Nếu em khóc, anh sẽ không quay lưng đi chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua, em uống không nhiều lắm, nhưng hình như em có triệu chứng của loét dạ dày, mọi người đều nói vậy, nên dù uống chút xíu, em cũng rất đau bụng, muốn ói và người lao đao. Gần đây, không ngày nào em ăn nổi. Nếu có cố nhồi vào, thì bụng dạ em cũng không chấp nhận khối lượng thức ăn ấy. Chỉ cần ăn một chút thôi, em đã có cảm giác rất nôn nao. Chị em thường trêu em như người nghén, có bầu. Em ước gì mình nghén thật, có bầu thật thì may mắn quá, nhưng điều đó chẳng thể xảy ra, trừ khi em là thần thánh hay như đức mẹ đồng trinh. Bởi vì suốt một thời gian dài vừa qua, em đâu gần anh và cũng đâu có ai để mà có thai cho được chứ. Đấy là chị ý trêu vậy, nhưng nghiêm túc lại thì chị ấy nói chắc chắn bao tử em đang biểu tình rồi, ăn không nổi, nhịn thì càng tồi.

Nhưng đó chẳng phải việc mà em bận tâm, ốm đau, em đã sống quá lâu với nó và cũng đã quá quen rồi. Ekip của em rất lo lắng cho sức khỏe của em, họ cũng đã giúp đỡ em rất nhiều để công kênh cái khối lượng công việc khổng lồ của em trong những ngày này - khi em cảm thấy chông chênh và mất định hướng vô cùng.

Em thực sự rất muốn khóc nhưng không tài nào rơi nước mắt được. Em đau lòng vô cùng khi em cứ cười cợt và tỏ ra vui vẻ một cách không mục đích như thế này, trong khi thực tâm em chỉ là những ngày nặng trĩu.

Có quá nhiều việc em chẳng biết bắt đầu từ đâu, càng không biết phải chia sẻ với ai và san sẻ nó như thế nào. Cái em sợ hãi nhất là sự không ổn định của em. Em sợ nó quá!

Gần đây em hút thuốc lại. Đã 2 năm rồi kể từ ngày em bỏ thuốc. NHớ lại quãng thời gian em hút thuốc lá nhiều hơn cả ăn, đôi khi em cảm thấy hoảng hốt khi quay trở lại với nó. Em đã giữ hình ảnh mình nhiều ngày, để rồi bỗng chốc muốn xóa sạch nó trong vài giây. Em không ngủ được, điều đó làm em mệt đến nỗi, phải uống quá nhiều cafeine một ngày, vượt quá xa liều lượng mà người ta quy định được phép cho loại thuốc này.

Em sở hữu cuộc đời của em, em có thể làm bất kỳ điều gì với nó, kể cả hủy hoại nó. Đơn độc khiến cho người ta có cảm giác mình đang bị bóp cổ. Em quá mệt mỏi với những chất vấn không lý do và định kiến bỏ ngỏ. Nhiều ngày qua, em chỉ ước ao tìm cho ra một cái gì đó để em có thể ổn định với nó.

Anh ơi, sao mọi thứ cứ xa tầm tay em quá thế? Ngay cả nước mắt cũng độc ác quá thể, khi mãi chẳng chịu chảy ra khi mà em muốn khóc. Tại sao thứ hiển nhiên như nước mắt của chính bản thân mình, em cũng không tài nào kiểm soát nổi nó vậy?

Bây giờ, anh không ở bên em. Có lúc nào anh cảm thấy áy náy không vì những ngày qua em đã nghĩ về anh nhiều quá, suy sụp quá nhiều và làm những điều quá ngốc ngếch? Có lúc anh nghĩ sẽ kéo tay em lên, giúp em vượt qua vùng trũng trong cuộc đời em ảm đạm. Tại sao tình yêu lại vô phép đến vậy? Khuấy đảo cuộc sống của người ta một cách không được phép?

Ôi nhưng thực sự, giờ phút này, có phải tình yêu ảnh hưởng đến em nữa không? Hay em đã đảo chiều hoang mang với mọi thứ? Có một sự mất niềm tin đang nhen nhóm trong từng mối quan hệ. Em cảm thấy quá khó khăn để có thể tìm ra sự chân thành. Cuộc sống nhanh chóng trở nên nhiều hoài nghi quá, lắm buông xuôi vậy?

Nếu một ngày nước mắt em lại có thể rơi, em muốn anh đặt đôi môi nồng nàn lên những dòng nước mắt ấy. Em muốn anh ở đây, ngay cạnh bên em này, cho những giọt nước mắt ngày em rơi là dành cho hạnh phúc. Em sẽ khóc lại vì em hạnh phúc chứ không phải vì em buồn rầu. Em mong là như thế!

Nhưng nếu một ngày em khóc vì em buồn đau quá, thì... nếu anh ở đó, anh sẽ không quay lưng đi chứ? Sẽ vẫn đầy yêu thương an ủi em chứ?

Em chỉ là con đàn bà ngu ngốc, rất dễ hài lòng và thỏa mãn với sự nhẹ nhàng bản năng. Cái kiểu hài lòng đần độn chấp nhận sự yêu thương, nâng niu và an ủi.

Nếu một ngày anh trở về, và thấy em đang giận anh, em khóc... thì anh sẽ không quay lưng đi chứ? Em cầu xin anh đấy, nếu một ngày em có giận anh, thì em xin anh, chỉ cần nói một câu thôi: "Anh xin lỗi". Em xin anh hãy xin lỗi em, để em cho phép mình hài lòng với câu nói đó để mà không giận anh nữa.

Ngớ ngẩn quá phải không? Chẳng có gì ổn định, ngay cả anh cũng vậy, em xin anh đấy, hãy là sự ổn định cho em đi, để em có một chỗ dựa, về tinh thần thôi cũng được, để đi tiếp hành trình mệt mỏi này....

Yêu thương mà, đừng quay đi, đừng buông tay và đừng nhắm mắt làm ngơ với những ngày em mệt mỏi....

Nhớ quá :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro