Chương 1 - Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên

Vậy em làm sao nói cho anh biết

Trước đây của trước đây

Trong dòng người xa xôi em đã từng

Chăm chú nhìn khuôn mặt anh

Mà em không biết sự gặp gỡ tại giờ phút này ...


Thời tiết nóng đến mức như mặt trời sắp đổ ập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao tầng, càng chói mắt khiến người ta không dám nhìn.

Tối nay chắc sẽ có một cơn dông, Phó Thánh Hâm hơi buồn bực nghĩ. Điều hòa trong phòng để không cao, nhưng cô làm việc không ngừng, nên vẫn thấy nóng. Cô đặt tập sổ sách dày cộp xuống, đứng lên đi chỉnh điều hòa. Công tắc của điều hòa là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn gắn trên tường - thứ từ nhỏ cô đã nghịch quen. Mở nắp hộp vân gỗ đó ra, kéo chiếc công tắc màu đỏ xuống nấc cuối cùng, không khí lạnh trên trần nhà thoáng chốc tỏa ra kèm theo tiếng gió ù ù.

Hệ thống điều hòa trung tâm đã quá cũ, khi sử dụng luôn có tiếng ồn. Mọi thứ ở đây đều đã già cỗi - tường ngả sang màu vàng, cửa kính màu trà, bàn làm việc màu trắng sữa, gạch màu trắng sữa ... đều là những thứ cô quen thuộc hư vân tay của chính mình, sao đã cũ kỹ đến như vậy...

Nghĩ lại cũng nên cũ rồi, tòa nhà làm việc này được xây dựng lúc cô bảy tuổi, trong nháy mặt mười mấy năm đã qua đi giống như nước chảy, trên mặt nước có rất nhiều vòng xoáy và bong bóng xinh đẹp, nhưng nước chảy vội vã, không để lại gì...

Căn phòng làm việc này là chỗ vui chơi nghịch ngợm của cô lúc nhỏ dưới gầm bàn rộng rãi, bao nhiêu lần cô trốn dưới đó để cha dễ tìm, còn trên chiếc tủ tài liệu màu trắng sữa vẫn lưu lại dấu vết mở mà cô dùng bút vẽ lên ...

Cô tựa đầu vào ghế, lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ quen thuộc.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang, cô thật sự sợ hãi, tin dữ truyền đến từng tin rồi lại từng tin, đều theo đường dây điện thoại nho nhỏ đó. Nhưng, vẫn phải nghe. Là phúc hay là họa, dù gì việc xấu nhất sớm đã xảy ra, còn sợ gì nữa chứ?

Giọng nói khàn khàn của bà Lý thư ký: "Cô Phó, điện thoại của giám đốc Thái."

"Nối đi."

Giọng giám đốc Thái vô cùng mệt mỏi: "Thánh Hâm, xin lỗi!"

Trái tim cô chùng xuống, rơi xuống vực sâu không đáy, mồ hôi lạnh lại toát ra, cô tựa vào bàn, trong lòng đang run lên từng hồi.

"Tôi đã dốc hết sức rồi, nhưng họ không chịu tha cho chúng ta. Họ muốn diệt cỏ tận gốc, tôi xin họ cho chúng ta một cơ hội kéo dài chút hơi tàn, họ cũng không chịu."

Lòng bàn tay cô nhớp nháp mồ hôi, ống nghe trong bàn tay trơn tuột như nắm không vững, giọng cô dường như không phải phát ra từ miệng mình, tiếng vo vo ù ù bên tai: "Rốt cuộc họ muốn thế nào?"

"Họ muốn nhìn chúng ta vỡ nợ."

Cô sớm đã biết rồi, không phải sao?

Giọng giám độc Thái lộ sự mệt mỏi đau buồn: "Tôi theo chủ tịch mười bảy năm, tôi không có khả năng, không có cách nào ... Tôi không cứu nổi chủ tịch ... ngay cả cơ nghiệp cuối cùng của ông cũng không giữ được ..."

"Bác Thái, điều này không trách bác." Giọng cô cũng yếu ớt đến cực điểm. "Chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi."

Mồ hôi toát ra đã lạnh, quần áo dính vào người, lạnh lẽo đến nỗi khiến cô rùng mình. Có lẽ để nhiệt độ điều hòa quá thấp. Cô dựa vào ghế sô pha, chiếc chiếu hoa sen dính vào mặt cô, nhiều năm như vậy, chiếc chiếu cũng đã nhẵn lì thành một màu đỏ trơn mịn, ôi chiếc chiếu hoa sen trơn nhẵn! Từng ô từng ô lạnh ngắt dính vào mặt, lại từng dòng từng dòng nóng hổi lăn xuống má.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổm cảm giác tê dại lan lên từ chân, cô không động đậy, đờ đẫn nhìn ánh chiều tà đang chuyển động qua ánh mắt từng chút từng chút.

Cuối cùng ánh sáng sợ sệt chiếu vào chiếc nhẫn trên tay cô, viên kim cương phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Đáng lẽ cô nên tháo chiếc nhẫn này vứt vào sọt rác rồi, đây là sự sỉ nhục, sự sỉ nhục đối với cha! Cũng là sự châm biếm sắc nhọn nhất đối với cô!

Cô dang tay ra, ánh mặt trời mạ một lớp màu đỏ nhạt lên bàn tay thanh mảnh, chiếc nhẫn bạch kim giữa ngón nhẫn, như trời sinh đã được khảm ở đó.

Đeo đã bốn năm! Cái gì gọi là lời hứa? Cái gì gọi là vĩnh viễn cùng thời gian? Cái gì gọi là tình vững hơn vàng? Kim cương là vật cứng nhất trong thế giới tự nhiên, dùng nó để tượng trưng cho tình yêu. Con người thật ngu ngốc! Rõ ràng biết trái tim là thứ khó đoán nhất trên đời, vẫn muốn dùng cái mẽ bề ngoài để chứng thực, thật ngu ngốc đến mức nực cười.

Cô dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, đứng dậy mở cửa sổ, nhẹ nhàng nới lỏng tay, vật lấp lánh đó rơi uống không một tiếng động. Cô tựa vào bệ cửa sổ nhìn, đốm đen càng lúc càng nhỏ, cuối cùng khong nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Đây là tầng mười bốn, bên dưới là khu thương mại phồn hoa, đầu người di chuyển, giống như là biển, biển âm u ... không có đáy ... cũng không có tiếng động ...

Gió giống như đôi bàn tay nóng hầm hập dồn ép đến, ôm lấy mặt cô, nâng lên, véo lấy, cô không thở được, nghiêng nghiêng đầu về phía trước. Đáy biển càng gần hơn, bí ẩn mê hoặc cô.

Trên song cửa sổ có một đầu nhọn nhỏ vươn ra bên ngoài, bên trên treo một bó dây màu sữa, than thở lay động trong gió. Cô đưa tay ra, nắm lấy. Cô nhận ra, chiếc áo len này là cô đan cho cha. Lần đầu tiên cô đan áo len, vốn định làm quá Giáng sinh tặng cha, ai ngờ đan chậm như thế, đến tận tháng Năm sinh nhật cha mới hoàn thành, đem tặng cho ông. Cha vui mừng như đứa trẻ, luôn miệng khen đẹp, nói đáng tiếc trời đã nóng, e rằng phải đợi nửa năm nửa mới mặc được ... Ông chưa đợi được nửa năm. Nửa tháng trước, ông đặc biệt mặc chiếc áo len đó, tay nám chặt một bức ảnh gia đình, buông người nhảy xuống từ khung cửa sổ này ...

Cảm giác chóng mặt ập đến, cô thu mạnh người lại.

Không! Cô không thể! Trong bức di chúc thấm đẫm nước mắt của cha, từng chữ đều bị nước mắt làm nhòe đi, từng chữ cô đều không thể nhìn thật rõ ràng: "Hâm Nhi ... con gái yêu quí nhất của cha ... cha xin lỗi ... cha thật sự rất áy náy ... cha phải đi rồi ... để gánh nặng như thế lại cho con ... cha thật ích kỷ biết bao ..."

Đúng thế! Ông ích kỷ! Ông nhẫn tâm đẩy cô vào con đường cùng này, để cô chống đỡ lại con sóng lớn dữ dội ấy!

Cô vẫn nhớ cô đã ôm cơ thể lạnh ngắt của cha, sự lạnh lẽo đó như khiến tim cô đóng băng, cô ôm cha khóc điên cuồng: "Cha! Cha bảo con phải làm sao? Cha bảo con phải làm sao? Cha ..."

Người cha thương cô, yêu cô vĩnh viễn không thể trả lời cô, cô sợ hãi tuyệt vọng gào khóc thảm thiết, khóc đến mức khôn thể nói được nữa ...

Cô biết, từ giờ trở đi cô không có quyền khóc. Từ giờ trở đi, tất cà sự yếu đuối, tất cả nước mắt đều chỉ có thể nuốt vào trong lòng. Không còn có người che chắn mưa bão cho cô nữa, cô phải gánh một gánh nặng mà cha cũng không gánh nỗi.

Cô vốn dĩ không có tư cách trốn tránh!

Cô ưởn ưỡn lưng, bàn tay đưa về phía điện thoại theo bản năng. Một dãy số quá đỗi quen thuộc chộn rộn trên đầu ngón tay. Nỗi đau khắc khoải lại trào lên, cô thật sự sắp phát điên! Mối thù giết cha, không đội trời chung!

Có tiếng gõ cửa nho nhỏ vang lên, là bà Lý. Dáng vẻ bà mệt mỏi, mắt hơi đỏ. Dù gì bà cũng là thư ký của cha gần mười năm, tình cảm không phải là nhạt. Mấy ngày nay bà cũng đã vất vả, cùng cô nghĩ đủ mọi cách, nhớ lại những quan hệ có thể cầu cứu. Dù chỉ có một tia hy vọng, bà đều tìm cách giúp cô.

"Cô Phó, tan ca rồi."

"Ồ, bác về trước đi. Cháu muốn ở lại thêm chút nữa."

"Cô Phó ... " Bà Lý muốn nói tiếp, cuối cùng chỉ than một tiếng, nói: "Vậy cô cũng về nhà sớm chút, ngày mai còn đi làm đấy.!"

Bà Lý đi rồi, căn phòng yên tĩnh trở lại, yen tĩnh như ngôi mộ. Cô ngồi xuống ghế sô pha. Lúc nhỏ cô thường đùa nghịch mệt rồi ngủ trên chiếc chiếu hoa sen này lúc tỉnh dậy trên người luôn được đắp chiếc áo vét của cha ...

Cô đứng dậy, gọi điện cho giám đốc Thái: "Chúng ta còn cách nào không?"

Giám đốc Thái không nói, cô cũng biết mình đang đứng trên vách đá cheo leo, vốn dĩ không còn đường để đi, nhưng vẫn muốn hỏi thêm lần nữa.

"Giúp tôi liên lạc với Giản Tử Tuấn, tôi đi nói chuyện với anh ta."

Giám đốc Thái sững sờ một lúc, mới nói: "Được"

Giản Tử Tuấn! Cô cười nhạt. Không ngờ cô còn có thể nói ra cái tên đó như không có chuyện gì! Giản Tử Tuấn!

Lang kỵ trúc mã, nhiễu sàng lộng thanh mai. (Thanh mai trúc mã từ nhỏ bên nhau, sau này được gả cho nhau.)

Những năm tháng trẻ con thơ ngây.

"Anh Tuấn, sau này lớn lên em sẽ lấy anh."

"Đương nhiên rồi, hai người chúng ta là tốt nhất, đương nhiên anh sẽ lấy em, đương nhiên em sẽ gả cho anh ..."

...

Nôi đau đó thấm đến tận tim gan, xương tủy đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo lộn.


Ngày hôm sau giám đốc Thái mới nhận được hồi đáp liền thông báo cho cô: "Thư ký của Giản Tử Tuấn nói anh ta không có thời gian. Tôi nghĩ anh ta không muốn gặp cô."

Không muốn gặp, vậy cô nên cảm thấy có thể tạm an ủi bản thân mình không? Ít nhất anh ta cũng chột dạ, cảm thấy có lỗi với cô, cho nên không dám gặp cô?

Sai! Quá sai! Là anh ta vốn dĩ không thèm gặp cô. Bây giờ cô là gì chứ? Một chút giá trị lợi dụng cũng không có, cô dựa vào cái gì mà làm tốn thời gian quý báu của anh ta?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cơ nghiệp một tay cha gây dựng không thể để rơi vào tay người này. Cho dù ngọc vỡ đá nát, cô cũng không thề để anh ta bước vào nơi này, diễu võ giương oai trên lãnh thổ của cha. Cô không cho phép! Trong giây phút này, cô liền hạ quyết tâm, quyết định được ăn cả ngã về không, dù sao cô cũng chẳng còn gì, cô không sợ thua. Chỉ là còn một cái mạng mà thôi!

"Được rồi, giúp tôi lien lạc với Dịch Chí Duy."

Giám đốc Lý kinh ngạc: "Dịch Chí Duy, cô Phó ..."

"Nói với Dịch Chí Duy, tôi muốn nói chuyện với anh ta." Giọng nói cô kiên định. Dù sao ... cô sớm đã sống không bằng chết ...

Dù sao ... cô sớm đã chẳng còn gì ...

Dịch Chí Duy cũng không chịu gặp cô. Đương nhiên, chủ tịch Dịch bận trăm công nghìn việc, đâu rãnh rỗi mà để ý đến cô .... Nhà họ Phó bây giờ như con chó ngã xuống nước, ai ai cũng muốn đập một gậy, chỉ sợ nó chưa chết!

Cô nghĩ hết mọi cách, tự mình gọi điện cho Dịch Chí Duy, từ tỏng đài chuyển đến phòng thư ký, thông báo từng tầng từng tầng, cuối cùng là trợ lý của Dịch Chí Duy nhã nhặn, lịch sự nói với cô: "Hiện nay ngài Dịch không ở Đài Bắc."

Cô thật sự đã sắp tuyệt vọng.

Lúc này bà Lý nghĩa ra cách, bà thấy một bài báo về Dịch Chí Duy trên tạp chí lá cải, nói Dịch Chí Duy có một thói quen tốt – hằng sáng đều đến sân golf Dạm Thúy đánh mấy đường bóng.

Câu lạc bộ Đạm Thúy là nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất ở gần Đài Bắc, không phải hội viên thì muốn vào trong còn khó hon lên trời. Nhưng Phó Thánh Hâm có thẻ hội viên – nên nói là thẻ hội viên của cha cô. Câu lạc bộ này hằng nam thẩm định tư cách hội viên một lần, nộp phí hội viên đến cả vạn tệ, rồi mới phát thẻ mới của năm ấy. Thẻ hội viên tượng trưng cho thân phận, cho nên Phó Lương Đông tuy không thích đánh golf nhưng năm nào cũng làm thẻ – khongy ngò năm nay lại được dùng đến.

Sáng sớm Phó Thánh Hâm liền tới sân golf ôm cây đợi thỏ, quả nhiên không sai, hơn bảy giờ chiếc xe Lincoln màu xám bạc tiến vào bãi đỗ xe.

Tim cô đập thình thịch, trơ mắt nhìn tài xế xuống xe, mở cánh cửa sau. Một mỹ nhân thướt tha bước xuống trước, Phó Thánh Hâm nhân ra, là minh tinh điện ảnh Chúc Giai Giai, rất thân mật với Dịch Chí Duy, cô đành cố gắng nghênh tiếp: "Anh Dịch!"

Dịch Chí Duy nhướn nhướn mày, dường như không vui lắm. Nhưng anh là con nhà gia giáo, rất chú ý phong độ, nên vẫn lịch sự mỉm cười hỏi han: "Cô Phó, đến đánh golf sao?"

Chỉ hỏi một câu xã giao rồi anh khoác tay mỷ nhân định rời đi. Phó Thánh Hâm vội vàng nói: "Anh Dịch, tôi chỉ cẩn năm phút của anh thôi."

Anh nhún nhún vai: "Tôi rất bận."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Không bận đến nỗi ngay cả năm phút cũng không có, phải không?"

Anh cười: "Được thôi, tôi cho cô năm phút." Anh quay mặt lại nói với Chúc Giai Giai: "Đến bên đó gọi bữa sáng đợi anh, anh sẽ đến ngay." Sau đó anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, xem ra thật sự muốn tính thời gian.

Cô nhấp nhấp đôi môi khô ráp, khó khăn chọn từ: "Anh Dịch, bây giờ chỉ có anh mới cứu được Hoa Vũ. Tôi có thể bán 30% cổ phần trong tay cho anh với một mức giá tượng trưng, anh làm chủ tịch điều hành."

Anh lại cười: "Cảm ơn. Tôi không có hứng."

"Anh Dịch, Hoa VŨ không phải là đã hết cách cứu, nó luôn có cổ phiếu ổn định. Nếu anh cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi nhất định không làm anh thất vọng."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn bốn phút nữa."

"Anh Dịch ..."

Anh cắt ngang lời cô: "Cô Phó, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh trước mắt cảu cô. Nhưng rất tiếc, tôi không thể giúp. Tôi không có hứng với Hoa Vũ, ngược lại, tôi rất vui mừng khi thấy nó phá sản. Cô Phó, tôi nhắc nhở cô, cha tôi ngày trước vì Hoa Vũ mà bệnh tim mới phát tác qua đời. Năm đó tôi cũng giống như cô, tan cửa nát nhà. Cô nói xem, bây giờ tôi có quay lại giúp cô không?"

"Anh Dịch ..." Cô mặt trắng bệch, yếu ớt cúi đầu: "Tôi rất xin lỗi, nhưng ..."

Anh cười cười: "Cô đến cầu cứu tôi, không bằng đi cầu cứu Giản Tử Tuấn. Hai người có quan hệ nhiều đời, so với quan hệ kẻ thù này chắc có nhiều tình cảm hơn chứ!"

Cô cắn chặt răng: "Anh Dịch, tôi thà đến cầu xin anh, vĩnh viễn không đi cầu xin anh ta."

"Ồ!" Anh ung dung cười. "Chắc cô đã cầu xin rồi, anh ta không chịu gặp cô, nên cô mới đến tìm tôi."

Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ đáy lòng.

Dịch Chí Duy có khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa nhìn thấy sắc mặt cô, liền hơi mỉm cười: "Tôi nói đúng rồi phải không? Cô Phó, tôi khuyên cô vẫn nên bỏ thời gian với Giản Tử Tuấn, có lẽ anh ta sẽ nể chút tình cũ, cho cô một con đường sống."

Cô ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Nếu anh ta chịu cho tôi đường sống, anh ta sớm đã nể tình rồi. Anh Dịch, tôi quả thật đã đi vào đường cùng mới đến tìm anh. Chúng ta đều biết rõ an oán hai nhà Dịch – Phó, tôi không dám hy vọng anh ra tay trượng nghĩa. Anh Dịch, tôi hiểu anh, anh là một thương nhân ưu tú, tôi nghĩ, có lẽ anh có hứng với một mặt hàng nào đó."

Dịch Chí Duy như đang suy nghĩ gì đó: "Ví dụ?"

"Ví dụ ..." Sắc mặt hơi hồng lên, cô hít một hơi thật sâu: "Tôi!"

"Cô?" Anh cười lớn, "Đây quả là một đề nghị rất thú vị, nhưng, cô nói cô hiểu tôi, chắc hẳn biết tác phong của tôi, tôi xưa nay yêu cầu đồ vật phải có giá trị của nó. Vượt qua mức giá của tôi, một hào tôi cũng không trả." Anh dò xét cô một cách nham hiểm: "Tôi nghĩ, cô Phó, cô không đáng 700 triệu."

Lời nói đó giống như mủi dao khoét vào tim cô. Đầu lưỡi cô cứng lại, nhưng cô không thể quay đầu bỏ đi, cô đến đây tức là đã chuẩn bị sẵn sàng nhận sự sỉ nhục ấy: "Anh Dịch, tôi không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần cho tôi 300 triệu, tôi sẽ có cách làm cho Hoa Vũ cải tử hoàn sinh."

Anh vẫn cười nham hiểm, chậm rãi nói: "300 triệu? Cô cũng không đáng nhiều như thế."

"300 triệu là tôi cùng Hoa Vũ, Hoa Vũ dù trở nên như ngày hôm nay, nhưng thuyền rách cũng có ba cân đinh, huống hồ trước đây ngành bảo hiểm rất hưng thịnh. Chúng tôi chỉ là không đủ vốn quay vòng, nững công ty nhỏ thực ra vẫn có thực lực."

Anh cười:" Bỏ ra 300 triệu để mua một người phụ nữ và một con thuyền rách, đây không phải là tác phong của tôi. Cô Phó, cảm ơn cô, cô vẫn nên tìm người mua khác thì hơn."

"Anh Dịch!"

Anh đưa cổ tay lên: "Cô Phó, hết năm phút rồi." Nói xong anh đi qua người cô tiến thẳng về phía Chúc Giai Giai.

"Anh Dịch!" Cô nghiến răng: "Nếu anh từ chối tôi, anh nhất định sẽ hối hận. Thứ Giản Tử Tuấn muốn là Hoa Vũ, tôi không chấp nhận bán cho anh ta, cho nên mới đến tìm anh. Trong lòng anh biết rõ, sau này Giản Tử Tuấn chắc chắn sẽ là đối thủ lớn nhất của anh. Bây giờ nếu anh không đề phòng trước, sớm muộn có một ngày Đông Cù cũng sẽ giống như Hoa Vũ!"

Dịch Chí Duy quay người lại, mỉm cười nhìn cô: "Cô Phó, miệng lưỡi sắc bén của cô rất có khả năng lay động lòng người. Nhà họ Giản mất cô con dâu như cô thật là không thong minh."

Anh dừng lại một lát. Mắt Phó Thánh Hâm mở thật to nhìn anh, trái tim cũng nhảy lên tận cổ, anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô, không phải sao?

Anh nói: "Chủ nhật tuần này tôi đi New York giải quyết chút việc riêng, cô Phó, gặp nhau ở New York."

Lúc lâu cô mới thở lại được. Cô không dám tin, cô đã thành công? Không! Chỉ thành công một nửa, cô biết, có một cuộc chiến vô cùng gian khổ đang đợi cô ở New York.

Cô không có đường lùi, cô nhất đỉnh phải thắng.

Về đến nhà cô liền lật tung tủ đồ tìm hộ chiếu. Trong nhà nhiều người, chắc chắn sẽ có người lắm chuyện. Mẹ kế của cô phừng phừng tức giận đi đến: "Đại tểu thư, bây giờ cô muốn đi đâu thế?"

Phó Thánh Hâm xưa nay không nói nhiều với bà ta, chỉ mở ngăn kéo tủ đầu gường tìm: "Tôi đi Mỹ nói chuyện với một khách hàng."

"Đi Mỹ gặp khách hàng? Bây giờ công ty sắp phá sản, còn gặp khách hàng gì chứ?" Ánh mắt mẹ kế nhìn vào tay cô, hộ chiếu và visa đều đã tìm thấy, cô thu xếp từng đồ mỹ phẩm, trang sức, quần áo. Sau khi cha qua đời, cô không mặc quần áo rực rỡ nữa, nhưng lần này không giống thế. Cô dằn lòng, lấy hết mấy bộ quần áo đẹp trong tủ ra.

Mẹ kế hoài nghi: "Cô ra nước ngoài, không quay lại nữa có đúng không?"

Cô không trả lời, sắp xếp từng đồ trang sức. Mẹ kế liền gào lên: "Được! Được! Thi thể cha cô còn chưa lạnh, cô đã muốn vứt bỏ cô nhi quả phụ chúng tôi ở lại rồi cao chạy xa bay? Cha cô không công bằng, không công bằng chút nào! Để lại hết cổ phần cho cô, cô lại phủi tay bỏ đi! Cô đi cũng được, nhưng để lại cổ phiếu!"

Cô đóng vali "cộp" một tiếng, lãnh đạm chất vấn: "Để lại cổ phiếu? Bà không biết giá trị trường bên ngoài sao? Mấy cổ phiếu đó còn đáng gì chứ?"

Bà Phó nhìn cô trừng trừng: "Cô đừng tưởng tôi không hiểu! Tuy công ty sắp phá sản, nhưng cổ phiếu không phải là tờ giấy bỏ đi. Sớm đã có người ra giá, chỉ là cô không chấp nhận bán. Cô mưu đồ gian xảo, tôi biết, cô sợ chúng tôi phân chia phần của cô, cùng với Giản Tử Tuấn mưu đồ ép đường đi của mẹ con chúng tôi, dễ dàng chiếm lấy cái nhà này!" Vừa nói, bà ta vừa hét lên: "Đáng thương cha cô chỉ có Thánh Hiền là con trai, tuổi còn nhỏ đã mất cha, một chút tiền để sống cũng bị người khác tính toán ..." Rồi bà ta khóc rống lên: "Thánh Hiền à ... đứa con mệnh khổ của mẹ ... số hai mẹ con ta sao lại khổ vậy chứ ... mẹ con không có tài sản ..."

Bà ta vừa khóc, Thánh Khi, Thánh Hi đều đi vào, hai chị em liền khuyên: "Mẹ, đừng khóc!"

Thánh Khi nói:" Chị cả ra nước ngoài có việc, sao lại không về chứ?"

Thánh Hi cũng nói: "Chị cả xưa nay có tình có nghĩa, sao có thể làm chuyện như thế? Máu mủ ruột thịt, sao mẹ vẫn không yên tâm hả?"

Bà Phó hừ một tiếng: "Mấy đứa hiểu cái quái gì chứ! Nếu không phải là mẹ nói hộ cho mấy đứa, bây giờ chút ít này mấy đứa cũng không có! Cái gì mà máu mủ ruột thịt, cha các con bị ma quỷ mê hoặc, chỉ nhận cô ta là người nhà họ Phó, coi mấy mẹ con chúng ta là gì chứ? Ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng!"

Thánh Khi nói: "Mẹ! Mẹ thật là hồ đồ!" Rồi gượng cười với Thánh Hâm: "Chị cả, chị đừng chấp mẹ. Sau khi cha xảy ra chuyện, mẹ đã đau lòng đến mức hồ đồ rồi."

Thánh Hi nâng bà Phó dậy: "Mẹ, chúng ta về phòng nghỉ ngơi."

Hai chị em vừa dỗ vừa khuyên, đỡ bà Phó đi. Thánh Hâm cũng đã quá mệt mỏi với sự gây chuyện này, bất lực ngồi trên giường nhìn vali hành lý. Thánh Khi lại đi vào, cũng đờ đẫn nhìn hành lý của cô.

Cô gọi một tiếng: "Thánh Khi!"

Thánh Khi ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Chị cả, chị không bỏ lại tụi em chứ, đúng không/?"

Cô cay cay mắt, Thánh Khi chậm chậm đi lại, xuống trước giường , tựa đầu vào đầu gối cô, trịnh trọng, dựa dẫm: "Chị cả, tụi em không còn cha, không thể không còn chị ..."

Dòng nước nóng trên đầu gối chầm chậm chảy xuống chân ướt đẫm, mắt cô nóng lên, nước mắt như lại muốn chảy ra. Cô dựa cằm xuống đầu em gái, mùi hương trên tóc bay vào mũi, cô vòng tay ôm em gái. Cô phải chứng minh được, cô không chỉ sống cho cha và bản than, cô còn có em trai em gái, cô còn có máu mủ ruột thịt. Bất kể thế nào, cô phải nghĩ cách, tiếp tục sống cho thật tốt.

...

Trong đại sảnh sân bay J.F.K. New York, Hoàng Mẫn Kiệt, thư ký riêng của Dịch Chí Duy đến đón cô. Cô và Hoàng Mẫn Kiệt chào hỏi qua mấy lần, trong ấn tượng trước kia anh ta khá lãnh đạm. Hôm nay cũng không hề nhiệt tình, chỉ nói: "Ngài Dịch bảo tôi đến đón cô." Rồi anh ta gọi tài xế đi cùng giúp cô xách hành lý.

Cô được đưa đến khách sạn, sắp xếp ổn thỏa. Vừa mới tắm gột sạch bụi bặm và mệt mỏi trên đường xong, điện thoại liền vang lên. Là Dịch Chí Duy gọi đến: "Sao rồi, trên đường thuận lợi chứ?"

"Cũng ổn."

"Tôi ở nhà hàng dưới lầu đợi cô, giúp cô tẩy trần."

Cô dập điện thoại, tim đập vừa nhanh vừa gấp, mất bình tĩnh như diễn viên lần đầu lên sân khấu. Quần áo là đạo cụ quan trọng nhất, nhưng cô chọn đi chọn lại, không có bộ nào vừa ý. Không phải là kiểu dáng đơn điệu thì màu sắc quá bình thường. Cuối cùng cô quyết định, chọn đại một bộ mặc vào, nhìn đi nhìn lại cô không thể sánh với minh tinh đó.

Lúc đi vào nhà hàng, tim cô vẫn đập thình thịch. Dịch Chí Duy xưa nay phong độ, đứng dậy kéo ghế giúp cô, rồi mới quay lại chỗ của mình. Anh quan sát cô một lát, cười noi: "Tôi còn tưởng sẽ nhìn thấy một con khổng tước đang cánh, hóa ra đã đoán sai."

Cô cũng cười, thản nhiên nói: "Dù thế nào tôi cung không thể so với Chúc Giai Giai của anh được, quyết định mặt mộc yết kiến thôi."

Anh cười nhỏ một tiếng, đưa tay gọi phục vụ.

Anh tuyệt nhân không nói đến công việc, cô đành tuận theo anh câu được câu không nói một số điểm du lịch ở New York. Ăn một bữa cơm, cô thật sự hơi vất vả. Ở bên cạnh người thông minh như anh, hơn nữa phải tính kế với anh, quả thật là một việc vất vả. Còn phải phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng bị lừa. Cô chỉ còn lại bản than mình, một khi cái gốc cuối cùng bị hao mòn, cô sẽ không còn ngày vùng mình lên nữa.

Uống xong cà phê sau bữa trưa, anh liền nói: "Tôi ở cạnh phòng cô, chúng ta về phòng nói chuyện thôi, ở đây ồn quá, không thích hợp."

Điều nên đến thì không thể tránh khỏi. Cô không nói gì, đứng dậy, anh giúp cô cầm túi xách, hai người đi thang máy lên lầu. Phòng anh tuy ở cạnh phòng cô nhưng rộng rãi hơn rất nhiều, từng buồng từng buồng, bày đầy hoa tươi và trái cây. Anh cười nói: "Vốn định đặt phòng bình thường nhưng khách sạn chỉ còn phòng honey moon, tôi đành đặt."

Cô hơi lúng túng, cố gắng tìm lời để nói: "Anh đến bàn công việc à? Đã xong việc chưa?"

Anh mỉm cười: "Chẳng có việc gì cả. Tôi chỉ ở đây đợi cô. Đài Bắc nhiều người lắm chuyện."

Thật ra cô cũng đóa được mấy phần, nhưng nghe anh nói thẳng thắn, quả thật bất ngờ. Tim cô đập thình thịch, cầm chai nước lạnh trên bàn rót vào ly, nhưng ướng không hề cảm thấy lạnh; trái tim cô đập nhanh, không làm sao tìm được lời để nói. Cô liền đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh phố: "Ban công này quả thật không tồi, bên phòng tôi không nhìn thấy con phố đó."

Anh cũng đi đến, ôm lấy vai cô từ phía sau: "Cảnh đêm càng đẹp hơn, tôi mời cô đến ngắm."

Cô vùng ra, anh lại lập tức buông tay. Cô quay người nhìn anh: "Tôi cần tiền gấp, chắc anh cũng biết."

Anh cười: "Lần đầu tiên cô đến New York phải không? Tôi đuâ cô đi tham quan. Tôi học ở đây bốn năm, đảm bảo là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn."

Cô đành đồng ý, theo anh đi ra ngoài. Anh không đem theo thứ ký và tài xê, tự mình lái xe đưa cô đi. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Anh thường ngày rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến thành một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Anh nhìn thấy, hỏi: "Cô cười cái gì?"

Cô giật mình, chần chừ một lát mới nói: "Tôi đang nghĩ dáng vẻ của anh trong phòng làm việc, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không?

Anh cười: "Gần như vậy, dù sao các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng ai có thể tốt chứ? Mệt gần chết còn phải tỏ vẻ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi"

Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: "Cô rất sợ tôi?"

Tim cô lại đập mạnh, cô nói nhỏ: "Đương nhiên tôi sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi."

Anh lại cười: "Đây quả nhiên là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò trước mặt tôi, cho nên quyết định trung thực. Giống như là biết rõ không bằng Chúc Giai Giai, nên chọn mặc bộ quần áo bình thường nhất."

Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại lan tỏa: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!

Cô im lặng, anh lại nói: "Sợ tôi là tốt. So với yêu tô còn tốt hơn nhiều."

Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười:" Tôi quên không nhắc nhở cô. Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức."

Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.

Anh nói: "Tôi biết trong lòng cô đang không cho là vậy. Con người tôi sợ nhất là phụ nữ muốn sống muốn chết nói yêu tôi, người như cô càng đáng sợ – người phụ nữ có dũng khí có quyết tâm, một khi đã quyết định mục tiêu sẽ nỗ lực hết sức, đến chết cũng không hôi hận. Nêu cô yêu tôi, tôi thật sự sẽ bị cô quấn lấy, cho nên mong cô chú ý, đừng gây phiền phúc cho hai chúng ta."

Cô không thề không quay đầu lại: "Anh yên tâm, điều đó tuyệt đối không thể."

Mấy ngày sau đó, Phó Thánh Hâm sống trong nơm nớp lo sợ, nhưng lại không xảy ra chuyện gì với Dịch Chí Duy. Ở bên anh càng lâu, cô càng cảm thấy sợ hãi. Anh quã thật là một người biến hóa thất thường. Cô càng không đoán được rốt cuộc anh muốn gì. Anh không mời cô qua chổ anh ngắm cảnh đêm nữa, cũng không bước vào phòng cô một bước. Ban ngày họ cùng nhau đi chơi, buổi tối sau khi ăn cơm xong thỉnh thoảng cùng ra ngoài đi dạo, nhưng anh trở thành người lịch lãm phong độ nhất, no nhã lịch thiệp giữ khoảng cách với cô.

Qua mấy ngày như thế, cô nghi ngờ anh muốn lạt mềm buộc chặt, cho nền liền đề xuất quay về Đài Bắc, giống như kế dẫn rắn ra khỏi hang trong Binh pháp Tôn Tử. Anh vui vẻ đồng ý, buổi tối trước khi quay về, họ vẫn ăn cơm ở khách sạn. Phó Thánh Hâm uống them mấy ly rượu đỏ, không tránh khỏi hơi chóng mặt. Dịch Chí Duy đưa cô về phòng, cô đứng ở cửa, hỏi nhỏ: "Không vào ngồi một lát sao?"

Anh cười: "Cô thật sự đã say rồi? Tiền tôi vẫn chưa gửi vào tài khoản của cô đâu!"

Câu nói này khiến cô tức run lên, anh biết rõ cô vẫn phải cầu xin anh, cho nên sớm đã đợi ở đây, đợi xem trò hề của cô. Anh nhẫn nại, cuối cùng anh đợi được! Dù gì bản than cô đã mắc lừa anh, chính vì câu nói trong phòng anh hôm đó, chỉ vì một câu nói của cô, người đàn ông nhỏ mọn!

Cô rít lên qua kẽ răng: "Vô liêm sỉ!"

Anh cười lớn: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự đánh giá như vậy trong hoàn cảnh thế này. Mấy lần trước người ta mắng tôi như vậy, nhưng đều vì tôi chưa được sự đồng ý của nữ chủ nhân, tự tiện xông vào phòng của họ!"

Cô tức đến mức đỏ mặt, vội vã mở cửa ra, nhưng không biết tại sao chìa khóa không nghe theo lệnh, tay run rẩy lại làm rơi xuống nến. Cô cúi xuống định nhặt lên, anh sớm đã nhặt lên trước, thành thạo mở cửa, cô đẩy anh ra rồi đi vào phòng, quay người đóng cửa anh sớm đã lách người vào trong. Cô tức điên lên, vội vàng chặn anh lại ở cửa, miệng không được lời đành nói: "Anh muốn làm gi?"

Anh kinh ngạc nhướn nhướn mày: "Là lúc nãy cô mời tôi vào mà!"

Ngưc cô phập phồng mạnh, anh quả thật bỉ ổi, luôn tạo ra một cái bẫy để cô chui vào. Quả nhiên, anh mỉm cười, đưa tay ra xoa mặt cô: "Cô đừng phí sức, cô không phải là đối thủ của tôi."

Anh luôn có thể nhìn thấu cô đang nghỉ gì, cho nên cô luôn bị anh khống chế.

"Cô lại sợ tôi rồi, đúng không?" Hai tay anh nâng mặt cô lên: "Nhưng. Có ai từng nói với cô rằng, lúc cô sợ là đẹp nhất không?"

Cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy, có lúc anh cũng biết nói những lời đường mật, ví dụ như bây giờ. Những lời nói từ miệng anh lại going như khẩu Phật tâm xà, cô biết, lúc anh dỗ dành ai thì đa phần người đó ại bị mắc lừa anh.

Quả nhiên, một giây sau, cô liền biết mình lại mắc lừa – anh uyển chuyển hôn, hôn đến mức cơ thể cô mềm ra. Anh vẫn chưa đồng ý giúp Hoa Vũ! Dùng lời của anh để nói, tiền vẫn chưa vào tài khoản của cô!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro