Chương 6: Cô Có Đồng Ý Đi Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Những ngày sau đó trời liên tiếp đổ mưa nhỏ, cuối tháng tám, ánh nắng đã lâu không gặp cuối cùng cũng đã lộ mặt.

Cảnh sắc tươi đẹp, thế giới được ánh mặt trời mạ thành tầng vàng kim, dừng lại ở trên đường lộ như sắp bị thiêu cháy. Trước mắt thỉnh thoảng có vài con côn trùng bay qua bay lại, tiếng ve kêu không ngớt, một chút cũng không có ý định dừng lại.

Vân Li cảm thấy bản thân sắp bị phơi đến tan chảy rồi.

Sau khi gặp mặt Đặng Sơ Kỳ, bọn họ cũng không còn tâm trạng chọn quán ăn, trực tiếp chạy thẳng đến khu thương mại Thiên Hải ở bên cạnh.

Hai người tùy tiện đi vào một tiệm hoành thánh.

"Cái thời tiết đáng ghét này, chính là muốn đem người sống sờ sờ đi nướng mất." Hứng được điều hòa, Đặng Sơ Kỳ mới cảm thấy sống trở lại rồi, "Mình thật sự là không sống nổi nữa, vẫn là Tây Phục tốt hơn, ở Tây Phục mình chưa từng cảm thấy nóng đến như vậy."

Vân Li phủ định nói: "Đó là vì cậu đã lâu quá không quay trở về rồi, Tây Phục cũng nóng như vậy."

"Vậy sao? Được rồi." Đặng Sơ Kỳ nói, "Ài, thật là hy vọng Nam Vu có thể đổ một trận mưa vào mùa hè, thời tiết ấm áp của mấy ngày trước vô cùng nice."

"Vậy Nam Vu sẽ bị ngập mất."

"Bằng không thì đừng bao giờ xuất hiện mặt trời!"

"Làm sao cậu còn không thể gặp được mặt trời."

"......" Đặng Sơ Kỳ chịu không nổi nữa, thò người qua véo lấy má của cô, "Vân Li, cậu nói xem con người này của cậu thật thích tranh cãi! Hôm nay mình qua đây nên lấy cây kim theo, để khâu cái miệng của cậu lại!"

Vân Li đau đớn trốn về sau, cười cầu xin tha thứ: "Mình sai rồi mình sai rồi."

Lúc này Đặng Sơ Kỳ mới miễn cưỡng thu tay về. Sau khi tranh cãi ầm ĩ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vân Li, cô ta không khỏi cảm thán nói: "Mình nhớ ấn tượng ban đầu đối với cậu là, người con gái này tuy rằng xinh đẹp, nhưng sao lại lạnh lùng đến như vậy, có phải là đang giả vờ ra vẻ với mình hay không."

Vân Li lườm cô ta: "Nói chuyện chú ý một chút."

Đặng Sơ Kỳ: "Kết quả thân rồi mới phát hiện, lúc trước cậu ít nói có thể chỉ là một loại thủ đoạn để tự bảo vệ bản thân."

"Hửm?"

"Để tránh đắc tội với nhiều người, bị người ta ám sát."

"......"

Nhân viên phục vụ vừa hay bưng lên hai bát hoành thánh.

Đặng Sơ Kỳ đổ một muỗng ớt cay, đột nhiên nhớ ra, chỉ chỉ bên trên: "Đúng rồi, cái viện trải nghiệm vr đó chơi có vui không? Lúc trước thử nghiệm mình có dự định sẽ đi, nhưng mà mình bận đến quên mất."

"Mình cũng thích lắm." Vân Li nói đúng sự thực, "Vốn dĩ lúc chấp nhận lời mời còn có chút hối hận, nhưng sau khi đến rồi cảm thấy cũng có lời. Vừa nhận được tiền vừa được chơi."

Đặng Sơ Kỳ hiếu kỳ nói: "Ngoại trừ cậu ra, bọn họ còn mời cả ai nữa vậy?"

Vắt hết óc suy nghĩ một hồi, Vân Li mới nói ra vài cái tên vẫn còn nhớ. Đặng Sơ Kỳ có nghe qua một trong những cái tên trong đó, cô ta còn lập tức kích động nói về dưa lúc trước cô ta từng ăn qua liên quan đến người này.

Vân Li nghe có vẻ rất mùi mẫn, còn phê bình: "Cảm giác là giả thôi."

Qua một lúc, Đặng Sơ Kỳ lại hỏi: "Chỉ có mấy người này thôi sao? Còn nữa không?"

Vân Li suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra được nữa. Nhìn vào biểu cảm mong chờ của Đặng Sơ Kỳ, trong đầu bỗng chốc nhảy ra ba chữ "Phó Thức Tắc" được cô tìm kiếm ở trên mạng vào ngày trước.

Cô mím mím môi, do dự hỏi: "Cậu có nhớ lúc mình còn học trung học, có một video đã nổi tiếng ở trên trạm E hay không?"

Đặng Sơ Kỳ: "Cái gì?"

"Chính là cái gì đó," Vân Li Không tiện trực tiếp nói ra tên, nặn nửa ngày mới nặn ra một câu, "...Mặt trăng của nhân gian."

"Mặt trăng?" Đặng Sơ Kỳ vẻ mặt mờ mịt.

"Chính là cái đại học công nghệ Tây Phục kia......"

"Ồ! Là cái người thiên tài ở đại học công nghệ Tây Phục đó sao?" Nhắc đến từ quan trọng, Đặng Sơ Kỳ lập tức phản ứng lại, "Mình nhớ ra rồi, lúc học trung học lần đầu tiên mình đến nhà cậu, còn nhìn thấy cậu giống như đang cung phụng, đem ảnh của anh ta dán ở trên tường --"

"......"

Quên mất còn có chuyện này.

Chuyện xấu làm lúc thuở thiếu niên bị nhắc đến, hai má của Vân Li nóng lên, ngắt lời của cô ta: "Được rồi được rồi, ăn cơm đi."

Đặng Sơ Kỳ hết sức vui mừng: "Tại sao đột nhiên nhắc về người này? Mình đã quên mất dáng vẻ của anh ta như thế nào rồi."

Vân Li ngừng lại, qua mấy giây sau mới trả lời: "Hình như mình đã gặp được anh ta rồi."

"Hả?"

"Nhưng mình không xác định lắm, có phải là cùng một người hay không."

Lần đến EAW này thực ra đối với cô, không khác mấy so với chuyện cô gặp được mấy blogger mà lúc trước chỉ thấy qua màn hình. Nhưng đem ra so sánh mà nói, cảm xúc mà cô có khi gặp được Phó Thức Tắc, chắc chắn sẽ càng mãnh liệt hơn.

Dù sao cũng là người cô đã từng sùng bái.

Vân Li chỉ là trong lòng có chút cảm giác quái dị.

Quái dị ở chỗ nào, cô cũng nói không rõ.

Là không nhận ra người;

Hay là bởi vì quá bất ngờ, gặp được một người, mà vốn cho rằng cả đời này chính mình cũng sẽ không bao giờ gặp được.

Tính ra thì cũng đã qua bảy năm rồi.

Thiếu niên lại cao thêm một tấc, ngũ quan cũng tinh xảo hơn, cộng thêm sự tôi luyện của thời gian, dáng vẻ trưởng thành không cách nào ngụy trang. Dáng vẻ so với lúc trước không có chút khác biệt, điều khác biệt nhất, chắc là khí chất được tỏa ra ở trên người anh ta.

So với trong tưởng tượng của cô, có một sự chênh lệch rất lớn.

Mấy lần gặp mặt này, cách cư xử của anh ta đều có chút cô độc không mấy hòa đồng.

Cô vốn cho rằng người như vậy, nên là tiêu điểm của mọi người, là mặt trăng được các ngôi sao quay quanh. Có phong độ cũng có chừng mực, đối đãi với người và việc đều vô cùng thành thạo, biết thói đời mà không thói đời. Vừa cố chấp lại kiên cố, mạnh mẽ mà bất khuất.

Không nên giống như dáng vẻ của bây giờ.

Ánh hào quang tựa như được một lớp bụi trần che đi, cùng đêm tối hòa thành một thể.

Trầm mặc mà khô khan.

Vân Li phân tâm một hồi, vô cớ nhớ về hình ảnh anh ta nằm ngủ ở ghế sofa. Người nam nhân hơi hơi cuộn mình, dáng người gầy yếu, cách một lớp áo có thể nhìn thấy đường nét nhô lên của cái xương vai con bướm.

Tồi tàn, yếu ớt, không chịu nổi một sự công kích nào.

"Đó có thể thật sự không phải cùng một người, nói không chừng chỉ là có dáng vẻ giống nhau." Đặng Sơ Kỳ cũng không để ở trong lòng, "Mình nhớ là người thiên tài này hình như là lớn bằng mình phải không? Đã qua mấy năm rồi, cũng không nhất định còn giống như trong video."

Vân Li phản ứng lại, nở nụ cười nói: "Cậu nói cũng phải."

Nghĩ như vậy, hình như cô có chút quá bổ não cho mình rồi.

Cho dù thật sự là cùng một người.

Anh ta cũng có thể là do bị cảm mấy ngày liền, mới không có chút tinh thần nào.

-

Ở gần đây có không ít tiểu khu, có mới có cũ. Trong tay Vân Li có không ít tiền, nên đã lựa chọn một phòng ốc có môi trường trị an tốt nhất ở lân cận. Ở đối diện chính là khu trung tâm Thiên Hải, cách trường đại học công nghệ phía nam không đến mười phút đi bộ.

Sau khi ăn xong, Vân Li lại liên lạc với môi giới thêm lần nữa, xác định thời gian rồi kéo Đặng Sơ Kỳ đi cùng.

Phòng ốc có một phòng ngủ một phòng khách, vật dụng trong nhà đều có đủ, vệ sinh trong nhà cũng đã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Đặng Sơ Kỳ vừa mới ký qua hợp đồng thuê nhà, có nhiều kinh nghiệm hơn một chút, cả quá trình đều là cô ấy nói chuyện cùng với môi giới. Yêu cầu của chủ nhà là phải ở đến một năm thời hạn, nộp ba tháng tiền cọc.

Vân Li cảm thấy cũng không tính là không thể chấp nhận.

Rất nhanh đã quyết định thuê, giao hẹn xong ngày thứ hai có thể đến ký hợp đồng thuê nhà.

Sau khi Đặng Sơ Kỳ quay về nhà, Vân Li lên mạng tìm một người quét dọn phòng đến để tổng vệ sinh cho phòng.

Lại liên tục lên mạng mua không ít những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, những thiết bị quay phim và những đồ vật nhỏ để trang trí không gian trong phòng.

Ở trước một ngày khi phòng khách sạn đến hạn, Vân Li đã chính thức chuyển vào ở.

Đợi Vân Li thu dọn phòng ốc xong, trời đã tối đen rồi. Cô bất giác cảm thấy rất đói, nhớ đến lúc trước đến đây để thi kỳ thi vòng hai, cô đã tùy tiện mua về một món bột khô chiên ở trong một con hẻm ăn vặt nhỏ ngay bên cạnh trường đại học công nghệ phía nam, mùi vị không ngờ rất là ngon.

Sau khi quay về Tây Phục, ăn qua mấy quán lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Nghĩ đến đây, Vân Li lật một vòng đồ ăn ngoài, nhưng lại không tìm thấy.

Chắc là quán ăn này không có phục vụ đồ ăn ngoài.

Vân Li nhìn một hồi đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ.

Thuận theo bên ngoài cửa sổ, còn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng ở bên trong khu trung tâm Thiên Hải.

Thời gian không tính là quá muộn, cộng thêm sự bất chấp thèm ăn, Vân Li khơi dậy một cảm giác hôm nay không ăn được thì sẽ không buông xuôi. Dứt khoát quay trở về phòng thay một bồ quần áo, cầm lấy túi tiền rồi ra ngoài.

Dựa vào trí nhớ mờ nhạt, Vân Li đi ra tiểu khu, qua đường, thuận theo khu trung tâm Thiên Hải đi thẳng về phía trước. Trên đường đi, cô nhìn thấy mấy lần có người đang đốt tiền vàng ở bên cạnh đường.

Vân Li vừa nghi hoặc lại vừa bất an, lấy điện thoại ra nhìn một cái.

Mới phát hiện ra hôm nay là Tết Trung Nguyên.

"......"

Da đầu của Vân Li run lên, chớp mắt đã hối hận khi đi ra ngoài.

Nhưng đã đi hơn nửa quãng đường rồi, cũng không thể công cốc mà đi về.

Vân Li tiếp tục đi, băng qua một quảng trường, lại đi qua một con đường, đã đến con hẻm ăn vặt nhỏ quen thuộc.

Đèn đường sáng sủa, người đi đường qua lại cũng không ít. Cô cũng theo đó mà thở nhẹ ra.

Lúc trước Vân Li là vì một cửa tiệm trà sữa nổi tiếp ở trên mạng mà đến, đi ra mấy bước đã có thể nhìn thấy quán bột khô chiên đó. Lúc này cô cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể cho lắm, chỉ nhớ là có chút vắng.

Vân Li mở hướng dẫn đường đi ra.

Đi về phía trước mấy trăm mét, không biết có phải là bị trì hoãn hay không, lộ trình trên bản hướng dẫn chỉ đường tiếp đó xiêu xiêu vẹo vẹo. Phương hướng nhắc nhở cô, kêu cô phải băng qua một con hẻm.

Bên trong tối đen, trên đất cũng ướt sũng. Đi thêm mười mấy mét chính là một góc rẽ.

Từ đây đi qua, rẽ phải rồi lại rẽ trái, chính là một con đường khác.

Đường đi cũng không xa, Vân Li lấy hết dũng khí đi vào trong, vừa mới rẽ ngoặt, liền nghe thấy giọng nói cười đùa của một đám con trai ở ngay phía trước. Cô cùng lúc ngẩng đầu lên, ngửi thấy mùi rượu ngập tràn kéo đến.

Trong tầm mắt xuất hiện hai người con trai.

Một người nhuộm một cái đầu màu xanh biển nhạt, ở trên xương quai xanh còn xăm một chuỗi chữ cái tiếng anh không rõ là có nghĩa gì; Người còn lại mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra cánh tay cơ bắp.

Một con hẻm nhỏ vừa tối đen vừa vắng vẻ.

Trong tình cảnh này, Vân Li không khỏi lo sợ. Cũng không dám đối diện với bọn họ, trấn định bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước. Chưa đi được mấy bước đã bị cái đầu màu xanh chặn lại: "Này, chào em gái nhỏ."

Vân Li cảnh giác lùi về phía sau.

Cái người to con đứng ở một bên trêu chọc nói: "Đại Phong, cậu giở trò lưu manh đó à."

"Mình nào có giở trò lưu manh đâu?" Cái đầu màu xanh say khướt, lớn tiếng nói, "Mình, mình chỉ chào hỏi một cái thôi!"

Vân Li muốn lách qua bọn họ, nhưng con hẻm lại rất chật hẹp, bị hai người bọn họ chặn hết đường đi. Sợ mình tỏ ra sự nhát gan sẽ khiến cho đối phương càng quá đáng hơn, cô nhẹ giọng nói: "Anh có thể nhường đường một chút không? Tôi muốn đi qua bên đó."

Cái đầu màu xanh trơ mặt ra nhìn cô: "Được chứ, tôi để cô đi qua, một chút nữa cô đi ăn đêm cùng với tôi nhé."

"......"

"Có được hay không, em gái nhỏ."

"... Được." Sợ sẽ chọc giận cậu ta, Vân Li không dám từ chối, chỉ có thể lấy đại một lí do để kéo dài thời gian, "Anh để tôi qua đó trước có được không? Tôi còn phải đi mua đồ."

Cái đầu màu xanh nhún nhún vai, nghiêng người chừa ra một chỗ.

Mấy quán ăn ở bên con hẻm đều đã đóng cửa cả rồi, bên trái rất vắng vẻ, giống như bước vào một chỗ không người. Ở một bên, cách mấy mét ở phía bên ngoài dưới đèn đường tối mờ, có một người con trai đứng ở bên đó, cúi đầu hút thuốc.

Anh ta quay lưng với ánh sáng, vẻ mặt tái nhợt không chút máu, nhìn có vẻ âm trầm lại kỳ quái.

Giống như con quỷ cô độc nhờ vào quỷ môn, bước vào thế giới nhân gian giữa đêm khuya lạnh lẽo.

Trái tim của Vân Li nhảy dựng, cơ hồ lập tức có thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.

Là Phó Thức Tắc.

Vốn dĩ cho rằng sẽ không gặp lại nữa.

Vào lúc này, hình như anh ta cũng đã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía này.

Không biết hai người phía sau sẽ làm ra những chuyện gì nữa, Vân Li không muốn tùy tiện lên tiếng chọc giận bọn họ. Cô mím mím môi, trong mắt mang theo chút ý tứ cầu cứu.

Ánh mắt hai người chạm phải không quá một giây.

Phó Thức Tắc dời tầm mắt, giống như là không nhìn thấy, nhả ra một làn khói.

Vân Li cứng người tại chỗ.

Trong lúc nhất thời không dám tin, hành động của anh ta mang hàm ý nói lên tất cả.

-- Anh ta vốn không có ý định sẽ giúp cô.

Cái đầu màu xanh ở phía sau bắt đầu hối thúc, không có kiên nhẫn mà rêu rao: "Để cô đi qua rồi, đi ăn đêm nào em gái, tại sao lại không động đậy? Muốn lật lọng sao --"

Giọng nói của Vân Li run rẩy, nhịn không được hét lên: "Phó, Phó Thức Tắc!"

Giọng nói hạ xuống, không khí dường như đọng lại.

Ngay đến khí thế của cái đầu màu xanh hình như cũng yếu đi mấy phần, cũng theo đó mà im lặng.

Sau khi sự trầm mặc tựa như dài đằng đẵng lại như ngắn ngủi qua đi, Phó Thức Tắc nghiêng đầu, lười biếng vẫy vẫy tay. Vân Li dấy lên hy vọng, cho rằng là đang dùng tay ra hiệu về phía cô, đang tính đi qua đó.

Nào biết giây tiếp theo, cái đầu màu xanh ở bên cạnh đi qua đó, buồn bực nói: "Anh, anh quen cô ta sao?"

"......"

Trong đầu Vân Li trống rỗng.

Giấc mơ mấy hôm trước đã mơ hồ đi không ít, vào thời khắc này lại trở nên rõ ràng vô cùng.

Cậu con trai lúc ở sân bay cười chế nhạo, tiếng hét ở bên tai của cô lại vang vọng lần nữa: "Ngốc rồi đúng không! Không ngờ đến chứ gì! Tôi là người đứng đầu trong tổ chức của chúng tôi!"

Phó Thức Tắc không tỏ vẻ gì: "Cậu làm gì vậy."

Biểu cảm của cái đầu màu xanh tỏ vẻ đương nhiên: "Em kêu cô ấy đi ăn đêm cùng em, không làm gì cả mà."

"Đi ăn đêm cùng cậu......" Anh ta không chút để ý lặp lại lần nữa, sau đó nhìn về phía Vân Li, "Cô có đồng ý đi không."

Trời cao đất rộng, ngọn gió khô khan mềm mại, thổi qua hồi lâu vẫn còn lưu lại hơi nóng.

Khoảnh khắc này.

Vân Li cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, lắc lắc đầu.

Phó Thức Tắc khẽ ừ một tiếng, chuyển lời giúp cô: "Cô ấy không muốn đi."

Cái đầu màu xanh tựa như vẫn chưa tỉnh rượu, nghe vậy muốn nói lí lẽ. Vẫn còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Phó Thức Tắc đẩy lấy bả vai. Cậu ta lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã ngã xuống, quay đầu lại.

"Cậu dọa sợ người ta rồi," Phó Thức Tắc nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Qua đó xin lỗi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro