Gác nhỏ 26: Freud yêu dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô nằm dưới đất, khẽ run lên một cách kỳ lạ, không biết tại sao đã xúc động và xốn xang như thế mà vẫn thấy rất thoải mái.

"Không biết em còn nhớ không." Giọng anh rất khẽ, nghe ấm áp mà trong vắt: "Có hai điều khiến chúng ta càng nghĩ đến thì càng tán thưởng và kính sợ, đó là..."

"Bầu trời đầy sao trên đầu và quy luật đạo đức ở trong mỗi chúng ta." Chân Ý mỉm cười nói tiếp, đó là đoạn văn được khắc trên bia mộ của Immanuel Kant[2]. Những năm ấy cùng anh lượn khắp thư viện đọc sách triết, lúc nhàm chán cô đã từng học thuộc một vài đoạn. Vì vậy mà giờ đây mới có thể hóa thành sự ăn ý và giao lưu tư tưởng trọn vẹn đến thế, giây phút này thật tốt đẹp biết bao.

  Mặt đường vẫn cứng rắn và mát lạnh, bầu trời vẫn xanh thẳm và cao xa. Cô nhìn trời, lồng ngực thầm dấy lên bao cảm xúc đối nghịch: Thấp thỏm mà yên bình; sợ hãi mà ấm áp. Cô sắp phải bắt đầu cuộc đời mới, và lời khích lệ khiêm nhường mà trĩu nặng của anh sẽ giúp cô luôn dũng cảm, bình an tiến bước.

Tại cửa Cục Cảnh sát quận Thanh Giang, chiếc xe hơi màu trắng dừng ven đường.

"Quyết định xong chưa?" Ngôn Cách quay sang, nhìn Chân Ý ngồi trên ghế lái phụ.

"Ừ." Đến khoảnh khắc cuối cùng, cô hơi thấp thỏm, buồn bã, ngón tay không ngừng vuốt ve tờ giấy phép. "Sớm biết ngày mất đi sẽ luyến tiếc như vậy thì từ đầu không nên phạm sai lầm. Thật là... không đành lòng." Cô nghiêng đầu, áp má lên và khẽ cọ, hệt như đứa trẻ không chịu buông bỏ món đồ chơi của mình, nói một hồi nước mắt lại rưng rưng. "Sau khi thôi làm cảnh sát em học luật giữa chừng, hai mươi tư tiếng được dùng như bốn mươi tám tiếng, học thuộc từng quyển sách, xem từng phiên tòa. Lúc tiếp nhận vụ án đầu tiên, em ghi hết một quyển sổ tay, mỗi ngày chỉ ngủ có ba tiếng..." Cô nghẹn ngào, không nói được nữa. "Hết rồi, hết thật rồi."

"Bây giờ em đang nghĩ gì?"

"Rất mông lung, sợ hãi và do dự."

"Vì sao lại mông lung, sợ hãi và do dự?"

Cô cụp mắt, từng giọt lệ rơi lã chã: "Nếu không thể làm luật sư được nữa, không biết sau này nên làm gì đây."

Anh quay đầu lại: "Nếu là Chân Ý thì việc này có gì phải khóc chứ?"

Cô thảng thốt ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

"Anh luôn cảm thấy, một cô gái nhiệt tình, chuyên tâm và tràn đầy sức sống như Chân Ý, dù làm gì cũng xuất sắc hơn người khác." Giọng nói trầm tĩnh mang sự khẳng định không thể bỏ qua. "Vì vậy, nếu là Chân Ý thì có gì phải mông lung, sợ hãi và do dự kia chứ?"

Chân Ý lập tức ngừng khóc, có được sự khẳng định cao như vậy từ anh, trái tim cô tuôn trào từng luồng sức mạnh ấm áp và vô tận. Đúng, tương lai rất mờ mịt, nhưng không phải cũng rất có tính thử thách sao? Cô là Chân Ý, là Chân Ý luôn luôn tràn trề sức sống, lạc quan cầu tiến, là Chân Ý chỉ cần để tâm vào việc nào đó thì có thể dốc cạn sự nhiệt tình và nỗ lực gấp trăm lần. Nếu vẫn là cô thì dù rằng từ ngày hôm nay hai bàn tay trắng, cô cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, cô vẫn có thể xuất sắc một lần nữa!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kws