10. Chuyện kể của cuốn album nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người, tôi chính là cuốn album hình của Oh Sehun đây! Chẳng là từ nhỏ mẹ Oh đã dành riêng cho cậu Oh một cuốn sổ để cất hình của cậu, mẹ luôn là người giữ gìn, bảo quản tôi, tôi ngày một đầy lên cũng là nhờ mẹ. Thế nhưng dạo đó, cậu Oh có về thăm nhà, nhìn thấy tôi được cất trong tủ của mẹ, liền lấy ra xem rồi một mực đòi đem theo về kí túc xá, thế là cuộc đời phiêu bạt của tôi bắt đầu từ đó.

Sống với cậu ấy cũng không khổ cực gì cho cam, chỉ là cứ đi đâu chơi xa là lại nhét tôi vào cái vali chật ních để mang theo, đôi lúc lại bỏ quên tôi trong khách sạn, rồi còn quăng tôi lên xuống, làm tôi rớt xuống nước, làm rách bìa của tôi... Cậu ấy có thể để tôi ở nhà, đi chơi về rồi bỏ hình vào cũng được mà! Nhưng có điều tôi không hiểu, và cũng không muốn hiểu :). Chẳng biết từ bao giờ, trong tôi đã đầy ắp hình của "tên chó bự" kia, tên mà cậu Oh hay dùng để gọi cậu Park - người ăn ké, ngủ ké, nằm ké 24/24 trong căn phòng này. Từ hình lúc cả hai đi Nhật, đến tấm ảnh chụp trộm cậu Park ngủ gật trên máy bay, cậu Oh đều rửa ra cẩn thận rồi bỏ vào tôi. Lần nào đi đâu chơi riêng là cả hai lại chụp một đống hình rồi nhồi nhét vào người tôi, hết sức mệt!

Thế mà lần này cậu Oh bị cậu Park cho ra rìa rồi! Chẳng là cậu Park có vẻ lại đi Nhật chơi, nhưng lần này lại đi cùng hội bạn thân mới quen (?) nên cậu Oh có muốn theo cũng không được.

Cậu Park không có ở đây, cậu Oh một mình ngủ tới 1 giờ chiều, ngủ tới khi bụng đói kêu ầm ầm mới chịu dậy. Ăn xong, cậu Oh lại lên giường nằm, cuộc sống của cậu Oh khi không có cậu Park chẳng khác gì một con heo cả (thật ra khi có cậu Park sẽ là hai con heo).

Nằm lăn lộn trên giường một hồi, tôi đây cuối cùng cũng đã lọt vào tầm mắt của cậu ấy. Với tay lên cái bàn cạnh giường, cậu ấy nắm vào người tôi một cách hết sức thô bạo, thật là không biết quý trọng đồ vật gì hết! Lật lật giở giở từng trang, cậu ấy dừng lại ở tấm hình có vẻ là hồi cấp 1. Khi ấy, cậu Oh vẫn còn là một nhóc hôi sữa, tóc húi cua, miệng móm không chịu nổi.

Nếu nghĩ cậu Oh sẽ không bao giờ muốn xem lại hay tiêu huỷ luôn tấm hình đó đi thì nhầm to rồi nhé! Câu nói "Dễ thương ghê!" bật ra khỏi miệng cậu ấy như đó là một điều hiển nhiên vậy. Cho dù bản thân có dễ thương cỡ nào thì tự khen mình thế chẳng phải rất xấu hổ sao?

Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy ai có thể tự luyến đỉnh cao như cậu ấy. Đã khen mình dễ thương thì thôi, cậu ấy lại còn chụp lại, đăng lên Instagram, giả bộ ghi caption là "Xấu ghê", thế là bao bạn fan vào comment nào là "Nhìn dễ thương lắm" rồi thì "Đẹp trai từ nhỏ"... Tôi không muốn hiểu :)!!!!!!!!! Dáng vẻ ngầu lòi, lạnh lùng băng lãnh trên sân khấu gì đó, xin mọi người đừng tin, cậu ấy bây giờ mới chính là cậu ấy: nằm lăn qua lăn lại trên giường, tay chân múa may, vừa lướt điện thoại vừa cười khúc khích...

Chờ mãi, chờ mãi... cuối cùng cậu Park cũng đã comment rồi!

Wow, chắc cậu ấy lại muốn bị block SNS nữa đây mà! Còn cậu Oh lại cái điệp khúc nhớ nhung lộ liễu ấy rồi. Bình thường cả ngày đều là cậu Park lúc nào cũng cun cút lẽo đẽo theo dỗ dành, mỗi khi cậu Park đi đâu, cậu Oh lại nhắn tin nhớ nhung, cậu Park lại về tiếp tục cuộc đời osin, rồi cậu Park lại đi, cậu Oh lại nhắn, cậu Park lại về làm osin... Cái vòng luẩn quẩn của số kiếp thê nô cứ theo cậu Park mãi, tôi nhìn mà cũng muốn rớt nước mắt :). Mấy lần lên TV, cậu Park có kể bị cậu Oh bắt quỳ, rồi gì mà tịch thu điện thoại... mới chỉ là góc nhỏ trong cuộc đời thê nô của cậu ấy thôi. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vậy!

Này này xem này, tôi đã nói là cậu ấy sẽ về mà! Còn cậu Oh từ lúc rep comment xong cứ hát mãi câu "Anh chỉ đến bên em lúc buồn, vậy những ngày vui anh về nơi đâu..." Nghêu ngao hát say sưa đến nỗi cậu Park mở cửa phòng, đứng nhìn một lúc lâu mà cậu Oh cũng chẳng biết.

Hình như có vẻ dạo gần đây tâm trạng cậu Park không tốt, có chuyện buồn hay bực bội gì đó mà không cười nhiều nữa. Điển hình là từ hôm đi đến hôm về cậu ấy mặc mãi một cái áo nâu kia, đầu tóc cũng chẳng thèm chăm chút, đi đâu cậu ấy cũng chỉ đội nón, mang khẩu trang là xong, thật đáng lo. Ấy vậy mà cậu Oh lại còn mặt than với cậu Park, rồi còn cằn nhằn cằn nhằn mãi. Nhưng tôi biết cậu Oh cằn nhằn chuyện gì đó nha!
[EXO Chanyeol mặc hoài một chiếc áo, nghi ngờ là quà của bạn gái tặng]
[Kết thúc concert liền bay qua Nhật, hẹn hò bí mật giữa EXO Chanyeol và bạn gái]
...
Đó, là cậu Oh rảnh quá rồi lên mạng đọc báo lá cải. Cái áo đó chính là áo của mẹ Oh gửi tặng cậu Park, làm gì có bạn gái nào chứ, thật khổ! Đáp lời cậu Oh được đôi câu, cậu Park cũng chẳng thèm dỗ dành, để mặc cậu Oh ngồi đó ca cẩm.

Rồi sau đó cậu Park cởi áo!
CỞI ÁO!
CỞI! ÁO!
Mọi người không thể tưởng tượng được đâu, để tôi kể, để tôi! I WILL SHOW YOU!!!

Cất áo khoác vào tủ, cậu Park đi đến bên giường, hai tay cầm lấy vạt áo, kéo lên. Ừm, là kiểu vừa nhìn người khác vừa cởi áo như không có gì xảy ra ấy. Đã thế cậu ấy còn vừa cởi, vừa híp cặp mắt bự đó lại, môi nhếch lên hướng cậu Oh gọi: "Lại đây." Bộ dạng lưu manh đó, tôi không quen, cậu Oh càng không quen. Cậu Oh trợn tròn mắt, ngồi im nhìn cậu Park đang ngày một đến gần...

Thế rồi...
Cậu Park cầm cái áo vừa cởi, mặc vào cho cậu Oh, nói: "Ngủ không được ở trần, dễ cảm lạnh." rồi tắt đèn đi ngủ.

Vâng câu chuyện đến đây là kết thúc, xin cám ơn mọi người đã lắng nghe.
...

...

A thật tình tôi đang mong có một cái gì đó sẽ xảy ra mà! Tắt đèn rồi đi ngủ luôn, thật không logic chút nào cả. Ay, hình như hai cậu ấy còn đang thầm thì gì đó, để tôi đoán nhé, dự theo tình hình lúc này thì không thể nào là mấy lời lãng mạn được rồi, chắc là "áo anh hôi" rồi "giặt áo cho anh" rồi mà "tại sao tôi phải giặt" ... Rõ khổ!

Thế đấy, tạm biệt mọi người, một ngày nhạt nhẽo của cậu Oh là như thế đó, tôi sẽ lại kể cho các bạn nghe, một câu chuyện nhiều muối hơn nữa, một câu chuyện mà các bạn đang mong đợi! :)
-------------------------------------------------
"Áo anh hôi"
"Ừm..."
"Anh?"
"Ưm.."
"Anh dạo này sao vậy?"
"Anh không sao, ngủ đi!"
"Không thương em nữa à?"
"Em sao vậy, ngủ đi..."
"Thương em thì phải nói với em, hiểu không. Nếu không muốn thì nói với anh Myeon, anh Baekhyun. Đừng như vậy nữa..."
"... Anh xin lỗi."
.
.
.
.
Vì em chỉ có anh thôi, đừng để em lo, em sợ lắm.
____________________________
Hôm nay xịn xịn có bonus thêm hình nữa nha :)))))
Dạo trước có đọc một bài post, nói rằng dạo này có vẻ anh Chanyeol đang buồn bực hay lo lắng chuyện gì đó, kiểu lơ đãng, cũng không chăm sóc bản thân bla bla tui thấy lo ghê 😕. Gần đây tui cũng không lên fb nữa, lo ôn thi :) nên cũng không biết tin tức gì, chỉ mong là không phải, nên mấy cái tui viết trên kia là hư cấu thôi nha, mọi người đừng nghĩ ảnh đang bị gì thật. Chanyeol still đẹp trai và vui vẻ, cả Sehun nữa! 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro