Chương 117 + 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117. Chẳng quan hệ tới tôi

Tạ Thiên Ngưng nhìn tình cảnh lộn xộn trước mắt, cũng không biết nên nói gì mới được, tuy rằng trước kia đúng là đã chịu nhiều oan ức, nhưng mà nhìn bọn họ ầm ĩ như vậy, nhất quyết vạch mặt nhau như vậy, làm trong lòng cô cũng chịu không nổi.

Hiện tại hai nhà đã là thông gia, làm ầm ĩ như vậy thì cuộc sống sau này của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San sẽ thế nào?

Chuyện này cũng không liên quan đến cô, cô làm gì phải nghĩ nhiều chứ?

Ninh Nghiên ôm Tạ Minh San khóc nỉ non, nhìn thấy con gái chịu ủy khuất như vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu, càng bộc phát hơn nữa, liền đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Tạ Thiên Ngưng, giận dữ nhìn cô, mắng to: “Tạ Thiên Ngưng, đều do cô, nếu không phải cô xuất hiện, sẽ không phát sinh ra chuyện hôm nay. Giờ đây hai nhà chúng tôi ầm ĩ như vậy, cô nhất định là rất vui mừng có đúng không, đây chính là mục đích hôm nay cô đến, muốn phá hủy quan hệ hai nhà chúng tôi, có đúng không? Giờ mục đích của cô đã đạt được rồi, cô vừa lòng rồi chứ?”

“Thím Ninh, con nói rồi, con hôm nay chỉ muốn tới chúc thọ chú, không hề có ý gì khác. Hơn nữa, sinh nhật lúc trước của chú, ngoại trừ con ra, còn có người nào nhớ đến chứ? Con cho rằng Tạ Minh San cũng giống với những năm trước, quên mất sinh nhật của chú, cho nên sẽ không về đây. Nếu như con biết em ấy trở về, con tuyệt đối không đến đâu.” Tạ Thiên Ngưng hùng hồn phản bác lại, không ngờ lại bị đổ hết tội danh lên người.

Hai nhà bọn họ cãi nhau thì liên quan gì tới cô, dựa vào cái gì muốn cô nhận hết trách nhiệm?

“Nếu như cô không xuất hiện, mọi chuyện đều sẽ diễn ra êm đẹp .”

“Được, giờ con sẽ đi, từ nay về sau sẽ không trở lại ngôi nhà này, chuyện của mọi người, đều không liên quan gì đến con nữa.” Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng nói, sau đó Phong Khải Trạch cầm lấy quà tặng trong tay đi lại, đến trước mặt Tạ Chánh Phong, đưa cho ông: “Chú, những thứ này đều do con mua cho chú, có thể là món quà cuối cùng con mua cho chú, về sau chú phải cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt nha.”

“Tạ Thiên Ngưng, kỳ thực____” Tạ Chánh Phong lộ vẻ mặt tự trách, có chút không dám nhận lấy quà tặng.

Tất cả mọi chuyện hôm nay, kỳ thật có chút liên quan đến cô, không chỉ toàn bộ chuyện hôm nay, toàn bộ mọi chuyện, từ đầu đến cuối cô đều là người bị hại.

Nhưng mà giờ phút này, Tạ Minh San bị vây trong đau khổ, ông không thể nói ra những lời công kích thêm nữa.

Điều có thể làm, ngoại trừ im lặng, vẫn cứ nên trầm mặc, bởi vì không có cách nào tốt nên chỉ có thể trầm mặc.

“Chú, con biết mà, không cần nói thêm nữa. Từ nay về sau, con sẽ làm người ngoài cuộc, chuyện của mọi người, chẳng quan hệ tới con.” Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó nói với Phong Khải Trạch: “Khỉ nhỏ, chúng ta đi thôi.”

“Sớm nên đi rồi, với đám người không nói đạo lý, đám người ngu ngốc ích lỷ lại nhàm chán, thực không có ý tứ.” Phong Khải Trạch có chút tức giận, những người này tức giận lại vô duyên vô cớ đẩy mọi trách nhiệm lên trên người Tạ Thiên Ngưng, khi không cô còn bị mắng.

Từ khi vào cửa đến giờ, bọn họ chưa từng nói gì, kết quả lại thành người sai, thật sự đúng là quá buồn cười.

“Khỉ nhỏ ____________” Tạ Thiên Ngưng đang muốn khuyên anh không nên nói thêm nữa, nhưng mà còn chưa nói ra, trái lại đã có người hét lên mắng chửi người rồi.

Trong lòng Ôn Thiếu Hoa đầy thù địch với Phong Khải Trạch, từ trên nhìn xuống, dù thế nào cũng thấy anh không vừa mắt, nghe những lời nói này của anh, trong lòng càng tức hơn, liền mắng chửi người ngay: “Anh xem mình là gì, ở đây vẫn chưa tới phiên anh nói chuyện đâu?”.

Phong Khải Trạch cười lạnh xem thường, đang muốn phản bác lại anh, nhưng mà lời chưa nói ra khỏi miệng, lại nghe thấy một tiếng tát vào mặt vang dội.

Bốp _________

Cái bạt tai này, khiến ọi người đều vô cùng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn, quả thật không thể tin được.

Tạ Minh San đã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Ôn Thiếu Hoa bị đánh, rồi lại nhìn người đánh hắn, trong mắt lại càng sửng sốt.

Tạ Thiên Ngưng đột nhiên tát một cái vào mặt Ôn Thiếu Hoa, đánh xong, còn chưa hả giận, hung hăng trừng mắt hắn, nghiêm khắc mắng: “Ở chỗ này cũng chưa tới phiên anh nói chuyện, tất cả mọi thứ đều là do anh gây ra, anh không có tư cách để nói chuyện đâu, càng không có tư cách tức giận.”

“Em cư nhiên vì người đàn ông này mà đánh anh?” Lần này Ôn Thiếu Hoa càng giận, càng hận Phong Khải Trạch hơn.

Một cô gái đã yêu hắn suốt mười năm, giờ lại vì một người đàn ông khác mà đánh hắn, cái này làm sao hắn không tức chứ?

“Ôn Thiếu Hoa, anh nghe rõ cho tôi, người đàn ông mà anh nói, hiện giờ anh ấy chính là bạn trai của tôi, là chồng tương lai của tôi, tôi vì anh ấy mà đánh anh, có gì không đúng hả?” Tạ Thiên Ngưng căn bản không thấy tát một cái vào mặt Ôn Thiếu Hoa là sai, theo ý cô, hắn ta chính là người đàn ông thối đáng bị đánh, sau này sẽ không cần tức giận với người này.

Phong Khải Trạch nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ vui sướng, ước gì mắng thêm Ôn Thiếu Hoa vài câu, như vậy anh có thể nhìn thấy bộ dáng của cô vì anh mà ra mặt.

Cảm giác này quả là không tệ.

Ôn Thiếu Hoa dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Phong Khải Trạch, sau đó thu hồi tầm mắt đặt lên trên người Tạ Thiên Ngưng, châm biếm nói: “Thiên Ngưng, em đừng có u mê, hắn ta vừa nhìn liền biết không phải loại người gì tốt rồi, em đừng để bị hắn lừa chứ?”

“Ở trong mắt tôi, anh mới không phải loại người gì tốt hết? Một người có thể vứt bỏ vị hôn thê mười năm, vui vẻ làm chồng với người mới, cũng không tốt bao nhiêu cả? Hiện tại anh cũng đã đi vào lễ đường với Tạ Minh San rồi, vậy anh cũng nên tận lực làm trách nhiệm của một người chồng đi, mặc kệ cô ta làm sai bao nhiêu chuyện, anh đã chọn cô ta, vậy thì phải bao dung cho cô ta, đừng cho rằng cô ta giở thủ đoạn để gả cho anh mà đẩy hết toàn bộ trách nhiệm, đây là một cuộc hôn nhân sai lầm, trách nhiệm lớn nhất của anh, nếu như lúc trước anh còn có chút lương tâm, sẽ không coi thường những nỗ lực mười năm của tôi, nếu như anh có chút lý trí, liền không đổ oan cho tôi? Nếu như tất cả mọi chuyện anh đều làm tốt, có lẽ sẽ không có kết quả như ngày hôm nay, Ôn Thiếu Hoa, tôi sẽ không thông cảm cho cảnh ngộ bất hạnh của anh bây giờ đâu, bởi vì đều là do anh gieo gió gặt bão. Trước lúc cưới Tạ Minh San, anh ở trước mặt tôi nói cô ấy tốt thế này, tốt thế nọ, nói tôi không đáng một đồng, nhưng bây giờ, sự việc bại lộ, anh lại đẩy hết toàn bộ trách nhiệm đi, Ôn Thiếu Hoa, anh có phải là đàn ông không?” Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực, ở trước mặt mọi người chửi Ôn Thiếu Hoa không đáng một đồng.

Sau khi mắng xong, trong lòng liền thấy sảng khoái hơn nhiều.

Tạ Minh San kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, không ngờ cô sẽ giúp mình nói chuyện, đây là vì sao?

Sau khi Ôn Thiếu Hoa bị mắng liền thông suốt, trong lòng càng khó chịu hơn, oán giận cùng hận ý cứ dâng trào cuồn cuộn, hối hận cùng không cam tâm cứ không ngừng sinh ra.

Cuộc hôn này đã lầm, dựa vào cái gì muốn một mình hắn gánh hết chứ?

“Tạ Thiên Ngưng, chúng ta ở cùng nhau suốt mười năm, chẳng lẽ một chút tình cảm của em đối với anh đã thật sự không còn rồi sao? Anh không tin.”

“Chúng ta không phải đã ở cùng nhau suốt mười năm, chúng ta chỉ biết nhau có mười năm, làm vị hôn thê vị hôn phu suốt mười năm so với bạn bè cũng không bằng. Tình cảm tôi đối với anh, với những tổn hại trước đó của anh đối với tôi, đã biến hết toàn bộ. Bây giờ người ở trong lòng tôi, là anh ấy.” Tạ Thiên Ngưng đi đến bên cạnh Phong Khải Trạch, vòng tay vào cánh tay của anh, dùng hành động chứng tỏ hết tất cả.

Phong Khải Trạch biết rõ, cũng cố gắng giữ chặt lấy cô, để chứng minh rõ quan hệ của bọn họ.

“Anh không tin.” Ôn Thiếu Hoa vẫn không tin, vẫn cho rằng Tạ Thiên Ngưng còn tình cảm với hắn.

“Tin hay không thì tùy anh, dù sao tôi cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt các người nữa, Ôn Thiếu Hoa, có lẽ tôi phải nhắc nhở anh một câu, anh giờ đã là chồng của người khác, mà vợ của anh đang ở ngay bên cạnh, lúc nói chuyện, nên quan tâm đến cảm nhận của vợ anh một chút có được không? Mặc kệ cô ấy từng làm qua chuyện gì, giờ cô ấy đã là vợ của anh, một người đàn ông cả vợ của mình còn không bảo vệ được, anh không thấy thật sự rất mất mặt sau?”

“Em_____” Ôn Thiếu Hoa không phản bác lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy nước mắt của Tạ Minh San, trong lòng thấy rối mù.

Vì sao hắn lại biến thành như thế, đây không phải là phản ứng hắn nên có mới đúng, vì sao chứ?

Chẳng lẽ vì chứng kiến Tạ Thiên Ngưng đối xử tốt với đàn ông khác sao?

“Khỉ nhỏ, chúng ta đi.” Tạ Thiên Ngưng nói xong liền mệt mỏi, ngay sau đó kéo Phong Khải Trạch rời đi.

Nhưng mà còn chưa đi được một bước, đã bị người ngăn chặn đường đi.

Lâm Thục Phân đi tới phía trước, ngăn bọn họ lại, còn có một chút tức giận, không vui nói: “Cháu không thể đi.”

“Bác gái, còn có chuyện gì sao?”

“Bác_______” Lâm Thục Phân muốn nói chuyện nguy cơ của Ôn Thị, nhưng lời vừa nói tới miệng, lại không nói ra được. Hôm nay đã loạn thành như vậy, nói đến cái gì cầu xin cô trợ giúp, thật sự rất mất thể diện.

Nhưng mà nếu không nói, Ôn Thị phải làm sao bây giờ?

“Nếu như không có chuyện gì cần nói, cháu còn phải đi, về sau chuyện nhà của các người, không cần nhắc đến cháu, chẳng quan hệ gì tới cháu.” Thái độ của Tạ Thiên Ngưng rất lạnh lùng, nói xong liền kéo Phong Khải Trạch lướt qua Lâm Thục Phân, cứ đi thẳng về phía trước.

Sau khi Phong Khải Trạch đi ra khỏi cửa, nhìn về phía Ôn Thiếu Hoa mỉm cười đắc ý.

Ôn Thiếu Hoa vì nụ cười kia, liền tức giận đến nổi trận lôi đình, chịu không được, hai tay ném đồ ở trên bàn trong phòng khách, bộ trà mới bị ném vụn ở trên mặt đất.

Loảng xoảng _________

Một tiếng vỡ vụn của đồ sứ, làm ọi người giật nảy mình.

Tạ Chánh Phong nhìn những mảnh vụn của ấm trà, trong lòng liền hiểu, vì thế cầm lấy toàn bộ quà tặng của Tạ Thiên Ngưng, xoay người đi vào trong phòng, vừa đi vừa than thở nói: “Sớm biết như vậy, thì lúc trước đừng có làm.”

Tạ Minh San vẫn trốn ở bên cạnh Ninh Nghiên, một câu cũng không dám nói, hiện tại đối với Ôn Thiếu Hoa, cảm thấy đặc biệt sợ hãi, đối với cô mà nói, hắn tựa như một con dã thú mất hết kiểm soát, tùy thời có thể cắn người.

Ninh Nghiên nhìn thấy mảnh vụn trên đất, không vui cau mày, trào phúng nói: “ Đây là quà tặng mà các người đem đến sao?”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Tạ Minh San không muốn làm cho mọi chuyện trở nên xấu thêm, đành phải khuyên nhủ mẹ mình.

“Được, mẹ không nói, Minh San, con hãy trở về phòng của mình đi, đêm nay đừng trở về Ôn Gia, mẹ thấy gia đình bọn họ giờ như đống đồ cần bỏ đi.”

“Mẹ______”

“Mẹ nói con mau trở về phòng, có nghe hay không?” Ninh Nghiên cường thế hạ lệnh.

Tạ Minh San không còn cách nào, đành phải nghe lời đi vào phòng.

Ôn Minh đối với hành vi khác thường hôm nay của Ôn Thiếu Hoa rất không hài lòng, vì thế cương quyết lôi kéo hắn đi ra ngoài: “Con đi ra cho ba.”

Tâm tư Ôn Thiếu Hoa vô cùng rối loạn, giờ khắc này vốn không biết mình đang làm cái gì, đang nghĩ cái gì, bị người kéo đi thì đi, không chống cự lại.

Lâm Thục Phân lo lắng cho con trai mình chịu nhiều ủy khuất, vì vậy liền mặc kệ Ninh Nghiên, chạy theo đi ra ngoài.

Rốt loạn một hồi lại biến thành trò cười, cũng nên ngưng lại mọi việc.

***
Chương 118. em

Tạ Thiên Ngưng ngồi im trong xe, gương mặt buồn bã, nhớ lại toàn bộ chuyện mới xảy ra mà lòng đầy ưu phiền.

Phong Khải Trạch ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, mà là lẳng lặng ngồi đó, thấy cô ngồi bên cạnh vẫn không nói lời nào, trên mặt không có chút xíu vui vẻ nào, có phần lo lắng, bèn nhẹ giọng hỏi: "Thiên Ngưng, em vẫn ổn chứ?"

Trận tranh cãi vừa rồi đúng là kịch liệt, nhưng không liên quan gì đến anh, anh chỉ quan tâm cô mà thôi, những người khác ầm ĩ đến chết anh cũng không liếc nhìn một cái.

"Khỉ nhỏ, những lời em mới nói có phải quá đáng quá không?" Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình nói có chút quá đáng, dù sao đối mặt là một vài trưởng bối.

"Vừa rồi em chỉ mắng một người nên sớm mắng mà thôi, không có gì quá đáng. Còn một cái tát kia cũng nên sớm đánh rồi. Huống chi vừa rồi đều do hai người phụ nữ kia làm loạn, em không nói gì, vậy quá đáng chỗ nào?"

"Hình như cũng đúng."

Vừa rồi nghe thấy Ninh Nghiên tranh cãi ầm ĩ với Lâm Thục Phân còn giỏi hơn những người bán thức ăn ngoài chợ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Lâm cao nhã như vậy lại đi gây gổ với người khác!

Về phần cái tát Ôn Thiếu Hoa, cô cũng không cảm thấy quá đáng dù chỉ một chút, loại đàn ông ghê tởm này đáng đánh. Mặc dù cô rất hận Tạ Minh San, nhưng nếu cô ta đã gả cho Ôn Thiếu Hoa thì Ôn Thiếu Hoa cũng không nên đối xử với cô ta như vậy.

"Bé ngốc, đừng vì chuyện giữa hai nhà bọn họ mà phiền lòng nữa, sau này chuyện của bọn họ đều không liên quan gì đến em. Nếu như em nhàn rỗi không chuyện gì để làm thì nghĩ đến anh nhiều một chút, yêu anh nhiều một chút. Anh thật thiếu tình yêu!" Anh đùa giỡn với cô, hi vọng cô có thể quên hết những chuyện phiền lòng vừa rồi.

Cô khinh thường trừng anh, giễu cợt nói:" Một người đàn ông mà nói những lời này, anh không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Đứng trước mặt em thì trong từ điển của anh không có từ xấu hổ."

"Anh thật đúng là người hai mặt, trước mặt người khác thì giống như tảng băng, trước mặt em thì lại giống như đống lửa. Thật không biết đâu mới thật sự là anh?"

Anh nghiêng người tới trước, ôm cô, cưng chiều nói: "Bất kể anh là băng hay là hỏa, tấm lòng của anh với em mãi mãi như vậy."

"Anh thật buồn nôn." Cô giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.

Nhưng anh không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn. Không nhịn được hôn một cái lên mặt cô rồi tiếp tục ôm, giả bộ dáng vẻ tà ác, đùa với cô:"Buồn nôn thì buồn nôn, dù sao vui vẻ là được rồi."

"Anh rất vui sao?"

"Thời gian gần đây là quãng thời gian anh vui vẻ nhất trong mười sáu năm qua. Anh tin rằng tương lai anh còn vui hơn. Vì có em."

"Thật là càng ngày càng buồn nôn, em không chịu nổi." Cô dùng sức đẩy anh ra, rùng mình một cái nhưng trong lòng lại thầm vui sướng.

Mặc dù hơi buồn nôn một chút, nhưng là cô có thể cảm thấy hương vị của tình yêu, ngọt ngào hơn so với mười năm cô bỏ ra cho Ôn Thiếu Hoa rất nhiều.

Tình yêu phải do cả hai người cùng nỗ lực mới có thể vĩnh hằng.

"Không chịu nổi cũng phải chịu, em phải từ từ tập dần thói quen anh yêu em đến buồn nôn. Hôn một cái." Anh đưa mặt tới gần, ý bảo cô hôn một cái trên mặt anh.

Cô xấu hổ do dự một hồi cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Thế nhưng hôn một cái không đủ, anh lại lấy tay giữ đầu của cô, chặn môi cô lại mà hôn.

"Ưmh ——"

Anh thấy cô đưa môi hôn lên mặt anh, cảm giác chưa đủ vì vậy vươn tay đặt trên gáy cô, dùng một chút sức ấn môi cô đè lên môi anh, bốn cánh môi dán vào nhau thật chặt.

Sau khi hăng hái hôn cô một phen, anh mới hài lòng buông ra, cảm thán nói: "Hạnh phúc chính là như vậy."

". . . . . ." Cô khinh thường nhìn anh chằm chằm, đặt tay lên môi, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, dao động trong lòng càng lúc càng lớn.

Hạnh phúc, có thật là như vậy không?

Không cần biết có phải hay không, dù sao được ở bên anh cô đã cảm thấy rất vui.

Mọi việc chỉ cần vui vẻ là được rồi nghĩ quá nhiều làm gì?

"Thân ái, giờ muốn đi đâu?" Phong Khải Trạch giả bộ nghiêm chỉnh, dùng cách nói chuyện rất hài hước.

"Hơi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi. Phải đi ăn ——"

Tạ Thiên Ngưng nói được một nửa, bỗng nhiên thấy Ôn Minh kéo mạnh Ôn Thiếu Hoa từ trong đi ra, Lâm Thục Phân đuổi theo phía sau. Ba người đứng trước bồn hoa chung cư cãi nhau ầm ĩ.

"Mày xem hôm nay mày đã làm ra chuyện gì? Mất mặt không nói làm gì, một chút văn hóa giáo dục cũng không có. Mày có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng thế nào không?" Ôn Minh răn dạy mắng Ôn Thiếu Hoa, giận không ngừng lại được.

Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, để mặc cho ông mắng, trên mặt không có biểu cảm nào, hoàn toàn như cọc gỗ.

Lâm Thục Phân đuổi theo, đẩy Ôn Minh một cái, mắng ngược lại ông: "Ông nói đủ chưa, hôm nay Thiếu Hoa của tôi sai chỗ nào, tôi sai chỗ nào?"

"Cũng bởi vì có người mẹ như bà nên nó mới bị làm hư."

"Ôn Minh, ông nói chuyện hoang đường gì vậy? Hôm nay Thiếu Hoa vốn không có lỗi. Đừng cho rằng tôi không biết, ông vì không xin sự giúp đỡ của Thiên Ngưng nên mới lôi Thiếu Hoa ra trút giận. Tôi nói cho ông biết, chỉ cần có tôi ở đây ông đừng mơ làm vậy."

"Lâm Thục Phân, đến bây giờ bà vẫn còn bao che cho nó. Nếu như lúc đầu không phải nó ghét bỏ Thiên Ngưng thì sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

"Nếu mà tôi là đàn ông, thấy bộ dạng quê mùa trước kia của Tạ Thiên Ngưng tôi cũng không thích. Có người đàn ông nào mà không thích người phụ nữ xinh đẹp một chút, ai sẽ bỏ thiên nga trắng chọn con vịt hoang xấu xí?"

Lời nói của Lâm Thục Phân truyền vào tai Tạ Thiên Ngưng vô cùng rõ ràng khiến trái tim cô lại đau đớn một hồi.

Thì ra trước kia không chỉ Ôn Thiếu Hoa chê cô xấu xí mà dì Lâm cũng chê. Cô đúng là phụ nữ xấu xí khiến người khác ghét bỏ.

Phong Khải Trạch cũng nghe thấy những lời này vì vậy nắm tay cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đối với anh mà nói, em trước kia và em bây giờ đều là một."

Người anh thích vẫn luôn là con người này của cô, cũng bởi vì cô là quả táo của anh.

Tạ Thiên Ngưng thấy được an ủi, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Sau đó tiếp tục nghe tranh cãi bên ngoài.

Ôn Minh cho rằng nơi này không còn ai khác nên cùng ầm ĩ với Lâm Thúc Phân:"Bà đủ chưa? Bà nhìn Thiên Ngưng bây giờ xem, con bé xấu xí sao?"

"Bây giờ Tạ Thiên Ngưng đúng là rất xinh đẹp, nhưng cô ta hơn một tháng trước ông dám nói xinh đẹp không? Nếu như cô ta thật sự thích Thiếu Hoa, tại sao không tự mình ăn mặc xinh đẹp một chút, ít ra như vậy Thiếu Hoa cũng sẽ không ngại cô ta xấu xí mà chọn Tạ Minh San? Nói đi nói lại, đều là lỗi của Tạ Thiên Ngưng, phụ nữ đều trang điểm vì người mình thích, chẳng lẽ cô ta không biết sao?" Lâm Thục Phân nói năng hùng hồn phản bác lại, nói thế nào cũng là mình có lý.

Ôn Thiếu Hoa nghe những lời này, hình như nghĩ tới điều gì, giễu cợt nói: "Chỉ có thể nói rõ, thật sự Thiên Ngưng không thích con chút nào cho nên mới luôn lấy bộ dạng xấu xí của mình đối mặt với con. Cứ như vậy, con sẽ chán ghét cô ta, sau đó không cần cô ta, cô ta có thể rời đi. Tâm cơ của cô ta quả nhiên là sâu."

Tạ Thiên Ngưng ngồi trên xe nghe được câu này, chịu không nổi, vì vậy mắng to một câu: "Ôn Thiếu Hoa, tên đầu heo khốn kiếp này."

Mắng xong lập tức xuống xe, nổi trận lôi đình nhìn hắn căm tức, tiếp đó tiến lên trước.

Phong Khải Trạch cũng xuống xe theo, đi tới đứng ở bên cạnh cô.

Người nhà Ôn gia thấy Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên xuất hiên cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Nhất là Lâm Thục Phân có chút xấu hổ cúi đầu, hối hận vừa rồi không chú ý nói ra những lời như vậy.

Nếu như bà biết Tạ Thiên Ngưng đang ở gần đây, tuyệt đối sẽ không nói những lời đó.

Trong lòng Ôn Minh nặng nề hơn, vốn muốn tìm Tạ Thiên Ngưng giúp Ôn thị giải quyết cơn khủng hoảng nhưng không nghĩ rằng càng làm càng hỏng.

Ôn Thiếu Hoa mở to hai mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, nhưng không phải nhìn cô mà nhìn chiếc xe phía sau cô.

Đây chính là chiếc xe thể thao danh quý giá trị mấy chục triệu. Có thể lái được nổi loại xe thể thao này nhất định là người có lai lịch không đơn giản.

Bạn trai của cô rốt cuộc là người như thế nào?

"Thiên Ngưng, con đừng tức giận, vừa rồi chúng ta không phải cố ý nói những lời đó." Ôn Minh không biết nên nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười nói xin lỗi.

"Bác Ôn, trong mắt các người Tạ Thiên Ngưng tôi là người như vậy sao?" Tức giận trong lòng Tạ Thiên Ngưng không giảm chút nào, ngược lại càng lúc càng giận.

Cô vẫn đối xử với họ như người thân, nhưng quay đầu lại bọn họ lại chán ghét cô như thế. Thật buồn cười.

"Không phải ——" Ôn Minh còn muốn giải thích, nhưng lời nói còn chưa dứt lời, Ôn Thiếu Hoa đã cắt ngang, tức giận nói: "Rõ ràng là vậy. Thật ra thì cô đã sớm muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta phải không?"

"Ôn Thiếu Hoa, anh nói chuyện đừng quá đáng quá mức."

"Tôi quá đáng hay cô quá đáng?"

"Tôi quá đáng chỗ nào?"

"Chúng ta chia tay không tới một tháng, cô có thể tìm được một người bạn trai lái nổi xe thể thao Gab bar? Dựa vào bộ dạng xấu xí trước đây của cô chỉ sợ không có ai thích." Ôn Thiếu Hoa giễu cợt nói, hết châm chọc Tạ Thiên Ngưng lại âm hiểm cười hỏi Phong Khải Trạch: "Xin hỏi ngài đây, cô ta đã dùng cách gì quyến rũ ngài?"

Phong Khải Trạch không trả lời ngay mà là lấy mắt kính ra tự nhiên đeo vào, sau đó ôm Tạ Thiên Ngưng, hả hê trả lời: "Là tôi dùng đủ mọi cách để quyến rũ cô ấy."

"Anh ——"

"Ôn Thiếu Hoa, tôi có thể nói cho anh biết, Thiên Ngưng thay đổi tất cả đều là vì đả kích bị anh vứt bỏ. Nhưng tôi nên cảm ơn anh, vì anh bỏ rơi cô ấy nên tôi mới có cơ hội có được cô ấy."

"Tôi không tin anh sẽ thích một người phụ nữ xấu xí như Obasan" Ôn Thiếu Hoa khinh miệt liếc mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, khinh thường nói.

"Tôi dĩ nhiên không thích một nữ nhân xấu xí như Qbasan, bởi vì trong số phụ nữ khắp thiên hạ tôi đã thích Tạ Thiên Ngưng từ nhỏ hay cãi vã đấu khẩu với tôi. Tôi quen Tạ Thiên Ngưng từ nhỏ, vì tìm cô ấy tôi đã bỏ ra thời gian mười năm. Tôi mới du học từ Anh trở về, đang tính trở về sẽ đi tìm cô ấy. Nhưng không nghĩ rằng ông trời lại giúp tôi, trong lúc vô tình gặp cô ấy vì bị anh bỏ rơi mà uống rượu giải sầu. Chuyện của chúng tôi bắt đầu như vậy đấy. Là anh đã giúp hai chúng tôi thành một đôi. Cô ấy thay đổi tất cả cũng đều xuất phát từ tay tôi. Anh Ôn, giải thích như vậy anh đã hiểu chưa?"

"Anh...các người quen nhau từ nhỏ?" Ôn Thiếu Hoa càng giật mình, không nghĩ rằng Tạ Thiên Ngưng lại quen biết người có lai lịch như vậy.

Anh ta rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro