Muội chân hỏa cũng đốt cháy cơ thể của vài tên yêu tu, sát khí mênh mông như sóng lớn!

Tên Hổ gầm này bản lĩnh cũng không bình thường, nhưng mấy lần định dùng móng vuốt sắc nhọn hung dữ đánh bị thương Dương Thần, cũng đều không thành mà lui, ngược lại trên cánh tay bị một vết thương hở, máu chảy không ngừng!

Trong cơn tức giận, thân thể Hổ gầm lại nhảy vọt lên một thước có thừa, từng bắp thịt phồng lên, luồng khí màu bạc sắc bén lưu chuyển.

- Bản Yêu quân cắn nát trái tim của ngươi!

Trong tiếng rống của Hổ gầm, đem theo thế tiến công trước giờ chưa từng có, hướng thẳng về Dương Thần, giống như một lưỡi dao sắc bén màu bạch kim, muốn xuyên qua tất cả những thứ ngăn cản nó!

Chân nguyên ngưng kết này, quả thực chống đỡ được hàn thủy cướp đi toàn bộ sức lực của tu sĩ, Dương Thần cũng không muốn hao phí nhiều chân nguyên để kháng cự, ỷ vào tốc độ đã tăng thêm một bậc, sớm định tránh đi.

Nhưng vừa nhích người, mới phát hiện ra lời nói của Hổ gầm!

Tuệ Lâm ở phía sau, giờ phút này đúng lúc bị phơi bày trước mặt Hổ gầm!

Dương Thần nguyền rủa một tiếng xảo quyệt, thanh đao Huyết Giao Kim trên tay trong nháy mắt lướt qua cơ thể, đuổi theo bắn vào giữa lưng Hổ gầm!

Hổ gầm lúc này mới tránh né một cách khó khăn, không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng:

- Coi như số ngươi gặp may! Các huynh đệ rút lui!

Sau một phen chiến đấu nhanh đến nỗi không kịp chớp mắt, Hổ gầm dĩ nhiên hiểu được, những người của mình đều không phải là đối thủ của Dương Thần, sự chênh lệch của tu vi không thể dựa vào số người để bù đắp, nếu còn tái chiến thì chính là đi chịu chết!

Nhưng Dương Thần sao có thể thả cọp về núi, nhìn thấy một đám người gắng hết sức chạy trốn, hiển nhiên là đi tìm viện binh tiếp tục đến để tìm phiền toái, lập tức nóng lòng.

Bất chấp việc tiêu hao quá nhiều chân nguyên, hai hàng dài Tam Muội chân hỏa dấy lên từ hai cánh tay Dương Thần, hung hăng phóng lên!

Hỏa long màu bạch kim như thanh đao dài đẫm máu xuyên ngang rừng, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, nhào tới cơ thể của đám yêu tu này!

Trong lúc nhất thời, còn lại hơn chục yêu tu vốn định tháo chạy, dắt theo cả mấy con thằn lằn sấm dùng để cưỡi đều bị châm, đốt thành bột phấn!

Tu vi của Hổ gầm thắng được bọn thuộc hạ, sử dụng toàn bộ sức mạnh để chạy trốn, cuối cùng trước khi bị Tam Muội chân hỏa đuổi theo, kéo ra một khoảng xa.

Dương Thần cảm thấy khó mà bắt được Hổ gầm trong một khoảng thời gian ngắn, đành buông tha, dù sao cũng cần chú ý chăm sóc Tuệ Lâm.

Một cuộc giao tranh như vậy khiến Tuệ Lâm sợ hãi vô cùng, cô càng ý thức được bản thân vốn không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, đến khi nhìn thấy Dương Thần quay lại với sắc mặt không được tốt, hỏi nhỏ:

- Anh, có phải chúng ta đã chọc phải một người lợi hại không?

Dương Thần miễn cưỡng mỉm cười:

- Bộ dạng xui xẻo đó của anh ta, hẳn là không phải một chỗ dựa lợi hại gì rồi, em yên tâm đi.

Tuệ Lâm nhìn xuống nền đất đầy hài cốt và vết máu, buồn bã nói:

- Đều tại em vô dụng… Từ trước tới giờ chỉ có thể mang đến phiền toái cho anh và chị.

- Được rồi, có thời gian rảnh rỗi để nói những lời nhảm nhí này thì tốt nhất hãy giúp anh xem qua những con thằn lằn sấm trên lưng đều có chút hàng hóa này đi.

Dương Thần vỗ vỗ nhẹ vào đầu cô gái, sợ cô bé nghĩ không thông lại làm điều dại dột.

Tuệ Lâm lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn vào những con thằn lằn sấm khổng lồ đó, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đến cùng để đi sang một bên, lật xem những bao tải lớn.

Sau khi hai người nhanh chóng lật giở, phát hiện ra bên trong đều là thức ăn và rượu của các yêu tu tích trữ, còn có không ít linh thạch có sắc màu sặc sỡ.

Những linh thạch này mang hình dáng tinh thể, đủ mọi màu sắc, giống như pha lê nhiều màu, nhưng bên trong lại tràn đầy linh khí.

Giá trị của linh thạch dựa vào mật độ linh khí để phân biệt, Dương Thần lấy một linh thạch có mật độ linh khí tương đối lớn, sau khi nhập vào nhẫn tu di, đem một vài linh thạch có hình thể lớn, linh khí lại tương đối loãng, bổ sung vào chân nguyên đã bị tiêu hao ngay tại chỗ.

Một khi chiến đấu, mới càng cảm nhận được mức độ loãng của linh khí ở Vạn Yêu Giới, chỉ là đánh hội đồng một lần đơn giản, Dương Thần đã cảm nhận được rõ ràng chân nguyên bị tiêu hao trong đan điền, nếu thực sự là đối chiến với cao thủ, nếu như không có Linh thạch tiếp tế, chẳng phải đánh chưa đến một khắc đồng hồ đã khô kiệt rồi sao?

Nhưng những điều này cũng không phải là thứ mà Dương Thần phải suy nghĩ nhiều, tên Hổ gầm đó rất có thể quay về tìm viện binh, nếu hiện tại có được linh thạch có thể bổ sung, không bằng mang theo Tuệ Lâm bay nhanh một đoạn đường, cũng có thể dùng hết sức để né tránh.

Về phần thằn lằn sấm, Dương Thần cũng chỉ có thể vứt bỏ đi con vật cưỡi.

Nhưng khi Dương Thần định bảo Tuệ Lâm mau chóng lên đường, lại nghe thấy Tuệ Lâm kinh hô một tiếng, nhìn vào bao tải to trên lưng một con thằn lằn sấm phía sau cùng, vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Thần đến gần mới phát hiện, thứ đựng trong bao tải to này không phải là thức ăn hay linh thạch gì, mà là một thiếu nữ đang run lẩy bẩy!

Thiếu nữ này dường như mới mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, chưa nói tới xinh đẹp cỡ nào, nhưng dáng người thực ra có chỗ lồi lõm, trên cơ thể không ít vết thương, vô cùng bẩn, trên khuôn mặt có nước mắt và đất vàng, rõ ràng đã khóc rất nhiều.

Nhìn thấy Dương Thần và Tuệ Lâm, cô bé bị nhốt trong bao tải to sợ hãi cầu khẩn:

- Đừng… Đừng giết tôi… Tôi không phải là bọn cướp…

Ánh mắt cô gái sợ hãi và khiếp đảm, lập tức gợi lên lòng thương hại của Tuệ Lâm, tiến lên phía trước giật bao tải xuống, thả cô bé ra.

- Đừng sợ, anh Dương Thần của tôi sẽ không giết cô, cô cũng là yêu tu ở đây sao?

Tuệ Lâm nhẹ nhàng vỗ vai cô gái, dịu dàng cười hỏi.

Dương Thần cẩn thận quan sát một lát, hé mồm nói:

- Hẳn là vừa biến hình không lâu, tu vi thấp hơn rất nhiều so với đám người vừa rồi.

Cô gái cẩn thận gật gật đầu:

- Tôi… Tôi chỉ là tiểu yêu mới đến hàng nhất phẩm…

Dương Thần thầm nghĩ quả là như vậy, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, theo lý thuyết thì yêu tu tiến vào hàng nhất phẩm, đều có tu vi kỳ đầu của Tam dương chân hỏa, nhưng yêu tu ở đây, cho dù tứ phẩm, ngũ phẩm, đều có chút miễn cưỡng.

Hay là, Vạn Yêu Giới không chỉ có ảnh hưởng tới bản thân mà đối với thực lực của những yêu tu này cũng có sự áp chế, còn lợi hại hơn?

Kỳ thực Dương Thần cũng không biết, suy nghĩ này đã rất gần kề, dù sao thì Vạn Yêu Giới dùng để trấn áp yêu tu, tự nhiên sẽ có đầy đủ những đạo lý.

Yêu tộc đối với nhu cầu về thiên địa tinh khí, vượt xa so với tu sĩ loài người, ở Vạn Yêu Giới với linh khí loãng như vậy, thiên địa ngăn chặn khó mà kết nối với khu vực khác, tự nhiên sẽ khiến cho thực lực của Yêu tộc giảm bớt đi nhiều.

Tuệ Lâm lúc này lại không nghĩ nhiều như Dương Thần, cô gái từ nhỏ đã tu phật, tuy rằng chưa thực sự xuất gia, nhưng cũng từ bi thực sự, nhất là với những người khổ nạn.

Lúc này, Tuệ Lâm ân cần hỏi thăm:

- Em tên là gì, tại sao lại ở trong bao bố này?

Cô gái dường như bị sự ôn hòa của Tuệ Lâm làm cho cảm hóa, buông lỏng ra một chút, nhỏ giọng trả lời:

- Tôi… Tôi là Tiểu Tuyết, vốn đi qua thành Thiên Hà để về hồ Thông Thiên, nhà của tôi ở đó, nhưng không cẩn thận bị đám đại yêu đó đánh, sau đó bắt tôi lại…

Vừa nghe là biết được, có lẽ giống như muốn bắt Tuệ Lâm, tiểu nữ yêu này không có căn cơ gì, lại có vẻ thùy mị quyến rũ, nên muốn cướp đến Yêu mị cư trong thành, giao cho một vài thế lực sau lưng kiếm lời.

- Bên hồ Thông Thiên?

Tuệ Lâm nghe thấy vậy, nhướng mày vui mừng nói:

- Không phải thật may mắn sao? Tôi cùng với anh Dương cũng đang muốn đến hồ Thông Thiên, nhà của cô ở đó, nhất định cô sẽ biết đi đường nào là gần nhất, hay là khởi hành cùng chúng tôi đi?

Dương Thần vừa nghe thấy vậy, không ngừng nhức đầu, dở khóc dở cười nói:

- Tuệ Lâm, đi cùng với chúng ta, còn chưa nói tới việc gặp nguy hiểm, anh cần phải bảo vệ em, nếu như lại phải bảo vệ cô ấy nữa, không phải càng nguy hiểm sao?

Tuệ Lâm lại chu mỏ nói:

- Không phải như vậy, dù sao cô bé cũng là yêu tu nhất phẩm, còn em ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng không có, thực lực tuyệt đối không thể cao bằng Tiểu Tuyết. Hơn nữa, anh có thể nhẫn tâm để cô ấy lại ư? Nếu chẳng may đám yêu quái xấu đó đến tìm phiền phức, chẳng phải cô ấy sẽ lại gặp tai ương sao?

Dương Thần bị cô gái này nói đến nỗi không nói được lời nào, sự tình nói như vậy thực sự cũng không sai, nhưng được nửa đường đột nhiên lại mang theo một tiểu nữ yêu lạ lẫm đi chung đường, dù sao cũng có chút do dự.

Tiểu Tuyết dường như có thể cảm nhận được thiện chí của Tuệ Lâm, giờ phút này đã quỳ trên mặt đất tha thiết mong chờ, hướng về phía Dương Thần, buồn bã nói:

- Đại nhân, Tiểu Tuyết chỉ là một tiểu yêu bình thường nhất ở Vạn Yêu Giới, nếu thực sự bất hạnh gặp phải nguy hiểm, đại nhân chỉ cần chăm sóc thật tốt cho vị tiểu thư này, Tiểu Tuyết sẽ không một lời oán hận.

- Tiểu Tuyết biết được con đường ngắn nhất để đi tới hồ Thông Thiên, để Tiểu Tuyết dẫn đường, cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian của đại nhân, đại nhân không phải là người mới tới sao? Tiểu Tuyết có thể giới thiệu rất nhiều sự vật ở Vạn Yêu Giới.

Tiểu nữ yêu này cũng thông minh, trước đó nghe được Dương Thần và Hổ gầm nói chuyện, nhanh chóng tung ra một tin tức hấp dẫn.

Hoàn toàn chính xác, Dương Thần tuy rằng đã hiểu biết sơ bộ về Vạn Yêu Giới, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, có người đi theo làm “hướng dẫn viên du lịch”, nhất định sẽ có được sự trợ giúp.

Tuệ Lâm đứng một bên nhìn thấy Dương Thần còn đang do dự chưa chắc chắn, không kìm nổi kéo cánh tay của Dương Thần:

- Anh giúp đỡ cô ấy đi, người đó cũng không phải là đối thủ của anh, Tiểu Tuyết thật đáng thương…

Dương Thần rốt cục vẫn không lay chuyển được bản tính của cô gái, thiên tính cho phép, sợ rằng lúc này Tuệ Lâm đã không quản được tình cảm của mình, đành gật đầu chấp nhận.

Vạn Yêu Giới, Tử Trúc Lâm.

Với tư cách là trung tâm quyền lực của lãnh địa Ma Tu Vạn Yêu Giới, biển trúc màu tím mênh mông ở nơi này, không phải bất kỳ người không phận sự nào cũng vào được.

Một bờ đầm trong sạch ở giữa Tử Trúc Lâm, mấy gian nhà nhỏ đơn sơ được tạo nên từ trúc tím, rải rác lộn xộn.

Vào giờ phút này, một người đàn ông trung niên có mái tóc dài màu tím, áo dài rộng thùng thình màu trắng, bên hông đeo một ống sáo ngọc, đang lười biếng dựa vào một tảng đá to.

Một tay nắm lấy cái cần câu, một tay nhấc hồ lô rượu, lắc lắc đầu thánh thiện, giống như đang chìm vào cảnh đẹp.

- Vũ hậu phi hoa tri để sổ, túy lai doanh đắc tự do thân...

Người đàn ông vô cùng hứng thứ, uống rượu ngâm thơ, sau đó lại ngâm lên một điệu hát dân gian, hoàn toàn là tự tìm niềm vui cho riêng mình.

Bỗng nhiên, cái mũi của người đà ông rung rung vài cái, dường như ngửi được mùi của món ăn ngon nào đó, toàn thân giật mình một cái.

Sau khi vội vàng ngồi dậy, người đàn ông quăng cần câu trên tay, xách theo bầu rượu xông vào cửa gian nhà trúc như gió lốc.

Vừa đúng lúc, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xám vải thô, mái tóc dài màu đen mở cửa đi ra.

Trên tay người đàn ông, đang bưng một thùng rượu ngon, nét mặt hồng hào, dường như tương đối đắc ý.

- Thơm, thật là thơm!

Người đàn ông tóc tím định chui đầu vào thùng rượu, vô cùng khâm phục người đàn ông tóc đen:

- Tống lão đệ, thật không hổ là người lành nghề trong việc thưởng thức rượu, công phu lên men rượu này cũng thật xuất sắc! Đây chính là thứ mà trước đó ông nhắc tới… Cái gì mà… Rượu nho?

Người đàn ông tóc đen vuốt vuốt chòm râu đã lâu không cắt sửa của mình, cười dài, cất bước đi về phía bờ đầm trong sạch.

- Bài thơ “Lương Châu từ” nổi tiếng của Vương Hàn đời Đường có câu: “Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc, chưa uống tỳ bà đã giục vang”, rượu này, lão đệ tôi coi như sửa sang cho ông, Tử Tiêu huynh đã chuẩn bị chén dạ quang chưa?

Tử Tiêu vẫn đang gọt giũa hai câu thơ kia, nghe đến ba chữ “chén dạ quang”, lập tức bóp cổ tay thở dài, hổ thẹn nói:

- Tống lão đệ, tại huynh bất tài! Tôi đã khiến hai tên bất tài Đỗ Khang và Mao Đài đi tìm kiếm chung quanh cho tôi, nhưng không tìm được thứ như cậu nói, chén dạ quang ở đất ngọc trên núi Kỳ Liên, chỉ tìm thấy hai chén ngọc Côn Luân… Vậy… Có chấp nhận được không?

Người đàn ông họ Tống vừa quay người, bất đắc dĩ nói:

- Mặc dù hơi tiếc, nhưng tạm thời hãy dùng đi.

Tử Tiêu vừa nghe thấy vậy, dường như vừa nhận được một sự tha thứ lớn lao, cười hì hì vội vàng đuổi theo, hai mắt trừng trừng nhìn vào thùng rượu, đã đăm đăm.

Tựa như sự biến đổi trong ảo thuật, Tử Tiêu lấy ra hai chén rượu ngọc Côn Luân có ánh sáng màu khá sâu, đặt trên bệ đá xanh.

Người đàn ông họ Tống định rót rượu, nhưng lại cùng với Tử Tiêu nhìn về phía tây nam của Tử Trúc Lâm.

Một hồi công phu, Tử Mạch với chiếc áo dài hoa văn màu sắc, thản nhiên khoanh tay đi tới, ánh mắt hơi kiêu ngạo nhìn về phía hai người Tử Tiêu, có chút bất đắc dĩ.

- Anh, anh lại để cho Tống tiên sinh nghiên cứu chế tạo loại rượu ngon gì đó, từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm ngây ngất.

Tử Mạch hơi tò mò nhìn về phía thùng rượu.

Tử Tiêu lấy sức, nhếch mép vui vẻ nói:

- Lão đệ à, cậu về vừa đúng lúc, Tống tiên sinh ủ cho anh món rượu nho có thể uống được, cậu cũng đến thử đi, nhưng dụng cụ pha rượu chất ngọc này, Đỗ Khang bọn họ chỉ lấy cho anh hai cái, cậu hãy dùng chén ống trúc đi.

Không đợi Tử Mạch nói gì, Tử Tiêu đã lấy ra cái chén làm bằng trúc tím, để Tống tiên sinh rót rượu vào.

Rượu vang đỏ vừa được rót ra, mắt của Tử Mạch đã nhanh chóng bị kích động đến chảy nước mắt, giống như đã tới mấy đời tình người.

Tử Mạch lại thở dài nói:

- Tống tiên sinh, ông có thể coi là bạn tri kỷ hơn nghìn năm nay của anh tôi rồi, mới tới được một thời gian như vậy, đã khiến anh tôi phải khóc mấy lần.

Tống tiên sinh cười ha hả nói:

- Tử Mạch, đời người khó có được tri kỷ, Tống mỗ tôi cũng không ngờ, ở Vạn Yêu Giới này có thể gặp được Tử Tiêu huynh coi rượu ngon như mệnh như vậy, bao nhiêu năm nay, đã ít có rượu, giờ gặp được người cùng sở thích, thực sự là mỗi ngày muốn ngừng mà không được.

- Ôi chao…

Tử Tiêu lúc này đã uống được một ngụm rượu nho lớn, hí mắt hưởng thụ:

- Tống lão đệ, cậu em trai Tử Mạch của tôi, cứ một mực yêu thích hoa hoa cỏ cỏ, về rượu thì dốt đặc cán mai, những thuộc hạ dưới tay tôi, lại chỉ biết tu luyện, tu luyện, rồi tu luyện. Hơn nghìn năm nay nếu mà ông không đến, thật sự sẽ làm anh đây buồn chết!

Tử Mạch liếc mắt:

- Đường đường là ba đại cao thủ của Vạn Yêu Giới, lãnh tụ của Ma Tu, Ma Đế Tử Tiêu, lại để đám thuộc hạ tứ đại ma quân đi khắp thế giới tìm men rượu và dụng cụ pha rượu, cũng may bốn người bọn họ trung thành và tận tâm với anh, bằng không nếu như tin này được truyền đi, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

- Vậy thì có gì! Hồ ly của cung Ngọc Hồ, không phải vốn không nghiêm chỉnh sao? Cô ta còn già hơn tôi! Tôi như vậy, dù sao thì so với thủ lĩnh của Long Cốc, nghĩ trăm phương nghìn kế để ra ngoài, lao động vất vả lãng phí tiền của, nên sống thực tại chút đi.

Tử Tiêu nói như không có gì.

- “Đời người đắc ý hãy tận hoan, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt”, Tử Tiêu lão huynh, nâng một cái?

Tống tiên sinh nâng chén cười nói.

- Đúng là hãy tận hoan! Trước đây cùng người uống rượu, chưa từng hiểu về thú vui uống rượu như Tống lão đệ!

Tử Tiêu nhanh chóng rót đầy cốc của mình, cẩn thận cùng ông cụng một cái, sợ rượu rơi vãi ra ngoài, sau đó uống một hơi liên tục đến cạn sạch.

Tử Mạch thở dài, sau khi uống hết số rượu của mình, mới nói:

- Anh, lần này em từ rừng yêu dạ trở về, suýt nữa gặp phải phiền phức, may mắn có một tu sĩ của loài người là người mới tới, giúp đỡ em một phen.

- Thật sao? Lại có người vào à?

Tử Tiêu tiếp tục thưởng thức rượu, thuận miệng nói:

- Em không lấy lệnh bài của anh ra? Em trai của Tử Tiêu ta mà cũng dám động thủ, một trăm lẻ tám yêu quái của cung Ngọc Hồ của cô ta, cũng không dám to gan như vậy?

- Em tất nhiên không đem ra, còn muốn cùng bọn họ chơi đùa, chẳng qua không ngờ đúng lúc bắt gặp hai người đó.

Tử Mạch nhìn Tống tiên sinh hơi có thâm ý, nói:

- Tống tiên sinh, không biết ngài đã từng nghe qua hay chưa, một tu sĩ loài người ở thế giới bên ngoài, anh ta tên… Dương Thần.

Chén rượu trên tay Tống tiên sinh dừng lại, bất chợt mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tử Mạch.

Vẻ mặt này, rõ ràng đã chứng minh được điều gì.

Vẻ mặt “quả nhiên là như vậy” của Tử Mạch, nói:

- Tôi nói, những người có thể sử dụng công pháp của hỏa quyết, có hàng ngàn hàng vạn, nhưng người này có thể tùy tay sử dụng công pháp thiên hỏa Nam Minh Ly hỏa, nói là chưa từng nghe thấy cũng không quá đáng.

- Dương Thần có thể tùy ý khống chế hai ngọn Ly Hỏa Trường long, không hề tốn sức, tôi lập tức liền nghĩ tới, độc môn công pháp của Tống tiên sinh, dường như cũng tương tự…

Lần này, Tử Tiêu hình như cũng có hứng thú, híp mắt cười quái dị nói:

- Chẳng lẽ, Tống lão đệ Tống Thiên Hành của tôi, còn có đồ đệ?

Tống Thiên Hành vẻ mặt phức tạp thở dài một tiếng, nhấp một ngụm rượu, cười đau khổ nói:

- Cậu nhỏ này… Có duyên thầy trò với tôi, nhưng lại không có danh thầy trò. Chẳng qua như hiện nay, thật đúng là ông trời chủ định… Tôi bị thúc ép không biết làm sao, bị truy sát mà lọt vào nơi này, cậu nhỏ này không biết chừng cũng bị người khác truy sát đến đây?

- Tử Mạch, nếu cậu đã đoán được anh ta và Tống lão đệ có quan hệ, sao không đem vị tiểu huynh đệ đó tới đây gặp mặt?

Tử Tiêu không vui nói.

Tử Mạch bĩu môi:

- Anh, chưa nói đến việc em không có khả năng kết luận anh ta có thực sự biết Tống tiên sinh hay không, Tống tiên sinh là con át chủ mà anh định phái đi “đại hội Thông Thiên”, “đại hội Thông Thiên” năm nay, không phải là nhỏ, sao có thể tùy ý tiết lộ tin tức ra ngoài?

- Em đã nhiều lần muốn mời anh ta cùng đồng hành với em, quay lại Tử Trúc Lâm gặp mặt, nhưng anh ta muốn đi thẳng tới hồ Thông Thiên, em cũng không tiện ép buộc quấy rầy.

- Điều này cũng không sai.

Tử tiêu gật gật đầu, nói:

- Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chắc hẳn đã xâm nhập vào địa bàn cung Ngọc Hồ, nhưng Tống lão đệ muốn đi tìm anh ta, cùng lắm thì tôi sẽ cùng ông đến cung Ngọc Hồ một chuyến!

Tống Thiên Hành trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu:

- Cậu nhỏ đó cứng rắn vô cùng, nghe cách nói của Tử Mạch, e rằng tu vi không dưới tu vi của tôi, yêu tu ở Vạn Yêu Giới này, vốn không có cách nào phát huy tu vi thực tế, anh ta có lẽ không thể gặp nguy hiểm.

- Anh ta muốn đến tháp Thông Thiên, trước “đại hội Thông Thiên” cũng không thể vào được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi tới hồ Thông Thiên, dĩ nhiên có thể tình cờ gặp anh ta.

Tử Tiêu cười ha ha:

- Vẫn là Tống lão đệ suy nghĩ thật chu toàn, đã như vậy, chi bằng chúng ta hãy uống thêm vài chén đi? Món… Rượu nho, trong hầm rượu còn có chăng? Rượu này hình như tác dụng không lớn, có thể uống nhiều, uống thêm đi…

- Anh đã nói như vậy, hôm nay nhất định không say không về.

Tống Thiên Hành cũng lười suy nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đi quản tên tiểu tử thối đó, lúc này cũng đã tới đây rồi, muốn quản cũng không có lực, dứt khoát chè chén vui vẻ thôi!

Trong Tử Trúc Lâm, duy chỉ có Tử Mạch nhìn hai người bạn tri kỷ uống rượu thả cửa, lắc đầu liên tục…

Thanh Sơn nguy nga, vách đá cheo leo đáng sợ.

Để có thể né tránh hết khả năng quân viện binh mà Hổ gầm đưa tới, Dương Thần đem theo Tuệ Lâm và nữ yêu Tiểu Tuyết mới theo cùng, bay một khoảng xa mới thả chậm lại hành trình.

Dù sao thì tu vi của Tiểu Tuyết không cao, tốc độ cũng được, sự chịu đựng cũng được, đều không có cách nào sánh ngang với Dương Thần.

Dương Thần biết rằng, khoảng cách này, thực sự có nhiều binh sĩ muốn tìm kiếm, hay là có thể bị tìm ra, nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Sau khi xuyên qua một vùng đồi núi, vùng núi phía trước dốc ngày càng đứng, Dương Thần đành đem theo Tuệ Lâm sử dụng phương thức đi đường tương tự như khinh công, Tiểu Tuyết cũng ra sức theo sát.

Ban đầu Tiểu Tuyết còn có chút khiếp đảm, phát hiện ra Dương Thần cũng không khó nói chuyện, mà Tuệ Lâm càng không coi yêu tinh như cô là dị tộc, nói chuyện rất thân mật.

Không bao lâu, Tiểu Tuyết cùng Tuệ Lâm vừa nói vừa cười, quan hệ hòa hợp lên rất nhiều.

Chỉ có điều, khi Tuệ Lâm hỏi về thân phận đích thực của Tiểu Tuyết là gì, mặt Tiểu Tuyết lại đỏ bừng, không chịu trả lời.

Tuệ Lâm ngượng ngùng thè lưỡi, mới phát hiện vấn đề này có phần mạo phạm, có lẽ người ta hóa thành hình người trong sạch dễ thương, kỳ thực lại là một yêu vật dữ tợn chăng? Đối với một cô gái mà nói, chung quy hơi mất thể diện.

Dương Thần không nói chuyện phiếm gì nhiều, cũng chỉ hỏi về những kiến thức phổ thông muốn thu được.

Dọc theo con đường này, Dương Thần cũng biết được rất nhiều thông tin về tháp Thông Thiên và Vạn Yêu Giới từ miệng của Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết cảm thấy có chút kinh ngạc khi Dương Thần để ý tới tháp Thông Thiên như vậy, do dự hỏi:

- Dương công tử, anh muốn xông qua tháp Thông Thiên, ra khỏi Vạn Yêu Giới sao?

Dương Thần trả lời rất đương nhiên:

- Chẳng lẽ lại đi tới đó để du ngoạn? Nghe nói Tử Thanh thần lôi đó cũng không đơn giản.

Tiểu Tuyết có vẻ lo lắng, khuyên giải nói:

- Dương công tử, thứ lỗi cho Tiểu Tuyết nói thẳng, tuy rằng tu vi của Dương công tử có lẽ đã tới được cấp bậc của thiên yêu thiên ma, được coi là cao thủ đứng đầu trong Vạn Yêu Giới, nhưng muốn xuyên qua tháp Thông Thiên có chín mươi chín trọng Tử Thanh thần lôi, điều đó là không thể.

- Ai cũng nói với tôi là không thể, nhưng tôi nhất định phải đi, cho dù là không thể, tôi cũng phải làm cho nó có thể.

Dương Thần nói rất chắc chắn.

Tiểu Tuyết dường như không thể giải thích nổi sự tự tin của người đàn ông này đến từ đâu, thở dài yếu ớt:

- Dương công tử có lòng can đảm và sự hiểu biết hơn người, tuy nhiên Tiểu Tuyết vẫn hy vọng, nếu công tử có cơ hội vào trong tháp, cần phải cẩn thận mới được, không cần thiết phải thể hiện có thể ngăn cản bao nhiêu, liền sẽ ngăn cản bấy nhiêu, cưỡng ép đột phá, chỉ có thể dẫn lôi đốt người.

Dương Thần nghe thấy trong đó có mùi kỳ lạ, buồn bực nói:

- Cái gì gọi là có cơ hội vào tháp? Chẳng lẽ vào tháp Thông Thiên đó, không phải ai cũng có thể vào?

- Đó là đương nhiên.

Tiểu Tuyết kiên nhẫn giải thích:

- Tháp Thông Thiên không phải bất cứ lúc nào cũng đều mở ra, khi không mở ra, bên ngoài tháp Thông Thiên đều là Tử Thanh thần lôi, độ khó của việc tiến đến gần không dễ dàng bằng việc xông vào tháp.

- Chỉ có thể cách sáu mươi năm, mới có thể mở rộng cửa chính của đáy tháp một lần, duy trì liên tục chỉ trong một ngày.

- Sáu mươi năm?

Dương Thần thất thanh nói:

- Chẳng lẽ tôi phải đợi năm, sáu mươi năm?

Tiểu Tuyết lắc đầu cười nói:

- Dương công tử có vận mệnh rất tốt, năm nay đúng lúc là thời hạn tháp Thông Thiên sắp mở, trễ nhất là một tháng nữa, tháp Thông Thiên sẽ mở ra.

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, vui mừng quá đỗi, vui vẻ cười nói:

- Nói như vậy, tôi đến vừa đúng lúc rồi.

- Đúng vậy, nhưng…

Lời nói của Tiểu Tuyết xoay chuyển, nói:

- Nếu muốn vào tháp, nhất định phải trở thành người thắng cuộc trong “đại hội Thông Thiên” của ba phương thế lực trong Vạn Yêu Giới, mới có thể có tư cách vào bên trong.

- “Đại hội Thông Thiên” là gì vậy?

Tuệ Lâm ở bên cạnh tò mò hỏi.

Tiểu Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

- Cái này phải kể từ đầu, toàn bộ Vạn Yêu Giới, ngoại trừ những quặng linh thạch sâu trong Vô Tận hải mờ mịt, cũng chỉ có tháp Thông Thiên lơ lửng trên hồ Thông Thiên, do quan hệ ấp ủ Tử Thanh thần lôi, nên mang theo một lượng lớn linh khí.

- Tầng thấp nhất của tháp Thông Thiên, cũng là tầng đầu tiên, ngày mở ra, còn chưa có Tử Thanh thần lôi, do quan hệ linh khí dày đặc, thường chỉ có một chút linh khí tràn ra tụ lại, sẽ sinh ra các loại hoa cỏ kỳ lạ, thậm chí là mang theo một vài linh vật trời sinh.

- Những thiên tài địa bảo quý báu này, giai đoạn đầu khi vừa xuất hiện ở Vạn Yêu Giới, liền trở thành vật tranh giành của vô số cao thủ ở Vạn Yêu Giới, suy cho cùng muốn có được linh vật tăng tu vi ở Vạn Yêu Giới, thực sự rất khó khăn.

- Linh vật này, mặc dù không có cách nào làm cho một số cao thủ đột nhiên tăng tu vi một cách mãnh liệt, nhưng cũng có thể tích tiểu thành đại, đạt tới hiệu quả không ngờ.

- Chỉ có điều, càng ngày càng có nhiều cao thủ tranh giành, tầng thấp nhất của Thông Thiên tháp, cũng trở thành nơi chôn thân của vô số cao thủ.

- Hơn một vạn năm trước, các nhóm đại cao thủ của Vạn Yêu Giới ý thức được, cứ tranh giành như vậy, khiến cho tất cả những nhân tài của Vạn Yêu Giới điêu linh, các loại pháp môn của yêu tu cũng sẽ bị xói mòn đến hầu như không còn.

- Để có thể giữ hy vọng một ngày nào đó sẽ ra khỏi Vạn Yêu Giới, Vạn Yêu Giới từ đó, mỗi lần thấy tháp Thông Thiên mở ra, liền giao ước, các bên phái ra một tuyển thủ tiêu biểu, tiến hành so tài.

- Một bên giành thắng lợi, sẽ có tư cách phái người vào trong tháp Thông Thiên tìm kiếm những linh bảo, cũng có thể thử xông ra khỏi tháp Thông Thiên.

- Làm như vậy, thứ nhất là có thể không làm lãng phí thời cơ, không làm uổng phí vô ích một lượng lớn tính mạng, thứ hai là có thể khiến cho các bên có động lực để bồi dưỡng người mới, không đến nỗi làm cho nhân tài của Vạn Yêu Giới điêu linh.

- Vạn Yêu Giới hiện giờ vào hơn nghìn năm trước thiên hạ đã chia ba phần, mười mấy giáp trước đây, đều là do cung Ngọc Hồ, Tử Trúc Lâm và Long cốc, chia nhau phái ra cao thủ tới tranh đoạt, năm nay cũng như vậy.

Dương Thần cuối cùng cũng hiểu ra, thầm khen ngợi những Yêu tu và Ma tu này, thực sự không thể kinh thường, chí ít cũng hết sức sống bằng lý trí, biết suy nghĩ cho toàn bộ đại cục của Vạn Yêu Giới.

- Nói như vậy, nếu như tôi cưỡng ép xông vào tháp, liền sẽ trở thành mục tiêu công kích, bị cả ba phương vây đánh đúng không?

Dương Thần hỏi.

Tiểu Tuyết lắc đầu nói:

- Thực sự không phải như vậy, cũng có một vài tán tu, muốn lấy danh nghĩa của bản thân để tham gia tranh giành.

- Nhưng, nếu lấy danh nghĩa của tán tu, đối thủ phải đối mặt cũng không phải đại biểu của ba phương nữa, mà là lãnh tụ của ba phương, thực ra Vạn Yêu Giới chỉ vẻn vẹn có ba đại cao thủ cửu phẩm… Vậy nên, gần như chưa từng có lịch sử tán tu tham gia.

- Anh Dương, nếu nói về cửu phẩm, há chẳng phải theo lý mà nói thì tu vi chắc chắn đều trên anh sao? Hay là trước tiên chúng ta đừng qua đó.

Tuệ Lâm sốt ruột nói.

Dương Thần ra hiệu cho cô đừng cắt ngang, quay đầu hỏi Tiểu Tuyết:

- Nếu cả ba phương đều có cao thủ đứng đầu thuộc hàng cửu phẩm trấn thủ, tại sao bọn họ không tự đánh mà phải để thuộc hạ ra tay?

Tiểu Tuyết cười nói:

- Ba vị đại nhân đó, đều đã thành danh hơn nghìn năm rồi, hai bên điều biết, muốn phân cao thấp, không phải là chuyện có thể giải quyết trong một ngày, đợi đến khi đánh xong, tháp Thông Thiên đã đóng lại rồi, căn bản không đáng để làm.

- Cho nên, yêu cầu của đại hội Thông Thiên là phái những người mới chưa từng tham gia của bên mình, đây cũng coi như cho một vài yêu tu muốn thành danh một cơ hội phát triển.

- Về cơ bản, mỗi kỳ đều có những người mới thuộc cấp bậc thiên yêu, thiên ma do các phương phái đến, nổi danh trong “đại hội Thông Thiên”.

Dương Thần có chút cân nhắc trong lòng, nhưng cũng cảm thấy hơi khó làm.

Nếu đánh nhau với những người mới, có thể bản thân thắng lớn, nhưng với tư cách là tán tu đi đánh, e rằng thực sự là ngay cả vào tháp cũng không còn cơ hội nữa.

Đến giờ còn chưa từng gặp cao thủ thất phẩm trở lên, Ma Tu Tử Mạch lục phẩm, cũng đã có khả năng làm tổn thương bản thân, nếu đánh đến thất phẩm, bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm, bản thân khó nói sẽ ứng phó một cách nhẹ nhàng.

Tuệ Lâm lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tò mò hỏi:

- Tiểu Tuyết, “đại hội Thông Thiên” kỳ trước là bên nào thắng cuộc?

Tiểu Tuyết có chút thất vọng nói:

- Kỳ trước, và kì trước nữa, đều do hai con rồng thối của Long cốc dành thắng lợi, hai con rồng đó hiện giờ là Long vương tọa hạ, Băng Long Sử và Lôi Long Sử trong ngũ đại Ma Long Sử.

- Long cốc mấy năm nay kiêu ngạo vô cùng, tuy rằng Long vương sợ cung chủ cung Ngọc Hồ có vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của chúng tôi, không dám đối kháng một cách lộ liễu với cung Ngọc Hồ, nhưng vẫn có một vài con rồng ỷ vào ưu thế có thể phách tiên thiên, quấy nhiễu vùng biên giới núi Xích Long Tuyết ở phía Đông của chúng tôi.

- Phong hoa tuyệt đại… Sao dường như đã tận mắt nhìn thấy cung chủ cung Ngọc Hồ của các cô.

Dương Thần không khỏi cười nói.

Tiểu Tuyết lộ vẻ mặt kiêu ngạo:

- Đương nhiên rồi, bởi vì cung chủ cung Ngọc Hồ của chúng tôi là mỹ nhân số một của Vạn Yêu Giới, không thể bàn cãi!

Xem ra tiểu nữ yêu này rất sùng bái Cửu Vĩ Thiên Hồ đó, Dương Thần cũng không cãi nhau với cô, dù sao thì về sau cũng có thể trông thấy.

Đúng lúc này, Dương Thần bỗng nhiên cảm nhận được một sự uy áp mạnh hơn lần trước đang truyền tới từ phía nam!

Trong nháy mắt, một người đàn ông đạp lên con chim trắng khổng lồ có đôi cánh dang rộng chừng ba đến bốn mươi mét, đã mang theo cơn gió núi mãnh liệt, rơi vào giữa không trung trước mặt ba người!

Con chim trắng này trông như một con hải âu lớn, ngoại trừ phía đuôi cánh và đỉnh đầu có lông vũ màu vàng kim, toàn thân có màu tuyết trắng, tốc độ rất nhanh, khiến Dương Thần cũng phải líu lưỡi!

Nếu bản thân có thể cưỡi con yêu thú này, lên đường mà không cần dùng chân nguyên cũng nhanh vô cùng…

Một thời gian, người chủ nhân trên đó, ngược lại bị Dương Thần coi khinh!

Dương Thần nhìn chằm chằm vào con chim khổng lồ ấy, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, ở bên kia, người đàn ông mặc áo bào trắng đứng trên lưng chim, vẻ mặt hàm chứa sự giận dữ vô cùng.

Sự coi thường tới cực điểm khiến nụ cười lạnh trên khuôn mặt anh ta càng nổi bật hơn.

- Tu sĩ loài người mới đến, chính là cậu chăng?

Người đàn ông mặc áo bào trắng có mái tóc dài màu nâu rủ xuống ngang hông, buộc một dây lụa màu đỏ, mũi ưng, khuôn mặt dài gầy, dáng người thon dài.

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy người này, lập tức theo bản năng trốn ra phía sau Dương Thần, nhỏ giọng nói:

- Dương công tử, đây… đây là thành chủ thành Bạch Vân, là Bạch Cưu, một trong ba mươi sáu thiên yêu.

Dương Thần lúc này mới nhìn rõ diện mạo của Bạch Cưu, dòng uy áp này quả thực không thể khinh thường, có lẽ bản thân đã gặp phải cao thủ thật sự đầu tiên ở Vạn Yêu Giới.

Bạch Cưu liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết phía sau Dương Thần, nhíu mi nói:

- Tiểu yêu nhất phẩm tầm thường, tại sao lại đi cùng với loài người?

Tiểu Tuyết run lẩy bẩy núp ở phía sau, không dám lên tiếng.

Dương Thần ra hiệu cho cô không cần phải lo lắng, nói:

- Đã rời khỏi thành Bạch Vân lâu như vậy, chẳng lẽ thành chủ nhà ngươi đến để giữ ta ở lại mấy ngày sao?

- Mồm miệng chua ngoa, hừ.

Bạch Cưu cười lạnh nói:

- Nhà ngươi giết chết hai mươi mấy đại yêu dưới trướng của ta, còn làm bị thương thủ lĩnh Hổ Gầm của ta, điều này coi như miễn, lại còn cướp đi tất cả số linh thạch! Giờ lại muốn ra đi một cách uổng phí như vậy, là quá coi thường Bạch Cưu ta rồi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Tôi đã nói, sao Hổ Gầm có thể đem theo một đại đội nhân mã, tàn sát bừa bãi và cướp bóc nữ yêu lạc đàn trong rừng ở ngoại thành, hóa ra là thành chủ ông chống đỡ sau lưng?

- Cái gì mà cướp bóc nữ yêu? Tất cả những chuyện đó bổn thành chủ không biết! Chỉ biết rằng, hôm nay nhà ngươi nhất định phải giao mạng ở đây!

Bạch Cưu đột nhiên nhảy từ trên lưng chim xuống, lao xuống với tốc độ cực nhanh, như phù du!

Tu vi bát phẩm của Bạch Cưu, trong ba mươi sáu thiên yêu cũng đã được cho là cao thủ, chân nguyên toàn thân phát tán ra, lập tức như cát phi đá bay, cuồng phong trong rừng nổi lên tứ phía!

Dương Thần ra lệnh cho Tiểu Tuyết lập tức đem theo Tuệ Lâm chạy đi xa một chút, sau khi tránh vài trận đao gió sắc nhọn không chút chậm trễ. Trên tay ngưng tụ hai luồng Tam Muội chân hỏa màu bạch kim, đánh tới trước mặt Bạch Cưu!

Lửa cháy rừng rực khiến sắc mặt Bạch Cưu khẽ chuyển biến, trong mắt hơi có vẻ kinh dị, nhưng lại không mấy sợ hãi.

Đến tu vi thuộc cấp bậc này của anh ta, Tam Muội chân hỏa đã không thể làm xuất hiện sự thương tổn lớn, chỉ cần vận công chống cự là được.

Sau khi liên tục né tránh đợt tấn công của Dương Thần, trên tay Bạch Cưu lóe ra yêu quang màu xanh đậm, một trường thương dài hơn sáu thước đột nhiên xuất hiện trên tay!

Bạch quang ở đầu thương vụt sáng, bên dưới đầu thương là một mảng lông vũ dài màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang của kim loại.

Dương Thần nhớ lại Tiểu Tuyết từng nói, hễ là yêu tu có tu vi đến một cấp độ nhất định, là có thể dẫn xuất ra một loại yêu khí bổn mạng từ chính cơ thể của mình, những yêu khí này tương thông với tâm ý của chủ nhân, mỗi loại không giống nhau.

Yêu tu không thường luyện chế pháp bảo, phần lớn là dùng yêu khí bao trùm lên pháp bảo thông thường, đồng thời sau khi bị hư hại có thể nhanh chóng phục hồi, rất khó dây dưa!

- Dù Tam Muội chân hỏa của nhà ngươi hung hăng ngang ngược hơn, cũng khó mà địch nổi trận gió kéo dài liên tục không ngừng của ta!

Bạch Cưu cười điên cuồng, trường thương trên tay run lên, mũi nhọn vút lên trời cao vẽ ra vài đường cong, rồi đột nhiên phát ra những lưỡi đao gió sắc nhọn có âm thanh hỗn độn!

Những lưỡi đao gió này pha trộn lực chân nguyên của cảnh giới bát phẩm, không thể coi thường, liên tục hướng về Dương Thần vờn quanh theo dõi, dường như mấy chục lưỡi đao lượn vòng bay tới bay lui, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt Dương Thần thành tám khối như thường!

Dương Thần lúc này cũng không dám sử dụng cơ thể để kháng cự, uy lực của những lưỡi đao gió này đã đủ để làm máu thịt của bản thân mơ hồ, nên đành luân phiên né tránh, vận khởi chân nguyên ngăn chặn.

Nhưng dần dần, Dương Thần phát hiện, những đao gió này khi phá vào không trung, tạp âm sản sinh ra, lại khiến khí huyết trong cơ thể sôi trào, khó chịu đến cực điểm!

- Chết tiệt, thanh âm này có vấn đề!

Dương Thần ý thức được nụ cười quỷ dị đó của Bạch Cưu, cuối cùng cũng hiểu được.

Nước cờ này ngoài những lưỡi đao gió sắc nhọn, những âm thanh xé gió của đao gió, sinh ra sự chấn động kịch liệt, tạp âm hỗn loạn sử dụng phương thức tương tự như sóng âm, làm tổn thương chân nguyên và khí huyết trong cơ thể tu sĩ.

Nếu không phải Dương Thần có thể chất mạnh mẽ, lúc này đã phải phun máu ra rồi!

- Con mẹ nhà ngươi vẫn còn muốn giở ám chiêu đùa bỡn?

Dương Thần giận dữ, mạnh mẽ bật mở ra một lực thiên địa, thừa lúc những lưỡi đaogió bị đẩy ra trong chớp mắt, hai dòng Quỳ thủy hướng về không trung, ngưng tụ thành hai bức tường băng cao bảy tám thước vút lên trời cao chắn ngang!

Hai bức tường khổng lồ huyền băng chắn ngang này, giống như hai mặt tấm khiên chắn, được Dương Thần dựng lên sừng sững, không ngừng ăn hết toàn bộ những lưỡi đao gió giữa không trung!

Lưỡi đao gió cọ vào bức tường khổng lồ vừa mở ra giao lộ liền ngưng tụ lại, sửng sốt mất hết tác dụng, những sóng âm đó cũng đều tự sụp đổ!

Bạch Cưu thấy vậy cũng giật nẩy người, không ngờ Dương Thần không những có thể sử dụng thiên hỏa mà còn có thể sử dụng được Quỳ thủy!

- Tà môn… Đây là công pháp gì…

Bạch Cưu biết được lần này chỉ có tiến mà không có lui, trường thương trên tay kích động, lại một lần nữa xông thẳng về phía Dương Thần!

Thừa lúc Dương Thần đang sai khiến hai bức tường băng chắn ngang đó, Bạch Cưu từ khe hở giữa hai bức tường, định một kích trí mạng!

Ánh mắt Dương Thần lẫm liệt, cười to nói:

- Chính đợi chiêu này của nhà ngươi đấy!

Khi đang nói, hai bức tường băng chắn ngang giống như đã trở thành cái nón úp khổng lồ, trên không lại khai triển ra một diện tích ba thước có thừa, hai bức tường ầm ầm kẹp chặt, đúng lúc đập trúng Bạch Cưu và trường thương!

Bạch Cưu kêu thảm một tiếng, vốn định tách thân ra, nhưng Dương Thần bật hết hỏa lực, tốc độ nhanh tới kinh người, đuổi theo về phía trước, mới không có cách nào trốn được.

Một kẹp vang dội này, làm cho Tuệ Lâm đứng từ xa đang kinh hoàng khiếp sợ nhìn bỗng hưng phấn nhảy dựng lên, kéo kéo áo của Tiểu Tuyết ở bên cạnh, vui mừng nói:

- Tiểu Tuyết cô xem, Dương đại ca của tôi lại thắng rồi! Thành chủ đó cũng không phải là đối thủ của anh ấy, đến tháp Thông Thiên có lẽ đã nắm bắt được phần lớn rồi chăng?

Điều mà cô gái không phát hiện được là, sắc mặt Tiểu Tuyết lúc này, có chút không bình thường, ánh mắt khác thường nhìn huyền băng trên tay Dương Thần, giữ kín như bưng cười nói:

- Có lẽ vậy, thực sự có đường đi rồi…

Nói xong, Tiểu Tuyết lại hướng về phía chiến trường tự mình đi tới, phong thái bước đi, cũng lộ rõ sự quyến rũ xinh đẹp.

Tuệ Lâm thấy vậy định kéo cô lại, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã đi thật xa, đành bay vọt lên đuổi theo.

Bạch Cưu lúc này bị chấn động đến thất điên bát đảo, chán nản vì bản thân thực sự đã sơ xuất, không nghĩ tới lời nói của Dương Thần, vốn dù là thua trận, cũng chưa chắc đã chật vật như vậy.

Trên tay Dương Thần lúc này đã dấy lên Nghiệp hỏa màu đỏ thắm hừng hực, một chân dẫm lên đầu Bạch Cưu, nhếch miệng cười nói:

- Đây chính là tự bản thân nhà ngươi đưa mình tới cửa này, vốn nước giếng không phạm nước sông, nhưng ta cũng không muốn cứ mãi xử lý đám viện binh, vậy nên… Để ta tiễn ngươi lên đường.

- Ngươi… Ngươi không thể giết ta! Ta là thủ hạ của cung chủ! Cung chủ sẽ băm xác ngươi thành vạn đoạn!

Bạch Cưu kinh hô, cho dù anh ta có thần thông quảng đại, bị Nghiệp hỏa đột nhiên xuất hiện đốt khắp cơ thể, dù gì cũng đi nửa cái mạng rồi!

Dương Thần đâu còn quan tâm đến anh ta, Nghiệp hỏa trên tay hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, hung hăng đè xuống!

Đột nhiên!

Ngay trong khoảnh khắc quả cầu lửa sắp thiêu đốt Bạch Cưu, một dải tơ dài màu trắng nhanh như tia chớp chắn phía trên cơ thể Bạch Cưu, làm cho Nghiệp hỏa chấn động quay về!

Dương Thần giật nẩy mình, Nghiệp hỏa này lại đụng phải một chân nguyên cường đại đến không thể tin nổi, không thể không bắn ngược trở lại!

Tuy rằng không khiến bản thân Dương Thần bị tổn thương, nhưng cũng khiến hắn kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh!

Dương Thần mãnh liệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt cân nhắc tươi cười của Tiểu Tuyết, dấn bước thản nhiên đi tới, dải lụa trắng bay lên không trung phiêu bạt đó, chính là từ trong tay áo của cô bay tới.

Bạch Cưu gặp đại nạn không chết cuống quýt nghiêng mình tránh đi, sau khi trốn vào một vị trí tương đối an toàn, nhìn thấy dải lụa dài trắng như tuyết đang phiêu bạt, mặt lại xám như tro tàn!

- Cung… Cung… Cung chủ?

Tuệ Lâm đi theo Tiểu Tuyết ở phía sau lúc này cũng bối rối, đôi môi run rẩy, không biết phải mở miệng như thế nào.

Đầu Dương Thần rối bời, cảm giác như mình bị chơi xỏ, sau khi ý thức được điều gì, không nhịn nổi nói:

- Cô… Rốt cuộc là ai?

“Tiểu Tuyết” cười khanh khách không ngừng, cười run cả người, bỗng nhiên sau khi thân hình vừa chuyển một cái dịu dàng, vầng sáng màu trắng êm dịu trên người chợt lóe lên, lại biến trở về một người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần!

Người phụ nữ trước mắt toàn thân trắng ngần, không một chút trang điểm, một sợi tơ lụa vô cùng đơn giản đeo trên mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hàm chứa sự ai oán, thoáng mê hoặc.

Người phụ nữ này, tuy rằng không trang điểm chút nào, nhưng nếu nói cô có vóc người hại nước hại dân thì cũng không quá đáng.

Chỉ sợ sắc nước hương trời, phong hoa tuyệt đại, những từ ngữ như vậy cũng chưa đủ để hình dung ra vẻ đẹp của cô.

Dường như ngọn núi này không có ánh mặt trời chiếu sáng mà chỉ có sự rực rỡ của cô!

- Dương công tử, tiểu nữ là cung chủ cung Ngọc Hồ, Ngọc Tuyết Ngưng, tiểu nữ thật lòng xin lỗi…

Ngọc Tuyết Ngưng hé miệng cười yếu ớt, đôi mắt sáng biết nói tựa như hai dòng nước suối trong khe núi, duyên dáng chào hỏi, thiên kiều bá mị nói không ra.

Trong tích tắc khi Ngọc Tuyết Ngưng nói ra quý tính của bản thân, Bạch Cưu đứng phía xa xa, hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn.

Phịch!

Bạch Cưu hồn bay phách lạc, gương mặt méo xệch ngã quỵ xuống đất, bất chấp áo bào trắng nhuộm đất, lớn tiếng gọi to:

- Cung chủ! Thuộc hạ không biết cung chủ ở đây, cung chủ tha mạng!

Bạch Cưu bắt đầu điên cuồng dập đầu, đầu thậm chí đã đập vỡ đất đá cứng chắc trên mặt đất.

Ngọc Tuyết Ngưng không để ý tới Dương Thần với sắc mặt quái dị, và Tuệ Lâm đang trợn mắt há hốc mồm, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Bạch Cưu.

Từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng, nhìn không ra một chút tức giận nào, ngược lại có vẻ cười khẽ.

- Bạch Cưu, ta nghe gần đây có người bẩm báo, nói ngươi ỷ vào bổn cung ít để ý tới những chuyện bình thường, dựa vào thủ đoạn của Yêu mị cư đã thu được không ít linh thạch, xem ra đã bắt được không ít nữ yêu bán thân vì ngươi.

- Cung chủ… Tôi… Thuộc hạ bị oan! Đó đều là những thủ hạ không ra hồn, muốn lấy lòng thuộc hạ, làm xằng làm bậy! Lần này thuộc hạ trở về, nhất định sẽ xử tử tất cả bọn họ!

Bạch Cưu nhanh trí xoay chuyển, gắng sức nói xạo.

Ngọc Tuyết Ngưng vẻ chợt hiểu, cười yếu ớt nói:

- Hóa ra là như vậy, vậy chính là nói, ta đã sai, ta đổ oan cho ngươi?

Bạch Cưu theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vừa nghĩ là không đúng, sao có thể nói người phụ nữ này đã sai? Lại định gật đầu, nhưng gật đầu cũng không phải, chẳng phải là nhận tội sao? Trong lúc nhất thời, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa là phun ra máu.

- Hừ.

Ngọc Tuyết Ngưng cười khẽ một tiếng:

- Ngươi đi theo ta đã hơn hai trăm năm, bổn cung lúc này mới giao thành Bạch Vân đẹp đẽ như vậy cho ngươi, linh thạch mà các cửa hàng trong thành Bạch Vân cống nạp, đã làm cho không ít đồng liêu của ngươi cảm thấy thèm.

- Ngươi lại không biết tốt xấu, còn muốn để yêu mị cư vơ vét của cải cho ngươi, ngươi đã lợi dụng những nữ yêu cam chịu thì thôi, lại còn trắng trợn bắt nữ yêu lạc đàn đi qua địa bàn của ngươi.

- Có phải ngươi tưởng rằng bản cung thực sự không thể thiếu ngươi? Ngươi tưởng rằng bản cung vốn lười quan tâm đến những chuyện vụn vặt, đã thực sự hồ đồ để mặc cho bọn cẩu nô tài các ngươi lừa gạt hả?

Mồ hôi lạnh của Bạch Cưu chảy ròng ròng, liều mạng lắc đầu nói:

- Cung… Cung chủ! Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, mong cung chủ hãy nhìn vào phần thuộc hạ đã dốc sức vì cung chủ mấy trăm năm nay, tha cho thuộc hạ lần này!

- Được!

Ngọc Tuyết Ngưng hất tay áo, đột nhiên dễ chịu lên rất nhiều:

- Nếu đến một cơ hội ta cũng không cho ngươi, có hơi vô tình máu lạnh, lần này chuyện ngươi lợi dụng yêu mị cư để bắt giữ nữ yêu đi ngang đường sau lưng ta, ta sẽ bỏ qua!

Bạch Cưu vừa nghe xong, lập tức nhướng mày vui mừng.

Nhưng không đợi anh ta dập đầu cảm tạ, Ngọc Tuyết Ngưng xoay chuyển lời nói:

- Thế nhưng, chuyện này có thể miễn được, riêng một chuyện khác, ta cũng không thể miễn trừ việc xử phạt ngươi.

- Ah?

Sắc mặt Bạch Cưu suy sụp, không rõ ràng cho lắm.

Ngọc Tuyết Ngưng hơi phiền lòng vân vê vài sợi tóc đen nhánh của mình, nói thong dong:

- Những thuộc hạ đó của ngươi, đặc biệt là tên Hổ Gầm, hôm nay đã bắt bổn cung lại, còn ném bổn cung vào một cái bao…

- Nếu không phải Dương công tử đi ngang qua, bổn cung thiếu chút nữa đã bị yêu mị cư thu lại, trở thành con rối kiếm tiền cho ngươi…

Những lời này, đối với Bạch Cưu mà nói, không khác nào là sấm sét giữa trời quang!

Bạch Cưu hận không thể lập tức quay về, băm cái tên Hổ Gầm đó ra thành nhiều mảnh nhỏ!

Trong chốc lát, Bạch Cưu đã hiểu rõ, tại sao Ngọc Tuyết Ngưng lại hóa thành diện mạo của Tiểu Tuyết như vừa rồi!

Tất cả những điều này đều là cái bẫy mà Ngọc Tuyết Ngưng đã thiết lập từ sớm, đang chờ mình chui vào, có cái gọi là “có chứng có cứ” !

Bản thân bắt các nữ yêu khác thì không thành vấn đề, nhưng đã “phản bội” chủ nhân, đâu còn có lý do để giữ cái mạng này?

Hiểu được điều này, Bạch Cưu biết rằng có cầu xin cũng vô ích, hung hăng cắn răng một cái, dứt khoát không bằng chiến một trận, nếu có thể bỏ chạy khỏi Long cốc, dựa vào tu vi thiên yêu bát phẩm của mình, Long vương sẽ phải che chở cho mình!

Tâm vừa động, Bạch Cưu lập tức thúc giục con chim khổng lồ màu trắng vẫn không nhúc nhích ở cách đó không xa, hướng về phía Ngọc Tuyết Ngưng tấn công!

Con chim khổng lồ màu trắng cảm nhận được chủ nhân triệu tập, kêu lên một tiếng sắc lạnh, hai cánh mãnh liệt dao động, đánh về phía Ngọc Tuyết Ngưng đang đứng!

Trên dung nhan tuyệt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng, lại không một chút thần sắc nhàn nhã, trong nháy mắt như hàn băng Cửu U, lạnh lùng diễm lệ thấu xương!

- Nghiệp chướng, vẫn dám cãi lời bổn cung!

Không đợi cho lời nói được thốt ra, phía sau chiếc váy dài màu trắng của Ngọc Tuyết Ngưng, hai vật tráng kiện màu trắng khổng lồ đột nhiên thò ra, dường như có thể kéo dài đến vô tận, giống như hai sợi dây thừng màu trắng!

Một sợi trong đó, chỉ trong chốc lát liền quấn lấy con chim khổng lồ màu trắng đang lao tới!

Dương Thần đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đây đúng là hai sợi không chứa một chút màu sắc hỗn tạp nào, cái đuôi hồ ly tráng kiện màu trắng nhung, quả thực là Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Chỉ có điều, cái đuôi này đã hoàn toàn vượt qua dáng người mềm mại của Ngọc Tuyết Ngưng gấp mấy trăm lần!

Thật giống như một cô gái loài người nhỏ nhắn, nhưng lại tùy ý sử dụng hai con giao long dài hàng trăm mét, điện quang giữa không trung du động, khung cảnh nguy nga tráng lệ!

Con chim khổng lồ màu trắng vốn cực kỳ to lớn, nhưng ở trước mặt cái cuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại như một con chim nhỏ bị chèn ép, sững sờ hăm dọa ầm ỹ trong chốc lát, liền trói lật ngược lại!

Cái đuôi hồ ly rất thoải mái bóp chặt, con chim khổng lồ gào thét một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe, bị xay nhỏ thành một đám thịt nhão và lông trắng!

Tuệ Lâm đứng một bên sợ tới mức không dám nhìn, nhưng Dương Thần lại thương tiếc, con chim này sao đã chết rồi, còn muốn cưỡi một lần cho thỏa nguyện.

Nhưng tên Bạch Cưu đó, lại nắm lấy cơ hội này để bay lên, đã chạy được một đoạn xa.

Ngọc Tuyết Ngưng sớm đã chuẩn bị, chẳng biết từ lúc nào, một cái đuôi hồ ly màu trắng khác, đã đuổi theo ngay sau lưng Bạch Cưu!

Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi, chẳng lẽ cái đuôi hồ ly này có thể bay đến mấy dặm hay sao?

Không nói đến khoảng cách xa nhất, chỉ là công phu trong nháy mắt, sau lưng Bạch Cưu đã bị cái đuôi hồ ly hung hăng chạm vào, điên cuồng phun ra một ngụm máu yêu!

- Quay lại!

Cái đuôi hồ ly của Ngọc Tuyết Ngưng quấn lại thật chặt, bắt được Bạch Cưu, tức thì lại kéo quay trở lại mặt đất!

Hai cái đuôi hồ ly tựa như chưa bao giờ xuất hiện, tốc độ thu về nhanh đến lạ thường!

Dương Thần âm thầm líu lưỡi, nếu dựa theo tên người đứng đầu để tính toán, Ngọc Tuyết Ngưng chí ít phải có chín cái đuôi hồ ly như vậy.

Có lẽ, cái đuôi hồ ly này là yêu khí bổn mạng của cô ấy.

Nếu thực sự là như vậy, thực lực của người phụ nữ này quả thực rất kinh khủng, chín cái đuôi hồ ly khổng lồ có thể công kích có thể bảo vệ, tốc độ lại nhanh kinh người, phối hợp với thứ mà cô ấy vừa thể hiện tuyệt đối không thua kém tu vi chân nguyên dũng mãnh của mình, thực sự là rất khó chơi.

Nhìn thấy Bạch Cưu mặt xám như tro tàn, vốn không còn một chút ý nghĩ tiếp tục chạy trốn, chỉ liên tục dập đầu, nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng lại càng ngày càng rét lạnh.

- Cung chủ! Thuộc hạ biết lỗi rồi, cho dù cung chủ muốn phế tu vi của thuộc hạ cũng được, xin tha thứ cho thuộc hạ một lần này thôi!

- Bổn cung trước giờ buông lỏng đám thuộc hạ các ngươi, sao có thể phế bỏ tu vi của ngươi? Bạch Cưu, ngươi có bằng lòng xuất ra một phần lực vì bản cung không?

Ngọc Tuyết Ngưng hỏi.

Bạch Cưu vừa nghe thấy vậy, vui mừng quá đỗi:

- Thuộc hạ sẵn lòng lập công chuộc tội!

- Tốt lắm!

Bóng dáng Ngọc Tuyết Ngưng chợt lóe, đã đứng ở phía sau Bạch Cưu, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên nhéo lấy cái cổ Bạch Cưu từ phía sau!

Một lượng uy áp cực lớn làm cho cả ngọn núi cũng bắt đầu chấn động, rồi đột nhiên bắn ra!

- Tuệ Lâm cẩn thận!

Dương Thần sớm đã ý thức được sự gay go, vọt tới bên cạnh Tuệ Lâm, phóng thích chân nguyên của chính mình, hình thành nên một vòng bảo hộ!

Ngọc Tuyết Ngưng rõ ràng đã dùng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ của cô uy áp khiến Bạch Cưu không thể phản kháng, để đạt được mục đích khống chế Bạch Cưu!

Dựa vào một chút tu vi của Tuệ Lâm, vốn không thể ngăn cản, chắc chắn sẽ khiến máu chảy mà chết!

Trong lúc nhất thời, người phụ nữ trông rất mềm mại đó, dường như đã trở thành chúa tể của mảnh thiên địa này, một đôi mắt lóe ra bạch quang đẹp đẽ, tràn đầy sát khí của băng hàn!

Đột nhiên!

Ngọc Tuyết Ngưng mở đôi môi đỏ mọng, cắn một phát lên động mạch cổ của Bạch Cưu!

Gương mặt Bạch Cưu vốn do sự uy áp này khiến anh ta đau khổ, bắt đầu vặn vẹo, trong nháy mắt, lại càng khô quắt đi!

Không chỉ có Tuệ Lâm trốn vào phía sau Dương Thần không dám nhìn, Dương Thần cũng có chút kinh ngạc, đơ người ngay tại chỗ.

Hút máu cũng không có gì, hút tinh khí trong cơ thể yêu tu cũng không có gì, nhưng tất cả những điều này, phát sinh trên cơ thể một người đẹp quốc sắc thiên hương như vậy, lại đột ngột như vậy, khiến cho hình tượng tràn đầy cảm giác xung kích!

Chỉ trong chốc lát, Bạch Cưu đã biến thành người khô, sau khi bị Ngọc Tuyết Ngưng tùy tay ném đi, liền trở về bản thể, một con chim bồ câu màu trắng, nhưng gầy trơ cả xương.

Ngọc Tuyết Ngưng máu tươi đầy mặt, nhưng người phụ nữ lại không lau sạch, máu tươi từ từ thấm vào da thịt trắng như tuyết của cô, tiêu tan không còn nhìn thấy.

Dường như rất thỏa mãn, Ngọc Tuyết Ngưng liếm liếm đôi môi đỏ mọng như hoa, càng làm cho sự quyến rũ bắn ra tứ phía.

Tản ra uy áp, nhìn thấy Dương Thần đang đứng ngơ ngác cách đó không xa, người phụ nữ với giọng nói sâu thẳm nửa giận nửa oán, nói:

-

Dương công tử, đừng cho rằng bổn cung là nữ ma đầu hút máu, hơn một nghìn năm trước bổn cung đã không còn hút máu rồi, chẳng qua tên phản bội này cuối cùng cũng phải xử tử, chi bằng hút để dưỡng nhan cho bổn cung, đúng không?

Dương Thần cảm thấy Ngọc Tuyết Ngưng này nhìn như thiên kiều bá mị, lại tinh khiết như hoa sen nổi trên mặt nước, nhưng trong lòng hoàn toàn là loại người âm tàn cay độc, tu vi lại sâu không lường được, không thể không đề phòng.

- Cung chủ đã cải trang vi hành xong, trừng phạt thủ hạ, vậy chúng ta cũng nên đi rồi.

Ánh mắt Dương Thần báo cho Tuệ Lâm, dự định thoát thân càng sớm càng tốt.

Tuệ Lâm đâu còn dám ở lại lâu, nghĩ đến tất cả mỹ nữ trước mắt đều là bàn cờ hồ ly thiết lập, thấy Ngọc Tuyết Ngưng sợ sắp mất hồn, gắt gao đuổi theo.

Đôi mắt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên chút vẻ trêu tức, liên tục bước nhẹ, không biết tại sao đã chặn lại đường đi của Dương Thần.

- Dương công tử, nơi này rất gần Ngọc Hồ cung, không bằng hai vị đến chỗ Bổn cung ngồi một chút?

- Tôi thấy không cần thiết, tôi còn muốn mau chóng tới Thông Thiên hồ.

Dương Thần cẩn thận giữ khoảng cách.

Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách nói:

- Tuy trước kia Bổn cung có lừa dối thân phận với nhà ngươi, nhưng những lời khác đều không phải nói ngoa, Thông Thiên tháp mở ra dù sao cũng phải hơn nửa tháng nữa, Dương công tử lúc này đến trước, chỉ là một khoảng không mà thôi.

- Tâm tư Cung chủ hết thảy khó dò, Dương Thần tôi tuy không phải rất ngu, nhưng không thông minh đến có thể so đấu sống cùng cao thủ không biết bao nhiêu năm tháng như Cung chủ, Cung chủ hiển nhiên là trong lời có chuyện, không bằng nói thẳng ra đi.

Dương Thần biết rằng, người phụ nữ này không dễ dàng buông tha chính mình.

Ngọc Tuyết Ngưng nhẹ nhàng vân vê từng lọn tóc đen, nói:

- Dương công tử, kỳ thật Yêu tộc chúng tôi không phải không nói đạo lý, chỉ là nhân loại các người nhiều hư dĩ ủy xà, giả nhân giả nghĩa như vậy.

- Lần này từ trong cung đi ra, đầu tiên là nghe thủ hạ hồi báo, Bạch Cưu ở ngoài thành tàn sát bừa bãi nên tự mình đến xem xét thực hư. Thứ hai, cũng đúng lúc nhận được hồi báo của thủ hạ, có người mới tiến vào Vạn Yêu Giới.

- Ba anh em Xuyên Sơn từng tại rừng rậm Yêu Lục giao thủ với Dương công tử, tuy lời nói của bọn họ cực kỳ khó nghe, nhưng Bổn cung cũng sẽ không quá coi là thật, ít nhất hiện giờ, Bổn cung cũng không có dự định sẽ tìm lại danh dự cho bọn họ.

- Tôi lại không thể tin tưởng, người tự mình tìm thú vui, lại là một người phụ nữ tự biên tự diễn như Cung chủ, cũng cần phải mời khách vào nhà

Dương Thần cười nói.

Thần sắc Ngọc Tuyết Ngừng càng ra vẻ cân nhắc,

- Nói nhiều như vậy, Dương công tử rốt cuộc có đi hay không?

Dương Thần quả quyết lắc đầu,

- Không đi.

Ngọc Tuyết Ngưng tiếc hận thở thật dài.

- Như vậy, Bổn cung đành phải tự mình mời ngươi đi.

Lời vừa nói xong, Ngọc Tuyết Ngưng cả người tỏ ra khí chất của trong nháy mắt lui bước, ngược lại phát ra trận băng hàn thấu dương!

Người phụ nữ vẫn hơi mang ý cười, nhưng trong đôi con ngươi lại tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều không chút khách khí!

Dương Thần đều không hiểu, thù hận này rốt cuộc từ đâu ra, làm sao lại lửa giận ngập trời nhìn mình như vậy?

Dương Thần một tay đẩy Tuệ Lâm ra xa, tránh cho cô khỏi bị thương, bản thân lại không giữ chút nguyên khí trong đan điền nào, sững sờ đứng vững chống đở uy áp hung hãn!

Trong lúc nhất thời, dáng người mềm mại uyển chuyển của Ngọc Tuyết Ngưng dường như biến thành Cự nhân đứng giữa trời đất, ánh mắt ngạo nghễ kia, thật giống như cao hơn núi!

Dương Thần biết không thể lại bị áp bức như vậy, bất chấp tiết kiệm chân nguyên lực, thân thể phát ra lực đánh mạnh mẽ!

Một tay dấy lên nghiệp hỏa màu đỏ thẫm, trên tay kia một màn sương đen lượn lờ ngưng thành cây roi Minh thủy, tiếp đón Ngọc Tuyết Ngưng!

Ngọc Tuyết Ngưng khinh thường hừ lạnh một tiếng, dường như đang giễu cợt tài mọn của Thiên hỏa và Huyền thủy.

Đuôi bạc dài có sức chiến đấu siêu nhiên lúc trước phát huy ra, cũng không tiếp tục sử dụng, Ngọc Tuyết Ngưng chỉ nhấc tay áo, một dải lụa trắng lần nữa bay ra!

Dương Thần không chút sợ hãi một đấm giáng xuống, roi Minh thủy bay nhanh quấn quanh, ý đồ ăn mòn dải lụa trắng.

Nhưng lụa trắng không chút tổn hại, ngược lại còn phát huy ra lực lượng miên nhu liên tục, khống chế bên ngoài thân thể Dương Thần, căn bản không thể tiếp cận thân thể Ngọc Tuyết Ngưng.

Tuyệt cao chân nguyên lực cấp 9 khiến nội tâm Dương Thần chấn động mãnh liệt!

Đây đã không còn đơn giản như với Bạch Cưu kia, thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn tới một cấp độ khó có thể chống cự!

Dương Thần thậm chí còn hoài nghi, nếu Athena đánh với Hồ yêu này, cũng không chắc chiếm được tiện nghi!

Bởi vì áp chế của thực lực, sức mạnh thiên địa của Dương Thần lại khó có thể giống với chuyển hóa kéo dài không ngừng lúc bình thường, liên tục trốn tránh và tiến công bên trong, thời gian dần qua liền rơi vào thế hạ phong.

Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn không xuất toàn lực, lụa trắng thiên biến vạn hóa trên không như giao long vẫy đuôi, lại như gió mát qua Sơn Cương, cương nhu có đủ, mơ hồ ẩn chứa đạo lý của thiên địa.

Dương Thần từ từ cảm nhận được, thủ đoạn này của Ngọc Tuyết Ngưng không phải là hình và lực, mà là theo ngộ và niệm, cảnh giới cao hơn chính mình. Cho nên, chính mình bất luận là ở chiêu số hay là cảnh giới, đều không thể chiến thắng người phụ nữ này.

- Dương công tử, Bổn cung khuyên ngươi ngoan ngoan theo ta trở về, nếu tiếp tục ngu xuẩn không nghe, Bổn cung sẽ phải trói ngươi lại.

Ngọc Tuyết Ngưng cười lạnh nói.

Chỉ có thể liều một lần…

Dương Thần lặng lẽ nói thầm trong lòng, cảm nhận được Chân nguyên lực nhanh chóng trôi đi, tiếp tục không sử dụng, chỉ sợ sẽ là quá muộn!

- Hỗn Độn đỉnh!

Tâm niệm vừa động, Hổn độn cự đỉnh trong đan điền cuối cùng một lần nữa bị Dương Thần gọi ra!

Cự định vừa ra, ám quang mãnh liệt, hơi thở hung ác tràn ngập khắp khu rừng!

Sắc mặt Ngọc Tuyết Ngưng cuối cùng có chút khẩn trương thay đổi, nhìn cự đỉnh xoay tròn giữa không trung, hoa văn xanh biếc cổ xưa, hơi thở trầm dày mênh mông, dường như có chút không thể tin được.

- Tiểu tử thối, Hỗn Độn đỉnh này tại sao lại ở trong tay ngươi!?

Ngọc Tuyết Ngưng đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, trước kia gọi ‘Dương công tử’, nhưng đó chỉ là làm trò mà thôi. Bây giờ nhìn thấy hung khí tiên đỉnh trong truyền thuyết thượng cổ, rốt cuộc cũng không còn thời gian đùa chơi Dương Thần, miệng hét to.

- Nếu bà đã nhận ra, còn muốn đối chọi với ta sao?

Dương Thần tế xuất còn dư lại lượng chân nguyên lớn, Hỗn Độn đỉnh ra vẻ chuẩn bị hướng về phía Ngọc Tuyết Ngưng.

Ngọc Tuyết Ngưng dáng vẻ coi thường bật cười ha hả, như là nghe được truyện cười vớ vẩn cực điểm,

- Hỗn Độn đỉnh mặc dù được gọi là tiên khí cực phẩm vượt qua phạm trù tiên khí, uy lực sâu không lường được, nhưng lại do người có tu vi ‘Thái thanh thần lôi kiếp’ khống chế, căn bản không thể phát huy ra uy lực thật sự của nó! Còn muốn lấy Hỗn Độn đỉnh để đối phó Bổn cung?

- Bổn cung khuyên ngươi vẫn là thu lại Hỗn Độn đỉnh này càng sớm càng tốt, chút tu vi ấy của ngươi, thường xuyên sử dụng Hỗn Độn đỉnh này, sớm muộn gì cũng bị mãnh thú cắn trả, Hỗn Độn là mãnh thú thượng cổ bất tử bất diệt, ngay cả tiên nhân thượng cổ cũng không thể không e dè nó, dù thế nào cũng không thể có chuyện.

- Mà ngươi lại là chủ nhân bị nó chọn trúng, cuối cùng sẽ là người không phải người, quỷ không ra quỷ, có lẽ sẽ thành con rối, hóa thành Hỗn Thế Ma Vương lục thân bất nhận. Đến lúc đó, có lẽ thời gian đã quá muộn.

Sắc mặt Dương Thần không đổi, nhưng trong lòng lại hoảng sợ.

Ngọc Tuyết Ngưng này rốt cuộc biết bao nhiêu thứ, không chỉ thấy rõ cảnh giới tu vi của mình, thậm chí còn hiểu biết về chuyện Hỗn Độn đỉnh sẽ cắn trả!

Chính mình thực sẽ bị Hỗn Độn ăn mòn?

Trong lúc nhất thời, gánh nặng trong lòng lại lần nữa gia tăng, hờ hững không nói.

Ngọc Tuyết Ngưng thu lụa trắng, chậm rãi đi tới phía Dương Thần, thản nhiên tự đắc.

- Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của Bổn cung, trong Vạn Yêu Giới này, Bổn cung chưa bao giờ có đối thủ, tuy nơi này có tác dụng khắc chế đối với Yêu tộc, thực lực của Yêu tộc bị suy yếu rất lớn, nhưng tu vi của ngươi và Bổn cung kém nhau quá xa, cho dù Bổn cung không thể phát huy toàn bộ thực lực như bên ngoài, nhưng ngươi cũng không có chút cơ hội nào….

Hai nắm tay Dương Thần nắm chặt, mãnh liệt ngẩng đầu lên.

- Thật sao, tuy tôi cũng cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng tôi cho tới giờ vốn không có thói quen nhận thua!

Vừa dứt lời, Hỗn Độn đỉnh kia ầm ầm trầm xuống, hung hăng ném về phía Ngọc Tuyết Ngưng!

Dung nhan thiên kiều bá mị xinh đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên một chút âm lệ, không hề có ý né tránh!

- Không biết tốt xấu, tìm đường chết!

Đột nhiên, sau lưng cô ta lại lần nữa tuôn ra năm cái đuôi chồn cực lớn, vững vàng đụng chạm với Hỗn Độn đỉnh kia!

Lực hút vốn không gì sánh kịp, lần này vừa muốn phát huy liền bị một cỗ nguyên lực đích thực dũng mãnh, sững sờ tạo thành lực phản tác dụng xoắn ốc, hoàn toàn không có hiệu quả!

Trên Hỗn Độn đỉnh, quang ảnh mãnh thú thoáng hiện, giống như vô cùng không cam lòng, lại vẫn như cũ bị năm cái đuôi lớn kia đánh trở về giữa không trung!

Lồng ngực Dương Thần khó chịu, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, tu vi của Ngọc Tuyết Ngưng này cao hơn mình rất nhiều, bản thân dùng Hỗn Độn đỉnh vốn căng thẳng, lúc này lại càng giống lấy trứng chọi đá, múa rìu qua mắt thợ!

Tuệ Lâm ở phía xa vẫn luôn căng thẳng nhìn, thấy Dương Thần phun ra ngụm máu thì bất chấp nguy hiểm, cuống quít bay vọt tới.

- Dương đại ca! Anh thế nào rồi?

Dương Thần cảm thấy một trận suy yếu, khi cô gái đỡ lấy chính mình, không ngờ khống chế không nổi tựa vào người Tuệ Lâm.

Muốn nói với Tuệ Lâm bản thân không có gì đáng ngại, nhưng nói chuyện đều có chút lao lực, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Lục phủ ngũ tạng sóng cuộn biển gầm, khắp nơi đều là nội thương, ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ cũng vì hao phí một lượng lớn nguyên khí, hồi phục vô cùng chậm.

Hỗn Độn đỉnh không cách nào tiếp tục chống đỡ, một luồng ánh sáng hiện lên liền quay về đan điền Dương Thần, không có động tĩnh.

- Hừ, Bổn cung sớm cảnh báo ngươi, bằng chút tu vi ấy của ngươi, dùng Hỗn Độn đỉnh đối phó với Yêu tộc tầm thường có lẽ còn được, muốn đối phó với Bổn cung, còn kém xa lắm!

Ngọc Tuyết Ngưng đã kiên nhẫn đến cực hạn, con ngươi sắc lạnh liếc mắt đã chạy tới, sau khi thấy sắc mặt trắng bệch của Tuệ Lâm thì cười lạnh một tiếng, phân ra hai dải lụa trắng, đồng thời quấn lấy Dương Thần và Tuệ Lâm!

- Hai người các ngươi, toàn bộ theo Bổn cung trở về!

Dương Thần cố gắng đẩy Tuệ Lâm ra, nhưng thân thể đã không nghe sai khiến, đây hình như là lần đầu tiên mình bị đánh cho chân nguyên giống như đèn hết dầu tắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Tuệ Lâm bị cuốn lấy.

Ngọc Tuyết Ngưng xé hai mảnh lụa trắng ra, thân ảnh nhanh chóng bay về dãy núi phía xa, mà Dương Thần và Tuệ Lâm, giống như hai con rối gỗ, tùy ý bay theo.

Vạn Yêu Giới đoạn tuyệt với nhân thế, khiến Dương Thần cuối cùng cũng nếm được cái gì gọi là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Chân nguyên hùng hồn của Ngọc Tuyết Ngưng khiến cô sau khi đấu với mình xong, vẫn như cũ không hề tốn chút sức nào mà bay đường dài.

Người phụ nữ này lại vẫn nói, ở trong Vạn Yêu Giới, Yêu tộc vì quan hệ khan hiếm với linh khí thiên địa, thực lực đã bị hạn chế, vậy thực lực ở bên ngoài của người phụ nữ này sẽ dũng mãnh đến mức nào?

Bản thân bại thì không sao, nhưng Tuệ Lâm cũng sẽ bị liên lụy, Dương Thần đều hận không thể tự tát cho mình mấy cái, uất ức cực kỳ nghẹn khuất.

Nhưng hận chính là, ở nơi linh khí thiên địa khan hiếm này, muốn khôi phục thực lực đều phải tốn không ít công phu, chỉ sợ khôi phục được thực lực rồi, chính mình vẫn không phải là đối thủ của Ngọc Tuyết Ngưng.

Sau một thời gian ngắn bay về hướng đông, phía dưới dãy núi xuất hiện từng tầng đình đài lầu các.

Những gạch ngói xanh biếc đó, khu kiến trúc phong cách cổ, giống như vùng sông nước Giang Nam vào Nam Bắc triều, rất có nhã cảnh lầu nhỏ nghe mưa gió.

Khi đi vào một mảnh kiến trúc rộng lớn trên dãy núi cao nhất, từ lúc cửa phía đông bắt đầu mở, liền có một hành lang thật dài dùng ngọc thạch màu trắng để lát nền, cung điện xa hoa, cực kỳ giống triều đình đế vương, nhưng lại càng tinh xảo tuyệt luân hơn.

Ba chữ triện lớn ‘Ngọc Hồ cung’ được dùng bút mực màu vàng kim khắc trên cửa, chiếu sáng rạng rỡ.

Dương Thần chưa kịp nhìn rõ kiến trúc nơi đây, liền cảm thấy thân mình trầm nặng rơi xuống!

Ngọc Tuyết Ngưng vung lụa trắng lên, quăng Dương Thần về phía một cơ quan mở ra nhà tù ngầm!

Trên mặt đất mở ra hai mảng thép hàn lạnh, lóe ra phù chú huyền diệu màu vàng, sau khi mở ra từ trên mặt đất, Dương Thần rơi từ khe hở xuống!

Dương Thần vừa lọt vào nhà tù màu đen liền định thử xông lên, nhưng đang muốn đánh lên thì bị ánh sáng màu vàng kim sinh ra lấp kín ngăn trở!

Bịch!

Âm thanh vang lên, Dương Thần bị chấn động rơi xuống!

Ngọc Tuyết Ngưng đứng giữa không trung, cười đùa nói:

- Tiểu tử thối, đừng vùng vẫy, địa lao này là Bổn cung tự mình thu thập từ biển Vô Tận hải, chính là loại hàn thiết Thượng cổ độc nhất trong Vạn Yêu giới, vốn có đặc tính khắc chế linh khí thiên địa rất mạnh.

- Phối hợp với cấm chế trận pháp của Bổn cung, tu vi Thanh thần lôi kiếp của ngươi, tuyệt đối không thể ra được. Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoan làm tù nhân của Bổn cung, đừng uổng phí khí lực.

Dương Thần rơi xuống mặt đất hàn thiết lạnh như băng, phát hiện không gian bốn phía tối om, quả nhiên không chút khe hở nào!

- Mẹ kiếp… Ngọc Tuyết Ngưng, nếu ngươi muốn báo thù cho thủ hạ, thì trực tiếp báo thù, giam tôi lại tính làm chuyện gì?

Dương Thần đã nổi trận lôi đình, bản thân lại cần phải ra khỏi Vạn Yêu giới này gấp, nếu như bị nhốt như này, khi nào mới có thể đến tháp Thông Thiên?

Ngọc Tuyết Ngưng lại khinh thường cười nói:

- Sao, chuyện đến bây giờ, ngay cả đấu với Bổn cung ngươi cũng đấu không lại, còn muốn đến tháp Thông Thiên? Bổn cung nói ngươi biết, 99 trọng Tử thanh thần lôi kia, Bổn cung nếu đem toàn lực ra cũng chỉ có năm phần cơ hội, chỉ với ngươi? Hay là thôi đi.

Nói xong, căn bản không thèm để ý Dương Thần rống giận, Ngọc Tuyết Ngưng quấn lấy Tuệ Lâm quay về cung của mình.

Một đám tùy tùng nữ yêu thân mặc đồ trắng sớm đã cung kính chờ đợi, vừa thấy Ngọc Tuyết Ngưng trở về, lập tức khom người nghênh đón.

Ngọc Tuyết Ngưng đem Tuệ Lâm đã hôn mê bất tỉnh giao cho một tỳ nữ, thản nhiên nói:

- Đưa tiểu thư này vào gian phòng bên trái, cho ăn cho uống, không được ta cho phép, không đwọc cho cô ta ra khỏi phòng, rõ chưa?

- Vâng, Cung chủ.

Thị nữ không dám hỏi nhiều, lập tức ôm Tuệ Lâm lui xuống.

Ngọc Tuyết Ngưng để tất cả thị nữ trong đại điện lui ra phía sau, ưu nhã ngồi xuống một chiếc ghế bạch ngọc, thở dài thật sâu.

Ngoài đại điện, bên cạnh địa lao kia, vẫn có thể nghe thấy âm thanh Dương Thần không cam lòng mà không ngừng tấn công hàn thiết, nhưng nhà tù hàn tiết, chung quy vẫn không chút sứt mẻ.

Đôi mắt Ngọc Tuyết Ngưng lộ ra vài phần ai oán, lẩm bẩm:

- Ông trời à, vì sao lúc tôi đã sắp quên hắn, lại đem một tiểu tử không biết sống chết như vậy tới, thật sự là oan nghiệt…

Yến Kinh, vào những ngày cuối tháng một, gió thổi trên mặt đau rát.

Theo lý thuyết, sau khi tu luyện, nhiệt độ không khí như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến thân thể. Nhưng, Lâm Nhược Khê đứng trong gió rét, lại cảm thấy mùa đông này vô cùng lạnh lẽo.

Chạng vạng tối, ngoài Cung thiếu niên khu Bắc Yến Kinh, Lâm Nhược khê một thân đồ đen tuyền, áo khoác trắng phủ bên ngoài, ở bên ngoài giống như nhiều cha mẹ khác, kiên nhẫn chờ đứa con của mình đi ra.

Dương Thần mất tích sắp được hai tuần, tới gần cuối tháng, vẫn không có chút tin tức.

Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa… đều không hy vọng Lâm Nhược Khê trong nhà vẫn lo lắng buồn rầu không lên tiếng, liền đề xuất hế hoạch đưa Lam Lam đến Cung thiếu niên học tập.

Năng lực học tập của Lam Lam rất mạnh, trí nhớ càng không phải nói, cầm kỳ thi họa, vũ đạo, thanh nhạc trong Cung thiếu niên, học cái gì cũng rất dễ dàng. Tới đây, còn có thể cùng những đứa trẻ khác vui vẻ cười đùa.

Trên thực tế, với địa vị của Dương gia, để giáo viên đến nhà giảng bài cũng được.

Giống hôm nay vậy, mỗi ngày gọi tài xế chở mẹ con Lâm Nhược Khê đi, chính là muốn để Lâm Nhược Khê có việc làm, không đến mức nghĩ ngợi lung tung.

Lâm Nhược Khê cũng biết ý tốt của cha mẹ chồng, cũng không cự tuyệt. Có lẽ trong tiềm thức của bản thân cũng hy vọng có thể sử dụng phương thức này để tiêu phí lo lắng và tưởng niệm với chồng.

Buổi tối mấy ngày nay, Lâm Nhược Khê gần như cả đêm thức trắng, không ngừng lặp đi lặp lại cơn ác mộng không nói, còn luôn không kìm nổi suy nghĩ, nếu chẳng may Dương Thần thật sự mất đi, vậy bản thân mình nên làm cái gì…

Trong khi, Mạc Thiện Ny và Tiêu Chỉ Tình các cô chờ ở Trung Hải cũng đều gọi điện tới, bởi vì điện thoại của Dương Thần không gọi được.

Lâm Nhược Khê không dám nói rõ, lo lắng các cô lũ lượt tìm tới Yên Kinh, chỉ biết nói tình hình rối loạn, nói Dương Thần đang ‘bế quan’, không muốn bị quấy rầy.

Có lẽ đối với thực lực của người đàn ông này, các cô đều có sự tín nhiệm mù quáng nên không hề hoài nghi, một chút cũng không lo lắng.

- Mẹ!!

Đang nghĩ tới vài thứ, bên tai truyền đến tiếng la quen thuộc dễ nghe.

Lâm Nhược Khê lộ ra nụ cười ôn nhu, giang hai tay đón lấy Lam Lam đang phi tới.

Bé con mặc áo len màu lam và quần đen bó sát người, là để tiện cho việc học vũ đạo.

Ôn Lam Lam nặng trịch, Lâm Nhược Khê đi về phía chiếc xe cách đó không xa, theo thói quen hỏi:

- Lam Lam, hôm nay học những gì?

Cô bé mập sớm biết sẽ hỏi như vậy, chớp chớp đôi mắt to nói:

- Hôm nay cùng cô giáo chơi cờ vây, Lam Lam ăn được rất nhiều quân cờ của cô giáo, nhưng chơi được một nửa cô giáo liền không chơi nữa, vốn là không thể thắng mà!

Lâm Nhược Khê hơi sững sờ, nhịn không được bật cười, tại thời điểm bất an như này, cũng có con gái có thể làm cho mình vui vẻ.

- Bảo bối, về sau chơi cờ với cô giáo phải nhường một chút, bằng không giáo viên làm sao có thể dạy các bạn khác được, thật sự rất mất mặt.

Lâm Nhược Khê nói.

Lam Lam dùng sức gật đầu, cũng không muốn nói nhiều những chuyện đó, đôi mắt trông mong hỏi:

- Mẹ, chúng ta đi ăn cơm sao?

- Mặt trời còn chưa xuống núi đã nghĩ đến ăn rồi sao?

- Lam Lam đói bụng…

Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ nhéo mặt con gái, đi đến cửa xe đã mở ra rồi ngồi xuống.

Mở cửa xe BMW 760 màu trắng này là một nữ binh thân vệ Dương gia, chuyên lái xe cho mẹ con Lâm Nhược Khê.

Thấy hai mẹ con đã lên xe, nữ binh liền khởi động xe quay về Dương gia.

Hơn 10 phút sau, xe lên tới đường cao tốc, nhưng không bao lâu sau, đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát từ phía sau đuổi theo, nhá lên đèn báo hiệu.

Nữ binh lái xe có chút buồn bực, quay đầu cười ngượng ngùng với Lâm Nhược Khê,

- Thiếu phu nhân, xem ra phải dừng lại một lát.

Lâm Nhược Khê không có nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Chờ xe dừng bên đường, chiếc xe cảnh sát theo phía sau cũng dừng lại, hai gã thân mặc đồng phục cảnh sát đi tới bên cạnh cửa xe, yêu cầu mở cửa.

Nữ binh kéo kính xe xuống, hỏi:

- Đồng chí cảnh sát, tôi không vượt quá tốc độ.

Cảnh sát mặt rỗ cũng không trả lời mà nhe răng cười độc ác, đột nhiên hai tay phát lực, giữ đầu nữ binh!

Rắc!!

Một tiếng gãy giòn vang, đầu nữ binh chuyển một cái, cổ bị bẻ gãy!

Lâm Nhược Khê lập tức phản ứng kịp, đây không phải cảnh sát, rõ ràng là có người ác ý hành hung!

Lam Lam cũng khua lên cái miệng nhỏ, mắt trợn to quát:

- Mẹ! Bọn họ là người xấu!

- Hừ!

Người giả mạo cảnh sát kia căn bản không do dự nhiều, lấy ra một quả cầu ném vào ghế sau!

Quả cầu nhanh chóng phun ra hàng loạt chất khí, khi Lâm Nhược Khê ý thức được phải lập tức nín thở thì đã muộn…

Một lượng khí không mùi chui vào mũi, Lâm Nhược Khê lập tức cảm thấy choáng váng, mặc dù có nội lực Hậu thiên đỉnh phong, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Lam Lam hình như không hề cảm thấy có gì không thoải mái, nghiêng cái đầu vẻ mặt nghi ngờ nhìn quả cầu trong chốc lát, thân mình nhỏ bé chui về phía trước, hướng cảnh sát mặt rỗ ngoài cửa xe, phi thân đá một cú!

Người đàn ông mặt rỗ kia hiển nhiên không đoán được cô bé này lại miễn dịch với khí gây tê liệt, nhưng phản ứng vẫn cực nhanh nghiêng người tránh đi, một tay bắt được bắp chân Lam Lam!

Lâm Nhược Khê trong xe cơ thể suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng này phát sinh, lòng nóng như lửa đốt!

Người này vậy mà lại ngăn được thế tiến công của Lam Lam, rõ ràng cho thấy có tu luyện qua, cho dù không phải người luyện võ thì cũng là người có tu vi nội công không thấp.

Lam Lam theo bản năng hung hăng dùng một chân khác đá vào đầu người này, nhưng vẫn bị người đàn ông sững sờ dùng cánh tay ngăn cản!

- Má… không bình thường! Nội lực của con bé này còn không tục! Lão tứ! Nhanh, đến giúp tôi đánh ngất nó!

- Được!

Người đàn ông to lớn mặc trang phục cảnh sát bên cạnh kẹp hai cánh tay Lam Lam, hai ngón tay nặng nề đánh vào gáy cô bé!

Lam Lam mặc dù thể chất hơn người, nhưng dù sao tu vi còn nông, đối phó với mấy anh chàng lỗ mãng bình thường còn được, đối phó với hai người giỏi võ này, cũng là khó có thể chống đỡ, bị dùng nội lực điểm trúng hôn huyệt, rốt cục vẫn nặng nề hôn mê bất tỉnh.

- Giỏi thật, bé mập này còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn cả mẹ nó, may mà chưa gây ra chuyện lớn.

Người đàn ông mặt rỗ chú ý nhìn xung quanh, sau khi xác định không vấn đề gì nói:

- Lão Tứ, đỡ người phụ nữ này ra, tôi đem theo con bé, chiếc xe này nhất định có tín hiệu theo dõi, không cần lo cho nó.

Lão Tứ gật đầu một cái, rất tự nhiên mở cửa xe ra, kéo thân thể mềm mại vô lực của Lâm Nhược Khê ra, giả làm bộ dạng không nhúc nhích được, giúp đỡ nhét vào chỗ ngồi phía sau xe cảnh sát.

Lâm Nhược Khê cố gắng giơ tay mở cửa xe chạy trốn, nhưng cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, rốt cuộc choáng váng, trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê…

Nội viện Dương phủ.

Đây là một mẫu ruộng có ba phần đất nổi, mảnh nhỏ đồng hao, rau chân vịt các loại đều là bảo bối của Dương Công Minh.

Hiện giờ thân thể khỏe mạnh, cũng không sợ phong hàn, ông cụ trong lúc rảnh rỗi ngồi trên mặt đá uống trà, yên lặng nhìn những phiến lá màu lục, đều có thể ngồi tới một hai giờ đồng hồ.

Đột nhiên, một lão Thân vệ tuổi chừng năm mươi vội vã chạy tới hậu viện, khẩn trương cúi đầu báo cáo:

- Báo cáo Nguyên soái, xe của Thiếu phu nhân và tiểu thư Lam Lam trong lúc quay về đột nhiên đứng bất động trên đường cao tốc, liên lạc thất bại!

Gương mặt Dương Công Minh vốn hiền hóa, tức thì lộ ra vẻ nghiêm túc nồng đậm.

- Thiết bị truy tìm trên người thì sao?

- Bị sóng điện quấy nhiễu, đối phương là cướp chuyên nghiệp!

Thân vệ nhíu mày nói.

- Vậy đừng lãng phí thời gian, thông báo Tướng quân Thái, giúp đỡ ông ta truy lùng điều tra tất cả mục tiêu khả nghi, tất cả nghe theo sự sắp sếp của ông ta, đừng cho những người khác trong nhà biết.

Dương Công Minh ngắn gọn phát ra ba mệnh lệnh.

Thân vê cúi chào, không chút dài dòng lui ra, nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ.

Dương Công Minh sắc mặt âm trầm đứng dậy, nhìn một vườn rau, thì thào lẩm bẩm:

- Nhanh như vậy đã có người không chờ được… Tiểu tử thối, cháu cònkhông quay về, thì không giấu được nữa mất…

Sắc trời dần tối, bầu trời treo một vầng trăng khuyết, àm đạm khôn cùng

Trong một kho hàng bên cảng sông Tây Nam Yến Kinh, giữa rất nhiều thùng đựng hàng trống chảy ra một lượng xi măng lớn trên mặt đất.

Ngoại trừ vài cái cửa thông gió, toàn bộ kho hàng đều bị đóng kín lại.

Giờ khắc này, trong kho hàng lóe lên rất nhiều đèn chân không, hơn mười đàn ông khôi ngô vây quanh hai mẹ con Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê bị trói bằng dây thừng trên một cái ghế, tuy thuốc mê đã mất hiệu lực nhưng Lâm Nhược Khê cũng rõ ràng, mình cho dù thoát được sợi dây thừng này cũng không thể đối phó được với mấy người luyện võ đều mang tuyệt kỹ này.

So với bản thân, Lâm Nhược Khê càng lo lắng cho con gái hơn.

Lam Lam sau khi bị người đàn ông mặt rỗ điểm huyệt, toàn thân không động đậy, buộc phải ngoan ngoãn ngồi trên một cái ghế khác, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, nước mắt to như hạt đậu đảo quanh hốc mắt.

Cô bé kia ỷ vào sức mạnh lớn, tố chất thân thể tốt, từ trước đến nay đều là nhân vật sẽ không bị thua thiệt. Nhưng lần này thật sự đá tới tấm sắt cứng rắn, không khóc nhè đã là rất kiên cường rồi.

Trong tâm linh trẻ thơ của Lam Lam, cuối cùng sâu sắc hiểu được, vì sao cha lại luôn muốn mình tu luyện thật tốt.

- Các người rốt cuộc là ai, có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?

Lâm Nhược Khê hung ác nói.

Người đàn ông mặt rỗ khinh thường nói:

- Đám anh em chúng tôi, đương nhiên biết, trước mặt là cô Lâm Nhược Khê, Thiếu phu nhân Dương gia.

- Vậy các người còn dám…

- Chúng tôi đương nhiên dám!

Mặt rỗ cười gằn nói:

- Chúng tôi muốn bắt chính là người của Dương gia các người! Đặc biệt là người bên cạnh Dương Thần! Cô là vợ Dương Thần, người đầu tiên bắt đương nhiên là cô!

Lâm Nhược Khê tuy sớm có chuẩn bị, nhưng nghe thấy quả nhiên là tìm đến báo thù Dương Thần, không khỏi một trận ai thán.

- Các người không sợ chồng tôi tới đây?

Lâm Nhược Khê cố gắng khiến mình bình tĩnh.

Người đàn ông mặt rỗ cùng hơn mười người khác bật cười ha hả.

- Cô Lâm, tôi kiến nghị cô đừng phô trương thanh tế, Dương Thần mất tích đã gần hai tuần, tuy là bí mật không công khai gì, nhưng chúng tôi có tin tình báo chính xác, cô cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí nữa.

Tâm trạng Lâm Nhược Khê trầm xuống, thấp giọng hỏi:

- Các người hận chồng tôi như vậy, hẳn là có lý do.

- Nói thật cho cô biết, chúng tôi vốn là bộ đội đặc biệt dưới trướng Tư lệnh Lương Thắng Xuyên, Tư lệnh Lương và Lương gia đều có ơn tái tạo, bồi dưỡng đào tạo chúng tôi. Ỷ vào một thân cậy mạnh, Dương gia và một đám mấy lão già che chở, giết chết mấy người Tư lệnh Lương và công tử của ông ấy, chúng tôi đương nhiên muốn tìm cái công đạo!

Lâm Nhược Khê hí mắt, khẽ cười nói:

- Tử sĩ Lương gia? Nếu thật là như vậy, huyết hải thâm cừu, các người vì sao không trực tiếp giết mẹ con chúng tôi mà bắt tới đây, còn lo lắng suy nghĩ dùng thân phận cảnh sát để lặng lẽ hành động.

Trong mắt mặt rỗ hiện lên một tia dị sắc,

- Thật không hổ danh nữ thương nhân thiên tài nối tiếng Hoa Hạ, cho dù đã có con cũng không thoái hóa. Không tệ, chúng tôi quả thật còn mục đích khác.

Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, trong lòng đại khái có ngọn nguồn.

- Cô Lâm, cô đừng quá đắc ý, chúng tôi tạm thời không giết các người, chẳng qua là vì muốn trả thù Dương Thần và Dương gia tốt hơn mà thôi.

Mặt rỗ nhếch miệng cười nói:

- Anh em chúng tôi ở trong này, từng người đều đã đạt tới tu vi Hậu thiên đỉnh phong, dù ở trong cảnh nội Hoa Hạ cũng khó gặp địch thủ. Nhưng đối phó với Dương gia, chung quy vẫn chưa đủ.

- Chúng tôi biết, Dương Thần sở dĩ kiêu ngạo cũng là bởi vì ỷ vào việc có được công pháp cao tuyệt. Nói cách khác, người giữa chừng luyện võ như cô Lâm cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn đạt tới đỉnh cao Hậu thiên đỉnh phong. Hơn nữa, con gái của các người, cô bé này, cũng có tu vi nội công bất tục…

Nói tới đây, Lâm Nhược Khê bật cười,

- Đi một vòng lớn như vậy, nói cho cùng vẫn không dám thật sự động thủ giết chúng tôi… Chẳng qua, là muốn từ mẹ con tôi có được pháp môn tu luyện.

- Các người căn bản là mượn tên tuổi của Lương gia để tới đoạt công pháp, dời đi tầm mắt cuả chúng tôi.

Mặt rỗ có chút không nhịn được mà trở nên cứng ngắc.

Lâm Nhược Khê cũng không chút khách khí, ánh mắt lạnh thấu xương nói:

-

Trở về nói với Ninh Quang Diệu, đừng hòng dùng phương thức này để lừa gạt tôi, cho dù chồng tôi không trở về, tôi vẫn là người của Dương gia!

Nghe thấy Lâm Nhược Khê nhắc tới Ninh Quang Diệu, mặt rỗ không khỏi cười nói:

- Thủ tướng Ninh? Không phải tin đồn, Thủ tướng Ninh là cha ruột của cô sao? Cô Lâm làm sao lại cho rằng, Thủ tướng Ninh sẽ xuống tay với các người?

- Chẳng lẽ không đúng sao, nơi này là Yến Kinh, không có bối cảnh và quan hệ, đám các người dựa vào cái gì mà trà trộn vào.

Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại.

Mặt rỗ hừ lạnh,

- Nhiều lời vô ích, cái này chẳng liên quan tới chúng tôi. Một câu thôi, nói, hay là không nói.

- Anh hỏi tôi cũng vô dụng, tôi căn bản không biết công pháp chồng tôi tu luyện là cái gì.

Lâm Nhược Khê tuy không yên trong lòng nhưng vẫn nghĩ cách cố gắng kéo dài thời gian, mong đợi có người có thể tìm tới nơi này.

- Hừ, cô chắc đang chờ có người có thể tìm tới nơi này, đến giải cứu các người?

Mặt rỗ khinh thường nói:

- Nói thật cho cô biết, cho dù thực sự có người đến, chỉ cần không phải Dương Thần, bằng bản lĩnh của chúng tôi, chúng tôi cũng không sợ!

Lâm Nhược Khê cắn môi, hờ hững không nói.

Mặt rỗ sờ sờ mặt, thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói:

- Cô Lâm, chỉ sợ cô không rõ một chuyện. Cô trong khoảng thời gian dài có thể sống sót, không phải bởi vì cô là con gái riêng của nhân vật lớn, càng không phải bởi vì Chủ tịch của một công ty quốc tế.

- Cô có thể giữ mạng ngay dưới nhiều nhân vật lớn trong tay cầm thực quyền như vậy, chỉ là bởi vì cô gả cho một người đàn ông xung quanh không ai không sợ.

- Nhưng hiện tại, người đàn ông của cô đã không còn, thậm chí chết ở đâu cũng không rõ. Cô cho rằng, chúng tôi thật sự không dám động tới cô sao?

Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ hồng, nghiến lợi nói:

- Anh ấy tuyệt đối không xảy ra chuyện gì…

- Who care!? Ít nhất hiện tại hắn không ở đây!

Ánh mắt mặt rỗ lộ ra chút hung tàn và tham lam, sau khi liếc nhanh mấy lần dáng người duyên dáng của Lâm Nhược Khê, một bàn tay chậm rãi sờ hai má Lâm Nhược Khê.

- Người xấu không được chạm vào mẹ! Lam Lam đánh chết ông!

Lam Lam ở bên cạnh thấy thế, tức giận không ngừng hô to, nhưng lại bị một tay hung ác cầm mảnh vải rách nhét vào cái miệng nhỏ!

Lam Lam bị đóng kín huyệt vị, không thể động đậy, âm thanh ‘a… a…’ phát ra, gấp tới độ nước mắt rơi xuống!

- Đừng làm hại con gái tôi! Nó vẫn còn nhỏ!

Lâm Nhược Khê đau lòng kêu to, vài tên đại hán căn bản không chút cảm động.

Mắt thấy ma trảo kia muốn động vào mình, Lâm Nhược Khê rốt cục kinh hãi tới cực điểm, ý chí mãnh liệt phản kháng dường như truyền đi cảnh báo nồng nặc, thúc giục ‘Thủ hộ giả’ vẫn đang ngủ say trên tay!

Một tiếng phượng hót đột ngột bén nhọn vang lên!

Vòng tay Phượng tường trên tay Lâm Nhược Khê rốt cuộc lại một lần nữa cảm nhận được ý chí phản kháng mãnh liệt của chủ nhân, dấy lên màu xanh quang diễm!

Một con phượng hoàng lửa màu xanh trông rất sống động từ vòng tay Phượng Tường nhảy ra, hung mãnh đánh tới người đàn ông mặt rỗ!

Mặt rỗ theo bản năng bay ngược về sau, khó khăn lắm mới tránh được thanh viêm của phượng hoàng, sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh!

- Cái gì vậy!

Một đám đại hãn khinh ngạc kêu to, thần kinh căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê.

Thanh viêm kia vừa xuất hiện, dây thừng đang buộc chặt Lâm Nhược Khê cũng bị đốt thành tro bụi.

Lâm Nhược Khê đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vọt tới chỗ Lam Lam đang ngồi bên cạnh, cực kỳ nhanh nhẹn lấy ra tấm vải bịt miệng Lam Lam, cởi ra dây thừng.

Phượng hoàng lửa màu xanh lại cực kỳ thông linh, không hề làm hại người không có thái độ thù định, chẳng qua cũng không chủ động tấn công, chỉ lượn lờ bên người Lâm Nhược Khê.

Một đám đại hán có thể nhìn ra được, phượng hoàng lửa này uy lực kinh người, tuy không rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng không thể trấn trụ tất cả bọn họ.

Bởi vì, bọn họ nhanh chóng phát hiện, phượng hoàng lửa này không chủ động công kích bọn họ, đồng nghĩa với việc, Lâm Nhược Khê không có cách tự do sử dụng cỗ lực lượng này.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, vòng tay Phượng Tường lực phòng hộ siêu nhiên, nhưng chung quy chỉ có tính bảo vệ phòng ngự, Lâm Nhược Khê đến cảnh giới Tiên Thiên cũng không tới, lại càng không nói tới Hóa Thần, không thể phát huy toàn bộ uy lực của pháp bảo này.

Vòng tay Phượng Tường này cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân cô, về phần khác, cũng không có nửa điểm tác dụng.

- Các anh em, đừng sợ, thì ra là đồ vật của tà đạo, đừng quên chúng ta cũng có hàng.

Mặt rỗ quát lên một tiếng, lấy ra một sa ưng màu bạc từ hông liếc về phía Lâm Nhược Khê.

Mấy tên đại hán khác cũng nhe răng cười độc ác lấy ra súng của mình, hơn mười khẩu súng lục bán tự động, họng súng đen ngòm, giống như mười khẩu đại bác trí mạng!

- Cô Lâm, thứ này, là thứ chồng cô để lại cho cô dùng bảo vệ mạng sống sao? Thật là đồ tốt nha.

Mặt rỗ nhếch miệng vui vẻ nói:

- Tôi rất muốn biết, vật này có thể chống lại đạn không… Hoặc là, vòng tay này, có thể đồng thời bảo vệ hai mẹ con các người không?

Nói xong, mặt rỗ nhằm thẳng họng súng vào Lam Lam!

- Đừng!

Lâm Nhược Khê ôm lấy Lam Lam, bảo vệ cô bé trong lòng ngực mình.

Nhưng, bởi vì bị vây quanh bốn phía, bất kể bảo vệ thế nào, Lam Lam vẫn lộ ra dưới họng súng.

Mặt rỗ cười ha hả nói:

- Cô Lâm, bản thân cô cũng rõ, mấy anh em luyện võ có tu vi chúng tôi, dùng súng chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Chúng tôi ai cũng có năng lực, trong nháy mắt lấy mục tiêu là đầu con gái cô, hoặc là các bộ phận khác trên thân thể.

- Đương nhiên, vòng tay đó có thể bảo vệ cô, nhưng… có thể bảo vệ được con bé không?

Sắc mặt Lâm Nhược Khê trắng bệch không còn chút máu.

Đây là mối đe dọa! Nhưng bản thân không thể không bị đe dọa!

Bởi vì, bản thân không thể lấy sinh mạng của Lam Lam đi đánh cược!

Nếu chẳng may vòng tay Phượng Tường chỉ có thể bảo vệ người đeo nó, vậy Lam Lam cho dù có mạnh hơn nữa, nhưng có thể ngăn cản được các viên đạn bán ra sao?

Dương Thần có thể, không có nghĩa là Lam Lam cũng có thể!

Lâm Nhược Khê căn bản không dám tưởng tượng, đứa trẻ nhỏ như vậy, bị vài chục khẩu súng bắn vào sẽ như thế nào!

Đeo vòng tay Phượng Tường vào tay cho Lam Lam? Đứa nhỏ này nếu chẳng may không biết sử dụng, không phát huy được công năng phòng hộ của vòng tay thì sẽ làm thế nào?

Lâm Nhược Khê phát hiện bản thân không thể mạo hiểm, bởi vì sự an toàn của con gái được đặt lên vị trí hàng đầu!

- Mẹ đừng khóc, Lam Lam không sợ…

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Nhược Khê cũng không chú ý tới, bản thân không ngờ đã lệ rơi đầy mặt.

Lam Lam bị điểm huyệt vị vẫn không thể động đậy, chỉ có thể lên tiếng an ủi cô.

Lâm Nhược Khê chợt phát hiện bản thân vô dụng tới cực điểm, lúc không có Dương Thần bên cạnh, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không bảo vệ được!

- Cô Lâm, sự kiên nhẫn của chúng tôi là có giới hạn, nếu như cô đồng ý lấy vòng tay xuống, chúng tôi sẽ không nổ súng. Nếu như không lấy… vậy chúng tôi đành phải thử một chút, thử xem rốt cuộc viên đạn có bắn tới con gái yêu của cô không.

- Tôi lấy!

Lâm Nhược Khê lập tức hô to, sợ chậm trễ một giây lát sẽ có người bóp cò súng.

Tay run rẩy, Lâm Nhược Khê lấy vòng tay xuống, đặt trên mặt đất.

Phượng hoàng lửa cũng biến mất trong nháy mắt, ánh sáng chói lọi màu xanh tiêu tan, giống như tất cả đều là mộng ảo.

Đám người mặt rỗ cười ha ha đi tới phía trước, một tay đẩy Lâm Nhược Khê lên ghế, dùng súng nhắm ngay trán Lâm Nhược Khê!

Lâm Nhược Khê biết bản thân không có tu vi Tiên Thiên trở lên, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa phản kháng sẽ chỉ có khả năng ngộ thương Lam Lam, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mặt rỗ mở chốt an toàn, quay đầu nhìn Lam Lam nói:

- Tôi vừa rồi cuối cùng đã hiểu ra, nếu cô Lâm không nói, vậy tôi sao không đi hỏi cô bé … Con gái của Dương Thần, nhỏ như vậy đã có nội lực, chỉ sợ công pháp tu luyện còn cao thâm hơn cô Lâm… Bé mập, nói công phu cha cháu dạy cho cháu cho các chú đi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam tràn đầy hận ý,

- Người xấu, cha sẽ đến giết chết các người!

- Hắc… thật đúng là quá giống Dương Thần, nhỏ như vậy đã nảy sinh ác độc.

Mặt rỗ đưa tay nhéo mặt Lam Lam,

- Nói cho cháu biết, bé mập, nếu như cháu không nói, mẹ cháu sẽ phải chết ở đây.

Lam Lam nghe xong, nước mắt bắt đầu rơi xuống, mắt to nhìn về phía Lâm Nhược Khê, ngoài miệng thì ngập ngừng:

- Lam Lam không biết…

Lâm Nhược Khê tràn đầy đau lòng, lại vui mừng đứa nhỏ này còn nhớ rõ lời Dương Thần đã nói, đồng thời dùng sức lắc đầu, tỏ ý bảo Lam Lam tuyệt đối không được nói.

Lam Lam nhưng lại không kìm nổi, ‘Oa’ một tiếng khóc to,

- Các người là người xấu… Lam Lam không muốn mẹ chết… Oa!...

- Không được khóc! Khóc tiếp liền đánh chết mẹ cháu!!

Âm thanh hung ác của mặt rỗ rống lên, dọa Lam Lam sửng sốt.

Lam Lam nức nở, hô hấp cũng không dám dùng sức, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê cảm thấy bản thân giống như bị người dùng dao cắt vào, băm thành từng khối, lại nghiền cho dập nát!

Đứa nhỏ bất lực và bàng hoàng, ánh mắt lo lắng chờ đợi khiến cô còn khó chịu hơn so với đã chết!

Mặt rỗ đắc ý liếc Lâm Nhược Khê một cái, lại một lần nói:

- Bé mập, chú cho cháu một cơ hội cuối cùng, nói ra công pháp cháu luyện, nếu không nói, chú liền nổ súng giết chết mẹ cháu…

Nói xong, khẩu súng lại gần thêm vào trán Lâm Nhược Khê, nòng súng lạnh như băng thậm chí đã dí sát trên da dẻ mềm mại của cô.

Thể xác Lâm Nhược Khê dù sao cũng không được như Dương Thần, tu vi Hậu thiên cũng không cách nào chống lại viên đạn.

Lam Lam tuy còn nhỏ, nhưng cũng đủ để biết rất nhiều đạo lý. Đứa bé rất rõ ràng, nếu như vướng mắc cuối cùng kia bị khấu trừ, thì mẹ mình sẽ phải chết tại chỗ!

Lâm Nhược Khê thấy con gái muốn mở miệng thì lập tức hô:

- Lam Lam không được nói, bọn họ không dám giết mẹ, đừng…

Bằng

Tiếng súng vang lên khiến lời nói của Lâm Nhược Khê thành im bặt!

Mặt rỗ nháy mắt bắn ra một viên đạn, sau đó lại đưa họng súng còn bốc khói ngắm vào Lâm Nhược Khê.

- Cô Lâm, cô đừng nghĩ mình cái gì cũng biết, tôi và các anh em của tôi, trong súng đầy đạn.

Mặt rỗ âm trầm nói.

Lam Lam cũng vì tiếng vang này mà hoàn toàn bị dọa, thân mình nho nhỏ không ngừng phát run, cắn chặt môi, phát ra âm thanh nức nở ‘hu…. hu….”

- Bé mập, nếu cháu vẫn không mở miệng, phát súng tiếp theo, mẹ cháu sẽ chết ngay trước mặt cháu…

Mặt rỗ nghiêm mặt nói.

Lâm Nhược Khê hung hăng nghiến răng, lớn tiếng nói:

- Lam Lam! Tuyệt đối không được nói ra! Nếu không mẹ sẽ không cần con nữa!

Nhất thời, Lam Lam vừa muốn mở cái miệng nhỏ liền đóp lại, tràn đầy ai oán nhìn Lâm Nhược Khê, sợ hãi cô thật sự không cần mình, nói:

- Lam Lam không biết…

- Mẹ nó… tìm chết…

Mặt rỗ bỗng nhiên phát cáu, xông lên tát cái tát thật mạnh vào khuôn mặt bầu bĩnh của Lam Lam!

Bởi vì biết cô gái nhỏ này nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt rỗ căn bản không khách khí, mười phần nội lực đỉnh cao Hậu thiên, toàn bộ sử dụng!

Lam Lam bị điểm huyệt, vô lực phản kháng, bị đánh bay về sau hơn mười thước, trượt mạnh trên mặt đất!

- Đừng!!

Lâm Nhược Khê đau đớn hô lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tình!

- Con bé vẫn là một đứa trẻ! Các người sao có thể như vậy!!

Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, sắp thiêu đốt chính mình!

May mà Lam Lam tố chất thân thể tốt, bị đánh mạnh như vậy vẫn là oa oa khóc lớn.

Tiếng khóc của đứa nhỏ tràn ngập nhà kho, tràn đầy thê lương.

- Hừ, cô không sợ chết đúng không!

Mặt rỗ quay đầu về phía Lâm Nhược Khê cười tà,

- Cô Lâm, nếu như cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, con gái cô nghe nói là được nhận nuôi, vậy không tính là huyết mạch Dương gia.

- Nếu như vậy, vậy tôi sẽ tra tấn chết nó trước mặt cô, chỉ sợ cô cũng không quá để ý. Dù sao mạng của cô còn đáng giá hơn…

Nói xong, mặt rỗ bắt đầu đi về phía Lam Lam ngã khóc trên mặt đất.

- Ngươi… ngươi dừng tay! Các người rốt cuộc muốn thế nào?

Lâm Nhược Khê rốt cục không kiềm chết được đứng dậy, xông lên túm cổ mặt rỗ.

Nhưng Lâm Nhược Khê cho dù dùng hết toàn bộ tu vi, cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy tên đàn ông trước mắt, còn chưa đụng tới, đã bị hai gã đại hán khác dùng song chưởng chế trụ, ấn trở về ghế!

- Mở to mắt ra nhìn, hậu quả của việc không chịu mở miệng, chính là con gái cô bị tra tấn chết trong tay tôi!

Mặt rỗ điên cuồng cười, một cước trực tiếp đá vào bụng Lam Lam!

Lam Lam lại bị đá ra hơn mười mét, quay cuồng lăn lộn, thân thể cũng cuộn lên.

Một đại hán khác đứng gần, không chút lưu tình lại một cước đá vào lưng Lam Lam!

Lam Lam khóc rống lên, lại bị gót chân một đại hán khác đá vào…

Lâm Nhược Khê chỉ nhìn thấy Lam Lam bị vài tên đại hán liên tục đá vào, giống như một cái đồ chơi, hoàn toàn không coi cô bé là đứa trẻ mới bốn năm tuổi…

- Con mẹ nó… con bé này cứng như vậy, đá như vậy đều không chết!

- Không phải thật là nghiệt chủng của tên súc sinh Dương Thần chứ, thân thể đều biến thái như vậy…

- Hắc hắc, thịt trên người thật nhiều, chắc là mềm mại lắm, để tao đá hai cái…

- Tiểu tạp chúng, muốn trách thì trách mày nhận Dương Thần làm cha, khóc tới chết cũng đáng!

Một đám đàn ông cười nhạo đá vào Lam Lam, lực càng lúc càng lớn.

Mỗi cú đá này, giống như cú đá nặng nề đá vào tim Lâm Nhược Khê, cô cảm thấy trái tim mình bị vắt thành một đoàn, sắp nổ tung…

- Dừng tay… dừng tay… không được làm hại con gái tôi…

Nước mắt Lâm Nhược Khê chảy xuống, cực kỳ bi ai hít thở khó nhọc, thì thào gọi, tất cả xung quanh mình đều trở thành mê huyễn, trái tim nhảy đập càng lúc càng kịch liệt!

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tiếng tim nhảy vang lên, Lâm Nhược Khê bắt đầu cảm thấy thần trí mình mơ hồ, giống như thần kinh đang cố gắng lảng tránh tất cả trước mặt, khiến cô tiến vào một không gian hoàn toàn bị phong bế…

Mà đúng lúc này, Lam Lam rốt cục chịu không nổi liên tục bị tổn thương, trong lúc khóc rống, một hơi máu đỏ từ trong miệng phun ra!

Khuôn mặt Lam Lam tức thì nhiễm hồng, ngay cả tiếng khóc cũng đã yếu đi rất nhiều.

Mặt rỗ một cước giẫm lên bụng Lam Lam, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê, nhếch miệng cười nói:

- Thế nào, cô Lâm, tiếp tục không mở miệng, con gái cô rất có thể thật…

Nói được một nửa, mặt rỗ cũng ngừng lại.

Cũng không biết thế nào, gã cuối cùng cảm giác Lâm Nhược Khê bị đè lại trên ghế có chút cổ quái…

Người phụ nữ cúi đầu, khuôn mặt giấu trong mảnh âm u, nhìn không thấy thực tại.

Giống như một bộ xương quỷ dị, u lãnh, hắc am, ngưng trù, hơi thở âm trầm, đều từ trên người người phụ nữ kia phát ra…

Hai đại hán đang chế trụ cánh tay Lâm Nhược Khê cũng không biết vì sao trán toát mồ hôi lạnh. Ngay cả bọn chúng đều có chút thần thái quái lạ.

Mặt rỗ nuốt nước bọt, những tên đại hán khác đều yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, trong toàn bộ kho hàng tựa hồ bị bao phủ bên trong hơi thở nồng đậm đến tột đỉnh, khiến người ta sợ hãi phát lạnh!

Sát khí!

Đúng vậy! Đám người mặt rỗ kịp phản ứng lại, từ trên người Lâm Nhược Khê phát ra, là cảm nhận chưa bao giờ thấy qua, một loại sát khí cuồng loạn dễ dàng nghiền nát tất cả!

Giống như một tấm màn sương mù đen dày đặc tràn ngập bốn phía, trong đó còn hỗn tạp có mùi máu tươi nồng đậm…

Lâm Nhược Khê, lúc này cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt cô vẫn tuyệt thế đẹp đẽ như trước, nhưng đôi mắt tinh thuần vừa mới còn khóc lại là một mảnh hư vô!

So với hư vô, không bằng nói là một mảnh hoàn toàn lãnh khốc!

Loại ánh mắt khinh thường tất cả, tràn ngập sát ý tuyệt đối, cho dù từ trên người chiến sĩ đặc chủng cũng không thể cảm nhận được!!

Giờ khắc này, trong mắt cô, sinh mệnh trước mắt dường như đã không còn tồn tại…

- Các người… đều đáng chết…

Yết hầu Lâm Nhược Khêrung lên, âm thanh thật nhỏ phát ra hơi có vẻ khàn khàn, lại khiến mỗi tên đại hán rùng mình một cái!

- Dọa… dọa ai chứ! Hư trương thanh…

Không đợt mặt rỗ nói xong, Lâm Nhược Khê động rồi!

Hai nắm tay cô căn bản trái với độ cong theo quy luật tự nhiên, sau một trận vặn vẹo hình thành trùy quyền, đánh về phía sau đầu, hai gót chân cuốn lấy cẳng chân của hai đại hán bên cạnh!

- Áaaa

Bụng hai gã đại hán bị quyền đánh trúng, mục tiêu bị trúng lại là phần yếu hại, cho dù có nội lực chống cự cũng vẫn thống khổ khó nhịn!

Trong nháy mắt, Lâm Nhược Khê dựa vào phía sau ghế ngồi, hai tay bắt được ót hai gã đại hán, đánh vào chính giữa!

Bằng!

Sau một tiếng va chạm, hai gã đại hán thất điên bát đảo, não mãnh liệt chấn động làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực hành động!

Hai tay cô căn bản không dừng lại, đồng thời nhảy xuống, từ trong tay đại hán đoạt hai khẩu súng lục màu đen, chốt bảo hiểm đồng thời được mở ra, nhắm chuẩn về phía hai đại hán trước mặt, ‘bằng bằng’ hai tiếng súng vang lên!

Hai gã đại hán còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ trúng vào mi tâm, viên đạn xuyên qua đầu, mất mạng ngay tại chỗ!

Kỹ thuật bắn súng này vô cùng kỳ diệu, căn bản không cần dùng ánh mắt xem, có thể trực tiếp trúng mục tiêu!

Mà tất cả điều này, cơ hồ chính là có thể hoàn thành trong một giây!

Khi đám người mặt rỗ ý thức được tình hình không ổn, thân ảnh Lâm Nhược Khê đã giống như ánh sáng tùy ý bay múa xuyên qua, bóng dáng mang theo vũ bước tao nhã mà quỷ mị, từ chỗ ngồi trượt về phía đại hán ở gần!

Hai khẩu súng lục cũng không tiếp tục được sử dụng mà bị ném mạnh, trực tiếp đập vào cổ tay hai đại hán đang định giơ súng lên!

Tất cả động tác này, không có chút dây dưa nào, giống như tử thần gần kề, kỹ xảo chiến đấu vận dụng tới xuất thần nhập hóa, toàn bộ đều trong khống chế!

Lúc mấy tên đại hán kia cảm nhận được thì Lâm Nhược Khê trong nháy mắt đã ở bên cạnh, một chân dùng mười phần nội lực quét ngang, trong lúc muốn đụng tới Lâm Nhược Khê, cô đã theo phương hướng chân đá xoay tròn một vòng cực nhanh!

Hai tay Lâm Nhược Khê mượn thế nắm lấy chân sau, lại là một cú ném nhanh, ném bay đại hán này về phía đại hán đang muốn lao tới!

Hai gã đại hán cùng nhau đánh vào, mà bước chân Lâm Nhược Khê lại yểm trợ, từ bên hông đại hán rút ra một chủy thủ quân dụng sắc nhọn!

Hàn quang hiện ra, cánh tay Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng xẹt qua một đường vòng cung, cổ họng hai gã đại hán đều bị rạch ra một đường máu!

Hai gã đại hán gần như chưa chú ý tới cổ họng mình đã bị cắt đứt, khả năng sống cũng đã bị chặt đứt!

Giống như nghệ thuật, thủ pháp giết người lại không hề sơ hở, tự nhiên giống như hô hấp của người phụ nữ, điều này làm cho bảy tám gã đại hán hung tàn còn lại đều như rơi vào hầm băng!

Đây không phải là giết người, căn bản là lấy mạng! Là tàn sát!

Mặt rỗ phản ứng trước tiên, một cước dẫm lên yết hầu Lam Lam,

- Đừng nhúc nhích! Bằng không tôi liền…

Vụt

Một tiếng vang phá nứt không trung, chủy thủ quân dụng kia đã chuyển hóa thành phi đao, bay thẳng đến yết hầu của người đàn ông mặt rỗ!

Mặt rỗ căn bản không thể đem câu nói đang nói dở nói hết thành lời, vội vàng tránh được một đao kia, nếu không có tính cảnh giác cao, trong nháy mắt không đến vài giây này gã cũng đã bị mất mạng!

Người phụ nữ hoàn toàn không có động tác gì ngừng lại, tất cả các động tác của cô đều lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đám người mặt rỗ cũng phá lệ có thể chống đỡ!

Ngay khoảnh khắc mặt rỗ lui về phía sau tránh đi, Lâm Nhược Khê đã phi thân về phía gã!

Bằng bằng bằng

Tiếng súng liên tục vang lên, viên đạn như con thoi xẹt qua từng đường trí mạng giữa không trung!

Nhưng, thân ảnh Lâm Nhược Khê dường như bài xích với viên đạn, toàn bộ quỹ đạo của viên đạn đều bị cô hoàn mỹ thoát được!

Thật giống như viên đạn còn chưa thoát ra khỏi súng, cô đã biết lộ tuyến của nó!

Loại tuyệt đối mẫn cảm với súng ống, lực nắm chắc trong tay này làm cho mấy người mặt rỗ đều muốn nứt gan!

Đối phó với loại nhân vật cấp bậc này, súng ống hoàn toàn là món đồ chơi!

Không kịp nghĩ nữa, Lâm Nhược Khê đã vọt tới trước mặt mặt rỗ!

Mặt rỗ đứt khoát cắn răng một quyền hướng về phía thân thể Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê cũng là bỗng nhiên bay lên trời, trong quá trình lộn lên, trong tay không biết vì sao lại biến ra một cái chủy thủ, từ giữa hai mắt mặt rỗ, vẽ một đường chạy thẳng đến não.

Một đường máu, trực tiếp vẽ cắt trán gã thành hai cánh hoa!

Mặt rỗ đến cuối cùng đều không tin nổi, chính mình cứ như vậy mà bị đánh bại, thậm chí còn chưa thấy rõ, người phụ nữ kia từ khi nào lại rút cây chủy thủ thứ hai giấu trên tay!

- Sao có thể… thế này…

Không cam lòng tự hỏi, mặt rỗ ngã phịch xuống đất, não cũng tùy theo mà chảy ra như dòng nước.

Nhưng Lâm Nhược Khê không bởi vậy mà dừng quỹ đạo vận động của mình, thân thể gần như đào thoát được khỏi lực hấp dẫn của địa cầu, giống như một con mèo xinh đẹp lộn về. Chủy thủ trên tay lại giống như phi đao lao về phía một gã đại hán đứng gần nhất!

Đại hán thấy mặt rỗ ngã xuống, nhất thời chưa kịp tránh né, theo bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng lại bị phi đao đâm xuyên qua!

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, thân ảnh Lâm Nhược Khê vọt tới trước mặt, ngón tay trực tiếp đâm vào hai mắt gã đại hán!

- Áaaaa!!!

Bỏ xuống gã đại hán đã mù, bóng dáng Lâm Nhược Khê lại trượt liên tục vài cái, sau khi tránh được mọi viên đạn, đối với mấy gã đại hán chiến ý đã hoàn toàn không còn, bắt đầu chém tận giết tuyệt!

Mặc dù có được tu vi nội công đồng dạng, nhưng kỹ xảo chiến đấu cùng độ sắc bén của người phụ nữ trước mặt vượt xa giới hạn suy nghĩ của bọn họ.

Giống như là trang bị vũ khí có sức mạnh uy lực vật chất hóa học, một cái là đại pháo thời xưa, mà một cái là đạn đạo có độ chính xác cực cao, đại pháo cho dù số lượng có nhiều đến thế nào cũng không thể đánh trúng đạn đạo hành tung mờ ảo, lại một kích trí mạng này.

Lâm Nhược Khê của giờ khắc này, khiến bọn họ căn bản không tự hỏi năng lực làm sao có thể đột nhiên biến thành như này, cho dù có ý niệm sống trong đầu, cũng bị kỹ xảo chiến đấu xuất quỷ nhập thần kia khiến cho hoàn toàn biến mất!

Tay Lâm Nhược Khê không ngừng cắt chủy thủ và súng ống, quyền cước, thối công, cơ hồ không gì không làm được, đối mặt với mấy tên đại hán tu vi cũng là Hậu thiên đỉnh phong, lại là áp đảo mà tiến hành giết hại!

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đàn ông đã bị giết sạch sẽ!

Gã đại hán cuối cùng bị xuyên thủng huyệt thái dương, Lâm Nhược Khê ném thi thể ra sau, vẻ mặt lạnh lẽo thấu xương lúc này mới giống núi tuyết tan ra, biến thành một mảnh ôn nhu từ ái.

Nhanh chóng lao về phía Lam Lam đang nằm, ôm cô bé vào trong lòng, gắt gao ôm chặt…

Khuôn mặt Lam Lam vẫn bẩn như vậy, toàn là máu hòa với bụi bặm, nhưng lúc này lại rất vui vẻ,

- Mẹ thật lợi hại, giết sạch người xấu.

- Xin lỗi, xin lỗi… Lam Lam… mẹ không bảo vệ được con… Là mẹ không tốt… xin lỗi…

Lâm Nhược Khê lại không có chút ý cười nào, nhẹ nhàng lau khuôn mặt con gái, tràn đầy đau lòng, lời nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Thực tế, Lam Lam đã bình phục được xấp xỉ rồi, ôm lấy cổ Lâm Nhược Khê, hôn lên mặt cô khanh khanh cười.

Lâm Nhược Khê lúc này mới miễn cưỡng lộ ra ý cười, đang muốn nói gì đó, nhưng trong mắt hiện lên vẻ uể oải, lập tức ngã xuống ngất đi…

Lam Lam bị đè ở phía dưới không ngừng kêu la, nhưng Lâm Nhược Khê lại mơ màng ngủ say, hoàn toàn không chút phản ứng…

Đêm khuya, Ninh gia, trong thư phòng của Ninh Quang Diệu.

Ninh Chính Thuần một thân áo bào trắng, thảnh thơi ngồi ở ghế dựa, thưởng thức một Thanh hoa từ trản không biết tìm thấy ở nơi nào.

Mà Ninh Quang Diệu, sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế, sau khi nghe xong gã thủ hạ hồi báo, dường như có chút không quá tin tưởng, lần thứ hai chất vấn:

- Ngươi xác định, động thủ giết hết đám ngu xuẩn kia, là Nhược Khê?

Gã Thân vệ thủ hạ câm như hến, gật gật đầu,

- Đúng vậy, lão gia, đã xác minh qua dấu vân tay, trên chủy thủ và súng đều có dấu vết sử dụng của Lâm tiểu thư. Hơn nữa, Tướng quân Thái dẫn theo người của tổ Rồng đích thân đến cứu viện, Lam Lam kia một mực khẳng định, là Lâm tiểu thư giết sạch tất cả.

- Nói bậy! Nhược Khê căn bản trước giờ không học kỹ xảo giết người, làm sao có thể một mình giải quyết mười mấy bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến bọn họ!

Ninh Quang Diệu giận dữ nói.

Thân vệ bàng hoàng quỳ trên mặt đất,

- Lão gia, ngàn vạn lần chính xác! Tiểu nhân cũng là không nghĩ ra, sĩ tử của Lương gia sao có thể chết như vậy… Nhưng… nhưng sự thật bày ra trước mắt, trừ phi có người có ý tạo hiện trường giả, trên chủy thủ và súng cố ý để Lâm tiểu thư dính vân tay vào… may ra có thể…

Sắc mặt Ninh Quang Diệu lúc xanh lúc trắng, bàn tay to vung lên,

- Cút ra ngoài! Đồ vô dụng!

Thân vệ như được đại xá, nhanh chóng lui ra ngoài.

Chờ thư phòng yên tĩnh trở lại, Ninh Quang Diệu thu hồi vẻ mặt tàn khốc, đứng dậy đi đến bên cạnh Ninh Chính Thuần, xấu hổ cười làm lành:

- Tứ gia, Quang Diệu làm việc không chu toàn, xem ra… muốn lấy được công pháp của Dương Thần, còn cần thời gian.

Ninh Chính Thuần khẽ thở dài, chán ngán nói:

- Ninh Quang Diệu, tôi đã nói ông suy nghĩ quá đơn giản, tử sĩ Lương gia quả thật dễ khống chế, nhưng thực lực thế nào, chẳng là bao nhiêu. Đứa con gái riêng kia của ông, sau lưng không ít bí mật, trước kia ông không phát hiện ra ư?

- Thưa Tứ gia, Quang Diệu đến giờ vẫn có chút không tin nổi, những người đó là do Nhược Khê giết… liệu có phải… thật sự có người tạo hiện trường giả?

Ninh Chính Thuần cười nhạo,

- Lam Lam kia chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi, nó có thể nói dối? Tôi khuyên ông vẫn là điều tra rõ ràng Lâm Nhược Khê, rồi tiếp tục cân nhắc xem có lôi kéo cô ta về Ninh gia không, nếu không, có thể gậy ông đập lưng ông.

- Tứ gia yên tâm, Quang Diệu đương nhiên sẽ đem hết toàn lực điều tra rõ ràng!

- Chẳng những phải toàn lực, mà còn phải dùng cái đầu!

Ninh Chính Thuần châm chọc nói:

- Dương Thần đến bây giờ sống chết như nào chưa rõ, vạn nhất đột nhiên quay về, còn muốn thừa cơ làm gì đó thì sẽ khó, ông tốt nhất đừng bỏ lỡ.

Ninh Quang Diệu tuy đồng ý, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nhiều vẻ âm lệ, cực kỳ phẫn nộ…

Cùng lúc đó, Dương gia, trong hậu đường.

Trên giường, Lâm Nhược Khê mông lung từ từ mở mắt, ngọn đèn hơi chói mắt, cố gắng mở ra, hiện ra trước mắt là khuôn mặt tròn đáng yêu.

Lam Lam đã tắm sạch sẽ, thay quần áo gọn gang, đang chớp chớp hai mắt tràn ngập vui sướng, thấy Lâm Nhược Khê tỉnh lại, ngọt ngào hô to,

- Mẹ…

Lâm Nhược Khê đưa tay sờ sờ mặt con gái, lại có chút nghi ngờ,

- Lam Lam… chúng ta…

- Tỉnh rồi?

Âm thanh già nua của Dương Công Minh ở bên cạnh vang lên.

Lâm Nhược Khê lúc này mới phát hiện đã ở trong nhà, dựng người dậy, để Lam Lam trên người xuống, nhìn xung quanh bốn phía, nhìn thấy không ít người đều đang mỉm cười nhìn mình.

Ngoại trừ Dương Công Minh, Dương Phá Quân, Quách Tuyết Hoa và những người trong nhà, Thái Vân Thành mang theo Thiên Long, Diệp Tử và các thành viên Viêm Hoàng Thiết Lữ đều đang ở trong hậu đường.

Chỉ là, ánh mắt những người này nhìn mình, đều tràn ngập một chút kiêng kị chưa từng có…

- Mọi người đây là làm sao vậy, là bác Thái dẫn người cứu chúng cháu sao?

Lâm Nhược Khê có chút không hiểu, rõ ràng bản thân trước đó ở trong một kho hàng không biết tên.

Thái Vân Thành trao đổi ánh mắt với những người khác, mọi người hiển nhiên đều mang theo nghi vấn.

- Nhược Khê.

Thái Vân Thành ấm áp cười hỏi:

- Cháu thật sự không nhớ, trước đó xảy ra chuyện gì sao?

- Chuyện gì…

Lâm Nhược Khê cảm thấy đầu có chút đau.

Không đợi Thái Vân Thành mở miệng, Lam Lam đã vui vẻ nhảy nhót hét lên:

-

Mẹ rất lợi hại! Mẹ giết hết những người xấu đó! La la la! Chỉ vài quyền toàn bộ đều chết hết rồi!

Lâm Nhược Khê nhìn Lam Lam rất hoạt bát luồn lên nhảy xuống, khoa tay múa chân thủ pháp giết người, cũng không hiểu ra sao.

Lại nhìn nhìn đám người Thái Vân Thành, không hề có ý phủ nhận.

Lâm Nhược Khê vô ý thức vuốt trán mình,

- Tôi… tôi giết người? Làm sao có thể… tôi cái gì cũng không nhớ…

Có mặt không chỉ là Dương Công Minh, mấy người Thái Vân Thành đều là người nhìn rõ mọi việc, thần sắc Lâm Nhược Khê, đích thực là bộ dáng thật sự không nhớ gì.

Thái Vân Thành và Dương Công Minh mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vài phần cổ quái.

- Không nhớ rõ thì thôi, người không sao là tốt rồi.

Quách Tuyết Hoa lúc này nghĩ lại mà không ngừng sợ hãi, đi lên khuyên giải an ủi.

Dương Công Minh gật gật đầu,

- Nhược Khê, không nhớ ra thì thôi, nhưng cháu dù sao cũng đã tu luyện không ít ngày, có thành hiệu quả hay không cũng không phải không thể hiểu được.

- Nhưng từ mai trở đi, hai mẹ con cháu cho dù muốn ra ngoài, cũng nhất định phải có người bảo vệ, trước khi Dương Thần quay lại, tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra nguy hiểm gì.

Lâm Nhược Khê cũng không nhớ nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nghe Dương Công Minh đề nghị như vậy, hoàn toàn không có ý cự tuyệt, ôn thuận đồng ý.

Chỉ là nghĩ đến Dương Thần vẫn không có chút tin tức, trong lòng Lâm Nhược Khê như thế nào cũng không có cách trầm tĩnh lại.

Hai mẹ con đều bị kinh sợ, Quách Tuyết Hoa tự mình đi nấu chè hạt sen, lại nấu cho Lam Lam bữa tối phong phú, cho cô bé mập ăn no rồi để hai mẹ con nghỉ ngơi sớm một chút.

Mọi người trong nhà mặc dù cảm thấy vui mừng vì tìm được hai mẹ con Lâm Nhược Khê, nhưng Dương Thần mất tích, mang đến bóng ma và ảnh hưởng cho Dương gia, dần dần nổi bật, không khỏi khiến cho thế cục có chút căng thẳng.

Thời điểm đêm dài vắng người, trong thư phòng Dương Công Minh, Thái Vân Thành dẫn theo đám người Thiên Long không hề sớm rời đi.

Làm cha của Thái Ngưng và Thái Nghiên, Thái Vân Thành cũng tính là thân thích của Dương gia, tự nhiên đặc biệt lưu tâm khốn cảnh của Dương gia.

Giờ khắc này, Dương Công Minh ngồi trên bàn đọc sách, nhìn dưới ánh đèn, lần lượt từng tấm ảnh chụp hiện trường kho hàng, hai đầu lông mày tràn đầy điểm khả nghi.

Lời nói Thái Vân Thành mang thâm ý nói:

- Dương lão, hơn mười người đàn ông ở hiện trường, tôi đã điều tra, đều là dư nghiệt Lương gia, tất cả đều là tử sĩ Lương Thắng Xuyên âm thầm bồi dưỡng, tu vi đều tầm Hậu thiên đỉnh phong, tuyệt đối có lực lượng không tầm thường.

- Lương gia đã xong rồi, đám người kia muốn vào Yến Kinh, không có người giúp bọn chúng mở cửa sau thì tuyệt đối không thể lừa trời dối biển, huống hồ bọn chúng còn chiếm được một chiếc xe cảnh sát để yểm hộ.

Dương Công Minh để xuống mấy tấm hình, cầm chén trà nhấp một ngụm trà,

- Bọn chúng đương nhiên không phải tất cả là vì Lương gia, muốn tìm chúng ta báo thù, nếu thật là như vậy thì sẽ không ý đồ đánh cắp công pháp của Dương Thần, mà đã sớm giết chết mẹ con Lâm Nhược Khê rồi.

- Tôi cũng nghĩ vậy, lại nói, dã tâm của Ninh gia lớn nhất, cũng có năng lực, nhưng chính bởi vì mục tiêu quá lớn khiến tôi cảm thấy, Ninh Quang Diệu chắc sẽ không ngu ngốc như vậy.

Thái Vân Thành cau mày nói.

Dương Công minh khẽ cười,

- Ninh Quang Diệu hiện giờ không thể để ý chúng ta đang hoài nghi ông ta, Dương Thần chỉ cần một ngày không trở lại, ông ta có thể không sợ hãi. Nếu thật sự bị phát hiện là do ông ta làm, chúng ta cũng không thể làm gì. Đương nhiên, cũng có thể là có người giá họa cho Ninh gia, dù sao tiểu tử thối Dương Thần kia cũng có nhiều kẻ thù…

Thái Vân Thành rất đồng tình, dường như nhớ ra cái gì, ra hiệu cho Tổ trưởng Hải Khiếu của Long tổ ngồi đối diện,

- Nói cho Dương lão về kết quả sau khi phân tích giám định.

Hải Khiếu gật đầu, đứng lên nói:

- Căn cứ vào tình trạng tử vong ở hiện trường và dấu vết đánh nhau, sau khi giám định, nếu như nói những người này thật sự là do Lâm tiểu thư giết chết, vậy thủ pháp giết người của Lâm tiểu thư gần như có thể nói không chê vào đâu được.

- Toàn bộ quá trình giết người, theo giám định của pháp y, không thể nhiều hơn ba mươi giây. Nói cách khác, chia đều ra, ít nhất trong vòng ba giây có một người mất mạng. Đây là một loại sát thủ cao cấp nhất trên thế giới cũng không thể làm được, không chút kẽ hở nối tiếp giết người.

- Cân nhắc về thực lực của đám người kia và vũ khí của bọn họ, Lâm tiểu thư nhất định có dùng tới súng, chủy thủ là lý giải tuyệt đối, có thể dự đoán đường đi của viên đạn và chuyển động theo đường cong cơ thể, đoán được động tác của đối phương ngay sau đó, mới có thể không hề bị thương, trong nửa phút giết chết toàn bộ đám người kia.

- Theo chúng tôi biết, bên trong tổ chức sát thủ cao cấp nhất Zero cũng chưa có tồn tại loại sát thủ này. Mười mấy năm qua, Dương Thần thiếu gia tự nhiên là một trong số đó, nhưng những sát thủ có thể làm được kỹ xảo như này, chỉ sợ tính ra không quá một bàn tay.

Dương Công Minh vẻ mặt âm trầm, im lặng không nói nhìn vào hình ảnh. Ông làm sao lại không nhận ra, trong máu tanh đó có giết chóc điên cuồng cỡ nào.

- Theo chúng tôi biết, Nhược Khê mặc dù có tu luyện nội công, nhưng đối phó với mười mấy người có công lực không khác biệt lắm so với mình, lại là những tử sĩ được huấn luyện có tố chất đặc biệt, gần như là không thể nào.

- Nếu thật là cô ấy làm ra thủ pháp giết người nghệ thuật như kia, vậy trên người cô ấy, chỉ sợ là ẩn nấp rất nhiều bí mật chúng ta chưa từng hiểu rõ.

Thái Vân Thành phân tích nói.

- Tướng quân, thứ cho tôi nói thẳng, loại kỹ thuật giết người khéo léo như này, ngoại trừ phải thừa nhận ở địa ngục huấn luyện ít nhất năm năm trở lên, còn nhất định phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, là thiên phú sát thủ hơn người, những thứ đó thiếu một cũng không được.

- Tôi cũng không cho rằng Lâm tiểu thư từ nhỏ lớn lên lý lịch đều rất rõ ràng, lại có khả năng che dấu thực lực như vậy.

Hải Khiếu lắc đầu nói.

Lời này vừa nói ra, thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh, lời nói của Hải Khiếu không sai, Lâm Nhược Khê từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, tất cả đều được ghi lại vô cùng xác thực. Cho nên nói, hôm nay một đoạn này là một câu chuyện ai cũng không nhìn thấy, hoàn toàn không thể giải thích rõ ràng.

Cuối cùng, Dương Công Minh thở dài nói:

- Bất luận như nào, những ngày sau này phải làm phiền mọi người để mắt mẹ con nó rồi, bên phía Trung Hải, tôi sẽ sắp xếp quân khu Giang Nam âm thầm bảo vệ. Về phần trên người Nhược Khê xảy ra chuyện gì, đành để thời gian nói cho chúng ta biết vậy…

Vạn Yêu giới, Ngọc Hồ cung.

Trong một gian phòng lịch sự tao nhã, Tuệ Lâm ngồi ngay ngắn dựa vào một cái ghế dài cạnh giường, xuất thần nhìn núi non ngoài cửa sổ.

Đây là ngày thứ sáu bị giam lỏng ở Ngọc Hồ cung, mấy ngày này, Ngọc Tuyết Ngưng rất chu đáo sắp xếp tỳ nữ, tắm rửa thay quần áo cho Tuệ Lâm, cơm ngày ba bữa cái gì cũng không thiếu.

Đãi ngộ như với thượng khách này không khiến Tuệ Lâm cảm thấy vui mừng, mình không thể bước ra khỏi phòng nửa bước, chỉ có thể từ chỗ tỳ nữ biết được, Ngọc Tuyết Ngưng nhốt Dương Thần, hơn nữa không nói bất cứ nguyên do gì.

- Đang suy nghĩ cái gì, nhớ tình lang sao?

Một âm thanh dễ nghe mang theo ý bỡn cợt đột ngột truyền tới từ phía sau.

Tuệ Lâm quay mạnh người lại, nhìn thấy Ngọc Tuyết Ngưng tươi rói trước mặt, đang thản nhiên nhìn mình, một thân áo dài vân tuyết ngồi xuống, vẻ bề ngoài ung dung thanh lịch cùng dáng người uyển chuyển.

Một mỹ nhân giống như tạo hóa của trời đất như vậy, khiến Tuệ Lâm là một phụ nữ cũng có thể nhất thời thất thần.

- Cô rốt cuộc đã tới, cô rốt cuộc muốn làm gì với chúng tôi.

Tuệ Lâm vẻ mặt giận dữ hỏi Ngọc Tuyết Ngưng đang vân vê lọn tóc đen của mình, thản nhiên nói:

- Bổn cung sở dĩ muộn như vậy tới thăm cô, là vì tới sớm, khó tránh khỏi cô sẽ buồn bực. Bây giờ cô cũng khá bình tĩnh rồi, làm chủ, đương nhiên muốn đến thăm khách của mình.

- Về phần muốn làm thế nào với các người. Rất đơn giản, đương nhiên là giữ các người ở đây làm khách.

- Tôi không ngốc! Nếu thật sự muốn mời chúng tôi làm khách, tại sao phải nhốt Dương đại ca!

Tuệ Lâm bực tức đứng dậy.

Ngọc Tuyết Ngưng thở dài một hơi:

- Xem ra cô cũng không phải đặc biệt hiểu rõ Dương Thần, hắn rõ ràng tính tình bướng bỉnh, Bổn cung nếu nói phải giữ hắn lại đây vài năm, hắn tất nhiên sẽ không đồng ý, vì vậy chỉ có thể cưỡng chế ép hắn ở lại.

- Cô… cô nói gì? Vài năm?

Tuệ Lâm thất thang nói:

- Cô thật sự muốn nhốt Dương đại ca vài năm?

Ngọc Tuyết Ngưng đương nhiên nói:

- Sao, cô hy vọng Bổn cung thả hắn ra, sau đó chạy tới Thông Thiên tháp chịu chết sao?

- Đương nhiên không phải! Nhưng…

Tuệ Lâm đấu tranh nhíu chân mày lá liễu, do dự nói:

- Cô nói đều là sự thật sao? Dương đại ca thật sự có thể… có thể chết trong tháp?

Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ nhìn Tuệ Lâm:

- Từ khi tôi bước vào, cô đem tất cả đều tài vây quanh Dương Thần, nhưng căn bản không hỏi tôt, rốt cuộc khi nào thì thả cô ra, sẽ đối với cô như nào…. Xem ra trong lòng cô, Dương Thần dường như quan trọng hơn chính mình. Em gái Tuệ Lâm à, cô thật sự thích người đàn ông kia?

Tuệ Lâm ngẩn ra, cuống quít lắc đầu, nhưng khuôn mặt đỏ lên kia đã bán rẻ tâm tư của cô.

- Tôi… tôi không có, Dương đại ca là anh rể tôi, tôi làm sao lại thích… anh ấy chứ…

Ngọc Tuyết Ngưng dường như phát hiện ra chuyện gì đặc biệt thú vị, con mắt sáng lưu chuyển, dò hỏi:

- Cô nói… hắn là anh rể cô? Lạ thật, một cô em vợ, một ông anh rể, nhưng làm sao lại cùng nhau vào Vạn Yêu giới này, hơn nữa còn mờ ám thân thiết như vậy… Chẳng lẽ… cô ở cùng hắn sau lưng chị cô hả?

- Cô… cô nói nhảm! Tôi với Dương đại ca là đuổi theo một người xấu mới không cẩn bị bị hút vào yêu tháp này, chúng tôi căn bản không biết gì cả! Hơn nữa, tôi với Dương đại ca căn bản chưa phát sinh cái gì!

Tuệ Lâm nói đến đây, lỗ tai cũng nóng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh Dương Thần trong Hắc Ám lâu ôm mình, miệng cũng bắt đầu nhũn ra.

Ngọc Tuyết Ngưng giễu cợt nói:

- Cô tự mình nghe xem, mở miệng là ‘Dương đại ca’, cũng không gọi là ‘anh rể’, chứng minh trong lòng cô có quỷ.

-

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Dương Thần sẵn lòng ở nơi này, còn mang theo một ‘cục nợ’, không để ý nguy hiểm đi tới Thông Thiên hồ, đủ thấy, hắn xem cô là độc nhất vô nhị quan trọng với hắn, cô tiếp tục nói dối cũng vô dụng.

Lời nói như thể đánh trúng nội tâm mềm mại, Tuệ Lâm tại thời khắc này si ngốc nói không ra lời.

Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ lưu chuyển trong đầu Tuệ Lâm…

Dương đại ca thực sự xem trọng mình như vậy? Trong lòng anh ấy thật sự để ý mình? Anh ấy đối với mình cũng có loại tình cảm này sao…

Nghĩ tới những thứ này, lúm đồng tiền nhỏ của Tuệ Lâm đều đỏ tới mức có thể dùng để đun nước.

Ngọc Tuyết Ngưng lúc này đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu tử thối kia đã có vợ, còn cùng cô như vậy, rõ ràng không phải thứ gì tốt, cô còn nhớ tới hắn, quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm.

- Không, không phải như thế.

Tuệ Lâm biện bạch:

- Dương đại ca đối với mọi người đều rất tốt, không phải chỉ với mình tôi…

- Lời của cô nghĩa là, tiểu tử kia ngoài cô ra còn nhúng chàm với những người phụ nữ khác? Nói như vậy, vợ con hắn chẳng phải rất đáng hương.

Lông mày Ngọc Tuyết Ngưng nhíu chặt.

Tuệ Lâm muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ hình như đó là sự thật, đành nói:

- Cô nói rất khó nghe, cái gì mà nhúng chàm không nhúng chàm, tôi với Dương đại ca là trong sạch. Hơn nữa đó là lựa chọn của chị tôi, quan hệ gì tới người khác?

- Hừ, bây giờ trong sạch, không có nghĩa là sau này cũng trong sạch. Có lẽ trong lòng hắn chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội để ăn tiểu nha đầu cô.

Ngọc Tuyết Ngưng cười quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một chút vẻ giảo hoạt,

- Bổn cung thấy cô vẫn là thân xử nữ, nguyên âm dồi dào, nếu như tu luyện tốt, tương lai có có tiềm lực đặt chân vào Tiên môn, không nên bị mê hoặc bởi tên đàn ông thối.

Tuệ Lâm cắn môi mỏng, mặt lạnh không nói, tựa hồ như bất bình đối với lời nói xấu của Ngọc Tuyết Ngưng với Dương Thần.

Ngọc Tuyết Ngưng khanh khách cười:

- Bổn cung niệm tình cô tâm địa thiện lương, tính tình hiền lành, nhìn mà thấy vui mừng mới nói nhiều với cô như vậy. Những ngày này cũng không bạc đãi cô, nếu cô không tin lời nói của Bổn cung, tự mình tới hỏi Dương Thần là được, xem hắn có phải là tiểu tử thối ra vẻ đạo mạo không…

- Cái gì… có ý gì…

Tuệ Lâm khó hiểu.

Ngọc Tuyết Ngưng cười thần bí, tay áo phất một cái, Tuệ Lâm liền không tự chủ được mà lọt vào người cô.

Đỡ lấy eo nhỏ của Tuệ Lâm, Tuệ Lâm căn bản không thể phản kháng, người bị Ngọc Tuyết Ngưng mang theo bay nhanh rời khỏi gian phòng.

Vạn Yêu giới, mảnh đất ven biển, thế núi hiểm trở.

Hàng loạt núi lửa hoạt động trong sơn cốc này, hàng năm phun ra dung nham sáng quắc, thể khí màu vàng tràn ngập, có thể nói là sơn cùng hiểm cốc.

Ở chỗ sâu trong nơi này, chính là Yêu tộc mạnh nhất Vạn Yêu giới, cũng là Yêu tộc duy nhất, Long tộc, chiếm lấy Long cốc.

Bạt ngàn núi đồi, tùy ý có thể thấy được, là hài cốt người chết của Long tộc, khung xương long cốt khổng lồ kéo dài mấy trăm dặm Long cốc, một mảnh sương mù bao trùm.

Vị trí đỉnh núi cao nhất, lũy thế đá màu đen hình thành nên Long Vương điện, là cung điện khổng lồ không sức gì tưởng tượng nổi, có thể làm cho hình thể khổng lồ của Long tộc dưới hình thái chân thân tự do ra vào.

Lúc này, một con rồng màu xanh bay từ góc chân trời xa tới, Thần Long vẫy đuôi như cầu vồng màu xanh, trong chớp mắt liền chui vào điện Long Vương.

Vừa vào đại điện, ánh sáng xanh quanh thân Thanh Long lóe ra, hóa thành một người đàn ông tướng mạo tuấn tú cao hơn 2m, người mặc trường bào màu lục, nói năng thận trọng, vuốt cằm đứng đối diện với đại điện.

- Long Vương bệ hạ, đã tìm được Băng Long sử rồi, chỉ là bị thương, hành động hơi chậm lại, có thể theo sau tới.

Từng tầng long cốt xây thành cầu thang cho đến trên đài cao, một gã đàn ông trung niên tóc đen thân mặc trường bào màu đen thiếp vàng đang ngồi trên một chiếc ghế long lân dài màu vàng.

Người đàn ông này mày rậm mắt hổ, râu quai nón, màu da hơi đen, hơi thở mơ hồ u ám, chính là người cầm quyền Long cốc hơn nghìn năm nay, Long Vương, Cầu Vô Cương!

- Phong Long sử, ngươi ra ngoài tìm cũng không ít ngày, Băng Long sử gặp rắc rối gì?

Cầu Vô Cương mặt không thay đổi trầm giọng hỏi.

- Bệ hạ, Băng Long sử lần này vì tìm tài liệu cho bệ hạ gặp phải bị ba mươi sáu thiên yêu và nhị yêu Khải Phong thủ hạ của Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn chặn, đã trải qua một trận ác chiến!

Phong Long sử nói.

Cầu Vô Cương dữ tợn cười một tiếng:

- Hồ ly kia nhất định là phát giác được cái gì, cố ý phái người để mắt. Chỉ là cô ta có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không bảo hộ được toàn bộ lãnh địa, Băng Long sử có hoàn thành được nhiệm vụ không?

Phong Long sử vừa muốn nói gì, quay lại nhìn,

- Bệ hạ, Băng Long sử đến rồi.

Khi nói chuyện, một con cự long màu lam bay từ cửa đại điện vào mang theo mỗi chuỗi dài băng tinh, một thoáng lóa mắt.

Rồng xanh sau khi hóa thành hình người, chính là một người đàn ông trung niên mặc áo lam, tóc trên đầu nhiều màu xám trắng, khuôn mặt gầy ốm, tướng mạo bình thường.

- Bệ hạ, thuộc hạ tới chậm, may mắn không làm nhục mệnh.

Băng Long sử đem hộp gỗ màu hồng trên tay trình lên, chiếc hộp bay cao về phía Cầu Vô Cương.

Cầu Vô Cương sau khi nhận lấy chiếc hộp thì đem mở ra. Bên trong là hai bình ngọc phỉ thúy trong suốt

Mặc dù hai chiếc bình bị cấm chế phong tỏa, nhưng cũng khó có thể hoàn toàn che dấu chất lỏng đỏ sẫm nồng đậm bên trong luôn phát ra mùi huyết tinh!

Cầu Vô Cương hai mắt sáng quắc toát ra linh quang, chợt đứng lên, ngửa mặt lên trời cười to. Mơ hồ như có rồng gầm quanh quẩn trong cung điện!

- Ha ha! Hay cho Băng Long ngươi, Bổn vương chỉ bảo ngươi lấy một Thiên yêu, một bản mạng máu huyết Thiên ma trở về, ngươi lại lấy cho Bổn vương máu của bảy Thiên yêu, sáu Thiên ma!

- Mau nói cho Bổn vương biết, ngươi là như nào làm được? Phong Long Sử còn nói ngươi bị thương, vậy chẳng lẽ thương thế của những Thiên yêu, Thiên ma kia còn nặng hơn ngươi?

Con ngươi Cầu Vô Cương như điện quang lóe ra, sáng quắc nhìn chằm chằm Băng Long.

Phong Long sử ở bên cạnh cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Băng Long, gã chỉ biết Băng Long hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không nghĩ, gã lại vượt mức chém giết mười ba tên Thiên yêu, Thiên ma?

Băng Long sử chắp tay nói:

- Bệ hạ, kỳ thật đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ, thuộc hạ lần này vốn gặp nguy hiểm vô cùng, ở núi Xích Long Tuyết và rừng rậm Yêu Dạ trong Yêu Giới, sau khi lọt vào mai phục thì lâm vào khổ chiến.

- Vốn tưởng rằng lần này phải mất công mà lui về, không ngờ, vừa vặn có một gã tu sĩ loài người mới tới giúp thuộc hạ đánh lui hai Thiên yêu kia.

- Tu sĩ nhân loại mới tới?

Cầu Vô Cương hí mắt, trầm ngâm nói:

- Bổn vương cũng nghe chút phong thanh, có tu sĩ mới tới, xuất hiện ở thành Bạch Vân trong Ngọc Hồ cung, chẳng lẽ là bọn họ.

Băng Long sử gật đầu nói:

- Thuộc hạ đoán là như thế, thậm chí còn uyên thâm hơn thuộc hạ, thấy thuộc hạ bị vây công liền ra tay giúp đỡ. Thuộc hạ cũng thừa cơ chém con rắn và Khải Phong kia, lấy hai huyết tinh.

- Loài người kia là muốn tìm ra cách ra khỏi Vạn Yêu giới, thuộc hạ liền tuyên bố muốn dẫn đi cùng một đoạn. Dọc theo con đường này, thuộc hạ cố ý chọn mấy nơi đóng của Thiên yêu, mượn tay tu sĩ loài người để diệt trừ mấy Thiên yêu chặn đường!

- Mãi cho dến mảnh đất bên cạnh rừng rậm Yêu Dạ, thuộc hạ và tu sĩ kia mới chia ra, chỉ cho hắn đường tới thành Bạch Vân. Sau đó, thuộc hạ chạy tới Lâm Uyên cốc, muốn lấy thêm một ít huyết tinh Thiên ma cho bệ hạ. Tiếc rằng thực lực của thuộc hạ không đủ, sau khi đánh bại sáu Thiên ma, rốt cuộc chân nguyên không đủ, bị đuổi giết và bị thương.

- May mà Phong Long tới kịp, bằng không thuộc hạ cũng khó có thể an toàn trở về.

Cầu Vô Cương có hơi nghi ngờ, nhìn về Phong Long hỏi dò.

Phong Long gật đầu nói:

- Bệ hạ, đúng là thuộc hạ ở chỗ giao giới của Lâm Uyên cốc phát hiện Băng Long sử. Ma Đế Tử Tiêu kia mấy năm gần đây tránh ở rừng Tử Trúc không màng thế sự, đám Thiên ma không ít mới vừa thăng tiến, thực lực không bằng lúc trước, Băng Long giết liên tục sáu gã cũng không có gì là lạ.

- Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hộp huyết tinh Thiên ma Thiên yêu trên tay Bổn vương đều là do Băng Long sử lấy mạng dành tới, Bổn vương sao có thể có nửa phần ngờ vực.

Cầu Vô Cương cười sang sảng nói:

- Phong Long sử, ngươi giúp Băng Long sử đi tu dưỡng, trước đại hội Thông Thiên, không cần phải ra ngoài xử lý bất cứ chuyện gì nữa.

- Bệ hạ, nhưng huyết tinh yêu ma đã đủ chưa?

Băng Long sử dò hỏi.

Cầu Vô Cương cười không đáp,

- Không cần hỏi nhiều, Băng Long sử, đại sự mà thành, ngươi là công thần lớn nhất, đi xuống đi.

Băng Long sử do dự, chắp tay nói:

- Còn muốn hỏi Bệ hạ, nửa tháng nữa là đại hội Thông Thiên, Long cốc ta phái người nào tới?

- Ngươi vì sao lại quan tâm chuyện này như vậy?

Cầu Vô Cương hí mắt.

Băng Long sử khẩn thiết nói:

- Thuộc hạ chưa bao giờ tham gia đại hội Thông Thiên, lần này nguyện tới! Thi đấu vì Long cốc!

Ánh mắt Cầu Vô Cương tập trung trên người Băng Long thật lâu, sau đó quỷ dị cười nói:

- Bổn vương sẽ xem xét, Băng Long sử trước hết lui ra đi.

Băng Long sử có chút không cam lòng nhưng vẫn gật đầu, cùng Phong Long sử biến hóa nhanh chóng, lại lần nữa hóa thành cự long hơn trăm thước bay ra khỏi đại điện.

Cầu Vô Cương nhìn hai con rồng xanh bay đi, lại nhìn một chút bình ngọc huyết tinh trên tay, trong ánh mắt là vẻ khó đoán.

Địa lao Ngọc Hồ cung.

Trong địa lao tối tăm ngột ngạt, Dương Thần cũng không biết cụ thể đã qua bao nhiêu ngày.

Từ lúc bắt đầu bực bội phẫn nộ, càng về sau càng bất đắc dĩ, uể oải, Dương Thần cảm giác như vài thế kỷ đã qua.

Theo lý thuyết, tâm tính của mình đã đến cảnh giới cực cao, sẽ không bởi vì loại không gian bị đóng kín này mà sụp đổ. Nhưng Dương Thần phát hiện mình vẫn là làm không được.

Không thể khắc chế, Dương Thần lo lắng cho vợ và con ở trong nhà, lo cho nhóm hồng nhan tri kỷ ở hải ngoại Trung Hải, còn Tuệ Lâm bị Ngọc Tuyết Ngưng kia bắt đi…

Bản thân nếu thật sự bị nhốt trong này như vậy, các cô sẽ như thế nào?

Mỗi khi nghĩ tới những chuyện này, Dương Thần liền điên cuồng mà tấn công nhà tù, gần như hao hết toàn bộ chân nguyên đã hồi phục.

Nhưng, mặc kệ Dương Thần cố gắng như thế nào, chân nguyên rõ ràng bị suy yếu lại không cách nào khai thông với thế giới, bản thân căn bản là trong cuộc chiến tuyệt vọng.

Dương Thần không hiểu, Ngọc Tuyết Ngưng vì sao không trực tiếp giết mình, cô ta rõ ràng có thực lực đó.

Hơn nữa, chết trong Vạn Yêu giới, Dương Thần cũng không xác định mình có thể thuận lợi tiến hành luân hồi hay không, bởi vì quy tắc không gian căn bản không thể dùng được trong này, có thể ngay cả luân hồi cũng sẽ gặp trở ngại.

Cũng không biết đã qua bao lâu, phía trên địa lao bỗng nhiên mở ra một kẽ hở…

Trong khoảng khắc ánh sáng lại lần nữa chiếu vào, Dương Thần hơi sững sờ, lập tức định chạy ra ngoài!

Nhưng không đợi Dương Thần đứng dậy nhảy ra ngoài, một bóng dáng mềm mại cứ như vậy mà rơi từ bên ngoài vào!

- Tuệ Lâm?

Dương Thần đều không kịp suy nghĩ nữa, chỉ đành đón lấy cô gái.

Cứ như vậy một lát, cửa hàn thiết bên trên địa lao lại lần nữa đóng lại.

Dương Thần thầm mắng một câu tiện nhân, nhưng cũng không thể tránh được.

Cũng may Dương Thần có thể nhìn thấy trong bóng đêm, sau khi ôm Tuệ Lâm rơi xuống đất, phát hiện Tuệ Lâm đang hôn mê.

Xem xét qua, cô gái này mấy ngày nay hẳn là không chịu tội gì, trên khuôn mặt vô cùng mịn màng vẫn hồng hào, ngược lại giống như sống rất dễ chịu.

Cảm thán chính mình buồn lo vô cớ, Dương Thần đồng thời phát hiện Tuệ Lâm yếu ớt tỉnh dậy.

- Dương đại ca…

Tuệ Lâm mở đôi mắt sáng ra, trong bóng đêm lờ mờ nhìn rõ Dương Thần.

- Thị lực không tồi, như này đều có thể nhìn rõ.

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Tuệ Lâm tạm thời không có nguy hiểm gì.

Sắc mặt Tuệ Lâm hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:

- Bởi vì mùi của Dương đại ca… em rất quen thuộc…

Dương Thần sửng sốt, đột nhiên phát hiện hơi lung túng, thả Tuệ Lâm trên mặt đất.

- Em sao lại vào đây, Ngọc Tuyết Ngưng không làm gì em chứ?

Dương Thần khẩn trương nói sang chuyện khác.

Tuệ Lâm lắc đầu, thân thể đứng tựa vào Dương Thần, không dám cách ra quá xa, trong bóng tối có vẻ phá lệ khiến người ta thương tiếc.

- Cô ấy đối với em rất tốt, nói là vì em lương thiện…

Dương Thần mỉm cười,

- Xem ra em tốt bụng nhiều cũng có chút tác dụng, có lẽ thật sự là người tốt gặp chuyện tốt. Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước anh không muốn mang cô ta đi cùng nên cô ta ghi hận anh?

Tuệ Lâm không trả lời, mà cẩn thận vươn bàn tay trắng nõn lành lạnh, âu yếm khuôn mặt Dương Thần.

Ngón tay nhỏ nhắn của Tuệ Lâm chạm vào, Dương Thần có cảm giác mát nhẹ trên mặt, cô sờ rất dịu dàng, như là vuốt một tác phẩm nghệ thuật quý báu.

- Tuệ Lâm, em sờ cái gì…

Dương Thần vốn muốn tránh đi, nhưng tâm có chút không đành.

- Em không rõ, xem xem Dương đại ca có phải gầy đi không.

Tuệ Lâm nghiêm túc nói.

- Bé ngốc, tu vi của anh nào cần phải ăn cơm? Làm sao gầy đi được.

Dương Thần dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp nhè nhẹ hỏi:

- Em sao lại cũng xuống đây, cô ta đối với em lại không tốt rồi hả?

Tuệ Lâm cắn cắn môi mỏng, cúi đầu nói:

- Em muốn xuống đây cùng Dương đại ca, cô ta không để anh ra ngoài thì em sẽ cùng anh không ra.

Dương Thần nghe xong, lập tức không vui cau mày:

- Em sao lại ngốc như vậy, em xuống đây cũng không giúp được gì, cứ ở trên đấy, xuống đây chịu khổ làm gì? Em cũng không phải là anh, tu vi của em vẫn chưa tới Tiên Thiên, ở đây khắp nơi âm hàn huyền thiết, em sớm hay muộn cũng không chống đỡ nổi!

Tuệ Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi thủy nhuận tràn đầy chấp nhất,

- Dựa vào cái gì! Em đi đâu là lựa chọn của em! Dương đại ca, anh có thể mang gánh nặng là em đến Thông Thiên hồ, vì sao em không thể xuống đây cùng anh?

- Chuyện này không giống.

Dương Thần cười khổ nói.

- Vậy là chuyện thế nào?

Tuệ Lâm dường như tràn đầy ủy khuất, mang theo run rẩy kích động nói:

- Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh, ở ngoài Vạn Yêu giới em không thể, bởi vì còn có chị, chẳng lẽ ở trong này, cũng không biết đời này có thể đi ra ngoài hay không, em còn phải khắc chế chính mình, đứng ở nơi xa xa nhìn anh, không dám tới gần anh sao?

- Anh có biết hay không, mấy ngày anh anh bị nhốt dưới này, em lo lắng như nào, nhớ anh như nào? Em hận mình không thể giúp anh, anh có biết em đau khổ như nào không?

Dương Thần kinh ngạc nhìn cô gái hoa lê đái vũ, nước mắt trong suốt chảy xuống mặt đất lạnh như băng. Dung nhan thanh tú y như lần đầu tiên gặp này, bây giờ lại thêm vài phần phấn hồng, thấy mà đau lòng.

- Tuệ Lâm… thật xin lỗi… anh không có ý đó.

Trong lòng Dương Thần âm ỷ cảm giác đau đớn.

Tuệ Lâm lắc đầu, bi thương cười nói:

- Khó trách bọn họ nói, khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải em đứng trước mặt anh, anh không biết em yêu anh. Mà chính là yêu đến si mê, lại không thể nói yêu anh.

- Dương đại ca, em không muốn tiếp tục làm một đứa em gái tốt nữa, trái tim của em quá mệt mỏi. Em cũng muốn ích kỷ vì chính mình một lần, anh có thể tiếp nhận một cô gái xấu xa như em không?

Dương Thần cảm thấy mình có chút hít thở không thông, trước mắt là cô gái xử nữ tới tận cùng, trong kinh ngạc mang theo áy náy và bất an, cũng có chút rung động nhẹ.

Bản thân vẫn luôn cố gắng mơ hồ không rõ tình cảm với Tuệ Lâm, coi như tình cảm bình thường của một người anh đối với em gái. Tuy cô không chỉ một lần biểu lộ nội tâm mình, nhưng bản thân luôn không dám dễ dàng vượt qua cảnh giới tuyến kia.

Dương Thần luôn lo lắng, nếu bước một bước kia, Lâm Nhược Khê sẽ đối với mình như nào, chẳng sợ mình đã vì người phụ nữ khác làm tổn thương cô không biết bao nhiêu lần, nhưng Tuệ Lâm là đặc biệt.

Mặc dù Lâm Nhược Khê sớm biết cô em gái này không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng cô dù sao đến giờ vẫn mang họ Lâm!

Từ nhỏ tới lớn đã dung nhập vào trong ký ức, sâu trong nội tâm, ràng buộc không rõ với Lâm gia khiến Lâm Ngược Khê không thể biến Tuệ Lâm thành người ngoài.

Trong quá khứ, Tuệ Lâm vẫn luôn ẩn nhẫn, nhượng bộ, khắc chế kích động của chính mình.

Nhưng hiện giờ, trong không gian chật hẹp như vậy, trong con đường mong manh của Vạn Yêu giới, Tuệ Lâm dường như muốn tránh thoát tất cả trói buộc kia, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà lao về phía chính mình!

- Tuệ… Tuệ Lâm… Anh… anh không… A!

Dương Thần tối nghĩa đang muốn khéo léo từ chối tình cảm nhất thời bùng nổ này, lại không ngờ miệng lại bị hai cánh môi mỏng lạnh lẽo trắng mịn hút vào!

Tuệ Lâm vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhào lên ôm cổ Dương Thần, dùng hết khí lực hôn lấy hắn, còn muốn dùng lưỡi thơm ngát đẩy môi Dương Thần ra.

Khi đầu lưỡi ngọt ngào kia chui vào khoang miệng Dương Thần, trêu đùa khớp hàm và đầu lưỡi Dương Thần, Dương Thần thậm chí có thể ngửi được mùi thơm ngát của xử nữ.

Tuệ Lâm hôn rất chân thành, giống như muốn dùng tính mạng của mình để trả công một cái hôn này, chấp nhất cuả cô, khát vọng của cô, tất cả toàn bộ của cô!

Dần dần, Tuệ Lâm rất nhẹ nhàng và khéo léo dây dưa với đầu lưỡi của Dương Thần, miên man bất tận, khiến hô hấp của Dương Thần cũng bắt đầu nặng nề.

Đại não Dương Thần ong lên, lâu lắm chưa cùng phụ nữ thân mật khiến khí dương cương trong cơ thể hắn cũng có chút xu thế bắt đầu dâng lên.

Không tự chủ được, hai cánh tay Dương Thần bắt đầu vuốt nhè nhẹ bên hông và mông Tuệ Lâm.

Thân mình Tuệ Lâm không được đẫy đà như những người phụ nữ khác, nhưng lại co dãn mà mềm mại, linh lung lồi lõm tương đối duyên dáng, còn mang theo tính bền dẻo mạnh, khiến hai cánh tay luôn có thể dán lấy lướt nhẹ qua mỗi tấc vị trí.

Hô hấp của Dương Thần càng ngày càng nặng nề, trong mắt bắt đầu dấy lên ngọn lửa, ngực như núi lửa muốn phun trào, thân thể mềm mại lạnh lẽo trước mắt này, đúng là thuốc giải nhiệt tốt cho mình!

Ở thế giới xa lạ này, với một người phụ nữ không xa lạ gì mà tình cảm ngu muội, đối với mình không chút keo kiệt thổ lộ tất cả.

Dương Thần giờ phút này thậm chí có chút khinh bỉ chính mình, lại vẫn không bằng Tuệ Lâm dũng cảm nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân!

Thân thể chính mình, môi mình lưỡi mình, đã triệt để bán rẻ chính mình dối trá!

- Dương đại ca… anh… anh thích em không?

Trong bóng đêm, Tuệ Lâm thở gấp nỉ non hỏi.

Tay Dương Thần đã dò vào trong vạt áo cô, để tay lên ngọn núi tuyết xinh đẹp, thanh âm trầm thấp trả lời:

- Thích…

Vừa dứt lời, Tuệ Lâm bỗng nhiên đẩy Dương Thần ra, xoay người một cái lui về sau vài bước.

Dương Thần sững sờ nhìn Tuệ Lâm, lại phát hiện Tuệ Lâm trong phóng đêm lộ ra vẻ giảo hoạt, ánh mắt nghiền ngẫm cười mình.

Dương Thần còn nửa cử động là trèo lên đỉnh An Lộc Sơn, dường như còn muốn động vào khu đất cấm mềm mại của cô, nhưng bây giờ lại rơi vào khoảng không.

Nuốt nước miếng một cái, Dương Thần cảm thấy có chút không đúng, Tuệ Lâm rõ ràng càng ngày càng cười trào phúng, trong đầu Dương Thần dường như muốn cùng nổ!

- Cô… cô là Ngọc Tuyết Ngưng? Cô không phải Tuệ Lâm?

Dương Thần thất thanh hô lên, suy nghĩ này vừa xuất hiện, khiến hắn kinh sợ một thân toát mồ hôi lạnh!

“Tuệ Lâm” lên giọng cười ha ha, cười đến run rẩy cả người!

Biến hóa nhanh chóng, ‘Tuệ Lâm” một thân áo ni cô dài biến thành Ngọc Tuyết Ngưng quần áo trắng bồng bềnh!

Dương Thần đều muốn khóc lên, bị lừa lần này cũng quá thảm rồi! Chẳng trách thân thể vân anh của Tuệ Lâm lại có thể thành thạo mị hoặc khiêu khích chính mình như thế, hóa ra là hồ ly tinh này biến thành!

- Tiểu tử thối, thử cái lưỡi thơm tho của Bổn cung, còn cho ngươi chiếm tiện nghi thân thể của ta, sao bộ mặt lại có vẻ ủ rũ như vậy.

Ngọc Tuyết Ngưng trêu chọc nói.

Dương Thần cảm thấy loại cảm giác bị trêu chọc tới nhục nhã, chỉ hận tu vi của mình kém xa hồ ly này. Yêu thuật dịch dung và tu vi ẩn núp của cô mạnh đến nỗi đáng sợ, khó lòng phòng bị!

Nhưng nghĩ lại, không đúng, nếu chính mình nhìn thấy không phải là Tuệ Lâm thật, vậy Tuệ Lâm kia bây giờ thế nào?

- Tuệ Lâm đâu? Cô làm gì Tuệ Lâm rồi?

Dương Thần lớn tiếng chất vấn.

Ngọc Tuyết Ngưng vân vê tóc đen, buồn bã nói:

- Sao, lo lắng à? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì cô ta?

- Cô nếu dám tổn thương Tuệ Lâm nửa phần, cho dù tôi đánh không lại cô cũng sẽ liều mạng với cô…

Tiếng nói Dương Thần trầm thấp, hung ác.

Ngọc Tuyết Ngưng ‘xì’ cười,

- Coi cái đầu của ngươi, ta ngay cả ngươi cũng chưa giết, giết một tiểu nha đầu tu vi Hậu thiên làm gì? Máu của cô ta căn bản chẳng có tý tác dụng gì với Bổn cung.

Nghe nói như thế, Dương Thần mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ bản thân mình bị đùa giỡn thì lại nghiến răng nghiến lợi.

Ngọc Tuyết Ngưng lại cười quái dị nói:

- Sao, cảm thấy chưa đủ, hay thật sự muốn để Bổn cung ở trong địa lao này cùng ngươi phong lưu?

- Ha ha, Cung chủ nếu đồng ý, tôi đương nhiên cầu còn không được, tôi cùng với nhiều phụ nữ như vậy, thật sự chưa hưởng thụ qua tư vị của Cửu vĩ thiên hồ.

Dương Thần giận quá hóa cười, dứt khoát đi ra ngoài.

Ngọc Tuyết Ngưng căn bản không thèm để ý chút khiêu khích ấy, cuộc sống lâu năm buồn chán khiến tâm tính của cô được kiềm chế cực kỳ mạnh mẽ, hiểu rõ tất cả.

Tay áo vung lên, Ngọc Tuyết Ngưng thản nhiên nói:

- Bổn cung không rảnh bồi tiểu tử thối nhà ngươi tiêu khiển trong này, vừa nãy đùa với ngươi, chẳng qua cũng là muốn khiến cô bé ngốc kia rõ, Dương đại ca mà cô ta luôn khăng khăng một mực đi theo là một con quỷ phong lưu như nào, lại muốn ăn con thỏ trắng nhỏ bé là cô như nào.

Dương Thần ngẩn ra, lập tức nghĩ đến cái gì, lửa giận tràn ngập, hét:

- Cô nói cái gì? Đây… Tuệ Lâm có thể biết?

Ngọc Tuyết Ngưng khẽ cười:

- Ngươi nghĩ Bổn cung ngu xuẩn như vậy sao, không thể ở trong địa lao thiết lập pháp khí dùng để theo dõi sao?

Dứt lời, Ngọc Tuyết Ngưng trong nháy mắt bắn ra một đạo chân nguyên, chui vào vách tường hàn thiết bên cạnh.

Bức tường sau khi nhộn nhạo mở ra hoa văn như nước gợn, rạng rỡ lóe ra, nhưng lại bắt đầu phản chiếu ra một điện phủ xa hoa xanh vàng rực rỡ.

Điện phủ kia tràn đầy vẻ tao nhã cổ điển, rõ ràng là bên trong điện cung chủ Ngọc Hồ.

Lúc này, Tuệ Lâm đang mặt đầy thẹn thùng và oán hận đứng trước một cái gương hàn thiết, cắn môi mỏng, bất an không yên nhìn gương, hơn nữa còn một chút nhu tình rục rịch.

- Hàn thiết này bị Bổn cung dùng để cấm chế Yêu tộc, có thể truyền lại hình ảnh và âm thanh với cái trong đại điện, mọi thứ vừa rồi, Tuệ Lâm đã nghe thấy, nhìn thấy toàn bộ.

Ngọc Tuyết Ngưng đắc ý nói.

Chân Dương Thần cũng bắt đầu nhũn ra, còn có cái gì khiến mình cảm thấy hổ thẹn hơn cái trước mắt này.

Cũng may da mặt Dương Thần đủ dày, nếu đã thú nhận tất cả rồi, thì sẽ đơn giản đĩnh đạc nhìn Tuệ Lâm trước gương hàn thiết tươi cười chào hỏi.

- Cái đó… Tuệ Lâm à, là anh không tốt, để em chịu ủy khuất như vậy. Nếu anh có thể còn sống đi ra, anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục tạo khoảng cách với em.

Dương Thần cũng không biết phải nói gì cho phải, dường như nên động tình mà nói, đã cùng “Tuệ Lâm giả” này nói xong rồi.

Tuệ Lâm vừa nghe xong, trong mắt khó nén chút vẻ vui mừng, nhưng càng thêm ngượng ngùng, hốc mắt ẩm ướt, quay lưng đi lau khóe mắt, không muốn nói nhiều.

Ngọc Tuyết Ngưng đối với lập trường lại một lần thổ lộ của Dương Thần, mắt hiện lên một tia ưu thương thản nhiên, tay áo vung lên, đóng lại chiếc gương hàn thiết.

- Tiểu tử thối này, có vợ rồi còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Hiện giờ Tuệ Lâm đã quyết một lòng với người rồi, ngươi rất đắc ý?

Dương Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Tôi khá là khốn nạn, nhưng tôi ít nhất sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nếu yêu rồi, làm rồi, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Cảm tình vốn không phải do con người làm ra và có thể khống chế, tôi chỉ có thể cố gắng để người phụ nữ của tôi không bị tổn thương, tôi làm không được hoàn mỹ, nhưng ít ra tôi vẫn đang cố gắng thỏa mãn mỗi người các cô.

- Ngươi còn lý trực trí tràng?

Ngọc Tuyết Ngưng cười khẩy nói.

- Tôi không thẹn với lương tâm, tại sao phải lầm bà lầm bầm, đàn ông cả cuộc đời chỉ có một người vợ trên đời này, nhưng đối tốt với vợ mình được nhiêu người

- Tôi tuy không thể một lòng với vợ mình, nhưng tôi có thể dùng tính mạng của mình để yêu cô ấy. Tôi tin sớm muộn gì có một ngày, cô ấy sẽ hoàn toàn hiểu được và bao dung tôi.

Dương Thần nghiêm túc nói.

- Trâng tráo, nói những lời này cũng không đỏ mặt.

- Đi phải đúng, đứng phải thẳng, tôi cứ như vậy, cô có thể làm gì?

Ánh mắt Ngọc Tuyết Ngưng lộ ra vài phần phức tạp, thản nhiên nhìn Dương Thần một hồi, thản nhiên cười,

- Nếu người kia cũng giống như ngươi, dám yêu dám hận, vậy cũng không tệ…

- Người kia? Người nào?

Dương Thần nhíu mi hỏi.

- Bổn cung hỏi ngươi, ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ của ngươi, là học được từ đâu

Ngọc Tuyết Ngưng không trả lời mà hỏi ngược lại.

Dương Thần trong lòng nghiêm nghị, hồ ly này quả thực biết công pháp của mình, đồng thời có chút kích động, lại cẩn thận một chút đáp:

- Là một tiền bối Thục Sơn truyền cho tôi, sao cô lại biết.

- Tiền bối Thục Sơn? Hừ… phải rồi, tuổi của ngươi như vậy, sao lại biết được người đó…

Ngọc Tuyết Ngưng gật gật đầu, dường như lầu bầu nói:

- Ngươi có thể tuổi trẻ như vậy đã nhập thái thanh thần lôi kiếp, cũng tính là đáng quý. ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ này cho tới giờ được cho là công pháp số một số hai trên đời, cũng thật sự rất khó luyện. Nếu như ngươi có thể bước vào Thượng Thanh thần lôi kiếp, có thể sẽ nhìn thấy người đó…

- ‘Người đó’ mà cô nói rốt cuộc là ai?

Ngọc Tuyết Ngưng thù hận nói:

- Hỏi nhiều như vậy làm gì, hơn hai vạn năm qua, số lượng tu luyện ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ cũng không ít, vượt qua Thái Thanh thần lôi kiếp cũng không ít. Nhưng ngươi có thể dễ dàng vượt qua Thượng Thanh thần lôi kiếp không?

Dương Thần oán thầm, rõ ràng là cô ta tự mình nhắc đến.

- Được rồi, tiểu tử thối, Bổn cung hôm nay xuống đây, còn có một chuyện muốn ngươi làm.

Ngọc Tuyết Ngưng nói.

Dương Thần buồn bực,

- Cô còn có chuyện gì cần tôi làm?

Ngọc Tuyết Ngưng giảo hoạt cười,

- Ngươi quên rồi? Đại hội Thông Thiên, Bổn cung lại không thể tự mình tham gia.

Dương Thần kịp phản ứng, thất thanh nói:

- Cô nói là, để tôi đại biểu cho Ngọc Hồ cung các người đi tham gia đại hội Thông Thiên?

- Bổn cung là tâm tốt ý tốt, người giành thắng lợi, có thể lấy được không ít tiên thảo linh bảo từ bên trong tháp. Hơn nữa Bổn cung mới giúp ngươi và cô bé ngốc Tuệ Lâm kia tác hợp, cho ngươi thêm một mỹ thiếp, ngươi cũng không nên không biết tốt xấu

Ngọc Tuyết Ngưng mắt lộ hàn quang nói.

Dương Thần buồn bực nói:

- Tham gia thì không có vấn đề, tôi vốn cũng định đến đó, nhưng cô tin chắc, tôi có năng lực trổ hết tài năng?

- Nếu không có gì không ngờ, xác nhận là không vấn đề gì, Ma Tu kia mấy trăm năm qua đều không ra gì, Ngũ đại Long sử Long cốc, ngay một Băng Long sử cũng chưa từng tham gia, đó hẳn không phải là đối thủ của ngươi.

- Nếu như là những Long Tộc khác, cao tới đâu cũng nhiều hơn mấy thủ hạ Thiên yêu bát phẩm của ta vài phần, thủ hạ của ta trước kia từng đấu với bọn chúng, nhưng hôm nay ngươi xuất mã, hẳn là nắm chắc.

Ngọc Tuyết Ngưng phân tích nói.

Dương Thần cười tà nói:

- Hóa ra cô giữ tôi lại là vì chuyện này… Cô, sẽ không sợ tôi đánh xong, trực tiếp chạy vào trong tháp Thông Thiên, xông lên 99 Trọng Tử Thanh Thần Lôi kia?

- Hừ, tiểu tử thối, ngươi suy nghĩ quá viển vông rồi.

Ngọc Tuyết Ngưng khinh thường nói:

- Không nói ngươi nhất định không bỏ được Tuệ Lâm, cho dù ngươi muốn vào trong tháp, cũng là Bổn cung cùng người tiến vào tầng một, ngươi muốn trốn cũng không có cửa.

Lòng Dương Thần trầm xuống, quả thật như thế, bản thân muốn ra ngoài, tất nhiên không thể bỏ lại Tuệ Lâm mặc kệ, vậy chính mình nên nghĩ đến phương pháp an toàn ổn thỏa hơn mới được.

Ngọc Tuyết Ngưng thấy sự việc nói rõ, cũng không có ý định tiếp tục giam giữ Dương Thần, sau khi mở cửa địa lao ra, mang theo Dương Thần nhanh chóng rời khỏi.

Dương Thần là lần đầu tiên chân chính đặt chân trên mặt đất Ngọc Hồ cung, tò mò nhìn bốn phía xây dựng tuyệt trần và núi non xung quanh, đi theo Ngọc Tuyết Ngưng vào trong đại điện.

Tuệ Lâm thấy Dương Thần đi tới, mặt đỏ tim đập, tuy cảm thấy e lệ, nhưng không kìm nổi khát vọng mãnh liệt trong lòng, xông lên ôm lấy eo hổ của Dương Thần.

- Được rồi được rồi, em có phải cũng muốn để anh sờ mông em giống hồ ly kia?

Dương Thần vỗ vỗ lưng cô cười nói.

- Không… không phải!

Tuệ Lâm vội vàng buông ra, thật cẩn thận liếc Ngọc Tuyết Ngưng một cái, sợ Ngọc Tuyết Ngưng tức giận.

Nhưng Ngọc Tuyết Ngưng cũng không coi là quan trọng, thản nhiên ngồi vào ghế da Bạch Hổ của mình, có chút cổ quái nhìn ra khoảng không bên ngoài đại điện, dường như đang chờ cái gì đó.

Không lâu sau, Dương Thần cũng cảm nhận được gì đó, trong chớp mắt, một đạo ánh sáng lóe lên, từ xa giống như đạo quang bó buộc chiếu vào đại điện!

Tốc độ này, nếu ở bên ngoài Vạn Yêu giới, Dương Thần cũng không biết là nhanh như nào, nhưng ở trong này, cũng là nhanh đến kinh người!

Trong thanh quang lóe ra, một bóng người thon dài hiện lên, nhưng lại là một gã đội vòng ngọc bích, mặc trường bào xanh nước biển, nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú.

Dương Thần có thể cảm nhận được, đây cũng là một gã Thiên yêu, lực lượng ngang với Bạch Cưu ngày đó đấu với mình một trận, nhưng tốc độ nhanh hơn Bạch Cưu kia.

- Cung chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.

Tên đàn ông kia cũng không nhìn Dương Thần và Tuệ Lâm ở một bên trong đại điện, trực tiếp khom người hướng tới Ngọc Tuyết Ngưng.

Ngọc Tuyết Ngưng mặt lộ vài phần nghiêm nghị,

- Thanh Loan, chẳng lẽ biên cảnh lại xảy ra chuyện gì?

Yêu tu gọi là Thanh Loan hít vào một hơi, trầm giọng nói:

- Đúng vậy, trước kia Cung chủ lệnh cho Ba Xà và Khải Phong hai người đóng ở rừng Yêu Dạ và cửa Xích Long Tuyết Sơn, lại có hai Thiên yêu ở phía sau đợi lệnh bất cứ lúc nào, nếu không phải Long Vương Cầu Vô Cương đích thân tới, vốn không nên lo mới đúng. Nhưng hôm qua thuộc hạ theo thông lệ đến thị sát, lại phát hiện…

- Phát hiện cái gì, cứ nói ra

Khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng đã thấm một mảnh âm lệ.

Thanh Loan chần chừ vài tiếng nói:

- Nơi Ba Xà và Khải Phong đóng giữ đã không có dấu vết hai người đó, mà hai thượng phó hậu phương, Hổ Giao, Bạch Hào và năm Thiên yêu khác, không ngoài dự tính, đều có dấu vết đánh nhau, hẳn là… bị giết đến hài cốt cũng không còn rồi.

- Láo xược!

Ngọc Tuyết Ngưng bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt phượng tràn đầy hàn khí khiến người ta sợ hãi, tinh quang lóe ra, lửa giận hừng hực, uy áp của Thiên yêu cửu phẩm đỉnh cao chợt bùng nổi, dường như toàn bộ Ngọc Hồ cung, và cả đỉnh núi cũng bắt đầu chấn động!

Mười mấy tỳ nữ áo trắng bên ngoài Ngọc Hồ cung quỵ trên mặt đất, lạnh run hô to,

- Cung chủ bớt giận.

Thanh Loan ngạo mạn cũng rơi hai đầu gối xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Dương Thần che chở Tuệ Lâm, có chút cố hết sức chống đỡ lửa giận của Cửu vĩ hồ này. Trong lòng hoảng sợ, người phụ nữ này lần trước đấu với mình, căn bản là không xuất ra toàn lực, tu vi của cô ta thực tại sâu không lường được!

Ở trong Vạn Yêu giới này còn kinh khủng như vậy, nếu ra ngoài đấu, chẳng phải là tung hoành vô địch?

Thật không biết là tình hình như nào, cấp bậc cao thủ loại nào có thể nhốt người phụ nữ này vào Vạn Yêu giới, thực sự quá khó để có thể tưởng tượng!

Dương Thần thậm chí cảm nhận dược, Athena mà mình không cách gì chống lại, có thể cũng không phải đối thủ của Cửu vĩ hồ ly này.

Chính mình theo lý thuyết đã vượt qua cấp bậc Thiên yêu bát phẩm, lại có sự chênh lệch lớn với Ngọc Tuyết Ngưng cửu phẩm như vậy? Hay là tu vi của cô ta sớm đã vượt qua cửu phẩm?

Nếu Ma Đế Ma Tu kia và Long Vương Long tộc đều là cao thủ cùng cấp bậc với Ngọc Tuyết Ngưng, vậy bản thân mình cũng thật là ếch ngồi đáy giếng rồi, chút thực lực của mình, tính là cái thứ gì?

Trong khi cười khổ, Ngọc Tuyết Ngưng đã sớm thu lại cảm xúc tức giận, lại lần nữa ngồi xuống, mặt cười lạnh.

- Hay cho tên Cầu Vô Cương, trước thì phái tay sai của mình đến làm tổn thương Yêu tộc trên lãnh địa của ta, ta còn không muốn làm lớn chuyện. Nếu lúc này gã đã ngày càng táo tợn, vậy Bổn cung cũng không khách khí…

Thanh Loan run rẩy nói:

- Cung chủ, ngài có tính toán gì không? Hay là… Ngài muốn đích thân ra tay?

Ngọc Tuyết Ngưng híp mắt,

- Tự mình ra tay? Bọn chúng xứng sao?

- Ách… Đương nhiên không xứng.

Thanh Loan mồ hôi lạnh đầy đầu. Tuyệt đại giai nhân này tuy bình thường vui cười bướng bỉnh, không hề giống chúa tể một phương, nhưng khi khí tức lên đầu, thật đúng là lòng lang dạ sói đến tận cùng!

- Ngươi lui ra đi, chuyện biên cảnh, không cần quản nhiều, để tất cả Thiên yêu đang đóng bên ngoài quay về lãnh địa của mình, để lại vài thủ hạ râu ria là được. Chuyện còn lại, Bổn cung tự có tính toán.

Thanh Loan gật đầu, sau lại do dự, lại nói:

- Cung chủ, thuộc hạ rất khó hiểu một chuyện…

- Nói.

- Cầu Vô Cương kia dù có, Ngũ đại Ma Long tuy đều có tu vi bát phẩm, nhưng một chọi một, đấu lại ba mươi sáu Thiên yêu của Ngọc Hồ cung chúng ta, rất khó có thể giành phần thắng.

- Nhưng Ba Xà và Khải Phong liên kết lại, theo lý thuyết cho dù đấu không lại Ngũ đại Ma Long sử, cũng không phải khó để trốn thoát… Chẳng lẽ, Long cốc này lại xuất hiện cao thủ nhất đẳng Vạn Yêu giới gì đó?

Thanh Loan nhíu mi nói.

Ngọc Tuyết Ngưng hơi có thâm ý liếc mắt Dương Thần, thấy Dương Thần cũng đang suy tư cái gì đó, phất tay nói:

- Đi xuống đi, Bổn cung tự nhiên nắm rõ.

Thanh Loan tuy buồn bực nhưng đành phải ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi, xoay người một cái, lại lần nữa hóa thành một đạo thanh quang, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Dưới đại điện, Tuệ Lâm vẻ mặt tò mò hỏi:

- Dương đại ca, mấy cái tên bọn họ nói, em nghe sao mà thấy có chút quen tai?

Dương Thần hồi phục tinh thần, cười cười xoa đầu cô,

- Khẳng định không theo bà em nói, chăm chỉ đọc sách đi, không phải đều là quái thú trong truyền thuyết Sơn Hải Kinh sao.

- Quái thú? Yêu tộc chúng ta, sao lại thành quái thú?

Ngọc Tuyết Ngưng không vui ngắt lời:

- Hỗn Độn trong Hỗn Độn đỉnh kia của ngươi, có thể coi là mãnh thú, đám mãnh thú Hồng Hoang không thể hóa thành hình người cũng có thể gọi là quái thú. Nhưng Yêu tộc chúng ta, chúng là linh chủng thân thiết nhất Thiên Đạo, so với loại người Tiên Thiên bạc nhược các ngươi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Dương Thần ngược lại cười cười:

- Các người đã mạnh hơn lòai người, vậy thế nào lại bị tu sĩ loài người nhốt vào Vạn Yêu giới này?

Ngọc Tuyết Ngưng hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp lại:

- Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy đấy, Long cốc kia khinh người quá đáng. Bổn cung trước kia lười phản ứng với bọn chúng, bây giờ càng lúc càng tệ, Bổn cung phái ngươi đi ra ngoài, giáo huấn đám sâu dài không biết tốt xấu kia một chút!

- Tôi?

Dương Thần ngây ngô cười nói:

- Cô không phải là để tôi đi đại hội Thông Thiên sao? Bây giờ bảo tôi đến Long cốc, nếu chẳng may đụng phải Long Vương nổi tiếng kia, tôi chẳng phải là có đi không có về?

Ngọc Tuyết Ngưng khinh miệt nói:

- Thế này đã sợ rồi? Ngươi nghĩ Cầu Vô Cương quản được nhiều như vậy à? Chỉ cần ngươi không vào trong bộ phận Long cốc, ở bên ngoài giết mấy Long tộc cấp bậc Thiên yêu , gã căn bản sẽ khinh thường không thèm động thủ với ngươi.

Dương Thần có chút buồn cười,

- Đây chính là ngạo khí của đám cao thủ đứng đầu các người sao? Thủ hạ của mình chết, cũng không đồng ý buông phong thái đi giúp đỡ?

- Cá lớn nuốt cá bé, pháp tắc Thiên Địa, cứ yếu là phải đi giúp, vậy loài người các ngươi vì sao phải ăn thịt muông thú? Sao không đi giúp chúng?

- Người đương nhiên chỉ biết giúp người, các người cùng là Yêu tộc, không phải sao?

Dương Thần phản bác.

Ngọc Tuyết Ngưng cười nhạo,

- Đúng là ngu xuẩn ngây thơ, Bổn cung lúc nào nói bọn chúng là đồng tộc với Bổn cung? Gạt bỏ tình cảm sẵncó, thực lực quyết định tất cả.

- Bọn chúng bám dưới vây cánh của Bổn cung, chẳng qua chỉ là muốn làm hết sức để sống được an ổn một chút, là bọn chúng muốn cầu cạnh Bổn cung, không phải Bổn cung có nghĩa vụ đi bảo vệ bọn chúng.

- Bọn chúng chết thì đã chết rồi, Bổn cung không cần quan tâm. Bổn cung quan tâm chính là, như vậy thật khiến Bổn cung mất mặt, mà không phải là cái chết của bọn chúng!

- Đổi lại mà nói, nếu như muông thú ngươi hôm nay ăn, lại hùng mạnh với loài người như ngươi, ngươi lại làm sao đi ăn chúng, chẳng sợ các người một người một thú, chỉ có thể bình an vô sự như thường, bình đẳng đối đãi.

- Cho nên, đám vô dụng kia chết là chuyện của bọn chúng, Bổn cung chỉ cần tìm lại mặt mũi của mình, chứ không phải là vì bọn chúng báo thù…

Dương Thần cảm thấy nội tâm người phụ nữ này chính là bà điên, cũng thiệt cho tướng mạo đẹp như thiên tiên của cô, chẳng qua có chút lời vẫn tính là có lý.

- Chẳng muốn cãi với cô, muốn tôi đi giúp cô lấy lại danh dự cũng được, nhưng cô dù sao cũng phải nói cho tôi biết, các người rốt cuộc tại sao phải giết chóc lẫn nhau chứ, chắc không phải là các người tức giận sẽ đi giết vài người?

Ngọc Tuyết Ngưng lắc lắc đầu,

- Bổn cung cũng không biết, nhưng Bổn cung cũng không muốn biết. Cầu Vô Cương tâm cơ sâu như biển, đi đoán cũng không dùng được bao nhiêu, đơn giản là muốn hơn Bổn cung, hoặc là muốn lao ra khỏi Vạn Yêu giới này. Bổn cung đối với việc gã rốt cuộc đang làm gì, căn bản không có hứng thú.

Dương Thần cười gượng nói:

- Vậy tôi giúp cô đi giết rồng, nhưng cũng phải cho tôi cái gì chứ.

- Không giết tình nhân nhỏ của ngươi, chính là lợi ích lớn nhất cho ngươi.

Ngọc Tuyết Ngưng lạnh lùng nghiêm nghị liếc Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm lúc này cũng chỉ lo ngượng ngùng đỏ mặt, đều không quan tâm được tới sát khí kia.

Dương Thần oán thầm người phụ nữ này thật sự không thể trêu chọc, đánh không lại, nói cũng không lại. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên xuất phát sớm một chút, với tốc độ của ngươi, đi qua núi Xích Long Tuyết tiến vào lãnh địa Long Cốc, giết mấy con rồng rồi trở về, cũng phải mất tới sáu bảy ngày. Đến lúc đó, vừa lúc có thể kịp đến đại hội Thông Thiên.

Ngọc Tuyết Ngưng nói xong, biến ra một quyển trục bằng da ám màu, ném cho Dương Thần.

Dương Thần sau khi nhận lấy, phát hiện phía trên tất cả đều là chữ triện cổ, cũng may là đầu hắn nhớ được một lượng lớn tri thức lịch sử học, cũng có thể đọc hiểu.

- “Đồ sơn kim đan lục”? Luyện đan phổ?

Dương Thần sửng sốt, Cửu vĩ hồ ly này là có chủ ý gì?

Truyền thuyết, Đồ Sơn Thị Nãi này là vợ của Cổ Hoàng Đại Vũ, cũng nghe đồn là Cửu vĩ hồ linh. Đến bây giờ, đây quả thật chính là luyện đan phổ vốn có trong tộc của Ngọc Tuyết Ngưng.

Ngọc Tuyết Ngưng thản nhiên nói:

- Bộ tộc Cửu vĩ của ta từ thời kỳ cổ xưa đã có quan hệ với tu sĩ loài người, giành được các phương pháp luyện đan và vô số phương thuốc. Chỉ là Yêu tộc chúng ta cũng không am hiểu luyện đan, cũng không như tu sĩ nhân loại bình thường cần đan dược giúp đỡ. Cho nên luyện đan phổ này ở chỗ Bổn cung cũng không được trọng dụng.

- Bổn cung thấy ngươi có được Hỗn Độn đỉnh, lại tu luyện “Vãng niệm diễn sinh kinh”. Có thể dễ dàng sử dụng Tam Muội chân hỏa, chỉ sợ luyện đan cũng sớm đã học xong.

- Ngươi cầm đan phổ này nghiên cứu, bên trong có không ít phương thuốc là tuyệt mật thượng cổ. Có thể luyện chế ra Thượng phẩm, Cực phẩm, thậm chí là đan dược Tiên phẩm.

- Mà thân thể Long tộc, bất kể là long huyết, long cốt hay là các loại long lân đều là trân phẩm luyện đan. Nếu sau khi ngươi giết Long tộc có ý muốn học, có thể thử lấy để làm nguyên liệu luyện đan.

Dương Thần cực kỳ động tâm, mỗi thứ trong đan phổ này đều khiến hắn vô cùng yêu thích, không khỏi trịnh trọng hỏi:

- Vì sao lại giúp tôi?

Ngọc Tuyết Ngưng cười khẽ,

- Dù sao cũng là thay Ngọc Hồ cung ta đi tỷ thí, hơn nữa tu vi của ngươi lại kém cỏi, đương nhiên phải giúp một chút…

Dương Thần ngờ vực bỏ cuốn sách không rõ chất vào vào nhẫn tu di, nghiêm túc nói,

- Cảm ơn.

- Không cần nói cảm ơn, so với việc nói những lời vô dụng này, không bằng tra rõ ràng cho Bổn cung xem, rốt cuộc là ai giúp Cầu Vô Cương.

Ngọc Tuyết Ngưng híp mắt nói:

- Bổn cung biết, vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì. Nhưng ngươi không nói, Bổn cung cũng không muốn hỏi nhiều. Nếu không còn chuyện gì nữa thì xuất phát đi, tình nhân nhỏ Tuệ Lâm của ngươi, Bổn cung sẽ thay ngươi chăm sóc.

Dương Thần bất đắc dĩ trong lòng, thật đúng là không gì qua khỏi mắt xanh của cô.

Bản thân thật sự là có dự đoán, có thể là Văn Thao kia cũng còn sống mà chạy vào Vạn yêu giới tạo nên tất cả những chuyện này.

Văn Thao kia có thể cắn nuốt loài người, nói vậy thì cũng có thể cắn nuốt Yêu tộc, nếu dựa theo bộ dáng sau khi gã cắn nuốt mà biến thành, lại nắm trong tay năng lực và trí nhớ của cơ thể kia, vậy gã ở Vạn Yêu giới có thể mạnh hơn nhiều so với bên ngoài!

Bên ngoài giới, cho dù cắn nuốt thêm vài người, cũng không thể phát sinh tính chất bay vọt.

Nhưng ở Vạn Yêu giới này, đám Thiên yêu Thiên ma này đều là cao thủ có được sức kiên trì chịu đựng lớn vô cùng.

Nếu Văn Thao không ngừng mà cắn nuốt, thực lực có thể nói là tăng vọt!

Hơn nữa, gã có thể biến thành các loại hình thái, rất khó bắt được, khó lòng phòng bị!

Đối với cái này, Dương Thần vô cùng không yên. Phải biết rằng bên ngoài giới, chính mình cũng chỉ có thể dùng Hỗn Độn đỉnh để trấn áp gã, hiện giờ nếu gã thật sự còn sống, thực lực của mình giảm đi ít nhiều, tu vi của gã lại có thể nhanh chóng tăng lên, bản thân sao có thể đấu với gã?

Nhưng băn khoăn lo lắng cũng không làm được gì, Dương Thần sau khi đơn giản từ biệt Tuệ Lâm, liền từ Ngọc Hồ cung xuất phát hướng về phía núi Xích Long Tuyết.

Tuệ Lâm sau khi biết được tâm ý của Dương Thần, càng hiện ra tâm tư gấp gáp, khó tránh vẻ mặt lo lắng.

Bóng dáng Ngọc Tuyết Ngưng chợt lóe lên, đi tới bên người Tuệ Lâm, giễu cợt nói:

- Cứ như vậy luyến tiếc, chẳng lẽ còn muốn động phòng xong mới để tình lang của cô đi sao?

Tuệ Lâm liên tục lắc đầu, khuôn mặt lại hồng hồng, cũng không biết là nói trúng rồi hay là không muốn.

Ngọc Tuyết Ngưng có chút không nói nổi với cô bé này, khẽ thở dài một hơi:

- Nhân những ngày đi ra ngoài này của hắn, cô nên yên tâm theo ta tu luyện, tu vi của cô đến đến đỉnh cao Hậu thiên. Bổn cung tự mình hướng dẫn cô, không đến vài ngày có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Đến lúc đó để Dương Thần cho cô chút đan dược, đến Tiên Thiên đại viên mãn cũng không cần bao lâu nữa.

- Trong Vạn Yêu giới này, ngay cả tu viHóa Thần cũng chưa tới, kỳ thực là nguy cơ tứ phía. Những tỳ nữ này của tôi đều mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần, cô không muốn kéo chân của Dương Thần, thì hãy tập trung tinh thần, bình ổn tu luyện.

Với cao thủ đỉnh cao cửu phẩm như Ngọc Tuyết Ngưng, tu luyện Hóa Thần trở xuống, thật rất giống đồ chơi dành cho con nít. Bởi vì chỉ có Hóa Thần kỳ là tính tuyệt đối cần cảnh giới thể ngộ, không thể hỗ trợ từ ngoại lực, cho nên cô cũng nói được cực kỳ tự tin.

Tuệ Lâm nghe xong lời này, trong mắt không khỏi lộ lên khát vọng mãnh liệt, cô quả thật chịu đủ cảm giác làm “Con ký sinh” rồi, cũng không cần biết nhiều lắm, tràn đầy quyết tâm gật đầu.

Ngoài giới, khách sạn quốc tế Thanh Long Yến Kinh .

Nơi này do hội Thanh Long đứng phía sau bỏ vốn xây dựng thành khách sạn lâm viên, cho dù trong mùa đông khắc nghiệt cũng sẽ không thiếu những người tới thăm.

Vừa vặn là ngày ánh nắng tươi sáng, tuy gió lạnh từng trận, nhưng dưới ánh mặt trời cũng trở nên không quá lạnh.

Trên sân bóng bên ngoài, một bóng dáng nho nhỏ đang nhanh chóng di chuyển, đem theo một đường bóng xảo quyệt chuẩn xác đánh trở về.

Mà ở đối diện cô, một cô gái thanh xuân sức sống, lại là có chút trứng chọi đá, mồ hôi túa ra như mưa, đã sắp không theo kịp tiết tấu đánh trả của quả bóng kia.

Cuối cùng, lại một lần nữa bóng rơi xuống trong sân, không thể tiếp, người buộc tóc một thân phấn hồng buồn bực vung vợt bóng bàn.

- Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Bắt nạt người quá! Chờ chú quay lại, chị cũng muốn chú ấy dạy chị công phu! Tiểu quái vật, chạy nhanh như vậy không mệt à?

Đường Đường liến thoắng oán trách, đi đến nhà tránh nắng bên cạnh sân bóng, cầm một ly đồ uống trên bàn, ‘ừng ực’ rót vào miệng.

- Chậm thôi, ai dạy con uống trà lỗ mãng như vậy, sắp lập gia đình rồi còn giống trẻ con.

Đường Uyển bên cạnh dạy dỗ.

Giống như trang phục đôi, Đường Uyển cũng mặc một bộ đồ thể thao hồng, bím tóc đuôi ngựa được buộc túm phía sau, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Nhưng thân thể đầy đặn kinh người, khiến áo thể thao của cô to hơn vài số.

- Sợ cái gì, dù sao ở đây hôm nay đều là con gái, thục nữ cái gì, trước mặt đàn ông giả bộ chút là được rồi.

Đường Đường ợ một cái nói.

Lúc này, một thân áo phông trắng, váy thể thao ngắn, Lam Lam giống như một trận lốc xoáy nhỏ chạy tới bên bàn, đôi mắt trông mong nhìn đồ uống trên tay Đường Đường, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê bàn bên kia.

- Mẹ, Lam Lam cũng muốn uống nước ngọt

Lâm Nhược Khê đeo kính đen, đang dựa vào ghế sô pha xem tạp chí tài chính và kinh tế, nghe thấy tiếng nói của con gái, tùy tay đem bình nước cho cô.

Lam Lam chu môi,

- Lam Lam muốn uống nước ngọt của chị Đường Đường, không muốn uống nước.

Lâm Nhược Khê lúc này mới đứng dậy, tháo kính đen xuống, sắc mặt không vui nói:

- Lại không ngoan rồi, nói với con bao nhiều lần rồi, trong nước ngọt có rất nhiều đường, càng uống càng béo. Đây là đồ uống dinh dưỡng cho con, vị hoa quả, uống vào sẽ không béo.

Lam Lam tủi thân nhận bình nước, dẹt miệng giống như bị đánh.

- Chị Nhược Khê, chị cũng quá nghiêm khắc nha, Lam Lam nhỏ như vậy, béo một chút cũng không nên thế. Đây không phải là đứa trẻ mập mạp sao, quá đáng yêu nha.

Đường Đường cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương.

- Đúng vậy, Nhược Khê, đồ uống vận động này kỳ thật không nhiều nhiệt lượng, để con bé uống đi, dù sao sau này luyện công rồi cũng tốt thôi, gầy lại cũng đơn giản.

Đường Uyển cũng khuyên nhủ.

Lâm Nhược Khê thở dài, bỏ chai nước chưa mở nắp của Lam Lam lại.

Bé mập lần này mặt mày hớn hở, hai má cọ trên đùi Đường Đường:

- Chị Đường Đường thật tốt.

Đường Đường nhe răng với cô:

- Tốt cái gì mà tốt, biết chị tốt còn không cho chị mặt mũi, thua chị một ván cũng khó như vậy sao?

Lam lam chu môi,

- Là chị quá chậm, Lam Lam lần đầu tiên đánh đã đánh tốt hơn chị rồi…

- Chị… tiểu quỷ này… chị đánh vào mông em!

Đường Đường buông đồ uống, làm bộ muốn bắt Lam Lam.

Nhưng Lam Lam thật sự rất nhanh nhẹn, nhanh như chớp bỏ chạy cách một khoảng xa, bắt đầu mở nắp đồ uống, vẫn không quên muốn uống.

Nhìn con gái đuổi theo Lam Lam chạy khắp nơi, Đường Uyển có chút không nói được, cười nhạt một tiếng, nói với Lâm Nhược Khê:

- Tuổi trẻ thật tốt, giống như chúng ta, tính là có thân thể và thể lực, cũng không cách nào chơi vui vẻ như vậy.

Vốn tưởng Lâm Nhược Khê ít nhất sẽ đáp một tiếng, nhưng sau khi nói xong Đường Uyển phát hiện, Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế, yên lặng ngẩn người, ánh mắt không có tiêu điểm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

- Đang lo lắng Dương Thần?

Đường Uyển mỉm cười khuyên:

- Tinh thần em không tốt, hôm nay ra ngoài thả lỏng đừng suy nghĩ nữa. Anh ấy nhất định không có việc gì, chúng ta không thể để mình rối loạn đầu trận tuyến, phải ngoan ngoãn chờ anh ấy về.

Lâm Nhược Khê cũng mãnh liệt hoàn hồn, sau khi sửng sốt, lộ ra thần sắc ngượng ngùng:

-

Không, em biết chồng em nhất định không có việc gì, em là đang nghĩ chuyện khác…

- Chuyện khác? Chuyện gì? Em không phải là lo ở đây cũng có người đến bắt cóc chứ!

Đường Uyển có chút không ngờ.

Trên thực tế, từ ngày mẹ con Lâm Nhược Khê lọt vào công kích của dư nghiệt Lương gia, Dương gia cũng đã không hề lơi lỏng.

Lâm Nhược Khê đối với chuyện mình không ngờ giết chết hơn mười cao thủ Hậu thiên, như thế nào cũng không thể nhớ lại, càng không có cách nào giải thích.

Phải biết rằng, những người này bởi vì có quan hệ với nội công đứng đầu Hậu thiên, luận về tác chiến hay năng lực, còn mạnh hơn so với tinh nhuệ Hải Ưng và những thành viên Long tổ bình thường, đặc biệt dưới tình huống đánh giáp lá cà.

Nhưng không có số siêu cấp sát thủ đếm trên đầu ngón tay trong Zero, gần như không có người nào có thể sử dụng kỹ thuật khéo léo không chê vào đâu được như thế để giết bọn họ.

Điều tra không có kết quả, Thái Vân Thành cũng không yêu cầu Lâm Nhược Khê điều gì, chẳng sợ tràn đầy nghi vấn, tóm lại trước mắt là chuyện tốt.

Ngay sau đó, Dương Công Minh tự mình phái Thân binh tinh nhuệ Dương gia, cùng các thành viên Viêm Hoàng Thiết Lữ Thái Vân Thành đặc phái phối hợp công tác. Cả ngày duy trì cảnh giới ở khoảng cách nhất định.

Dương Công Minh vốn còn muốn Lâm Nhược Khê lấy thân phận chủ mẫu, để Solon và Macedonia…, phái một vài chiến sĩ hải ngoại tiến vào cảnh nội Hoa Hạ.

Nhưng, Lâm Nhược Khê suy xét đến lực ảnh hưởng của Dương Thần trên toàn thế giới, vẫn là buông ý định này.

Giấy không thể gói được lửa, Dương Thần mất tích nhiều ngày như vậy, chuyện này sớm muộn gì mọi người đều biết, nhưng tận lực kéo dài lúc này, cũng có quan hệ lợi hại rất lớn.

Tuy nhiên, thành viên quan trọng như Đường Uyển và Đường gia, cùng với Lưu Ngọc Minh, cha là đầu rồng thế giới ngầm Yến Kinh, luôn không khó biết được tin tức này.

Lưu Ngọc Minh ôm tâm thần bất định, sau khi vào Yến Kinh xác nhận chuyện này, đồng ý với Lâm Nhược Khê tạm thời không nói cho Sắc Vi, Thái Ngưng và những người khác ở Trung Hải.

Tuy sự việc càng ngày càng khó bề phân biệt, hành tung của Dương Thần không thể tìm ra, nhưng người ở Yến Kinh cũng không thể cứ ngồi chờ như vậy, chân không bước ra khỏi nhà cũng không được.

Như là hôm nay, ánh mặt trời rạng rỡ, Lưu Minh Ngọc liền mời Đường Uyển và Lâm Nhược Khê đến khách sạn của mình thư giãn.

Nơi này là một trong những doanh nghiệp dùng vốn của Thanh Long, mặt ngoài giống như yên tĩnh, nhưng kỳ thật lại đề phòng nghiêm khắc, độ an toàn cũng không thể thấp hơn so với Dương gia.

Cùng Lam Lam ở nhà nhiều này cũng vô cùng nhàm chán, bé mập cũng buồn đến sắp hỏng rồi, vừa tới nơi này liền quấn lấy Đường Đường chơi rất vui, cũng xảy ra chuyện vừa rồi.

Lúc này, nghe Đường Uyển thân thiết hỏi, Lâm Nhược Khê do dự, dường như không biết mở miệng như nào.

Đúng lúc, cách đó không xa, Lưu Minh Ngọc mặc áo thể thao Arcteryx chạy chậm tới, tò mò hỏi:

- Chị Đường Uyển, chị nói chuyện gì với Lâm tổng thế?

- Không có gì, Lâm Nhược Khê đang ngẩn người, liền thuận miệng hỏi.

Đường Uyển cười nói:

- Còn mở miệng một tiếng ‘Lâm tổng’ đấy, không phải đã từ chức sao?

Lưu Minh Ngọc xấu hổ nói:

- Gọi ba bốn năm rồi, đều không đổi được.

- Cái này còn gọi gì đến tình cảm?

Đường Uyển cười giỡn nói.

- Đương nhiên.

Lưu Minh Ngọc ngồi trên một cái ghế dài khác, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi,

- Lâm tổng vừa từ chức liền cảm giác được không khí trong công ty cũng thay đổi. Tuy vẫn là bận rộn mọi chuyện, nhưng cảm thấy thiếu chút gì đó.

- Là thiếu tinh thần lãnh tụ.

Đường Uyển nói.

Lưu Minh Ngọc vỗ tay một cái,

- Đúng, chính là tinh thần lãnh tụ, không ít người nói với em, trong lòng cảm thấy vắng vẻ, không quen.

- Nào có khoa trương như mọi người nói, thật sự có tinh thần lãnh tụ phải là bà nội em, em mới thành Chủ tịch có vài năm thôi

Lâm Nhược Khê bị nói hơi ngượng ngùng.

- Cái này không giống.

Lưu Minh Ngọc nháy nháy mắt nói:

- Lâm tổng nghĩ xem, lúc chị đảm nhiệm, Ngọc Lôi mới chính thức bước vào chuyển giao trở thành doanh nghiệp nhà nước, mưu đồ nhòm ngó ngôi báu toàn bộ Trung Hải. Lại trải qua nhiều lần cải tử hồi sinh như vậy, rất nhiều người không dám nói trước mặt chị, nhưng sau lưng đều biến chị thành thần tượng đấy.

- Lúc trước em còn làm bên bộ phận quan hệ xã hội, đám người bảo thủ kia không quá để ý chị, nhưng sau lại bội phục sát đất.

Nói đến mấy năm này, Lưu Minh Ngọc dường như nói không hết chuyện, mà Lâm Nhược Khê thì cảm thấy chuyện cũ như khói, vô cùng xúc động.

Cô làm sao bỏ được nhiệt tâm thương trường của mình, từ lúc ban đầu bị bức bách không trâu bắt chó đi cày, càng về sau dần dần càng tôi luyện thành thục, cảm nhận được tư vị nhẹ nhàng vui vẻ trong thắng lợi và thất bại.

- Gần đây công ty có động tác gì lớn không, công ty con ở Nhật Bản vẫn suôn sẻ chứ.

Lâm Nhược Khê hỏi.

Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:

- Đều khá thuận lợi, trước khi chị rời khỏi cương vị công tác bổ nhiệm Bàn Nhược đi làm, cô ấy làm rất xuất sắc, chỉ là cô ấy luôn hỏi đến tin tức chồng mình, làm người ta có chút nhức đầu.

- Động tác lớn mà nói, bên giải trí Ngọc Lôi thật ra là có, lễ mừng qua năm mới, Tuệ Lâm diễn “Kiếm Tiên” sắp lên điện ảnh rồi, tuy điện ảnh rất thành công, đội chế tác đủ hấp dẫn toàn bộ quần chúng thế giới. Nhưng nhân vật nữ chính Tuệ Lâm không ở đây, chúng em lo lắng phòng bán vé sẽ chịu ảnh hưởng.

- Kỳ thật giới giải trí, chuyện về Tuệ Lâm căn bản cũng không phải chuyện, cô ấy chính là quá hiền lành quá đơn giản rồi, có những tin tức áp lực, cô ấy cứ như vậy mà lui xuống, kỳ thật cũng không tất yếu phải như thế.

- Chẳng qua bao lâu, với tiếng hát và hình tượng của Tuệ Lâm, phối hợp với ưu thế chủ đạo truyền thông trên tay chúng ta, rất nhanh có thể dời ánh mắt lớn của mọi người đi.

- Nhưng đáng tiếc cô ấy và chồng đều không biết đang ở đâu, nếu cô ấy và chồng có thể đồng thời trở về, vậy tất cả đều rất vui vẻ rồi. Giải trí Ngọc Lôi định dựa vào bộ phim này một lần là nổi tiếng, hiện tại có chút nguy hiểm.

Lâm Nhược Khê yên lặng gật đầu,

- Sau khi chị đi, thật sự là làm phiền em cùng Thiến Ny rồi.

- Em gần đây đều cùng Thiến Ny bận các công việc kết giao, cũng tính toán tìm thời gian rời khỏi công ty, chuyên tâm tu luyện. Lâm tổng không ở đó, chúng em đều không thấy hăng hái.

Lưu Minh Ngọc cười nói.

Lúc này, Lam Lam chạy về, ôm bắp chân Lưu Minh Ngọc, nũng nịu hỏi:

- Dì Minh Ngọc, có thể đi ăn cơm chưa? Lam Lam đói bụng.

- Cũng biết con mèo nhỏ này nhất định chờ ăn, vừa rồi dì đã đi sắp xếp xong, để bọn họ làm thêm nhiều đồ ăn, đi thôi.

Lưu Minh Ngọc kéo tay Lam Lam, nhân thể đứng dậy.

Lâm Nhược Khê và Đường Uyển cũng đứng lên theo, có chút bất đắc dĩ với con nhóc vô cùng vui vẻ kia.

- Cha em lát nữa có thể cũng tới đây cùng ăn cơm, nói là còn chưa gặp Lam Lam. Lâm tổng chị không ngại chứ.

Lưu Minh Ngọc cười xấu hổ nói.

Lâm Nhược Khê lắc đầu,

- Đây là chỗ của nhà các em, lời Đại tiểu thư em nói chị sao có thể phản đối.

Lưu Minh Ngọc thẹn thùng, cũng không biết nói đến đâu rồi.

Mọi người chậm rãi đi về hướng nhà ăn. Trên đường, Đường Uyển nhớ vừa rồi còn chưa nói xong chủ đề với Lâm Nhược Khê, quay sang hỏi:

- Nhược Khê, em còn chưa nói, em vừa rồi ngẩn ra nghĩ gì thế?

Lâm Nhược Khê vài phần thẹn thùng nói:

- Em gần đây luôn gặp ác mộng, hơn nữa lại ác mộng đa phần giống nhau… Cho nên, có chút lo lắng.

Không chỉ có Đường Uyển, ngay cả Lưu Minh Ngọc cũng nhịn không được bật cười.

- Chị còn tưởng là cái gì. Em đó, cũng là bởi vì Dương Thần vắng mặt, ngày đêm nhớ mong, nếu không anh ấy sao có thể thích em nhất. Chị thì không gặp ác mộng, nhiều nhất là ban ngày nhớ nhớ.

Đường Uyển chua xót nói, nhưng cũng khuyên giải nhiều.

Lâm Nhược Khê khẽ thở dài một cái, nhưng cũng không muốn nói thêm, cô gắng gạt bỏ những chuyện kia.

Vạn Yêu giới, Phía Đông Bắc núi Xích Long Tuyết.

Cây cối ở đây có vẻ đặc biệt lớn, không ít đóa hoa tỏa ra hương vị ngọt ngào sắc thái diễm lệ, hấp dẫn rất nhiều dị trùng thân thể to mọng, tướng mạo xấu xí bay múa xung quanh.

Dương Thần cũng không biết rằng, những con trùng lớn đó là món ăn hiếm lạ của Long Tộc, lúc trước cũng chính bởi vì thổ nhưỡng nơi này phì nhiêu, mang theo hàng loạt loài bò sát mới khiến cho Long Tộc sống ở nơi này.

Lúc này, Dương Thần đang đứng bất động trên một ngọn núi, một con sông dài kéo đến Thông Thiên hồ, đem dãy núi phân thành hai nửa, hình thành khe sâu dưới mặt đất.

Ánh mắt Dương Thần chăm chú nhìn vào dòng nước xiết chảy, mặt sông chừng hơn trăm trượng, sóng lớn mãnh liệt, dường như cũng không có bất cứ loài vật nhỏ bé nào còn sống.

Nhưng, Dương Thần rất tin tưởng biết rằng, vừa rồi đúng là có một cự long màu lam từ đây lẻn vào giữa sông, sào huyệt của Lam Long này ở dưới sông.

Đến đây đã sắp ba ngày, Dương Thần đã truy sát một Yêu long thất phẩm, một Yêu long bát phẩm và vài tên Long Tộc khác, tất cả lớn nhỏ cũng hơn mười tên. Có thể nói là thu hoạch cũng khá phong phú, trong nhẫn tu di đã có rất nhiều long cốt long huyết long lân, rất nhiều bộ phận long thi đều bởi vì chứa không nổi mà đành phải bỏ qua.

Tuy nhiên, hang ổ của Long Tộc đều ẩn dấu rất bí mật, đây là lần đầu tiên Dương Thần đến sào huyệt Long Tộc. Dương Thần không khỏi muốn tìm tòi Long tổ này đến cuối cùng.

Dương Thần cũng không rõ lắm tu vi của Lam Long kia mạnh hay yếu, cũng không biết đối phương có thể phát hiện ra mình hay không, ngẫm nghĩ một lát, vẫn là nhịn không được quyết định xuống dưới nhìn một chút, hắn thả người nhảy, rơi vào trong lòng sông nước chảy cuồn cuộn.

Nước chảy rất xiết, dưới nước lại là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, chỉ cần hơi chút vô ý là có thể bịđá ngầm đánh cho tan xương nát thịt ngay.

Nhưng Dương Thần cũng không phải người bình thường, nước chảy kiểu này cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới hắn, chỉ cần tạo ra một vòng bảo hộ bằng chân nguyên lực, sau đó có thể tự do đi lại dưới mặt nước.

Thần thức không ngừng khuếch tán trong nước, Dương Thần lặn xuống càng ngày càng sâu, không gian dưới dòng nước này, độ sâu và độ rộng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Dương Thần, nước sông lạnh như băng hình thành một cỗ lốc xoáy, ẩn chứa sát cơ.

Thời gian dần trôi qua, dưới nước đã là một mảnh đen kịt, độ sâu lúc này đã vượt qua trăm mét, chỗ này ngoại trừ một ít loài cá cực lớn ra, còn đâu không có vật gì khác.

Bỗng nhiên, Dương Thần phát giác được một cỗ chân nguyên đang tại phía dưới rục rịch!

Dương Thần vui vẻ, chắc chắn là con Lam Long kia rồi, dùng tốc độ nhanh hơn nữa, hướng khu vực sâu thẳm kia lặn xuống.

Nhưng tại thời điểm sắp tiến vào khu vực kia trong nháy mắt, Dương Thần bỗng nhiên cảm nhận có một dòng nước lạnh cuồng mãnh đang hướng chính mình đánh úp lại!

Tạch tạch tạch tạch…!!!

Cơ hồ trong nháy mắt, vô số Hàn Băng theo dòng nước từ trong một cái động phi ra, đảo mắt đã lan tràn một mảng lớn khu vực dưới nước, phạm vi mấy trăm mét dưới nước đều bị làm lạnh cấp tốc, ngưng kết thành một khối Huyền Băng vô cùng to lớn.

Vòng bảo hộ bằng chân nguyên lực của Dương Thần chịu áp lực cực lớn, giống như muốn đem hắn nghiền nát!

Gầmm.!!!

Một tiếng rồng gầm xuyên thấu qua lớp Huyền Băng truyền đến!

Chỉ bằng vào cỡ uy áp này, Dương Thần cũng đủ để phán định, Yêu Long này chắc chắn phải trên bát phẩm, so với con rồng trước kia mình làm thịt còn cao hơn không ít.

- Tu sĩ nhân loại to gan, lại dám xông vào Long sào của bản tọa. Bản tọa sẽ cho ngươi có đến mà không có về !!!

Long tộc có thể nhạy cảm phát giác được thân phận chủng tộc của người đến, miệng phun tiếng người, thanh âm hùng hậu mạnh mẽ.

Dương Thần cười lạnh, khối Huyền Băng này còn chưa đủ để uy hiếp mình, toàn thân cao thấp chợt dâng lên từng tầng Nam Minh Ly hỏa, giống như một người khoác trên mình một lớp áo lửa, đem Huyền Băng chung quanh nhanh chóng hòa tan !

Mặc dù đang ở dưới nước, nhưng Thiên Hỏa cũng sẽ không bị thứ nước phàm này dập tắt.

Huyền Băng nhanh chóng hòa tan, khiến cho Yêu Long màu xanh da trời cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi, nó nổi giận gầm lên một tiếng, Long Lân cứng cỏi trực tiếp đụng nát từng mảng lớn Hàn Băng, muốn hướng đến phía Dương Thần trực tiếp cắn xé!

Long tộc có thểđứng đầu trong Yêu tộc, cùng bởi vì trời sinh thân thể cùng các năng lực khác vô cùng cường đại.

Một Yêu Long bát phẩm, so sánh với một Yêu tộc bát phẩm, căn bản Yêu tộc bát phẩm không thể sánh bằng.

Lấy một ví dụ cụ thể như dùng Nam Minh Ly hỏa oanh tạc trên người một Yêu tộc, có lẽ có thể làm cho bản thân Yêu tộc bị trọng thương, nhưng đối phó với những Long tộc có thể sinh ra được Thiên Địa linh khí cùng với lực kháng cự rất mạnh, thực chẳng gây ra bao nhiêu lực sát thương.

Hai tay Dương Thần ngưng tụ ra hai Quỳ Thủy, tại trước mặt mình lập ra một ngọn núi nhỏ bằng băng.

Yêu Long này đối với sự xuất hiện đột ngột của Quỳ Thủy Huyền Băng tựa hồ cũng rất kinh ngạc, nhưng trên đầu Long Giác lại lóe ra ánh xanh, hình thành một vòng xoáy giống như chân nguyên lực, không sợ hãi chút nào xông về ngọn núi băng này.

Ầm ầm…!!!

Ngọn băng nhỏ bằng Quỳ Thủy Hàn Khí này đúng là không thể tạo ra tác dụng gì với Yêu Long, trái lại bị va chạm hung ác như vậy liền đẩy lùi lại phía Dương Thần!

Dương Thần kinh hãi, không nghĩ tới Yêu Long này lại nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, chưa kịp thoát thân đã bị chính khối băng mình tạo ra đụng trúng người.

Ầm

Dưới nước vang lên một tiếng trầm đục kịch liệt, sóng nước xoay tròn, thân thể Dương Thần bị chấn bay giống như ngư lôi dưới nước, cứ thế bị dìm xuống bùn đất phía dưới đáy sông.

Yêu Long kia cuồng tiếu không ngừng, dùng đuôi rồng vẫy liên tục, đem khối băng sơn kia đánh nát bấy, sau đó điên cuồng hướng Dương Thần xông tới.

- Nhân loại, ngươi cho rằng với thân thể Băng Long của ta, lại sợ Quỳ Thủy này của ngươi hay sao !? Mặc dù ngươi có pháp thuật cao minh có thểđiều chỉnh Huyền Thủy, Long tộc ta há lại có thể thua ngươi hay sao?

Con Băng Long này cực kỳ đắc ý, mở ra cái miệng rộng dính đầy máu, trông không khác gì một con cá săn mồi, hướng phía Dương Thần cắn tới !

Dương Thần bị chấn động làm cho thất điên bát đảo, tại dưới nước chính mình không thể linh hoạt như khi trên mặt đất được, huống chi Băng Long này lại là giỏi nhất ở phương diện bơi lội, nơi này lại là hang ổ của nó, thật đúng chính mình đã chủ quan rồi.

Mắt thấy miệng lớn dính máu kia muốn đem bản thân mình nuốt lấy, Dương Thần cũng không muốn thành thức ăn trong bụng Cự Long này, cho dù mình có Bất Tử cũng tuyệt đối không dễ chịu gì!

- Ta cũng không tin không đánh nổi ngươi.

Dương Thần không sợ hãi chút nào đỡ lấy Long Nha kiên lãnh kia, sau đó dùng lực chộp tới.

Hai Long Nha bị bàn tay lớn của Dương Thần nắm trên đỉnh, hai chân Dương Thần thì lại đứng vững trên hàm dưới Lam Long!

- NGAO!!!

Yêu Long phát ra sóng âm kịch liệt, thanh âm rồng gầm hình thành lực chân nguyên trùng kích, làm cho khí huyết trong cơ thể Dương Thần cũng phải sôi trào, dù sao hắn cũng đứng quá gần nó.

Nhưng Dương Thần cũng không ngồi yên chịu chết nữa, sau khi phát ra mười phần chân nguyên lực của bản thân, đồng thời hai tay dấy lên hai luồng Nghiệp Hỏa màu đỏ thẫm!

Tại dưới nước chỉ có màu đen, hai ánh lửa màu hồng đỏ thẫm giống như hai ngọn lửa đang thiêu đốt ánh mắt quái thú, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm !

Yêu Long ý đồ cắn Dương Thần, nhưng không ngờ khí lực Dương Thần lại mạnh đến mức thần kỳ, cũng không kém độ kiên cường dẻo dai, khủng bố vô cùng, khiến những tính toán của nó tan thành mây khói.

- Không có khả năng, nhân loại làm sao có thể có người khủng bố như vậy.

Trong nội tâm Yêu Long dậy lên sóng lớn, rốt cục thân thể bắt đầu giãy dụa…

Theo lý thuyết, tu sĩ nhân loại tuy rằng có thể có chân nguyên lực cường đại, nhưng lại bởi vì nhân tố Tiên Thiên cùng Long tộc lại khác nhau một trời một vực.

Yêu Long đúng là căn cứ theo cách nghĩ này nên mới trực tiếp cắn, điên cuồng tấn công, ý định ăn hết rồi tính sau.

Không nghĩ tới, Dương Thần lại căn bản không giống như những tu sĩ nhân loại bình thường, vốn hắn đã được cải tạo bởi năng lượng phản vật chất, lại trải qua hơn mười năm rèn luyện Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh.

Cho nên thân thể Dương Thần cùng với thân thể Long tộc cũng không kém là bao.

Dương Thần rống lên giận dữ, toàn thân gân mạch bùng phát, toàn thân dần dần cũng bốc cháy lên Nghiệp Hỏa vô danh, đem toàn bộ đầu rồng này bao trọn lấy.

Dù cho Long Lân có thể chống cự lại nhưng Nghiệp Hỏa lại làm cháy hồn phách của nó.

Yêu Long kêu thảm thiết, đầu đau muốn nứt, thời gian dần trôi qua, toàn bộ Long Hồn cũng bị làm bỏng cho vô cùng thê thảm, tiếng kêu rên ở bên trong, điên cuồng vặn vẹo!

Nhưng Dương Thần làm sao có thể buông tha một cơ hội này, bắt được Long Nha, chống đỡ Long hàm, nhất định phải đem hồn phách của Yêu Long này đốt đi sạch sẽ.

Đến tận khi Cự Long này nặng nề rơi vào đáy sông, Dương Thần mới hơi thả lỏng chân tay bình tĩnh lại.

Chân nguyên trong cơ thểđúng là bị Yêu Long này cuồng mãnh giãy dụa mà hao tổn đi bảy tám phần, nếu như lúc này gặp phải Yêu Long gì nữa, sợ hắn không giữ nổi mạng.

Dương Thần suy nghĩ một lát, tạm thời không đi thu thập thi thể của Yêu Long kia, tốt nhất nên tìm một chỗ khôi phục lại chân nguyên trong cơ thểđã.

Chính mình lúc trước luyện chếđan dược, đều là tự hấp thu linh khí một cách nhanh chóng, cũng không bao giờ cần khôi phục hay bổ sung chân nguyên trong cơ thể bằng đan dược cả, cái này cũng bởi vì, tại bên ngoài linh khí cũng không phải rất ít, chỉ là tốc độ hấp thu không được nhanh, vì vậy Dương Thần mới không đi luyện chếđan dược bổ sung linh khí cùng chân nguyên.

Hôm nay đi vào nơi gọi là Vạn Yêu Giới này, Dương Thần mới hối hận lúc trước không có luyện chế ra một ít, đánh nhau thì luôn sợ bó tay bó chân, sợ chân nguyên lực tiêu hao quá nhiều.

Cũng may, bên trong Đồ Sơn Kim Đan Lục mà Ngọc Tuyết Ngưng đưa cho mình, có mấy viên đan dược bổ sung chân nguyên cấp thượng phẩm, nguyên liệu của mấy viên đan dược này bên trong nhẫn Tu Di của mình đều có hết, chẳng qua lại không có thuốc dẫn, mà thuốc dẫn lại chính là huyết long hiếm có.

Nhân cơ hội này, Dương Thần định tiến về sào huyệt phía trước của Yêu Long này xem một chút, nhìn hoàn cảnh xung quanh có vẻ tương đối an toàn, có thể dùng ngay chỗ này làm tài liệu luyện chế mấy lò đan dược.

Nếu để cho mấy gia tộc lánh đời cùng trong ảo cảnh Hồng Mông mà biết được chính mình tùy thời đều có thể luyện ra được những đan dược thượng phẩm mà bọn hắn hằng mơ ước, cũng không biết bọn hắn có nổi điên không đây.

Một người cứ vừa nghĩ vừa cười ngây ngô, Dương Thần sớm đã đem tình huống nguy hiểm lúc này ném đi biệt tích, nhanh chóng hướng địa phương Yêu Long vừa đi ra, hắn muốn tìm ra Long sào.

Quả thật, ở phía trước một mảnh đen kịt kia, Dương Thần phát hiện có một cái động cực lớn, nước chảy từ bên ngoài rót vào chỗ ấy, cứ như vậy mà rót không ngừng nghỉ.

Với tu vi của Yêu Long này, tại Long tộc nhất định có tiếng tăm, chắc chắn ở bên trong phải có vật gì đó quý báu, cái này khiến cho Dương Thần càng thêm hào hứng, thúc dục chân nguyên lực mạnh mẽ lẻn vào trong.

Trong động này nước chảy cũng không giống như trong tưởng tượng của Dương Thần là vô cùng rắc rối hỗn loạn, ngược lại là vô cùng suôn sẻ.

Dương Thần cẩn thận điều tra, thần thức phóng ra hết mức, phát hiện thông đạo dưới nước này đang là ở dưới đáy, lại bắt đầu hướng lên trên.

Cực kỳ kỳ quái theo sát dòng nước chảy, thời gian dần qua Dương Thần nổi lên trên, đến cuối cùng lại xuất hiện ánh sáng !

Dưới nước tại sao có thể có ánh sáng?

Dương Thần tăng nhanh tốc độ bước chân, trực tiếp phóng ra khỏi mặt nước !

Phóng mắt nhìn khắp bốn phía, đây đúng là một cái hang động đá vôi dưới mặt đất!

Mà những ánh sáng màu sắc rực rỡ kia, cũng là do những khoáng thạch đủ màu sắc hình dạng ở đây phát ra, tại bên trong huyệt động cực lớn này phát ra vô cùng chói lọi…

Long cốc, trong cung đSlhiện Long Vương.

    Cầiiu Vô Cương ngồi tạKZai trên ghế rồng của mình, vuốt vuốt hai bình ngọc trên tay, bên trong đvaã đVLược rót đHxầLOy rấvzt nhiều máu tươi hiện ra ánh vàng rực.

    Dưới đgLkạaLyi điiiện, một thân áo bào xanh Phong Long Sử, đbFang ngoan ngoãn phủ ngườiii trên mặt đfGấHxt..

    - Ngươi nói là, tu sĩrx nhân loạlMVi kia, đSlhột nhiên không thấxFVy đPâu?

    CầrTHu Vô Cương hỏi.

    Phong Long Sử gật đLOầlMVu nói:

    - Vâng, Bệ Hạhxc, bởi vì thuộc hạXfW không dám tiếp xúc quá gầlxln sợ bịSlh hắXfWn phát hiện, nên thuộc hạoDK nhấxSjt thờQi không thểi bắxt, hắxFVn liền biến mấVLt không thấSlhy đMPâu.

    - HắhTbn tổng cộng giết bao nhiêu tộc nhân rồi.

    CầFu Vô Cương nói.

    - Trước mắxSjt phát hiện, tổng cộng có mườhCi lăm tộc nhân, ngoạMi trừ Lôi Long bát phẩLm phía nam Phi Long Thành, Hỏa Long thấoDKt phẩhTbm phía bắsgXc Xích Long Tuyết Sơn, còn đxâu đlMVều là một ít tộc nhân hai đxến lục phẩLpm.

    Phong Long Sử nói.

    CầLpu Vô Cương cườMi khẽ nói:

    - Xem ra là hắMn cũng nhát gan, không dám tới gầhTbn Long cốc của ta.

    - Đúng thế, có Long Vương Bệ Hạii ngồi tạaLyi đycây, đFố hắQn cũng không dám.

    Phong Long Sử nhàn nhạiit vỗ mông ngựa.

    - Phong Long Sử, ngươi khổ cực rồi, lầLpn này thu thập máu huyết của Long tộc, coi như đDsrã đsgXầQy đaLyủ.

    CầgLku Vô Cương nhếch miệng cườjphi nói.

    Phong Long Sử có chút do dự mà nói:

    - Bệ Hạlxl, đDsrã thu thập đpriầhTby đCủ long huyết rồi, vậy ngài có muốn thuộc hạhC mang vài tên cao thủ trong tộc, đLem đlMVi diệt trừ tên tu sĩjph nhân loạLpi kia không? Dù sao chúng ta mượn tay hắTon đFểQ thu thập long huyết cũng đTMã thành công.

    - Không cầKZan, ngườSlhi nọ là cao thủ, đHxi cũng chưa chắDsrc có thểQ giết chết hắMn, chẳng qua chỉTo là chết mấFy trên Long tộc biên cảsFnh tầWam thườNNong, chúng ta trong Long tộc không tiện ra tay, hắxFVn coi như làm hộ chúng ta, vậy cứxSj đxểi cho hắHxn sống lâu mấToy ngày đPi.

    CầxFVu Vô Cương nói.

    Phong Long Sử gật đTMầCu

    - Bệ Hạa, ngài còn có gì phân phó?

    CầlMVu Vô Cương híp híp mắTot, trầlxlm giọng nói:

    - Ngươi đlxli về phía Lôi Long sử, Hỏa Long sử. Tuyên bố tin tứMc, bảo bọn hắWan cầvan phảFi trở lạLOi Long cốc trước khi thi đchPấxSju Thông Thiên. Mặt khác, âm thầHxm cẩhCn thận giám sát Băng Long Sử kia, hắchPn nếu như đrTHi ra ngoài, lập tứPc hướng bổn vương bẩLpm báo !

    - Vâng!

    Phong Long Sử cũng không nhiều lờVQi, lập tứaLyc hóa thành một con Thanh Long, từ trong đLiện rời khỏi

    …

    Trong đTMộng đoDKá vôi Long huyệt, Dương ThầCn cũng không biết rằKZang, chính mình một mạHxch huyết tẩkIy đsFồ long, sớm đjphã bịLO CầFu Vô Cương phái Phong Long Sử âm thầSlhm giám sát và đZvviều khiểLOn.

    Dương Thầvzn lạvzi càng không biết, đKZaây hết thảgLky cũng đVQều gián tiếp giúp Câù Vô Cương một phen, đprii hoàn thành bước sau cùng của một kế hoạXfWch.

    GiờLO khắVLc này, Dương ThầgLkn đhCứVLng tạrTHi trên mặt đchPấPat rộng lớn trong hang đhxcộng điiá vôi, nhìn khắchPp bốn phương tám hướng màu sắvac rực rỡ, khoáng thạHxch ở đToây tảbFn ra ánh sáng chói mắZvvt làm cho hắMn có chút xuấprit thầDsrn.

    NhữMPng khoáng thạxch này có lớn có nhỏ, hình dạLpng khác nhau, thông qua sự hiểHxu biết của Dương ThầlMVn, cũng chỉx có thểsgX từ bên trong phân biệt ra đLOược một ít bảZvvo thạVQch, thủy tinh cùng với một số quặng vàng bạVQc.

    Mà nhữTong khoáng vật trân quý thì cũng không sáng lên mấPay, bởi vì phầjphn lớn tính chấchPt của bọn nó đrTHều không bắVQt sáng, cùng loạhCi với huỳnh thạiich tài nguyên khoáng sảPan chỗ chiếu xạLO.

    Kết quảa là, đHxủ loạxi kiểpriu dáng ánh sáng, làm cho đFộng này tỏa ra muôn màu muôn vẻ.

    Dương Thầin từng nghe thấZvvy trong truyền thuyết, rồng là loài vật ưa thích thu thập nhữDsrng đPaồ vật có thểsF phát sáng, cho nên mới có nhữiing truyền kì về bảMo tàng Long huyệt, vốn tưởng rằxng chỉKZa là nói bậy, nhưng hôm nay đFã tận mắaLyt nhìn thấHxy rồi, nhữhTbng con rồng khác thì không biết thế nào, chứsgX con Băng Long này đZvvúng là "ThầMn giữTM của" .

    Cũng không biết từ nơi này tìm đToược nhiều khoáng thạvzch kim loạDsri trân quý như vậy, lạFi có thểXfW đoDKem toàn bộ Long huyệt đpriều trang trí đxSjến mứhxcc tráng lệ như thế này.

    Giờva đCây, lạSlhi tiện nghi Dương ThầTon rồi.

    Dương Thầrxn đycối với tiền tài cũng không có nhu cầXfWu gì quá lớn, cho nên lực hấkIp dẫn của kim ngân quáng thạHxch đVQối với hắLn gầMn như là không có.

    Chẳng qua nhữxSjng bảrTHo thạWach tạTMi đWaây, đsgXặc biệt là bảsgXo thạhxcch màu lam, màu hồng lạkIi quá điiẹp mắZvvt, hình thểVQ lạLOi cực lớn, nếu như ở bên ngoài chắpric chắLpn có thểrTH bán đxSjược giá trên trờxi, thậm chí có tiền mà cũng không mua đVQược !

    Dương ThầkIn trong bụng nở hoa, nhữVLng bảVLo thạVLch này nếu có thểQ mang ra ngoài, đvaưa cho Lâm Nhược Khê cùng các bà xã của mình, mỗi ngườai một khối đlMVạxi bảHxo thạLOch, so với nhẫn kim cương kết hôn còn khí phách gấhxcp vạFn lầNNon.

    Phụ nữrTH đFối với nhữSlhng bảhxco thạPch sáng lấhxcp lánh luôn khó có thểjph kháng cự, đLOặc biệt là làm thành một dây chuyền ca-ra, vậy thì càng dễ dàng mấit đoDKi lý trí.

    Lâu như vậy rồi mình không ở bên ngườiii các cô, khẳng đCịhTbnh các cô lo lắsFng hãi hùng không ít, trở về đvaưa mấHxy viên đhCạxFVi bảvao thạxch này rồi xin tha, chắXfWc các cô sẽ không giận mình nữoDKa.

    NghĩMP tới đVQây, Dương ThầsFn vội vàng đrxem nhữsFng thứaLy tài liệu luyện đPaan ở bên trong nhẫn Tu Di như linh thảDsro, long huyết, long cốt, có thểM lấsFy đgLkược đxSjều lấWay hết ra.

    Sau đKZaó, Dương ThầXfWn nhảTMy về bốn phía các bứkIc tườjphng, có thể đMPào thì đhCào, có thể chuyểPn thì chuyểZvvn, muốn nện thì nện, đaLyem nhữxFVng bảhCo thạPach còn chưa điược mài dũa kia nhét hết vào trong nhẫn.

    Cũng không biết là vì bên trong VạQn Yêu Giới không có kim cương, hay là rồng ưa thích đHxồ vật có màu sắic, tạhTbi đsgXây phầchPn lớn là bảHxo thạDsrch diễm lệ, cũng không thấLOy có kim cương tinh khiết, cái này khiến cho Dương ThầWan có chút tiếc nuối.

    Thu xong một đCống lớn bảToo thạMch chuẩkIn bịvz mang về nhà làm "Quà tặng du lịoDKch" cho mấDsry ngườCi phụ nữLp, Dương ThầLOn lúc này mới đXfWem lực chú ý đaến vấhxcn đDsrề luyện đycan.

    XuấFt ra Đồ Sơn Kim Đan Lục, Dương ThầTon cân nhắc sơ qua, liền từ giữkIa chọn lấMy cách đxFViều chế của hai loại đlMVan dược thượng phẩMPm, một loạVLi có thểx nhanh chóng bổ sung chân nguyên, chắLt lọc long huyết tinh phách làm ra Long Hoa đNNoan tràn đycầiy linh khí, mà một loạrxi khác, thì lạWai có trợ giúp tăng lên linh khí ‘Long thủ đkIan’ tăng nhanh hiệu suấrxt rèn luyện đQối với thân thểHx, cảNNo hai đycều phảsFi dùng Long lân Long cốt phối trí.

    Cách đgLkiều chế của hai loạhxci đprian dược này, như là ở bên ngoài, thì chẳng khác nào phế vật, bởi vì ngoạsgXi giới đhCã sớm không có Yêu Long, nhữrTHng tu sĩsgX Độ Kiếp kỳ bình thườMPng thểTM lực cũng không có năng lực đrTHồ long, Nhưng nhữiing đVQan dược này trong mắPat Dương Thầprin lúc này lạHxi là trân bảMo

    Chính mình có một đjphống lớn Long cốt, đxSjủ đPaểDsr luyện chế hơn một ngàn thậm chí hơn vạfGn đMan dược, chẳng qua linh thảxo lạiii có hạfGn, tối đXfWa cũng chỉHx có thểlMV luyện chế đrxược mấToy trăm viên.

    Chẳng muốn suy nghĩa nhiều nữrTHa, Dương ThầLOn gọi ra Hỗn Độn đrxỉLOnh, dâng lên Tam Muội Chân Hỏa, bắKZat đlMVầxu chuyên tâm khống chế các loạLpi tài liệu tiến vào trong đMPỉNNonh.

    Đã rấaLyt lâu không có luyện đLan, không nhữkIng Dương ThầxSjn không có giảycm lùi, ngược lạiii cảKZam ngộ theo ngày tháng không ngừng tăng lên, đycối với phương pháp luyện đfGan đxSjã có thêm một tầCng cảxm ngộ mới.

    TrầgLkm tâm tĩkInh khí, đPaan hỏa hừng hực thiêu đPốt...

    BấQt tri bấQt giác, thờLOi gian đaLyã qua trọn vẹn bốn ngày.

    Trong đlMVộng đWaá vôi dưới mặt điấVQt không tiếng ngườMi nói chuyện, Dương ThầxFVn lạCi càng không bịHx gián đoDKoạXfWn trong việc luyện chế Long thủ đhxcan cùng Long Hoa đLpan.

    Long Hoa đvzan thành công ra lò, khiến cho Dương Thầycn phi thườfGng hài lòng, nhữTong đQan dược có màu hồng màu vàng này, nhanh chóng bổ sung chân nguyên trong cơ thểLO hắvan.

    Điều này khiến cho Dương ThầWan không ngừng đhTbiên cuồng luyện đHxan, trong vòng có bốn ngày, hắTMn đlMVã đaLyem hết bảay tám phầfGn linh thảZvvo bên trong nhẫn Tu Di ra luyện.

    May mà, Long cốt còn có rấxt nhiều, phảPai biết bên ngoài đLpáy sông còn có thi thểZvv của một con rồng, lầvzn này xem như thu hoạkIch lớn rồi.

    Dương ThầgLkn thu thập tất cả linh đMPan cùng tài liệu, đFang muốn thu lạPi Hỗn Độn đLỉsFnh, lạkIi phát hiện đgLkỉMnh lô kia càng phát ra đSlhộ sáng mạMPnh hơn, nhữrTHng đrTHườrTHng vân càng thêm nổi bật.

    Dương ThầsFn nhíu mày, Hỗn Độn này chắVLc chắFn thừa lúc mình luyện đchPan, đvaã vụng trộm thu nạhTbp không ít tinh khí Long tộc, đLOang khôi phục nguyên khí cho chính nó.

    Chẳng qua Dương Thầhxcn lạchPi không có biện pháp ngăn cảaLyn, nhìn Hỗn Độn đchPỉanh ngày càng khôi phục trở nên mạCnh mẽ, Dương ThầaLyn ngoài việc lo lắang, cũng chỉP có thểlxl chời đCợi thực lực của mình có thể ngăn chặn nó.

    Sửa sang lạoDKi xong hết thảVLy, Dương ThầsFn biết rõ sắZvvp đoDKến thờgLki đgLkiểKZam cùng Ngọc Tuyết Ngưng ước hẹn, không muốn dừng lạVLi thêm, hắsFn dùng tốc đVQộ lao ra khỏi Long sào, lạPai đvaem thi thểgLk của Lam Long thu thập một ít bộ vị trọng yếu, rồi thúc dục mườxSji phầbFn chân nguyên, trở về Ngọc Hồ cung.

    Dọc theo con đycườgLkng này, Dương ThầFn rốt cục không cầxn phảNNoi lo lắKZang chân nguyên không đDsrủ, trong nhẫn đpriã cấfGt vào 300 viên Long Hoa điian, trong vòng một lát có thểZvv bổ sung chân nguyên cho mình.

    Tổng cộng dùng ba viên đCan dược, Dương Thầvzn dùng tốc điộ cực nhanh đbFã chạrxy về tới Ngọc Hồ cung.

    Mới vừa đxSjến nơi, đaLyã thấchPy Ngọc Tuyết Ngưng một thân váy trắTMng phấCt phới đkIứFng chắan trước mặt Dương ThầKZan.

    NgườbFi phụ nữP này trước sau vẫn phong thái trác tuyệt như vậy, điiánh giá trên dưới Dương ThầHxn, vũ mịbF cườQi quyến rũ nói:

    - Xem ra đPaã luyện chế ra không ít đhTban dược đlxlểpri bổ sung chân nguyên lực, còn không mau dâng lên cho Bổn cung mấDsry trăm viên?

    Dương ThầaLyn nghĩii thầoDKm Hồ Ly tinh này thành Chân ThầhTbn rồi, ả làm sao biết chính mình một mạich ăn đvzan dược đjphểlMV trở về, làm ra bộ dạang buồn khổ nói:

    - Tôi đvaâu có nhiều đDsran dược như vậy, chỉbF có hơn mườxi viên, cho cô tôi biết dùng bằHxng gì.

    - Bớt lắXfWm mồm đToi! Ngươi tạii Long tộc điã giết hơn mườLOi con rồng nhỏ, thực sự nghĩlxl rằoDKng bổn cung không biết sao? Nhiều ngày như vậy, làm sao có thểTM chỉlMV giết vài con như vậy, chắvac chắaLyn trốn tạZvvi nơi nào luyện đHxan, còn không mau mau đQưa ra !

    Ngọc Tuyết Ngưng lạZvvnh giọng nói:

    - Nếu ngươi còn dám đhxcùa bỡn giở trò, tình nhân của ngươi sẽ khó giữx đXfWược mạlMVng đHxấLy!

    - Cô uy hiếp tôi!?

    - Ngươi đPaấFu không lạQi ta

    Ngọc Tuyết Ngưng đhxcoán chừng nói.

    Dương ThầbFn một hồi bực mình, hoàn toàn chính xác, bịi ả uy hiếp thật rồi. Không có biện pháp, chỉoDK hận lúc này không thểL đLOè ả ra mà gắgLkt gao chà đLpạoDKp...

    TứxFVc giận móc ra một lọ, bên trong cũng có hai mươi mấTMy viên Long Hoa đFan, vứiit cho Ngọc Tuyết Ngưng xong nói:

    - Chỉyc có từng này, nhiều hơn không có, trên ngườLpi của tôi chưa có nhiều linh thảxSjo như vậy đDsrểVL luyện chế, cái khác đLOều luyện ra một ít đPan dược trợ giúp tu luyện cườaLyng thểhC mà thôi.

    Ngọc Tuyết Ngưng cũng không có đWaểF ý, với tu vi của ả, có hai mươi mấxSjy viên đQan dược này rồi, cũng đDsrủ đSlhểyc cho bấSlht cứTM đkIối thủ nào cũng phảZvvi sợ hãi.

    Đang lúc Dương ThầWan còn muốn hỏi Tuệ Lâm ở đxâu, một thân ảiinh xinh đpriẹp mặc áo bào xanh đsFột nhiên từ trên Quỳnh Lâu bay xuống, đxFVi tới bên ngườii Dương ThầxSjn.

    - Dương đFạMi ca ! Anh đchPã về rồi

    Trong mắsFt Tuệ Lâm tràn điiầxSjy kinh hỉhC cùng vài phầsFn đhCắDsrc ý.

    Dương ThầMPn cẩLn thận xác nhận không có nhìn lầoDKm, sau đHxó lẩjphm bẩvzm:

-

Hồ Ly tinh này cho em ăn cái gì vậy... Như thế nào vài ngày không gặp đDsrã lên... Hóa Thần Kỳ rồi!?

- Tiểu tử thối, Bổn cung nào có phải là hồ ly tinh gì, bộ tộc Cửu vĩ thiên hồ ta há lại thô thiển như đám tiểu yêu sơn dã kia ư?

- Ngươi dám khinh thường Bổn cung như vậy, không sợ ta sẽ nhốt ngươi lại 60 năm sao? Cùng lắm thì đại hội Thông Thiên này Bổn cung cũng không cần thắng!

Ngọc Tuyết Ngưng kiều nhan giận dỗi, tràn đầy băng hàn của sóng gió.

Dương Thần vừa nghe, lập tức thay đổi thành nét mặt tươi cười:

- Lỡ lời, lỡ lời, Cung chủ đẹp hơn đám hồ ly tinh đó nhiều.

Thật sự bị giam 60 năm, thì khi đi ra ngoài, sợ rằng người trong nhà đều bị kẻ thù giết sạch rồi, dù sao cũng phải nhịn đến ngày vào Thông Thiên tháp.

Ngọc Tuyết Ngưng thái độ kiêu kỳ khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái,

- Thế còn được… Kỳ thực Bổn cung cũng biết, trong lòng ngươi nhất định rất oán hận Bổn cung. Nhưng Bổn cung không sao cả, chỉ cần ngươi đánh bại cao thủ Long cốc và Tử Trúc Lâm, giải ác khí mấy trăm năm này cho Bổn cung, Bổn cung liền vui vẻ!

Dương Thần cười ha ha nói:

- Cung chủ còn chưa nói, làm thế nào lại đem Tuệ Lâm nhà tôi chăm sóc huấn luyện thành Hóa Thần Kỳ? Linh khí ở đây loãng, theo lý thuyết rất khó từ Tiên Thiên luyện đến Đại Viên Mãn, lại bước vào Hóa Thần.

- Ngươi cảm thấy khó, nhưng Bổn cung không thấy là khó. Tuệ Lâm vốn là một khối ngọc thô tốt nhất chưa được mài dũa, rơi vào tay phàm nhân các ngươi, hiển nhiên không biết gọt dũa… Tuệ Lâm, cô tự mình nói với hắn, Bổn cung muốn đi nghỉ một lát, nhiều ngay qua cũng khá mệt rồi.

Ngọc Tuyết Ngưng lười lý luận, vừa khua tay múa tay áo, lập tức quay về tẩm cung.

Dương Thần nhìn bóng lưng cô ta nhe răng, âm thầm oán hận, như bà còn có thể mệt mỏi? Nghĩ tôi ngu à?

Tuệ Lâm lập tức thân thiết hỏi thăm:

- Dương đại ca, đi Long cốc nguy hiểm không? Không bị thương chứ?

Dương Thần cười một tiếng, cô bé này lúc nào cũng thân thiết như vậy, giống như cục cưng ngoan,

- Anh nhìn qua có giống bộ dạng bị thương không?

- Ừ… Em chỉ hỏi thôi, em biết Dương đại ca rất lợi hại.

Tuệ Lâm hé miệng cười nói:

- Thế nhưng bây giờ Hóa Thần rồi, chắc có lẽ sẽ không kéo theo Dương đại ca thụt lùi nữa, Cung chủ nói em rất có thiên phú tu luyện!

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bà ta cho em ăn linh đan diệu dược gì hay sao?

Tuệ Lâm lộ ra biểu tình không thế nào cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn rủ rỉ nói tới những chuyện phát sinh mấy ngày trước đây.

Ngày ấy Dương Thần đi rồi, Ngọc Tuyết Ngưng đưa Tuệ Lâm vào trong cung điện bế quan tu luyện, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng tu luyện toàn thân Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm luyện nội công Thục Sơn tuy không sâu bằng “Vãng niệm diễn sinh kinh” của Dương Thần, nhưng cũng tính là công pháp nhất đẳng, chỉ là thời gian tu hành còn thấp, khoảng cách bước vào Tiên Thiên còn có một đạo hạm.

Hạm này, nếu chỉ dựa vào tu luyện tự thân của Tuệ Lâm, ít thì ba năm, năm năm, nhiều thì vài chục năm, có lẽ có thể làm được, đối với người thường mà nói đã là cực nhanh, nhưng đối với tình trạng hiện nay, thời gian tiêu hao cũng quá dài.

Sau khi Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ một lát, dùng tu vi trấn trụ Tuệ Lâm, khiến Tuệ Lâm không cách gì nhúc nhích. Sau đó, dùng chân nguyên cửu phẩm mạnh mẽ của chính mình, thăm hỏi kỳ kinh bát mạch của Tuệ Lâm.

Quá trình này, khống chếđối với Chân nguyên lực phải rất cẩn thận, nếu không, có bất cứ sai lầm gì, đều có thể khiến Tuệ Lâm chết bất đắc kỳ tử!

Cao thủ tuyệt đỉnh như Ngọc Tuyết Ngưng mới có thểđạt được tình trạng như vậy.

Chờ thân thể Tuệ Lâm được cản thiện lớn mạnh, Ngọc Tuyết Ngưng lấy ra máu huyết của bản thân từđầu ngón tay ra, nhập vào cơ thể Tuệ Lâm!

Năm tháng dài đằng đẵng của Cửu vĩ thiên hồ này, ngưng tụ thành một thân công lực, đều trong máu huyết bản mạng của cô, há lại là trò đùa?

Vài giọt máu bản mạng sau khi tiến nhập vào cơ thể Tuệ Lâm, toàn thân Tuệ Lâm dường như bị lửa rừng thiêu đốt, kinh mạch toàn thân biển gầm mãnh liệt, Chân nguyên lực hóa thành vô số linh khí Thiên hồ, giống như muốn chảy ra như suối!

Ngọc Tuyết Ngưng giúp đỡ Tuệ Lâm chuyển động nội công, những linh khí này mất hai ngày hai đêm mới tiêu hóa được bảy tám phần. Trên thực tế, nếu không có cô hộ pháp, Tuệ Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cuối cùng, cũng chính là linh khí nhất loạt tuôn ra, giúp Tuệ Lâm một lần hành động đột phá Tiên Thiên!

Sau khi tới cảnh giới Tiên Thiên, chuyện kế tiếp đơn giản hơn rất nhiều, dựa vào linh khí bên trong máu huyết của Ngọc Tuyết Ngưng, đến Tiên Thiên Đại viên mãn cũng chỉ mất một ngày.

Mà tới được thời gian nên tiến vào cảnh giới Hóa Thần, Ngọc Tuyết Ngưng lại nói cô ta không giúp được gì, nhưng lại cùng Tuệ Lâm trò chuyện.

Ngọc Tuyết Ngưng cũng như chị gái ở bên cạnh nhà, hỏi hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của Tuệ Lâm, trong nhà có ai, hồi ức lúc nhỏ, thích gì, ghét gì.

Khi hỏi đến, sự nghiệp ca hát, nghe nhạc thích nhất, Tuệ Lâm nói không hết chuyện, vô cùng hưng phấn, bàn luận về đồng đạo về công việc như nào, về diễn xuất ra sao. Cũng bởi vì nguyên nhân cảm tình cá nhân mà buồn bã rời khỏi sự nghiệp mình yêu thích, cảm thấy tiếc hận…

Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ một chút, không biết từđâu lấy ra một đàn cổ đồng mộc màu nâu sẫm, tạo hình lịch sự tao nhã, lại nói với Tuệ Lâm, đây là một Phi Tuyền Cầm của một tu sĩđời Đường sau khi vào Vạn Yêu giới cống cho cô.

Cái khác không nói, đã bắt đầu dạy Tuệ Lâm học khảy đàn cổ này.

Tuệ Lâm rất để tâm âm luật, vừa nhìn thấy đàn cổ đã quên hết các loại chuyện tu luyện gì đó, ngăn nắp thứ tự theo sát Ngọc Tuyết Ngưng luyện đàn, một ngày một đêm cũng không thấy mệt.

Bởi có thiên phú cực cao đối với âm luật, bên ngoài giới cũng từng học không ít nhạc khí, Tuệ Lâm rất nhanh đã có thể khảy đàn đến độ may bay nước chảy lưu loát sinh động, vui vẻ vô cùng.

Ngọc Tuyết Ngưng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói nhỏ với cô,

- Theo ý kiến của cô, nếu như dùng âm luật để miêu tả thế giới này, trời đất này, miêu tả vạn vật, sẽ như thế nào?

- Dùng tâm để thể ngộ cộng hưởng giữa âm luật và thiên địa, nghĩ vạn vật đều có nhân quả, sẽ có thu hoạch…

Tuệ Lâm khảy đàn cổ, dần dần, phảng phất chính là khảy tiếng lòng của mình, mỗi một dây rung lên, đều khiến thần hồn mình cũng run sợ theo…

Giai điệu du dương qua đi, Tuệ Lâm bất giác cảm thấy theo tiếng đàn của mình, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể chuyển hóa thành năng lượng mạnh mẽ chưa bao giờ có trong cơ thể!

Mãi đến một khắc kia, Tuệ Lâm mới đột nhiên thức tỉnh!

Bản thân, không ngờ trong quá trình khảy đàn, cả người đã bước vào một cảnh giới mới!

Đồng thời lý giải đối với âm luật cũng hiểu rõ vài thứ nói không rõ được…

Biến hóa đã nhiều ngày khiến Tuệ Lâm cũng có chút như lọt vào trong sương mù. Nhưng xác thực, dưới sự giáo dục của Ngọc Tuyết Ngưng, bản thân đã bước vào Hóa Thần Kỳ.

Dương Thần nghe đến những điều này mới hiểu được, Ngọc Tuyết Ngưng vừa rồi thực sự không phải cố ý nói mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi. Dù sao tổn thất máu huyết bản mạng, là thương tổn khá lớn đối với Yêu tộc.

Thế nhưng Tuệ Lâm dựa theo âm luật bước vào cảnh giới Hóa Thần cũng không khó lý giải, loại giác ngộ gì đó, mỗi người đều không giống nhau.

Sắc Vi từ trong mưa giác ngộ, Thái Ngưng từ ám khí giác ngộ, cũng giống vậy, Tuệ Lâm từ tình yêu âm nhạc giác ngộ trong âm luật, nghĩ thông hơn rất nhiều.

- Ngọc Tuyết Ngưng này, thật sự càng ngày càng không hiểu nổi rồi. Bà ta tại sao phải đối tốt với em như vậy chứ, theo lý mà nói… không thân cũng chẳng quen.

Dương Thần nhíu mày nói.

Tuệ Lâm ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Dương đại ca, em lại cảm thấy, Cung chủ rất tốt với em, là bởi vì quan hệ của anh. Anh nghĩ xem, bà ấy đưa Luyện đan phổ cho anh, lại để anh đi Long cốc giết rồng, đơn giản là để cho anh luyện chếđan dược, nâng cao năng lực chiến đấu trong Vạn Yêu giới. Về phần em, chỉ cần mạnh lên, cũng sẽ không kéo theo anh thụt lùi, cũng là suy nghĩ cho anh nha.

Dương Thần sửng sốt, lời này cũng rất có lý, chẳng lẽ thật là bởi vì liên quan đến việc mình tu luyện “Vãng niệm diễn sinh kinh”, khiến bà ta coi mình là người quan trọng gì đó?

Chẳng lẽ, người sáng tạo “Vãng niệm diễn sinh kinh” này, còn có quan hệ không rõ ràng với Ngọc Tuyết Ngưng?

Tuệ Lâm lúc này lấy ra một nhẫn trữ vật, từ trong đó lấy ra một cây đàn cổ, nói:

- Dương đại ca, anh xem, Cung chủ còn tặng em cây đàn đời Đường này, em rất thích!

Nhìn Tuệ Lâm ôm cây đàn cổ như trân bảo, Dương Thần nhớ tới nhẫn của mình có một pháp bảo đoạt được khi giết chết Lục Hoa Đình, Phượng Linh Cầm.

Toàn thân như ngọn lửa cháy, đưa Phượng Linh Đệ của Phượng Vĩ Hoa cho Tuệ Lâm, cười nói:

- Nè, tặng em pháp bảo cầm cổ, nó gọi là Phượng Linh, em cũng Hóa Thần kỳ rồi, có thể sử dụng.

Tuệ Lâm e thẹn, nhưng rất vui mừng, khó có thể kháng cự mà nhận lấy Phượng Linh, cúi đầu, giọng nói yếu ớt:

- Đây là… tín vật đính ước à…

- Gì cơ? Nói to chút.

Dương Thần giả vờ không nghe thấy, cười quái dị hỏi.

Tuệ Lâm biết Dương Thần làm bộ, vểnh miệng lên,

- Dương đaị ca, em không để ý đến anh nữa! Em đi đánh đàn!

Nói xong, cô xoay người rời khỏi.

Dương Thần cũng không để cô được như ý, từ phía sau ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên trán Tuệ Lâm, miệng cười nói:

-

Nhẫn trữ vật này cũng là Ngọc Tuyết Ngưng đưa cho em ư? Bà ta hào phóng vậy sao?

Tuệ Lâm bị hôn đến mặt đỏ tía tai, nhỏ giọng nói:

- Cung chủ bảo em đưa cho anh, nói là đám rồng anh giết, nhẫn không gian kia hẳn là quá nhỏ không đủ dùng, chiếc nhẫn này là to hơn gấp bội, có thể khiến anh đểđược nhiều tài liệu luyện đan và pháp bảo hơn. Cái nhỏ của anh, thì đưa cho em dùng…

Dương Thần ngạc nhiên, Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ cũng thật chu đáo, bản thân thật sự nên đổi nhẫn không gian mới.

Kiểm tra một chút, nhẫn không gian này lớn hơn mười lần so với cái của mình, đừng nói xác rồng, cho hơn vài chục con rồng sống vào còn được, hẳn là vật xa xỉ.

Dương Thần không khỏi có chút xấu hổ, bản thân có tài đức năng lực gì mà khiến cho một đại cao thủ thiên kiều bá mị như vậy, vì mình suy nghĩ.

Có lẽ, mình cũng nên buông xuống đề phòng của mình đối với bà ta, cẩn thận chuẩn bị cho đại hội Thông Thiên, bà ta thật sự có ác ý với mình, thì cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy để chỉ dạy Tuệ Lâm rồi.

Nhớ tới chính mình có luyện chế Long Thủ đan, Dương Thần đưa cho Tuệ Lâm hơn mười viên để Tuệ Lâm nhanh chóng tăng thể chất, để tránh một thân chân nguyên thuần túy, lại bị tổn thương.

Tuệ Lâm lúc này nhận được thứ gì đó Dương Thần đưa cho, cũng không khách khí từ chối giống như trước, mà tươi cười cầm toàn bộ.

Sau cùng, Dương Thần còn căn dặn Tuệ Lâm, nếu sau này đi ra ngoài, Phong Linh này không nên dùng dễ dàng lấy ra sử dụng, bởi vì có liên quan đến chuyện mình giết chết đặc sứ Hồng Mông.

Ngay sau đó, Dương Thần liền tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu lấy tất cảđồ vật trong nhẫn của mình ra, chuyển vào nhẫn không gian mới rộng rãi hơn.

Làm xong việc này, Dương Thần bình tĩnh ở trên một ngọn núi, đợi mấy ngày nữa sẽ đi tới Thông Thiên hồ, tham gia đại hội.

Long cốc, điện Long Vương.

Băng Long sử một thân áo lam từ ngoài điện đi vào, đi đến dưới đại điện, gật đầu với Cầu Vô Cương.

- Bệ hạ, ngài tìm tôi?

Cầu Vô Cương đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế rồng, lúc này mở mắt ra, lộ ra ý cười ôn hòa.

- Băng Long sử, chuyện lớn của Bản vương, hôm nay thành rồi.

Thân thể Băng Long sử run lên, kinh hỉ ngẩng đầu:

- Chúc mừng Bệ hạ! Lần này nhất định có thể phá Thông Thiên tháp!

Cầu Vô Cương ngửa đầu cười to, bỗng nhiên đứng dậy, mắt sáng như đuốc nói:

- Công tác chuẩn bị hơn mười năm, cũng vất vả chư vị Ma Long sử ở bên ngoài sát phạt, Bản vương nếu có thể thành công đúc thành thần binh, tất nhiên sẽ dẫn chư vị Ma Long sử thoát khỏi Tù Long này, tung hoành trong thiên địa thực sự!

- Chỉ là, quá trình cuối cùng này, cần nhờ tới hơi hàn băng của Băng Long sửđể hoàn thành, đi cùng Bản vương một chuyến chứ!

Băng Long sử không hề do dự, lập tức cung thanh đồng ý.

Cầu Vô Cương vung tay lên, một đạo Chân nguyên lực cổ quái màu đen sau khi ngưng kết trong đại điện, nham thạch màu đen của mặt đất, chậm rãi nứt ra một khe hở lớn!

Dưới vết nứt này, sóng nhiệt cuồn cuộn hiện ra, sâu không thấy đáy!

Cũng không bao nhiêu người trong Vạn Yêu giới biết, núi chỗ điện Long Vương này, chính là một ngọn núi lửa đang hoạt động!

Dưới đại điện này, nham thạch nóng chảy quanh năm cuồn cuộn bốc lên, các thời kỳ Long Vương đều lấy tu vi mạnh mẽ trấn áp nham thạch nóng chảy, khống chếđể không cách nào phun trào.

- Theo Bản vương xuống dưới!

Cầu Vô Cương nhảy xuống trước tiên, rơi vào trong một mảnh đỏ thẫm kia.

Trong mắt Băng Long sử hiện lên một vòng dị sắc, những cũng rất nhanh nhảy xuống.

Càng đi xuống dưới, nhiệt độ càng cao, nham thạch sáng rực, nham thạch cuồn cuộn nóng chảy làm cho toàn bộ hoạt động trong núi lửa giống như mười tám tầng luyện ngục!

Đỏ đến phát kinh, bạc màu quang mang, thoáng hiện ở xung quanh chỗ này. Nếu không có khí lực mạnh mẽ của Long tộc, Yêu tộc tầm thường căn bản không thể dừng lại ở đây trong thời gian dài.

Sau khi đi xuống mấy ngàn trượng, cuối cùng dừng lại trên khoảng không một biển dung nhan.

Chính giữa dung nham núi lửa, một chùm ánh sáng màu hồng tươi ngưng tụ lại trong khoảng không!

Chùm ánh sáng kia phảng phất là thành phần chính của suối máu phun, không ngừng mà chịu đựng rèn luyện của dung nham, không hề có dấu hiệu khô cạn!

Mà ở giữa chùm ánh sáng màu máu kia, một thanh trường đao màu đỏ sậm, đang không ngừng mà thong thả xoay tròn!

Màu đỏ sậm của trường đao này hoàn toàn không một tạp màu, chỉ có một đạo huyết vụ màu đen lượn lờ quanh thân. Đồng thời, luôn luôn có hỏa diễm màu kim nhiệt độ cao không ngừng phát ra!

Mà chuôi đao, toàn bộ do long cốt ngưng tụ mà thành, trải qua rèn luyện của dung nham địa hỏa không biết bao nhiêu năm tháng, đã tỏa ra từng trận chói chang nóng rực.

Chỉ là nhìn từ xa hơn mười mét, có thể cảm nhận được, huyết sát uy năng phát ra từ toàn bộ trường đao này!

- Băng Long sử, Bản vương tìm kiếm gần nghìn năm, hao tổn tâm huyết, mất hơn hai trăm năm thu thập được bảy bảy bốn mươi chín loại tinh thiết chỉ có trong Vạn Yêu giới, lại thu thập gần trăm máu huyết của Thiên yêu Thiên ma cùng cao thủ Long tộc trong hơn mười năm, mấy nghìn tinh huyết tiểu yêu, chế tạo thành ‘Huyết Ma long cốt đao’. Có thể so với pháp bảo cấp tiên khí lưu truyền thượng cổ, luận về uy lực, lại càng mạnh hơn đa số tiên bảo!

- Hôm nay, chỉ thiếu quá trình ‘Thối hỏa’ cuối cùng. Chỉ cần ngươi đem hết toàn lực phụt hơi thở hàn băng lên trường đao, tuyệt thế thần minh, như vậy mà ra đời! Bản vương kỳ vọng, dùng đao này, trong đại hội Thông Thiên có thể tạo lỗ thủng trong Thông Thiên tháp, chém tất cả Tử Thanh thần lôi, đưa Long tộc của chúng ta tái nhập thiên hạ!

Cầu Vô Cương ngạo nghễ nói.

Mắt Băng Long sử lóe ra trận hoa quang, cũng hưng phấn không thôi.

- Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ lập tức làm theo!

Nói xong, Băng Long sử vọt người biến đổi, dù cho ở trong nhiệt độ cao đến khó tính toán của dung nham dưới đất, cũng hóa thành Lam Long toàn thân băng tuyết.

Tu vi đỉnh cao bát phẩn khiến Băng Long sử có đầy đủ hơi thở của rồng, phụt ra luồng không khí băng hàn đến cực điểm!

- Hống!!!

Một hơi thở băng hàn cuồng mãnh trong thế giới lửa này, đột ngột không gì sánh được rơi xuống trên cột máu nhiệt độ cao!

Mắt thấy, cột máu kia đã dần bịđông lạnh, Huyết Ma long cốt đao lúc này không hề thiêu đốt, cũng thật sự tỏa ra khí tức huyết sát hung tàn!

- Tốt lắm! Băng Long sử! Bản vương nhất định sẽ không quên đại công của ngươi! Ha ha ha ha ha!!...

Trong tiếng cười điên dại, trên tay Cầu Vô Cương đột nhiên hiện lên một đạo chân nguyên hùng hồn màu đen, gọi ra Long Trảo thủ thật lớn, từ phần bụng yếu ớt nhất của Băng Long sử, một quyền xuyên qua!!!

Xoẹt!!!

Máu tươi màu đỏ vàng bắn ra như bão tố, ở nhiệt độ cao bốc hơi trong nháy mắt!

Băng Long sửđang dùng hết sức lực buồn bã rống một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được, tựa hồ không hiểu vì sao Cầu Vô Cương phải trong lúc mình yếu đuối nhất mà đả thương mình!

- Hô hô, Băng Long sử, ngươi có bao nhiêu cân lượng, Bản vương rõ ràng nhất. Hành động lần trước của ngươi đã lừa dối Bản vương, mặc kệ ngươi là có ý gì đi nữa, lần này, ngươi nhất định không thể ra khỏi biển dung nham này.

Cầu Vô Cương cười đầy âm lãnh, tay lại ngưng tựu ra một Long trảo màu đen, chân nguyên mạnh mẽ của cao thủ cửu đẳng, lại một lần nữa chụp lấy trái tim Băng Long sử!

Sau thời gian uống cạn chum trà, từ khe hở trong điện Long Vương, Cầu Vô Cương vọt người bay ra!

Giờ khắc này, Phong Long, Hỏa Long, Lôi Long cùng Thổ long mặc bốn màu xanh, hồng, vàng, nâu đã cung kính chờđợi.

Hiển nhiên, Cầu Vô Cương sớm đểđề phòng Băng Long sử chạy trốn, để bọn họ chờ ở bên ngoài.

Mắt thấy Huyết Ma long cốt đao lẫm lẫm trên tay Cầu Vô Cương, tứđại Ma Long sợ run bái phục quỳ xuống!

- Bệ hạ thần uy! Cung chúc đúc thành thần binh!!

Cầu Vô Cương nhìn bốn gã thủ hạ bát phẩm bằng nửa con mắt, nhếch miệng lạnh cười nói:

- Băng Long sử tạo phản, đã bị hành hình, các ngươi nếu dám hai lòng, Bản vương tuyệt không khinh xuất tha thứ!

Bốn gã Ma Long sử nào dám nghĩ nhiều, Băng Long sử này nói không cũng không phải, bọn họ đều hiểu rõ thực lực của Băng Long sử, đều sàn sàn như bốn người bọn họ.

Cầu Vô Cương hài lòng liếc mắt, mà khi nhìn về tay mình, trường đao giống như vô số tiếng rít gào khóc thảm của oan hồn, sâu trong đôi mắt, không thể không phát hiện, đã hiện lên một vòng ánh sáng màu xám của tà ác…

Thông Thiên hồ ở trung tâm Vạn Yêu giới, diện tích thực tế cũng không kém bất kỳ lãnh địa của phe cánh nào.

Nếu không có phía dưới Đại lục của Vạn Yêu giới nối liền một chỗ, từ chỗ phân cách ba nhánh sông cũng có thể cho là chia làm ba mảnh đại lục.

Muốn tới vùng phụ cận Thông Thiên tháp trong hồ Thông Thiên, phải có tu vi ngoài ngũ phẩm. Nói cách khác, chỉ cần bay một mạch tới đây, chân nguyên đều đã tiêu hao gần hết.

Cho nên, bình thương các cao thủ ba phương phái tới đều đã ngoài thất phẩm, cấu thành nhân viên đồng hành đại hội, chờ tới phía dưới mặt hồ Thông Thiên tháp, chia nhau đứng trên ba miếng gỗ lưu động khắp nơi.

Cao thủ tham gia đại hội đồng thời đối chiến giữa không trung, có thể liên hợp, cũng có thể một đối một, không hạn chế phương thức chiến đấu.

Miễn là một bên chết, hoặc chịu thua, hoặc rơi xuống nước, thì có nghĩa là chịu thất bại.

Cho nên nói, đại hội Thông Thiên cũng không cần phải ngươi chết ta sống, lớn hơn một mức nào đó, vẫn là vì tránh cho Vạn Yêu Giới thương vong trên quy mô lớn, tiến hành thi đấu lý trí.

Khi Dương Thần theo Ngọc Tuyết Ngưng, cùng hơn trăm Thiên yêu đã ngoài thất phẩm chạy tới dưới Thông Thiên tháp, Dương Thần chưa từng nghĩ đến, diện mạo thực sự của Thông Thiên tháp này… lại lớn như vậy!

Lớn, lớn đến mức nhìn không ra là tháp!

Gần nghìn trượng trên bầu trời Thông Thiên hồ, một pháp trận thật lớn, không ngừng chầm chậm chuyển động.

Pháp trận kia tỏa ra ánh sáng chói chang màu tím vàng, bên trong hình ảnh phức tạp, giống như có vô số mãnh thú hung cầm, mà ở chính giữa, là một trận đồ bát quái.

Chỉ theo thị lực của Dương Thần có thể thấy được, trận pháp này không thấy rìa, diện tích hẳn là vượt qua trăm km!

Mà Thông Thiên tháp kia, còn cao hơn cả trận pháp huyền phù, diện tích cơ hồ ngang hàng với trận pháp!

Thân tháp hiện lên màu đen vàng nhàn nhạt, tràn đầy phong cách cổ xưa. Tầng đầu tiên lớn nhất, một cửa tháp màu đỏ sẫm bị phong bế.

Thông Thiên tháp cao đến tận trời, hoàn toàn không nhìn thấy là thông với nơi nào, càng không biết dáng dấp của đỉnh tháp ra sao.

- Không cần nhìn nữa, Bổn cung đã từng tự mình bay trên không trung, xung quanh Thông Thiên tháp này có vô số trận pháp cấm chế, ngoại trừ cách đột phá từ bên trong tháp ra, cho dù tu vi đỉnh cao cửu phẩm của Bổn cung cũng khó có thể tới độ cao của đỉnh tháp.

Trong lời nói của Ngọc Tuyết Ngưng rất không cam lòng,

- Những đại thần thượng cổ phát hiện ra Vạn Yêu giới, đúc thành Thông Thiên tháp, thực lực sợ rằng đã vượt qua đám chúng ta rất nhiều.

- Nếu như ngươi may mắn có thể đột phá ‘Ngọc Thanh thần lôi kiếp’, có lẽ có cơ hội nhìn trộm thiên đạo ảo diệu này. Ngươi hôm nay, vẫn là yên tâm mà tham gia đại hội Thông Thiên này, tranh thủ đi vào đánh giá bên trong tháp.

Ngọc Thanh thần lôi kiếp?

Trong lòng Dương Thần một hồi xoắn xuýt, bản thân thật muốn có bản lãnh đó, còn ở chỗ này chịu bà khống chế sao?

- Cung chủ, người của Ma Tu và Long Tộc, sao vẫn chưa tới?

Người hỏi chính là Tuệ Lâm cùng theo tới, cô di chuyển trên đảo, tò mò nhìn bốn phía xung quanh.

Vốn, với tu vi của Tuệ Lâm, bay đến Thông Thiên hồ này là tương đối nguy hiểm, nhưng Dương Thần tính nếu ra khỏi tháp cũng phải mang theo Tuệ Lâm, dứt khoát hết sức giúp đỡ Tuệ Lâm, dù sao có Long Hoa đan có thể cấp tốc bổ sung chân nguyên, cũng không sợ.

Đang lúc nói chuyện, mười mấy tu sĩ từ phía bắc bồng bềnh lướt tới. Áo choàng thuần sắc nâu, dẫn đầu là một gã đàn ông tuấn mỹ, thân mặc áo bào tím, lại cả tóc tím phất phới, tiêu sái vô cùng.

Bạch ngọc trường tiêu bên hông người đàn ông, đeo một bình hồ lô rượu cực lớn, đứng chắp tay, có chút thản nhiên tự đắc.

Trong nhóm người này, Dương Thần rất nhanh phát hiện ra một cá thể đặc biệt.

Đó là một gã đeo mặt nạ trúc tóc đen, có vài phần đạo cốt tiên phong, ngoài ra không nhìn thấy gì đặc biệt khác.

Dương Thần vô cùng kinh ngạc chính là, uy áp của người này rõ ràng bất đồng với các tu sĩ khác, có chút quen thuộc, nhưng lại cảm thấy giống như lọt vào trong sương mù, sờ không thấy điểm.

Giống như, đang tận lực cất dấu cái gì đó.

- Người đó là Ma Đế Tử Tiêu, là người không tệ, nhưng chỉ là một con sâu rượu.

Ngọc Tuyết Ngưng giới thiệu với Dương Thần.

Tử Tiêu chầm chậm phiêu lạc đến trước mặt mọi người, cổ quái liếc mắt nhìn Tiêu Thần, lộ ra nụ cười thần bí,

- Cậu chính là người đại diện Ngọc Hồ cung tham gia đại hội lần này?

- Tôi cũng không hy vọng là như vậy, nhưng thực tế đúng là như thế.

Dương Thần cảm thấy, trong lời có chuyện.

Tử Tiêu gật đầu, nói với Ngọc Tuyết Ngưng:

- Chân nguyên của cô có vẻ yếu hơn so với lần trước, trong Vạn Yêu giới này, còn có người có thể khiến cô bị thương sao?

Dương Thần kinh ngạc nhìn Ngọc Tuyết Ngưng, bị thương? Chỉ sợ nguyên nhân chính là cho Tuệ Lâm ăn một phần máu huyết thôi

Bà ta vì Tuệ Lâm mà tổn thương nguyên khí, hơn nữa còn chưa bình phục, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, bị thương bản nguyên có thể nguy hiểm hơn hao hết chân nguyên lực nhiều, đó là bởi vì, trong một thời gian ngắn không cách nào khôi phục tình trạng tu vi cao nhất.

Càng là cao thủ, càng biết coi trọng thực lực cao nhất của mình có thể phát huy hay không, tránh việc bị địch thừa cơ gây chuyện!

Ngọc Tuyết Ngưng liếc Tử Tiêu một cái, nói:

- Cho dù yếu đi, nhưng ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?

- Ha ha, Cung chủ cũng không nên hiểu sai, bản tọa tự nhận không phải là đối thủ của Cung chủ, chỉ là có chút hiếu kỳ thôi.

Tử Tiêu cũng thoải mái trực tiếp nhận thua.

Lúc này, âm thanh vài phần quen thuộc từ trong đám Ma Tu phía sau truyền đến.

- Dương huynh, không gặp từ khi từ biệt, gần đây sống tốt chứ?

Một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ tóc tím áo choàng hoa văn sắc hoa, có chút khó nhọc rơi xuống đảo, rõ ràng là người Dương Thần cứu khi vừa tới Vạn Yêu giới, Tử Mạch.

Dương Thần và Tuệ Lâm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy bất ngờ đối với sự xuất hiện của người kia.

- Cậu sao lại…

- Ha ha.

Tử Mạch vài phần đắc ý, chỉ chỉ Tử Tiêu nói:

- Anh ấy là anh trai tôi.

Dương Thần bừng tỉnh, chẳng trách lúc đó lần đầu nhìn thấy, gã căn bản không cần người hỗ trợ, sợ rằng lúc đó gã thật sự là chưa ra đòn sát thủ. Nếu đường đường là em trai của ba đại cao thủ Vạn Yêu giới, bị mấy đại Yêu giải quyết, vậy cũng quá không cách gì nói nổi rồi.

- Tiểu tử thối, ngươi chưa từng đề cập qua, ngươi biết em trai Tử Tiêu.

Ngọc Tuyết Ngưng không vui nói.

Dương Thay giang tay,

- Tôi nào có biết tiểu tử này là ai.

Tử Mạch tiếc hận nói:

- Dương huynh à, tôi vốn muốn đưa anh đến Tử Trúc Lâm, cũng để anh vì chúng tôi tham gia đại hội Thông Thiên này, đáng tiếc anh khăng khăng phải đi đường bên cạnh Thông Thiên hồ.

- Người định không bằng trời định, không ngờ hôm nay Dương huynh lại là cao thủ do Ngọc Hồ cung phái tới, tôi không thể trợ uy cho Dương huynh rồi.

Ngọc Tuyết Ngưng nghe đến đó, híp híp mắt, cười lạnh nói:

- Sâu rượu, đệ đệ của ngươi, là muốn gây xích mích quan hệ giữa Bổn cung và Dương Thần? Hay là nói… chán sống rồi…

Tử Tiêu tỉnh bơ kéo Tử Mạch lui ra phía sau, đột nhiên cười nói:

- Cung chủ, em trai tôi chỉ biết đùa bỡ hoa cỏ, tu vi rất kém, nhưng lại ham sống, cứ để anh cả tôi, quản giáo chút.

Ngọc Tuyết Ngưng hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về phía người đeo mặt nạ trúc cách phía sau Tử Tiêu không xa, trong mắt hiện lên một tia nghi dị, ba quang lưu chuyển nói:

- Người này, chính là cao thủ ngươi phái tới lần này?

- Ồ, quên giới thiệu, đây là vị tán tu tôi mới quen, tên gọi ‘Hình Thiên’, lần này đến đây vừa lúc giúp tôi một tay.

Tử Tiêu giới thiệu nói.

Hình Thiên? Ngay cả cái tên trong truyền thuyết Chiến Thần Hồng Hoang cũng dùng? Dương Thần không khỏi nghĩ có chút buồn cười.

- Thật sao, vậy người bạn này của ngươi, thế nào mà ngay cả dung mạo thật cũng không dám lộ?

Ngọc Tuyết Ngưng khinh thường nói.

Tử Tiêu rất kiên nhẫn nói:

- Hình Thiên huynh lúc đến có nói, nếu trong lúc đánh nhau mặt nạ bị tổn hại, anh ấy tự nhiên cũng lộ ra dung mạo. Nếu cao thủ của quý phương và Long cốc đều bất lực, vậy cũng không cần phải lộ diện nữa.

- Ha ha, khẩu khí thật lớn!

Xa phía chân rời, một tiếng huýt sáo dài, dắt theo một lượng uy áp hung mãnh nhanh nhẹ, từ xa tới gần, cơ hồ như chỉ trong nháy mắt!

Đảo mắt, một gã vóc người mạnh mẽ hùng tráng, tóc đen áo bào đen đứng cao hơn mười mét trên không trung!

- Cầu Vô Cương, mỗi lần xuất hiện đều cười lớn như vậy, sợ ta không biết là giọng của Long tộc ngươi lớn sao?

Ngọc Tuyết Ngưng châm chọc nói.

Cầu Vô Cương vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Hình Thiên, nhếch miệng nói:

- Nếu không phải Bản Vương lúc này không thể động thủ, vừa rồi đã xé tên tiểu tử không biết tốt xấu này thành mảnh nhỏ rồi. Trước mặt Bản vương, còn mang mặt nạ, thực đáng ghê tởm!

Tử Tiêu không biểu hiện tính tình ôn hòa như vừa rồi với Cầu Vô Cương, trào phúng cười nói:

- Ta đây cũng muốn nhìn xem, ngươi thật sự có cái bản lãnh đó hay không.

Cầu Vô Cương hừ lạnh nói:

- Tử Tiêu, ngươi tốt nhất không nên gây hấn với Bản vương. Bằng không, Bản vương cũng sẽ không coi cái quy củ gì mà chém ngươi, bất quá cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

-

Khẩu khí thật lớn! Bản tọa lại muốn xem xem, mấy trăm năm không gặp, con trùng thối ngươi có bao nhiêu đạo hạnh!

Tử Tiêu bị khinh thường như vậy mà nói cũng là làm cho nổi giận, không phải do tính tình nông cạn mà là làm trò trước mặt bao nhiêu thủ hạ Ma Tu như vậy, nếu thủ lĩnh bị khinh thường như vậy, sao còn có mặt mũi thống soái quần ma?

Trong lúc nhất thời, Tử Tiêu cùng hai gã Ma Tu cửu phẩm của Cầu Vô Cương và yêu tu đều bắn ra uy áp cuồn cuộn!

Tử Tiêu lập tức điên cuồng múa điệu múa tóc tím theo gió, màu tím đen đích xác giống như ma diễm hừng hực!

Ở phía sau, đa số Ma Tu cũng thần tình phẫn nộ, phát ra chân nguyên hung lệ, dường như tùy thời đợi lệnh.

Đúng lúc này, hơn mười cự long màu sắc không đồng nhất cũng vọt tới, trận Long âm cắt nát phía chân trời, ở phía sau Cầu Vô Cương hóa thành hình người.

- Lấy nhiều vây ít, Ma Tu ngày nay vô dụng như vậy sao? Không bằng để ta chơi cùng!

Mở miệng chính là Phong Long sử một thân áo bào xanh cùng vài tên Ma Long sử khác, một đám Yêu long thất phẩm trở nên dường như cũng đã có tư thề sống mái với Ma Tu.

Tuy khoảng cách bay trên không rất dài, khiến Yêu Tu cùng Ma Tu đều tổn hao không ít chân nguyên, nhưng nếu thật sự liều mạng thì cũng sẽ không nương tay.

Dương Thần ở cách đó không xa quan sát, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, Tử Tiêu này và Cầu Vô Cương, từ uy áp chân nguyên phán đoán đều cao hơn mình không dưới một bậc, bọn họ chưa từng đột phá được Thông Thiên tháp, mình thật sự có cơ hội sao?

Giữa lúc hai nhóm người giương cung bạt kiếm, một dãi lụa trắng bạch sắc bỗng xuất hiện ngang trời chia hai nhóm người này ra thành hai nửa!

Chỉ riêng chiêu thức ngang trời xuất hiện ấy, thì đã hiển lộ rõ ràng công lực bá đạo!

- Gấp cái gì chứ, muốn đánh cũng phải chờ đại hội kết thúc hãy đánh, tiếp tục như này, sau khi cửa Thông Thiên tháp mở ra, cũng không phân được thắng bại!

Ngọc Tuyết Ngưng thu lại lụa trắng, trong mắt phượng tràn đầy hàn quang.

Tử Tiêu và Cầu Vô Cương dường như đều rất mất mặt, thu lại khí thế, đều tự hừ lạnh một tiếng, chẳng liếc đối phương đến nửa mắt.

- Cầu Vô Cương, hai lần đại hội thông thiên trước đều là Long cốc ngươi thắng, vào trong Thông Thiên tháp chiếm không ít thiên tài địa bảo, lần này sẽ không dễ dàng cho ngươi như vậy. Còn không giới thiệu cao thủ phái ra lần này?

Ngọc Tuyết Ngưng vào chủ đề chính nói.

Cầu Vô Cương lộ ra nụ cười vô cùng tà mị,

- Cung chủ, lần này, Long cốc tôi không chuẩn bị bất cứ cao thủ nào tới.

Lời này vừa nói ra, chúng yêu của Ngọc Hồ cung và đám Ma Tu đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

- Ồ? Nói như vậy… Ngươi định buông tha?

Tử Tiêu trêu tức cười nói:

- Nhân tài Long cốc từ bao giờ lại suy yếu như vậy.

- Không không không…

Cầu Vô Cương khoát tay áo, lập tức nói:

- Bản vương tuy không có ý định phái bất cứ kẻ nào dự thi. Nhưng… Bản vương lại muốn tự mình tỷ thí cùng hai vị một lần…

Toàn bộ người có mặt, giờ khắc này bỗng trở nên yên tĩnh.

Mọi người hầu như không thể tin được, Long Vương không ngờ lại muốn thi đấu cùng Ngọc Tuyết Ngưng và Tử Tiêu!

Điều này tuy không có gì không thể, nhưng ý tứ như nào, tất cả mọi người đều rõ ràng… Long cốc, muốn đồng thời thị uy Ngọc Hồ cung và Tử Trúc Lâm!

Mặt Ngọc Tuyết Ngưng như hàn băng,

- Cầu Vô Cương, ngươi cho rằng Bổn cung gần đây chịu chút tổn thương, thì thật sự có thể bị ngươi trấn áp hả? Ngươi cũng quá hoang tưởng rồi đấy.

Cầu Vô Cương lắc đầu, cười sang sảng nói:

- Cung chủ, Bản vương chỉ là nghĩ, mỗi 60 năm đều phái vài thủ hạ so chiêu, thực sự chưa đủ nghiền, không bằng chúng ta tạo ra một ngoại lệ, tự mình động thủ…

- Bởi vì cái gọi là, sinh tử do trời định, Bản vương những năm gần đây đã sống đến có chút không kiên nhẫn được nữa. Nếu Cung chủ có thể dứt khoát với Bản cung, Bản cung một câu cũng không oán hận.

- Cầu Vô Cương! Ngươi có phải đã mất khả năng suy nghĩ không!!

Tử Tiêu xanh mặt nói:

- Ngươi biết rõ, chúng ta ba người nếu như đánh nhau ngươi chết ta sống, bất luận là người nào chết đều gây ra đại loạn trong Vạn Yêu Giới, ngươi đây là muốn làm cái gì?

- Ha ha.

Cầu Vô Cương cười to, ánh mắt như điện nói:

- Tử Tiêu, ngươi không nên quá lo lắng, nếu Bản vương cuối cùng sống sót, toàn bộ Ma Tu của ngươi để Bản vương thống lĩnh là được…

- Ngươi nói cái gì? Con rắn thôi, ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi!

Tử Tiêu không thể tiếp tục nhẫn nhịn, toàn thân bỗng nhiên phát ra chân nguyên màu tím đen nồng đặc, dường như lửa giận dâng lên, bàn tay giơ lên cao, đột nhiên chém xuống!

Một đạo đao ảnh hư không màu tím nhạt phảng phất mang theo vô số hỏa xà rừng rực nhảy lên. Trong cuồng dại, tấm lụa khoảng chừng hơn trăm trượng không hề báo trước mà phá hủy!!

Oành!!

Sóng lớn ngập trời!

Đao ảnh lửa hư không màu tím nhạt sinh ra lực phá hoại, hoàn toàn tương phản với vẻ tuyệt vời bên ngoài!

Chỉ thấy nước Thông Thiên hồ bị chém cao vài chục trượng, đập tan một hòn đảo nổi ở đó!

Một Lôi Long màu vàng kim thất phẩm nhất thời không kịp né tránh, trực tiếp bị chuathành hai đoạn!

Chỉ là một kích tùy ý, đã như dễ dàng bẻ gãy uy năng của Ma Đế cửu phẩm, rốt cục hiện ra rõ ràng trước mặt đám người Dương Thần!

Cầu Vô Cương sớm đã tránh được, cũng không bị thương tích gì. Trên thực tế, chiêu thức ấy của Tử Tiêu, nhiều lắm cũng chỉ là trình độ ra oai phủ đầu!

Đám Ma Tu còn lại là tinh thần quần chúng xúc động, hô to Ma Đế uy vũ, ngạo nghễ nhìn đánm Yêu Tu Long tộc.

- Ngọn lửa tím Ma Đao của Tử Tiêu huynh thật đúng là dày công tôi luyện nha.

Cầu Vô Cương nhe răng cười:

- Thế nhưng, chỉ chém rụng một thủ hạ không chớp mắt của tôi, cũng không tính là đạo hạnh gì lớn.

- Gấp cái gì, thơm ngọt nhất của rượu, phải chờ đến cuối cùng, chém rụng con rắn lớn ngươi để ngâm rượu, đó là việc không thể tốt hơn!

Tử Tiêu cũng đã không hề kiềm chế, lại liên tục chém ra hai ngọn lửa Ma Đao tím, đao ảnh xen kẽ ngang dọc, giống như chém nát toàn bộ Long tộc trước mắt!

Nhưng lần này, Cầm Vô Cương sớm chắn đao ảnh, một long trảo hư ảnh màu đen sững sờ đụng vào đao ảnh!

Oanh!!

Chân nguyên lực bạo liệt chấn động sóng xung kích dữ dội của hai đao, biến hai người thành trung tâm của mặt hồ, đánh văng sóng nước ra xa mấy trăm mét.

Dương Thần thấy một màn như vậy, không khỏi cảm thấy khiếp sợ đối với không gian vững chắc của Vạn Yêu Giới này.

Chân nguyên lực va chạm vừa rồi, nếu là bên ngoài giới, đủ để xé rách không gian!

Thế nhưng, trong Vạn Yêu Giới, chiến đấu Chân nguyên lực như vậy lại không đủ để ảnh hưởng đến không gian vững chắc này.

Xem ra, không gian này thật sự song song với không gian bên ngoài, điều này trong những gì được học của Dương Thần, cơ hồ là khó có thể tưởng tượng được!

Phải biết rằng, Không Gian Dị Độ chẳng qua cũng chỉ là một vết nứt không gian, mà Vạn Yêu Giới này lại là một thế giới hoàn chỉnh!

Ngọc Tuyết Ngưng lúc này sắc mặt âm trầm, yên lặng truyền âm thanh đến tai Dương Thần:

- Cầu Vô Cương hôm nay rất là kỳ lạ, ta sợ tình hình sẽ có đại biến, ngươi chút nữa nhớ kỹ phải để ý Tuệ Lâm cẩn thận, không được làm phiền đến tranh đấu của ta và hai người bọn họ.

Đúng lúc này, thân ảnh Cầu Vô Cương bỗng nhiên một trận chợt hiện, xông vào trận phía Ma Tu!

- Ngươi giết thủ hạ của ta, Bản vương cũng đến đòi mạng!

- Đê tiện!

Tử Tiêu nổi giận gầm một tiếng, rút Ngọc Tiêu ở bên hông, xoay người tà tà đánh rớt.

Bên trong Ngọc Tiêu bộc phát ra hào quang màu tím, vốn chỉ là đao ảnh hư ảo của ngọn lửa tím Ma Đạo, sau khi bị Ngọc Tiêu liên tục áp súc, ánh đao bộc phát ra, giống như giao long màu tím, uy lực xoay mình tăng thêm mấy lần!

Hiển nhiên, Cầu Vô Cương thừa cơ giết bộ hạ của mình khiến Tử Tiêu vô cùng giận dữ!

Cầu Vô Cương không dám khinh thường, rốt cuộc vẫn phải nhanh chóng né mũi đao cường lực, nhưng vẫn chém ra một long trảo, chộp tới một gã Ma Tu thất phẩm đứng gần đó.

Ma Tu đó cuống quyét khởi động vòng bảo hộ, trong nhát mắt bị phá thành mảnh nhỏ!

Tốc độ ánh sáng!

Một đạo Huyền Băng hộ thuẫn u hàn hình thành trên đỉnh đầu Ma Tu!

Phanh!!

Huyền Băng bị bắt được nát bấy, nhưng Ma Tu này cũng thừa cơ nhanh nhẹn né được một kích trí mạng!

- Quỳ Thủy?

Dương Thần thất thanh hô lên, thứ trong nháy mắt ngưng kết thành lực Quỳ Thủy kia, hắn lại vô cùng quen thuộc!

Bỗng nhiên nhìn thấy người thần bí thi triển chiêu thức ấy, người đàn ông tóc đen đeo mặt nạ trúc lúc này cũng có tật giật mình, nhìn qua Dương Thần.

Ánh mắt hai người giao tại một chỗ, phức tạp trong đó thật khó nói nên lời.

Ngọc Tuyết Ngưng dường như không có nhiều kinh ngạc, thoáng chút đăm chiêu liếc mắt nhìn hai người.

- Ha ha, lão đệ Hình Thiên, đa tạ ngươi xuất thủ.

Tử Tiêu mừng rỡ, nhìn chung không bởi vì sơ suất nhất thời của mình mà khiến Cầu Vô Cương đắc thủ.

Một đám Ma Tu còn lại lại giận không kềm được, có Tử Tiêu đứng trước làm chỗ dựa, mười mấy tên Ma Tu cũng đều phấn khích!

- Đường đường là Long Vương mà lại đánh lén! Nếu quanh minh chính đại thi đấu, tôi đây cũng không phải dễ bị bắt nạt!

Tính tình Ma Tu vốn cuồng dã, chịu áp bực này, nhất thời bộc phát ra chiến ý cường liệt!

Cầu Vô Cương lại nghi hoặc nhìn cười đàn ông đeo mặt nạ trúc một chút, vung tay lên nói:

- Tứ đại Ma Long sử, dẫn đầu tinh nhuệ Long cốc, trợ trận cho Bản vương!

- Vâng!!

Phong, Lôi, Hỏa, Thổ Tứ đại Ma Long sử, hầu như đồng thời khôi phục chân thân, hơn mười con Cự long, hướng về đám Ma Tu rít gào cắn xé!

 Trong nhấoft thờbi, Cuồng Long vũ khắjsip bầsELu rờmi, rồng gầQpcm rung trờuosi!

    Đám Ma Tu cũng không chút khách khí gọi ra tâm ma của mình, từng ngườxi đoHzỏ cảzB mắoft, uy áp Chân nguyên quay mình tăng vọt!

    Tà ma hư ảsEQnh từ trong cơ thểox Ma Tu phát ra, cầKqm trong tay binh khí quy cách, chém giết đsELám Cự long, trong lúc nhấDt thờEUKi khó hợp khó phân!

    Tử Tiêu tay cầzm Ngọc Tiêu, quơ ngọn lửa tím Ma Đao giống như quang trụ màu tím rạbch phía ngang trờXi, mang theo xu thế bẻ gãy nghiền nát, chém giết trong đKqám Long tộc tàn sát bừa bãi.

    Tu vi cửu phẩtNHm của Ma Đế này tuyệt nhiên không phảbuRi hư danh, trên danh nghĩa chỉsEw cao hơn một phẩm. Nhưng thi triểEDn ra Ma Đao cuồng bạQpco cũng đcYoủ khiến TứUm đXCạbuRi Ma Long gian nan chống đwuỡ!

    CầsEwu Vô Cương lạoHzi không biến ra nguyên hình, sau khi xé nát hai gã Ma Tu thấTzt phẩUmm, liền xông về trận doanh của Yêu tộc Ngọc Hồ cung!

    - ĐạQpci chiến như vậy, Ngọc Hồ cung lạsELi không tham dự, chẳng phảoxi đpbFáng tiếc sao?

    CầUmu Vô Cương dườmng như phát đFiên, ngưng tụ ra một long trảsEQo màu đTzen đhyánh về gã Yêu tu thấZbt phẩbm tránh không kịpbFp, lạuosi là loạFFn thành một đuosoàn máu thịTzt!

    Ngọc Tuyết Ngưng giận dữsEw, mi ngài dựng lên, mặt đoxầixTy sương lạzvznh.

    - CầsEQu Vô Cương, Bổn cung hết lầqn này đsELến lầEUKn khác không không muốn phảsEwn ứgng với ngươi, ngươi đxXây là tự tìmđVườTzng chết!

    Cửu VĩpbF thiên hồ lầzBn này thực sự bịpbF hành vi của kẻ đoxiên này chọc giận, trong hai tay áo bào bay ra hai dảbuRi lụa trắgng, giống như BạEDch xà xuấDt đLgộng, nhìn sự dẻo dai của hai dảFi lụa trắsEwng, đgggáng đZbể sửng sốt!

    Long trảbo màu đxen còn chưa tiến vào trong đzBám Yêu tuđRdcã bịHha lụa trắoxng ầofm ầLgm cắt đXCứt!

    - Các ngườHdi còn lo lắbuRng cái gì? Lên hết cho Bổn cung, giết sạqch bọn Yêu Long này!!

    Ngọc Tuyết Ngưng khiểHhan trách.

    Một đsEQám Thiên yêu lúc này mới kịahp phảTzn ứsEwng, bịsEL giọng nói nghiêm khắKqc quát, nào dám không làm, mang theo tứgggc giận cùng uất ức hóa thành đtNHạDo lưu quang, xông về trận chiến trên bầoxu trờsEwi!

    Trong nháy mắLgt, giữzBa không trung, Thiên Yêu, Ma Tu cùng Yêu Long đYVánh đsEQến hừng hực khí thế, hung ác tàn nhẫn đVộc đpbFịuosa đoHzến cực đsELiểvjsm!

    Hoa quang đxXủ mọi màu sắUmc bạaho phát, lóe ra trên không trung, tạzvzo thành pháo hoa chói mắEUKt ở Thông Thiên tháp!

    Liên tiếp, Long Lân, Yêu Vũ, Ma Tu và các loạzi máu thịt Yêu tộc, đsELều rơi xuống từ giữQpca không trung, tử thương vô số!

    Dương ThầDn cũng không tùy tiện tham chiến, hắFFn quan tâm nhấdBt chính là Tuệ Lâm có an toàn hay không, vì thếmang theo Tuệ Lâm yên lặng đzứNoXng xa bên ngoài quan sát.

    Từng đEUKợt sóng Chân nguyên đVánh vào rấcXt mạNoXnh khiến Tuệ Lâm mới chỉm Hóa Thầhyn Kỳ thấLgy khá khó chịTzu, Dương ThầQpcn tạofo ra một vòng bảtNHo vệ mới khiến Tuệ Lâm dễ chịzBu hơn nhiều.

    Dương ThầFn nhìn chiến trườvjsng đVẫm máu, trong lòng cũng hết sứNoXc nghi ngờoHz, Cầahu Vô Cương này nhìn qua cũng không thắahng đQpcược Ngọc Tuyết Ngưng, sao còn dám khiêu khích cùng lúc hai nhóm ngườzvzi Ngọc Hồ cung và Tử Trúc Lâm, thực sự là không thểX tưởng tượng nổi.

    Khiến nội tâm Dương ThầDn có chút rung mình chính là quái nhân đsELeo mặt nạLg trúc kia.

    Mặt nạvjs trúc đsEQang hiệp trợ Tử Tiêu chém giết Yêu Long bên cạEYnh. Mà cùng lúc đUmó, lạofi bảHhao vệ Tử Tiêu và em trai TửMạbuRch rấRdct thành thạKqo.

    Từ khi thấy ‘Quỳ, Dương ThầzBn càng ngày càng nhận thấgggyđEDược, công pháp của mặt nạdB trúc này… hình như… rấgt giống mình?

    Gã cũng tu luyện ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’? Điều này sao có thểcYo?

    Trên thế giới này, trừ Lam Lam đEUKược mình truyền dạsEwy cho, theo lý mà nói chỉTz có thểUm có một ngườixTi có thểg dùng công pháp này…

    Chẳng lẽ…

    Lúc Dương ThầKqn đxang miên man suy nghĩbuR, trận chiến của CầtNHu Vô Cương và Ngọc Tuyết Ngưng cũng rơi vào cao phong!

    Quanh thân CầXu Vô Cương tràn đahầEYy Chân nguyên dàyđhyặc màu đwuen, liên tục va chạbm với lụa trắLgng của Ngọc Tuyết Ngưng trên không trung, đxXột nhiên sinh ra một tiếng gầmđvjsộng trời!

    Một đoHzạoxo Chân nguyên màu đcXen lẻn vào các vịNoX trí thân thểQpcCầixTu Vô Cương, thểxX trạtNHng đTzột nhiên tăng vọt!

    Gầm gừ…

    Mấzvzy tiếng rồng gào gầXn như đDồng thờxXi vang lên!

    Một Hắmc Long chín đFFầEDu vọt lên xuấZbt hiện giữaha không trung!

    Mỗi đpbFầu rồng cực lớn không thuộc bấvjst cứFF một con rồng nào, Long Lân bao trùm toàn thân giống như kim loạEYi đxXen, hai cánh to lớn của CầFu Vô Cương lộ vẻ bấHhat đFồng với các Long tộc khác!

    - CầHdu Vô Cương, ngươi cho rằFFng hiện tạgggi biến thành diện mạTzo giao long đxáng ghê tởm này là có thểX thắoxng đvjsược Bổn cung?

    Ngọc Tuyết Ngưng xem thườtNHng cườsELi lạqnh một tiếng, quầFFn trắgbtng phía sau rốt cục bay ra chín cái đjsiuôi dài bảdBn thểXC của BạVch Hồ!

    Giống như đXCuôi hồ tuyết nhung, linh hoạEYt như đViện xà, bay lượn trên không trung làm ngườDi khác hoa cảxX mắtNHt!

    MấXCy Yêu Long bấUmt hạcYonh bịzB đoxuôi bắixTn trúng, trực tiếp chặtđHdứoxt!!

    Đáy lòng Dương ThầFFn đgggạuosi chấYVn, Ngọc Tuyết Ngưng hôm nay trong trạng thái nguyên khí bịUm tổn thương đsELều có thểah có Chân nguyên uy áp kinh khủng như thế, quảtNH thực mạQpcnhđUmến nỗi làm ngườHdi phẫn nộ!

    Chân thân chín đxXầsEwu của Cầofu Vô Cương vừa rồi còn kiêu ngạKqo không gì sánh đixTược, bịg Ngọc Tuyết Ngưng xoay ngườZbi bạQpco phát, nhấUmt thờEDi không đFấLgu lạwui đsEwược!

    Dương ThầFn đFoán rằEDng, nếu không phảwui Ngọc Tuyết Ngưng bình thườxXng vui đKqùa ầcXm ĩbuR đmã quen, sợ rằNoXng Vạzvzn Yêu Giới này đNoXã là thiên hạXC của ngườzBi phụ nữixT này!

    Rồng chín đHhaầpbFu thét lên, cũng không úy kị, ba đQpcầEUKu rồn phun ra mồi lửa mang hơi thở màu đzvzen, dịzvz hỏa này tuy không hơn thiên hỏa, nhưng liên tục chồng lên, đoHzám Yêu Tu cấQpcp bậc thấxt phẩgm bịED đvjsốt hơn nửa, toàn thân bịXC thiêu đoHzến thối rữoHza mà chết!

    Ngọc Tuyết Ngưng lại là hồn nhiên không hề sợ hãi, đpbFuôi trắng lóe ra Chân nguyên lực trắUmng buốt, đxXánh tan toàn bộ mồi lửa màu đofen này!

    Nhưng Cầgbtu Vô Cương cũng không phảcXi là mới công kích Ngọc Tuyết Ngưng, sáu đxXầdBu rồng còn lạofi từ bốn phương tám hướng phun ra long tứNoXc (hơi thở của rồng)!

    Chân nguyên cửu phẩixTm ngưng tụ thành long tứQpcc, đLgám Yêu Tu cùng Ma Tu bình thương nào có thểV dễ dàng chống lạtNHi, rấKqt nhanh liền tử thương!

    Trong nhấxXt thờpbFi, Long tộc vừa mới bịhy áp chế hoàn toàn lạNoXi chiếm đsELược thế thượng phong!

    Ma Đế Tử Tiêu trong cơn giận dữpbF, quơ Ngọc Tiêu trong tay bắgn ra ngọn lửa tím Ma Đao, đYViên cuồng chém xuống!

    Phụttt

    Long huyết bắNoXn tung tóe, một cái đsEQầZbu rồng của Cầgbtu Vô Cương bịcYo chém xuống kêu gào thảFFm thiết!

    Cũng không chờdB đbợi, phầXCn cổ của đhyầoHzu rồng kia lóe ra hắwuc quang, một đHdầxu rồng mới tinh dài ra trong chớp mắFFt!

    - Sâu rượu! Chín cái đTzầFFu này nếu không đgbtồng thờvjsi chặt bỏ, sẽ vĩEDnh viễn liên tục dài ra, ngươi phảFFi đFFánh vào tim gã!Đó mới là nguồn sinh mạjsing của gã!!!

    Ngọc Tuyết Ngưng nhắqc nhở.

    Tử Tiêu chợt bừng tỉixTnh, dữjsi tợn cườvjsi một tiếng, lắNoXc lắixTc mình xông về phía lưng CầcXu Vô Cương, giơ cao Ngọc Tiêu Ma Đao trong tay, hạsEQ xuống!!

    Chín cái đgbtầu của CầsEQu Vô Cương gầm lớn, phầixTn lưng đtNHang lóe ra chân nguyên màu đDen, màu đYVen này giống như long lân, toàn bộ đbuRược gia cố mấXy chục lầcYon!

    RầEDm rầTzm rầuosm!!!

    Tiếng nổ mạVnh vang lên liên tục, ngọn lửa tím Ma Đao va chạuosm với long lân màu đLgen, đHdánh bay thân thểm Tử Tiêu ra ngoài!

    - Gừưư… Long tâm của BảFn vương, các ngươi có thểtNH dễdàng đahánh phá sao?

    Âm thanh của Cầzu Vô Cương giống như u linh đsELến từ suối vàng, hùng hồn trầoxm thấLgp, mang theo ngạYVo mạKqn không gì sánh đbược.

    - Bổn cung còn chưa đcYoộng vài phầcXn khí lực, Cửu Đầzu Trùng ngươi đuosắgc ý cái gì…

    Ngọc Tuyết Ngưng gầjsin như mấsEwt hết kiên nhẫn, chẳng biết lúc nào, Chân nguyên lực toàn thân óng oánh đzã nồngđHhaặc gấmp bội!

    Chín cái đXCuôi Thiên Hồ kia bay múa trong không trungđdBang ngưng tụ lạZbi cùng một chỗ, quấtNHn vào lẫn nhau, co vào!

    Khi chín cái đzBuôi hội tụ thành một, đEUKỉsEQnh đHduôi hồ bén nhọn vô cùng, xông vào ngực CầEYu Vô Cương!

    Một đLgạpbFo màu trắxXng phảcXng phấzt nơi xa nhanh như thiểYVmđsEQiện vẽ ngang hư không. Trong khoảTzng khắTzc ấFy, chấFn đtNHộng của Chân nguyên lực khiến Dương ThầTzn ở xa xa quan sát sợ run!

    Mà ngay cảUm Tử Tiêu đQpcang muốn tiếp tục tấgggn công cũng bịFFmột kích lôi đUmình này làm cho ngơ ngẩofn tạsELi chỗ.

    Long lân đEUKen vàng trên ngườpbFi CầUmu Vô Cương đEDụng chạhym với đDuôi hồ, sau khi tuôn ra một mảsELnh hắxXc vụ, liền khó có thểsEQ duy trì, bõng nhiên mở to một lỗ hổng!

    - Ngao…

    Mấofy tiếng kêu thảEUKm thiết đoHzồng thờEDi vang lên, chín cáiđLgầZbu rồng gào thét, không ngừng giãy dụa co quắvjsp!

    Chín chiếc đXCuôi sau khi xuyên qua thân thểz rồng, lạxXi từđgằVng sau xông ra.

    Long huyết liều mạng chảHdy ra, rơi xuống hồ Thông Thiên, trộn lẫn với đLgám Yêu Tu Ma Tu chết trận, đhyem nước trong hồ Thông Thiên nhuộm thành màu đEDỏ!

    - Bệ hạm!!

    - Long Vương!!

    Ma Long sử còn lạbuRi và Long tộc cao cườsELng kinh hãi rống to, vẫn luôn đYVợi Cầoxu Vô Cương lấDy ra Huyết Ma long cốtđXao, không ngờ vẫn chờX hoài không thấy, đpbFã thấuosy long thểHdcủa CầsEwu Vô Cương bịwu xuyên thủng!

    CầVu Vô Cương khi xuấzvzt thân đoxã là Long tộc cườXng đixTaịixTgiống tạEDp, sình ra có chín đQpcầu. Tuy lúc đxXầEDu trong tộc luôn có ánh mắsEwt khinh thườzng, nhưng sau khi trưởng thành giànhđRdcược chức Long Vương đEUKời đDầu, đHdến nay cũng là Long Vương không thểXC tranh luận của Long tộc.

    Gã khác với Long tộc khác, cho dù bịED chặt đgầgbtu vẫn có thểFFsống lạcYoi. Nguyên nhân chính là thân thểsEL của gã cườwung đoHzạgi không gì sánh đHdược, đvjsiểm yếu duy nhấuost của gã chính là long tâm!

    Mà Ngọc Tuyết Ngưng rõ ràng từ rấvjst sớm đFã biết đEUKiểm yếu của CầVu Vô Cương, không chút khách khí mà xuyên qua long tâm!

    Tử TiểZbu đwuều một trầdBn kinh ngạVc, vốn cho rằFng gã và Cầahu Vô Cương cho dù không cườzBng hãn bằTzng cửu phẩKqm Đạuosi Viên Mãn của Ngọc Tuyết Ngưng, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều. Nhưng một màn hôm nay, Tử Tiêu mới hoảofng sợ phát hiện… bọn họ đhyã tự đXánh giá cao chính mình rồi!

    Thực lực thật sự của Ngọc Tuyết Ngưng theo bọn họ nhận thứVc, chỉHha là ngườKqi phụ nữEUK này luôn không tích cực theo chân bọn họ chơi đuosùa mà thôi!

Trên hồ Thông Thiên, phong vân đjOổi sắWWpc!

    Chín cái đifầWWpu rồng hấPIp hối, một đuôi cánh to không cách nào tiếp tục vỗ nữia, toàn bộ long thểA khổng lồ rơi xuống!

    Ầm ầSm!

    Sóng nước tóe lên cao, trên thực tế, nước hồ này đuã đOzfỏ sẫm một mảkWPnh, huyết nhục nội tạSng của đLám Yêu Tu và Ma Tu nổi lền bềnh

    Các Long tộc liên quân thấzjry CầDiXu Vô Cương bịi Cửu Vĩfmsthiên hồ một chiêu đfmsánh chết, không thểif tin đGeOược, đzjrồng thờji sinh ra cảDiXm giác sợ hãi!

    Sợ hãi này, nhữmPng cao thủ còn lạkWPi của Long tốc đjã bịPDR suy yếu chiến ý, thế tiến công cũng không còn sắOzfc bén cuồng mãnh.

    RấJRut nhanh, Tử Tiêu cùng Ngọc Tuyết Ngưng dẫn theođPDRám Yêu Tu và Ma Tu thủ hạQD của mình, chém rụng đNiám còn lạQDi của Long tộc!

    Tàn sát thành biểPAn máu khiến mùi máu nồng đaQjặc tràn ngập trong không khí!

    Đám Yêu Tu của Ngọc Hồ cung hưng phấRlPn không thôi. Bọn họ cũng không biết, thực lực thật sự của Cung chủ nhà mình đWGJã đkWPạsut tới cảmPnh giới khiến ngườJPJi ta nghe đDiXã rợn cảPIngườSi rồi.

    TấPIt cảL mọi ngườXqi đAều có thểzjr tiên đPIoán đDiXược, trong tương lai, toàn bộ VạLn Yêu Giới sẽ là Ngọc Hồ cung một mình đbộcđNiạjOi, Ma Đế Tử Trúc Lâm thực lực tương điương với CầNiu Vô Cương, tự nhiên không dám tranh đVbấVbu với Ngọc Tuyết Ngưng.

    Mà Long cốc, mấit đii CầLu Vô Cương, cho dù có cao thủ gì ẩjNPn nấWGJp cũng khó có thểj lạWLi lầkWPn nữPaGa trọng chấQn!

    Thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng hiểVbn lộ rõ ràng, cũng là vì CầkWPu Vô Cương đNjột nhiên đsuiên cuồng ép buộc, cũng chỉA có thểRR tính là CầGQqu Vô Cương gieo gió gặt bão!

    Khi tấjOt cảb máu Yêu Long nhuộm đOzfỏ Thông Thiên hồ, sau khi rơi xuống hồ, tạRRi hiện trườXqng, chỉb còn lạsui Ngọc Tuyết Ngưng cùng Tử Tiêu và mườWWpi mấmPy thuộc hạPDR Yêu Tu Yêu Ma.

    Đám còn lạmPi này, không ai không phảQi cao thủ bát phẩrQm trở lên, nhưng Chân nguyên lực đluều bịDv hao tổn tới bảkWPy tám phầNjn, muốn tiếp tục gây chiến cũng không có khảfms năng.

    Toàn bộ hiện trườNjng, ngoạmPi trừ Ngọc Tuyết Ngưng và TửTiêu nội công thâm hậu, còn có vẻ thảjnh thơi chỉzjr còn lạii Dương ThầOzfm và ngườji đDveo mặt nạS trúc không tiêu hao bao nhiêu Chân nguyên lực.

    - Xem ra, sau hôm nay, lịaQjch sử tạXqo thế chân vạDvc của VạXqn Yêu Giới này, sắRlPp phảjOi viết lạmSi rồi.

    Tử Tiêu nhìn Ngọc Tuyết Ngưng mặt không đrQổi sắJPJc, cườpiji khổ nói.

    Ngọc Tuyết Ngưng thu hồi chín chiếc đPaGuôi hồ ónh oánh, trong mắDiXt nhẹ chảmSy qua sự ngờJRu vực, nhìn xác rồng chín đOzfầfmsu trồi trên hồ nước, dườWGJng như đPang suy nghĩmP cái gì.

    - Cung chủ, hôm nay Long Vương đeDVã chết, không bằaQjng thuộc hạzjr dẫn dắAt tộc ban, đjOi vào Long cốc huyết tẩsuy, đaQjoạzjrt lãnh đXqịWGJa Long cốc cho Cung chủ?

    Tiến lên chờsu lệnh chính là Thanh Loan.

    Ngọc Tuyết Ngưng lắDiXc đifầuu,

    - Việc này có đOzfiểDiXm cổ quái, CầmSu Vô Cương theo lý thuyếtđSều không phảAi tên lỗ mãng. Thông Thiên tháp sắWWpp mở ra, làm chuyện chính trước đsuã.

    - Thông Thiên tháp tự nhiên do Ngọc Hồ cung chúng ta chiếm lĩvnh, đuTạGeOi hội Thông Thiên hiện nay cũng không cầPaGn tiếp tục nữDva chứi.

    Thanh Loan quét mắift nhìn đeDVám Ma Tu nói.

    Các Ma Tu lòng đSầVby căm phẫn, nhưng Chân nguyên hao tổn lượng lớn, giận mà không dám nói gì. Bọn họ đjều rõ ràng, Tử Tiêu đuTứuTng điầDvu cũng không phảji đjối thủ của Ngọc Tuyết Ngưng, chỉVb có thểGQq nhườNing đGeOám Yêu Tu này.

    Ngọc Tuyết Ngưng cũng lộ ý cườmSi kín đuTáo, quyến rũ,

    - Như vậy sao đAược, đpijấNju vẫn là phảbi đifấPAu, Ngọc Tuyết Ngưng ta không phảrQi là thứb đPAộc đaQjoán ngang ngược gì, Vạbn Yêu Giới ai tới tranh hùng cũng không liên quan gì tới Bổn cung, chỉOzf cầPaGn chớ chọc đWGJến Bổn cung là đNjược rồi.

    - KhoảLng cách đNjến lúc Thông Thiên tháp mở ra cũng còn khoảPng một nén nhang thờPIi gian, nếu rắvn của Long cốc hôm nay đPIều chết hết rồi, vậy thì đPIểDiX Dương ThầrQn cùng vịv Hình Thiên huynh này tỷ thí một trận. Ngườzjri nào thắPaGng, bên đQó có quyền tiến vào Thông Thiên tháp.

    Mọi ngườPDRi không hiểuTu Ngọc Tuyết Ngưng cuối cùng là muốn làm cái gì, nhưng nếu bà ta đNjã nói như vậy, cũng chỉpijcó thểb ngoan ngoãn nghe lệnh.

    Dương ThầXqn thật ra lạJRui có hơn nửa phầDvn suy đioán, bà ta có khảQ năng cũng giống mình, nhận thấfmsy Hình Thiên này có khảPDR năng tu luyện ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’.

    Trước mặt, Hình Thiên cũng không từ chối, vọt lên không trung, ánh mắit tập trung trên ngườPDRi Dương ThầqFn.

    Từ ánh mắift của Dương Thầifn có thểQD thấuTy vài phầrQn ý vịNjchờrQ mong, đQồng thờQi lạNji phát ra cảNim xúc cổ quái, cũng phiêu phiêu bay lên, giằjOng co với Hình Thiên.

    Trong khi đJRuội ngũ hai bên nín thở, hai ngườbi dầPIn qua thờSi gian ngưng tụ hàng loạRlPt đifạbi lượng Chân nguyên, mà các loạWWpi khí tứkWPc uy áp… không ngờGQq không gì sánh đPược!

    Bùm

    Một đXqoàn Nam Minh Ly hỏa đmSỏ thẫm bốc lên trên tay Dương Thầjn, nhiệt đjOộ cao sáng quắOzfc khiến không ít Yêu Tu tới gầaQjn đPều nhượng bộ lui binh.

    Hình Thiên không đuTộng, trên tay nổi lên quầkWPng sáng màu xanh da rờQi, chính là lực của Quỳ Thủy.

    Hai ngườJPJi không nói một lờji, nhìn nhau một hồi, bấfmst ngờeDVphát đLộng tiến công!

    Ầm!!!

    Một tiếng nổ mạeDVnh dữjNP dội đkWPánh văng ra từ trên không trung, trong chớp mắkWPt, hai ngườPi ở trên bầzjru trờVbi giao chiến thành một đPoàn!

    Màu đjOỏ thẫm của Ly Hỏa và màu xanh da trờOzfi của Quỳ Thủy lượn lờP bên cạjnh hai ngườWWpi, hồng lam xen kẽ bên trong, quyền cước của hai ngườuTi cũng đvụng vào nhau, phát sinh chấun đLộng kịNich liệt!

    Hai ngwòi cũng không tổn hao nhiều Chân nguyên lực lắlum, đPaGơn giảfmsn dùng phương thứrQc trực tiếp và nguyên thủy nhấRlPt tiến công, với Chân nguyên hộ thểWGJ của Thiên hỏa và Huyền thủy, dùng công phu quyền cước.

    Khi sứmPc mạQDnh đjạit đzjrến nhấPt đGQqịifnh, đPAối mặt với đRRối thủ không kém bao nhiêu, tính tuyệt đVbối của đLánh giáp lá cà, chính là dễ dàng dùng thủ đPaGoạWLn phân cao thấQp.

    Yêu Tu cùng Ma Tu nhìn tới nhập thầQDn, cũng âm thầNjm kinh tâm, hai ngườWGJi này dùng công pháp gì, ngay cảPI Thiên hỏa và Huyền thủy cũng có thểuT tùy ý khống chế?

    Dương ThầLn một ngườfmsi bay liệng, một đjNPạrQo Tam Muội chân hỏa màu bạPch kim bỗng nhiên lộ ra!

    Hình Thiên song chưởng vừa đAỡ, tạGeOo ra Minh Thủy hộ thuẫn hắjc lam cảDiX ngườui, đsuồng thờuTi dập tắJRut Tam Muội chân hỏa, phá quyền ra, đqFồng thờrQi chém ra một Tam Muội chân hỏa!

    Cuồng mãnh bá đaQjạPo đSích thực xẹt qua tai Dương ThầOzfn, Dương ThầPIn vung ra một cây roi Chân hỏa, hướng về phầOOkn eo Hình Thiên!

    Ầm!

    Một đPDRạmPo chân hỏa nổ bùng trên ngườfmsi Hình Thiên, làm vỡ nát cây roi trên tay Dương Thầzjrn, một đGQqấPm trực diện hướng về phía Dương Thầfmsn!

    Dương ThầOzfn căn bảPIn lườeDVi tránh né, quanh thân đQột nhiên dấNjy lên mồi lửa màu máu, như một đRlPóa Hồng Liên màu máu nở rộ trên không trung!

    - Nghiệp Hỏa?

    Hình Thiên vội vàng tách ra, thấPAt thanh hô lên phía sau Dương ThầuTn.

    Gã nếu tiếp tục tiến công vào, tấvt nhiên thầAn hồn sẽ phảWGJi chịqFu nỗi khổ bịjO bỏng, vì thế phảPIi nhanh chóng thu tay lạlui.

    Mà nghe thấRlPy giọng nói đRRó, Dương ThầPAn bỗng nhiên hoàn hồn, viền mắDiXt nổi lên chút sắNjc hồng, lạkWPi có chút ướt át trong mắPAt…

    - Âm thanh này… là… thật sự là chú sao? ĐạQDi thúc?

    Dương ThầGeOn kinh hô, trái tim đJRuập đNjiên cuồng, cơ hồ không thểuT tin đjNPược tai mình!

    “Hình Thiên” rốt cuộc lộ ra âm thanh vui sướng, yên lặng tháo mặt nạA xuống, lộ ra khuôn mặt hơi tục tằvng nhưng tao nhã.

    Dương Thầun như bịWWp đSiện giật, khuôn mặt này, từ sau khi hắun chín tuổi, đJPJã mấVby mươi năm chưa từng gặp lạlui. Nhưng dù vậy, vẫn luôn khắjOc vào chỗ sâu trong nội tâm mình, mang theo cảXqm ơn vô hạin.

    Trước khi quay lạpiji Hoa Hạik, nếu như nói có ngườpiji nào đQó có thểL làm Dương ThầjOn cho rằPaGng là trưởng bối khiến mình có thểGeO tôn kính, đXqó chỉGQq có thểrQ là ngườzjri đVbàn ông trước mắDiXt này… Tống Thiên Hành!

    - Hình Thiên… Thiên Hành… ha ha… ha ha…

    Dương ThầNin ngây ngốc nở nụ cườlui, không hề giữPDR kẽ, giống như đJPJứJPJa trẻ đQmWược cho kẹo,

    - ĐạmPi thúc… là chú… thật sự là chú…

    Tóc đkWPen giương nhẹ, con ngươi Tống Thiên Hành cũng lộ ra vẻ từ ái chưa từng hiểNin hiện, nhìn ngườQi trước mắPaGt đNjã trưởng thành, không có bấpijt kỳ danh phận thầJPJy trò, nhưng lạpiji là ngườQi thanh niên mình truyền thụ thầNjn công.

    - Tiểluu tử… cháu tốt lắjOm… rấut tốt….

    Tống Thiên Hành liên tục nói vài tiếng “Tốt”, các loạQmWi ý tứPIhàm xúc, chỉaQj có chính ông ta mới rõ ràng nhấRRt.

    Các loạJPJi Ma Tu Ma Yêu đkWPều lộ ra vẻ kinh ngạJPJc nhìn hai tu sĩPA loài ngườWLi kia. DĩJPJ nhiên là biết đLược, hình như còn có tình nghĩba quen biết gì gì đPDRó, thảmSo nào dùng công pháp đQmWều cổ quái giống nhau.

    Tử Tiêu và Ngọc Tuyết Ngưng sớm đNjã đkWPoán trước, lạeDVi không hề đOzfi làm phiền đaQjôi bạPDRn nhiều năm nói chuyện.

    Nhưng Thanh Loan ở bên cạPnh lạLi hỏi Ngọc Tuyết Ngưng,

    - Cung chủ… đJRuây cuối cùng tính là ai thắjOng?

    Ngọc Tuyết Ngưng bấjOt đDiXắifc dĩS liếc nhìn thủ hạPDR một cái,

    - Còn phảLi hỏi sao, Hình Thiên chỉQmW lĩqFnh ngộ đsuến lực Minh Thủy, Dương ThầWLn lạifi đsuạmSt đPAến Nghiệp Hỏa cao hơn, đQmWương nhiên là chúng ta thắqFng.

    - Ờ…

    Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thực ra rấLt đJRuểi ý kết quảQmW chiến đPấLu đjểRR vào Thông Thiên tháp.

    Lúc này, Dương Thầjn vô cùng vui mừng, vội vàng kéo Tuệ Lâm qua, giới thiệu với Tuệ Lâm:

    - Em này, đjây là sư huynh của bà em, sư bá Tống Thiên Hành của em, nhìn thấGeOy ngườVbi thật rồi, còn không mau gọi.

    - A?

    Tuệ Lâm kinh ngạPIc cườQDi toe toét, Dương Thầikn đRRương nhiên không gạAt cô, nhanh chóng cung kính gọi,

    - Chào Tống sư bá!

    Tống Thiên Hành duỗi tay vỗ vỗ vai Tuệ Lâm, vui mừng nói:

    - Vân MiểPAu không dễ dàng, cha mẹ cháu chết sớm, cô ấfmsy nuôi đmSứeDVa trẻ như cháu lớn thành từng này, nhìn rấaQjt xinhđmPẹp… Là sư bá năm đPaGó u mê không chịNju tỉzjrnh ngộ, mới khiến Thục Sơn suy yếu, cháu nếu có cơ hội ra ngoài với Dương ThầRRn, thay sư bá nói lờji xin lỗi với bà cháu!

    - ĐạWGJi thúc… chú… LờXqi này là có ý gì.

    Dương ThầmPn lúc này sau khi vui vẻ, trong đqFầQu tràn đGeOầfmsy nghi ngờGeO, có chút không biết bắPaGt đQmWầAu nói từ đXqâu.

    Tống Thiên Hành cũng không ngăn Dương Thầun lạXqi, êm tai nói:

    - Cháu đJPJừng vội hỏi, đAểlu chú nói, chú vì sao lạPi biến mấSt, lạPAi vì sao xuấsut hiện ở đuây…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuan