ghế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭕️ NGÔN TỪ MẤT KIỂM SOÁT, KHÔNG HÚP ĐƯỢC MIỄN VÀO.

- Nhiệm vụ cuối cùng chỉ cần khởi động được hệ thống, cửa sẽ mở ra. Người chơi có thể trở về hiện thực.

Lee Sang Hyeok nghe vậy lòng phấn chấn hết sức, vội vàng nhìn không gian xung quanh. Nhưng hoàn toàn trống trơn, ngoài trừ cái ghế kì quái gần cửa, thì không có bất kì vật gì nữa cả.

"Shibal, game gì bệnh hoạn quá vậy?" - Lee Sang Hyeok sau khi trải qua ngựa gỗ kia, chân đi chưa vững nhìn thấy cái ghế đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

- Nhưng không ngồi thì không về được đâu nha. Hihi.

Hệ thống trò chơi cười rất vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với Lee Sang Hyeok lúc này.

Em không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành làm theo. Lee Sang Hyeok vừa ngồi lên, đột nhiên trên ghế tự động xuất hiện một cái còng sắt trói em vào ghế. Sau một loạt tiếng cộp cộp, mỗi bên có một cột đá hình dáng giống như cây roi chui ra khỏi lòng đất. Đột nhiên chỗ ở trên vị trí của Lee Sang Hyeok đang ngồi cũng xuất hiện ra vài cột đá nhỏ, bên trên mỗi cây còn có một ngọn nến.

Trong lòng Lee Sang Hyeok lạnh băng, trong đầu xuất hiện hai chữ in hoa- SM.

" Thứ trò chơi bệnh hoạn, thoát ra được tôi phải báo cáo mấy người... Aaa"

Lee Sang Hyeok vừa dứt câu thì rất nhanh ngọn nến bên trên đã nhỏ sáp xuống, vừa lúc rơi xuống hai núm vú, cùng với dương vật bán cương của em.

"A a... Đau quá..."

Lee Sang Hyeok trơ mắt nhìn sáp nhỏ xuống, không có cách nào giãy dụa được, hình như ngọn nến đã được đặc chế, sáp với độ nóng cũng không tính là đặc biệt cao. Rơi xuống da đầu tiên là đau, sau đó vị trí bị nhỏ sẽ có loại cảm giác vừa tê vừa ngứa truyền dọc theo xương sống, cảm giác vừa đau lại có chút thoải mái dần dần lan tràn khắp toàn thân.

"Ưm a... Đau..."

Lee Sang Hyeok nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, lập tức bị âm thanh của chính mình dọa sợ hết hồn, bé không phải biến thái, không thích cái thứ như SM đâu nha!

Không đợi Lee Sang Hyeok bắt đầu giãy dụa, cột đá đối diện bắt đầu chuyển động, hai cái roi đặc chế luân phiên quất vào người của em. Hơn nữa đều quất trúng tất cả các điểm nhạy cảm, không chỉ không đau, ngược lại cảm giác còn thoải mái hơn cả bị nhỏ sáp nữa. Rất nhanh trên da thịt trắng nõn của em đã xuất hiện không ít vết roi, có cảm giác bị làm nhục, thoạt nhìn cực kỳ mê người.

Nhưng Lee Sang Hyeok lại không rảnh đi quan tâm chuyện này, dục vọng xông tới với thế mãnh liệt hơn, đầu óc của em gần như đã bị chúng chi phối, nhưng khoái cảm mà roi và ngọn nến mang tới lại không có cách nào làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy nơi lỗ dâm, hai tay của em vẫn đang bị còng, không thể nhúc nhích được.

"Ư a... Phía sau ngứa quá... Khó chịu... Buông a... M-muốn chịch"

Lee Sang Hyeok dùng sức vặn vẹo cái mông, để cho phần thịt dâm được ma sát, giúp bản thân thoải mái hơn một chút, nhưng chỗ sâu trong hậu huyệt lại càng ngày càng trống rỗng.

"Cứu a... Không được... muốn chết... Muốn cặc lớn, ai cũng được a... Đến đụ bé đi mà huhu... Đừng như vậy mà..."

Tiếng kêu của Lee Sang Hyeok càng lúc càng lớn, trạng thái thiếu chịch nhìn vào là cửng, nhưng chính em lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Cuối cùng nhờ sáp nhỏ xuống mép thịt đã giải cứu Lee Sang Hyeok, độ nóng có hơi cao rốt cục cũng khiến em nhịn không được bắn ra. Sau khi bắn tinh xong, khóa sắt trên người và mấy cột đá xung quanh đều lùi về.

"Ư... a... C- chỉ vậy đã mở cửa cho mình rồi sao? Th... ật sự dễ dàng vậy à"- Lee Sang Hyeok ngứa ngáy chà sát hai chân, tay mềm không nhịn được moi móc chà sát điểm gồ lên bên trong. Run rẩy đứng dậy.

-Ting! Nhiệm vụ hoàn thành, xin chúc mừng người chơi Lee Sang Hyeok. Xin mời bước qua cánh cửa để trở về, quà chúng tôi có giá trị rất lớn đó nha. Đã được chuẩn bị kĩ càng sau cửa rồi. Hãy tận hưởng nhoo, tạm biệt!

Giọng nói hệ thống trò chơi cứ vậy biến mất, Lee Sang Hyeok một thân hồng phấn do trải qua kích thích chưa được thỏa mãn. Đến gần cánh cửa, âm thanh rên rỉ ậm ừ trong họng của ai đó vang vọng sau khe cửa, đầu nhỏ mọc lên vạn dấu chấm hỏi. Quà gì rên rỉ nghe thấy ớn.

Mở cánh cửa ra, đó là một căn phòng lớn, phía trước là màn hình chiếu rất lớn, đối diện với nó là một tấm thảm êm lớn như chiếc giường em thường nằm.

Mà ở cái thảm đó, hai gương mặt quen thuộc đang nhìn về phía em. Thế quái nào lại là Jeong Jihoon và Moon Hyeonjoon? Đã vậy tiếng rên rỉ quen tai kia lại phát ra từ màn hình cách đó không xa, ấy thế mà lại là cảnh Lee Sang Hyeok ngồi trên ghế không ngừng ngọ nguậy la hét đòi cặc lớn.

"Cứu a... Không được... muốn chết... Muốn cặc lớn, ai cũng được a... Đến đụ bé đi mà huhu... Đừng như vậy mà..."

"C- cái đéo gì vậy..."- Lee Sang Hyeok sốc không biết làm sao. Ai đó nói cho bé chuyện gì đang xảy ra được không?

Tính ngôn từ nhẹ nhàng như chap trước, nhưng cửng trước em hiếc quá. Quý tòa thông cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro