Chap 2: Rung động?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Em bé ơi... em bé.... PHUWIN TANGSAKYUEN! Em bé có nghe anh nói không đó!

Win búng tay vài cái.

- Hả... hả? bé xin lỗi, bé mải nghĩ quá nên...

Phu giật mình, thức tỉnh lại từ dòng suy nghĩ của mình. Trái tim cậu đang tự chiến đấu với mình, dằn vặt trước hai lựa chọn: Win hay... Pond? Trong lòng cậu như đứng giữa một lựa chọn của định mệnh, như đứng trước một bàn cân khổng lồ của trái tim và lý trí...

- Em bé mải nghĩ gì thế? Đồ ăn ra hết rồi nè, ăn đi kẻo nguội là mất ngon đó!

Chưa kịp để Phu đáp, Win đã nhanh nhảu đưa một thìa cơm đầy ắp đến trước mặt Phu, không quên nở một nụ cười thật tươi:

- A..a, bé há miện ra anh đút nè!

Phuwin vẫn đơ người, như chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ.... Thấy vậy, Win liền đưa tay nhẹ nhàng mở miệng Phuwin rồi bón vào thìa cơm. Trên gương mặt Win đầy vẻ hạnh phúc, sự hạnh phúc như một đứa trẻ vừa giành giật được món đồ chơi yêu thích nhất của mình...

Có lẽ, chính Phu cũng đã nhìn ra thứ ình cảm mà Win dành cho mình.

...

Trên suốt quãng đường về nhà, Pond vẫn cứ tơ vương mãi trong lòng về lựa chọn ấy, nhưng lại vô thức ghì chặt vào vòng eo của Win. Hai con người, như một cặp tình nhân ăng qua từng con phố. Ánh trăng tròn, những ánh đèn đường cuối cùng như đang dõi theo con tim của họ trên từng con phố.... Phuwin đã thiếp đi trên bờ vai của Win lúc nào không hay. Win quả thật là tinh ý, cậu cố đi những con đường vòng ngoằn ngoèo nhất, như muốn được kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi...

23:00

Phuwin à.. bé tỉnh ngủ điii, đến nhà bé rồi đó! Win nhẹ nhàng vòng tay ra sau để lay Phu.

Phu dụi mắt ngái ngủ. Đôi mi cậu nặng trĩu, dường như cơ thể cậu không hề muốn động đậy. Bất đắc dĩ, cậu nhón người bước xuống chiếc mô tô của Win. 2 người nhìn nhau như không muốn buông. Phu dần tỉnh ngủ, tự làm tâm thế cho mình, ngóng chờ một điều gì đó từ cậu bạn thân trước mặt. Win đỏ mặt:

- Thế bé... vào nhà ngủ ngon nhé...

Win bẽn lẽn.

- Anh cũng về nhà an toàn nha... Mặt phu có vẻ hơi thất vọng.

- Anh không còn muốn nói gì nữa sao.... ? Phuwin lén nhìn Win trong khi rảo bước vào nhà.

Win hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng. Đến khi Phu đang gần chạm tay đến tay nắm cửa, một sức mạnh vô hình nào đó trong Win thôi thúc anh phải nói ra. Anh hét lớn:

- Phuwin à.. anh... ANH YÊU EM!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pondphu