3.Bước đầu tiếp cận(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, sáng hôm sau, Lạc Doanh mang theo hai con mắt "gấu mèo" đi học. Cô bước từng bước chân nặng nề vào lớp, mắt mơ mơ màng màng, mấy lần suýt đâm đầu vào cột, cũng mấy lần suýt "đo đất"! May thay, cuối cùng Lạc Doanh cũng bình an ngồi đến chỗ của mình.

- Chào bạn!- Giọng nữ êm ái vang lên.

Là Thanh Tâm a! Lạc Doanh cố gắng nâng lên mi mắt nặng như chì của mình, cười giả lả:

- Chào...chào bạn... Sớm a...zzzz

Gắng gượng đáp lại vài từ, Lạc Doanh không thể nào chống lại nổi cơn buồn ngủ nữa, gục đầu lên bàn, lim dim ngủ. Thanh Tâm buồn cười nhìn khuôn mặt đáng yêu xuất hiện hai vòng tròn màu đen nơi đôi mắt đang ngủ ngon ngủ lành trước mặt. Thật là! Cứ như mấy tuần rồi chưa được ngủ ấy!

Lạc Doanh ngủ quên trời đất, đến khi Thanh Tâm gọi dậy vào tiết học, cô mới nhăn mặt nhíu mày bất mãn tỉnh giấc. Đưa tay xoa xoa đôi mắt cay xè, Lạc Doanh thầm oán: " Có cần phải vào lớp sớm như vậy không chứ! Thật là...!". Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lạc Doanh vẫn xốc lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi học, không kêu than ra miệng một câu nào. Tuy tương đối dễ, nhưng kiến thức lớp 6 dù sao cũng là kiến thức căn bản, vả lại, hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên. Nếu Lạc Doanh cô gây ấn tượng xấu, cả một năm học sắp tới sẽ không dễ vượt qua a!

Hai tiết học trôi qua...

Đến tiết thứ ba, cô giáo có việc, chỉ dạy lớp 30 phút đầu, 15 phút sau lớp tự quản. Chỉ mới vừa quen biết, nên lớp cũng chẳng ồn ào gì, chỉ có một vài nhóm bạn thì thầm to nhỏ, còn lại đa số đều làm việc riêng. Lạc Doanh dù đã qua hai tiết nhưng vẫn chẳng thể nào vơi hết cơn buồn ngủ, định bụng tranh thủ thời gian rảnh này ngủ đến hết giờ ra chơi luôn! Nhưng vừa mới gục đầu xuống bàn, người bên cạnh lại lay lay Lạc Doanh. Cô cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì vậy Tâm?

- Bạn làm cái gì mà cứ như thiếu ngủ cả tuần thế? Ngày hôm qua còn "sung sức" lắm mà?! Sao hôm nay ỉu xìu rồi?

- Chắc... chắc là do sáng ngày hôm qua mình phấn khích quá. Cho nên tối hôm qua mới... mới bị mất ngủ. - Buồn ngủ trả lời thật khó khăn a~ Lạc Doanh không hề "ý tứ" ngáp một cái rõ to.

- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Hình tượng của bạn bị ném đi đâu rồi hả??- Tâm nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý.

Lạc Doanh cười hề hề, nhanh chóng kề sát người vào cô bạn khó tính, nịnh nọt nói:

- Hì hì! Thôi mà! Tha cho mình đi! Mình làm sao có thể dịu dàng thục nữ, " công, dung, ngôn, hạnh" như bạn được! Bạn là tuyệt nhất rồi. Thế nên, bạn từ bi độ lượng tha cho mình đi, cho mình ngủ một lát, mình chịu hết nổi rồi nha~

- Thôi, bạn tha cho Doanh đi Tâm. Nhìn bạn ấy thèm ngủ chưa kìa! - Bảo Thy ngồi bàn sau lên tiếng giúp đỡ. Lạc Doanh kích động quay xuống nhìn chăm chăm Thy tỏ vẻ cảm ơn.

- Được rồi! Ngủ đi! - Thanh Tâm không kiềm được, khóe miệng nhếch lên.

Lạc Doanh được "đại xá", mừng rơn, ngả người xuống bàn, nhắm tịt mắt ngay lập tức. Cô lại tiếp tục chuyến ngao du trong mơ của mình đi thôi~...

★★★★★★★

- Dậy! Dậy! Doanh ơi, có người gặp kìa!

- Thôi mà... Để mình ngủ một lát nữa đi...- Lạc Doanh lầm bầm, hơi cựa quậy người, rồi lại quay vè trạng thái ban đầu.

Phiên Trân chán nản, ghé sát tai Lạc Doanh, nói từng chữ thật chậm rãi:

- Giáo- viên-vào-lớp-rồi-kìa!

- A!!! Mình dậy rồi! Mình dậy rồi đây!!- Lạc Doanh giật nảy mình, bật người đứng dậy ngay tức khắc.

- Ưm...ưm- Phiên Trân che miệng cười. Chiêu này đặc biệt hiệu quả nha!

Nhìn bộ dạng nhịn cười khổ sở của Phiên Trân, lại trông thấy những ánh mắt kinh ngạc, sững sờ của các bạn trong lớp, Lạc Doanh nhận ra, mình bị lừa rồi! Ngượng chết người nha! Lạc Doanh mặt đỏ lựng, oán hận nhìn Phiên Trân. Nhưng không đợi cô lên tiếng trách, Phiên Trân đã mở lời trước:

- Mình gọi mãi mà bạn không dậy, đành phải làm thế thôi. Có người ngoài kia muốn gặp bạn kìa. Người ta đợi bạn nãy giờ rồi đấy! Đi ra mau lên!

- Ai vậy chứ? - Lạc Doanh lầm bầm, băn khoăn nhìn theo hướng tay chỉ của Phiên Trân. Đập vào mắt cô, là một bóng người cao lớn. Mái tóc ngắn đen mượt được cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt ưa nhìn, không quá anh tuấn nhưng lại rất thu hút -ít nhất là với cô- bởi sự dịu dàng, ôn nhu toát ra từ khuôn mặt ấy. Nụ cười ấm áp đặc biệt nổi bật, làm cho gương mặt anh bừng sáng. Đó chẳng phải là...

T/giả: Ai vậy nhỉ ^~^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro