Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần Diêu Thiên Thiên vô cùng sảng khoái.

Nhớ lại chuyện xảy ra vào chiều hôm qua và cuộc đối mặt sắp tới trong sáng nay, mặt Thiên Thiên lại xịu xuống. Cô chậm chạp làm vệ sinh cá nhân xong, tảng lờ ánh mắt lạ lẫm của mẹ, ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, ngoạc miệng ra hỏi: "Mẹ, bữa sáng có gì ngon không?".

Thói quen cố hữu của Diêu Thiên Thiên, ngủ tới sát giờ mới dậy, và cứ thế đi thẳng tới văn phòng, làm gì có thời gian mà ăn sáng.

Hôm nay đã quá cả giờ đi làm, cô vẫn ung dung ngồi đó, làm sao không khiến người khác kinh ngạc chứ.

Mẹ bê từ trong bếp ra một nồi cháo, hai đĩa rau dầm tương, múc một bát đưa cho cô. Diêu Thiên Thiên từ từ ăn hết bát cháo, rồi còn tự múc cho mình thêm nửa bát nữa, cô ợ một tiếng rồi nói: "Mẹ, ngon quá".

Hằng ngày cô thường mua hai chiếc bánh bao trên đường đi làm, hai ngày nghỉ cuối tuần thì ngủ cho tới lúc mặt trời đã lên cao mới thức dậy, lâu lắm rồi không được ăn cháo trắng với thức ăn, hôm nay được thưởng thức, cảm giác mùi vị thật đặc biệt.

"Hôm nay con không phải đi làm sao?" Bà Diêu không bị những lời hoa mỹ của cô bịt mắt.

Diêu Thiên Thiên nghẹn lời, im lặng một lúc rồi cũng thật thà đáp: "Con sắp thất nghiệp rồi, mẹ, mẹ chuẩn bị tâm lý nuôi con mấy tháng nhé".

Bà Diêu cho rằng cô chỉ nói đùa vậy thôi, nên cười trừ cho qua, Diêu Thiên Thiên cũng không giải thích thêm.

"Mẫu hậu" vô cùng hài lòng với chàng rể quý là Mễ Bác, không ít lần thúc giục hai đứa nhanh chóng kết hôn, nhưng lần nào cũng bị Thiên Thiên lấy lý do là tuổi còn nhỏ gạt đi, giờ nghĩ lại, thấy thật may mắn vô cùng. Nếu kết hôn rồi mới nhìn ra bộ mặt thật của Mễ Bác, thì đúng là hớ to.

Diêu Thiên Thiên đi giày chơi bóng và mặc áo phông rồi ra khỏi, bước vào cửa lớn của công ty, bắt gặp ngay ánh mắt sững sờ của cô nàng lễ tân.

Mặc dù công ty không quy định đi làm phải mặc âu phục, nhưng chưa có người nào dám ngông cuồng như thế.

Trên đường cô đi, không biết bao nhiêu tròng mắt rớt xuống.

Người nào người nấy đều nhìn cô với ánh mắt vừa như đăm chiêu lại vừa như khó dùng lời để diễn đạt.

Hằng ngày Thiên Thiên dù không thể được gọi là nhân viên ưu tú, cũng chưa từng đi muộn về sớm, cô không có chí tiến thủ, nhưng luôn hoàn thành công việc hết sức nghiêm túc.

Nhưng hôm nay cô không những đi muộn tới hai tiếng đồng hồ, mà còn ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng là đang xảy ra một chuyện hết sức bất thường.

Tật nhiều chuyện của Đại San San lại ngứa ngáy chuyển động. Chị ta đưa tay ra kéo Diêu Thiên Thiên lại khi cô đi ngang chỗ chị ta ngồi, dùng ánh mắt để dò hỏi.

Diêu Thiên Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng giật tay ra: "Chị San San, em đến phòng nhân sự trước đã".

Tai của tất cả mọi người lập tức dựng đúng lên, chuyện tình giữa Thiên Thiên và tổng giám đốc Mễ Bác mặc dù không công khai, nhưng bọn họ ai ai cũng đều rất tinh tường, nhìn kiểu gì cũng ra manh mối.

Theo phân tích của bọn họ, Diêu Thiên Thiên đến phòng nhân sự mười phần thì đến tám chín phần là xin nghỉ việc, mà lý do khiến cô ấy phải nghỉ việc, chỉ có một khả năng duy nhất, Diêu Thiên Thiên và Mễ Bác chuẩn bị kết hôn, sau đó yên tâm ở nhà làm bà chủ, để cho chồng nuôi.

Nhưng bọn họ đều không thể ngờ rằng, nguyên nhân Diêu Thiên Thiên xin nghỉ việc còn là vì một khả năng khác.

Diêu Thiên Thiên đặt lá đơn xin nghỉ việc lên trên bàn của giám đốc nhân sự - Khúc Viễn Hằng, vẫn giữ nụ cười trên môi.

Khúc Viễn Hằng mở ra đọc, khó xử nói: "Thiên Thiên, việc này e là tôi cũng không thể quyết định được".

Diêu Thiên Thiên phì cười: "Giám đốc Khúc, anh đùa phải không".

Vừa nói xong thì điện thoại bàn đổ chuông. Khúc Viễn Hằng nghe điện thoại xong, thở phào: "Thiên Thiên, Mễ tổng muốn cô vào phòng anh ấy một lúc".

Thiên Thiên từ chối: "Em không đi đâu".

Khúc Viễn Hằng không biết nội tình, tiếp tục khuyên: "Mỗi người nhượng bộ một chút chẳng phải tốt sao, em cũng đừng nghĩ mình là đại tiểu thư thế chứ, bây giờ, những người đàn ông tốt như Mễ tổng không nhiều đâu".

Đàn ông tốt? Diêu Thiên Thiên chán nản muốn đập đầu vào tường. Tiếp tục đứng đây mà nghe Khúc Viễn Hằng giáo huấn, không bằng đi gặp Mễ Bác mặt đối mặt nói cho rõ ràng. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, không do dự đi thẳng vào phòng tổng giám đốc.

"Thiên Thiên, em qua đi ngồi đi". Nụ cười của Mễ Bác ấm áp như gió xuân, giọng nói dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Anh ta có thể giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng Diêu Thiên Thiên không thể, cô lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì anh mau nói đi".

Mễ Bác làm động tác muốn ôm lấy Thiên Thiên, nhưng cô xoay người né tránh, Thiên Thiên giận giữ nói: "Đừng động bàn tay bẩn thỉu của anh vào người tôi"

"Thiên Thiên, hà tất phải làm thế?" Mễ Bác mặt không cảm xúc: "Anh với cô ta chỉ là gặp dịp thì vui thôi, anh nghĩ em sẽ hiểu".

Diêu Thiên Thiên cười nhạt: "Thật là một dịp vui".

"Người anh muốn lấy trước sau chỉ có mình em." Mễ Bác cho rằng cô sẽ bị câu nói này của anh ta làm cho cảm động, vì vậy lại đi tới nắm lấy tay cô.

Diêu Thiên chán ghét hất ra: "Xin lỗi, bổn cô nương tôi không thích".

"Thiên Thiên!" Mễ Bác cao giọng.

Diêu Thiên Thiên khẽ nhếch mép, anh ta chắc nghĩ mình không coi trọng ý tốt của anh ta, còn anh ta thì chẳng làm sai gì cả. Không cùng chí hướng thì sao có thể cùng vạch kế hoạch chứ, trong tình yêu cũng vậy thôi. Vậy thì thế này đi, yêu được thì cũng chia tay được.

Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng: "Mễ Bác, chia tay đi".

"Không thể nào." Mễ Bác phản đối rất bản năng.

Diêu Thiên Thiên nhún nhún vai: "Người như anh cần loại con gái nào chẳng có, cần gì phải níu kéo".

"Chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi, em thật sự nỡ lòng sao?"

"Anh đừng nhầm lẫn, người phản bội là anh", Diêu Thiên Thiên nhướn nhướn mày.

"Cứ cho là anh sai đi cũng không được sao?" Thái độ của Mễ Bác nhún nhường vài phần, dường như đấy đã là ân huệ lớn nhất của anh ta rồi.

Diêu Thiên Thiên không giao động: "Muộn rồi".

Tính cách của cô là như vậy, chung thủy là tiền đề cho quan hệ của hai bên nam nữ, một khi đã vi phạm, cắt đứt không dung tình.

"Còn có thể cứu vãn không?"

Diêu Thiên Thiên liếc anh ta một cái: "Không thể".

"Thiên Thiên..."

Diêu Thiên Thiên ngắt lời anh ta: "Không cần nói nữa, anh biết tính tôi mà.

Mễ Bác sao có thể không biết. Tính cách của Thiên Thiên thẳng thắn và mạnh mẽ, một khi cô đã quyết định, không ai có thể thuyết phục được cô thay đổi.

Anh ta cười đau khổ: "Như vậy chẳng khác nào phán anh tội tử hình. Quá tàn nhẫn".

Diêu Thiên không muốn tranh cãi với anh ta nữa, có thể đối với anh ta những chuyện như thế chẳng là gì, nhưng với cô mà nói, cô không thể chấp nhận được.

Im lặng hồi lâu.

"Vẫn có thể là bạn?" Cuối cùng Mễ Bác nhượng bộ, giờ chắc chắn không phải là thời cơ thích hợp để giải thích.

"Đương nhiên." Diêu Thiên Thiên rộng lượng đáp.

Mễ Bác hơi nhướn mày hỏi: "Vẫn muốn nghỉ việc sao? Em hận anh, nhưng cũng không nên kéo lây sang cả công việc".

Giọng anh ta đều đều, phảng phất có ý cười nhạo.

Cô hiểu ý của anh ta, anh ta nghĩ, bản thân cô vừa mới ra trường đã núp dưới cánh của anh ta mà trưởng thành, nếu rời khỏi đây, sợ là không thể tìm được một công việc lý tưởng khác.

Có điều, Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không tin vào điều đó, cô thản nhiên nói: "Cứ để tôi đi thì tốt hơn". Nghĩ thế nào, cô lại nói thêm: "Đối với những người tôi nhìn không thuận mắt, tôi không dám đảm bảo sẽ không có hành động quá khích với cô ta".

Mễ Bác sững người, không hiểu lắm hàm ý sâu xa trong câu nói của cô.

Nhưng chỉ vài phút sau, thắc mắc của anh ta đã có câu trả lời đầy đủ.

Khi Diêu Thiên Thiên bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, đúng lúc thư ký riêng của anh ta - Trần Tuệ Tuệ cầm theo một tập tài liệu vào cho anh ta ký, đụng phải người Thiên Thiên.

Kẻ thù gặp mặt hết sức gai mắt, Diêu Thiên Thiên tức tối nhìn thẳng cô ta, khuôn mặt vì giận mà đỏ ửng cả lên.

Mễ bác cười, anh ta có đầy đủ lý do để tin rằng, Diêu Thiên Thiên hoàn toàn vẫn chưa tuyệt tình với mình, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, cô nhất định sẽ trở về bên cạnh anh.

Diêu Thiên Thiên dường như nghiện đùa cợt với Trượng Kiếm Thiên Nhai, phải tới mấy ngày liền hễ đăng nhập vào trò chơi là cô đều xem anh ta có online hay không.

Nếu đúng lúc anh ta đang online, thì xin lỗi nhé, Thiên Thiên lập tức đổi sang nick phụ là Mi Vũ, lại làm theo cách cũ, không chỉ cướp điểm kinh nghiệm mà cong không quên ngạo mạn khiêu khích.

Vai trần không ngại mặc quần áo, cô dùng trang bị cấp thấp nhất cũng có được vài trăm điểm kinh nghiệm, trừ số lần bị giết ngày một gia tăng, và mặt mũi lúc bị giết không dễ coi lắm ra, những thứ khác trăm lợi mới có một hại. 

diêu Thiên Thiên vô cùng đắc ý với phương pháp làm người khác tổn thất lợi ích như thế. Tuy nhiên, hôm nay Trượng Kiếm Thiên Nhai không cho cô có cơ hội lợi dụng mình, anh ta vừa thoáng thấy bóng Mi Vũ xuất hiện bên cạnh, không nói lời nào, bỏ của chạy lấy người.

Diêu Thiên Thiên đi theo anh ta vào quảng trường thì thấy anh ta đứng yên tại chỗ.

Mi Vũ là nick phụ mà Thiên Thiên đăng ký dành riêng vào việc gây phiền phức với Trượng Kiếm Thiên Nhai, vì thế cũng không thêm bạn, cũng chẳng vào bang phái nào, không có ai nói chuyện, lại không thể đi luyện cấp, rất nhanh Thiên Thiên bắt đầu thấy nhàm chán.

Ngược lại Trượng Kiếm Thiên Nhai vẫn đứng đó mà không chịu offline, nhất định là đang tán dóc với bạn bè rất hăng say, Diêu Thiên Thiên ngứa ngáy khó chịu, cân nhắc một lúc, liền đổi sang nick chính để online.

Vừa online, Tiêu Dao đã gửi tin nhắn tới: "Cuối cùng em cũng online rồi, mấy ngày nay đi đâu thế?".

"Ngày nào em cũng lên mà." Diêu Thiên Thiên cắn nửa quả táo, nghĩ thế nào thấy không đúng lắm, liền xóa dòng chữ vừa gõ đi.

Dùng nick phụ để cướp quái của người khác không phải là việc làm quang minh chính đại gì, Tiêu Dao là người của chính phái, bình sinh ghét nhất loại người đó, mặc dù chỉ là bạn ảo không ai biết ai, nhưng cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh.

"Mấy ngày nay công việc bận rộn quá không vào được game."

lần đầu tiên Thiên Thiên nói dối Tiêu Dao, măth không nóng tim không nhảy.

Tiêu Dao cũng không để ý, nhiệt tình gửi đến một cái ôm: "Chào mừng em trở lại".

Diêu Thiên Thiên còn chưa kịp gửi tin trả lời, Tiêu Dao lại gửi tin tới: "Thiên Thiên, anh giới thiệu với em người bạn thân nhất của anh, cậu ta cấp cao, sau này có nhiệm vụ nào em không thể hoàn thành, có thể tìm cậu ta nhờ giúp đỡ".

Tiêu Dao lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho Thiên Thiên, làm gì cũng suy nghĩ chu đáo, trước sau anh ta và Thiên Thiên lập đội đi đánh quái thăng cấp, cùng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, giờ cấp của anh ta kém Thiên Thiên rất xa, ngược lại còn sợ liên lụy tới cô mới nghĩ ra cách này để giúp cô.

Mặc dù tình cảm Thiên Thiên dành cho anh ta không giống như dành cho bạn trai, nhưng thấy anh ta nghĩ cho mình như thế, cũng có vài phần cảm động.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Cảm ơn nhé".

Tiêu Dao: "Đến Vọng Nguyệt Lâu, anh ở đó đợi em".

"Được."

Thiên Thiên cười tinh nghịch, mở bản đồ ra, sử dụng tính năng di chuyển nhanh, vèo một cái đã bay tới Vọng Nguyệt Lâu.

Tiêu Dao đang ở đó đợi cô, người ngồi bên cạnh anh ta, không chỉ quần áo mà trang bị đều nhìn rất quen, Thiên Thiên cầm chuột di tới mở bảng thông tin của anh ta ra, cứng đờ cả người, không trùng hợp tới thế chứ...

"Thiên Thiên lại đây." Tiêu Dao làm sao biết được Thiên Thiên đang có những suy nghĩ quỷ quái chất chứa trong lòng, còn nhường chỗ của mình cho Thiên Thiên ngồi.

Diêu Thiên Thiên đành ngồi xuống, cũng may tửu lầu là nơi không được sử dụng vũ khí, nếu không e rằng Trương Kiếm Thiên Nhai sẽ ra tay báo thù ngay tại trận.

Tiêu Dao: "Bạn anh, Trượng Kiếm Thiên Nhai, đệ nhị cao thủ trong sever này, chắc em cũng đã nghe qua danh tiếng của cậu ta".

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".

Trượng Kiếm Thiên Nhai: "Hân hạnh, hân hạnh".

Trong lòng Diêu Thiên Thiên thầm nghĩ, giả bộ cũng được đấy.

Tiêu Dao: "Thiên Thiên, sau này anh Thiên Nhai đây sẽ bảo vệ em, không còn ai dám bắt nạt em nữa".

Trượng Kiếm Thiên Nhai: "Yên tâm, sau này mình sẽ để mắt tới cô ấy".

Rõ ràng trong câu nói đó hàm chứa rất nhiều ý tứ, Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp: "Vậy xin được cảm tạ trước".

Trượng Kiếm Thiên Nhai mặt không biến sắc: "Nói hay lắm, nói hay lắm".

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Em đi luyện cấp, hai người cứ tiếp tục nói chuyện". Cô đâu có muốn luyện cấp, rõ ràng định chuồn đi, Trượng Kiếm Thiên Nhai biết rõ ý định của cô, nhưng cũng không bóc mẽ, mà gật gật đầu mỉm cười.

Diêu Thiên Thiên định offline đi nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ, nhân lúc Trượng Kiếm Thiên Nhai không rảnh đi tìm cô báo thù, phải luyện thêm ít điểm kinh nghiệm nữa, để đề phòng sau này.

Cô đến một bãi cỏ vô cùng bí mật, đây là nơi mà trước kia cô và Tiêu Dao vẫn đến để đánh quái vật, là do Tiêu Dao vô tình phát hiện ra, rất ít người biết.

Điều Thiên Thiên không ngờ tới là, cô vừa mới giết xong một Bos, còn đang đợi hệ thống cập nhật, thì Trượng Kiếm Thiên Nhai và vài đệ tử nữa trong phái Thiên Sơn đột ngột xuất diện.

Thiên Thiên vội vàng rồi đi, trở về khu vực an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, tin của Thiên Nhai lập tức gửi đến: "Này, chạy đi đâu thế, tôi nhận lời với Tiêu Dao tới giúp cô luyện cấp".

Thiên Thiên không tin vào những lời quỷ quyệt của anh ta, vì anh ta giết Thiên Thiên không tổn hại gì, nhưng anh ta và vài người khác nữa cùng đến thì rõ ràng không có ý định gì tốt cả. Bản tính của Tiêu Dao lương thiện, dễ dàng bị lừa nói ra nơi mà Thiên Thiên thường tới luyện cấp, nhưng cô Diêu Thiên Thiên, không dễ dàng mắc lừa thế đâu.

Cố gắng điều hòa lửa giận trong lòng, lạnh lùng trả lời: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi xin nhận", rồi offline.

---
Vừa đọc xong "Kiều Thiếp" bên nhà Bê. Tự dưng muốn đổi tên thành Tiểu A Phiêu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro