[Qi Xuan / Ma Song] Cuối thu · Yêu "Một"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

一 』

Sau sự xáo trộn ở sân bóng rổ , Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên bắt đầu trở nên không thể tách rời. Với hành động của Mã Gia Kỳ , những lời nói của Tống Á Hiên ngày càng trở nên buồn cười.

Mùa thu đang đến gần hơn và thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Tống Á Hiên vẫn như thường lệ. Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, mở Weibo. Điều thu hút cậu hôm nay không phải là một đội thể thao giành chiến thắng hay một cuộc tiếp xúc lãng mạn với người nổi tiếng, mà là cảnh báo bão do chính quyền trung ương ban hành !! Một cơn bão sắp đổ bộ vào Thành phố A nơi Tống Á Hiên tọa lạc, điều đó có nghĩa là trường học sẽ bị đóng cửa do thời tiết khắc nghiệt!

Trước đây, Tống Á Hiên sẽ rất vui, vì cậu không thích đi học, không thích các lớp toán như thôi miên và không thích các lớp tiếng Anh khó nhằn. Cậu cũng không có cảm xúc với trường học, vì đối với cậu, nó giống như một "nơi trú ẩn", nó chỉ là một nơi để ở tạm.

Nhưng bây giờ nó khác biệt. Bây giờ trường học là nơi cậu có thể ở cùng với Mã Gia Kỳ gặp nhau, trò chuyện, làm những điều vui vẻ. Tống Á Hiên không biết bị ma thuật gì của Mã Gia kỳ, vì vậy cậu lun mong đến sáng hôm sau để đến trường.

Tuy nhiên, lớp học sắp bị đình chỉ. Việc đình chỉ bốn ngày, cộng với cuối tuần, có nghĩa là trong sáu ngày tới, cậu sẽ không gặp Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên buồn vô cùng. Cậu nhấc điện thoại, tìm thấy tên của Mã Gia Kỳ từ danh sách bạn bè của WeChat, mở hộp thoại và nhập:

"Đóng cửa lớp học vào ngày mai, tớ sẽ không gặp cậu."

Không hài lòng, xóa,

"Bão rất phiền phức. Tớ không muốn đình chỉ các lớp học."

Vẫn không ổn , Tống Á Hiên gãi đầu bực bội. Cậu thực sự không biết nói gì. Cậu nôn nóng ném điện thoại sang một bên, gục xuống giường và trùm chăn đi ngủ.

Ở phía bên kia của điện thoại, cậu bé cầm điện thoại theo cách tương tự, xem hộp thoại, "Bên kia đang gõ ..." bật lên và biến mất hết lần này đến lần khác, nhưng không có tin nhắn nào gửi đến . "Có lẽ cậu ấy có việc phải làm đột ngột." Mặc dù Mã Gia Kỳ tự an ủi mình theo cách này, song anh vẫn cảm thấy co một chút lạc lõng. Anh đi một vài vòng trong phòng và cuối cùng đi vào phòng tắm để tắm.

"Đinh ~"

Ngay khi Mã Gia Kỳ mặc áo choàng tắm, anh nghe thấy tiếng nhắc điện thoại, anh không còn quan tâm đến mái tóc đang ướt và nhỏ giọt của mình. Anh lau tay trên áo choàng tắm hai lần và vội vã rời đi.

"Một cơn bão đang đến, chú ý đến sự an toàn."

Đây có phải là những gì cậu muốn nói? Có phải vậy không? Chỉ muốn nói với tôi là an toàn?

Mac Gia Kỳ không thể không cảm thấy một chút hụt hẫn , nhưng anh gãi đầu, tự hỏi tại sao mình lại vậy. Anh là đang mong chờ điều gì ?!

Mã Gia Kỳ trả lời: "Được rồi, cảm ơn cậu, cậu cũng chú ý đến sự an toàn."

Sau đó, anh đặt điện thoại xuống và quay lại phòng tắm để sấy tóc.

Khi Tống Á Hiên nhìn thấy câu trả lời của Mã Gia Kỳ , cậu thực sự không biết phải nói gì, vì vậy cậu bỏ điện thoại di động xuống giường và đi đến phòng khách để xem TV.

Trong sáu ngày tiếp theo, hai thiếu niên đã mở hộp thoại vô số lần vào một ngày, nhưng mục cuối cùng trong hộp thoại luôn là lời cảm ơn của Mã Gia Kỳ .

Sáu ngày khó khăn cuối cùng đã trôi qua, và thứ Hai là một ngày nắng khác. Lâu lắm rồi mới thấy mặt trời. Sau cơn bão, nhiệt độ giảm rất nhiều và mặt đất phủ đầy lá rụng. Mọi người nhận ra rằng trời đã cuối thu.

Khi hai cậu bé gặp lại nhau, mọi thứ vẫn như thường lệ. Mã Gia Kỳ sẽ đợi Tống Á Hiên đến trường mỗi ngày đúng giờ, đến một nhà hàng gần trường để ăn trưa vào buổi trưa, chơi bóng rổ hoặc bóng đá cùng nhau trong lớp học thể dục, cùng nhau đi tàu điện ngầm sau giờ học, cuối tuần sẽ đi xem phim hoặc ngồi một góc của quán cà phê trong một ngày ...

Những ngày trôi qua như nhạt nhẽo này, và tâm trí của những thanh thiếu niên được ẩn giấu đủ sâu, và không ai biết trái tim đang dâng lên như thế nào dưới vẻ ngoài yên bình của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kỳhiên