Chương 4: Truyền Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nghe vậy, cảm xúc của Vân Li bởi vì hành động đưa tay giúp đỡ của anh ta mà buông lỏng lại bắt đầu khẩn trương.

Cái gì gọi là lần đầu tiên làm?

Vân Li nghe không hiểu lắm lời của anh ta, do dự hỏi: "Lúc trước anh chưa từng buộc cho người khác sao?"

Anh ta: "Ừm."

"......"

Cô bị phản ứng tự nhiên của anh ta làm cho cứng người.

Vân Li thậm chí còn suy nghĩ có phải bản thân mình quá mức kinh ngạc rồi.

Tuy rằng hạng mục này độ cao chỉ có hai mét hơn, nhưng cũng có mức độ nguy hiểm nhất định. Lúc này Vân Li cũng không còn suy nghĩ về cái gì khác nữa, chỉ có thể hỏi thêm lần nữa, để cầu được sự an ủi tâm lý: "Vậy anh có được bồi dưỡng trước khi đi làm hay chưa?"

Anh ta mắt vẫn không nhìn lên: "Bồi dưỡng cái gì."

"Thì ví dụ như," Vân Li không nghĩ được gì khác, lúc này cũng không uyển chuyển được nữa, định hướng rất rõ, "Cái dây an toàn này phải buộc làm sao mới an toàn, mới có thể đem chỉ số nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất."

Anh ta nghe cô nói xong, mới nói: "Không có."

"......"

Khoảnh khắc này, cảm giác của Vân Li thật sự so được với cảm giác nhảy cao, nhân viên công tác nói với cô, dây an toàn này có thể sẽ đứt, nhưng cũng không nhất định sẽ đứt, cô có thể thử trước.

Cả người Vân Li đều cứng người: "Vậy dây an toàn không buộc đúng có bị quăng ra ngoài hay không?"

Anh ta liếc nhìn cô một cái, tựa như đang suy nghĩ: "Tôi không rõ."

Thấy hai người này vẻ mặt đều rất thoải mái, Vân Li cắn chặt môi, nghĩ lúc này đừng nên tự mình dọa mình nữa, anh ta đột nhiên bấm nhẹ nút bấm ở trên dây an toàn, thờ ơ nói: "Cô muốn thử không?"

Vân Li: "......"

Vân Li: "?"

Lời nói của người trước mặt như là lời nói nhỏ của ác ma.

Nhưng mà anh ta chỉ là nhắc một câu như vậy, nói xong liền thu tay về, không có bất kì động tác dư thừa nào. Vân Li thậm chí lại mang trái tim của kẻ tiểu nhân mà lo lắng, có thể anh ta sẽ ghi hận trong lòng vì lời nói lúc trước của cô, cho nên mượn lần này để dọa cô.

Sống lưng của Vân Li thẳng tắp, cúi đầu sờ lên vị trí của nút bấm, kiểm tra xem có rời ra hay không.

Cùng lúc này, phía xa có người gọi Từ Thanh Tống đi qua đó.

Trước lúc rời khỏi, Từ Thanh Tống cười nhẹ một tiếng, lên tiếng trấn an: "Anh ta là đang đùa với cô, cô đừng tưởng thật." Sau đó, quay đầu nhắc nhở anh ta: "Cậu làm gì vậy, tận tình một chút, đừng nói bừa dọa người ta."

Anh ta còn mang theo một dáng vẻ "kinh doanh cho có lệ", lại cũng lúc này nói một câu bằng tiếng người với Vân Li: "Yên tâm, đều kiểm tra cả rồi." Sau đó anh ta chỉ vào sợi dây ở bên cạnh: "Chút nữa nếu sợ thì nắm lấy chỗ này."

Vân Li gật đầu, do dự một chút, mới từ từ buông tay ra.

Anh ta lấy mắt kính VR từ bên cạnh, đưa cho cô: "Phía sau có một nút bấm, tự mình điều chỉnh một chút chặt lỏng."

Khung cảnh trước mặt của Vân Li biến thành một hàng chữ dài, còn có hiệu ứng bị lửa đốt.

Anh ta hỏi: "Có rõ không?"

Vân Li chớp chớp mắt: "Có chút mơ hồ."

Lời vừa nói, cô có thể cảm nhận được, tay của anh ta chạm vào mắt kính của cô, ấn nhẹ xuống dưới. Tầm nhìn cũng nhờ vậy mà rõ hơn một chút, Vân Li đưa tay lên, tự mình điều chỉnh một chút góc độ cho thoải mái.

Bởi vì hạng mục này sẽ chuyển động lên xuống, nếu chỉ đeo như vậy, mắt kính rất dễ rơi xuống. Cho nên đã có thêm hai cộng dây, được cài ở phía dưới cằm, giống như cách đội mũ bảo hiểm.

Sau khi đeo VR, trước mắt tách rời khỏi thế giới hiện thực.

Vân Li cũng không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, có chút khẩn trương, chỉ nghe thấy giọng nam nhân thông báo một câu "Bắt đầu đây", cảnh tượng theo đó mà bắt đầu thay đổi.

Một vực thẳm sâu không thấy đáy, phía xa là sương núi trùng điệp.

Trò chơi bắt đầu không phải là nhảy xuống liền, mà có một chút hoà hoãn. Cái miệng phía trước của NPC lúc khép lúc mở, giống như đang nói chuyện. Sau đó góc nhìn của Vân Li chính là, nhân vật chính muốn nhảy lại không dám nhảy, do dự hồi lâu.

Trong lúc cô vẫn chưa phản ứng kịp, đột nhiên nhảy xuống một cách mạnh mẽ.

Ghế ngồi phía dưới bắt đầu chuyển động.

Khi rơi xuống cuối đáy vực, còn bởi vì lực đàn hồi của dây mà lên xuống liên hồi. Cảm giác mất thăng bằng vô cùng mãnh liệt, biển lớn sâu thẳm gần ngay trước mắt, thủy triều ngay lập tức mạnh mẽ dâng lên.

Có lúc Vân Li bị dọa đến nhắm chặt mắt, lại ép buộc bản thân phải mở ra.

Cô thuộc loại vừa chơi tệ lại vừa ham chơi. Mỗi lần đi đến khu vui chơi, nhìn thấy những hạng mục kích thích trên cao đều rất hứng thú, nhưng khi vào cổng, lại không có dũng khí để chơi.

Mà loại hạng mục trải nghiệm VR này, Vân Li biết rõ là ảo, thực tế vốn không đến mức dọa người, liền muốn chơi thử xem sao.

Nói đơn giản thì chính là, dũng khí của cô chỉ tồn tại ở trong thế giới ảo.

Một khi quay trở về hiện thực thì hoàn toàn bằng không.

Thời gian của hạng mục không dài, nhưng bởi vì cảm giác quá mức chân thật, Vân Li vẫn cứ cảm thấy mỗi một giây đều trôi qua như năm. Nhưng sau khi "sống sót sau tai nạn", cô lại cảm thấy thần chí sảng khoái, vừa kích thích vừa hưng phấn.

Vân Li tháo mắt kính VR xuống.

Anh ta đón lấy cô, giúp cô gỡ nút cài ra.

Vân Li quay trở lại mặt đất. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy có một màn hình bên cạnh, dường như là đồng bộ với khung cảnh lúc nãy cô đã nhìn thấy. Cũng chính là những gì lúc nãy cô đã thấy, người khác cũng đều có thể thấy được.

Nghe Hà Giai Mộng nói, để video chế tác có được hiệu quả tốt hơn, những hình ảnh này sau đó sẽ thống nhất gửi cho mỗi người.

Vân Li cảm ơn một tiếng, rồi nghĩ, nói ra một nghi vấn: "Trò chơi này không có âm thanh sao?"

Anh ta đưa mắt lên nhìn cô.

Vân Li giải thích: "Tôi nhìn thấy có nhân vật mở miệng rồi, nhưng không nghe thấy âm thanh."

Anh ta cũng không quá rõ, tự mình trực tiếp đeo lên. Qua một lát sau, anh ta tháo xuống, cầm VR trên tay đưa lên xem: "Có âm thanh, nhưng mà tai nghe bên phải hình như bị hư rồi."

Nói xong, anh ta lại xác định nói: "Cô không nghe thấy gì cả sao?"

"......"

Vân Li thở hắt một hơi.

Đây vừa hay đụng phải khuyết điểm trời sinh của cô rồi.

Tai nghe bên phải hư rồi, tương đương với chỉ có tai nghe bên tai trai có âm thanh.

Nhưng tai trái của cô trời sinh đã không nghe thấy.

Cho nên cái gì cũng không nghe thấy.

"À, vậy sao?" Vân Li lạnh nhạt nói, "Vậy có thể là do lúc nãy tôi quá khẩn trương rồi, cho nên không nghe rõ."

"Ừm."

Anh ta không để ý. Kết thúc "nhiệm vụ" này của Vân Li, anh ta lại khôi phục lại thái độ "bất cứ chuyện gì đều không liên quan đến mình", sự chú ý đều đặt lên trên thiết bị, im lặng kiểm tra.

-

Sau đó Vân Li đi chơi những hạng mục khác, lúc đi qua chỗ này, đã không nhìn thấy hình bóng của anh ta nữa. Trừ đi một số hạng mục, đợi cô thử hết những hạng mục mà mình hứng thú, cũng đã qua nửa ngày.

Cô được xem như là một trong những người đến đây có sức lực dồi dào rồi.

Có một số người chơi thời gian dài đều chóng cả mặt, sớm đã kết thúc chiến đấu, lúc này đang trò chuyện ở phòng nghỉ ngơi.

Cô tìm một góc không có người, Vân Li một bên chạy nhanh đi kiểm tra những đoạn lúc nãy vừa quay, một bên nghĩ trong đầu đến lúc đó phải chỉnh sửa như thế nào.

Không lâu sau, Hà Giai Mộng tìm cô, thông báo một tin.

Thân là một người chủ trì, Từ Thanh Tống muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, nhân tiện chính thức làm quen với nhau và đưa tiễn. Nghe nói những người khác đều đã đồng ý hết rồi, Vân Li chỉ đành nuốt lại lời vừa muốn từ chối, lựa chọn chảy theo chiều gió.

......

Địa điểm tập họp là ở khách sạn nhà hàng rất có tiếng ở Nam Vu.

EAW đặt cả một phòng bao lớn, bên trong đặt hai cái bàn lớn ở hai bên. Vân Li ngồi ở vị trí phía bên trong, hai bên một bên là Hà Giai Mộng bên còn lại là Tri Bất Liễu.

Có một số người trước khi đến đây đã quen biết lẫn nhau, cũng có một số người một ngày này đã làm quen với nhau. Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, mọi người trò chuyện không ngừng, bàn luận về cảm nhận sau khi chơi các hạng mục.

Vân Li sợ nhất là những cuộc họp mặt như thế này, vừa vào đã giả vờ chơi điện thoại.

Sau cùng đi vào là Từ Thanh Tống và nam nhân đó.

Chỉ còn dư lại hai chỗ trống ở bàn phía bên trong, hai người bước qua bên đó. Hà Giai Mộng chớp mắt, nhìn thấy người này, thuộc tính yêu thích cái đẹp lại trỗi dậy: "Nhàn Vân lão sư, hôm nay cô đã nhìn thấy dáng vẻ của anh đẹp trai dưới lớp khẩu trang đó chưa?"

Hôm nay?

Vân Li thành thật nói: "Hôm nay không nhìn thấy."

Ngừng một chút, cô suy nghĩ có cần bổ sung thêm một câu: Nhưng lúc trước có thấy qua.

Còn chưa kịp nói, Từ Thanh Tống la lên một tiếng: "Tiểu Hà."

Hà Giai Mộng: "Hả?"

"Cô có đồng ý đổi chỗ ngồi không?" Từ Thanh Tống quan sát chỗ ngồi, vỗ nhẹ vào vai của người nam nhân, "Anh ta mấy ngày nay bị cảm rồi, chỗ này ngay miệng máy lạnh, để anh ta ngồi ở bên trong đi."

Hà Giai Mộng lập tức đứng dậy, nói ngay: "Đương nhiên không vấn đề."

Lúc Vân Li vẫn còn chưa kịp phản ứng, bọn họ không biết thế nào đã ngồi vào một chỗ.

Vốn đã đối với những cuộc họp mặt nhiều người này tránh còn không kịp, bên cạnh còn đổi thành một người lạ mới gặp mấy lần, Vân Li không biết có nên chào hỏi hay không, càng đứng ngồi không yên.

Cô không có nhìn qua, cúi đầu uống nước.

Từ Thanh Tống không có ý định giới thiệu người nam nhân này. Trên bàn có người nói chuyện với anh ta, anh ta im lặng vài giây mới trả lời, dường như đang xác định xem có phải là đang nói chuyện với anh ta hay không, nhưng đều rất ngắn ngủi.

Giống như trên khoảng không xuất hiện một người chuyên kết thúc chủ đề.

Vân Li rất đồng cảm, muốn xem xem anh ta có phải cũng cảm thấy buồn não hay không, nhưng lại không dám nhìn qua.

Không lâu sau, trọng tâm của chủ đề lại rơi trên người Từ Thanh Tống.

Vân Li cũng nghiêng qua đó.

Trong đầu khi không lại nghĩ đến, mọi người hình như đã quên hỏi tên của người nam nhân này.

Lại không lâu sau, anh ta cởi khẩu trang xuống.

Mấy lần trước gặp mặt, không phải là điều kiện ánh sáng không tốt, thì chính là góc độ không thể nhìn rõ, còn không thì chính là cô không nghiêm túc nhìn. Lúc này nhìn với khoảng cách gần, Vân Li mới phát hiện màu tóc của anh ta có chút nhạt, không biết là có nhuộm tóc không hay là trời sinh đã như thế.

Nhìn xuống dưới, vẫn là ngũ quan không có một chút lỗi nào, dáng vẻ có chút giống con lai.

Điều kiện nào cũng vô cùng ưu việt.

Vân Li đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Hình như đã gặp qua ở đâu......

Vẫn còn chưa kịp nghĩ sâu xa, phục vụ đã bắt đầu lên món.

Những món ăn trên bàn đủ loại đủ kiểu, quan tâm đến khẩu vị của mỗi người.

Không biết là do khẩu vị không ngon hay là do quá kén ăn, Vân Li dùng ánh mắt có thể nhìn thấy, anh ta cả buổi cũng không có ăn cái gì. Gọi một phần cháo riêng chỉ còn dư lại nửa phần.

Sau khi bữa ăn kết thúc, có người đề nghị tiếp đến đi hát KTV ở gần đó.

Từ Thanh Tống cười đồng ý.

Bữa cơm này tốn không ít tiền, mọi người cũng không có ý định để anh ta thanh toán thêm nữa. Đề xuất chơi một trò chơi nhỏ, hai bàn được chia thành hai nhóm, nhóm thua sẽ thanh toán.

Trong một đám trò chơi chọn qua chọn lại, cuối cùng chọn một trò chơi truyền lời vừa đơn giản vừa nhanh chóng, gọi là "Nối đầu bằng tai".

Quy tắc là, mỗi nhóm cử một người ra nói một câu với người của nhóm kia, ba mươi chữ trở xuống, càng không suông càng tốt. Sau đó thuận theo đó truyền xuống dưới, âm thanh phải nhỏ, không được để người thứ ba nghe được.

Người cuối cùng của mỗi nhóm trần thuật lại chính xác nhiều từ nhất, sẽ là nhóm chiến thắng.

Trong lòng Vân Li lộp bộp một tiếng.

Sau đó, lại nghe thấy một tin xấu hơn: "Vậy thì chuyền ngược chiều kim đồng hồ qua nhé."

Ngược chiều kim đồng hồ, từ trái chuyền qua phải.

Cũng chính là người nam nhân ngồi bên trái này sẽ truyền cho cô.

Vậy có phải cô phải đưa tai bên trái qua......

Mỗi nhóm rất nhanh đã thương lượng xong câu muốn nói, từ người đầu tiên bắt đầu truyền lời.

Bàn của bọn họ bắt đầu từ Từ Thanh Tống, đến chỗ Vân Li ở chính giữa còn cách đến bốn người. Tốc độ truyền lời rất nhanh, thuận theo khoảng cách đang đến gần, sự lo lắng của cô cũng theo đó mà nổi lên.

Tuy rằng tai trái không nghe được không có ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của Vân Li, cô cũng không quá để tâm.

Cho dù như thế, cô cũng không muốn đem khuyết điểm này công bố với mọi người.

Vân Li bối rối một hồi, nhìn về người nam nhân: "Cái đó......"

Anh ta nghiêng đầu.

Cô mở miệng, muốn nói "Một lát nữa tôi có thể dùng tai phải nghe không", lại cảm thấy quá mức cố ý rồi, còn chưa nói xong đã nản lòng: "Thôi vậy, không có gì."

Bất tri bất giác đã đến lượt của anh ta rồi.

Nhìn thấy người ở bên cạnh đang truyền lời cho anh ta, Vân Li không thể hiện quá rõ nghiêng người nghe lén, lại đứng người khi ngay đến một chữ cũng không nghe được.

Truyền lời kết thúc, anh ta nhìn về cô.

Vân Li đối diện với anh ta, cắn răng đưa tai qua.

Đứng hình vài giây.

Anh ta không cử động, đột nhiên nói: "Qua đây một chút."

Vân Li đơ người: "Hả?"

Lời nói này không kèm theo cảm xúc phức tạp, hàm ý lại khiến người khác khó hiểu. Trên bàn ăn có người nhịn không được nói đùa vài tiếng.

Anh ta dường như không nghe thấy, khuỷu tay đặt trên bàn, chậm rãi lười biếng. Dường như nhìn thấu được sự lo lắng của cô, tầm nhìn dời đến bên tai phải của cô, không nặng không nhẹ lặp lại một lần.

"Dựa sát vào đây một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro