chương 10-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10. Phong ba áo len

Ba ngày liên tiếp, S thị sáng sớm đều là sương mù bao phủ. Gió lạnh vừa thổi, lá cây phiêu diêu rơi rụng, trên đường nhỏ trong tiểu khu một mảnh vàng óng. TV đưa tin tức, ra đường cần mặc nhiều quần áo, hiện tại đang là mùa tỷ lệ phát sinh cảm mạo cao. Tiêu Trần tranh thủ lúc rảnh rỗi, vì người nhà Kỉ Tích làm vài cái áo len, nhờ Kỉ Thi mang về đại trạch phân phát.

Cuối tuần nếm qua cơm tối, Kỉ Tích Tiêu Trần sớm rửa mặt, ở trên giường nói chuyện phiến xem TV.

"Gần đây không có gì hay để xem." Tiêu Trần không ngừng ấn điều khiển từ xa, màn hình nhấp nháy nhấp nháy biến ảo. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc. "Ai! Kỉ Tích, kia không phải Nhị ca của em sao?" Tiêu Trần vỗ vỗ Kỉ Tích, tò mò hỏi.

"Đêm nay, chúng ta may mắn mời được đạo diễn nổi tiếng, đồng thời cũng là người mẫu quốc tế Hưu Minh tiên sinh, đến chương trình Phỏng vấn người nổi tiếng của chúng ta" MC trong TV lập tức giải thích nghi hoặc choTiêu Trần.

Kỉ Tích bổ sung: "Hưu Minh là nghệ danh của Nhị ca. Trong mấy anh em tụi em, anh ấy giống mẹ nhất, thích làm náo động."

Tiêu Trần nhìn Kỉ Hưởng Vân trong màn hình, cười tủm tỉm nói: "Kỉ Tích, em xem, Kỉ Hưởng Vân mặc áo len anh đan. Rất đẹp a!"

Áo len của Kỉ Hưởng Vân là áo chui đầu, Tiêu Trần dùng sợi len thô màu cafe đan ở dưới, lại đan sợi len mỏng màu trắng sữa ở trên tạo thành thiết kế tinh tế tỉ mỉ. Áo len này, trong hào phóng không mất tao nhã, trong yên tĩnh lộ ra phóng khoán, cùng khí chất Kỉ Hưởng Vân phối hợp vừa đúng. Tiêu Trần không khỏi vì mắt thẩm mĩ của mình trầm trồ khen ngợi.

Kỉ Tích nhìn nửa ngày, buồn thanh nói: "Cho ảnh mặc rất đáng tiếc."

^_^ Kỉ Tích ghen tị. Tiêu Trần tới gần tiểu tình nhân, đem cổ khêu gợi hướng tới môi đối phương, tùy ý hắn khẽ cắn. "Kỉ Hưởng Vân là ai vậy nha? Là ca ca Kỉ Tích a. Cho nên, anh mới đan áo cho hắn. Kỉ Tích như thế nào hâm mộ ngược hắn?"

Hắn biết Trần Trần yêu ai yêu cả đường đi, nhưng nhìn Kỉ Hưởng Vân đắc ý thế kia, trong lòng liền lên men. Kỉ Tích kéo Tiêu Trần qua, đem anh đặt trong lòng, dựa vào mình xem TV.

Tiêu Trần cảm giác được chồng ủy khuất không nói gì, anh vuốt ve bàn tay Kỉ Tích đặt bên hông chính mình, yên lặng trấn an. Trộm cười, Kỉ Tích giống như một con chó lớn rầu rĩ không vui, dính bên người chủ nhân giả bộ cáu kỉnh.

"Hưu Minh tiên sinh đạo diễn phim điện ảnh hay truyền hình đều được nhiều khen ngợi. Tôi cũng rất mê phim của ngài. Xin hỏi, ngài gần đây có đề tài nào muốn nếm thử hay không?" Nữ MC xinh đẹp thân thiết hỏi.

Kỉ Hưởng Vân một bộ phong cách qúy công tử, hai tay đan lại đặt trên chân, hướng về camera tặng một nụ cười miễn phí nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi khá quan tâm phim kinh dị."

"Hưu Minh tiên sinh, vẫn thường tiếp xúc các thể loại văn nghệ, võ hiệp, chiến tranh hoặc là khoa học viễn tưởng. Loại hình kinh dị, hình như là lần đầu tiên đề cập đến?" Nam MC hoàn toàn bị vứt bỏ một bên, hợp thời nói vài câu.

Hỗn đản! Kỉ Tích trong lòng tức giận mắng.

Quả nhiên, Kỉ Hưởng Vân nhẹ cười nói: "Mọi việc đều có lần đần tiên, tôi ưa khiêu chiến. Bất quá, tôi nghĩ hẳn là không có gì phiêu lưu, dù sao fan sách Thanh Không rất nhiều."

O_O Kỉ Hưởng Vân này xem như bánh ít đưa qua, bánh quy đưa lại sao? Mình tặng hắn một kiện áo len, hắn muốn đem sách mình quay thành phim điện ảnh làm hồi đáp? Tiêu Trần xem màn hình, cảm thấy cánh tay bên hông nắm thật chặt.

"Thanh Không?" Nữ MC tò mò hỏi: "Tiểu thuyết gia mới nổi à? Tôi cũng chưa nghe nói qua."

"Cô không biết cũng không sao, đó là thể loại người trẻ tuổi thích xem." Kỉ Hưởng Vân ba lạng đẩy ngàn cân nói.

Kỉ Hưởng Vân châm chọc, đã muốn rơi vào tình huống lô hỏa thuần thanh*. Nữ MC mới hai mươi mấy tuổi đầu, bị hắn nói thành nhân vật đại thẩm. Khó trách khuôn mặt nữ MC xẹt qua bảy tám loại nhan sắc, ngực kịch liệt phập phòng, tay nắm chặt cười ngượng. Phỏng vấn người nổi tiếng là tiết mục trực tiếp, đài truyền hình cũng chỉ có thể để mình cô tổn hại hình tượng.

(*Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục – nguồn)

Nam MC thấy hướng gió không đúng, lập tức ngăn đề tài nói: "Hưu Minh tiên sinh, làm người mẫu nổi tiếng toàn cầu, cách ăn mặc chính là tiêu điểm mọi người chú ý nhất. Phối trang của ngài hôm nay, vừa thời trang lại không mất thanh lịch, có lẽ sẽ lại làm dấy lên phong trào phục sức mùa thu mới. Đặc biệt là cái áo len này, không chỉ có màu sắc đẹp, đường kim cũng rất tinh tế. Xin hỏi, là của hãng thời trang nào?"

Kỉ Hưởng Vân tươi cười đầy mặt gật gật đầu với nam MC, trong lúc anh ta thụ sủng nhược kinh trả lời: "Áo len này là bằng hữu tự tay làm cho tôi."

Kỉ Hưởng Vân thoái thác như dự đoán, nữ MC tâm hoài bất quỹ (ý muốn gây rối) hỏi: "Hưu Minh tiên sinh nói bằng hữu, có phải hay không chỉ bạn gái?"

"Có thể đan ra áo len thích hợp với Hưu Minh tiên sinh như vậy, đối phương nhất định là một nữ nhân ôn nhu, phi thường dụng tâm." Sinh hoạt cá nhân của minh tinh điện ảnh, là đề tài báo chí thích nghiên cứu nhất. Nam MC nhịn không được cũng thêm một chân nói: "Hưu Minh tiên sinh nếu đem áo mặc ở trên người, có phải hay không đã muốn chính thức kết giao?"

Kỉ Hưởng Vân không nói tiếp, chính là thâm ý cười nói: "Tuy rằng không phải hàng hiệu, nhưng là kiện áo len tôi thích nhất."

Hắn nói như vậy là có ý tứ gì? Nam nữ MC nhìn nhau, lập tức nghĩ đến tin tức trực tiếp. Không khỏi tiếp tục hỏi.

"Hưu Minh tiên sinh ý tứ có phải hay không sắp có chuyện tốt?"

"Có thể hay không nói cho mọi người biết, cô gái may mắn này là ai a?"

Đối diện MC mãnh liệt truy vấn, Kỉ Hưởng Vân cười nhưng không nói.

Chết tiệt! Kỉ Tích hận không thể một quyền đánh bay cái cằm cao ngạo của Kỉ Hưởng Vân.

Tiêu Trần cảm nhận độ siết bên thắt lưng, gợn gợn khóe môi. Đưa tay cầm lên điều khiển từ xa, đổi kênh khác, xoay người dán vào ngực Kỉ Tích, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào con ngươi thâm trầm của Kỉ Tích. "Kỉ Tích, em sinh khí sao?"

-^- Kỉ Tích buông Tiêu Trần ra, xoay người nằm úp sấp trong chăn bông, đem mặt vùi vào trong gối đầu.

Tiêu Trần vuốt tóc Kỉ Tích, ôn nhu nói: "Kỉ Hưởng Vân muốn đem sách anh quay thành phim, Kỉ Tích nhất định không cam lòng đi? Nhưng là, vì để nâng cao danh tiếng của anh, em không thể không nuốt cục tức này xuống."

Kỉ Tích ném gối đầu, nhào vào lòng Tiêu Trần, cọ cọ bụng anh.

"Kỉ Tích, em nên biết, nếu anh muốn thành danh sớm có thể một bước lên trời. Đáng tiếc, anh khinh thường, bỏ qua đường tắt. Anh mỗi ngày chậm rãi sáng tác, bị từ chối vô số lần. Anh phiền não, thương tâm, nhưng lại trở thành từng kinh nghiệm từng bài học trong sáng tác của anh." Tiêu Trần hoài niệm, ánh mắt toát lên chua sót. "Ngay lúc nhà xuất bản rốt cuộc tuyển chọn một tập bản thảo của anh, anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá, đều là đại giới cho thành công. Tục ngữ nói rất hay, hoa mai từ giá rét nở ra, càng trải qua gian nan, đến khi hạnh phúc lại không gì sánh kịp."

Tiêu Trần vuốt khuôn mặt tuấn dật của Kỉ Tích nói: "Công danh lợi lộc, qua đi như mây khói. Anh có Kỉ Tích, em nghĩ rằng anh và em còn có thể để ý đến chuyện khác sao? Kỉ Tích, chúng ta không có đứa nhỏ. Tiền gởi ngân hàng cũng đủ cho chúng ta sống mấy thế kỷ. Anh thẩm nghĩ mỗi ngày cứ như vậy bình phàm qua đi."

Trần Trần, quả thật là hiểu biết hắn nhất. Dựa vào thực lực chính mình, sớm có thể đem Trần Trần lên đầu bảng xếp hạng tác giả bán chạy nhất. Nhưng hắn sợ tổn thương lòng tự trọng Trần Trần, chỉ có thể yên lặng ủng hộ vợ sáng tác. Yêu cần trả giá, bất luận song phương trả bao nhiêu, Kỉ Tích chỉ biết, hắn trả ít hơn Trần Trần, lại không thể sống một mình.

Không biết khi nào, là ai hôn ai trước. Hai người bỏ đi quần áo, vuốt ve thân hình lửa nóng lẫn nhau, phát tiết dục vọng tối nguyên thủy.

Xẹt một tiếng TV tắt, bên trong một mảnh tối đen, thoang thoảng lộ ra tiếng đôi tình nhân khêu gợi rên rỉ.

Cách ngày.

Khương Như mặt vào bộ đồ mới, kéo chồng, ôm cháu, đi gặp nhóm bạn thân khoe khoang.

"Tiểu Như, hai tháng không gặp, giống như trẻ ra mười tuổi!" Đổng phu nhân kinh doanh hệ thống siêu thị, túm chồng nhà mình, hướng Khương Như hô.

Lấy mỹ phẩm lập nghiệp phát triển rộng rãi, Vương phu nhân nhìn Khương Như từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Ai yo! Quần áo này bà mua ở đâu vậy? Rất hợp tuổi chúng ta."

Tiêu phu nhân sờ sờ lên lớp len, khen không dứt miệng. "Len này tốt, vừa nhuyễn vừa ấm áp, màu sắc kết hợp rất đẹp. Bà xem, một vòng lớn hoa văn màu lúa mạch vây ở dưới, ngực phải đan hai con bướm lớn màu tím sậm. Tươi mới sảng khoái, không cần màu sắc loạn thất bát tao, riêng cách đan phức tạp này, không cùng góc độ nhìn còn có màu sắc không đồng dạng như vậy."

Đổng phu nhân vội vàng hỏi: "Tiểu Như, làm sao mua? Bạn thân với nhau, cũng không nói một tiếng."

Khương Như được khen phát nghiện, quét mắt qua đối phương, nâng cằm nói: "Con dâu tôi làm đó."

"Nhạc Nùng hả? Không nghĩ tới nó có tay nghề tốt như vậy!"

"Không phải mẹ, là Tiêu ca ca làm!" Duyên Duyên bĩu môi kháng nghị.

"Ai!" Tiêu phu nhân ôm lấy Duyên Duyên bên chân, cười nói: "Duyên Duyên ăn mặc thật đẹp a! Áo len hình hoạt họa này là mẹ mua cho à?"

Duyên Duyên nhíu mày nói: "Quần áo nhà con mặc đều là Tiêu ca ca đan."

"Tiểu ca ca?" Đổng phu nhân nghi hoặc nói.

Khương Như lôi kéo chồng ngồi trên sofa, giải thích nói: "Tiêu ca ca Duyên Duyên nói, chính là Tiêu Trần. Tôi có đề cập qua. Nam thê của Kỉ Tích."

"Cái gì? Áo len này tất cả đều là y may?" Vương phu nhân nhìn chằm chằm Kỉ Vinh đã lâu nói: "Cái áo xám Kỉ Vinh mặc, cùng bà là một bộ đi? Của bà hoa văn lớn, của chồng bà hoa văn nhỏ, từ thấp bên trái phía sau đến ngực đan thành một đóa hắc mẫu đơn, chẳng những cao quý còn lịch sự tao nhã. Bướm đậu mẫu đơn, là một bộ áo tình nhân a!"

"Kỉ Vinh a, anh mặc trông trẻ hẳn. Giống như không phải đồng lứa với chúng ta!" Chồng Đổng phu nhân trêu ghẹo.

Khương Như đắc ý nói: "Tôi còn hai bộ đẹp hơn nhiều đó! Tiêu Trần còn đan khăn quàng cổ, găng tay, mũ, đều là một bộ. Hôm nay không lạnh, tôi không có mang. Lần sau tới nhà tôi, hảo hảo cho bà nhìn xem."

"Hôm qua, tôi thấy Hưởng Vân trên Phỏng vấn người nổi tiếng! Nó nói bạn gái đan áo cho." Vương phu nhân cười nói.

"Lời nói trên TV, có thể tin sao? Tiểu tử kia làm gì có phúc khí này!" Kỉ Vinh cười mắng.

"Tiểu Như, Tiêu Trần lấy lòng các người như vậy, bà nói có phải hay không....."

Khương Như vung tay nhỏ lên nói: "Y không cần lấy lòng tụi tôi, Kỉ Tích cái gì cũng sẽ đem cho y. Nghe Kỉ Tích nói, người nhà Tiêu Trần tạ thế sớm, y muốn hiếu thuận cũng chưa kịp. Hiện tại có chúng tôi, đứa nhỏ thật tốt!"

"Tiểu Như, số cậu thật tốt! Con dâu nam tri kỉ như vậy." Vương thị thở dài nói: "Con dâu nhà tôi, đừng nói đan len, chính là nấu nước cũng không làm. Cho tới bây giờ còn chưa nghĩ mua vật gì hiếu kính, chỉ biết mở miệng đòi tiền."

"Đúng vậy! Ngày thường không quan tâm, đến ngày lễ tặng hai hộp điểm tâm, chúng tôi mọi chuyện đều phải nghe nó."

"Tiêu ca ca còn làm bánh trung thu nga!" Duyên Duyên vì ca ca hiếu tâm tuyên truyền tiếng tốt.

"Xem xem, người so với người, tức chết! Không nói nữa, không nói nữa!" Đổng phu nhân lắc lắc đầu, tới gần Khương Như a dua nói: "Tiểu Như a, có thể hay không nhờ con dâu bà cũng làm cho chúng tôi một bộ? Tôi trả tiền, tùy y ra giá."

Vương phu nhân phụ họa nói: "Đúng vậy, tôi cũng có ý tứ này. Tiền giữ lại có ích lợi gì a? Lưu cho con cháu, còn không bằng chính mình xài."

"Này..... chỉ sợ không được đi?" Khương Như không biết mình khoe ra, còn nháo ra di chứng. Ngẩn ngơ, không chủ ý tham khảo Kỉ Vinh.

Kỉ Vinh không nhìn đến, một bộ thái độ không đếm xỉa đến.

Tiêu phu nhân không mất thời cơ khuyên nhủ: "Tiểu Như, bà nói với y, mười vạn tôi cũng trả! Tới cái tuổi này rồi, không thừa dịp hiện tại hưởng thụ, đều đã xuống mồ."

Khương Như nhìn quanh bốn phía, chống lại vài tầm mắt tha thiết, chỉ có thể khẽ cắn môi, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại nhà Tiêu Trần.

"Alô?"

Khương Như vừa nghe, là thanh âm Kỉ Tích, thầm nghĩ không ổn. "Kỉ Tích, là mẹ."

"Nga, mẹ à. Có chuyện gì?"

Khương Như hít vào một hơi, bình tĩnh trình bày: "Kỉ Tích, mẹ có mấy bằng hữu thực thích áo len Tiêu Trần đan. Có thể hay không nhờ y lại đan hai cái?"

.....

Chờ đợi, không có hồi âm. Khương Như củng cố lá gan, tiếp tục nói: "Kỉ Tích, không phải kêu Tiêu Trần đan không công. Các dì nói một cái mười vạn cũng được, con xem được không?"

"Mẹ nói xem?" Ba —–! Kỉ Tích mạnh dập điện thoại.

Khương Như ôm tai suýt nữa bị chấn điếc, tức giận nói: "Xem, tôi nói không được mà?"

......

Một tuần sau ——

"Đám paparazi đó thật sự là dai như đĩa! Em làm sao xuất môn a?" Kỉ Hưởng Vân ôm đầu càu nhàu.

Kỉ Thi cười trêu nói: "Ai bảo em trong lúc phỏng vấn nói như vậy? Xứng đáng!"

"Trời ơi! Phải bao lâu mới buông tha tôi a? Nhà máy, hiệu buôn, thợ đan áo len, người mẫu thời trang, một đám gọi điện thoại hỏi em lai lịch áo len. Lại còn có người, lấy dao uy hiếp không cho em kết hôn." Kỉ Hưởng Vân gục ra bàn gỗ lim nói: "Càng đáng sợ chính là, tiệm may nhỏ may đồ cho em. Em lại chưa nói thích áo len, vì cái gì mấy cô mới gặp vài lần đều gửi áo len cho em a?"

Kỉ Thi chọn mi nói: "Muốn hay không phái cho em hai bảo tiêu che chắn?"

>_<///

Khương Như liếc trắng mắt Kỉ Hưởng Vân nói: "Con coi như còn tốt đó! Mẹ thật sự là trong ngoài không phải người, Đổng phu nhân bọn họ sảo đòi áo len, Kỉ Tích phòng mẹ giống như phòng cướp."

Kỉ Vinh uống ngụm trà, chen vào nói nói: "Ai kêu em thích khoe ra! Hiện giờ, cảm thấy tốt không?"

>0<///

Kỉ Thi, Kỉ Vinh trộm sờ áo len trên người cười nói, loại chuyện tốt này nên vụng trôm vui trong lòng. Nếu không, còn không chọc người người đỏ mắt, gà bay chó sủa!

Nhà Tiêu Trần, phòng khách.

"Kỉ Tích, không cần đem hành tunh Nhị ca em cho phóng viên. Cũng thả cho mẹ em một con ngựa, đừng gọi người tẩy não bằng hữu mẹ nói áo len anh đan có bao nhiêu tốt đẹp."

Kỉ Tích đẩy laptop, ôm cổ Tiêu Trần trên sofa, gian trá cười nói: "Nếu Trần Trần khuyên em, như vậy tạm tha bọn họ."

―_―/// Một cái áo len nho nhỏ, đều có thể làm nên phong ba như vậy, nhân sinh thật sự là nơi nơi tràn ngập tình cảnh mãnh liệt a!

11. Cảm mạo rồi

Kỉ Tích sáng sớm rời giường, cảm thấy cái mũi nghẹt ngẹt, có chút khó chịu. Trong radio mỗi ngày nói phải cẩn thận cảm mạo, chắc là hắn nhiễm bệnh rồi. Nhưng hắn không muốn Tiêu Trần lo lắng, và mấy miếng cơm, liền đi D đại.

Khi đi học, Kỉ Tích buồn ngủ, cả người rét run. Khó khăn lết đến chỗ ăn cơm, bưng cơm, một chút thèm ăn cũng không có. Kỉ Tích dứt khoát trốn học, tránh trong phòng y tế ngủ trưa một chút. Ngủ đến khó chịu, thân mình lúc lạnh lúc nóng, lại còn gặp ác mộng. Kỉ Tích tứ chi mệt mỏi không mở nổi mắt, khiến cho hắn giống như tỉnh không tỉnh mơ không mơ, nằm mấy giờ.

Chạng vạng Kỉ Tích mơ màng tỉnh dậy, đã là lúc lên đèn. Hắn cũng bất chấp khó chịu, đứng lên liền chạy về nhà. Hắn nhớ rõ hôm nay thứ ba, tới phiên hắn nấu cơm, không nghĩ lại ngủ lâu như vậy.

Bước vào cửa, bên trong một mảnh yên tĩnh. Kỉ Tích gọi hai tiếng, xác định Tiêu Trần không ở, lập tức gọi vào di động đối phương. Biết Tiêu Trần ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm, cảm thấy an tâm một chút. Lập tức cởi quần áo, vào phòng tắm tắm rửa.

Khi Kỉ Tích tỉnh lại lần nữa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc chui vào xoang mũi trì độn. Hắn mở mắt đánh giá xung quanh, vách tường màu trắng, không gian mở rộng. Thầm nghĩ, này không phải phòng bệnh trong bệnh viên sao? Kỉ Tích mạnh nhấc nửa thân trên, tay mềm nhũn, lại ngã vào chăn bông. Hắn lặp lại vài lần như vậy, làm Tiêu Trần gục bên giường bừng tỉnh.

"Kỉ Tích, hiện tại cảm giác thế nào?" Tiêu Trần kéo tay phải Kỉ Tích đang truyền nước, nhẹ nhàng vuốt ve, nghiêng về phía trước nhỏ giọng hỏi.

Kỉ Tích xem dung nhan tiều tụy của Tiêu Trần, đáy lòng nhất thời nổi lên áy náy ngập trời. Hắn khàn giọng an ủi: "Trần Trần, em không sao. Anh đừng lo lắng a."

Tiêu Trần vén sợi tóc rối bên tai Kỉ Tích, thản nhiên dừng ở con ngươi chột dạ của người yêu. "Còn nói không có việc gì! Em có biết không, anh về nhà nhìn thấy em té xỉu ở trong bồn tắm, kêu cũng không tỉnh là cái loại cảm giác gì? Kỉ Tích, em hiểu được anh sợ nhiều thế nào không?"

Tiêu Trần lấy ra nhiệt kế, nhét vào trong miệng Kỉ Tích, bình ổn cảm xúc nói: "Anh giúp em mặc quần áo, dìu em xuống lầu, lái xe đến bệnh viện. Đăng ký, xếp hàng, xem bệnh, điền hồ sơ nhập viện.... lúc làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh đều là sợ hãi. Bác sĩ nói, em cảm mạo cấp tính, sốt cao bốn mươi mốt độ." Lòng bàn tay Tiêu Trần dán ở bên hai má nóng bỏng của Kỉ Tích nói nhỏ. "Kỉ Tích, anh khóc trong lòng, em biết không?"

"Trần Trần! Trần Trần, thực xin lỗi!" Kỉ Tích tâm hoảng ý loạn nắm chặt tay Tiêu Trần, vội vàng giải thích. "Trần Trần, em không muốn làm anh lo lắng. Cũng không muốn bị bệnh lợi hại như vậy." Hắn muốn săn sóc vợ, đáng tiếc không như mong muốn.

Tiêu Trần lấy ra nhiệt kế trong miệng Kỉ Tích, nhìn nhìn, ba mươi chín độ tám. Anh thở dài, từ túi nhựa trên tủ đầu giường lấy ra khăn lạnh, đắp lên trán Kỉ Tích.

"Trần Trần, thực xin lỗi. Đừng không để ý đến em." Kỉ Tích túm cổ tay áo Tiêu Trần, chua sót cầu xin.

Tầm mắt Tiêu Trần lạnh như băng, chống lại ánh mắt Kỉ Tích đáng thương hề hề. Nửa ngày, nhu nhu ánh mắt, lời nói thấm thía nói: "Kỉ Tích, anh thà rằng lo lắng, cũng không nguyện sợ hãi a!"

Kỉ Tích nghe được một trận tan nát cõi lòng, hận không thể tự tát mình hai bàn tay, nức nở cam đoan. "Về sau không thoải mái, em lập tức nói cho Trần Trần, thật sự, Trần Trần tin tưởng em."

"Ừ" Tiêu Trần cười khẽ đè lại Kỉ Tích đang kích động, gật đầu nói: "Anh tin. Đến, Kỉ Tích nằm xuống đi. Đã đói bụng chưa? Bác sĩ có nói, buổi tối còn phải uống thuốc một lần nữa, Kỉ Tích ăn trước gì đó, dưỡng dưỡng dạ dày."

Tiêu Trần cúi thắt lưng, nhấc chén giữ nhiệt tới, mở nắp, múc ra một muỗng đưa lên môi Kỉ Tích.

"Thơm quá a!" Kỉ Tích ăn muỗng cháo, kìm lòng không đậu nói.

Tiêu Trần lại cười nói: "Lấy nước luộc gà nấu cháo. Bên trong còn cho nấm rơm cùng cây hương thun Kỉ Tích thích ăn."

Đầu lưỡi Kỉ Tích tê tê, ăn không ra mùi vị gì. Nhưng Tiêu Trần vừa nói như vậy, nhất thời há miệng thiệt lớn, ăn nửa chén cháo. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, Trần Trần như thế nào ở trong trăm vội, bớt thời giờ vì mình nấu cháo. Lại lấy cái tâm tình gì, bưng chén giữ nhiệt, chờ bên cạnh chính mình đang mê mang.

Ăn cháo xong, Tiêu Trần uy Kỉ Tích uống thuốc, cùng hắn chờ truyền nước biển xong. Trước khi về nhà, thay Kỉ Tích lau mặt rửa chân, cũng đổ đi bình nước tiểu.

Tiêu Trần vừa mới đi, Kỉ Tích liền từ miệng bệnh nhân cùng phòng biết được, đã gần mười hai giờ đêm. Trong tâm hắn, một trận co rút đau đớn. Trên đường trở về, Trần Trần một mình có bao nhiêu lạnh lẽo tịch mịch a! Tối nay, Trần Trần một mình một người, nằm ở trên giường lớn, anh sẽ khóc sao?

Nửa giờ sau, Kỉ Tích không để ý quy định bệnh viện không được dùng điện thoại, lấy ra cái Motorola Tiêu Trần cố ý lưu lại. "Trần Trần, về đến nhà chưa?"

"Rồi. Kỉ Tích, anh đang ở trên giường. Đi ngủ sớm một chút, đừng lo cho anh." Tiêu Trần nhỏ giọng nói: "Anh yêu em, Kỉ Tích, mau chóng khỏe lên."

"Được. Trần Trần, cũng mau ngủ đi. Gặp sau, bảo bối của em." Kỉ Tích ôn nhu nói xong, tắt điện thoại, cười khẽ nhắm mắt lại.

Sáu giờ ngày hôm sau, Tiêu Trần mang theo túi nhựa bước vào phòng bệnh Kỉ Tích. Anh lấy cái ly với bàn chải đánh răng, giúp Kỉ Tích ngồi trên giường đánh răng, lại lấy thau rửa mặt cho hắn. Rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Trần lấy ra áo ngủ sạch sẽ, đưa Kỉ Tích thay. Tiếp theo đút cơm, đưa thuốc, đo nhiệt độ, thỉnh hộ sĩ truyền nước biển cho Kỉ Tích. Thu thập xong hết thảy, Tiêu Trần chín giờ rời khỏi bệnh viện.

"Cậu em, đó là anh cậu hả?" Bệnh nhân cách giường thuận miệng hỏi.

Kỉ Tích tự nhiên trả lời: "Vợ tôi." Đối với Trần Trần chăm sóc, Kỉ Tích lòng tràn đầy cảm động. Haizz, cưới vợ được như thế, còn cầu cái gì?

Giữa trưa mười một giờ rưỡi, Tiêu Trần đúng giờ đi vào phòng bệnh. Anh cầm một quả dưa hấu, tay kia mang theo hai cái chén giữ nhiệt.

Bệnh nhân trong phòng, đều tò mò nhìn phu phu Kỉ Tích.

"Kỉ Tích, đỡ hơn chưa?" Tiêu Trần sờ sờ trán Kỉ Tích.

Kỉ Tích cười gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều, Trần Trần yên tâm."

"Thân nhiệt cũng hạ chút." Tiêu Trần đem dưa hấu đặt ở đầu giường, kéo qua ghế dựa, ngồi bên người Kỉ Tích mở chén giữ nhiệt. "Đậu hủ trứng muối, ba loại rau xào, sườn hấp, còn có canh cá chuối em thích ăn."

Kỉ Tích sau lưng đệm cái gối đầu, thỏa mãn ăn đồ ăn Tiêu Trần đút đến miệng. "Ăn ngon quá! Trần Trần, đậu hũ thật mềm a!"

"Dùng đậu hoa trộn vào cho mềm đậu hủ, bỏ thêm trứng muối buổi sáng khi trở về mua. Em thích là được rồi." Tiêu Trần xé miếng sườn lớn, chọn miếng thịt thơm ngào ngạt, bỏ vào miệng Kỉ Tích.

"Thịt sườn thực ngon miệng a! Trần Trần, lại đúc một miếng."

"Được." Tiêu Trần đưa tay lau dầu mỡ bên miệng Kỉ Tích, đưa lên thịt sườn mỹ vị,

Kỉ Tích cùng Trần Trần nói nói cười cười ăn cơm xong, Tiêu Trần bảo hắn bưng canh cá, chậm rãi uống. Trong phòng bệnh, tràn ngập mùi thơm canh cá chuối.

"Tươi quá a!" Kỉ Tích nói.

Bệnh nhân một bên chịu không nổi, reo lên: "Cậu em, cậu đừng nói nữa. Đem con sâu tham ăn của tụi anh đều câu ra!"

Có bệnh nhân, lúc trước còn xem thường người đồng tính luyến ái, lần này vừa thấy, hận mình không phải Kỉ Tích. Ánh mắt bọn họ, không tự chủ được nhìn canh cá trong lòng Kỉ Tích, tâm dương khó nhịn.

Nam tử trung niên nằm giường bệnh số 2, nhẫn nhịn, không nhịn được nữa, đối vợ đến thăm bệnh năn nỉ. "Xuân Hoa a, đồ trong căn tin bệnh viện quá khó ăn. Em cân nhắc, nấu đồ cho anh đi?"

Nữ nhân nghe xong, lập tức làm vẻ mặt xem thường nói: "Anh đủ chưa. Em còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình! Có thời gian đâu hầu hạ anh?" Nói xong, xách túi da ra khỏi phòng bệnh, ngay cả cáo biệt đều quên.

Bệnh nhân giường 4 thấy chiến hữu đối diện thất bại, ngắm ngắm bạn gái bên giường nói: "Tiểu Lị, anh còn chưa hưởng qua cơm em làm đó. Ngày mai, có thể nấu một chút cho anh không?"

Nữ nhân kéo kéo váy, môi đỏ mọng nói: "Em không biết nấu. Anh muốn ăn cái gì, đưa em tiền, em thay anh mua."

>_<//// Toàn quân bị diệt, nhóm nam nhân nội tâm câm nín bi thương.

Kỉ Tích uống thuốc xong, Tiêu Trần nhìn xuống đồng hổ đeo tay, lấy dưa hấu ra, bổ làm hai. Một bên cho Kỉ Tích, nửa khác chia làm sáu khối. Một khối cho mình ăn, phần còn lại, phân cho bệnh nhân trong phòng. Trong tiếng cảm tạ của người khác, Tiêu Trần cười nhờ mọi người chiếu cố Kỉ Tích nhiều.

"Cậu em, vợ cậu đâu?" Thanh niên giường 5 kế bên hỏi.

Kỉ Tích lật tạp chí trả lời: "Trần Trần về nhà ngủ bù rồi."

Nam nhân đối diện xoay người nghi vấn: "Cậu ta sao không ở cùng cậu nhiều một chút?"

"Trần Trần từ bệnh viện về nhà, tới tới về về ba lượt, còn phải nấu cơm. Anh ấy nghỉ ngơi không nhiều lắm, nếu bị bệnh, ai tới chiếu cố tôi?" Kỉ Tích hỏi lại.

Nhóm bệnh nhân đều phụ họa, lúc này nói Tiêu Trần không ít lời hay, trong lòng đủ hâm mộ.

Chạng vạng trời chuyển bất ngờ, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa to. Kỉ Tích nhắn từng cái từng cái tin nhắn, nhóm bệnh nhân nói Tiêu Trần sẽ không đến. Ai ngờ, lúc người trực ban phát cơm chiều, Tiêu Trần nhưng lại mặc áo mưa, ôm ba lô bước vào cửa phòng.

Tiêu Trần cởi áo mưa ướt đẫm, nước mưa từ hai má Tiêu Trần rơi xuống. Anh đi đến trước mặt Kỉ Tích không nói được một lời, từ ba lô lấy ra từng món ngon. "Như thế nào? Sinh khí?"

"Trần Trần." Kỉ Tích nắm bàn tay lạnh như băng của Tiêu Trần, đau lòng nói: "Em không phải bảo anh đừng tới sao?"

Tiêu Trần nắm lại tay Kỉ Tích, cười nói: "Anh lái xe tới, chỉ có từ gara đến đây mới mặc áo mưa."

Kỉ Tích thật sâu nhìn Tiêu Trần nói: "Trần Trần, anh quá mệt mỏi."

Tiêu Trần lắc đầu, lấy ánh mắt đồng dạng nhìn Kỉ Tích, trậm giọng nói: "Kỉ Tích, em biết không? Anh phải chiếu cố em tốt nhất. Nếu, hôm nay người bệnh là anh, em sẽ quan tâm thời tiết gì sao?"

Kỉ Tích nhắm mắt lại, một phen kéo qua tiên trần, gắt gao ôm anh một lát, hôn lên vành tai Trần Trần. Sau đó, trong tiếng cười vang của nhóm bệnh nhân, buông Tiêu Trần ra, lẳng lặng hưởng thụ mỹ thực mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiêu Trần.

Sau khi ăn xong, Tiêu Trần vẫn chuẩn bị canh xương hầm ăn khuya, hoa quả, cùng một bát lớn canh đậu đỏ. Cũng tha thiết dặn dò Kỉ Tích, uống nhiều nước, đói bụng thì ăn điểm tâm trong chén giữ ấm.

Mười một giờ khuya, Kỉ Tích nhìn theo Tiêu Trần tiến vào trong mưa. Hắn cảm nhận được tâm chính mình, giống như cũng theo Trần Trần rời đi. Kỉ Tích không nghe ca khúc được yêu thích, nhưng giờ phút này lại nhớ tới một bản nhạc bằng hữu từng hát ——

Tình đậm sâu, mưa lất phất

Bao nhiêu thâm tình trong lòng ta,

Từ nay khó quên giờ này khắc này,

Mặc dù qua xuân hạ thu đông.

Tình đậm sâu, mưa lất phất,

Cả thế giới không ở trong mắt,

Chỉ có tình ý với Trần Trần,

Mong đến mong đi chỉ hy vọng dắt tay đến thiên nhai vĩnh cửu.

Đến tận lúc này, nhóm bệnh nhân đối Kỉ Tích chỉ có một câu thán phục. "Cưới được vợ như vậy cả đời đáng giá!"

Dưới sự chiếu cố cẩn thận của Tiêu Trần, Kỉ Tích rất nhanh bình phục như cũ, ba ngày sau rời phòng xuất viện. Nhưng mà, Tiêu Trần mấy ngày nay từng chút từng chút, làm cho người chung phòng bệnh ảnh hưởng sâu sắc. Trong năm bệnh nhân, đã kết hôn sẽ lấy Tiêu Trần làm mục tiêu, mỗi thời mỗi khắc nhắc nhở từng chút, tiến hành cải tạo. Người may mắn chưa có bạn gái, đem Tiêu Trần thành tiêu chuẩn kết hôn, cũng không giới hạn nam nữ, đại giang nam bắc chiêu mộ tìm kiếm. Đương nhiên, đây đều là nói sau.

12. Thu hoạch ngoài ý muốn

Kỉ Tích lành bệnh xuất viện, Tiêu Trần cân nhắc muốn bồi bổ cho hắn. Hôm nay chín giờ sáng, bên phòng an ninh gọi điện báo, nói có bưu kiện lớn mau xuống nhận. Tiêu Trần chạy tới vừa thấy, nhất thời há hốc miệng. Thùng gỗ chuyển phát nhanh tốp năm tốp ba dày đặc, chồng chất cùng một chỗ, quả thực tựa như tòa núi nhỏ.

Tiêu Trần ký tên xong, kéo xuống phong thư trên bốn năm tầng thùng nhựa trong suốt, vui vẻ nhìn. Nguyên lai, là bốn tên Đồng Hâm Đồng Đức gửi tới. Không ngờ mấy người rời khỏi nhà khách, lại vẫn nhớ kỹ lúc trước Kỉ Tích vì phòng ngừa Viên Viện chó cùng rứt giậu, dự bị để lại địa chỉ nhà. Không biết, có phải hay không bởi vì ngại ngùng, bốn người cư nhiên không gọi điện thoại thông tri.

Tiêu Trần không có phương thức liên lạc đám người Đồng Hâm, tự nhiên không có cách nào nói lời cảm tạ. Anh nhanh chóng nhắn tin cho Kỉ Tích, bảo hắn mau chóng về nhà, đem Hợi Nhẫm Tĩnh cũng kéo tới. Chính mình ngồi ở phòng an ninh chờ, hơn một ngàn cân (1 cân TQ chỉ bằng 0.5 kg thôi) đồ, một người sao đối phó được?

Kỉ Tích vừa xem, Trần Trần triệu tập khẩn cấp. Lộ trình ba mươi phút, hắn rút ngắn trong mười lăm phút đuổi tới, phía sau còn kéo một cái đuôi thở hổn hển.

Không đợi Kỉ Tích hỏi nguyên do, Tiêu Trần cầm thư trong tay nhét vào tay hắn.

Hai mắt Kỉ Tích đảo qua nội dung trong giấy, phất tay gọi bảo vệ trong phòng an ninh, đem một đống lớn thùng gỗ đến khu mười hai phòng 302. Trần Trần không biết, bảo an xã khu sớm bị hắn đổi thành bảo tiêu Kỉ thị, nhân công nhà mình có thể dùng không công.

Bảo vệ không chỉ hỗ trợ mang đồ vật, còn vì bọn họ dỡ bỏ thùng mới rời đi. Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn chằm chằm trong phòng khách phòng bếp đầy áp thức ăn mà ngây người.

"Sáu trăm cân gạo, một trăm cân gạo nếp. Rau cải trắng, dưa chuột ri, mướp, đậu cove, khoai tây, cà chua, bắp cải, rau chân vịt, tổng cộng là ba thùng lớn. Đêm qua mới gửi tới, xem, bên trên còn mang theo sương." Tiêu Trần sửa sang lại đồ chuyển phát nhanh tán loạn, một bên cùng nội dung trong thư đối chiếu.

Kỉ Tích tách thịt bò đông lạnh, cười nói: "Loại thời tiết này, may mắn là có tủ lạnh. Nếu không, hôm nay sẽ không tươi nữa."

"Ừa." Tiêu Trần đáp lời, tiếp tục tính. "Nửa con bò, mười cân dạ dày bò, hai mươi cân gân bò, bốn cái chân bò, ba trăm năm mươi cân thịt bò, bảy mươi cân xương bò. Còn có một đôi sừng."

OoO~ "Trời ạ! Nhiều như vậy? Xem các cậu là heo a?" Hợi Nhẫm Tĩnh hét lên.

Hai người Tiêu Kỉ dò xét nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh ghen ghét, mặc kệ hắn, đều tự bắt tay vào làm việc. "Ba bộ lòng heo, năm cân mũi, lỗ tai heo, hai trăm cân thịt heo, một trăm đuôi heo, cộng thêm ba mươi cân xương heo."

"Bốn trăm cân thịt dê, hai mươi cân lòng dê, năm mươi cân xương dê, tám cái chân." Kỉ Tích xử lý tốt thịt bò, tiếp theo chia thịt dê.

◎0◎~~ Hợi Nhẫm Tĩnh giúp Tiêu Trần thu thập, nghe hai người báo cáo, ngẩn ngơ nói: "Này phải ăn đến ngày tháng năm nào a?"

Kỉ Tích cười bổ sung nói: "Còn có ba mươi con gà đất, hai mươi con gà giò, mười lăm con vịt, tám con ngỗng, không nhiều không ít năm mươi cân gan. Xem này, thùng nhỏ này dùng rơm ngăn cách, thả hai mươi quả trứng ngỗng."

>o</// "Còn có gì không? Nói hết một lần luôn đi." Hợi Nhẫm Tĩnh nuốt nước miếng, đầy mắt đều là ghen tị.

Tiêu Trần nhấc lên nắp thùng có lỗ thông khí bên chân, chỉ chỉ một đống vật sống chạy loạn. "Không có, chỉ còn một trăm con cua đại áp."

"Này còn kêu không có?" Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn chằm chằm trong thùng, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chất vấn: "Các cậu biết hiện tại con cua bao nhiêu tiền một cân không? Còn lớn như vậy, mỗi con ít nhất không dưới bốn lạng? Anh thấy, chỉ riêng đám cua này, sẽ không dưới năm ngàn. Càng miễn bàn, toàn bộ chỗ này, còn có phí chuyên chở."

Kỉ Tích đem đồ ăn Tiêu Trần lựa ra đồng dạng cho vào tủ lạnh, liếc mắt đến Hợi Nhẫm Tĩnh hận không thể lấy một phần, giọng mỉa mai nói: "Anh không cần thay bọn họ lo lắng. Đồng Hâm Đồng Đức, từ tổ tiên đã lập nông trại, tuy rằng không có quyền, tiền vẫn là rất nhiều. Mấy con gà vịt dê bò heo này, không lấy được chút máu của bọn họ."

"Vệ Thanh cũng thật có tâm, chính mình ra công, tại quê nhà mua thực vật mua gạo, vận chuyển tới cho chúng ta. Nói biết anh thích ăn đồ nông gia." Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Đồ ở nông thôn, ăn vô cùng có hương vị a! Kỉ Tích, qua vài ngày, hảo hảo cám ơn bọn họ."

Hợi Nhẫm Tĩnh đem từng thùng rỗng ra khỏi nhà, truy vấn: "Cua đại áp kia ai tặng?"

"Trong thư nói, là Đổng Duy đặc biệt đến hồ Dương Trừng mua. Sau khi về nhà, lập tức đem đồ cả ba người kia cùng gửi đến nơi đóng gói. Nhà Đổng Duy mở công ty chuyển phát, nổi danh trong quốc nội." Tiêu Trần lấy ra túi bảo vệ, đem cái loại xương cốt bỏ vào các túi, nhồi vào bốn ngăn tủ lạnh.

Ai—–! Hợi Nhẫm Tĩnh thở dài nghĩ, đồng dạng là cùng nhau gặp, đãi ngộ sao lại kém xa như vậy? Tủ lạnh nhà hắn hiện giờ còn trống không đó.

Nhà Tiêu Trần có hai cái tủ lạnh, phòng bếp một cái, phòng khách một cái. Mấy ngày truóc, Kỉ Tích bị bệnh, Tiêu Trần không có tâm tình bổ sung thức ăn. Hiện tại trong tủ lạnh trống lốc, trùng hợp có thể đem đồ tươi mới nhét đầy.

Chờ tủ lạnh không còn một khe hở, Tiêu Trần cầm lấy hai con gà, một con vịt, bắt đầu muối thịt. Đem muối sát toàn thân gà vịt xong, treo trên ban công phòng bếp phơi gió.

Cuối cùng, Kỉ Tích lấy ra mười lăm con cua đại áp đặt trong tủ lạnh. Còn lại phân làm hai, non nửa cho Hợi Nhẫm Tĩnh, còn lại gửi về đại trạch nhà Kỉ Tích.

Hợi Nhẫm Tĩnh vui cong khéo mắt, thịt mỗi loại ba mươi cân, gà vịt mỗi loại ba con, hai bịch rau dưa, cộng thêm một trăm cân gạo, mười con cua đại áp. Lấy được nhiều đồ như vậy, Hợi Nhẫm Tĩnh lập tức vui như điên, giống như tiểu ong mật chịu khó.

Tiêu Trần ba người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ các thứ xuống lầu, bỏ lên xe việt dã của Kỉ Tích. Cũng nói bảo vệ xã khu, đem thùng, khối băng trước cửa nhà mình nhanh chóng xử lý.

Trước khi tới đại trạch, vòng qua nhà Hợi Nhẫm Tĩnh. Lúc Kỉ Tích mang theo túi nilon tiến vào phòng khách Hợi gia, Đinh Quế Lan đang ngồi sofa xem TV.

"Ai yo! Kỉ Tích, đây là cái gì?" Đinh Quế Lan đứng dậy tiếp nhận gói to trong tay Kỉ Tích hỏi.

Hợi Nhẫm Tĩnh vừa vặn vào cửa, ưỡn ngực nói: "Kỉ Tích bọn họ cho."

Đinh Quế Lan mở ra vừa nhìn, mặt mày hớn hở nói: "Nhiều đồ như vậy?"

"Gà vịt, dê, bò, heo tất cả ở bên trong. Xem cái này, gạo thôn quê, một trăm cân đó!" Hợi Nhẫm Tĩnh đưa túi nilon trong tay ra nói: "Còn có mười con cua đại áp hồ Dương Trừng!"

"Như thế nào không biết xấu hổ để các cậu tốn kém?" Đinh Quế Lan xoa xoa tay, bước nhanh tới tủ lạnh, lấy ra nước trái cây chiêu đãi.

"Không cần." Kỉ Tích cự tuyệt nói: "Trần Trần còn ở trong xe chờ em. Chị dâu, nếu không cùng đi nhà em ăn bữa cơm?"

Hợi Nhẫm Tĩnh mở tủ lạnh, đem đồ nhét lung tung, lôi kéo vợ xuất môn nói: "Đi thôi. Thời điểm nấu cơm, giúp giúp Tiêu Trần."

Bởi vì, Đinh Quế Lan gia nhập, không thể không đi đến nhà trẻ, đón đứa nhỏ năm tuổi của Hợi Nhẫm Tĩnh tan học. Trì hoãn một lúc như thế, đến khi tới đại trạch Kỉ gia, đã muốn giữa trưa 12h30.

Tiêu Trần sau khi xuống xe, đi thẳng vào phòng bếp nấu mì, để Kỉ Tích ở phòng khách giải thích cùng ba mẹ. Không đến hai mươi phút, Tiêu Trần bưng mì đi phòng khách. Vừa đến cửa, nghe được Kỉ Tích cùng Khương Như nói chuyện sinh bệnh, cước bộ dừng một chút.

"Kỉ Tích, nếu bị bệnh, sao không gọi điện thoại kêu bác sĩ?" Khương Như khó hiểu nói.

Kỉ Tích đáp: "Lúc ấy, con té xỉu trong bồn tắm. Trần Trần không biết nhà mình có bác sĩ gia đình, vội vội vàng vàng đem con đến bệnh viện, chịu không ít khổ."

"Con nói là sáu người một gian phòng bệnh, ở có quen không?" Khương Như đau lòng, mặt nhăn mày nhíu nói.

Kỉ Tích ôn nhu cười nói: "Trần Trần chiếu cố con rất tốt. Mấy người giường khác, chảy nước miếng hâm mộ con! Trần Trần một ngày ba lượt dù có mưa cũng đưa cơm cho con, dành tâm tư vì con nấu đồ ăn ngon. Thực vất vả cho anh ấy."

"Lại nói, thật đúng là khổ Tiêu Trần." Khương Như vui mừng cảm thán, nghĩ nghĩ lại không hiểu nói: "Nếu, con thấy Tiêu Trần cực như vậy. Vì cái gì không nói cho y, nhà chúng ta có bác sĩ gia đình?"

Kỉ Vinh ngồi bên người Khương Như, vỗ vỗ tai vợ nói: "Ai, em vẫn không hiểu nam nhân Kỉ gia a! Nếu Kỉ Tích nói cho Tiêu Trần, y sẽ nghĩ thế nào? Nguyên lai có bác sĩ riêng, chỉ cần gọi đến nhà là xong, như vậy vất vả đều uổng phí?"

"Này......" Khương Như thoáng chốc á khẩu không trả lời được.

Tiêu Trần nghe đối thoại trong phòng khách, trong lòng ngọt ngào. Anh bảo nữ giúp việc đi theo sau mình vào cửa, một bên cười nói: "Đến, con làm mì lòng dê, mọi người đã đói bụng mau tới ăn."

Khương Như đuổi Kỉ Vinh sang một bên, lôi kéo Tiêu Trần ngồi xuống, hòa ái dễ gần cười nói: "Nghe Kỉ Tích nói mấy ngày trước nó bị bệnh, vất vả cho con rồi! Về sau, còn có chuyện như vậy, con nói chúng ta một tiếng, mẹ cùng con thay phiên chăm sóc. Ngàn vạn lần đừng mệt chính mình, a?"

"Cám ơn mẹ."

"Ai!" Khương Như ôm cổ Tiêu Trần, vui vẻ lau nước mắt bên khóe mi, hảo hài tử hảo hài tử, kêu không ngừng.

Kỉ Tích bưng chén chen vào giữa Khương Như và Tiêu Trần, ghen tị: "Mẹ, buông Trần Trần ra! Trần Trần chỉ có con có thể ôm."

"Xú tiểu tử! Chả có nữa điểm thân thiết như Tiêu Trần!" Khương Như hung hăng đoạt qua một chén mì thơm ngào ngạt, ăn một miếng nói: "Tiêu Trần, trù nghệ của con thật tốt."

"Đúng vậy! Đầu bếp cao cấp cũng làm không ra hương vị nhà làm này." Không biết từ nơi nào chui ra Kỉ Hưởng Vân, mồm to ăn mì, gắp một miếng lòng dê chấm tương, đưa vào miệng tinh tế nhai. Vừa la hét ăn ngon, phải ăn thêm một chén.

"Buổi chiều, con chuẩn bị làm bánh thịt bò, bánh chẻo thịt heo, vằn thắn dê. Thức ăn cũng là có sẵn, chạng vạng ở hoa viên làm tiệc nướng, mọi người náo nhiệt một chút. Hiếm khi được nhiều đồ ăn ngon như vậy." Sau khi ăn xong, nữ giúp việc thu thập hết, Tiêu Trần nói ra quyết định của mình.

"Được a!" Kỉ Vinh cười cười nói với Tiêu Trần: "Nhưng mà, con sẽ mệt lắm."

Tiêu Trần lắc đầu nói: "Con không sao, muốn náo nhiệt một chút."

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, chọn chọn mi nói: "Như thế này, mang mạt chược tới nhà ăn. Mẹ, mẹ không phải nói đại ca đã sớm trở về sao? Mẹ cùng ba, đại ca, nhị ca, con, vợ chồng Nhẫm Tĩnh, lại kêu lão Côn, vừa đủ làm thành hai bàn. Phòng bếp hợp với nhà ăn, Trần Trần và con luân phiên nấu, không mệt."

"Ý kiến hay." Khương Như vỗ tay đồng ý. "Yên tâm, trong nhà nhiều giúp việc như vậy, còn có đầu bếp, sẽ không làm Tiêu Trần mệt."

Đang nói, Duyên Duyên từ ngoài cửa nhảy vào phòng khách, lập tức nhào vào lòng Tiêu Trần, nhuyễn thanh nói: "Tiêu ca ca tới thăm Duyên Duyên sao?"

Tiêu Trần ôm lấy tiểu béo cầu, hôn xuống nói: "Duyên Duyên ngoan, đến, ca ca tặng em cái sừng bò." Tiêu Trần tiếp nhận ba lô Kỉ Tích đưa tới, từ bên trong lấy ra hai cái sừng bò nhỏ, đề vào trong tay mập mạp của Duyên Duyên.

Duyên Duyên hôn Tiêu Trần một cái chụt, cười tủm tỉm hướng Kỉ Thi phía sau hiến vật quý nói: "Ba, ca ca tặng!"

Kỉ Thi nhìn sừng bò nhỏ hỏi: "Tiêu Trần, sừng bò ở đâu vậy? Gia công thực tinh tế a!"

Nông trại nhà Đồng Hâm Đồng Đức, chuyên làm hàng mỹ nghệ sừng bò. Trên sừng bò nhỏ có khắc hoa văn tinh mỹ, dùng bạc khảm lên đường viền sừng bò, lại sử dụng vòng bạc trang sức gắn vào, có thể đeo vào cổ.

"Hôm sinh nhật Kỉ Tích, lúc du lịch gặp phải mấy sinh viên. Không nghĩ tới, hôm nay gửi rất nhiều đồ đến." Tiêu Trần cười nói, nhìn đến con của Hợi Nhẫm Tĩnh Ngột Ngột, mặt mang hâm mộ nhìn nhìn sừng bò trong lòng Duyên Duyên.

Tiêu Trần sờ sờ đầu Duyên Duyên, chỉ chỉ Ngột Ngột bên cạnh Đinh Quế Lan, dụ dỗ nói: "Duyên Duyên, con xem, đó là Ngột Ngột tiểu ca ca. Tiêu ca ca mang đến cùng con chơi, chúng ta tặng anh một cái sừng bò nhỏ được không?"

Duyên Duyên nhìn sừng bò trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, suy nghĩ một lát. Nhảy khỏi đùi Tiêu Trần, bước mấy bước nhỏ đến trước mặt Ngột Ngột, chọn cái bé cảm thấy kém hơn, đưa tay để vào trong lòng Ngột Ngột.

"Còn không cám ơn đệ đệ cùng thúc thúc." Đinh Quế Lan vỗ mông đứa con, giáo huấn nói.

"Cám ơn đệ đệ, cám ơn thúc thúc!" Ngột Ngột lễ phép cúi đầu nói cảm tạ.

"Là Tiêu ca ca, mới không phải thúc thúc." Duyên Duyên sửa đúng. Điểm này, Duyên Duyên chính là thực kiên trì.

"Tốt lắm, tốt lắm!" Tiêu Trần ôm Duyên Duyên quay về, khích lệ nói: "Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện."

Duyên Duyên thẹn thùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Tiêu Trần.

Sau giờ ngọ một chút, mạt chượt chính thức bắt đầu. Kỉ Tích cùng Hợi Nhẫm Tĩnh, Kỉ Hưởng Vân, Khương Như một bàn, Tiêu Trần ở một bên trộn thịt bò làm nhân bánh.

"Bạch bản, bính!" Khương Như nhìn Kỉ Hưởng Vân hưng trí bừng bừng nói: "Hưởng Vân a, con buổi chiều không phải phải đi quay phim sao?"

Kỉ Hưởng Vân đánh ra Đông phong, trả lời: "Có ăn có chơi, ai đi quay cái gì phim! Có gì thì gọi điện, cũng không phải không có đạo diễn thì một đám đều thành đầu gỗ."

"Chậm!" Hợi Nhẫm Tĩnh ngăn cản Kỉ Tích muốn sờ bài, lấy Đông phong của Kỉ Hưởng Vân, cười nói: "Bính, Đông phong."

Kỉ Tích bĩu môi, nhìn phía Tiêu Trần ủy khuất nói: "Trần Trần, xem! Bọn họ bính đến bính đi, em đều sờ không tới bài!"

"Kỉ Tích đừng sợ!" Tiêu Trần sớm có chuẩn bị dùng túi giữ tươi xài một lần bọc lại , thay Kỉ Tích sờ soạng bài.

"Suất a! Hồ rồi!" Kỉ Tích đẩy bài, ôm Tiêu Trần cười nói: "Thuần một màu, tự sờ! Đưa tiền!"

"Cái gì tự sờ a? Rõ ràng là Tiêu Trần sờ." Kỉ Hưởng Vân không phục lầm bầm.

Kỉ Tích liếc nhị ca, cười trêu nói: "Trần Trần cùng em, tuy hai mà một! Có bản lĩnh, anh cũng tìm vợ thay anh lật bài a!"

Khương Như hiện tại đối Tiêu Trần là một trăm hai mươi phần trăm vừa lòng, nghe xong lời Kỉ Tích nói, lập tức gật đầu. "Kỉ Tích nói rất đúng, cuối năm liền mang bạn gái về đi."

"Được rồi, được rồi! Con đánh không lại hai người." Kỉ Hưởng Vân xáo mạt chượt, xua tay nói: "Mẹ, mẹ cho là người giống Tiêu Trần đây, tùy tiện tìm là tìm được a? Kỉ Tích đó là vận con chó, cho nên mới đụng phải."

Kỉ Tích hôn hai má Tiêu Trần, đắc ý nói: "Tụi em cái này gọi là duyên phận! Trần Trần, nhất định phải là vợ em, ai cũng đoạt không được!"

"Được rồi, đừng đấu võ mồm." Tiêu Trần cầm bánh thịt bò nướng tốt, để cho Kỉ Tích ăn thử, hỏi: "Hương vị thế nào?"

"Thật ngon!" Kỉ Tích thổi thổi bánh thịt nóng hổi, cắn một miệng lớn, ăn đến miệng đầy mỡ.

Tiêu Trần nhìn quanh bàn mạt chượt ánh mắt mọi người khát vọng, cười hỏi: "Mọi người muốn ăn một chút không?"

Hai bàn bảy người trăm miệng một lời nói: "Chúng ta đang chờ câu này đó!"

Mười năm trước, có câu nói. Chơi mạt chượt thời gian qua nhanh nhất, chờ xe thời gian chậm nhất. Này không, mới chơi vài ván, ngoài cửa sổ sắc trời đã gần hôn ám, bên trong sớm mở đèn điện. Thẳng đến khi nữ giúp việc vào cửa báo cáo, trong hoa viên hết thảy chuẩn bị xong, mọi người mới bỏ mạt chượt, duỗi thân mình, sau đó đi đến sân vườn.

Tiếp đó, Tiêu Trần cùng đầu bếp Kỉ gia phụ trách thịt nướng, nữ giúp việc phục vụ đồ uống, những người khác phụ trách ăn.

Trên bàn dài phủ vải bạt, tràn đầy bánh thịt bò, bánh chẻo thịt heo, gà phủ mật ong hương nộn, ngỗng nướng giòn rụm, vịt kho tương nồng vị, một đĩa đồ chay nhiều món, một mâm thịt bò thịt dê, làm người ta hoa cả mắt, chảy nước miếng ướt át.

Tiêu Trần mới vừa nướng xong một đùi dê, không đến năm phút, liền bị xẻ thịt chỉ còn xương. Kỉ Tích đoạt thịt dê đầy chén, ngồi bên người Tiêu Trần, ngươi một ngụm ta một ngụm chia sẻ.

"Trần Trần, có khát không?" Kỉ Tích đút Tiêu Trần hai miếng thịt dê, uống bia hỏi.

"Ừ" Tiêu Trần chọn chân gà nói: "Anh muốn uống nước trái cây."

"Được." Kỉ Tích bưng chén đĩa, đi bên cạnh bàn tìm đồ uống.

Duyên Duyên lôi kéo Ngột Ngột chạy tới trước mặt Tiêu Trần đòi đồ ăn, sau đó theo đuôi nhóm tiểu hài tử trong khu biệt thự ngửi được mùi thơm chạy tới giúp vui. Tiêu Trần phân phó nữ giúp việc cho Duyên Duyên mười chén nhỏ, để bọn nhỏ ngồi trên bàn dùng.

Khu biệt thự vì thống nhất kiểu dáng hàng rào thấp, đừng nói mùi, ngay cả bóng người cũng thấy rõ ràng. Huống chi, trong sân Kỉ gia mở ra bốn bóng đèn trời.

Chỉ chốc lát trong hoa viên, người xa lạ càng tụ càng nhiều, phần lớn là hàng xóm chung quanh Kỉ gia. Ngày thường không thường lui tới, tối nay đều bị mùi thơm hấp dẫn lại đây. Kỉ Vinh Khương Như ứng phó không xuể khách nhân, âm thầm tay không ngừng miệng không nghỉ ăn. Tiêu Trần nhìn, nhịn không được nghĩ, thật sự là động tác yêu cầu độ khó cao a!

"Trần Trần, nước trái cây đến đây." Kỉ Tích cầm ly thủy tinh chứa nước trái cây, dán ở trên môi Tiêu Trần. "Uống một ngụm đi."

Tiêu Trần mượn tay Kỉ Tích, uống hết nửa ly.

"Được rồi, Trần Trần. Anh mệt rồi, buông nĩa đi, còn lại để đầu bếp nướng." Kỉ Tích ôm Tiêu Trần đi đến bàn ăn. "Đến, chúng ta ngồi ăn nào."

Tiêu Trần mới vừa ngồi xuống, khen ngợi tứ phía lập tức truyền tới.

"Đồ ăn này, đều là cậu làm đi? Thật sự là ăn quá ngon! Về sau, tôi nhất định phải thường xuyên đến lãnh giáo phương pháp nấu ăn."

"Cùng cậu so sánh, đầu bếp nhà chúng tôi, phải đi lớp nấu ăn sơ cấp học lại."

"Ăn nhiều như vậy, thực ngại qua! Sau này, có chuyện gì, chỉ cần nhờ chúng tôi. Tất cả mọi người là hàng xóm, vốn nên lui tới thường xuyên."

"Khương phu nhân, con của bà thật hiếu thuận! Một chút cũng không giống của chúng tôi, một năm cũng không trở về được mấy lần."

"Cậu xem, đứa nhỏ này ăn vui bao nhiêu a! Ai! Tiểu Bảo, lại đây cám ơn ca ca!"

....

Tiêu Trần không chịu nổi thất chủy bát thiệt (mồm năm miệng mười) nhiều như vậy, nhờ nam giúp việc vào phòng bếp đem mấy nồi bưng tới hoa viên. Tiêu Trần mở nắp nồi, một cỗ hương khí tức khắc tràn ngập hoa viên, trong sân huyên náo, bỗng nhiên yên tĩnh.

Tiêu Trần múc hai chén canh lớn, ở trong mấy nồi khác nhau tìm vằn thắn, cười nói: "Canh rau hầm từ xương dê xương heo, còn có vằn thắn thịt dê tươi, thỉnh mọi người tận tình thưởng thức a!" Nói xong, cùng Kỉ Tích mỗi người ôm một chén, chạy đến một góc hoa viên bắt đầu ăn.

"Trời ạ! Sớm biết còn có đồ ngon, tôi liền chừa chút bụng!"

"Uy, cho tôi một chén, cho tôi một chén a!"

"Đừng đoạt! Vằn thắn của tôi, canh của tôi, cẩn thận đổ!"

"Ăn quá ngon, tôi chưa từng nếm qua vằn thắn ngon như vậy."

Trên bàn cơm ngươi tranh ta đoạt, vì một chén canh, đánh đến người thương ngựa ngã. Cơ hồ hoàn toàn quên đây là địa bàn nhà người khác. Hai phu phu Kỉ Tích ác liệt, nhìn hướng bàn dài, vừa ăn vừa cười.

"Tiêu Trần, cậu thực không nên đem canh xương hầm cùng vằn thắn mang ra. Cậu xem, anh chỉ cướp được một chén." Kỉ Hưởng Vân lôi kéo quần áo chật vật, hướng Tiêu Trần oán giận.

Tiêu Trần cười nhỏ giọng nói: "Anh yên tâm, trong phòng bếp vẫn chừa phần người trong nhà. Em còn đặc biệt đóng gói cho anh một phần, anh thường ngày chỉ ở một mình, cũng không biết nấu cơm, phân lượng kia đủ cho anh ăn một tuần. Nhớ kỹ, bên trong có mười hai con cua đại áp, phải nhanh ăn."

"Tiêu Trần ——-!" Kỉ Hưởng Vân kích động nhảy bổ đến Tiêu Trần, muốn ôm một cái tỏ vẻ biết ơn.

Sao mà được, Kỉ Tích phòng bị được ngay, nghiêng người một cái, đem Kỉ Hưởng Vân cách ly Tiêu Trần, cười lạnh nói: "Ôm thì không cần, hảo hảo đem sách Trần Trần quay thành phim. Nếu quay hư, cẩn thận cả nhà đập anh!"

Kỉ Hưởng Vân bồi cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Tiêu Trần, cậu yên tâm, anh nhất định dùng hết khả năng." Dứt lời, chạy đến phòng bếp kiếm ăn.

Kỉ Tích, Tiêu Trần nhìn nhau cười cười, dựa sát vào nhau tiếp tục ăn vằn thắn.

Đoàn người ăn đến tận hứng, thẳng tới đêm khuya mới tản đi. Vợ chồng Kỉ Vinh ý muốn lưu đám người Tiêu Trần ở một đêm, bất đắc dĩ đứa con quyết định về nhà, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn theo Kỉ Tích Tiêu Trần, một nhà Hợi Nhẫm Tĩnh rời đi.

Hợp rồi lại tan, đều là thời khắc buồn nhất. Nhưng mà, thiên hạ nào có buổi tiệc không tàn a! Kỉ Vinh, Khương Như thở dài, bất tri bất giác đi vào phòng bếp. Liếc mắt một cái nhìn lại, đầy bàn đều là mỹ thực Tiêu Trần lưu lại, phiền muộn trong lòng lập tức bay đi hơn phân nửa.

Khương Như cảm khái nói: "Tiêu Trần thật sự là đứa trẻ tốt a! May mắn, lúc trước chúng ta không có kiên quyết phản đối nó cùng Kỉ Tích cùng một chỗ. Bằng không, không chỉ thiếu một đứa con. Hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết đã bỏ lỡ cái gì."

"Đúng vậy! Anh đã muốn đem nó làm con thân sinh." Kỉ Vinh sờ sờ áo len trên người nói: "Kỉ Vinh anh có đứa con nào so với nó hiếu thuận hơn a? Anh nói nhỏ cho em biết, Nhạc Nùng tuy rằng sinh Duyên Duyên, nhưng anh vẫn thiên vị Tiêu Trần, Có con dâu như vậy, anh cũng không cầu cái gì."

"Kỉ Tích, đứa nhỏ này có Tiêu Trần chiếu cố. Em yên tâm." Khương Như nói: "Em lại ăn một cái bánh thịt bò nữa."

Duyên phận giữa người với người, chính là kỳ lạ như vậy. Tiêu Trần, là một nam nhân. Không thể vì Kỉ gia lưu lại con cháu. Nhưng anh dành cho Kỉ gia khoái hoạt cùng ấm áp, lưu lại con cháu như thế nào quan trọng? Mất ở chỗ này nhận được chỗ khác, ngạn ngữ thực không lừa ai.

UHkc=9AoKn̕9j'HCTsU8(J* (


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman