gả cho thất tâm phong vương gia xung hỷ 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Có Ta Còn Chưa Đủ sao?!
Khi hai người ở cùng nhau, vẫn luôn vui vẻ mà ấm áp, có vui vẻ và ấm áp bôi trơn, trong lúc lơ đãng, thời gian cuối cùng vẫn trôi qua kẽ ngón tay, giật mình tỉnh lại, cuối năm đã đến.

Vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ vui mừng, treo cả một dãy dưới hành lang gấp khúc quanh co, Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương đi qua bên dưới, đèn lồng đỏ chiếu lên gương mặt và thân thể hai người, Đỗ Thư Dao quay đầu nhìn về phía Thái Bình Vương, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, cực kỳ quyến luyến và lãng mạn.

Giống như khi mới cưới.

Mỗi cô gái đều từng mơ ước làm cô dâu, trước nay Đỗ Thư Dao duyên phận nhạt nhẽo, tính cách cũng lạnh nhạt, cũng không có ai trời sinh máu lạnh cả, ai mà chưa từng mơ ước mình đúng lúc tuổi còn thanh xuân, gặp được một hoàng tử cưỡi ngựa trắng hoàn mỹ, từ đó về sau gió sương mưa tuyết không thể nào lây nhiễm, yên ổn làm công chúa nhỏ cả đời sống trong tòa thành chứ?

Chẳng qua việc đời hay thay đổi, Đỗ Thư Dao đánh chết cũng không ngờ được, cuối cùng nàng không gặp được hoàng tử cưỡi ngựa trắng, lại bị chính con chó mình nuôi tha về ổ.

Hai người bước chân rất chậm, nắm tay dạo bước dưới hiên ngay lúc này, tối này không biết có phải vì muốn phù hợp với ngày tết hay không, thế mà lại không lạnh đến mức tay chân tê cóng như mấy ngày trước, tuyết rơi liên tục mấy ngày cũng ngừng lại, ánh trăng cô đơn treo trên bầu trời, chiếu lên tuyết trắng đầy trời đất, sáng đến mức đi trên con đường nhỏ cũng không cần thắp đèn.

Tiệc trong cung sắp bắt đầu, người đến đón đã thúc giục hai lần, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương một đường đi đến cuối hành lang gấp khúc, lúc này mới đi xuống đường nhỏ, đi theo tỳ nữ thắp đèn, đi về phía cửa vương phủ.

Nơi đó đã có xe chuẩn bị từ lâu, Thái Bình Vương vẫn nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, thỉnh thoảng vươn tay giúp nàng khép áo lông chồn lại chặt hơn.

Trong lòng Thái Bình Vương do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được dặn đi dặn lại: "Mấy ngày gần đây nàng ho mấy tiếng, đợi lát nữa đến tiệc rượu, nhớ không được uống rượu, không được ăn nhiều dầu ăn ngấy mặn ngọt, không được..."

"Ta dứt khoát không nên đi luôn... Khụ khụ." Đỗ Thư Dao gần đây rất hợp với câu nói mà thái y thích nhất từ xưa đến nay: "Chẳng may cảm lạnh" rồi.

Thật ra cũng không nghiêm trọng, chỉ là ho khan, ban đầu mình cũng không điều độ, lúc nào cũng lặp đi lặp lại, mấy ngày gần đây Thái Bình Vương cuối cùng mới không thể kiềm chế được, ngày nào cũng theo sau nàng lải nhải, cái này không được cái kia không được, không được ăn những thứ ngày thường yêu thích, không thể ra gió lạnh, sắp thành một con búp bê sứ trong lòng bàn tay, không biết đi đường luôn rồi.

Vất vả lắm hôm nay trong cung có tiệc, nàng được cho phép ra ngoài hí thở không khỉ, còn có thể ăn mấy thứ nhân lúc không ai nhìn, dựa theo quy tắc, nữ quyến vào cung dự tiệc không thể ngồi cùng bàn với đàn ông, từ khi ra cửa Thái Bình Vương đã bắt đầu lo lắng, nhìn chằm chằm nàng uống hết nước lê không nói, còn liên tục kề tai nói nhỏ như vậy.

Đỗ Thư Dao vô cùng phiền muộn, đứng lại giận dỗi: "Không đi, không được ăn không được uống, ta vào trong đó nhìn các cô chiêu các phu nhân nhà quan lại ăn cơm à?"

Thái Bình Vương thấy Đỗ Thư Dao đột nhiên giận đỗi, cũng hơi luống cuống, dáng vẻ bà già vừa nãy cũng lập tức biến mất, đôi mắt bắt đầu lộ ra vẻ vô tội nhìn sang, đầu lưỡi hạ thấp triền miên: "Dao Dao..."

Đỗ Thư Dao vốn cũng không thật sự tức giận, đương nhiên nàng biết phải cẩn thận, cảm lạnh ở triều đại này có thể không đáng sợ như vậy, nhưng nếu ho đến mức viêm phổi, cũng vẫn là vấn đề lớn."

Sở dĩ giả vờ ồn ào như vậy là muốn nhìn xem dáng vẻ lúc này của Thái Bình Vương.

Nàng cố nhịn cười, mặt căng ra, "Hừ" một tiếng đi đằng trước, Thái Bình Vương vội vàng đi theo, hai tay hơi vòng qua nàng, tránh cho nàng đi quá nhanh, đường nhỏ này vừa mới quét tuyết thôi, vẫn còn hơi trơn.

Hắn như con ngỗng to bảo vệ con mình, giang cánh đi sau lưng Đỗ Thư Dao bảo vệ nàng suốt đoạn đường, mãi đến tận xe ngựa, lúc này mới thả tay xuống, mỏi đến mức vẫy vẫy, mới thuận chân bước lên.

Đám tỳ nữ xung quanh không kiềm được cười thầm, mắt mũi ngang nhiên trao đổi ánh mắt với nhau, vợ chồng tình cảm như vậy, đúng là hiếm có trên đời, ngày thường Đỗ Thư Dao đối xử với các nàng rộng lượng, Thái Bình Vương lại càng không thể hiện chút oai phong gì, cho nên tính cách đám tỳ nữ cũng không bị kiềm chế như trong những phủ đệ khác, ngày thường cười nói nhao nhao, cũng không sợ bị phạt.

Có điều ngày thường không phép tắc gì, hôm nay tốt xấu gì cũng là người trong cung đến, người ta đều quy tắc đầy đủ, tôi tớ trong vương phủ cũng không thể không ra dáng vẻ gì được, vì vậy Tam Hồng trừng mắt lườm mấy tỳ nữ hai cái, khi Thái Bình Vương định bò lên, lên tiếng nhắc nhở: "Vương gia, xe ngựa của ngài ở đằng trước."

Thái Bình Vương đã xốc rèm xe lên rồi, nghe vậy khựng lại, khó xử ở cửa xe ngựa chốc lát, coi như không nghe thấy, chui vào xe ngựa của Đỗ Thư Dao.

Tam Hồng cũng kiềm chế nụ cười trên khóe môi, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn từng quản lý chuyện trong cung, vẻ mặt vẫn như trước đi đến trước mặt xe ngựa bên cạnh, nói với thái giám dẫn đường: "Lên đường thôi."

Thái giám nhỏ cũng chỉ hơi khom người với Tam Hồng, nhấc chân, xe ngựa nhanh chóng lên đường, bánh xe kẽo kẹt đè xuống tuyết đọng trên đường, đi về phía hoàng cung.

Thái Bình Vương vào xe ngựa của Đỗ Thư Dao, xe này cũng không được chuẩn bị cho hai người, cho nên cũng không to lắm, hắn thân cao chân dài, vừa ngồi xuống, không gian đã bị rút xuống dữ dội, Đỗ Thư Dao vẫn đang vờ tức giận, Thái Bình Vương dịch về phía nàng, Đỗ Thư Dao lại né tránh, cứ như vậy một lát sau, hai người đã đụng vào tận góc xe.

Đỗ Thư Dao trừng hắn: "Ngươi làm gì thế hả?"

Đến lúc này Thái Bình Vương cũng nhận ra nàng đang đùa giỡn rồi, thái độ đương nhiên cũng khác với dáng vẻ cẩn thận vừa nãy, chen Đỗ Thư Dao vào tận trong góc, sau đó đột nhiên gục xuống cạnh nàng, hu hu hu chen chúc với thân thể nàng, giả vờ thành dáng vẻ bị trói.

Đỗ Thư Dao sửng sốt một lát, sau đó cười rộ lên, nàng biết Thái Bình Vương có ý gì, lần đầu tiên họ tiếp xúc gần gũi ở thế giới khác, hắn bị trói, còn nàng bị mù, hai người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.

Khi đó Đỗ Thư Dao cũng không biết Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, thật sự chỉ coi hắn là kẻ điên, đối xử với hắn như một người đàn ông làm chồng nàng trên danh nghĩa.

Không ngờ xoay qua xoay lại, cuối cùng hắn vẫn làm chồng nàng.

Đỗ Thư Dao phối hợp nhắm mắt lại, lục lọi bên cạnh thân thể Thái Bình Vương, sau khi ôm được hắn, khẽ nói: "Ta cởi trói cho ngươi, ngươi không được kêu lên biết chưa?"

Sau đó Thái Bình Vương ôm lại nàng, hai người hôn môi trong góc xe ngựa xóc nảy, tất cả quá khứ và khúc mắc hai đời, cuối cùng buộc chặt họ với nhau, trái tim Đỗ Thư Dao đập thình thịch, hơi ngẩng mặt lên, hai tay ôm cổ Thái Bình Vương, hé môi mặc hắn tùy tiện đòi hỏi.

Nước bọt không kịp nuốt xuống, chảy ra thành dòng ở khóe miệng, Đỗ Thư Dao đập đập bả vai Thái Bình Vương, sau khi rời môi hai người liếc nhau một cái, mượn ngọn đèn nhỏ lắc lư trong xe ngựa để nhìn rõ lẫn nhau, im lặng nở nụ cười.

Môi hồng cọ xát đến khắp nơi, Thái Bình Vương giống như vừa mới gặm xong miếng thịt tươi, vươn tay sờ khóe miệng, mắt tràn đầy dịu dàng, còn có dục vọng mờ ám cuộn trào mãnh liệt.

"Dao Dao..." Thái Bình Vương vòng qua ôm eo nàng, mặc cho nàng lau khóe miệng cho mình, khẽ nói: "Dao Dao nàng thật đẹp."

Đỗ Thư Dao cười nhìn hắn, gương mặt mắt mũi, quả thật cực kỳ tuấn tú, cũng cười từ tận đáy lòng, nói: "Ngươi cũng rất đẹp trai, ngươi có biết đẹp trai nghĩa là gì không?"

Thái Bình Vương gật đầu, sau khi khôi phục trí nhớ, rất nhiều ký ức mà hắn đã quên ở thế giới kia, cùng với thế giới này đều rõ ràng, hắn tồn tại đồng thời ở cả hai thế giới, còn có thể sống, thậm chí có thể đưa Đỗ Thư Dao đến thế giới này, đây là ơn huệ của ông trời với hắn, Thái Bình Vương không có giây phút nào không biết ơn.

"Hôm nay sau khi tiệc trong cung kết thúc, ta sẽ nhắc đến chuyện về đất phong với hoàng đế." Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao vào lòng, cẩm thận tránh trang sức châu ngọc của nàng, áp sát đỉnh đầu nàng: "Năm sau ta sẽ dẫn nàng đi."

Đỗ Thư Dao định nói không vội, bây giờ ở đâu cũng giống nhau, nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng, bất kể thế nào, vẫn nên rời xa Hoàng Thành mới được, bây giờ trong các hoàng tử ngoại trừ Thái Bình Vương ra, phần lớn người may mắn sống sót đều không lớn tuổi, hơn nữa hoàng đế khỏe mạnh, hẳn là cho dù có phong thái tử, trong thời gian dài cũng đừng nghĩ đến chuyện thay đổi triều đại.

Ngược lại nếu bọn họ sớm rời khỏi Hoàng Thành đến đất phong, có thể xây dựng nền tảng ở đất phong thật sớm, đợi đến khi thái tử mới lớn lên, tất nhiên bọn họ cũng đã xây dựng được thế lực ở đất phong, đến lúc đó mặc dù không có ai bảo vệ hộ tống họ, cũng không có ai dễ dàng động đến bọn họ được.

Cho nên Đỗ Thư Dao ngầm cho phép cách làm của Thái Bình Vương, nghĩ đến chuyện lần trước hoàng đế nổi giận đùng đùng vì một chiếc nghiên mực, nàng vẫn nhắc nhở: "Đừng thô lỗ, nói chuyện riêng tư thôi, đừng lộn xộn."

Thái Bình Vương gật đầu đồng ý: "Vâng, lời phu nhân nói xin nhớ kỹ trong lòng."

Đỗ Thư Dao nhéo eo hắn, Thái Bình Vương lại cúi đầu ẩm ức: "Không đúng chỗ nào, bây giờ Dao Dao thật sự là phu nhân của ta."

Vành tai Đỗ Thư Dao hơi ửng hồng, vượt qua ranh giới tâm lý này, nàng vẫn không chịu nổi Thái Bình Vương bám người, bất kể là nói chuyện hay là trạng thái khi ở bên cạnh nàng. Đỗ Thư Dao hoàn toàn chưa yêu đương bao giờ, Thái Bình Vương đương nhiên cũng chưa từng.

Nhưng dường như hắn có thiên phú khác thường, không có lúc nào không thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng hắn, ta nhớ nàng, ta yêu nàng, ta muốn hôn nàng, muốn ôm nàng, muốn nàng.

Những lời nói thực tế này đã khiến Đỗ Thư Dao không thể nào chống đỡ được, cũng khiến nàng đột nhiên giống như rơi xuống hũ mật, tay chân bị dính chặt, cuối cùng cũng không đứng nổi nữa, không trốn thoát được.

Hai người đến hoàng cung, ở cửa cung chia xe ra đi, Đỗ Thư Dao dự tiệc cùng một đám nữ quyến, nàng không giỏi giao tiếp, nhưng cũng coi như vui vẻ, dù sao bây giờ nàng chính là Thái Bình Vương phi, toàn bộ Hoàng Thành đều đang đồn đại có lẽ Thái Bình Vương sẽ nhanh chóng trở thành người đứng đầu Đông cung, Thái Bình Vương phi chính là chính phi duy nhất của Thái Bình Vương, địa vị tương lai có thể tưởng tượng được.

Cho nên lần này, cũng không cần Đỗ Thư Dao phải giỏi giao tiếp, nàng chỉ cần ngồi đó, đã bị các phu nhân tiểu thư, tâng bốc thành hoa trên trời.

Có điều Đỗ Thư Dao lại không lâng lâng chút nào, tiệc trong cung cũng đàng hoàng dựa theo những lời dặn đi dặn lại của Thái Bình Vương, không ăn những thức ăn không tốt với sức khỏe.

Bữa tiệc kết thúc, nàng đợi Thái Bình Vương ngoài cung khoảng một canh giờ, đợi hắn ra ngoài đã là giờ Tý rồi.

Đêm nay cửa cung đóng rất muộn, sau khi Thái Bình Vương ra ngoài, vẫn còn có quan lớn lục tục từ trong cung đi ra ngoài.

Khi Thái Bình Vương lên xe, nàng ngửi được mùi rượu trên người hắn, hắn cười híp mắt ôm Đỗ Thư Dao, bò vào nằm cạnh chân nàng, không đề phòng chút nào ngửa bụng mình ra, tranh công xin thưởng nói: "Dao Dao... Đất phong, ở Nguyên Nam."

Đỗ Thư Dao nghe vậy cũng cực kỳ vui mừng, nàng thường xuyên đọc sách, cũng đọc một số ghi chép gần giống như địa lý phong thủy, nhất là khi nàng định đi một mình, đều có nghiên cứu về rất nhiều nơi, Nguyên Nam đúng là một nơi tốt non xanh nước biếc, tuy rằng không tính là đầu mối quan trọng của đường thủy ba tỉnh, nhưng cũng là nơi cực kỳ mãu mỡ trù phú, nếu thật sự hoàng đế cho bọn họ đến đó, thật sự là một chuyện cực kỳ tốt đẹp!

"Thật sao!" Đỗ Thư Dao xoa bụng Thái Bình Vương, sung sướng hỏi.

Thái Bình Vương gật đầu, hít thở nặng nề, khóe mắt đỏ bừng, mông lung nhìn Đỗ Thư Dao, vươn tay sờ mặt nàng.

Hắn biết rõ nàng đã từng muốn đi một mình đi đâu, Thái Bình Vương đòi hoàng đế chỗ đó.

Chẳng qua chuyện tốt như vậy lúc nào cũng phải trả giá, đó là phải nghĩ cách làm việc cho hoàng đế ở đó, cụ thể là cái gì, hoàng đế cũng không nói, nhưng mà Thái Bình Vương không sao cả, miễn là Dao Dao hài lòng là... Được.

Đỗ Thư Dao quả thật rất vui vẻ, sau khi hai người quay về vương phủ, khóe miệng nàng vẫn luôn nở nụ cười.

Đêm đã khuya, sau khi rửa mặt xong, Đỗ Thư Dao vẫn hưng phấn đến mức không ngủ được, nàng nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, thậm chí viện để ở, còn có làm nghề nghiệp gì, trong phủ muốn thuê những tôi tớ như thế nào vân vân.

Thái Bình Vương đều đồng ý với nàng, nàng nói cái gì hắn đều gật đầu.

Hắn cầm tay nàng đặt lên mặt mình, cẩn thận tỉ mỉ hôn tay, buồn ngủ.

Nhưng mà khi nàng nói phải nuôi một con chó, Thái Bình Vương lại mở mắt, sáng quắc nhìn Đỗ Thư Dao.

"Cần gì phải nuôi chó?" Thái Bình Vương chống người dậy, nghiêm túc nhìn Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao cố tình nói vậy, thấy hắn như vậy không kiềm được bật cười: "Đương nhiên là để vuốt ve rồi."

Thái Bình Vương biết vuốt ve nghĩa là gì, cũng biết một nghĩa khác của vuốt ve, lập tức nghiêng người đè vai Đỗ Thư Dao xuống, chất vấn: "Có ta còn chưa đủ sao?"

Đỗ Thư Dao cười: "Nhưng ngươi đã không còn là chó nữa rồi."

Thái Bình Vương nhe răng: "Ta là chó."

Đỗ Thư Dao lắc đầu: "Chính ngươi nói muốn làm phu quân của ta, đã làm phu quân, làm sao còn làm chó được nữa?"

Thái Bình Vương nắm cổ tay Đỗ Thư Dao, ấn xuống cạnh người nàng: "Sao lại không thể?"

Hơi rượu của hắn đã tan, sau khi rửa mặt trên người tràn đầy mùi cỏ thuốc thơm ngát giống như Đỗ Thư Dao, nhưng mà đuôi mắt vẫn đỏ bừng, ngay cả vành mắt cũng đỏ rực, không hiểu sao giống như đang ấm ức.

Đỗ Thư Dao hồn nhiên không biết nguy hiểm: "Đương nhiên không thể, nuôi chó là để chơi đùa, phu quân đương nhiên chỉ có thể làm phu quân thôi."

Hầu kết Thái Bình Vương chuyển động, chậm rãi nghiêng người kề sát bên tai Đỗ Thư Dao: "Dao Dao nàng sai rồi, không chỉ có chó có thể chơi đùa."

Nhất thời hơi thở của Đỗ Thư Dao chậm lại, Thái Bình Vương nói tiếp: "Trước tiên ta có thể làm phu quân, sau đó làm chó của Dao Dao."

"Nàng muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy..." Câu này vừa dứt, hắn lại men theo môi Đỗ Thư Dao hôn xuống.

Ngón tay Đỗ Thư Dao cuộn chặt, cảm thấy đêm nay dường như gây chuyện hơi quá, có lẽ không khống chế được rồi.

Động tác sau đó của Thái Bình Vương cũng xác nhận suy nghĩ của Đỗ Thư Dao.

Hắn đặt toàn thân Đỗ Thư Dao bên dưới mình, chạm vào chóp mũi nàng nói: "Nếu Dao Dao đã nói như vậy, nhất định là đã chuẩn bị cho ta làm phu quân xong rồi, đúng không?"

Đỗ Thư Dao định phản bác, nàng quả thật vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng Thái Bình Vương đã đè xuống, ngăn tất cả lời nói của nàng, còn có ý định muốn đổi ý của nàng.

Ánh trăng trong trẻo, trong phòng mờ tối không rõ, góc màn giường bị cánh tay mảnh mai nắm chặt, liên tục lắc lu, khi thì bị nắm chặt lôi kéo, khi thì bị khống chế bắt giữ, cùng với vành tai và tóc mai chạm nhau trầm thấp rì rầm, là trong đêm đông, lửa than nhảy nhót, đèn hoa bùng lên, giọng điệu càng thêm nhiệt liệt mà dịu dàng.

Cả đời này đến nay, giờ mới bắt đầu, con đường phía trước đêm còn dài, nhưng có người kia, nắm tay nhau, bất kể đường dài bao xa, đêm tối thế nào, cho dù lại kéo dài qua kiếp trước đến kiếp này một lần nữa, họ cũng sẽ không bao giờ lạc đường.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chương 62: Ngoại truyện 1
Năm mới năm nay hoàn toàn không giống bất kỳ năm mới nào trong quá khứ, vì toàn bộ năm ngày tết, Đỗ Thư Dao gần như không thể xuống giường.

Nàng ngồi trên giường, nhìn Thái Bình Vương bưng thức ăn lên đút cho nàng, rất muốn đổ luôn bát cháo còn nóng hổi này lên ánh mắt dịu dàng vô tội đang nhìn nàng của hắn.

Nàng đời này, đời này, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến, bốn chữ buông thả dục vọng này, có một ngày có thể rơi xuống thân thể mình.

Nàng chỉ là người rất bình thường, nhưng mấy ngày nay xác nhận, rất rõ ràng Thái Bình Vương không phải, ít nhất ở chuyện phòng the hắn không bình thường, hắn không giống người...

Nhớ đến chuyện này, gương mặt Đỗ Thư Dao nóng bừng, cảm thấy xấu hổ từ tận linh hồn tràn ra, không ăn cái gì, hầm hừ tức giận kéo chăn qua đầu, nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời.

Thái Bình Vương không hề thô lỗ, một chút xíu cũng không, nàng bẽ mặt không phải vì bị thương, lần nào Thái Bình Vương cũng rất dịu dàng, lần nào cũng vậy.

Mẹ nó vấn đề là lần nào cũng vậy.

Hắn lấy đâu ra lần nào nhiều như vậy?

Đỗ Thư Dao đơn giản là chân mềm bẽ mặt, đứng trên mặt đất mà bước chân lâng lâng, vừa nhìn đã biết là quá buông thả dục vọng, nàng nghi ngờ mình sắp hói đến nơi rồi, bọng mắt rất to, trước mắt sắp xanh đen chết vì bệnh Mã Phong.

"Dao Dao, ăn gì đó đi, tối hôm qua nàng ăn rất ít." Thái Bình Vương bưng bát, vừa thổi vừa nói giọng ấm áp: "Là cho người hầm canh gà nhân sâm nấu suốt một buổi trưa, nàng nếm thử đi."

Đỗ Thư Dao tức không chịu nổi, giật chăn ra, quái gở nói: "Ngươi còn biết tối hôm qua ta ăn ít, vậy sao không để cho ta ngủ!"

"Mang đi! Ta không ăn! Ta muốn nghỉ ngơi!" Đỗ Thư Dao đạp Thái Bình Vương một cái, thân thể Thái Bình Vương lảo đảo, nhưng mà bàn tay cầm cháo lại rất vững vàng, chỉ lắc lư một chút, không để vương ra ngoài.

Thái Bình Vương có phần không biết làm sao, cũng biết mình làm sai, chẳng qua trong nhất thời thuận lợi như ý, không kiềm chế được, lại thêm năm mới này, có lẽ cũng không có chuyện gì, dứt khoát cả ngày càn quấy trong phủ...

Rốt cuộc chọc cho Dao Dao tức giận rồi, nàng tức giận chắc chắn là hắn sai rồi, Thái Bình Vương nhận sai cực kỳ nhanh nhẹn, Đỗ Thư Dao nghe thấy lại cười khẩy, vén chăn lên nhìn hắn chằm chằm.

"Năm ngày ngủ một mình." Đỗ Thư Dao nói.

Thái Bình Vương lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: "Đừng mà, ta muốn ngủ với Dao Dao, cam đoan sẽ rất thành thật."

"Hôm trước và hôm qua ngươi cũng nói như vậy." Đỗ Thư Dao oán giận nói.

Thái Bình Vương nói: "Ta không kiềm chế được, sau này ta nhất định sẽ kiềm chế, Dao Dao nàng cứ giám sát ta."

Hắn không nói như vậy còn đỡ, vừa nói như thế Đỗ Thư Dao đã thấy ứa gan, nàng giám sát cái rắm, nàng... Không chống đỡ được sự làm nũng của hắn, nếu không cũng không đến nỗi biến thành không kiềm chế được như thế này.

Thái Bình Vương làm nũng, Đỗ Thư Dao không kiềm chế được lại muốn đồng ý với hắn.

Vượt qua hai ranh giới về tâm lý và thân thể, nàng đã xác nhận rõ ràng mình thích hắn, đây không chỉ đơn giản là tình cảm nam nữ, còn có rất nhiều thứ phức tạp, chủ nhân và vật nuôi, giữa người thân, thậm chí là bạn đời sống nương tựa lẫn nhau, những tình cảm này chồng chất lên nhau, nàng rất khó không nuông chiều Thái Bình Vương.

Hậu quả của việc nuông chiều là chính nàng sốt ruột, nhưng mà Thái Bình Vương ngồi đây, nàng tức giận bề ngoài, đá hắn, mắng hắn.

Nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không kiềm được sinh ra vui vẻ, mềm mại, còn có vô cùng thân thiết.

Đây là không thể khống chế được, trước đây Đỗ Thư Dao biết được Thái Bình Vương vì nàng mà muốn chết, Đỗ Thư Dao còn vô cùng khó hiểu, chút chuyện nhỏ này thôi, tình yêu nam nữ mà thôi, đã đến mức đòi sống đòi chết như vậy sao?

Nhưng mà sau khi mặc kệ chính mình để cảm nhận, để yêu thích, để bày tỏ, Đỗ Thư Dao mới sợ hãi phát hiện ra, hóa ra nàng cũng có tình cảm sâu đậm như vậy, đủ loại tình cảm hai đời chồng chất tích lũy lại, giống như giếng phun, dưới sự làm nũng cầu xin của Thái Bình Vương, tỷ lệ kiên trì của Đỗ Thư Dao dài nhất là nửa canh giờ.

Không bao lâu, nàng lại ngoan ngoãn ngồi dậy, để cho Thái Bình Vương đút cho nàng ăn gì đó, thỉnh thoảng nắm một thứ gì đó trong tay, vì trong lòng biết nó quá quý giá, hoàn toàn không nỡ để nó chịu chút hao tổn nào, nàng và Thái Bình Vương đều như vậy, từng giây từng phút, đều không muốn làm mình làm mẩy với nhau.

Mà tình cảm như vậy, dựa theo sự kết hợp càng sâu sắc, trở nên càng sâu nặng hơn, nồng đậm đến mức đôi khi hai người ngồi đó im lặng nắm tay nhìn nhau thôi, nha hoàn cũng cảm thấy giống như đang nhìn thứ gì đó khó mà nhìn lọt mắt được, không có lý do gì gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng.

Lúc này Thái Bình Vương đút hết bát cháo, khi Đỗ Thư Dao lau miệng, lại không kiềm chế được dính sát đến, nhẹ nhàng cọ xát môi Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao dựa vào đầu giường, ngón tay luồn qua mái tóc của Thái Bình Vương, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đáp lại, vô cùng thân mật lại không hề dữ dội, nhưng kéo dài mà quyến luyến.

Có điều khi hơi thở Thái Bình Vương dần dần nặng nề, Đỗ Thư Dao vẫn đè vai hắn xuống: "Buổi sáng vừa mới uống canh tránh thai, hai ngày nay bắt đầu có các quan lớn mang đồ đến rồi, ta phải xem mà tặng quà đáp lại, không thể kéo dài được nữa."

Thái Bình Vương "Ừ" một tiếng, ôm eo Đỗ Thư Dao, đầu gối lên bả vai nàng, mấy ngày gần đây, lần thứ hai nhắc đến: "Dao Dao, ta không muốn có con, chúng ta không cần có con được không?"

Hắn hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được việc xuất hiện một sinh mệnh nhỏ, chia đi sự nuông chiều của hắn, cho dù có là chính bản thân hắn cũng không được.

Hơn nữa hắn đã cẩn thận hỏi thăm không dưới mười thầy thuốc, phụ nữ mang thai, là chuyện cực kỳ nguy hiểm, mấy ngày gần đây hắn cố tình cho người quan tâm đến những phụ nữ có thai ở thành, năm người có ba người sinh con, hai người khó sinh, một người chết, người còn lại vị trí thai không thuận lợi, tuy rằng sinh được, nhưng người mẹ hao tổn quá nhiều sức lực, không đến mấy năm không thể hồi phục sức khỏe như trước, thầy thuốc nói, già rồi cũng có thể mắc rất nhiều bệnh.

Đây quả thật là khó khăn có thể so sánh với Quỷ Môn Quan, Thái Bình Vương nhất định sẽ không để Dao Dao gánh chịu, hắn tuyệt đối không thể nào đẩy nàng vào nguy hiểm, nếu nàng giống như người phụ nữ có thai kia vì sinh con mà chết đi, hắn chắc chắn cũng muốn cắn chết đứa nhãi con kia, rồi đi theo nàng.

Có lẽ tình cảm như vậy, có rất nhiều người khó mà hiểu nổi, nhưng Thái Bình Vương tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Cho nên hắn đang hỏi ý kiến của Đỗ Thư Dao, hơn nữa còn hỏi đến hai lần, hắn sợ nàng muốn có con, cho nên khi hỏi câu này, vô cùng căng thẳng.

Đỗ Thư Dao không cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, chỉ cho rằng hắn ôm mình vừa lâu vừa chặt như vậy, lại định làm nũng cái gì, không biết làm thế nào nói: "Đừng quấy nữa, ta có ngươi còn chưa đủ sao? Cần con làm gì, không cần."

Nàng thật sự cũng không muốn, triều đại này sinh con quá nguy hiểm, hơn nữa... Tuy rằng nàng chấp nhận Thái Bình Vương, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng ra được giữa họ mà có con sẽ như thế nào.

Thái Bình Vương nghe vậy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười rộ lên, nói bên tai nàng: "Mấy ngày tới ta đều sẽ ngoan ngoãn, nàng nghỉ ngơi một lát đi."

Đỗ Thư Dao ăn một chút, thật sự nằm xuống ngủ, Thái Bình Vương đi ra sảnh lớn, sai người gọi thầy thuốc mà hắn đã tìm kiếm nhiều ngày này đến.

"Đưa thuốc kia cho ta." Thái Bình Vương nói: "Nếu ta uống xong sau ba tháng mà không thấy ảnh hưởng đến những chuyện khác, sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi."

Người kia là một thầy thuốc rất gầy, không phải bất kỳ thái y nào trong triều, nghe vậy khom lưng gật đầu: "Thang thuốc do gia tổ truyền lại, ngoại trừ mất hết đường con cháu ra, tuyệt đối không ảnh hưởng những thứ khác, chẳng qua vương gia... Tại sao ngài lại cần loại thuốc này?"

Hắn ta chưa nói, thuốc này vốn dành cho phụ nữ, gia tổ bọn họ đã từng là dòng họ của một phi tần trong hậu cung, sử dụng thuốc này đương nhiên không vẻ vang gì, không có bệnh tật gì uống vào, không có bất kỳ ảnh hưởng, nhưng cũng không thể mang thai con cái được nữa.

Hắn ta vốn dĩ chỉ là thầy thuốc bình thường, làm nghề chữa bệnh trong dân gian, hoàn toàn không dùng đến thủ đoạn âm độc này, phi tử trong cung nhờ toa thuốc này mà hại rất nhiều người, nhưng cuối cùng cũng phải tự chịu trái đắng, dòng họ nhà bọn họ cũng suy sụp, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi, vì lúc đó còn nằm trong tã lót cho nên tránh thoát được nguy hiểm.

Hắn ta che giấu tên tuổi, không ngờ được còn bị người ta tìm được, càng không ngờ được, lại chính là Thái Bình Vương hiện nay quyền thế rất mạnh tìm hắn ta, muốn hắn ta thay đổi phương thuốc thành phù hợp cho đàn ông hết đường con cháu.

Ban đầu hắn ta cũng không muốn đồng ý, hắn ta làm nghề chữa bệnh nhiều năm, trong lòng muốn chuộc tội cho người nhà, tuyệt đối không có lòng hại người.

Cuối cùng nghe Thái Bình Vương nói là để cho chính mình uống, còn cho phép hắn ta mở y quán với số tiền lớn, lúc này hắn ta mới động lòng.

"Ngươi không cần phải biết, nếu lo lắng, ngươi cứ tự mình nấu, nhìn ta uống." Thái Bình Vương nói xong, cũng không giải thích, vẫy tay lệnh cho hắn ta đi xuống nấu thuốc.

Hắn nhất định phải đi một bước này, vì hắn đã hỏi thăm rồi, phụ nữ uống canh tránh thai quá nhiều, cực kỳ không tốt, thuốc kia tính lạnh, phối hợp với thể chất lạnh của phụ nữ đúng lúc coi như tuyết thêm sương, uống quanh năm sẽ tổn thương đến nền tảng.

Không bằng hắn một lần cắt đứt nền tảng là được, hơn nữa hắn làm như vậy, cũng muốn hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế.

Một hoàng tử không thể sinh con nối dõi, thì không thể làm người kế vị được.

Hắn muốn cùng Dao Dao đến Nguyên Nam, nhất định phải hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế, làm cho mình hoàn toàn trở thành quân cờ bỏ đi, như vậy hoàng đế chỉ có thể sử dụng, sẽ không thật sự muốn động vào hắn làm gì.

Thái Bình Vương làm việc cực kỳ dứt khoát, Đỗ Thư Dao vẫn còn đang ngủ, Thái Bình Vương đã uống thuốc xong rồi, có điều cho dù không tổn hại đến sức khỏe chăng nữa, rốt cuộc vẫn là loại thuốc tổn thương đến nền tảng, trong một tháng sau đó, nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng.

Cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng có thể đứng dậy bình thường đi xử lý chuyện trong vương phủ, lần này thật ra không đông người đi lại lắm, dù sao tin tức nhanh nhạy, cũng đã biết được chuyện sang năm họ phải đến đất phong, cho nên cũng không có nhiều việc lắm.

Có điều khiến Đỗ Thư Dao khá bất ngờ là ban đêm Thái Bình Vương lại thật sự rất thành thật, liên tục mười mấy ngày liền đều như vậy, Đỗ Thư Dao không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng nàng hoàn toàn khỏe rồi, đến tháng cũng đã sạch sẽ, Thái Bình Vương vẫn tuân thủ phép tắc mỗi đêm, Đỗ Thư Dao hơi nghi ngờ, không kiềm chế được buổi tối ôm eo hắn, hỏi: "Sao vậy, vương gia chán ngán thần thiếp rồi sao?"

Đỗ Thư Dao vĩnh viễn không bao giờ nghi ngờ Thái Bình Vương chán ngán nàng, ràng buộc giữa bọn họ không phải tình yêu nam nữ có thể định nghĩa được, cho dù nàng có già như một cây cà tím, vẫn không cần phải lo được lo mất trước mặt hắn.

Cho nên nàng hỏi như vậy, đương nhiên chỉ đơn giản là hay cho hắn lại có thể quá thành thật như vậy thôi.

Thái Bình Vương cũng cười, quay đầu sang nhìn Đỗ Thư Dao: "Nàng muốn rồi hả?"

Đỗ Thư Dao chậc một tiếng: "Sao hả, ngươi muốn lừa ta để ta chủ động à?"

Thái Bình Vương lắc đầu: "Ta làm sao nỡ chứ."

Hắn nói xong, rúc vào trong chăn, khẽ nói: "Ta có thể dùng những cách khác giúp nàng, cam đoan nàng sẽ thích, có được không?"

Đỗ Thư Dao cũng không phải người ham sắc dục, vội vàng nắm tóc hắn: "Nói nghiêm chỉnh, đừng làm bừa."

Lúc này Thái Bình Vương mới nghiêng người nằm bên cạnh thân thể Đỗ Thư Dao, thẳng thắn nói: "Dao Dao, ta uống một toa thuốc, không ảnh hưởng sức khỏe, lại có thể khiến đàn ông không có cách nào sinh con được, chẳng qua sau khi uống xong, phải cấm chuyện phòng the một tháng."

Toàn thân Đỗ Thư Dao chấn động, đến giờ phút này, làm sao nàng có thể không biết có chuyện gì xảy ra với Thái Bình Vương chứ.

Một lát sau nàng thở dài một hơi, theo hơi thở này, có nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống tóc mai.

"Ngươi đó, đồ ngốc." Đỗ Thư Dao nói xong, hôn lên thái dương của Thái Bình Vương.

Thái Bình Vương cười, cực kỳ ngọt ngào, ánh mắt thông suốt thăm thẳm như nước mùa xuẩn, nụ cười trong nháy mắt như nghìn vạn hoa nở.

Thế giới này, có rất nhiều chuyện, trong mắt những người khác đều khó mà hiểu được, nhưng lý do đằng sau lại vô cùng đơn giản.

Đơn giản là người yêu ngươi, không nỡ để ngươi chịu khổ mà thôi.

Chương 63: Ngoại truyện hết
Sau tết, thánh chỉ của hoàng đế hạ xuống như đúng hẹn, vốn dĩ bọn họ phải chuẩn bị đến đất phong, chẳng qua hoàng đế ba lần bốn lượt tìm lý do đưa Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao vào cung ở lại mấy ngày, đợi đến khi thật sự lên đường cũng đã là lúc xuân về hoa nở.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương dọc đường đi du lịch sông núi, cũng không vội, đã phái người đến Nguyên Nam trước xử lý tất cả mọi chuyện rồi, bọn họ chỉ lấy việc dạo chơi là chính.

Khác với lần trước xuống nam chạy trốn, lần này hai người thật sự thư giãn thoải mái, hơn nữa chuyến này ngoại trừ những người hoàng đế phái theo ra, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ, phần lớn đều là trong vương phủ, còn có một số người trước đây đã rời khỏi vương phủ, ví dụ Hồng Luân, ví dụ như Nhật Thực, tất cả đều quay về bên cạnh.

Lần này Đỗ Thư Dao vẫn rất hài lòng, dù sao những người này đi Nguyên Nam, càng có lợi cho bọn họ xây dựng nền tảng ở đó, năng lực làm việc của Hồng Luân xuất sắc, Nhật Thực cận vệ cực kỳ lợi hại, có điều Hồng Luân đi theo, đương nhiên Vu An Thanh cũng đi theo.

Khi Đỗ Thư Dao gặp lại Vu An Thanh, vô cùng kinh ngạc, nàng ta đã dỡ bỏ hoàn toàn mũi nhọn, toàn thân bình thản mà dịu dàng, ánh mắt nhìn Hồng Luân cực kỳ sáng rực, chính là dáng vẻ khi thích một người.

Có điều chuyến đi này người duy nhất không được vui mừng lắm chính là Thái Bình Vương, vì Nhật Thực là thống lĩnh cận vệ, Thái Bình Vương luôn nhìn vào vận may của hắn ta, còn luôn làm một số chuyện khiến cả hai bên đều không xuống đài được trước mặt cận vệ...

Đối với điều này Đỗ Thư Dao cực kỳ bất đắc dĩ, Nhật Thực cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn ta đã từ bỏ lâu rồi, có thể bảo vệ người chủ lương thiện như Đỗ Thư Dao, hắn ta đã không còn ước mong gì khác.

Nhưng Thái Bình Vương vẫn luôn giày vò hắn ta, còn trói buộc hắn ta.

Ví dụ như... Ban đêm tất cả mọi người đều ngủ, lại vẫn để cho một mình hắn ta gác đêm.

Ví dụ như... Rõ ràng là việc của tỳ nữ, cũng muốn phái một cận vệ như hắn ta đi làm.

Đỗ Thư Dao thấy Thái Bình Vương cũng không làm quá đáng quá, đành mở một mắt nhắm một mắt, khi Thái Bình Vương không nhìn thấy, đành nhìn về Nhật Thực với ánh mắt xin lỗi.

Len lén nói với Hồng Luân, khi phát tiền tiêu vặt hàng tháng, cho hắn ta thêm một phần của tỳ nữ.

Nhật Thực cũng cực kỳ kiềm chế, không ngỗ nghịch, lòng hắn ta biết rõ Thái Bình Vương cũng là người lương thiện dịu dàng như Thái Bình Vương phi, lần này dẫn đội cũng là do Thái Bình Vương tự mình điều hắn ta từ quân giữ thành ra.

Có người bề trên lén lút nói cho hắn ta biết, hắn ta đã không còn là nô tịch nữa rồi, Nhật Thực cực kỳ biết ơn Thái Bình Vương, hơn nữa làm quân giữ thành hắn ta có lẽ không có tương lai gì rộng mở, nhưng đi theo mấy người Thái Bình Vương xuôi nam, tương lai hắn ta tất nhiên là một trong những người đứng đầu vương phủ, đây là ơn huệ lớn đến mức nào, Nhật Thực ghi nhớ trong lòng.

Vì vậy biến thành hắn ta nuông chiều Thái Bình Vương càn quấy đủ chuyện, cuối cùng ầm ĩ đến mức Thái Bình Vương cũng ngại, không tìm hắn ta gây chuyện nữa.

Đỗ Thư Dao nhìn thấy tận mắt tất cả mọi chuyện, nàng cưng chiều Thái Bình Vương hơn bất kỳ ai, cho nên trong toàn đội ngữ, Thái Bình Vương ầm ĩ gây chuyện một tay che trời, mọi người nói gì nghe nấy, ngược lại cũng giống như hắn đang quyết định xử lý việc nhà vậy.

Mà người chủ gia đình ở bên ngoài, sau lưng có mua một cái quần đùi cũng phải đi hỏi Đỗ Thư Dao.

"Nàng nói cửa hàng mà ta xem vào ban ngày kia, rốt cuộc là vải gai tốt hay là tơ lụa tốt?" Đỗ Thư Dao dựa vào giường, đọc truyện, mua được ở dọc đường, rất đặc sắc.

Tùy tiện nói: "Trẻ con mới phải lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên sẽ mua hết."

Thái Bình Vương thấy nàng qua loa, mấy thứ này phần lớn đều là việc của tỳ nữ trong phủ làm, có điều bên ngoài cũng có bán, đúng lúc ngày hôm trước hắn cưỡi ngựa mài rách một tấm, lần này kéo Đỗ Thư Dao đi xem.

Lần này hai người đến Nguyên Nam, vàng bạc châu báu mang theo nhiều không đếm xuể, bây giờ tiền tài đi trước, đã đến Nguyên Nam rồi, tương lai mặc dù mấy xu đất phong không cho vào sổ sách, cũng đủ cho hai người tiêu xài thoải mái cả đời.

Từ đầu đến cuối Đỗ Thư Dao đều cảm thấy, hoàng đế có lẽ thật lòng yêu thương mẹ đẻ của Thái Bình Vương.

Nhưng cuộc sống thật sự cũng cần nhiều tiền như vậy, Thái Bình Vương không dính đến ham mê có hại nào, Đỗ Thư Dao lại càng hoàn toàn không có hứng thú với đồ trang sức, thứ hai người tiêu xài duy nhất chính là ăn thức ăn ngon, mua mấy đồ chơi mới mẻ, không thể giảm đi hơn được nữa.

Nhất là Thái Bình Vương bây giờ cực kỳ cẩn thận, hắn cảm thấy không đủ tiền tiêu, sợ nửa đời sau Dao Dao chịu khổ, hắn không quan tâm sổ sách, không biết ngay lúc này bọn họ đang sở hữu bao nhiêu tài sản, mà Nguyên Nam lại càng là nơi non xanh nước biếc của cải màu mỡ, chính là khu vực cực kỳ tốt, đã định trước nửa đời sau bọn họ không lo áo cơm.

Thái Bình Vương không biết gì hết có mục đích tiết kiệm, còn chưa rời khỏi Hoàng Thành bao xa, ngay cả mua cái quần cộc cũng đã bắt đầu tính toán.

Đỗ Thư Dao buồn cười, cũng không chọc phá hắn, chỉ hùa theo cho qua.

Làm sao Thái Bình Vương lại không nghe ra sự qua loa của nàng, đè quyển truyện xuống, bám người nói: "Vậy Dao Dao thích ta mặc chất vải như thế nào?"

Đỗ Thư Dao nín cười, dứt khoát gập truyện lại, nói: "Ta đương nhiên thích ngươi không mặc gì cả."

Ban đầu Thái Bình Vương còn chưa nghe rõ, sững sờ một lát, trên mặt xoẹt một nhát đỏ bừng, hắn: "Nàng... Nàng", một lát sau, trực tiếp đè Đỗ Thư Dao xuống giường, vội vàng hôn xuống.

Tiếng cười của Đỗ Thư Dao từ trong màn giường truyền ra, khe khẽ ngâm nga, ngọt ngào dịu dàng, giống như rượu say lòng người, dù sao Thái Bình Vương uống đến ngất ngây, không ngẩng đầu lên được, mắt không mở ra nổi.

Có điều hai người nghịch ngợm một lúc, còn chưa muộn lắm, Đỗ Thư Dao nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng mưa rơi, mặc quần áo, đẩy cửa sổ ra.

Bọn họ ở trong nhà trọ ở giữa đường chính, giờ phút này còn có những cửa hàng người ta chưa hoàn toàn tắt đèn, đốt đèn lồng mông lung, chiếu cho đêm mưa xuân này càng dịu dàng quyến luyến hơn nữa.

Không khí rất trong lành, còn chút hơi nước và gió mát phả vào mặt, Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, nhìn màn mưa mông lung, hơi nhếch môi lên.

Rất nhanh, đúng như nàng dự đoán, Thái Bình Vương cũng xúm lại, ôm nàng từ phía sau, dùng áo choàng bọc lấy nàng chỉ lộ ra một cái đầu, cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng: "Vừa mới ra nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận bị lạnh."

Đỗ Thư Dao dựa vào phía sau, nhắm mắt lại, khẽ nói "Ừ" một tiếng, tròng lòng có cảm xúc tên là hạnh phúc, ùng ục ùng ục sủi bọt lên.

Đời người dài bao nhiêu, không ai biết được, nhưng nàng đã có thể tưởng tượng, mỗi ngày sau này, nàng đều sẽ được sống những tháng ngày mà trước đây nàng hâm mộ nhất.

Đoạn đường này của họ, tổng cộng mất khoảng hai tháng, mới chậm chạp đến Nguyên Nam, khi đến đó, quan viên địa phương và dân chúng bên đường đón tiếp, thật ra cũng tiến hành vô cùng long trọng, vương hầu một phương, là thiên tử nhỏ của dân chúng một phương, Thái Bình Vương ở Hoàng Thành cũng coi như danh tiếng vang xa, dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, trong đó không thiếu người đến xem hắn rốt cuộc có bị điên hay không.

Có điều Nguyên Nam nơi này, thật sự là non xanh nước biết đất thiêng người tài, vì mỗi nhà đều coi như giàu có, cho nên người vi phạm pháp luật cũng rất ít, hoặc là nơi ở gần đầu mối ba tỉnh nhất, quan viên trong triều cũng nhìn chằm chằm, cho nên mấy người Đỗ Thư Dao cũng bớt lo lắng, người đi trước đã xử lý vương phủ mới trong vòng hai tháng ổn thỏa, ngay đêm đó mấy người Đỗ Thư Dao đã vào ở trong vương phủ.

Dựa theo lời dặn của Đỗ Thư Dao trước đó, vương phủ chọn nhà cửa cũng không sử dụng đường phố chính mà quan viên đã chuẩn bị, mà ngược lại ở nơi lệch sang một chút, dựa theo hồ nước xây viện nhỏ, vô cùng lịch sự tao nhã.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương thích nuôi cá, trồng hoa, rất phù hợp, thời tiết tốt còn có thể chèo thuyền chơi trên hồ, không có gì thích hợp bằng.

Có điều người đi trước cũng xử lý một số chuyện, về phần người hầu trong phủ, sửa chữa quan trọng như thế nào, cùng với giao tiếp những quan viên ở đất phong vân vân đều đợi đám người Đỗ Thư Dao đến mới bắt đầu xử lý.

Lúc này Đỗ Thư Dao đã giao tất cả mọi chuyện cho Hồng Luân rồi, không ai hiểu tất cả mọi chuyện này hơn hắn ta, đại quản gia của vương phủ ngoại trừ hắn ta ra không còn ai khác, thật sự những chỗ cần Thái Bình Vương ra mặt, Thái Bình Vương mới đi.

Có điều cũng không thể giao tất cả mọi chuyện cho Hồng Luân được, dù sao có nhiều chuyện hắn ta cũng không có cách, khi ánh mắt Vu An Thanh u oán vì mỗi ngày không nhìn thấy chồng, Đỗ Thư Dao cũng hỗ trợ xử lý tượng trưng một chút, ví dụ như lên chợ mua một số người già yếu về làm người hầu.

Có điều những người được mua về này cũng có người hết sức niềm nở, ví dụ như tiểu công tử như cọng giá trong số đó, cả ngày vắt óc tiếp cận Đỗ Thư Dao, khi đến gần ánh mắt sáng rực như bóng đèn, Đỗ Thư Dao cũng nhớ, khi vật nhỏ này vừa được mua được, bệnh rất nặng, có lẽ phải một tháng mới bò dậy được, thân thể suy yếu, vì trước đó ở chợ nô lệ chạy trốn mấy lần, bị đánh rất tàn nhẫn.

Nhưng mà cậu ta niềm nở nhớ kỹ ơn huệ cũng được, chẳng qua quá mức sáp đến trước mặt Đỗ Thư Dao, có lần thậm chí còn ôm Đỗ Thư Dao ở chỗ không có ai, vấn đề này quan trọng rồi.

Đỗ Thư Dao cũng không chán ghét cậu ta, rất kỳ lạ, mỗi lần nhìn cậu ta, Đỗ Thư Dao đều cảm thấy đôi mắt to tròn như bóng đèn của cậu ta, có phần giống như đã từng quen biết.

Nhưng mà chết tử tế không muốn, khi cậu ta liều mạng ôm Đỗ Thư Dao khóc đến mức thở không ra hơi, lại bị Thái Bình Vương bắt gặp.

Hôm nay Thái Bình Vương cũng có chút oai phong rồi, ít nhất dáng vẻ bên ngoài trời sinh vừa lạnh lùng vừa tàn bạo, người không biết còn cho rằng hắn thật sự bá đạo đến mức nào.

Hắn cũng làm ra dáng ra hình sai người trói thằng ranh giống như cọng giá đỗ này lại, hắn không nghi ngờ Đỗ Thư Dao, chỉ chuẩn bị "giết gà dọa khỉ" dọa người khác, rồi đuổi ra khỏi vương phủ.

Có điều còn chưa đợi dọa nạt gì, thằng rành này đã khóc như giết heo, nói mình có nỗi khổ, muốn nói riêng với Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương.

Thật sự là giọng nói quá chói tai, quá đứt gan đứt ruột, Đỗ Thư Dao bịt tai, kéo ống tay áo Đỗ Thư Dao, nói: "Hay là chúng ta nghe thử nỗi khổ của cậu ta xem?"

Cọng giá đỗ bị trói gô lại, vẫy cho đám tỳ nữ lui ra, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương nghe cậu ta nói.

Kết quả cậu ta há miệng, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều ngẩn ra.

"Vương gia! Vương phi! Ta là Thúy Thúy đây!" Thúy Thúy thật sự không nhịn được nữa, cũng bất chấp nếu nói ra sẽ rơi vào kết quả như thế nào, thật sự là quá khó được cơ hội trời xui đất khiến còn được quay về bên cạnh Đỗ Thư Dao, nàng ta đứt hết ruột gan nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Hóa ra khi đó nàng ta bị đâm chết, nhắm mắt rồi lại mở mắt, chẳng biết tại sao mình lại biến thành một tên đầy tớ, vì ngày thường quá ốm yếu, không ai cần cậu ta, cậu ta phải chịu đựng rất nhiều khổ sở ở phố nô lệ, mấy lần định chạy trốn đều bị bắt về, nếu không phải hôm đó Đỗ Thư Dao tự mình đi mua người, nói rõ cần người già yếu, Thúy Thúy tuyệt đối sẽ không thể gặp lại họ thần kỳ như vậy.

"Vương phi, ta rất sợ hãi, ta không phải con gái!" Thúy Thúy khóc nói: "Các ngươi tin ta đi, ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, hu hu hu, đừng đuổi ta ra khỏi vương phủ, ta còn muốn hầu hạ vương gia vương phi..."

Thúy Thúy khóc lóc, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương hơi nhíu mày, nhìn nhau.

Sau đó, Đỗ Thư Dao lại đối chiếu chi tiết trước đây Thúy Thúy hầu hạ mất gần một canh giờ, cuối cùng khẳng định rõ ràng, cọng giá đỗ này, quả thật là... Thúy Thúy mượn xác hoàn hồn không thể nghi ngờ.

Thúy Thúy khóc nghẹn ngào, còn sợ Đỗ Thư Dao không tin, gục xuống đất tuyệt vọng cầu xin.

Dù sao vào triều đại này, xã hội này, loại chuyện này có là thật cũng sẽ bị giết chết, là yêu quái, là chuyện không rõ ràng.

Nhưng Thái Bình Vương lại tự mình cởi trói cho cậu ta, không tiếp tục ngăn cản cậu ta ôm đùi Đỗ Thư Dao nữa.

Thúy Thúy được chấp nhận, vẫn còn nổ bong bóng mũi khó mà tin được hỏi: "Tiểu thư thật sự tin lời ta nói sao?"

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương liếc mắt nhìn nhau, cười, vươn tay đỡ cậu ta dậy.

Có lẽ những người khác sẽ không tin, lại vì lời cậu ta nói mà e ngại cậu ta, đánh giết cậu ta, nhưng Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương sẽ không.

Cũng không phải vì bọn họ lương thiện đến mức nào, chỉ vì họ cũng là linh hồn lang thang đến từ thế giới khác.

Cuộc sống cũng không có gì thay đổi đặc biệt vì sự trở về của Thúy Thúy, sau khi Thúy Thúy được công nhận, trở nên ăn bám hơn bất kỳ ai khác, còn dám ăn vặt trong lúc phục vụ, thành một đứa con cưng được nuông chiều trong vương phủ.

Chỉ trừ Tam Hồng thỉnh thoảng cãi nhau với cậu ta ra, không có ai ghen ghét đố kỵ, dù sao tất cả mọi người đều ăn bám cả, ăn bám hơn người khác cũng có sao đâu?

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vẫn thân mật như trước, càng thân mật hơn so với trước đây, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau.

Giống như đêm nay, Thúy Thúy đang ăn vặt gác đêm, Thái Bình Vương đã ôm gối đi chân đất, từ trong nhà bị đuổi ra ngoài.

Tóc tai bù xù, vạt áo mở rộng, bên trên đầy những dấu vết mờ ám, còn có vết cào do móng tay làm ra, rất rõ ràng là hắn quá đáng, chọc cho Đỗ Thư Dao không chịu nổi, đuổi hắn cút đi.

Thái Bình Vương gương mặt vô tội bị đẩy ra, ánh sáng đèn lồng dưới hiên chiếu lên đôi mắt mông lung trong suốt như trước đây của hắn, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta không dám nhìn gân, mà đôi mắt khác màu kia lại dịu dàng như nước mùa xuân, có dòng chảy tình cảm nồng nàn thắm thiết mà tháng năm không cách nào gột rửa được.

Mà Thúy Thúy lại gần, giống như trước đây, giúp hắn cầm quần áo khoác lên, kề sát bên tai hắn đưa ra ý kiến xấu xa.

Trong giây phút này, thời gian giống như được quay ngược lại không có điểm dừng, tất cả mọi chuyện đều trở về dáng vẻ ban đầu.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff