Chapter 3: Phần Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đã bị làm cho động lòng khi anh ta đưa tay chặn miệng của cô, đó là việc vừa xảy ra."

"Tại sao tôi lại cảm thấy có một chút vui vui nhỉ?"

"Chà, cô đã không gặp Sasuke trong một thời gian khá lâu rồi nên cô mới quên đi cái cảm giác bị mê hoặc là như thế nào... Điều đó thật sự không đâu vào đâu..."

"Tôi không biết cô đang nói cái quái gì. Grừ, mê hoặc cái gì chứ... Điên khùng..."

"Cách gọi của cô... Nội tâm của cô... Điên... Tôi nghĩ người điên là cô mới đúng, Sakura. *cười thầm* Bị mê hoặc bởi Gaara!"

"Tôi không có! Im đi! Tôi sẽ đánh cô!"

"... Làm sao cô có thể đánh nội tâm của cô được chứ?!"

"Tôi không biết nhưng tôi sẽ nghĩ cách!"

"Sakura, cậu ổn chứ?"

"Chúc may mắn với điều đó. Cố tìm ra cách đánh nội tâm của mình. Tôi tin việc đó là không thể nào nhưng nếu cô tìm ra cách, nhớ nói với tôi một tiếng ha!"

"Sakura?"

Ông trời ơi, im đi! Tôi không muốn nghe cô nói gì nữa! Đừng có nói tôi thích Gaara nữa, im hết đi! Hừ! "Sakura!" Sakura lắc mạnh cái đầu và nhìn về phía người bạn đang đứng trước mặt, "Hả, cái gì?"

"Cậu ổn chứ...? Cậu hành động thực kì lạ đó!" Sakura nhìn xung quanh. Hả, cậu ta đi rồi... "Ừm, tớ ổn, Gaara đâu rồi?" Naruto ngó phía sau lưng mình. "Tớ nghĩ cậu ta đã đi trước rồi. Cậu ta dường như khá tức giận... Thật là đáng sợ. Tuy vậy hình như cậu không có chú ý tới, có chuyện gì với cậu vậy? Cậu đã hành động kì quặc suốt cả ngày!" Sakura nheo đôi mắt và đánh cái bốp lên đầu của cậu. "Tớ làm gì có, tớ thật sự rất tốt! Đừng có mà hỏi tớ như thế!" Naruto đưa tay xoa xoa cái đầu rên rỉ. "Xin lỗi, Sakura! Tớ chỉ là lo lắng cho cậu thôi!" Sakura đảo mắt và bước đi, 'chú cún con đáng thương' cũng sớm bắt kịp theo bước chân của cô. "Tớ xin lỗi nếu như làm cậu tức giận, Sakura!" Sakura thở dài và dừng bước. "Ừm, tớ cũng xin lỗi... Chỉ là Gaara làm tớ cảm thấy hơi bực mình. Tớ mới dễ dàng bị làm cho tức chết!" Naruto bối rối chớp chớp mắt, sau đó lại cười khúc khích. Sakura đảo mắt một lần nữa. "Chuyện này rất vui sao?!" Naruto cười khúc khích như một nữ sinh bị làm cho choáng váng và bắt đầu bước đi, "Ồ, không có." Sakura khẽ nâng một bên lông mày sau đó đảo mắt và lại tiếp tục bước đi.

-----------------

"Gaara! Cuối cùng em cũng về rồi!" Temari mỉm cười và chạy đến ôm đứa em trai của mình. Lần đầu tiên, dẫu vậy, anh vẫn để mặc cô. Chỉ bởi vì anh không còn quan tâm tới bất kì mọi thứ xung quanh. Qúa bận tranh luận với Shukaku.

"Ta có thể là một con quái vật nhưng ngươi biết đó, cảm giác rất tốt. Ngươi nên ngừng cãi nhau với ta đi và lắng nghe ta nói."

"Biết cái gì, không. Không. Im đi. Để ta yên. Và quay trở về chỗ ngủ đi!"

"Hừm, được thôi!"

Gaara tự lẩm bẩm với bản thân và đẩy Temari ra khỏi người. "Buông tôi ra!" Temari cau mày và thả ra, "Có chuyện gì với em vậy? Hành động của em thật kỳ quặc... hơn bình thường." Gaara nhìn trừng trừng vào cô và tránh xa Temari một khoảng rộng. "Để tôi yên!" Gaara hừ nhẹ và bước trở về phòng của mình, ném cái cặp xuống sàn và nằm phịch xuống giường rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mình không thể thích cô ấy... Không. Mình không có. Mình không có, mình sẽ không. Mình còn không biết cô ấy, không muốn, không quan tâm. Không!

Gaara đưa tay ôm đầu rồi lắc mạnh và rên rỉ, sau đó thở dài nhắm mắt lại trong tâm trạng thất vọng. Không. Không. Không bao giờ. Chuyện đó sẽ không xảy ra. Không thể xảy ra. Không thể, không thể, không và không. Ưaaaaa... Tại sao mình lại tự nói chuyện với bản thân giống như mình thật sự quan tâm đến con nhỏ tóc hồng đó vậy?

Shukaku cười thầm vì cảm thấy buồn cười với sự hỗn loạn của Gaara. "Bởi vì cậu đó!"

Gaara chửi bới trong tâm trạng hỗn loạn và ném cái gối thật mạnh vô tường sau đó lại sửng sốt vì tiếng va chạm khi tay anh vừa đấm một cái bốp vào tường. Khốn kiếp, không ta không có! Hoặc là... Ta sao? Không! Không, ta không có! Chết tiệt, Shukaku để ta yên!

Shukaku cười cười và quay trở lại chỗ của mình trong khi anh ngồi trên giường, thầm lặng cãi nhau với bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro