phần 5: hạ(end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân, ân đảo mắt ban đêm sẽ tới rồi. Tiểu Quốv thói quen cùng Mẫn Doãn Kì cùng nhau ở trong phòng ăn cơm, nhưng tiểu Quốc vẫn cảm giác rất kỳ quái, vì cái gì? Thiếu gia nhà hắn hôm nay muốn hắn trong phòng thiếu gia ai chứ? Tiểu Quốc vẻ mặt dấu chấm hỏi, Mẫn Doãn Kì thấy nhưng làm như không phát hiện. Bảo trì tâm tình khoái trá nhẹ uống một ngụm rượu. Bánh bao này rốt cục có thể nhắm rượu. Mẫn Doãn Kì mỉm cười lại gắp gắp gọi món ăn, không ăn no cũng không được. Không thể lực không thể được a.

.

“Thiếu gia, ta vẫn là đi phòng khác ngủ ngon.” tiểu Quốc có một chút thẹn thùng nhìn Mẫn Doãn Kì.

.

“Bánh bao, ngươi lại đây một chút.” tiểu Quốc theo lời ngoan ngoãn tới gần. Mẫn Doãn Kì rất nhanh ôm lấy tiểu Quốc liền ở bên tai nhẹ nhàng nỉ non.

.

“Bánh bao, ta yêu ngươi, thật lâu trước kia ta liền thích thượng ngươi này bánh bao.” tiểu Quốc trực tiếp ngốc luôn, cứng người ở trong lồng ngực Mẫn Doãn Kì. Hoàn toàn không biết đánh sắc lang đã muốn cởi ra áo ngoài của hắn, tay trượt vào áo trong của hắn. Biết Mẫn Doãn Kì vỗ hai tiểu khỏa phấn nộn trước ngực hắn. Rốt cục phục hồi tinh thần lại. Nhưng đã muộn rồi.

.

Bánh bao ánh mắt ướt sũng dùng tay nhỏ bé nhanh bắt lấy vạt áo Mẫn Doãn Kì, “Thiếu gia. A — không cần.” Sau đó liền toàn quân bị diệt.

.

Xấu hổ xấu hổ, ánh trăng giống như cũng thẹn thùng dùng đám mây che khuất cái mặt to của mình.

.

Thời gian vội vàng, một tháng thời gian rất nhanh liền trôi qua. Rốt cục Bánh bao cùng thiếu gia nhà hắn phải về đảo.

.

Mà tiểu Quốc và Thạc Trấn này đối với thời gian gặp nhau tuy rằng thực ngắn nhưng cảm giác tiểu bằng hữu rất hợp duyên chỉ có thể lưu luyến không rời cáo biệt lẫn nhau.

.

Tiểu Quốc ở trên thuyền lớn tiếng hô lên với y: “Thạc Trấn, chớ quên đến đảo chúng ta chơi nga. Hẹn gặp lại” Bên kia y đang cố gắng phất tay đáp lại.

.

Hô to trả lời: “Ân Bánh bao, ta nhất định sẽ đi, ngươi chờ a.”

.

Biết đến lúc không nhìn thấy đối phương, mới ngừng lại.

.
Tiểu Quốc không tha vẫn nhìn phương hướng bờ biển, từ phía sau truyền đến một hơi thở ấm áp. Mẫn Doãn Kì ân ôn nhu ôm lấy bánh bao trong lòng.

.

Tiểu Quốc ngẩng đầu hướng thiếu gia nhà hắn ngọt ngào cười.

.

Như vậy thời gian lớn lên đã trải qua tiểu Quốc để ý rõ cảm tình của mình. Vì thế tiểu Quốc nghịch ngợm nhoài người đến trước đầu mũi tên Mẫn Doãn Kì bên tai ưng thuận tình yêu của mình.

.

Mẫn thiếu gia hạnh phúc cười nói: “Sau khi trở lại, chúng ta liền thành thân đi.” Dọa ——-.” Bánh bao ngây ngẩn cả người. Bên tai xuyên qua tiếng cười to ha ha của thiếu gia.

.

Cuối cùng cũng lộ ra ngọt ngào tươi cười. Bánh bao biết sau này bọn họ nhất định sẽ thực hạnh phúc.

.

———-Hoàn hắc....hắc😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro