Chương 222: Lá thư cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tạ Thiên Ngưng trở lại phòng, nhào lên trên giường khàn giọng khóc rống, nước mắt làm gối thấm ướt một mảng lớn, càng khóc càng thương tâm, càng đau khổ càng khóc lớn.Vào giờ phút này đã không thể khống chế được mình, chỉ muốn khóc, không biết khóc bao lâu,chỉ biết khóc lóc cho đến mệt mỏi.Trong mắt không còn chảy một giọt nước mắt nào nữa, lúc này mới từ từ dừng lại, tầm mắt lơ đãng rơi xuống hộc tủ, chợt nhớ tới cái hộp bên trong, trong lòng có một loại xung động, rất muốn mở ra xem một chút, muốn xem rốt cuộc mẹ đã chuẩn bị cho cô bộ áo cưới thế nào.
Những đau khổ kia bọn họ đã chịu đựng được một thời gian rồi, tại sao lại không dám đối mặt với một cái hộp.
Tạ Thiên Ngưng khóc quá lâu, người có hơi không thăng bằng, cảm thấy hơi mê man, nhưng vẫn nỗ lực nâng người lên, đi tới bên cạnh hộc tủ, lấy cái hộp bên trong ra, nhìn lướt qua một chút, cái khóa nhỏ đã rỉ sắt làm cho cô nghĩ đến thời gian đã trải qua , nhớ lại năm mười sáu tuổi mẹ cô đã tuyệt tình bỏ lại cô và ba đi theo người đàn ông khác, cơn giận trong lòng đã khiến cô không cách nào quý trọng cái hộp gỗ, đặt nó ở trên đất, cầm lấy một vật thủy tinh ở trên bàn , hung hăng đập xuống.
Hộp gỗ để lâu năm đã hơi cũ, hơi dùng lực đập xuống, cái hộp gần như nứt ra.
Cầm nắp mở ra, phát hiện bên trong hòm dùng miếng xốp rất dày đệm lên, bên trong có một đôi vòng tay, vòng tay đè lên một trang giấy, còn có một cuốn sổ tiết kiệm, cũng đã ố vàng, có thể thấy được đã để một đoạn thời gian.
Tạ Thiên Ngưng cầm cái hộp lên, ngồi vào trên giường, đầu tiên cầm lấy tờ giấy ố vàng trong hộp lên, từ từ mở ra, thấy là chữ viết của ba rất kích động, lập tức nhanh chóng đọc.
Thiên Ngưng, khi con thấy lá thư này vậy cũng đã lập gia đình rồi, hoặc là gặp được mẹ con rồi, ba không biết con bây giờ có hạnh phúc không, nhưng ba biết, con nhất định rất kiên cường, bất kể gặp phải khó khăn gì cũng có thể dũng cảm đối mặt. Thật ra thì năm đó mẹ con rời khỏi cũng không phải là phản bội ba, là ba đã hại cả đời bà ấy, là ba làm cho bà hiểu lầm với người bà yêu, khiến cả hai chia tay nhau. Ban đầu ba chỉ vì ích kỷ, không muốn con rời khỏi ba, nên đem chân tướng giấu đi, ba cảm thấy rất đau lòng, rất nhiều lần muốn nói cho con biết sự thật, nhưng lại không dám nói, thời gian càng kéo dài, ba càng không dám nói, sợ nói ra con sẽ rời khỏi ba đi tìm mẹ con, cho nên chỉ lưu lại lá thư này. Ở dưới cửu tuyền cùng con nói rõ ràng, hi vọng con có thể tha thứ cho ba. Mẹ con sau khi rời đi, ở trong thế giới của ba chỉ còn lại có con, con là đứa con gái duy nhất, là bảo bối của ba, ba quyết định dùng tâm huyết một đời để giúp con có cuộc sống hạnh phúc, cho nên ba cùng Ôn Minh hợp tác, ông ấy ra tiền, ba nghiên cứu kỹ thuật, cả hai cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, nhưng ba vẫn không yên lòng, dù sao quyền lực công ty đều năm trong tay Ôn Minh, ba chỉ là người làm nghiên cứu phát mình thôi. Vì lý do an toàn, ba đã hợp tác cùng những công ty khác, vì giúp bọn họ nghiên cứu ra kỹ thuật mới, sản phẩm mới, kiếm ra không ít tiền, đều đứng tên con, sổ tiết kiệm chính là ở trong gốc của cái hộp kia, mật mã chính con số chúng ta thích, đến mười năm sau chắc đã lên tới mười tỷ. Nếu như mười năm sau Ôn Thiếu Hoa không có cưới con, vậy thì đừng đem hạnh phúc cả đời mình phó thác cho hắn, hãy tìm người đàn ông yêu con mà cưới. Lúc ấy nếu như có thí sinh tốt hơn Ôn Thiếu Hoa, ba tuyệt đối sẽ không để hắn lo cả đời con, nhưng không còn cách nào, ba không muốn sau này con không có chỗ nương tựa, chỉ có thể đem con giao cho Ôn Gia, nói lên các điều kiện, để bọn họ chiếu cố con. Nếu bọn họ đổi ý , con cũng đừng lo lắng, ba đã chuẩn bị hết con rồi, nếu như mười năm sau con không thấy cái hộp này, hoặc tức giận mà vứt bỏ nó, sẽ có luật sư tới giúp con giải quyết vấn đề này. Mười tỷ là sính lễ ba để lại cho con, vòng ngọc là mẹ con đưa cho con, ngọc cổ có giá trị liên thành, chỉ cần bảo quản tốt, sau này làm hồi môn cho con gái con, nếu như không có con gái, hãy đưa cho con dâu con. Còn có một chuyện ba phải nói cho con biết, ba hi sinh mạng sống để nghiên cứu ra kỹ thuật hạng nhất, đây là thành quả lớn nhất khi ba sinh ra và lớn lên, vốn là định giao cho người mua, kết quả lại bị Hồng Thiên Phương dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay cướp lấy, ba nói cho con biết chuyện này, không phải muốn con đi báo thù, mà để cho con cách xa tên tiểu nhân Hồng Thiên Phương này ra, hãy sống vui vẻ hạnh phúc, nhớ nhất định phải sống hạnh phúc vui vẻ, đừng mang theo bất kỳ thù hận, đây là thỉnh cầu cuối cùng của bà.
Dưới thư cuối cùng ký tên: ba ba yêu của con.
"Ba ——" Đọc xong lá thư dài này, Tạ Thiên Ngưng vô cùng cảm động, hai tay đem lá thư đặt vào trong ngực, miệng hô lớn lên. .
Thì ra còn có nhiều chuyện mà cô không biết, thì ra ba lại vĩ đại thế, cô vẫn luôn rất hạnh phúc, vì bên cạnh cô đã luôn có một người ba yêu thương cô.
"Cha, ba yên tâm, con nhất định sẽ sống hạnh phúc vui vẻ, nhưng nếu như có cơ hội, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hồng Thiên Phương. Nhưng ba hãy yên tâm, con sẽ không lấy trứng chọi đá, không nắm chặc mười phần, con tuyệt đối sẽ không làm hành động ngu ngốc với ông ta. Hồng Thiên Phương, ông tốt nhất đừng để cho tôi bắt được nhược điểm, bằng không tôi sẽ khiến cho ông chịu đau khổ."
Tạ Thiên Ngưng tức giận mắng to, mắng xong sau đó liền cố gắng ổn định cảm xúc, đem tầm mắt dời lên trên cái hộp, vươn tay ra, tạm thời không để ý tới cái vòng tay, mà cầm quyển sổ tiết kiệm ở dưới lên, mở ra xem một chút, số tiền lớn đến mức kinh người, nhưng cô không thấy mình giàu có chỉ vì khoản tiền này, mà là toàn bộ tâm huyết mà ba đã bỏ ra cho cô.
Khó trách sau khi mẹ đi rồi mỗi tối ba cứ cố làm việc, chỉ vì muốn kiếm tiền để cô sống thật tốt, mỗi đêm lo làm việc, cho nên ba ba mới mệt mỏi sinh ra bệnh , mới qua đời sớm thế. Nếu như có thể, cô tình nguyện dùng số tiền kia để đổi lấy người ba khỏe mạnh về.
"Cha, ba có biết hay không, ba còn quan trọng hơn toàn bộ số tiền này, con giờ rất nhớ ba, ba chỉ vì muốn con được đi trên con đường sung sướng sống vui vẻ thế nào thì ba lại như vậy?"
"Con bất kể nguyên nhân vì sao mẹ lại rời đi, cũng không quản lúc trước vì sao hai người lại sống chung với nhau, nếu mẹ lựa chọn ở cùng ba, lựa chọn sinh ra con, mẹ phải chịu trách nhiệm. Nếu như mẹ không chịu trách nhiệm, chẳng qua là do ích kỷ của mình, cho dù mẹ có khổ tâm, con cũng sẽ không tha thứ. Mười hai năm, mẹ đi mười hai năm, này mà không đến tìm con, cho đến khi con hạnh phúc mới xuất hiện, cha, cha có biết hay không, lòng con đã lạnh. Nếu như những năm gần đây mẹ hơi quan tâm con một chút, thì lòng con cũng sẽ không lạnh đến thế, hoặc giả con xem lá thư này rồi sau đó lập tức tha thứ ẹ, nhưng con lại không làm được, con không làm được, con hận mẹ, con hận mẹ."
Tạ Thiên Ngưng phẫn hận lầm bầm lầu bầu, đột nhiên thấy vòng ngọc trong hộp, ngay cả đụng cũng không muốn, lại càng không quan tâm giá trị của nó bao nhiêu, trực tiếp đem nhét cái hộp vào trên giường, chỉ lấy thư cùng sổ tiết kiệm ra, để nhớ đến ba của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, chợt nghĩ tới Dư Tử Cường, tâm tình rất phức tạp, có chút đồng tình hắn, nghĩ lại cũng nên cứu hắn, vì vậy chỉnh trang lại, cầm túi xách cùng điện thoại di động, đi ra khỏi cửa phòng.
Dư Tử Cường cũng coi như người bị hại, mặc dù cô hận Lâm Thư Nhu, nhưng không thể hận người khác, cô cứu Dư Tử Cường ra không phải là vì Lâm Thư Nhu.
Thím Chu thấy hai mắt Tạ Thiên Ngưng sưng đỏ, có chút lo lắng, vì vậy quan tâm hỏi một chút: "Bà chủ, bà có khỏe không, có muốn gọi điện thoại gọi ông chủ về không?"
"Không cần, sau khi khóc xong đã khá nhiều, dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, không có gì lớn , đừng quấy rầy ông chủ. Thím Chu, thím gọi ông Ngô vào đây một chút, tôi có việc tìm ông ấy."
"Dạ".
Tạ Thiên Ngưng không có nhàn rỗi, hướng đi ra ngoài cửa lớn, vừa tới ngoài cửa liền thấy thím Chu mang theo một người đàn ông tới, vì vậy dừng bước lại.
"Bà chủ, bà tìm tôi có chuyện gì không?"
Quả là đến nhanh."Ông Ngô, ông có biết tên quậy hôn lễ bị ông chủ nhốt ở đâu không? Tôi muốn gặp mặt hắn, phiền ông dẫn tôi đi một chuyến, được không?"
"Này ——" Ông Ngô có chút khó xử, do dự một chút, "Bà chủ, bà muốn đi gặp người này, có cần thông báo trước cho ông chủ biết không?"
"Không cần, ông chủ có chuyện đang bận, sợ rằng không rãnh. Đúng rồi, người kia bị giam ở nơi nào?"
Hai ngày nay vô cùng cao hứng, làm cô quên mất người này, bất quá cô có thể khẳng định, Dư Tử Cường không phải bị nhốt ở nơi này, bằng không cô đã sớm biết rồi.
"Hắn bị giam ở một căn nhà cũ kĩ, ông chủ nói bắt giam hắn mấy ngày, chờ có thời gian mới xử lý chuyện này."
"Hôm nay tôi có thời gian, tôi đi xử lý cho, ông dẫn tôi đi đi, trở về tôi sẽ nói lại cho ông chủ biết là được rồi, không có gì đâu."
"Được rồi, để tôi mang thêm nhiều người để đi cùng với bà chủ."
"Có thể."
Dư Tử Cường bị trói trong căn phòng nhỏ bẩn thỉu, vừa đói lại mệt mỏi, cả người vô lực, dù vậy, hắn cũng không hối hận chuyện đã làm.
Chịu chút khổ đáng là gì, chỉ cần có thể khiến những ngày sau này của Tạ Thiên Ngưng không được yên ổn, khiến Lâm Thư Nhu mỗi ngày rầu rỉ, xem như mục đích của hắn đã đạt được, hắn muốn để cho Lâm Thư Nhu đời này không thể vượt qua một ngày an ổn, đây mới là trả thù lớn nhất.
Lúc này, một người đàn ông đi vào, cầm trong tay một chút bánh bao, còn có nửa bình nước, tự mình đút Dư Tử Cường ăn, hơn nữa còn nói mát, "Ăn cơm nè, mau ăn đi."
"Chỉ có bánh bao với nước à, tôi muốn ăn bữa tiệc thịnh soạn." Dư Tử Cường hiềm khí nói, bất quá ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng đã cắn từng miếng từng miếng bánh bao ăn.
Hắn hiện tại đói bụng đến ngực muốn dán vào sau lưng, dĩ nhiên có ăn là được. Hắn hiện tại mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn một bữa, một bữa chính là bánh bao cùng nước, cuộc sống này thật đúng không phải dành cho người.
"Nhóc con, đã tới tình cảnh này, mày còn muốn ăn bữa tiệc lớn à? Có người đưa thức ăn đến là tốt rồi, còn muốn ăn bữa tiệc lớn."
"Tôi muốn gặp Phong Khải Trạch."
"Cái này tao không thể giúp, tao chỉ là phụ trách trông chừng mày, về phần những thứ khác, không liên quan đến tao. Bất quá sống còn kiếm được rất nhiều tiền, trông chừng mày hai ngày, bằng tiền tao làm bằng hai năm bên ngoài, không tệ không tệ."
"Tên Phong Khải Trạch chết tiệc, rốt cuộc muốn bắt giam tôi tới khi nào?"
Quả nhiên Phong Khải Trạch không phải chỉ có hư danh, đúng người không dễ chọc, chắc phương thức trả thù này đã thật sai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro