Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu Tử bị cảnh sát bắt lên xe đang ngồi thì đột nhiên nghe thấy hai cảnh sát nói về chuyện Kim Winter có thai, anh ta khó hiểu nhìn về phía Yu Karina và Kim Winter.

Cái người phụ nữ đó có thai rồi sao?!

Hầu Tử nhìn chăm chăm về hướng hai người họ, nhìn Yu Karina và Kim Winter vẫn cứ hôn dính lấy nhau như cũ, đầy tức giận, anh ta nghiêng đầu nhìn thấy súng dắt ở eo của cảnh sát.

Anh ta ngay lập tức rút nó ra, nhắm thẳng hướng bụng của Kim Winter mà bắn.


Ngay khi phát súng đầu tiên nổ ra, cảnh sát bị dọa cho cúi đầu xuống, Yu Karina thì theo phản xạ có điều kiện mà đứng ra che chắn cho Kim Winter, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.
Tiếng súng nổ liên tục bốn năm lần.

Đến khi Hầu Tử bị chế phục, Kim Winter mới phát hiện, người phụ nữ đang che chắn cho cô ấy người đẫm máu.

Đôi mắt cô ấy mở to ra, thế giới xung quanh cô ấy như không còn bất cứ tiếng động gì.


Cảnh sát chạy đến, có ai đó đang điên cuồng hét gì đấy bên tai, Hầu Tử bị cướp súng, rồi bị cảnh sát đè nằm xuống đất.

Có ai đó túm lấy cô ấy, rồi hét lên cái gì đó.

Kim Winter ngơ người ra, đôi mắt thất thần nhìn Yu Karina, chị vẫn mỉm cười, môi mấp máy nói cái gì đó, "Ngoan, đừng sợ".

Nhưng cô ấy chẳng nghe thấy gì cả.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Hòa lẫn với máu.

Thế giới xung quanh cô ấy xoay chuyển, cô nhắm mắt lại ngất đi.

Cả thế giới thu nhỏ lại thành một khung cảnh cực nhỏ.


Chị nằm trong vũng máu, cô nằm cách chị không xa, xung quanh là tiếng la hét của cảnh sát và tiếng còi hú, Hầu Tử bị giữ nằm dưới đất phát ra nụ cười kinh tởm vui vẻ.
Sau khi quay xong cảnh này.

Kim Mẫn Đình trốn trong nhà vệ sinh khóc rất lâu, cảm xúc của cô có chút không thu lại được.

Tất cả những người khác đã hoàn thành công việc, cô vẫn đang khóc.

Khóc rất đau khổ.

Lưu Trí Mẫn cũng đã thay xong quần áo và đi đến, đến cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng khóc đau khổ của cô.

Chị đi vào, Kim Mẫn Đình giật mình che miệng lại, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, nhưng lại phát hiện ra tiếng bước chân không đúng lắm, nó đi thẳng đến chỗ cô mới dừng lại.

Cô khẽ nói: "....Có người".

Chị mỉm cười giơ tay lên gõ cửa.

Kim Mẫn Đình khịt mũi, lại nói, "Có người".

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại.

Kim Mẫn Đình không thể nhịn nổi liền mở cửa và nhìn thấy ảnh hậu đang đứng bên ngoài.

Cô giật mình trợn tròn mắt,"....Ảnh hậu, phòng này có người rồi".

Chị nghiêng người đi vào trong, Kim Mẫn Đình kinh ngạc lùi lại, "Chị...".

Lời còn chưa nói hết, đã bị chị đè vào vách ngăn và hôn rồi.


"Ừm..." Kim Mẫn Đình giơ tay muốn đẩy chị ra, cửa còn chưa đóng lại, cô sợ sẽ có người đi vào và nhìn thấy họ, cả người cô run lên.

Chị thò tay vào, xuyên qua đồ lót đang che chắn vú của cô, những ngón tay tiến thẳng vào sờ nắn núm vú của cô.

Kim Mẫn Đình thở hổn hển."...Ha...A.....".

Cô mím môi không dám kêu to thành tiếng, chị liền cúi xuống hôn lên môi cô, chặn hết tiếng rên rỉ trong miệng cô.

"Ổn hơn chưa?" Chị hôn xong, thu tay lại, vỗ nhẹ vai cô.


Lúc này Kim Mẫn Đình mới ý thức được, chị là đang an ủi cô.

Chỉ là....tại sao lại dùng cách này an ủi.

Kim Mẫn Đình đỏ mặt muốn chết.
"Ngoan, quay về trước đi, chị có chút chuyện". Chị lại hôn lên môi cô, dịu dàng thì thầm vào tai cô, "Tắm rửa sạch sẽ đợi chị".

Kim Mẫn Đình đỏ mặt tía tai cúi đầu, chị sờ tai của cô, rồi quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro