Chương 4: Những Cuộc Mưu Sát, Tai Nạn Và Lời Than Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa bé đã lớn lên rất nhiều và cuối cùng đã có thể đi lại được.

Lần này, số cùm xích trên chân phải của con bé đã giảm xuống còn một. Nhưng đổi lại, sợi xích dày lên gấp đôi, nên chúng tôi khó có thể trốn thoát được dù gì đi nữa.

Cái cách mà đống kim loại thô không cân xứng trên người con bé trông như biểu tượng của nỗi ám ảnh tên nam nhân đó làm tôi cảm thấy kinh tởm.

Nếu thật sự không muốn con bé chạy trốn, vậy thì có nhiều cách tốt hơn rất nhiều. Thật lòng, tôi không hiểu hắn ta suy nghĩ như thế nào.

Gần đây, bởi vì đứa bé trông như có thể hiểu được những từ đơn giản, tôi thường thấy con bé trao đổi vài lời với người đàn ông.

Còn về phần tôi, tôi vẫn chưa hiểu một chút gì hết. Vậy mà con bé có thể học được cách nói trong căn phòng trống rỗng này, khả năng học hỏi của một đứa trẻ thật đáng kinh ngạc.

Dù vậy, đến bây giờ vẫn chưa có bất kì mối nguy hại trực tiếp nào. Nhưng gần đây nó lại khác biệt.

Ngay khi tôi chú ý có ai đó tiến vào đúng lúc đứa bé vừa mới rơi vào giấc ngủ, dao phi đến, hỏa thuật bắt đầu phát tán, các vụ ám sát liên tục diễn ra. Cũng nhờ những vụ việc này mà tôi không thể học ngôn ngữ được.

Phép thuật do thám luôn luôn được kích hoạt và rào chắn trông đang làm rất tốt, vậy nên nhiêu đây chưa thành vấn đề.

Tôi đoan chắc những vụ việc trên xảy ra bởi vì ông ta chú ý thấy tôi sử dụng phép thuật. Nhưng có một khoảng cách lớn giữa việc tôi sử dụng phép thuật trước mắt hắn ta và thời gian diễn ra mấy vụ ám sát, vậy nên nó không liên quan - tôi nghĩ vậy.

Mặc dù tôi có nói không thành vấn đề, có vài lần những cuộc tấn công nhiều đến nỗi tôi cần phải thay thế rào chắn không ngừng nghỉ, vậy nên cũng có lần tạn cạn kiệt ma lực.

Kể từ lúc đó, tôi cố gắng giảm đến mức tối thiểu lượng ma thuật sử dụng.

Quan trọng hơn, sau mỗi đợt, tôi liên tục thấy tên nam nhân tiến vào và nhảy trong vui sướng khi thấy đứa bé không bị tổn hại.

Tôi không thể hiểu được ông ta đang nói gì nhưng nhìn thấy hắn rít lên với một giọng kì lạ và đôi mắt mở to cùng với cái miệng bị biến dạng thành một nụ cười điên loạn rất đáng sợ, thế nên tôi chỉ cầu cho hắn phản ứng bình thường lại.

Và sau những vụ việc ấy, hắn không di chuyển con bé đi đâu khác vậy nên tôi chắc rằng ít nhất hắn ta có liên quan đến mấy vụ trên. Dù vậy, hắn ta không có vẻ muốn con bé chết. Trái lại, hắn khá hài lòng khi thấy con bé vẫn còn sống.

Nghĩ như vậy, có lẽ tên nam nhân đang kiểm tra đứa bé.

Có lẽ hắn nghĩ con bé đặc biệt hay gì đó và theo một cách nào đó, thì đúng vậy. Nhưng nếu tôi không có ở đây, con bé sẽ chết.

Trong trường hợp đó, liệu hắn ta có làm như vậy vì tính đến việc tôi tồn tại? Dù vậy, lí do con bé được bảo vệ là bởi vì tôi may mắn sử dụng được phép thuật, vậy nên tôi không chắc hắn ta có biết. Đứa bé sẽ vô dụng nếu không thể làm được thế này?

Hay là có một lí do hoàn toàn khác? Tôi không biết nhưng dù có là gì, tôi không nghĩ tôi sẽ tha thứ cho hắn.

Kết thúc khúc ca hàng ngày, con bé rất thích thú và sau khi đã chìm vào giấc ngủ, tôi một lần nữa cảm nhận được một sự hiện diện lạ thường và tập trung vào nó.

Tôi cảm thấy nó ở trong căn ngục đối diện chúng tôi. Ở góc phòng đó, tôi cảm nhận được ma lực.

Sự hiện diện này khá là, mỏng. Là thứ được viết lên mặt đất sao?

Có thể nó là thứ được gọi là ma trận. Và trong khoảnh khắc bị quẫn trí, tôi cảm nhận được vô số thứ xuất hiện từ ma trận.

Một tăng lên hai, hai lên bốn, bất ngờ bò ra. Mỗi con có kích thước nhỏ nhưng khi chúng di chuyển cùng nhau sẽ trở thành mối đe dọa.

Hiển nhiên, chúng đều xông vào ngục tù của chúng tôi. Tôi ngờ rằng đây là một trong những đợt tấn công hằng ngày nhưng khác nhau về quy mô.

Những thứ đó tiến đến gần, rít lên trong khi lao vào chúng tôi.

Tôi có nghi ngờ từ âm thanh, nhưng xác nhận lại bằng do thám, chúng là một bầy chuột. Như một cơn sóng, một cơn lũ ngập tràn căn phòng và bắt đầu cắn xé mọi thứ bên trong không phân biệt.

Chiếc giường bằng đá, những bức tường, sàn ngục, sợi xích, chiếc cùm, và tất nhiên... cả con bé nữa.

Tôi không biết lũ chuột nguy hiểm đến mức nào ở thế giới này nhưng chúng không trông như có thể cắn được đá và thép. Dù vậy, chúng vẫn có thể để lại một vết mẻ lên nó, vậy nên nếu con người bị cắn sẽ bị thương và nếu có quá nhiều vết cắn, chúng ta hầu như sẽ chết.

Mặc dù con bé đang bị tấn công nhưng do rào chắn đang được kích hoạt, bây giờ sẽ không có vẫn đề gì. Ma lực của tôi là thứ duy nhất cạn kiệt dần.

Sau một hồi, đám chuột bắt đầu cắn xé lẫn nhau.

Do con bé đang ngủ, nên tôi không thể thấy được, nhưng vì đang dùng phép do thám, tôi có thể biết được rõ ràng mọi chi tiết.

Tệ nhất là mùi của thịt và máu trôi nổi khắp căn phòng.

Thêm vào đó là tiếng la hét của lũ chuột chết, đây cứ như cảnh tượng ở địa ngục vậy. Nó không tốt cho tinh thần của tôi một chút nào.

Một lúc sau, đám chuột bất ngờ biến mất. Cũng có khả năng là do phép thuật, hiện tại thì tôi chỉ có thể đoán được như vậy.

Nó căng thẳng hơn tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi mừng là con bé đã không tỉnh dậy.

Trong khi suy nghĩ, nhận thức của tôi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

*

Một ngày nọ, một thứ trông như ấu trùng gián khổng lồ được đưa đến.

Không giống lũ chuột, chúng không thật sự cắn. Nhìn một con thôi là một chuyện, nhưng hình ảnh một đám đang lúc nhúc xung quanh cũng đủ để khiến người ta ngất xỉu.

Và hơn thế nữa, trông như chúng đang tìm khoảng trống để chen vào, ngọ nguậy hướng xuống dưới.

Nếu ném một người vào đó, chúng chắc chắn sẽ chui vài không chỉ mỗi miệng, và nếu là một cô gái, không ai biết chúng sẽ làm gì cả. Thật sự, tôi không chắc hắn ta xảo quyệt hay đơn giản là ác độc cả, nhưng thật mừng là tôi đã học cách sử dụng rào chắn.

Nhưng một ngày khác nữa, đã có chuyện xảy ra.

Lại thêm một đám nữa kéo đến. Cảm giác như đang mắc phải hội chứng sợ lỗ  vậy và trong tôi đang có sự thôi thúc đẩy mọi loại côn trùng đến bờ tuyệt chủng.


Một đám sinh vật tám chân nhảy khắp xung quanh, có vẻ lần này là nhện.

Chung xông thẳng đến căn ngục và cắn hết mọi thứ như lũ chuột nhưng nếu có nhiêu đó thì vẫn ổn. Nhưng thứ bị cắn trông như đang tan chảy, có vẻ là độc.

Bởi vì con bé đang nhắm mắt, tôi không thể thấy bất cứ thứ gì, nên nếu tôi chịu được cảm giác kinh tởm đang sôi sục trong bản thân thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Hoặc tôi nghĩ vậy, bỗng nhiên ánh sáng chiếu vào mắt tôi.

Bất ngờ trong tầm nhìn, tôi nhìn thấy chân lông, mắt đỏ và cơ thể kinh rởm của nó.

Sau đó tôi nghe được một âm thanh khó chịu.

Hàng loạt cặp mắt nhìn về phía chúng tôi và bắt đầu chớp. Bởi vì bị chặn bởi rào chắn, tôi không cảm nhận được chúng và biết rằng nó ổn, nhưng rồi lại nhận ra chuyện gì đảng xảy đến với chúng tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn đến tận lõi.

Trước mắt tôi là hằng hà sa số là nhện. Tôi chắc có hàng ngàn con đang bò lauc nhúc ở đây.

Thật kinh tởm.

Thật kinh tởm.

Thật kinh tởm.

Dù tốt hay xấu, đứa bé cũng cảm thấy gớm ghiếc và lập tức đóng chặt mắt, nhưng giờ đây, con bé lại run rẩy trong lo sợ.

Để làm sao nhãng con bé dù chỉ một chút, tôi ru con bé vào giấc ngủ. Nhưng đang hát ru trong khi bị vây kín bởi lũ nhện đang bào mòn tinh thần của tôi.

*

Con bé đã lớn lên nhiều và trông như một đứa trẻ năm tuổi.

Mỗi ngày, tôi dành thời gian để hát và cố giao tiếp với con bé và gần đây, con bé chắc chắn nhảy theo.

Con bé dứt khoát là đã nhảy theo nhịp. Và theo cách thay đổi điệu nhảy để phù hợp với bài hát, con bé rất tài năng.

Có lẽ tôi trông rất mê mẩn, nhưng nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương nhảy theo nhịp của bài tôi hát khiến tôi hạnh phúc, thật là đáng yêu.

Về phía phép thuật, tôi cũng có tiến bộ.

Lần này tôi tập trung vào giữ gìn lượng ma lực và bây giờ ngay cả khi tôi liên tục sử dùng phép do thám, cũng không cạn kiệt ma lực và miễn là rào chăn của tôi không hoàn toàn bị phá hủy, tôi có thể sữa chửa nó không ngớt.

Nhờ đó, dạo gần đây chiều hướng tôi bất tỉnh do dùng qua nhiều ma lực đã giảm đáng kể.

Nếu phải tự tả thì tôi khá tài năng. Nhưng mặt khác, tôi cảm giác như bản thân không thể dùng được phép chữa trị.

Khó để miêu tả, nhưng tôi nghi rằng mình đã dùng hết tất cả tài năng về phép thuật vào rào chắn và do thám. Mặc dù nếu nghĩ về những thứ đã xảy ra, nó không thành vấn đề.

Dù vậy, không quan trọng tôi bảo vệ con bé nhiều như thế nào, tôi tuyệt đối không thể ngăn được những vết thương do tên nam nhân đó, nó thật sự rất tệ cho tinh thần tôi.

Bởi vì bây giờ con bé dựa vào dinh dưỡng từ thwus chất lỏng bí ẩn đó, tôi không thể làm khác được. Và dù cho hắn ta có chữa lành cho con bé mà không để lại dấu vết gì, thật bực mình.

Từ đầu, rất là phiền phức cho hắn ta khi phải cho con bé ăn kiểu này.

Ngoài điều đó ra, mọi thứ đều ổn. Tuy nhiên, có lẽ là do tôi quá tự phụ.

Tai nạn đó, bất ngờ xảy đến.

Ngày nọ, cùng với thứ chất lỏng bí ẩn hằng ngày, tên nam nhân mang theo một chiếc lọ khác cùng với một thứ chất lỏng khác với bình thường.

Vào giờ "ăn", giờ kinh tởm hằng ngày. Và do các giác quan của chunga tôi được liên kết, tôi cũng cảm nhận được nỗi đau.

Nhưng vào hôm đó, trước khi cho ăn, tên nam nhân có một cuộc trao đổi dài với đứa bé.

Đâu đó trong thâm tâm rôi mong rằng giờ ăn kinh tởm đó sẽ kết thúc hôm nay. Nó không xảy ra, tuy nhiên hắn ta lại xé nát bộ quần áo của con bé và vung con dao về phía cái bụng mềm mại, trắng trẻo của con bé.

Ai cũng nghĩ tôi sẽ quen với việc bị cắt sâu đến nỗi gần như có thể thấy nội tạng nhưng chẳng thể làm gì ngoài phẫn nộ trong đau đớn.

Sau khi đổ vào vết thương và chữa trị như bình thường, hắn ta rạo rực đưa tay đến phần chân con bé.

Bình thường thì hắn sẽ mặc đồ cho con bé rồi bỏ đi, vậy nên tôi nghi hắn lại lên kế hoạch sử dụng vài thứ thuốc lạ lần nữa. Trong chốc đó, hắn ta lấy ra chai chứa khác đã mang theo và đổ thứ chất lỏng nhầy nhụa lên phần dưới cơ thể con bé và ngond tay hắn.

Có dự cảm không lành, tôi định bảo vệ con bé nhưng vì hắn ta đang chạm vào cơ thể, tôi sợ rằng hắn có thể phát hiện ra tôi và do dự.

Chỉ là một chốc do dự. Nhưng để hắn ta hành động, nhiêu đó là đủ.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó tiền vào ở phần dưới, đau đớn bao trùm lấy tôi.

Nó khác với nỗi đau do dao cắt mà tôi cảm nhận đến giờ. Như thể nội tạng của tôi bị đâm thủng và tôi gần như la hét toáng lên. Ngay cả khi cố gắng dùng phép thuật, tâm trí tôi trở nên trống rỗng và không thể kích hoạt được.

Thứ là lùng đó là bàn tay của hắn ta tiến sâu vào bên trong không kháng cự. Và với sự háo hức, hắn bắt đầu thu thập chất lỏng màu đỏ chảy ra, bằng chứng của sự đau đớn trong một đồ chứa giống như ống nghiệm của hắn.

Tôi sửng sốt suy nghĩ, đây là địa ngục sống, khi tôi cảm nhận được sự điên loạn đến từ ánh nhìn dòng máu đỏ tươi âu yếm của hắn.

Không lâu sau, hắn mặc quần áo cho con bé và vội vã chạy ra khỏi căn ngục.

Bị bỏ lại, con bé nhìn hắn rời đi mà không có bất kì cảm xúc nào trong đôi mắt ấy. Tuy nhiên, tôi không có đủ sự điềm tĩnh để lo lắng về con bé bây giờ.

Tâm trí bàng hoàng, trống rỗng của tôi bắt đầu hoạt động trở lại và tôi ngay lập  tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Cùng lúc đó, việc tôi không thể bảo vệ con bé bắt đầu nhanh chóng đè lên lương tâm tôi.

Nhìn lại, lí do hắn ta trao đổi trước khi cho ăn là để giải thích cho con bé về điều này.

Nói cách khác, nếu tôi hiểu được dù chỉ một chút ngôn ngữ của thế giới này, tôi đã có thể tránh được điều đó xảy ra.

Ngay từ đầu, nếu tôi không do dự lúc trước đó, nó rõ ràng cũng sẽ không xảy ra.

Tôi không thể bảo vệ con bé. Sự thật duy nhất này đè lên tâm can tôi nặng nề.

Ngay lúc này, con bé trông vẫn ổn, nhưng là do con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vì mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn, con bé sẽ không biết nỗi đau này có ý nghĩa như thế nào.

Một khi học được trong tương lai, liệu con bé sẽ tuyệt vọng? Chỉ nghĩ về nó khiến tôi lo lắng.

Đồng thời, phần điềm tĩnh đâu đoa teong tôi bắt đầu cất lời.

-Lo lắng? Ngươi chỉ không muốn con bé trách mắng người.

-Ngươi chỉ đang lờ đi việc lỗi lầm của ngươi đã gây ra mọi việc.

-Sao ngươi chẳng bao giờ học hỏi được vậy? Tại sao ngươi lại do dự?

-Chỉ bởi vì có thể dùng được một ít phép thuật, không phải ngươi đã trở nên quá kiêu ngạo rồi sao?

-Nếu điều này khiến con bé gặp rắc rối trong tương lai, tất cả là lỗi của ngươi.

Tôi biết. Tôi biết, nhưng tôi không thể dừng nó lại được.

Tôi không thể làm gì, tôi đã không làm gì, tôi không muốn chứng kiện thực tế.

Ngay cả khi nhận lỗi, trinh tiết của con bé sẽ không bao gườ quay lại. Nếu con bé trở nên sợ đàn ông vì vụ việc này, con bé sẽ sợ hãi cả một nửa thế giới.

Nếu con bé có được một chút bình yên, người là đàn ông, như tôi, sẽ không thể nào biết được.

Và chính xác bởi vì tôi không biết, rằng tôi muốn bảo vệ con bé ngay từ đầu.

Những suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại, nguyền rủa tôi mỗi lần.

『Tớ.... xin lỗi.』

Bằng một giọng chỉ con bé có thể nghe thấy, tôi tạ lỗi. Ngay cả khi tôi biết rằng nó là vô nghĩa, ngay cả khi tôi biết là cho lòng tự trọng của tôi, tôi chỉ là không thể chịu được.

Bởi vì tôi thậm chí còn không có cơ thể để khóc.

Tôi chỉ tiếp rục tạ lỗi.

Ta xin lỗi. Tha thứ cho ta. Lần tới, ta chắc chắn sẽ bảo vệ được con.

Tôi chắc rằng con bé sẽ không hiểu được tiếng Nhật.

Kể cả vậy, tôi vẫn tiếp tục tạ lỗi. Đến tận lúc tôi đã quên mất tôi đang tạ lỗi với ai.

Tiếng khóc tiếp tục vang mãi đến khi nhận thức tôi mờ dần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro