Chương 4: Cảnh tượng (Phần hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XUÂN HẠ

(Lưu Hạo Nhiên và Xuân Hạ là gương mặt trang bìa của Harper's Bazaar China số T10/2017, số kỉ niệm 150 năm tạp chí)

Tôi đã có lần gặp chị Xuân Hạ không lâu sau khi chị ấy dành được giải thưởng (vào năm 2016). Một ngày nọ sau một sự kiện, anh Đổng Tử Kiện và tôi hẹn nhau ăn cơm, và chị ấy cũng đi cùng. Tôi thân với anh Đổng Tử Kiện, và anh ấy là bạn tốt của chị Xuân Hạ vì họ đã từng hợp tác với nhau trong một dự án.

Chúng tôi không trò chuyện nhiều, vì chúng tôi tập trung vào việc thưởng thức đồ ăn thức uống, và chỉ lặng lẽ trân trọng sự đồng hành cùng nhau. Chị Xuân Hạ cũng không nói nhiều, vì vậy tôi tin rằng chị ấy là một cô gái hướng nội, và chị ấy thì cho rằng tôi là một anh chàng lạnh lùng.

Sau đó, chúng tôi đã gặp lại nhau trong một sự kiện. Chị ấy nói chuyện rất nhiều và đầy hớn hở. Tôi rất tò mò, vì vậy tôi đã bất ngờ hỏi chị ấy, "Xuân Hạ này, chị khác hẳn so với người mà em nghĩ. Lần trước em gặp chị, em cảm thấy chị rất lặng lẽ."

(Lưu Hạo Nhiên chụp ảnh cùng chị Hiểu Tuyết (cựu Tổng biên tập ELLE China) và Xuân Hạ năm 2017)

Chị ấy đáp lại, "Phải, hôm đó khi gặp em, chị cũng nghĩ, tại sao cậu này lại cố tỏ ra lạnh lùng và vô cảm nhỉ? Nhưng hôm nay chị nhìn thấy em và Trương Nhược Quân nói chuyện không dứt..." Sau đó chúng tôi tiếp tục nói chuyện, và nhận ra rằng chúng tôi đã hiểu nhầm về nhau. Cả hai chúng tôi đều thích nói chuyện với những người mình hiểu rõ.

Lúc đó chúng tôi đang tham dự một buổi tiệc tối, vì vậy nam giới đều mặc lễ phục, và nữ giới mặc đầm dạ hội. Nhưng chị ấy mặc một bộ trang phục trông như váy ngủ, và tóc được uốn quăn lọn to, trông như kiểu của phụ nữ Hongkong thập niên 70 và 80. Sau đó ở trên mạng Internet, mọi người nói rằng chị ấy không đủ trang trọng. Nhưng vào hôm đó, khi chị ấy vuốt lại tóc loà xoà lên mặt do những cơn gió to, tôi cảm thấy cô gái này thật là ngầu.
__________
CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

"Cao năng thiếu niên đoàn" giống như một kỳ nghỉ đối với tất cả chúng tôi và là một món quà mà các cấp cao đã trao cho chúng tôi, một cơ hội để chúng tôi có cớ để thỉnh thoảng vui vẻ chơi đùa. Nhưng lợi ích lớn nhất từ chương trình này là những người bạn tốt (mà tôi đã kết bạn).

Ngành này khá là nhỏ nên chúng tôi những người cùng độ tuổi đều biết nhau ở một mức độ nào đó trước khi tham gia chương trình. Chúng tôi đã từng gặp nhau tại các chương trình tạp kỹ khác trước đây hoặc đã xem các dự án của nhau. Trước khi ghi hình "Cao năng thiếu niên đoàn," tôi đã nhiều lần gặp Tiểu Đổng (Đổng Tử Kiện) và Tiểu Khải (Vương Tuấn Khải), vì vậy sau khi chúng tôi cùng nhau tham gia chương trình, chúng tôi nhanh chóng trở nên khá quen thuộc với nhau.

Ghi hình chương trình chỉ là để giải trí thôi, vì nói thật là không có kịch bản. Đội ngũ sản xuất cũng không trao đổi với chúng tôi trước khi ghi hình, vì họ hy vọng rằng chúng tôi có thể thể hiện hình ảnh bản thân chân thực nhất của mình trước ống kính. Vì vậy, họ sẽ cho chúng tôi biết thời gian và địa điểm, nhưng không cho chúng tôi biết lịch trình. Nhưng chúng tôi thường khá hào hứng, và chúng tôi sẽ tự hỏi, "Hôm nay chúng ta sẽ có trò gì vui đây?"

Thông thường, chúng tôi đều bận rộn với công việc, quay phim, sự kiện nên hiếm khi có dịp tụ tập cùng nhau, đặc biệt là tại các công viên giải trí và danh lam thắng cảnh quốc gia. Thật sự rất vui. Mỗi lần chúng tôi ghi hình, tất cả chúng tôi đều trân trọng cơ hội ấy.

Trong khi đó, chương trình "Nam tử hán chân chính" thực sự như đang tham gia khóa huấn luyện quân sự vậy. À nghiêm túc mà nói, điều đó rất mệt mỏi, không có kịch bản và bạn phải nghe theo lời sĩ quan chỉ huy của mình. Dù anh ấy muốn bạn làm gì, bạn cũng phải làm theo. Nhưng dù có mệt mỏi, chúng tôi dần cũng quen và tôi rất thích chương trình này. Vì cha tôi đã từng tham gia quân ngũ nên chương trình đó cũng giúp tôi đạt được ước mơ hồi nhỏ là được vào quân đội.

Khi "Nam tử hán chân chính" lên kế hoạch cho Mùa 2, nhóm sản xuất đã nói chuyện với tôi. Lúc đó, kế hoạch là trải nghiệm cuộc sống trong Hải quân (ước mơ của tôi là tham gia Không quân), nhưng vì khi đó tôi đang quay phim, tôi thực sự không thể sắp xếp được thời gian. Vì vậy, tôi nghĩ, tôi sẽ đợi cho đến khi họ chuyển sang Không quân! Nhưng khi Mùa 2 chính thức bắt đầu quay, tôi phát hiện ra rằng họ đã chuyển sang Không quân... lòng tôi tràn đầy hối tiếc!
__________
ĐỔNG TỬ KIỆN

Tiểu Đổng là một trong những người thực sự lười biếng và thư thái. Anh ấy cũng thông minh đến mức đáng sợ, nhưng lại thực sự rất lười biếng. Vì vậy, anh ấy thường thích đưa ra ý tưởng, nhưng không thích tự mình thực hiện ý tưởng đó. Tôi cũng lười, nhưng đồng thời lại cực kỳ háo thắng, nên tôi có thể kìm chế được sự lười biếng của mình.

Tiểu Đổng thường rất vui tính. Anh ấy có tính cách truyền cảm, rất biết cách kiểm soát bầu không khí. Khi chúng tôi cùng nhau ghi hình chương trình, anh ấy cũng gặp may mắn không thể tin được. Nếu bạn cùng đội với anh ấy, bạn sẽ gặp may một cách phi lý. Ngược lại, nếu bạn ở cùng đội với Trương Nhất Sơn, bạn sẽ cực kì xui xẻo. Thật sự là kỳ lạ.
__________
VƯƠNG TUẤN KHẢI

Khi chúng tôi lần đầu ghi hình chương trình này, tôi đã nghĩ rằng Tiểu Khải sẽ là người gặp khó khăn nhất trong việc buông bỏ. Ấn tượng của tôi về cậu ấy luôn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nhưng có ai ngờ rằng, cậu ấy đã thực sự là người có thể buông bỏ nhiều nhất, và thực sự biết cách để vui vẻ.

Tất cả chúng tôi đều trải qua những thay đổi từ đầu chương trình đến cuối chương trình, nhưng Tiểu Khải là người có sự thay đổi lớn nhất. Có thể là vì đối với tất cả chúng tôi, thật khó để tìm được thời gian để đi chơi với những người cùng tuổi. Vì vậy có một tình bạn thoải mái giữa các chàng trai chúng tôi, và tình cảm ấy dễ dàng lan toả.

Đôi khi chúng tôi không quá ăn thua, nhưng có những lần chúng tôi đã cố gắng hết sức. Và Tiểu Khải dần bắt đầu cho thấy rằng ngoài việc cư xử tốt, cậu ấy còn rất thú vị, khôi hài và cạnh tranh. Cậu ấy luôn khiến chúng tôi ngạc nhiên với khía cạnh mới của bản thân cậu ấy.
__________
TRƯƠNG NHẤT SƠN

Trước đây, khi xem "Dư Tội" (T/N: phim truyền hình nổi tiếng của Trương Nhất Sơn), tôi luôn nghĩ Nhất Sơn giống nhân vật của anh ấy trong phim - ngầu và tinh nghịch. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh ấy một thời gian, tôi nhận ra đó là do diễn xuất tốt của anh ấy. Nhất Sơn có tinh thần chính trực đầy tự nhiên. Bất kể chúng tôi đang làm gì, anh ấy luôn có sự nhiệt tình mang tính lan toả.

Khi ghi hình tập đầu tiên của "Cao năng thiếu niên đoàn," lúc đó chúng tôi chưa quen nhau lắm. Có một trò chơi mà chúng tôi phải tìm tấm vải phù hợp với màu sắc được chỉ định và dùng một chiếc gậy tre dài treo nó lên. Chúng tôi được xem các chuyên gia hướng dẫn cách thực hiện trước, sau đó chúng tôi phải tự làm.

Khi tôi tìm thấy mảnh vải thứ hai và đang tiếp tục treo tấm vải thứ ba, Nhất Sơn vẫn đang cố treo tấm vải đầu tiên của anh ấy. Nhiều lần trong ngày hôm đó, tôi đã thấy anh ấy mất kiên nhẫn, và tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ nhờ ai đó giúp đỡ và cùng phối hợp với họ để treo tấm vải lên, nhưng anh ấy vẫn lặng lẽ kiên trì tự làm. Anh ấy đã thử các góc độ khác nhau, và dần dần trở nên quen thuộc hơn với kỹ thuật này.

Nhất Sơn có tinh thần này luôn bao quanh anh, một thanh niên không bao giờ bỏ cuộc.
__________
VƯƠNG ĐẠI LỤC

Đại Lục là một người bạn rất thú vị. Anh ấy là một người tuyệt vời và thực sự biết cách làm cho bạn cảm thấy thoải mái và thư giãn. Anh ấy cũng rất thông minh, nhưng đó không phải là kiểu thông minh mà bạn có thể nhìn thấy ngay.

Những người Đài Loan mà tôi biết đều rất thú vị. Có thể do bối cảnh xuất thân của họ khác với chúng ta, nhưng họ hướng ngoại hơn và có tính cách minh bạch hơn. Họ cũng rất giỏi thể hiện bản thân, nhưng bạn sẽ không nghĩ như vậy kỳ quặc.

Họ không tuân theo các quy tắc nghiêm ngặt, nhưng cũng không thô lỗ. Trong khi đó đối với chúng ta, chúng ta thường phải tuân thủ rất nhiều quy tắc, bởi vì nếu không, chúng ta có thể bị coi là thô lỗ. Nhưng họ có thể phá vỡ cấu trúc đó, và làm theo cách mà họ vẫn có thể vui vẻ hoàn thành các nhiệm vụ cần thiết.

Một lần chúng tôi đang ở Macau quay "Cao năng thiếu niên đoàn." Đổng Tử Kiện, Vương Đại Lục và tôi được phân vào cùng một nhóm và chương trình yêu cầu chúng tôi tìm cách đi đến một nơi rất xa. Chúng tôi chỉ được đưa 50 nhân dân tệ, vì vậy bắt taxi thì khỏi phải bàn rồi. Như vậy, chúng tôi chỉ còn cách đi bộ hoặc đi xe buýt.

Nhưng Vương Đại Lục bước vào một cửa hàng và rất tự nhiên đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với nhân viên cửa hàng, và sau đó, nhân viên này rất vui khi đưa chúng tôi đi đến điểm cần tới.

Tôi nhớ lúc đó tôi đã nghĩ, tại sao mình không thể suy nghĩ ra ngoài khuôn khổ như vậy? Nỗi sợ hãi của tôi lúc đó là; nếu tôi trực tiếp nhờ ai đó chở chúng tôi đi, điều đó có khiến tôi trông quá thô lỗ hoặc kỳ lạ không? Nhưng anh ấy sẽ không nghĩ như vậy. Anh ấy đã làm điều đó một cách rất tự nhiên, và suốt cả quá trình đó không khí rất thoải mái. Người mà chúng tôi nhờ vả cũng rất hạnh phúc và chúng tôi đã có thể hoàn thành xuất sắc mục tiêu của mình.

Anh ấy có cách thật tự nhiên khiến bạn cảm thấy rất gần gũi với anh ấy. Tính cách của anh ấy rất thú vị và rất thoải mái khi ở bên. Nhưng chúng tôi đôi khi quá lịch sự và điều đó thực sự khiến chúng tôi đôi khi trông hơi xa cách.
__________
KHI NÀO THÌ BẠN NHẬN RA MÌNH PHẢI LÒNG MỘT CÔ GÁI?

Tôi chưa đến tuổi để nói về hôn nhân, nhưng đôi khi tôi mong muốn có một mối quan hệ lãng mạn. Điều tôi muốn là "có thể bộc lộ rõ ràng con người thật nhất của mình với một người khác ở độ tuổi của tôi," chứ không nhất thiết phải như những người khác thường nói về việc ở bên nhau mọi lúc: đi ăn cùng nhau, nói chuyện cùng nhau, đi chơi hàng ngày. Bởi vì đối với chúng tôi, điều đó gần như là không thể.

Thời gian tôi cảm thấy muốn có một mối quan hệ là khi tôi cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, khi công việc trở nên quá thử thách. Tôi muốn có thể gọi cho ai đó hoặc trò chuyện qua video.

Tất nhiên, khi các thành viên trong công ty của tôi hoặc trong đội ngũ sản xuất hỏi tôi, "Cậu có mệt không?" thì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. "Cậu có cần nghỉ ngơi không?" Tôi sẽ luôn trả lời, "Không!" Vì đây là công việc của tôi, trách nhiệm của tôi, vì vậy đối với tôi việc thể hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Gia đình tôi cũng vậy, bố mẹ tôi ngày càng lớn tuổi nên có một số chuyện tôi không dám nói với bố mẹ nữa (Nói thật, tôi vốn là người khá cởi mở với gia đình rồi, nhưng có một số cảm xúc vẫn nên giữ cho riêng mình thì hơn).

Đối với bạn bè cũng vậy. Bạn không thể liên tục tạo gánh nặng cho bạn bè, gọi cho họ vì đủ thứ chuyện lớn nhỏ.

Vì vậy, tôi có thể cần một người có thể lắng nghe cảm giác thực sự của tôi về điều gì đó, người có thể nhìn thấy khía cạnh của tôi mà tôi cố gắng che giấu nhất với những người khác. Đối với tôi, cô ấy không cần phải làm bất cứ điều gì đặc biệt. Cô ấy chỉ cần lắng nghe tôi nói, vậy là đủ rồi.

Vậy khi nào thì tôi phát hiện ra mình thích ai đó? Có lẽ là lúc tôi nảy sinh sự tò mò về một cô gái. Cô ấy có thể là người ít nói và lặng lẽ, nhưng bạn không thể không thử đoán xem cô ấy là người như thế nào. Vì vậy, khi tôi thực sự muốn tìm hiểu thêm về cô ấy... thì đó có lẽ là sự khởi đầu của tình yêu.
__________
MỐI TÌNH ĐẦU

Hồi học tiểu học, có một cô gái mà tôi thích, nhưng "thích" lúc đó có nghĩa là khi hai chúng tôi được cô giáo gọi lên trả lời câu hỏi, cả lớp sẽ cười khúc khích. Không có vụ thổ lộ tình cảm nào cả, bởi vì tôi đã thật nhút nhát. Chúng tôi thậm chí còn không bí mật nắm tay nhau trong giờ học.

Thời phổ thông trung học là lúc tôi cảm thấy mình có thể thực sự nói rằng mình có thích ai đó hay không, nhưng so với bạn bè, tôi thuộc loại khá muộn màng.

Ở các trường nghệ thuật biểu diễn, tình cảm có vẻ dễ nảy sinh hơn. Bởi vì chúng tôi học vũ đạo từ nhỏ, nên chúng tôi không tự ý thức về giới tính cho lắm. Con trai sẽ mặc quần bó sát để tập khiêu vũ, điều mà một số người có thể cho là xấu hổ, nhưng chúng tôi từ lâu đã quen với việc đó.

Chúng tôi không có suy nghĩ rằng "Ồ, anh ấy là một chàng trai, tôi là một cô gái, vì vậy tôi nên đứng cách xa anh ấy hơn một chút." Và trường chúng tôi còn là trường nội trú, vì vậy các bạn cùng lớp của tôi đã bắt đầu yêu đương từ khá sớm. Tôi có những người bạn cùng lớp có tình yêu đầy hạnh phúc kéo dài tới nay đã sáu đến bảy năm.

Dư Hoài trong "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" khá giống tôi. Anh ấy có năng khiếu bẩm sinh về toán và khoa học, nhưng việc học tốt các môn đó còn do sự chăm chỉ của anh ấy. Anh ấy không chịu bỏ cuộc và chính tinh thần cạnh tranh đã giúp anh ấy tiếp tục phấn đấu. Anh ấy mang nhiều gánh nặng trên vai, nhưng sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Nhưng tôi trong đời thực có lẽ thậm chí không thể đạt đến mức "thích" như Dư Hoài được. Anh ấy hoàn toàn sắp xếp cuộc sống của mình xung quanh cô gái đó, đưa cả cô ấy vào trong kế hoạch tương lai của mình, việc họ sẽ cùng nhau học đại học như thế nào, ra trường đi làm, kết hôn, sinh con... anh ấy thậm chí còn nghĩ đến việc đặt tên cho những đứa con của họ.

Nếu có cơ hội đóng bộ phim này một lần nữa, tôi nghĩ mình có thể làm tốt hơn ở nửa sau. Tôi khi đó không thể hiểu được tấm lòng tận tuỵ của Dư Hoài và tình cảm sâu sắc của anh ấy.

HẾT CHƯƠNG BỐN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#刘昊然