Chương 61: "Ta đây là phòng ngừa chu đáo"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm trong chủ viện hạ nhân bận rộn đi qua đi lại.

Khương Nịnh Bảo nhìn thoáng qua bên cạnh không còn người liền biết Định Quốc Công sáng sớm đi luyện võ, vài ngày trước nàng còn muốn cùng Định Quốc Công sáng sớm ở chung một chỗ luyện võ nhưng tối hôm qua náo động đến quá muộn, ngủ có chút sâu liền thức dậy trễ.

Khương Nịnh Bảo gọi Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đang ngoài cửa chờ, bắt đầu rửa mặt.

Định Quốc Công một thân trang phục màu đen từ ngoài sân luyện võ trở về, Khương Nịnh Bảo đã rửa mặt xong đang ngồi trong đại sảnh các loại Định Quốc Công.

Hôm nay sau khi Khương Nịnh Bảo tỉ mỉ chọn trang phục nàng mặc vào một thân màu trắng váy lụa thêu Mẫu Đơn, tóc đen kéo lên chải búi tóc phụ nhân trên đầu xuyên nghiêng một trâm cài khảm hồng ngọc, trên búi tóc tô điểm mấy đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng thanh lịch, tú lệ đoan trang.

"Quốc Công Gia, chàng tranh thủ thời gian rửa mặt đợi chút nữa mẫu thân sẽ tới ăn sáng với chúng ta cùng uống trà nàng dâu kính." Khương Nịnh Bảo vừa nhìn thấy Định Quốc Công tiến đến ánh mắt nhịn không được mà nhìn đến dáng người rắn chắc hoàn mỹ của hắn.

"Ừm, chờ một lát."

Định Quốc Công chú ý tới ánh mắt tiểu thê tử rơi xuống trên người hắn khóe miệng ngoắc ngoắc, đáy mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ nhanh chân đi vào sát vách phòng trong tắm rửa thay quần áo, không đến hai khắc đồng hồ liền rửa mặt hoàn tất đổi lại một bộ màu đen cẩm bào ra.

Lúc này Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đã đem đồ ăn sáng bày lên, Tạ lão phu nhân cũng vừa tới đang cùng Khương Nịnh Bảo nói chuyện, mặt mày đều là ý cười, bầu không khí cũng vui vẻ hòa thuận.

Định Quốc Công sải bước đi tới tự nhiên ngồi bên cạnh Khương Nịnh Bảo.

"A Hành con đã đến, ta vừa cùng Nịnh Bảo nói chuyện đặt tên cho cháu trai." Tạ lão phu nhân tràn đầy phấn khởi nói, gần đây bà làm ba bộ đồ lót nhưng nghĩ đến việc chưa có đặt tên cho cháu trai chưa chào đời liền cùng Khương Nịnh Bảo nói.

Mẹ chồng nàng dâu hai người trò chuyện có chút hăng hái.

Đám người Hoàng ma ma, Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đứng một bên đã im lặng ngưng nghẹn.

Định Quốc Công liếc nhìn nét mặt tươi cười như hoa Khương Nịnh Bảo đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đứa nhỏ này còn không có bóng hình đâu mẫu thân đã nghĩ đến việc đặt tên cho cháu trai.

"Mẫu thân, ta cùng Nịnh Bảo thành thân chỉ mới một tháng."

"Ta đây là phòng ngừa chu đáo." Tạ lão phu nhân trừng con trai đầu gỗ một chút, quay đầu từ ái nhìn xem Khương Nịnh Bảo, "Nịnh Bảo con nói có đúng hay không?"

"Mẫu thân nói rất đúng, chúng ta đây là phòng ngừa chu đáo." Khương Nịnh Bảo đồng ý gật đầu, hơn một tháng qua nàng cùng Định Quốc Công ngày ngày triền miên nói không chừng trong bụng của nàng đã có bảo bối nhỏ.

Chuyện đặt tên là việc lớn, phòng ngừa chu đáo ắt có chỗ dùng.

Định Quốc Công âm thanh nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: "Mẫu thân ăn sáng trước đi, đợi chút nữa ngài còn muốn uống trà cháu dâu kính." Trong lòng lại nghĩ chút nữa đi thư phòng lật điển tịch chọn mấy cái danh tự dự bị.

Tạ lão phu nhân ngẫm lại cũng đúng, việc này liền buông xuống.

Dùng qua đồ ăn sáng, hạ nhân đem mặt bàn thu thập sạch sẽ, Khương Nịnh Bảo cùng Tạ lão phu nhân Quốc Công Gia ở đại sảnh chờ đợi hai người bọn họ  đến kính trà.

Nước trà dung để kính trà đều đã chuẩn bị xong, Khương Nịnh Bảo lễ gặp mặt cũng chuẩn bị xong là một Quan Âm Tống Tử được điêu khắc ngọc.

Không có động tay động chân với Quan Âm Tống Tử.

Về phần tại sao lại tặng vật này thì dĩ nhiên là có liên quan với nữ chính ở kiếp trước rồi, kiếp trước Dương Thư Thanh không để ý An Viễn Hầu phản đối một mực gả cho Tấn Vương làm Trắc phi, về sau không có mang thai đứa bé, cuối cùng khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử bèn đi trong miếu cầu cái Quan Âm Tống Tử, ai ngờ cái Quan Âm Tống Tử này bị người ta động tay chân dẫn đến Dương Thư Thanh không thể có con.

Một đời này Dương Thư Thanh cực kỳ chán ghét Quan Âm Tống Tử, vừa nhìn thấy Quan Âm Tống Tử nàng ta liền nghĩ tới đời trước mình thê thảm như thế nào.

Trong thời gian chờ đợi Khương Nịnh Bảo không nhanh không chậm uống trà, một bên Định Quốc Công cũng là như thế chỉ có Tạ lão phu nhân mắt nhìn sắc trời, có chút nhíu mày.

Hiện tại cũng đến cuối giờ Thìn, bên ngoài ánh nắng chính xán lạn, cháu trai nuôi cùng nuôi cháu dâu lại còn chưa tới chủ viện kính trà.

"Mẫu thân, Cảnh Dực vừa tân hôn dậy trễ một chút không có gì." Khương Nịnh Bảo nhìn Tạ lão phu nhân sắc mặt không tốt lắm liền vội vàng cười trấn an một câu.

Trong lòng lại tại nói thầm đây rốt cuộc là ý tứ của Tạ Cảnh Dực hay vẫn là của Dương Thư Thanh, biết rõ sáng nay cần phải dâng mời trà lại còn để cả nhà đợi lâu.

Cái này là cố ý chọc giận nàng sao?

Tạ lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ con dâu, hai đầu lông mày còn chưa hết chau lại: "Lúc con cùng A Hành tân hôn ngày thứ hai vẫn đúng giờ tới kính trà, bọn họ là con cháu ngược lại so với con còn muốn lớn hơn, thật không tưởng nổi."

"Mẫu thân nói rất đúng, xác thực không thể nghĩ ra được."

Định Quốc Công từ trước đến nay đều rất chú trọng hiếu đạo, thấy con nuôi cùng Dương thị thế mà để mẫu thân đợi lâu trên mặt bao trùm một tầng hàn sương lành lạnh, giọng trầm thấp lộ ra băng lãnh.

Lời nói này tất cả mọi người ở trong đại đường đều nghe nhất thanh nhị sở.

"Lại chờ một lát, nếu thật sự không đến cũng không cần kính trà." Tạ lão phu nhân lạnh lùng nói, thành thân ngày thứ hai việc kính trà cũng không phải là đơn giản chỉ là kính trà.

Đây là một loại tán thành, dù là cha mẹ chồng không thích con dâu thời ngay điểm nhận kính trà sẽ làm khó dễ một phen nhưng cuối cùng sẽ uống trà do tân nương tử kính, thừa nhận nàng là chủ nhân trong phủ.

Cho nên tân nương tử đều sẽ không bỏ qua thời gian kính trà cho cha mẹ chồng, dù thời gian có muộn một chút cũng không sao nhưng Dương Thư Thanh cùng Tạ Cảnh Dực lại để cho người ta chờ đợi trọn vẹn đến nửa canh giờ vẫn chưa thấy tới.

Đây đã là vấn đề lớn.

Khương Nịnh Bảo không có ý kiến, nếu như Dương Thư Thanh bỏ qua kính trà sẽ là trò cười cho bách tính trong thành lúc trà dư tửu hậu, đây là do chính bản thân nàng ta làm ra, nàng cảm thấy Dương Thư Thanh sẽ không ngốc như vậy.

Chẳng lẽ tối hôm qua đêm động phòng hoa chúc đã xảy ra chuyện?

Khương Nịnh Bảo đang muốn để người tới Cẩm Hoa viện xem xét tình huống thì Tạ Cảnh Dực cùng Dương Thư Thanh cuối cùng cũng tới.

Dương Thư Thanh một thân váy dài màu đỏ chót thêu hoa hải đường, trang dung tinh xảo vũ mị, mái tóc vén lên thật cao trên đầu cài trâm hoa lê tinh xảo, nụ cười xinh đẹp động lòng người, đứng một bên là Tạ Cảnh Dực với cẩm bào đỏ sậm viền chỉ bạc không khác nào một đôi bích nhân.

Nhưng Khương Nịnh Bảo lại có cảm giác quỷ dị giống như là không hài hoà với nhau.

Mà chuyện này lại xuất hiện từ phía Tạ Cảnh Dực.

Tạ lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn cháu trai nuôi cùng Dương thị, giọng điệu không vui nói: "Mới vừa vào cửa một ngày đã trễ nãi, đã biết hôm nay phải kính trà vậy mà đến muộn để trưởng bối chờ các ngươi, thật không tưởng nổi."

Lời nói vừa dứt nụ cười trên mặt Dương Thư Thanh trở nên cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia u ám.

"Là cháu trai sai, mời tổ mẫu trách phạt."

Tạ Cảnh Dực cúi đầu nhận sai.

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, nhìn thấy cảnh này chân mày giật giật, thái độ của Tạ Cảnh Dực làm cho nàng có cảm giác là lạ, nàng thoáng liếc nhìn Định Quốc Công ngồi bên cạnh cũng thấy có điều suy nghĩ xem ra cảm thấy kỳ quái cũng không chỉ có mình nàng.

"Mẫu thân thời gian cũng không còn sớm, để Dương thị kính trà trước đã."

Khương Nịnh Bảo mỉm cười đem chủ đề chuyển hướng.

Dương Thư Thanh nghe được Khương Nịnh Bảo gọi nàng ta là Dương thị trong lòng nổi lên khó chịu, từ Dương tiểu thư biến thành Dương thị, xưng hô cứ như thế biến hóa làm Dương Thư Thanh cảm thấy nghẹn khuất.

Tạ lão phu nhân gật gật đầu ra hiệu cho Hoàng ma ma mang trà đã chuẩn bị xong đưa sang.

Người thứ nhất cần phải kính trà là Tạ lão phu nhân.

Dương Thư Thanh hít một hơi thật sâu quỳ gối trên đệm, tiếp nhận chén trà từ trong tay Hoàng ma ma cung kính giơ lên trước mắt Tạ lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, mời dùng trà."

Tạ lão phu nhân ừ một tiếng, tiếp nhận chén trà nhấp một miếng liền buông xuống.

"Dương thị, kể từ hôm nay ngươi chính là cháu dâu của Phủ Định Quốc Công, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho mặt mũi phủ Định Quốc Công, mong ngươi phải tự giải quyết cho tốt."

Nói xong Tạ lão phu nhân liền tặng cho nàng ta một hồng bao làm lễ gặp mặt.

Bên trong hồng bao đều là ngân phiếu.

"Đa tạ tổ mẫu dạy bảo." Dương Thư Thanh tiếp nhận lễ gặp mặt cung kính dập đầu một cái trong lòng lại dâng lên một tia bất mãn, lão phu nhân đây là ý gì chỉ cấp nàng một cái hồng bao là châm chọc nàng yêu tiền tài sao?

Còn có cái gì mà "mỗi tiếng nói cử động điều đại biểu cho mặt mũi phủ Định Quốc Công mong ngươi phải tự giải quyết cho tốt", Dương Thư Thanh cảm thấy Tạ lão phu nhân đối với nàng ta là cảnh cáo cùng vũ nhục.

Nàng - Dương Thư Thanh đi ngay về thẳng, ngồi ngay ngắn cùng đám người Tần Vương tới lui cũng không có vượt rào.

Đây là Tạ lão phu nhân không tín nhiệm nàng.

Khương Nịnh Bảo không có bỏ qua đáy mắt bất mãn của Dương Thư Thanh nhịn không được mà đôi lông mày nhíu lại, thái độ của tổ mẫu đã là rất khá cũng không có ý gì là dạy bảo, đoán chừng nữ chính suy nghĩ nhiều đi.

Sau đó là kính trà cho Định Quốc Công.

Định Quốc Công ngồi ngay ngắn ở phía dưới lão phu nhân, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, nội liễm thâm trầm toàn thân tản ra uy nghiêm.

Dương Thư Thanh đối mặt vị Chiến thần Đại Việt trong lòng tránh không được bỡ ngỡ, không dám ở trước mặt Định Quốc Công lộ ra bất kính chút nào, nàng ta quỳ gối trên đệm cung kính giơ lên chén trà.

"Cha chồng, mời dùng trà."

Định Quốc Công không có lập tức tiếp nhận trà, mặt không thay đổi nhìn Dương Thư Thanh một chút nửa ngày mới tiếp nhận trà nhấp một miếng, lời ít mà ý nhiều nói một câu.

"Ghi nhớ thân phận của mình, tự trọng tự ái."

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc liếc nhìn Định Quốc Công, thật không nghĩ tới Định Quốc Công sẽ không cho nữ chính mặt mũi đến như vậy, không thể phủ nhận trong nội tâm nàng đặc biệt cao hứng.

Hạ nhân đứng trong đại đường đều bị một câu nói kia chấn động đến trợn mắt hốc mồm.

Nhưng nghĩ đến Đại Thiếu phu nhân mới vào cửa đã từng nữ giả nam trang tiếp cận Đại thiếu gia, tới gần trước ngày đại hôn còn cùng Tần Vương có hành động lui tới hỗ trợ nhiều lần trong lòng liền cảm giác Định Quốc Công nói không sai.

Đại Thiếu phu nhân xác thực nên tự trọng tự ái.

Vừa nghe được Định Quốc Công dặn dò nói nàng cần tự trọng tự ái Dương Thư Thanh cảm thấy rất khuất nhục, lão phu nhân vừa mới nói xong coi như hàm súc uyển chuyển nhưng Định Quốc Công lại là cảnh cáo trần trụi, giống như là không tín nhiệm.

Nàng ta nâng đôi mắt xinh đẹp lên uất ức liếc nhìn Tạ Cảnh Dực.

Nhưng Tạ Cảnh Dực lại im lặng đứng ở một bên giống như... giống như là đang thất thần, không có chút nào chú ý tới ánh mắt đang rưng rưng uất ức của Dương Thư Thanh.

Khương Nịnh Bảo nhíu mày.

Có chút ý tứ.

"Cha chồng dạy bảo, con dâu ghi nhớ trong lòng."

Dương Thư Thanh thấy Tạ Cảnh Dực không chú ý ánh mắt của nàng ta trong lòng đã phẫn nộ lại uất ức, nàng ta đè khuất nhục xuống đáy lòng trên mặt không dám lộ ra nửa phần, cung kính mềm mại đáp.

Hạ nhân đem lễ gặp mặt của Định Quốc Công đưa lên, Dương Thư Thanh sau khi nhìn thấy trên khay là một miếng ngọc được chế tác thành bài khuôn mặt trở nên tái nhợt không có chút máu, thân hình hơi khẽ lung lay một cái.

Nàng ta cắn chặt môi dưới, trong đáy mắt phẫn nộ cùng khuất nhục rốt cuộc không che giấu được.

Khối mặc ngọc chế thành ngọc bài thế mà khắc một chữ "Trinh" trên đó, đây là trần trụi nhục nhã, Dương Thư Thanh hai mắt hiện một vòng màu hồng, khinh người quá đáng.

Định Quốc Công khinh người quá đáng!

Khương Nịnh Bảo vốn đang tò mò không biết Định Quốc Công chuẩn bị lễ gặp mặt là gì bây giờ nhìn thấy quà tặng gặp mặt này "có một phong cách riêng" lập tức hiểu rõ ràng ý tứ Định Quốc Công.

Đây là Định Quốc Công xả giận giúp nàng.

Dương Thư Thanh đã nhiều lần xuống tay với nàng xem ra Định Quốc Công hiển nhiên đã nổi giận, trực tiếp ở lúc Dương Thư Thanh kính trà mà cho nàng mặt mũi.

Định Quốc Công là người bao che khuyết điểm, Khương Nịnh Bảo trong lòng ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro