Nỗi Khổ Tâm Của Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết hôm qua hắn ở trên người cô tìm bao nhiêu khoái cảm,chỉ biết cô tỉnh dậy là trưa hôm sau,cơ thể nhỏ mệt mỏi bị hành hạ đến thê lương như bông hồng trong lồng kính bị phá hủy trong cơn gió. Cơ thể trắng nõn mềm mại chi chít dấu hôn to nhỏ đầy ám muội,còn hằn lại không ít dấu tay do nhiều lần hắn thô bạo để lại. An Như Thần cười như không cười nhắm mắt lại thật thê lương a~~

Sau khi tập súng hắn đã trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi làm,lúc ra thấy cô cong người về phía hắn,nức nở kiềm chế tiếng khóc. Đôi mày kiếm của hắn chau lại,làm người phụ nữ của hắn cô chán ghét đến thế ư?

Không để ý thân hình không vải che,hắn trải rộng chân bước về phía giường nơi cô đang nằm một đường đi tới kiềm chế sự tức giận trong lồng ngực muốn trừng trị cô một trận. An Như Thần bị dòng suy nghĩ của mình mà không phát hiện bị người nào đó ôm vào lòng đối mặt với hắn,đến khi giọng nói nguy hiểm vang lên cô mới biết đã bị hắn chế trụ trong lòng
"Em khóc cái gì?"
An Như Thần sớm đã biết tính khí hắn không tốt liền nuốt hết nước mắt vào trong,nhu nhu cúi đầu
"Không có gì,chỉ là đau"

Cô càng giấu hắn càng giận,cô nghĩ hắn không biết cô đang nghĩ gì sao? Hắn cười lạnh,quả thật cô có năng lực khiến hắn không kiềm chế được mà mưốn đè cô ở dưới móc tim cô ra xem một lượt.

"Tốt,nếu vậy tôi giúp em thoải mái"
Vừa dứt lời tay hắn đã động thủ,khiến khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô không nhịn được vặn vẹo khó chịu.

"Không,không muốn..." Cô sợ hãi vùng vẫy kháng cự,cô khống muốn. Đối với kháng cự không sức lực của cô đối với hắn như gãi ngứa không cản trợ tốc độ của hắn,hai ba động tác liền có thể kiềm chế tay chân cô không yên phận.

An Như Thần nhắm mắt,bất động để hắn tìm khoái cảm trên người cô,đôi mi vẫn còn ẩm ướt khẽ run nhắm chặt chờ hắn đến bức tử. Nhìn bộ dáng chờ chết của cô hắn không nhịn được trên thân cô xả giận,hung hăng tàn sát bừa bãi,thỉnh thoảng xấu xa dùng răng kích thích khiến cô không kìm được rên lên một tiếng rồi bất tỉnh.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là tối hôm sau,vú Trần tất bật giúp cô lau người,thấy cô tỉnh dậy liền dừng động tác
" An tiểu thư,cô đã tỉnh. Tôi giúp cô lau người đã xong,cô có muốn ăn tối không?"

An Như Thần im lặng một lúc lâu cũng không nói,trực tiếp bỏ qua sự hiện diện của vú Trần im lặng trầm mặc,cơ thể nhỏ vùi sâu trong chăn nhè nhẹ hít thở,không ồn ào,không ầm ĩ yên tĩnh khiến Vú Trần khó xử nhìn cô vài giây rồi ra khỏi phòng.

Vú Trần cũng không dám dấu chủ nhân bất cứ cái gì,nhưng nhìn cô gái nhỏ càng ngày càng suy sụp khiến bà không khỏi đau lòng. Vú Trần phân phó người chuẩn bị ít cháo hoa và một ly sữa ấm tự mình mang lên phòng.

"An tiểu thư,cô ăn ít cháo. 3 ngày rồi cô không không ăn không uống,bà lão ta thực không yên tâm" Vú Trần thật tâm nói khiến An Như Thần trong chăn khẽ nín thở,nhưng vẫn giữ im lặng chờ Vú Trần ra ngoài.

"Cô có thể ăn ít thôi được không,bà lão này không dám nhiều lời nhưng ngài làm thế này sẽ thay đổi được gì ư? Nếu chủ nhân biết khẳng định sẽ tức giận..."

An Như Thần khẽ cười,cười đến khi nấc lên mới ngừng lại,xem đi a~

Bây giờ đến cả mạng sống của cô hắn còn chiếm giữ,vậy cô được coi là gì đây?

Vú Trần thấy cô suy sụp đến mức tinh thần không ổn định,không kiềm được ôm cô vào lòng vuốt tóc cô an ủi
"Ngoan,tiểu Thần không khóc,không khóc..."

Như được trở về lúc cô 3 tuổi,vẫn luôn được mẹ đau lòng ôm cô trong lòng nhẹ nhàng dỗ ngọt lúc cô khóc. Nỗi uất ức bao lâu nay cứ thế tràn ra,vú Trần không thấy phiền phức vẫn kiên nhẫn ôm cô dỗ ngọt đến khi cô mệt mà thiếp đi giấc nữa mới yên tâm lui ra ngoài.

Vú Trần không nói cho chủ nhân nhưng bà biết mọi hành động của tiểu thư đều được báo lại cẩn thận.

Người nào đó đang ở trên tòa cao nhất của Ưng thị nghe A Hoa baơ cáo lại sinh hoạt của cô không khỏi nhíu mày ,bị hắn hành hạ đến mức này ư?

Lúc cô tỉnh dậy đã thấy nụ cười ấm áp của vú Trần,từ trong tiềm thức cô đã nhận Vú Trần là người nhà,dù trong người khó chịu đến đâu cô đều cố nhịn nở nụ cười hướng bà gọi
"Vú Trần..."
"An tiểu thư,cô dậy rồi. Mau dậy uống bát thuốc rồi ăn cháo nào,cô 4 ngày rồi chưa ăn gì,thật sự khiến tôi lo lắng" Vú Trần cầm chén thuốc nhỏ trong tay hướng cô kêu cô uống,An Như Thần nhìn bát thuốc đen sì như miệng máu đang chờ cô đi vào mà cắn nuốt sợ hãi muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt kiên định,lo lắng của Vú Trần cô liền nhắm mắt uống hết bát thưốc.

Thuốc vừa xuống cổ,người cô liền cồn cào muốn đi vào nhà tắm nôn mửa một trận nhưng vừa lê thân xuống dưới giường liền ngã quỵ,một trận buồn nôn kéo đến khiến cô nôn toàn bộ chỗ thuốc quý kia đi ra. Cô ho khan đến tê tâm liệt phế,Vú Trần vội vàng gọi người vào dọn ở đằng sau vuốt vuốt lưng giúp cô thông khí
"An tiểu thư,mau súc miệng nào"
Vú Trần đưa cho cô ly nước lọc để cô súc miệng rồi đỡ cô quay lại giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay càng ngày càng xanh xao gầy gò không sức sống khiến bà lo lắng,không nhịn được gọi Hoàn đến một chuyến
"Mau gọi Lâm Hàn thiếu gia đến kiểm tra cho tiểu thư"
Sau đó cầm lấy tay cô vỗ vỗ
"Rất nhanh Lâm Hàn thiếu gia liền đến,tiểu thư cô càng ngày càng gầy,tôi thật lo lắng.."
Nghe lời này của Vú Trần cô như con thú nhỏ bị thương gặp được tiều phu tốt gắng sức co rúc trong ngực bà mong được che chở,tham lam hít mùi ấm áp trong ngực bà nhè nhẹ nhắm mắt lại.

Rất nhanh Lâm Hàn liền đến,nhìn cô gái nhỏ trên giường nghi hoặc nhìn Vú Trần. Chỉ trong mấy ngày thôi liền bị hắn bức đến như thế này thì thật là đáng thương. Khuôn mặt xanh xao im lặng nằm đấy nhưng vẫn không giấu được khí chất thanh tao ở cô,trong sạch không dính bụi như một thiên thần nhỏ được ác ma giam trong lồng vàng.

Lâm Hàn nhìn thấy Vú Trần liền hiểu ý đi đến mở dụng cụ khám cho cô,vài ba động tác liền khám xong. Giúp cô truyền glucozo để duy trì trạng thái cân bằng mấy ngày liền không có gì trong người. Vú Trần thấy cô nặng nề chìm vào giấc ngủ liền theo Lâm Hàn đi ra
"An tiểu thư có sao không?"
"Không vấn đề,chỉ cần nghỉ ngơi là được. Tôi đã tiêm cho cô ấy liều thuốc an thần,không nên ăn đồ khô,hiện tại tạm thời ăn cháo hoa là được"
Nói xong liền rời đi. Vú Trần tiễn Lâm Hàn đi rồi mới quay về xem cô một lần nữa,thấy cô vẫn ngủ mới yên giấc rời đi không làm phiền đến cô ngủ.

Một tuần liền hắn không trở lại,nghe người làm nói hắn qua Newzeland có lẽ 2 tuần sau mới về. An Như Thần thoải mái tiêu dao không nghĩ,mấy ngày được vú Trần chăm sóc kỹ dưỡng liền có da có thịt. Đôi má hồng hào có thần khiến thật có sức sống,giờ này đang ngồi ở sảnh lớn đánh lên tấu khúc của Moza ,vú Trần hài lòng nhìn cô từ phía xa,xem ra cô đã thông hiểu rồi.

An Như Thần như đang đánh lên bản hòa tấu của đời mình,nhập tâm đến mức mọi người nhìn cô đều không hay,mái tóc dài bồng bềnh sóng lượn xõa trên lưng,cái đầu nhỏ khẽ lắc lư theo điệu nhạc.

Từ xa đã nghe được tiếng piano, Ưng Nghiệp nhếch mày kiếm nghi hoặc,trong lòng liền nghĩ đến cô gái nhỏ của hắn liền nhộn nhạo xuân tâm. Xem ra hắn đã nhặt được bảo bối về dinh rồi. Người làm trong nhà nhìn thấy hắn cúi đầu chào thì hắn liếc mắt ra hiệu im lặng,bọn họ quanh năm bên chủ nhân liền hiểu ý im lặng tiếp tục làm việc thỉnh thoảng quay lại liếc trộm cười liền bị Vú Trần lườm liền cười trừ chạy đi làm việc của mình.

Ưng Nghiệp bước tới phía cô thật nhẹ nhàng,không nói một lời đứng đằng sau nghe cô đàn,âm thanh dịu nhẹ,lúc lên cao,lúc trầm ngâm lúc da diết như sự kêu gọi bên trong cô. Hắn vẫn im lặng không làm phiền đến cô,đến khi cô kết thúc bản nhạc mới nghe thấy tiếng vỗ tay đằng sau liền giật mình quay lại,nhìn thấy hắn liền bàng hoàng mở to mắt như không tin.
"Nhìn thấy tôi em ngạc nhiên lắm ư?" Hắn nắm lấy cằm cô kéo về phía hắn,tà tứ nguy hiểm thổi vào tai cô hung ác hỏi
"Không..không có,nơi này có người không nên.." Đều là cô lá gan nhỏ,xấu hổ nhắc nhở. Đôi má hồng hồng ngượng ngùng như chú nai nhỏ khiến lòng hắn ngứa ngáy không kiềm được cúi đầu bức hôn cô.
An Như Thần hoảng sợ,giãy nảy từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kiểm soát mà bức hôn. Ưng Nghiệp đối với thái độ không hợp tác của cô cũng không hừ một tiếng,ẩn nhẫn lưu luyến cùng cô nụ hôn này. Đến khi thấy cô không còn hơi nữa mới hài lòng buông tha cho cô,An Như Thần mềm yếu ngã trong lòng hắn thở hổn hển. Ưng Nghiệp nhìn người đẹp trong lòng lửa nóng nơi nào đó liền bùng cháy,đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn đến sưng đỏ ướt át,đôi má phiếm hồng,cái mũi nhỏ không ngừng hít thở lấy không khí. Mùi cơ thể cô không ngừng câu dẫn hắn,nhẹ nhàng đáp trong lòng hắn khiến hắn gấp rút muốn thưởng thức cô ngay tại đây. Biết hắn định làm gì An Như Thần sợ hãi không ngừng trốn ra sau,khuôn mặt trở nên trắng bạch không sức sống sợ hắn giây sau liền ở đây muốn cô,Ưng Nghiệp nhìn cô thâm sâu nói
"Ưng Nghiệp tôi mưốn thứ gì chưa một ai có thể cản lại,em nghĩ em có thể chống lại tôi sao?"
"Không..tôi không muốn.." An Như Thần sợ hãi đôi mắt to hoang mang nhìn hắn ép sát mình vào cây đàn,từ trong hốc mắt từng hạt trân châu to trong suốt không ngừng rơi xuống,Ưng Nghiệp thấy nước mắt cô rơi liền nhíu mày,hung hăng đưa tay lau sạch, cúi xuống hành hạ môi cô.
Thân thể nhỏ bé bị hắn bế bổng,đôi chân thon dài bươc vội lên phòng ngủ chính,An Như Thần mắt thấy phòng ngủ sắp gần liền căng cứng,đôi mắt nhắm chặt,một giọt châu trong suốt rơi xuống,xem ra hắn đối với cô quả thật là đồ chơi trong tay mà đùa bỡn.

Vừa về phòng hắn liền nóng vội đè cô vào cánh cửa dằn vặt cô,An Như Thần không chút phản kháng yên tĩnh tùy hắn ở trên mình tìm khoái cảm. Nhận ra cô khác thường hắn liền dừng lại,đôi mắt sương mù mờ mịt trong tình dục nhìn cô đầy khó hiểu,không nói một lời dùng sức mạnh ép buộc cô phải theo hắn,An Như Thần bị đau liền than một tiếng nức nở cầu xin tha thứ. Cô không muốn,cô không muốn...

Hắn thật đáng sợ cô muốn thóat khỏi hắn,con nguời này thật đáng sợ.....

"Ưm~" Cô bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy liền rên rỉ kêu lên,như liều thuốc kích thích hắn,hắn gặm nhấm đôi môi cô,nuốt hết âm thanh mê hoặc kia lại.
Hắn từ phía sau mạnh mẽ chiếm đọat cô,cơ thể nhỏ bé bị hắn ở đằng sau chiếm đọat mà lắc lư dữ dội,tựa như bông hồng nhỏ chống cự trong gió bão. Mái tóc dài bị hắn túm chặt trong tay khiến cô đau mà kêu rên muốn thoát khỏi nhưng không thể.

Hắn luôn nói yêu cô,nhưng đây là hành động hắn yêu cô ư? Thứ lỗi cô không nhận nổi!!!!

Tâm tư của cô hắn từng một lần để ý đến ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yến