1.Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm. Trời sang thu, không khí mát mẻ. Cơn gió heo may mang theo hương nắng, lăn trên những cành cây, ve vuốt từng chiếc lá, mơn man da thịt người đi đường. Nắng ấm áp bao trùm lên tất cả mọi vật, làm cho khung cảnh trở nên có sức sống hơn, bớt đi sự héo úa. Gương mặt người con gái trong cái nắng dịu dàng của mùa thu ấy, cùng với nụ cười tươi tắn trên môi, càng thêm rạng rỡ hơn bao giờ hết. Hôm nay, là ngày đầu tiên Lạc Doanh đến trường mới, cũng là thời khắc đánh dấu sự trưởng thành hơn của cô - cô đã là học sinh cấp hai rồi!
Cảnh vật dù có tươi trẻ, nhưng vẫn không thể nào diễn tả hết được sự hân hoan, hạnh phúc, xen lẫn một chút bối rối, hồi hộp của Lạc Doanh. Hạnh phúc là bởi, ngôi trường này vốn là trường chuyên đứng đầu cả thành phố, cô cố gắng lắm mới có thể thi đậu vào đây, sao có thể không vui sướng được nha~! Biết bao người mơ ước mà không được đó! Còn hồi hộp là bởi, cô không biết được cuộc sống sau này của cô trong môi trường mới sẽ ra sao. Vừa lo sợ cho tương lai, nhưng cũng lại rất đỗi háo hức mong chờ những gì sắp đến. Với tâm trạng phức tạp như vậy, Lạc Doanh bước chân vào trường, chính thức bước vào nơi sẽ khiến cho cuộc sống của cô có thật nhiều biến chuyển lớn…
♥♥♥♥♥♥♥
Ôi nha! Mệt chết đi mất! Trường gì mà rộng dễ sợ! Cô đi mỏi cả chân mà chẳng tìm thấy phòng học của mình đâu cả, lại cũng không quen ai để hỏi đường. Chẳng lẽ ngày đầu tiên họp lớp mà lại đến trễ sao?! Không thể đâu! Xui lắm đó. Nhưng mà…thể lực cô cạn kiệt rồi, di chuyển không nổi nữa. Thôi thì cứ ngồi xuống nghỉ chút đã rồi tính tiếp vậy!
Lạc Doanh ngồi " phịch" xuống chiếc ghế đá gần đó, tay nắn nắn bóp bóp đôi chân mỏi nhừ, miệng kêu nhỏ " Ô ô", "A a" không ngừng.
- Đứng lại đó!!!
Giọng nữ thét chói tai vang lên, Lạc Doanh giật nảy người. Giọng cũng tốt quá rồi! Kèm theo tiếng thét là cả một chuỗi tiếng bước chân chạy " bịch bịch", cứ như sắp động đất đến nơi! Chẳng mấy chốc, hai bóng người đang rượt đuổi nhau chạy lại gần. Người nữ - cũng chính là chủ nhân của tiếng hét - chạy đằng sau, thở hồng hộc, kêu réo luôn miệng. Người con trai chạy đằng trước có vẻ thoải mái hơn, chân dài sải từng bước vững chắc, kéo dài khoảng cách với người đằng sau, lại tinh quái chạy vòng vòng, khiến cho cô gái đang rượt mệt lả người đi. Cho đến khi người nữ có "chất giọng" không chê vào đâu được dừng hẳn lại, chống hai tay lên đầu gối mà thở, người con trai mới tạm dừng, quay người lại nở nụ cười rạng rỡ nhưng chứa không ít ý chế nhạo. Nụ cười ấy thật đẹp, thật đẹp, đẹp đến nỗi Lạc Doanh mới trông qua đã bị đắm chìm vào trong đó, mê mẩn ngắm nhìn. Người con trai này… sao mà quen quá. Có phải là…
- Anh Nghĩa?!
Tiếng kêu của Lạc Doanh khiến một nam nữ kinh ngạc, quay phắt qua nhìn chằm chằm cô, không nói tiếng nào. Ách! Không khí im lặng như vậy khiến cô không được tự nhiên nha~.  Bỗng...
- Phụt!! Haha... Em gái à! Em là đang gọi tên này sao? Hả? - " Chị gái giọng siêu" bật cười sang sảng, hỏi Lạc Doanh.
- Vâng ạ. - Lạc Doanh gật đầu.
- Ố ha ha ha! Anh Nghĩa ơi~ Anh Nghĩa à~ Anh Nghĩa ở lại đây tâm sự với em gái đáng yêu đi nha. "Chị Nghĩa" đây phải đi rồi, tạm tha cho đó, bái bai nghen cưng~~~~
Âm cuối bị kéo ra thật dài, làm cho Lạc Doanh sởn cả gai ốc. Người con trai thoáng nhíu mày.
- Em… có nói gì sai sao ạ? Anh có phải là anh Văn Nghĩa không? - Lạc Doanh rụt rè hỏi.
"Anh Nghĩa" trầm tư nhìn cô, nhìn đến nỗi cô trở nên lo lắng đã nhận nhầm người, anh mới khẽ mỉm cười với cô. Lạc Doanh theo lẽ tự nhiên cho rằng mình đã đúng, liền mừng rỡ nắm lấy tay anh:
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Gặp được anh ở đây là em được cứu rồi! Anh dẫn em tới lớp của em được không? Lớp 6/7 í, em tìm mãi không ra.
Anh sững sờ nhìn bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh đang nắm lấy tay anh. Thật mềm mại. Thật muốn cứ được nắm mãi thế này...Chắc cô ấy thân với " anh Nghĩa" lắm nhỉ!
Anh khẽ cười, nói bằng giọng trầm ấm, ôn nhu:
- Anh không rõ lớp em ở đâu. Hay anh dẫn em tới xem bảng thông báo nhé! Cũng từ đó mà anh tìm thấy phòng học lớp anh đấy.
- Được ạ! Em cảm ơn anh trước.
Lạc Doanh vui vẻ đi với anh, miệng liếng thoắng, cười khanh khách không ngừng. Tiếng cười như chuông bạc ấy thật dễ chịu, khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp, ít nhất đối với ai đó là vậy...
♥♥♥♥♥
Lạc Doanh không những được anh dẫn đến xem sơ đồ trên bảng thông báo, mà còn được anh đưa đến tận cửa phòng học. Trên đường đi, hai anh em trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Nói thế thôi chứ thật ra chủ yếu là Lạc Doanh nói, còn anh chịu trách nhiệm lắng nghe, lâu lâu đưa ra một vài ý kiến rồi thôi. Dù vậy, không khí giữa hai người vẫn hòa hợp lạ kì...
Nghe anh kể, Lạc Doanh mới biết được, đây là cơ sở mới của trường. Tuy rộng hơn, nhưng lại cách xa trung tâm thành phố, đi lại bất tiện. Anh còn bảo với cô, anh và mấy người bạn định thuê xe đưa đón, nếu cô không có điều kiện tự đi thì đi chung với anh cũng được. Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn anh. Mắt tròn long lanh mở thật to. Đôi môi anh đào hơi nhếch. Gò má ửng hồng.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh bật cười dịu dàng:
- Thế nào? Sao em ngạc nhiên quá vậy?
- À không…không có gì đâu anh. Để có gì em về hỏi mẹ rồi nói cho anh sau nha.- Cô thấy anh có vẻ hơi lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy đi.
- Ừ.
Anh đáp nhẹ, tiến lên phía trước một chút, xác định rằng Lạc Doanh không nhìn thấy, mới nhẹ cong khóe miệng đầy thỏa mãn...
Cuối cùng Lạc Doanh cũng đến nơi cần đến. Vừa đặt chân đứng trước cửa lớp, trống báo vào tiết chợt vang lên. Lạc Doanh xoay người đứng đối diện anh, cười cười:
- Em cảm ơn anh rất nhiều! Khi nào rảnh em sẽ mời anh đi ăn,nhé! Giờ thì anh nên về lớp đi thôi, vào tiết rồi đấy.
Anh không nói gì, giơ ngón tay út ra trước mặt cô.
- Anh làm gì vậy? - Cô ngạc nhiên.
- Nghoéo tay.
- Để làm gì?
- Em nói dẫn anh đi ăn. Hứa phải giữ lời.
- Được rồi! Em hứa là được chứ gì. - Cô phì cười. Sao anh trẻ con một cách lạ lùng như vậy chứ. Nhưng như vậy… cũng rất đáng yêu nha! Cô thích!
- Xong. Giờ thì anh yên tâm rồi. Em vào lớp đi. - Anh cười ấm áp, ôn nhu xoa xoa đầu cô.
Lạc Doanh bị nụ cười của anh hấp dẫn, mê mẩn nhìn. Đến khi tỉnh lại, thấy ánh mắt đầy ý cười của anh, Lạc Doanh bất giác đỏ bừng mặt, xấu hổ chạy vào lớp, bỏ lỡ mất một tia yêu thương ẩn trong đáy mắt anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro