Game of thrones

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Game of Thrones – A Song of Fire and Ice – Chương mở đầu – Will [1]

By admin on May 23, 2012

Chúng ta nên quay lại thôi,” giọng Gared khẩn trương khi bóng tối bắt đầu lan tỏa trong khu rừng, “đám [dã nhân] đã chết rồi”.

Ông có sợ người chết không?” Ser Waymar Royce hỏi lại với nụ cười hé lộ trên môi.

Gared cẩn thận không mắc câu, ông cũng đã khá già, đã qua cái tuổi năm mươi, và đã chứng kiến cuộc đời nhiều vị lãnh chúa. “Người chết đã chết”, ông nói “và chúng ta không cần phải động tới những kẻ đã chết”.

Chúng đã chết thực chưa?” Royce nhẹ giọng hỏi lại “Chúng ta đâu có chứng cứ gì?

Will thấy chúng,” Gared tiếp lời “Nếu cậu ta nói chúng đã chết, với tôi đó cũng đủ là bằng chứng rồi”.

Will đã biết rằng hai người bọn họ sớm muộn cũng sẽ lôi mình vào trong cuộc tranh luận. Và anh đã hi vọng rằng sẽ có thể tránh tham gia vào thêm một thời gian nữa. “Mẹ tôi có nói rằng người chết thì không thể hát được”, anh thêm vào.

Người vú nuôi của ta cũng nói thế đấy, Will ạ”, Royce trả lời. “Đừng bao giờ tin vào những gì anh nghe được từ vú của một người đàn bà. Có những thứ có thể tìm hiểu được kể cả ở những kẻ đã chết”, giọng gã vang vọng, một âm thanh quá lớn trong khu rừng nửa sáng nửa tối.

Chúng ta đã có một hành trình dài,” Gared kết luận “Tám hay chín ngày. Và đêm thì đang xuống.

Ser Waymar Royce nhìn lên bầu trời một cách hờ hững “Lúc nào vào giờ này chả thế. Ông còn sợ cả bóng đêm nữa ư, Gared?”.

Will có thể thấy miệng Gared mím chặt, đôi mắt dưới chiếc mũ trùm đầu đen đúa của bộ áo khoác gần như không che dấu nổi sự tức giận dồn nén. Gared đã làm cái nghề Gác đêm suốt bốn mươi năm ròng, từ khi còn là cậu bé cho tới khi lớn, và ông chưa bao giờ quen với việc bị coi nhẹ. Nhưng có lẽ còn hơn thế nữa. Bên dưới lòng kiêu hãnh bị tổn thương, Will còn cảm thấy một điều gì đó khác nữa trong lòng người lính già. Đó là một sự căng thẳng thần kinh đến mức gần giống như là sợ hãi.

Will cũng có cùng một cảm giác giống như thế. Gã đã mất bốn năm ở Trường Thành. Lần đầu tiên khi gã vượt ra ngoại giới, những câu truyện gã được nghe từ thời thơ ấu tràn về khiến lòng dạ gã bất an. Sau đó gã đã có thể cười nhạo vào việc đó. Bây giờ gã đã là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm đã trải qua hàng trăm trận chiến, và bóng tối vô biên hoang dã mà [những kẻ phía Nam] gọi là khu rừng ma ám đã không còn khiến gã hoảng sợ.

Nhưng đó là trước đêm nay. Lần này đã có một thứ gì đó khác biệc. Có một điều gì đó trong mảng bóng đen này khiến gã sởn gai ốc. Họ đã phải cưỡi ngựa chạy suốt chín ngày trường, về hướng Bắc, Tây Bắc, rồi lại hướng Bắc, càng lúc càng xa Trường Thành, theo dấu một đám [dã nhân]. Mỗi một ngày mới lại càng tệ hại hơn hôm trước. Và hôm nay thì lại càng tệ hơn nữa. Một làn gió lạnh thổi đến từ phương Bắc khiến cho những cành cây rung rinh như sinh vật sống. Cả ngày Will luôn có cảm giác một ai đó, hay cái gì đó, theo dõi gã, một thứ gì đó lạnh lẽo khôn nguôi không hề ưa gã. Gared cũng cảm thấy điều đó. Will không còn mong ước gì hơn là có thể phi ngựa về nơi an toàn ở Trường Thành, nhưng đó không phải là cảm giác mà một người lính như gã có thể chia sẻ với chỉ huy của mình.

Đặc biệt là một vị chỉ huy như hắn.

Ser Waymar Royce là con trai út của một gia tộc cổ xưa với nhiều người nối dõi. Hắn là một thanh niên mười tám tuổi điển trai, với đôi mắt xám, duyên dáng nhưng cũng sắc bén như dao. Ngồi trên con hắc mã Destrier, gã hiệp sĩ có vẻ cao hơn Will và Gared trên những con ngựa giống Garron nhỏ bé. Hắn đi ủng da màu đen, mặc quần len đen, đi găng tay lông chuột màu đen, và khoác trên mình một bộ giáp đen óng ánh phía ngoài những lớp len và da. Ser  Waymar mới trở thành chiến binh gác đêm tuyên thệ chưa đầy nửa năm, nhưng không ai dám nói hắn không được chuẩn bị trước cho chức nghiệp này. Ít nhất là về mặt trang phục.

Tấm áo choàng của hắn chính là một niềm kiêu hãnh, cũng màu đen, dày và mềm mại. “Cá rằng hắn đã tự tay giết chúng” Gared đã kể với đám lính trong trại trong cơn say “Bẻ gãy cổ chúng, người chiến binh mạnh mẽ của chúng ta”, và tất cả bọn họ đã cười rộ.

Thật khó để có thể nhận lệnh từ chính kẻ mà bạn thường đưa ra làm trò cười trên bàn nhậu, Will suy nghĩ khi gã rùng mình trên ngựa. Gared có lẽ cũng cảm thấy như gã.

Mormont cho rằng chúng ta nên theo dấu chúng, và chúng ta đã thực hiện”, Gared nói.

Bọn chúng đã chết. Chúng không có thể làm phiền ai được nữa. Chặng đường phía trước sẽ rất khó khăn. Tôi không khoái cái thời tiết này chút nào. Nếu như trời đổ tuyết, chúng ta sẽ mất nửa tháng mới có thể quay về, nhưng đó cũng chỉ có thể là tình huống tốt nhất thôi. Ngài đã bao giờ gặp bão tuyết chưa?

Thế nhưng vị thủ lĩnh dường như không nghe thấy những gì lão nói. Hắn đang chăm chú quan sát khung cảnh chạng vạng tối với thái độ quan tâm nửa vời của hắn. Will đã đi cùng với tay hiệp sĩ trẻ này đủ lâu để biết rằng, tốt nhất là đừng làm phiền hắn trong những lúc như thế. “Nói lại cho ta những gì nhà ngươi thấy đi Will. Toàn bộ, chi tiết.”

Will đã từng là thợ săn trước khi hắn gia nhập hội Gác Đêm. Một kẻ săn trộm. Đám kị sĩ của gia tộc Mallister đã bắt quả tang hắn ở trong khu rừng của gia tộc, đang lột da một con cừu, và gã buộc phải lựa chọn khoác lên mình bộ áo đen của những người Gác Đêm, hoặc bị chặt mất một tay. Không có kẻ nào có thể di chuyển trong rừng nhẹ nhàng như Will, và những người huynh đệ áo đen cũng sớm phát hiện ra tài năng này của hắn.

Trại đó còn cách đây hai dặm đường nữa, qua ngọn đồi, ngay bên cạnh một dòng suối,” Will trả lời “Tôi đã đến gần nhất có thể. Chúng có tám tên, cả đàn ông lẫn phụ nữ. Tôi không thấy có trẻ con. Trại của chúng nằm ngay cạnh vách đá. Có lẽ bây giờ tuyết đã phủ kín đường đi, nhưng tôi vẫn có thể tìm lại đường đến đó. Không có lửa cháy, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng đống lửa trại. Không có ai cử động. Tôi đã quan sát trong một quãng thời gian dài. Không một người sống nào có thể nằm im bất động đến thế.

Ngươi có thấy vết máu nào không?

Thực ra thì không”, Will thú nhận.

Thế còn vũ khí?

Vài thanh kiếm, mấy bộ cung. Một gã có một thanh rùi. Loại hai lưỡi, nặng tay làm bằng sắt. Nó nằm dưới mặt đất ngay bên cạnh gã, gần vị trí bàn tay.

Thế ngươi có để ý vị trí của những cái xác không?

Will nhún vai. “Một cặp ngồi đối diện vách đá, hầu hết nằm trên đất. Giống như bị ngã.

Hoặc đang ngủ,” Royce gợi ý.

Ngã gục,” Will khăng khăng. “Có một người phụ nữ nằm nửaa người trên một thanh gỗ lim, mắt hướng ra xa.” Gã cười nhẹ “Tôi cẩn thận để mụ không thể nhìn thấy mình. Khi tôi đến gần hơn, tôi nhìn rõ rằng mụ cũng nằm im bất động.” Nói đến đây, dù đã cố gắng nhưng gã cũng không tránh khỏi rùng mình.

Nhà ngươi lạnh à?” Royce hỏi.

Hơi hơi,” Will lẩm bẩm. “Do cơn gió, thưa ngài.

Viên kị sĩ trẻ quay sang người lính tóc hoa râm, những bông tuyết rơi nhẹ qua người đám bọn họ, và con chiến mã của Royce không ngừng tiến bước. “Ông nghĩ thứ gì đã giết chết bọn chúng Gared?” Ser Waymar hỏi vu vơ. Hắn còn đang chỉnh lại tà áo choàng lông chồn dài của hắn.

Do lạnh,” Gared nói với giọng chắc chắn như đinh đóng cột. “Lão già này đã thấy nhiều người chết cóng năm ngoái, và một lần trước đó khi chỉ mới là một cậu bé. Mọi người chỉ nói về lớp tuyết dày hang mét, về những cơn gió gào thét nơi phương bắc, nhưng thực sự cái lạnh mới là kẻ thù lớn thực sự. Nó đánh cắp sinh mạng của mọi người còn nhẹ nhàng hơn cả Will, đầu tiên chỉ là những cái rùng mình, răng đánh lập cập, rồi ngươi sẽ mơ về những ly rượu nóng và hơi ấm lò sưởi. Nó thiêu cháy ngươi, chỉ có cái lạnh mới thiêu cháy người ta như thế. Nhưng cũng chỉ một lúc thôi. Sau đó nó sẽ chui vào tận bên trong cơ thể ngươi và bắt đầu chiếm cứ toàn bộ thân thể, và không lâu sau ngươi sẽ không còn sức mạnh để chống lại nó nữa. Lúc đó, ngươi chỉ còn muốn ngồi xuống, hoặc ngủ đi. Người ta nói rằng cho tới cái chết nạn nhân cũng không cảm thấy đau đớn. Đầu tiên sẽ yếu dần đi, rồi sau đó mọi thứ dần dần tan biến, giống như chìm vào trong một biển sữa ấm. Ra đi một cách bình lặng.

Văn vẻ quá đấy Gared,” Ser Waymar theo dõi “Ta không ngờ ông cũng có tài đó

Lão cũng đã từng bị cóng, thưa ngài” Gared kéo mũ lên, cho Ser Waymar nhìn rõ chỗ cụt mà trước đây đã từng là đôi tai lão. “Hai cái tai, ba ngón chân, và ngón út tay trái. Lão bị vẫn còn nhẹ, người anh em của lão bị chết cóng trong ca trực, với nụ cười trên môi”.

Ser Waymar nhún vai “Ông có thể mặc ấm hơn mà, Gared.

Gared nhìn trừng trừng vào gã, vết sẹo nơi vành tai, chỗ Maester Aemon đã cắt tai lão, đỏ ửng lên vì giận dữ. “Để xem ngài có thể mặc ấm đến đâu trong mùa đông”, nói đoạn lão kéo mũ trùm đầu lên, gò lưng trên con chiến mã, mặt cau có, im lặng.

Nếu như Gared đã nói là do chết cóng…” Will bắt đầu.

Ngươi có đi tuần lần nào trong tuần này không vậy Will?

Có, thưa ngài”. Chưa từng có tuần nào mà gã không phải tham gia hàng tá buổi đi tuần. Kẻ này muốn gì vậy?

Và ngươi thấy Trường Thành ra sao?

Ẩm ướt,” Will nói, thở dài. Hắn đã hiểu rõ ý của tay hiệp sĩ. “Chúng không thể bị chết cóng. Ít nhất khi Trường Thành còn ẩm ướt. Trời không đủ lạnh.

Royce gật đầu. “Đúng vậy chàng trai. Chúng ta đã có vài đợt lạnh nhẹ tuần này, và những đợt tuyết rơi, nhưng cái lạnh chưa thể mạnh đến mức có thể giết chết tám người trưởng thành. Những kẻ có quần áo bằng lông và da thú, và để ta nhắc nhở hai người, một nơi để trú ẩn và phương tiện đốt lửa sưởi ấm.” Viên hiệp sĩ mỉm cười tự tin. “Will, dẫn bọn ta tới đó. Ta muốn tự mắt xem những cái xác đó”.

Và sau đó không còn gì để nói nữa, mệnh lệnh đã được ban ra, và danh dự buộc họ phải tuân theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro