Chương 1: Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu hạ sau giờ ngọ, thời tiết rầu rĩ, khô nóng làm lòng người cũng không yên, có chút ngột ngạt.

Tê Hà viện.

Một nhóm vú già canh giữ trong viện, biểu tình nôn nóng nhìn chằm chằm vào phòng sinh. Thiếu phu nhân đang ở trong sinh hài tử.

Tám nguyệt thân mình.

Người xưa nói đúng, bảy sống thì tám không sống. Bà mụ đi vào đã được hai canh giờ, tiếng thiếu phu nhân kêu đau ngày càng nhỏ.

Hẳn là lành ít dữ nhiều!

Không sai, họ đã chờ sẵn ở đây không phải sợ ra vấn đề, mà là sợ không ra vấn đề. Nếu thiếu phu nhân không sinh được, hoặc mệnh yểu mà chết, toàn bộ Tê Hà viện sẽ phải chôn cùng. Có lẽ là toàn bộ hầu phủ này! Có nha hoàn chắp tay niệm vài tiếng cầu Phật.

Liễu Tuyết bước vào, nhìn thấy nha hoàn đang cầu Phật, biểu tình thành kính, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc. Đến gần phòng sinh, mày giãn lại mở ra:

''Việc này cầu Bồ Tát cũng vô dụng, chủ ý của phu nhân, nha hoàn của thiếu phu nhân đều được sắp xếp sao?''

''Vâng, đều ở hậu viện'' tiểu nha hoàn ân cần cười nịnh nọt.

Lúc này, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra. Đi ra là một bà tử có da mặt trắng nõn:

''Đáng tiếc, hài tử đã chết.''

Bà tử liên tục thở dài, bà đã cố hết sức.

Phòng trong, Thẩm An Dung ánh mắt trống rỗng nhìn lên tấm màn lụa, cả người tràn ngập bi thống, đau khổ.

Hài tử đã chết.

Hài tử nàng mong chờ sáu năm.

Không còn.

Hai canh giờ trước, nàng còn cảm giác rõ ràng nó đá bụng, nàng nhẹ giọng nói:''Ngoan, không nháo mẫu thân''. Nó liền ngoan ngoãn bất động. Một lúc sau, lại nghịch ngợm đá một chút.

Thanh Nhan nói, nó là một hài tử nghịch ngợm nhưng lại rất nghe lời, tương lai có thể làm tể làm tướng. Nàng ngày ngày mong ngóng đến ngày sinh ra hài tử, kết cục lại mất hết. Một loại đau đớn đến tận xương tủy dần dần lan ra khắp người. Đau đến nỗi nàng hô hấp cũng khó khăn, nước mắt mơ hồ hai mắt.

Nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Phu thê sáu năm, nàng cùng hắn hồng tụ thêm hương, tương kính như tân.

Nàng ra cửa, hắn đưa tiễn.

Nàng trở về, hắn tự mình ra đón.

Ai không hâm mộ nàng có một phu quân tốt, biết nóng biết lạnh? Ba ngày trước, biểu muội nói cho nàng, tất cả đều chỉ là biểu hiện giả dối.

Nàng không tin.

Người đem nàng đặt trong lòng bàn tay còn sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan sao có thể là một người khác? Biểu muội thúc giục, nàng thử một chút. Nàng không có giống khi xưa, trước tiên nói cho Thanh Nhan, Tô Quân Trạch sẽ đến thăm nàng.

Hôm nay, hắn hẹn bằng hữu đi săn thú.

----

Vậy là đã hết chương 1, đây là lần đầu tôi edit, chắc chắn vẫn có chỗ sai, nên mọi người đọc và góp ý nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro