Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức liền có hạ nhân bưng đồ ăn tiến vào, đầy đủ các loại thức ăn bày một bàn.

Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Chu ở bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm sáng.

Trong lúc dùng cơm sáng, nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương liên tiếp xem hắn, Hạ Văn Chương mắt cũng không nâng, liền nói:

"Ta không có việc gì."


Hắn ngày thường ăn cái gì, uống cái gì, đều là có cố định canh giờ. Hôm nay lại có chút chậm, nguyên nhân bởi vì lo lắng nếu kêu bọn nha hoàn tiến vào, sẽ ảnh hưởng Vu Hàn Chu ngủ. Lúc này dùng cơm, so với ngày thường chậm rất nhiều, bọn nha hoàn lo lắng hắn sẽ cảm thấy không khoẻ.

Giờ phút này thấy hắn tinh thần vẫn còn tốt liền nói: "Vâng."

Vẫn là cái nha hoàn có bộ dáng khôn khéo trầm ổn, tên gọi Thúy Châu, một bên vì Hạ Văn Chương chia thức ăn, một bên đối Vu Hàn Chu nói:

"Nãi nãi đừng có gấp, chậm rãi dùng. Hôm nay dù không phải ngày bình thường, nhưng hình thức sinh hoạt cũng như vậy, đại gia ở trong phòng ăn cơm xong mới đi chính viện thỉnh an."


Hầu phu nhân nguyên bản là không được Hạ Văn Chương mỗi ngày đi thỉnh an.

Hạ Văn Chương thân thể thật sự quá không ổn, một năm bốn mùa, thời tiết lúc nào cũng có biến, nàng e sợ cho Hạ Văn Chương bị trúng gió, phơi ngày, hoặc là bị cái gì kinh động đến, thế cho nên bị bệnh.

Nhưng Hạ Văn Chương không chịu, hắn nói:

"Ta tồn tại một ngày, liền muốn tẫn hiếu một ngày, phụ thân mẫu thân ngày nào nhìn thấy ta, tiếp ta ngày đó đi, cũng không đến mức nhớ không nổi bộ dáng của ta."


Hầu phu nhân không lay chuyển được hắn, không thể không đồng ý, lại định ra quy củ, không được kêu hắn dậy sớm, khi nào ngủ no rồi, thì hẵng đi. Hơn nữa ăn cơm xong lại đi thỉnh an, nếu không liền không được cho hắn đi.

Quy củ đó cứ như vậy định ra.

Vu Hàn Chu đối với chuyện này thực vừa lòng.

Nàng càng thêm cảm thấy xuyên qua thật tốt càng ở trong lòng nghĩ, là thực hay là một giấc mộng. Cho dù là mộng, lâu chút tỉnh lại thì tốt.

Ăn cơm xong, hơi nghỉ ngơi một lát, hai người mới không nhanh không chậm mà ra cửa.

Mới vừa đi ra ngạch cửa, liền thấy ngoài cửa có một chiếc xe lăn. Nhìn thấy xe lăn trong nháy mắt, Hạ Văn Chương sắc mặt âm trầm.


"Đại gia, mời ngài ngồi." Thúy Châu nói.


Hạ Văn Chương màu sắc của môi vốn dĩ nhạt, lúc này càng bị hắn mím đến nhìn không ra một tia huyết sắc. Một lát sau, hắn ngồi lên.

Vu Hàn Chu luôn luôn đối với cảm giác chung quanh nhạy bén, lập tức nhận thấy được hắn lúc này không cao hứng.

Nàng không biết hắn vì cái gì không cao hứng. Muốn hỏi hắn, lại cảm thấy không cần thiết. Hơn nữa, các hạ nhân vẫn thường hầu hạ hắn đều ở chung quanh mà đi theo, các nàng đối hắn quen thuộc cũng không có thấy vấn đề gì, các nàng còn không hỏi, nghĩ đến như vậy nên cũng không hỏi.

Vì thế, nàng liền không có mở miệng, làm bộ dáng cái gì cũng không có phát hiện.

Thực mau nàng đã biết, vì cái gì Hạ Văn Chương muốn ngồi xe lăn.

Bởi vì Hạ Văn Chương ở Trường Thanh Viện, mà đi đến chủ viện có chút xa. Hầu gia cùng Hầu phu nhân ngày thường thì gặp rất nhiều người, tiếng người hỗn độn, sợ va chạm đến Hạ Văn Chương, cho nên để hắn ở tại Trường Thanh Viện xa một chút.

Hạ Văn Chương thân thể ốm yếu, đi hơn vài bước đều sẽ mệt, nếu để hắn đi bộ đi chính viện, sợ là non nửa cái mạng đều mất, cho nên liền ngồi ở trên xe lăn, để hạ nhân đẩy hắn qua.

Vu Hàn Chu lặng lẽ nghiêng đầu, đánh giá sườn mặt, liền thấy hắn ánh mắt gục xuống, môi mím đến cực mỏng, một bộ dáng ẩn nhẫn. Bỗng nhiên, cảm thấy hắn giống như mèo con bị ủy khuất.


Đi vào chính viện.


Hầu phu nhân ngồi ở chính đường, nhìn thấy hai người tiến vào, trên mặt liền mang theo nụ cười. Tầm mắt di chuyển đến trên người Hạ Văn Chương, cười nói:

"Bây giờ mới đến, nhất định là Chương Nhi ngủ nướng."


Hạ Văn Chương sắc mặt như thường, khẽ gật đầu: "Ân."

Không tồi, ý là hắn ngủ lười nhác thì cùng với tức phụ của hắn không quan hệ, đừng cho là tức phụ của hắn có tật xấu.

Hầu phu nhân tự nhiên nghe hiểu. Chỉ thấy nhi tử này liền bắt đầu bảo vệ tức phụ, một chút ý kiến cũng không nên có. Con trai của nàng nàng biết, là một người tính tình rộng rãi, chưa bao giờ làm khó người ta. Hắn ngay cả hạ nhân đều che chở, huống chi là thê tử cùng chung chăn gối.

Hơn nữa, Hầu phu nhân từ trên mặt của hắn nhìn ra, tinh thần trạng thái cùng tâm tình của hắn đều không tồi, hiển nhiên chuyện cưới thê tử này, hắn trong lòng thấy thích. Hầu phu nhân liền vừa lòng, cảm thấy hành động của mình một hai phải đem con dâu cả cưới về nhà là anh minh vô cùng.


"Ngủ nhiều một lát là chuyện tốt." Nàng cười nói.


Vu Hàn Chu lúc này ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Hầu phu nhân một cái. Đây là một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp, là cái loại xinh đẹp có tính công kích, mặt mày, mũi, miệng, đều tinh xảo đến lợi hại, nét mặt bức người.

Chẳng sợ hiện giờ có hai nhi tử đều lớn, nàng lại vẫn không hiện ra chút nào già nua, ngược lại càng thêm mặn mà năm tháng tinh xảo. Lúc này trên mặt nàng mang theo ý cười, trong mắt cũng hàm chứa cười, dường như một chút cũng không ngại vợ chồng son đến trễ.


Lúc này, Hạ Văn Chương nói: "Thỉnh an phụ thân mẫu thân."

Vu Hàn Chu vội vàng cùng nhau bái lạy: "Thỉnh an phụ thân mẫu thân."

"Ân, đứng dậy đi." Nói chuyện chính là hầu gia, hắn là một nam tử cao lớn oai hùng, mặt mày uy nghiêm, thoạt nhìn mười phần nghiêm túc.

Vu Hàn Chu cùng Hạ Văn Chương đều đứng dậy.


Có hạ nhân phụng trà, Vu Hàn Chu liền tiếp nhận, hướng hầu gia cùng Hầu phu nhân kính trà.

Lễ xong, Hầu phu nhân tặng nàng một đôi vòng tay phỉ thúy xanh biếc, cười nói:

"Hài tử ngoan, ta rất thích con, con nên cùng Chương Nhi sinh hoạt thật tốt."

Vu Hàn Chu tiếp nhận tới, đáp: " Vâng, mẫu thân."


Hầu phu nhân tươi cười càng từ ái.

Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh. Vu Hàn Chu quay đầu nhìn lại, là một thiếu niên anh tuấn cùng hầu gia có bảy tám phần tương tự, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập chán ghét cùng bài xích.

Vu Hàn Chu lập tức minh bạch, đây là nam chính, cũng chính là em rễ hiện giờ của nàng- Hạ Văn Cảnh.

Bởi vì đã phát sinh qua sự việc như vậy, đối với thái độ của hắn, Vu Hàn Chu một chút cũng không ngoài ý muốn. Nhưng nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hầu phu nhân, muốn nhìn một chút biểu tình của bà.

Lại thấy Hầu phu nhân mặt mang cảnh cáo, ý bảo Hạ Văn Cảnh không được đối với tẩu tử bất kính.

Vu Hàn Chu liền minh bạch, huynh đệ hai người, đều không có đem tình hình thực tế báo cho Hầu phu nhân. Bằng không, Hầu phu nhân mới không đối với nàng hòa ái như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng đối với biểu tình chán ghét của Hạ Văn Cảnh, liền không so đo. Hắn đã khoan dung cho sai lầm lớn nhất của nàng, thì là một người không tồi.


"Nhị đệ."

Nàng đối hắn hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.

Hạ Văn Cảnh bị nàng gọi như vậy, giống như nuốt phải cái gì ghê tởm lắm, đột nhiên từ trên ghế trên nhảy dựng lên:

"Đừng có mà kêu ta như vậy!"

Miệng lưỡi tràn ngập ghê tởm, mày kiếm nhăn lại, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Hầu phu nhân khiển trách nói: "Cảnh Nhi!"

Hạ Văn Chương cũng nhẹ mắng một tiếng: "Văn Cảnh!"

Hạ Văn Cảnh bày ra một khuôn mặt tuấn tú tràn ngập không cam lòng cùng không phục, rồi lại không thể không nén giận. Hắn nhấp môi, cúi đầu, đối với Vu Hàn Chu hành lễ có lệ:
"Đại tẩu."


Một tiếng đại tẩu này, hắn kêu không hề tình nguyện. Kêu xong, không đợi Hầu phu nhân cho hắn miễn, liền rút chân phóng ra bên ngoài mà đi:

"Ta còn có việc, ta đi trước!"


Làm trò trước mặt con dâu, Hầu phu nhân không nghĩ nên nắm việc này không buông, bằng không làm con dâu hiểu lầm là nàng ra oai phủ đầu như vậy không tốt lắm. Vì thế, Hầu phu nhân nhịn xuống, ngược lại đối Vu Hàn Chu áy náy nói:

"Hắn thật sự quá hồ nháo, con đừng chấp nhặt."


Nói xong, lại gọi nha hoàn, lấy một đôi phượng thoa tới: "Cái này vốn là đồ chuẩn bị cho Cảnh Nhi cưới vợ, hắn đối với con bất kính, ta liền trừ đi đồ vật của hắn. Về sau hắn nếu dám kiếm chuyện với con, không cần chịu đựng, tới nói với ta, nhất định làm hắn hối hận."


Đây là mười phần che chở Vu Hàn Chu.

Vu Hàn Chu thực cảm động, lại lắc đầu nói:

"Con không thể thu. Con làm tẩu tử, sao có thể cùng đệ đệ so đo? Mẫu thân nên thu hồi đi thôi."


Hầu phu nhân còn muốn đưa cho nàng, nàng lại trước sau thoái thác.

"Con đứa nhỏ này." Hầu phu nhân thấy nàng khăng khăng không thu, cũng liền không lại mạnh mẽ đưa, giao cho nha hoàn lại lấy xuống, nhìn về phía ánh mắt của nàng càng thêm từ ái: "Ta sẽ lấy lại công bằng cho con. Chừng nào nó hướng con bồi tội, khi đó ta mới cho hắn."

Vu Hàn Chu liền có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

Nàng không biết ứng phó với trưởng bối từ ái. Đối phó trực diện cùng sát phạt thì nàng lại am hiểu. Nhưng Hầu phu nhân như vậy, nàng rất là mới lạ, không biết biểu hiện như thế nào. Tuy rằng nguyên chủ trong trí nhớ có kinh nghiệm cùng trưởng bối ở chung, nhưng Hầu phu nhân thì khác, bà là mẹ chồng.

Vì thế, nàng liền cúi đầu không nói lời nào.


"Chương Nhi đã uống thuốc chưa?"

Hầu phu nhân thấy nàng ngượng ngùng, liền dời đề tài về phía Hạ Văn Chương.

Hạ Văn Chương lắc đầu: "Ăn cơm xong liền tới rồi, còn chưa đến giờ."

"Phải không?" Hầu phu nhân nghĩ nghĩ, nói: " Một đường đi tới đây, phí không ít thời gian đâu."

Vừa dứt lời, Thúy Châu tiến lên nói: "Canh giờ hiện tại không sai biệt lắm, đại gia nên uống thuốc rồi."

Đi đến phía trước, nha hoàn các nàng vẫn thường hầu hạ Hạ Văn Chương đều chuẩn bị đầy đủ hết, lúc này vây quanh cái bàn bận rộn một phen, sau đó bưng tới một chung nước thuốc, dâng lên cho Hạ Văn Chương ăn vào.

Hạ Văn Chương cảm xúc căn bản còn tính là bình thản, nhưng khi nhìn đến nước thuốc ở trước mặt, tâm tình lại ngã xuống. Hắn rũ mắt, khống chế để tầm mắt không hướng đến Vu Hàn Chu, không nói một lời mà ăn dược vào.

Điểm cảm xúc khác thường này, như cũ vẫn bị Vu Hàn Chu bắt giữ. Nhưng nàng nhìn gương mặt đầy từ ái của Hầu phu nhân, cùng với từng nha hoàn bận rộn đang làm việc, thu thập đồ vật, dâng cho Hạ Văn Chương thau nước trong súc miệng, không có một người nào biểu hiện sự khác thường.

Các nàng đến tột cùng có phát hiện cảm xúc của hắn cảm xúc không? Hay là nói, có phát hiện, nhưng là làm bộ không biết, giữ gìn thể diện của hắn?

Làm một cô dâu, hơn nữa là người xuyên việt, Vu Hàn Chu cẩn thận quan sát đến những người chung quanh đang hành sự.


"Lúc này trời đang đẹp, đẩy đại gia đi hoa viên đi một chút đi." Hầu phu nhân phân phó nói.

Hạ Văn Chương không có ý kiến gì, nói: "Nhi tử cáo lui."

"Con dâu cáo lui." Vu Hàn Chu làm y bộ dáng nói.

Hầu phu nhân đối với bọn họ xua xua tay, kêu bọn họ lui xuống.

Hạ Văn Chương đi đến ngoài cửa, lại không có ngồi xe lăn, mà nói: "Ta đi vừa đi vừa nghỉ ."

Hắn lại không phải tàn phế, không đến mức một bước đều đi không được.

"Vâng." Bọn nha hoàn liền đẩy xe lăn, không xa không gần mà theo ở phía sau.

Hạ Văn Chương chậm rãi đi lên gạch xanh trên đường nhỏ, nhớ tới cái gì, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Vu Hàn Chu nói:

"Mới vừa rồi việc của Cảnh đệ, nàng đừng để ở trong lòng."

"Ân." Vu Hàn Chu thống khoái mà gật đầu, "Mẫu thân đã giáo huấn qua hắn, ta đã hết giận."

Hạ Văn Chương nhìn thần sắc thản nhiên của nàng, giống như thật sự không ngại, miệng hơi mở, nhưng lại chưa nói cái gì.

Dừng một chút, hắn thay đổi đề tài, chỉ vào phía trước, giới thiệu:

"Từ nơi này đi đến phía trước, đó là hoa viên. Còn bên kia, là đi đến sân của Cảnh đệ. Hướng còn lại là Trường Thanh Viện của chúng ta."

Vu Hàn Chu nhìn hắn chỉ hướng, nhớ kỹ đường đi, gật gật đầu: "Được, ta nhớ rồi."


Nàng quá mức phối hợp, nói cái gì thì nghe cái đó, làm Hạ Văn Chương nhịn không được nói: "Nàng không cần câu nệ như vậy."


Hắn hôm qua quả thật đối với nàng nói chuyện khó nghe một ít, nhưng khi đó nghĩ, nếu không làm như vậy nàng không bỏ trong lòng. Rốt cuộc, nàng làm ra cái trò thiết kế hãm hại trong sạch, thật sự điên cuồng. Huống hồ, lại mạnh mẽ ép gả cho hắn, hắn không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, trong lòng sầu lo, mới hăm dọa nàng.

Lúc này không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ dọa đến hỏng rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro