Một cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô từ từ gấp cuốn nhật ký lại, bỏ vào chỗ cũ rồi ngồi lại trên ghế. Cô nhìn ra cửa sổ không chút ánh sáng, cx chỉ còn lại mảnh trắng của tấm rèm. Buồn, đau khổ, u ám.
Phải chăng cô với cô gái đó thật giống nhau nên cô mới được sống lại trên cơ thể này.
   -"Cô gái đó bây giờ ở đâu nhỉ ? Đang còn sống hay đã chết ?"(Hạ Mẫn nghĩ)
  Nhìn lại lọ thuốc ngủ đã hết sạch kia đến bây giờ cô mới biết thì ra... Cô ấy cũng giống cô, cũng muốn giải thoát cho chính mình. Phải chăng khi con người đã đi đến tột cùng của sự đau khổ thì sẽ dễ dành nghĩ đến cái chết ? Để đi đến 1 nơi nào đó tốt đẹp hơn ? Để quên đi những đau khổ của mình... Cô cũng vậy có cuộc sống mới trong cái tên Tô Tử Tình, cô sẽ được làm lại từ đầu nhưng tại sao lại cho cô nhớ tất cả chứ, tại sao k cho cô chết đi ? Chết rồi cô sẽ quên tất cả, à bây giờ cô cũng đã chết rồi mà ? (Cười khổ) nhưng là một cái chết khác, nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc của mình, điều bây giờ cô cần làm là sống cho chính mình, sống thật thoải mái, cô không tin vào tình yêu nữa rồi bởi lẽ, những gì mà cậu ta đã làm với cô... Nó không cho phép trái tim cô đập thêm 1 lần nào nữa, cho tới khi cô hoàn toàn quên cậu ta đi... Từ nơi khóe mắt của cô lặng lẽ rơi xuống giọt nước mắt không màu, cô thật không biết từ bao giờ cô lại yếu đuối đến vậy.
      __"Cốc, cốc, cốc!! ", Phu nhân bữa sáng đã làm xong rồi mời phu nhân dậy đi ạ.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh lùng của một người đàn ông, mà theo như trong nhật ký thì đó là quản gia của ngôi nhà này... Quản gia,  Lâm.
     __Tôi biết rồi!
Cô thờ ơ đáp lại sau đó đi tới tủ quần áo kia, mở nó ra cô choáng ngợp bởi màu sắc phong phú có thể nói như màu của bảy sắc cầu vồng cũng nên. Cô lấy ra chiếc váy chễ vai màu trắng dài tới đầu gối cầm vào nhà vệ sinh.
(15 phút sau) Cô bước ra, trông thật xinh đẹp,tóc cô đoan nhẹ thả dài, đôi mắt đượm buồn... Một nét đẹp thuần khiết.
Cô thích màu trắng không phải vì nó có ý nghĩa gì xâu xa, chỉ đơn giản là thích. Cô mở cửa bước ra ngoài, bước xuống cầu thang, thật hoành tráng.
  Phòng khách rộng lớn với bộ salon mài trắng. Căn nhà trở nên lạnh lẽo một cách lạ lùng. Cô bước vào phòng bếp, đi đến bàn ăn, một người tầm khoảng 40 tuổi đem đĩa thức ăn ra.
    __Mời phu nhân dùng bữa!
Nói 1 câu cung kính bà lại xin phép vào bếp làm việc
         __"Ừ!"
Vừa ăn cô vừa nghĩ đến câu nói của người làm"Phu nhân" cô cười , đúng, là phu nhân bởi vì thân thể này đã lập gia đình rồi, còn được gả vào 1 nhà giàu. Cũng là ước mơ của cô khi còn là Hạ Mẫn . Từ nhật ký của Tử Tình cô biết cô gái đó cũng có hoàn cảnh như cô vậy, có khác cũng chỉ khác là cô có bố mẹ ruột , được gả vào nhà giàu, được cưới người cô yêu.
Hạ Mẫn thở dài,  hai con người khác nhau nhưng lại có hoàn cảnh tương đương nhau, cô tự nhủ bây h cô có cuộc sống mới, bố mẹ hay chồng của thân thể này đều không thuộc về cô, cô không biết họ nên sẽ không động tới họ. Nên cô sẽ làm lại từ đầu. Sống cuộc sống cho riêng mình bà cũng là giải thoát cho hai cô gái Hạ Mẫn và Tử Tình.
     __Bà Vương tôi ăn xong rồi(cô nói)
Cô uống ly sữa rồi đi lên phòng.Cô nghĩ
     -"Từ giờ mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới, Tử Tình tôi sẽ thay cô sống tiếp"
   (Hạ Mẫn ở đây là xuyên vào 1 thế giới song song)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro