Chương 9: Âm mưu đen tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì hôm nay mới ra chương, vì tối qua mình coi World Cup nên không viết được, mình đã cá với ba đội Pháp, không ngờ Pháp thắng thật, cũng tiếc cho Messi nhưng thôi.
À quên, nãy giờ lạc trôi mất rồi, không nói nữa, xem tiếp diễn biến thôi!
Đầu tiên, mình nhắc lại chút tình tiết cuối của chương trước.
---
Đó là một căn nhà tương đối rộng lớn, ánh sáng toả ra khắp trong căn nhà ấy, nhìn vào như một căn biệt thự hạng sang chứ chẳng hề thua kém...
Một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ trầm hương vô cùng quý giá , tay đang nâng một chiếc ly rượu vang đỏ, sóng sánh lấp lánh như pha lê...
Khẽ đưa lên cánh mũi, hít một hơi nhè nhẹ...
Trên khuôn mặt, đâu đó những vết thương cùng bầm tím.
"Cậu Từ, chúng tôi có thông tin rằng tổng giám đốc Tôn Thần sắp đi công tác ở nước ngoài rồi"
"Vậy à?"
Nói rồi Nhất Long uống một hơi sạch số rượu trong ly, rồi đập chiếc ly rượu thuỷ tinh đó xuống vỡ tan tành thành những mảnh nhỏ...
"Tên chết tiệt"
Lời nói, ánh mắt của hắn không hề hiền hoà, nhân nhượng như thường ngày vì mang theo lãnh khí của sự báo thù, từng lời trong miêng thốt ra như hàng ngàn con rắn đầy nọc độc:
"Tao thề, sẽ không cho mày một kết cục êm đẹp như ông nội mày trước đó, tao sẽ cho mày mất từng thứ, từng thứ một đáng lẽ thuộc về mày sẽ dần dần thuộc về tao"
Dĩ nhiên, người được xưng "mày" trong lời nói cay độc của hắn không ai khác chính là Tôn Thần !
"Và đầu tiên, sẽ là thanh danh của mày !"
Hắn đang cẩm trên tay một hộp trang sức... là một đôi bông tai màu đỏ!
Được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng kĩ lưỡng, chắc chắn đôi bông tai này không thuộc hàng rẻ tiền.
Hắn lại lấy ra trong tui một chiếc bọc giấy nhỏ, trong đó...
Là thuốc kích tình!!!
Cho nữ...
---
Tư Nhật sau khi thành công nộp đơn xin nghỉ phép liền đi về nhà ăn tối.
Ai bảo tên Tôn Thần kia quá quắt thế, làm cô phải giở mấy trò đó để thoát khỏi hắn, cô làm sao dám bảo đảm, nếu hắn cho cô đi chung, còn ở chung phòng sẽ làm ra loại chuyện gì cơ chứ !
Cô hôm nay vì biết Nhất Long mới bị Tôn Thần ức hiếp,chắc giờ còn đau, nên không nhờ hắn đưa về, cô về bằng taxi.
Đến nhà, đây là căn nhà chung của cô và Nhất Long, nhìn kĩ lại, căn nhà này cũng rất đẹp, màu sơn kết hợp tối sáng không quá nổi bật nhưng cũng không quá tối tăm...Rất thích mắt !
Cô mở cửa cổng, sau mở của trước, mới mở tay nắm cửa ra, khung cảnh trước mắt thật khiến cô rất đỗi kinh ngạc!
Là một bàn an tối vô cùng thịnh soạn, lại còn có cả hai ly rượu vang đỏ và ánh nến lãng mạn...
Là một điều cô đã nghĩ tới nhưng không nghĩ nó sẽ xảy ra ngay vào lúc này...
Cô còn đang ngơ ngác, nơi đáy mắt đã có chút nước mắt của sự xúc động.
Nhất Long từ phía dưới tiến lên, tay cầm theo một bó hoa hồng đỏ thắm.
"Tặng em này!"- Hắn đến bên cô rồi nói.
Một bó hoa rất đẹp, đẹp đến mức cô chẳng muốn nhận nó bởi sợ nó sẽ tàn đi, nhưng bỏ qua bó hoa đó một bên, tất cả thứ này, là Nhất Long chuẩn bị cho cô sao?
"Anh, chuẩn bị bữa tối này...cho em sao?"
Cô tiến lại xoa xoa mấy vết thương trên mặt vẫn còn dính băng keo cá nhân của Nhất Long, nơi hốc mắt của cô đã đỏ lên, cô cảm động chừng nào...
"Ngốc à, còn ai vào đây nữa cơ chứ?"
"Nhưng, anh đang bị thương..."
Hắn đưa ngón trỏ lên môi:
"Suỵt..."
Nở một nụ cười hiền hoà làm trái tim cô khẽ rung động...
"Không cần lo lắng cho anh, là anh tự nguyện..."
Rồi hắn nắm tay cô lại bên chiếc ghế, còn ga-lăng kéo nó ra giúp cô, đợi cô ngồi xuống, hắn mới bước lại chỗ ngồi của mình...
"Woa...là món em thích... anh tự tay làm ?"
Hắn cười nhẹ, thay cho câu trả lời có...
"Tại sao nhìn những thứ này em lại khóc? Không phải rất lãng mạn sao?"
Hắn hỏi bởi tò mò, vì trên khoé mắt cô giờ đã ngấn lệ...
"Đây là những điều mà em mơ ước, bữa tối lãng mạn có rượu vang, có ánh nến, nhưng chỉ là em không ngờ nó lại xảy ra vào lúc này, anh còn đang bị thương, chuẩn bị chắc hẳn là rất khổ cực"
Giọng nói cô đã hơi run run, không còn mấy rõ ràng nữa...
"Làm cho em chút chuyện vặt, vả lại 2 năm nay, anh có làm gì được cho em đâu, em còn vì anh mà vào Tôn Thị, chút quà này, chẳng đáng là gì "
Nhất Long nhỏ nhẹ bảo Tư Nhật, cô đây là cũng nhạy cảm quá rồi...
Nhưng hắn lại sai sót, cùng sơ hở...điều đó chỉ mình Tư Nhật nhận thấy...
Tư Nhật nghe hắn nói dĩ nhiên vui càng vui trong lòng...nhưng... sao lại 2 năm, là 4 năm mà?
Nhưng rồi cô cũng bỏ ý nghĩ đó trong đầu, cũng lâu rồi, hắn quên thì sao, có lẽ thời gian bên cô quá ngắn ngủi mà hắn nghĩ rằng chỉ mới 2 năm...
Cô tự nhủ.
"Nhật Nhật, anh nghe nói Tôn tổng chuẩn bị đi công tác"
Tư Nhật ngạc nhiên:
"Sao anh biết ?"
Đúng rồi, đó là tin mới đây thôi, hắn về từ sáng, sao biết được?
"À, lúc anh tự về tình cờ nghe mấy đứa nhân viên tám chuyện thôi"
Hắn bào chữa, thật hú vía cho hắn.Bời hồi sáng, hắn nói với cô là đến công ty...
"Anh không cần lo đâu, em đã nhanh chóng làm đơn xin nghỉ việc,tên Tôn Thần đó, làm anh thế này làm sao em có thể đi chung với hắn ta được, ai biết hắn có ý đồ gì ?"- Tư Nhật khẽ cười, chen vào đó là có chút khinh bỉ, nghĩ lại lời của mấy cô nhân viên nói trong phòng vệ sinh, quả thật, quá sức khinh thường một tên tổng giám đốc háo sắc, không phải vì Nhất Long, cô nghỉ việc lâu rồi !
"Sao lại xin nghỉ?"- Từ Nhất Long vẻ không vui lắm khi cô nói tin này, đôi mày hắn chau lại đôi chút, dường như không muốn cho cô thấy.
"Dài lắm...sẽ từ từ kể cho anh!"- Lời nói cô cũng đầy vẻ khinh thường.
Tư Nhật do đang mải nhìn vào ly rượu, không để ý lắm biểu hiện của hắn...
Nhất Long bỗng nảy ra một ý, tràn ngập âm mưu đen tối...:
"Vậy, em có ý định đi du lịch không ?"
Tư Nhật nghe liền đồng tình:
"Anh nói cũng phải, dù gì nếu chỉ ở nhà không thôi thì cũng rất buồn chán, hay, em và anh đi du lịch đi"
Nhất Long tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng khẽ thở dài:
"Haizz không được, anh phải giải quyết rất nhiều công việc quan trọng"
"Vậy, em ở nhà vậy..."
"Không được, em mà ở nhà như vậy người ta dòm ngó, sẽ bảo em như này là muốn tránh né Tôn tổng, còn nếu em đi, dù chỉ là du lịch, người ta cũng sẽ ít định kiến hơn, ví dụ có thể hiểu em có việc quan trọng hay muốn giải toả căng thẳng"
Tư Nhật hơi lưỡng lự, cô không muốn phải xa hắn, nếu đi thì cả hai cùng đi.
"Vậy đi, vì anh không thể đi cùng em, anh sẽ phạt bản thân"
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu, phạt gì chứ, cô có ý định đi đâu mà hắn không đi mà phạt?
"Nhắm mắt lại"- Hắn bảo cô.
Cô tuy khó hiểu nhưng cũng vì tò mò mà nghe hắn nhắm mắt...
Căn phòng hơi mờ ảo,bởi ánh nến lung linh, món ăn tuyệt hảo do chính bạn trai mình nấu, còn nữa chính là một bó hoa hồng...
Đối với cô, tuy đơn giản nhưng thế là hạnh phúc...
Hắn bỗng tiến lại phía sau cô, đeo vào...
Cô tỉnh lại, mới thấy trên tai mình là một đôi bông tai, màu đỏ ruby quyến rũ...
"Đây..."
"Là quà thay cho hình phạt của anh"
Cô quá bất ngờ cùng vui mừng, mọi thứ hắn làm cho cô, hoàn toàn là những thứ cô không dám mơ, cũng không dám tưởng, thế mà nó lại xảy ra, lại ngay lúc hắn mới bị thương nữa chứ, cô bất ngờ đến mức tuy nước mắt không chảy ra, nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại...
"Không phải em nói sau khi em làm việc xong sẽ tiến đến xa hơn sao? Vậy nên đây là vật đính ước của chúng ta..."
Ngập ngừng một chút, giọng của Nhất Long nghẹn ngào, hắn cũng đang rất xúc động...:
"Anh bây giờ chưa thể cho em một chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn như em hằng mơ ước, đây là đôi bông tai gia truyền nhà anh, em xem như đã là con dâu Từ gia rồi, anh hiện tại chỉ có thể cho em thứ này, cũng như là lời hẹn ước của chúng ta, có thể nó không mắc tiền cũng chẳng mấy đẹp đẽ nhưng anh hi vọng em sẽ luôn đeo nó, giống như nhắc nhở lời hứa "em sẽ là cô dâu của anh""
Tư Nhật nở nụ cười vì hạnh phúc, nhưng tiếc là cười không ra cười, khóc cũng chẳng ra khóc nữa rồi, hắn quan tâm cô như vậy, lo lắng cho tương lai hai người như vậy, cô còn đòi hỏi gì nữa chứ, còn nghi ngờ hắn, cô nghĩ thấy mình cũng thật quá đi:
"Sến quá!"
Cô rắng cười chọc hắn, hắn nơi mắt cũng nghẹn ngào, ươn ướt...
"Vậy nên...em nghe anh, du lịch đi chứ..."
Tư Nhật gật đầu ngay, nước mắt vì thế mà lăn tràn xuống:
"Có đôi bông tai này rồi, không ai dám động vào em đâu"
Hắn cũng chọc cười cô, hai người cười đùa vô cùng vui vẻ...
"Xấu xa..."
"Anh nghĩ, em đi Paris là tốt nhất"
"Được, nếu anh muốn, em đi !"
Nói rồi hắn ghé lên trán cô một nụ hôn, quay trở về ghế ngồi, nâng ly rượu cao cấp lên, màu rượu vang đỏ sóng sánh như sóng biển xô vào bờ cát...
Keng...
"Du lịch vui vẻ"
---
Từ Nhất Long phải cố gắng, khổ tâm lắm mới có thể mua được vé máy bay đi Paris, thậm chí, vé chợ đen hay mua lại vé của người khác với giá cao gấp năm lần hắn cũng sẵn sàng...
Câu hỏi đặt ra, hắn làm vậy có phải thật sự muốn Tư Nhật có một chuyến du lịch vui vẻ hay không ?
Hay vì cái gì mà phải làm vậy ?
Nhưng, không những hắn mua một vé cho Tư Nhật mà là 3 vé.
Tên này suy tính cái gì trong đầu?.
---
Chiều hôm sau,
"5h rồi, Nhật Nhật à nhanh lên!"
"Rồi rồi "
Tư Nhật xách hàng lí ra, cũng không nhiều đồ lắm, vài thứ đồ dùng cá nhân, quần áo và tiền thôi.
"Chuyến bay cất cánh lúc 6h mà, anh lo gì chứ?"
"Haizz, em thật không hiểu, thủ tục xuất cảnh đủ tốn thì giờ rồi đấy!"
Nói rồi hắn nắm tay cô, đưa đi bằng chiếc xe của hắn, chạy đến sân bay...
Cô chậm chạp như vậy là không muốn xa hắn, nhưng sao hắn lại nôn nóng như vậy chứ?
Cô đi đến sân bay, hoàn thành thủ tục, nhanh chóng lên máy bay với ghế ở trước...
---
5h30...
Trong một chiếc xe màu đen, tuy đã lâu, nhưng vẫn vô cùng sang trọng chứ chẳng hề rỉ sét hay tróc sơn gì...
"Đốc Ngôn, nhanh lên chút!"
Tôn Thần hơi lo lắng nói Đốc Ngôn, đây là chuyến máy bay cuối rồi, mai không có chuyến nào cả, hắn muốn trốn, không muốn ở đây nữa, nếu không lại phá vỡ hạnh phúc của cô...
"Sao ngài lại phải đi sớm như vậy, mai đi cũng không vấn đề gì, đến sớm cũng chỉ tham gia tiệc khiêu vũ gặp mặt của họ, chứ gặp mặt chính thức ở công ty, mai cũng không vấn đề gì "
"Cậu không hiểu"
Ngữ khí của Tôn Thần bỗng sắc lạnh, Đốc Nhôn nghe qua biết hắn đang tức giận nên dĩ nhiên không dám nhiều lời...
Còn Tôn Thần, chẳng qua hắn muốn trốn Tư Nhật, không muốn gặp mặt cô, hắn không có dũng khí đối mặt, đứng trước người mình có cảm giác gì đó hắn cũng không biết, nhưng cô nhận lầm người, nhận nhầm Tôn Mặc Thần thành Từ Nhất Long...
Hắn quá thất vọng...
Nhưng nếu nói, cái cảm giác đó giống như "thất tình" hơn, nhưng hắn không biết...
Tâm lí "vô cảm" đó, hắn không thể hiểu cảm giác đó, không biết cảm xúc của mình, đó là lí do tuy hắn giàu có, quyền thế mà vẫn chưa có ai bên cạnh.
"Nói này Đốc Ngôn, chắc sau chuyến công tác, tôi chuyển sang nơi đó để làm việc, cậu đem tài liệu qua, tôi xử lí, nếu cần, chuyển cả công ty sang luôn đi"
Đốc Ngôn cảm thấy sự khó hiểu ngập tràn sau khi nghe lời nói của hắn, tự nhiên chuyển cả công ty,cho dù nói đùa cũng vô cùng quái gỡ,Tôn tổng hôm nay có ấm đầu không vậy ?
Lời nói hắn ẩn ý cũng khó hiểu, chẳng ai biết hắn có ý định gì.
Nhưng đối với hắn, chỉ có duy nhất một điều, chính là né tránh !
Hắn không mang hành lí chỉ mang theo tiền, đối với hắn vậy là đủ.
Hắn cầm trên tay chiếc vé ghi hàng chữ:
"Chuyến bay sang Paris-Pháp
Khởi hành 18h"
Tức 6h chiều...
---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro