chương 5-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5. Mười Lăm tháng tám gia tộc tụ hội

Ngày 15 tháng 8 gia đình tụ hội.

Đại sảnh Kỉ gia.

"Tiểu Như, đã lâu không thấy!"

"Chị hai anh rể, hai người đến sớm, đại ca đại tẩu còn chưa có đến a! Đứng làm gì? Ngồi đi!"

"Được được. Tiểu Như, chị giới thiệu với em, đây là con gái của anh trai của anh rể em. Đang học trường cao đẳng nữ sinh Hoa Sen, sang năm tốt nghiệp. Kỉ Tích năm nay mười tám đi? Cũng nên giới thiệu bạn gái cho nó, em xem Văn Văn của chúng ta thế nào?"

OoO

"Dì Như, đây là bánh trung thu con đặc biệt đặt khách sạn Cảnh Thức làm, ít đường tốt cho thân thể. Còn có túi xách da hiệu Channel, là kiểu dáng lưu hành năm nay, dì ra ngoài mang theo nhất định càng thêm sang quý. Thỉnh dì vui lòng nhận cho."

-_-////

Trước sảnh Kỉ gia.

"Kỉ Vinh lão đệ, một năm không gặp, thân thể như thế nào?"

"Thân thể tốt lắm. Đến, ngồi uống trà. Đại chất (cháu lớn, ở đây chỉ con trai của anh trai) mở siêu thị không tồi a!"

"Ai yo, không đề cập tới tiểu tử không không chịu thua kém kia. Lão đệ, làm quen một chút, đây là cháu gái bà con xa của chị dâu cậu, Giả Nhân. Thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện, mới vừa vào đại học Văn học Nghệ thuật. Tuy nói so với Kỉ Tích lớn hơn một tuổi, nhưng là người rất biết chiếu cố. Kỉ Thi không phải cũng hai mươi thành gia sao, nên cho Kỉ Tích chuẩn bị đi là vừa"

--

"Kỉ bá bá, có thể đến nhà ngài thật cao hứng. Đây là một ít điểm tâm nhỏ, xem như chút lòng thành"

"Làm sao là điểm tâm nhỏ! Lão đệ, em cũng đừng nghe nó nói. Bánh trung thu này chính là thật kĩ lưỡng chọn lựa, chỉ sợ không hợp khẩu vị các em. Nhân Nhân biết em thích uống rượu, đem rượu ba nó trân quý cũng mang đến."

-____-////////

Hoa viên đằng sau Kỉ gia.

"Anh rể, Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng đáng yêu."

"Nó so với em thiếu nữ mười tám tuổi sao bằng được!"

"Ai nha! Anh rể thực biết nói giỡn. Đây là bánh trung thu kiểu châu Âu, bên trong có bơ nha! Duyên Duyên cùng chị Nhạc Nùng nhất định thích ăn. Đúng rồi, sao chỉ có anh rể ở đây, anh Hưởng Vân cùng Kỉ Tích đâu?"

"Bọn họ còn chưa đến."

"Kỉ Tích không ở trong nhà? Em không phải cùng chị Nhạc Nùng nói trước rồi sao, muốn chị ấy giúp em trông chừng Kỉ Tích mà?"

"Anh rể, anh sẽ giúp em đúng không? Lúc chị cùng anh kết hôn, em liền thích Kỉ Tích. Em ước chừng đã đợi sáu năm, anh sẽ không làm cho em chờ không công đi?"

>o</////

......

Vợ chồng Kỉ Vinh cùng đứa con cả suýt bị nước miếng bao phủ, không thể nhịn được nữa nheo lại hai mắt, tận lực làm bộ dáng hòa ái mỉm cười nói: "Các người xác định tới tham gia tụ họp gia đình, mà không phải tụ họp coi mắt chứ?"

Giữa trưa 11h30, Kỉ Tích Tiêu Trần khoan thai đi đến, vừa vặn gặp Kỉ Hưởng Vân chịu không nổi trưởng bối lải nhải, chạy ra phòng khách tránh né.

"Hi! Tiêu Trần, đã lâu không thấy", Kỉ Hưởng Vân tươi cười đầy mặt đón tiếp hai người Tiêu Kỉ, cung cấp tin tức trực tiếp. "Hai người đừng vào nhà, bên trong ngồi một đám hổ sói, đặc biệt vì chia cắt Kỉ Tích mà tới."

"Em đáng giá vậy sao?", Kỉ Tích cười nói.

Kỉ Hưởng Vân kéo đệ đệ nói: "Tuần trước em tròn mười tám tuổi, đại ca cho em 20% cổ phần công ty Kỉ thị. Ba mẹ tặng hai cái biệt thự, còn có tiền hoa hồng hằng năm được chia từ khi sinh ra. Về phần tiếng tăm của ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, anh còn không biết. Huống chi, em từ lúc mười lăm tuổi mở công ty, đúng là thời điểm lợi đẻ ra lợi. Thử hỏi, thân thích của chúng ta sẽ bỏ qua cho con người giá trị như em sao?"

Tiêu Trần trào phúng nói: "Trên Kỉ Tích còn có anh, bọn họ không khỏi quá bên trọng bên khinh đi."

Kỉ Hưởng Vân chống lại con ngươi cười cười của Tiêu Trần, kéo qua bạn gái bị bỏ quên một bên, đắc ý nói : "Đây là chỗ tốt của phong lưu a! Đàn cáo già này dám đem dê con đến miệng anh, không sợ tiền mất tật mang? Đến, đây là Thi Vận" Hưởng Vân giới thiệu cho Tiêu Trần trước, sau đó xoay người nói với nữ nhân xinh đẹp: "Đây là em trai anh, vị này là vợ của em trai!"

Không đợi Thi Vận hoàn hồn, Kỉ Tích sớm không kiên nhẫn lôi kéo Tiêu Trần vào phòng khách.

"Bọn họ là...."

Kỉ Hưởng Vân nhìn Thi Vận muốn nói lại thôi, ngạc nhiên nói: "Trong giới diễn viên, việc này không phải thực thông thường sao?"

Có thì có a, nhưng là không minh mục trương đảm như vậy. Thi Vận oán thầm, theo bản năng đuổi kịp cước bộ Kỉ Hưởng Vân. Đi ba bốn bước, mới cảm thấy phương hướng không đúng, vội hỏi: "Không phải nói đi hoa viên hít thở không khí sao? Như thế nào lại trở vào?"

Đối với câu hỏi của Thi Vận, Kỉ Hưởng Vân không biết trả lời như thế nào. Chân của hắn, đầu của hắn, tế bào cả người hắn, đều sai sử hắn đi phòng khách. Biết rõ sẽ lại xông vào bầy sói, vẫn dừng không được cước bộ.

Vợ chồng Kỉ Vinh ngày thường sủng ái con trai út, ai có mắt cũng sẽ thấy. Nếu không, nhìn đến Kỉ Tích nắm tay Tiêu Trần vào cửa, không những không tức giận, ngược lại kêu người bên cạnh chừa ra chỗ ngồi. "Kỉ Tích, sao lại đến trễ như vậy?"

"Sáng nay, Tiêu Trần 5h rời giường nhào bột mì, đánh trứng, làm mứt táo, con bằm thịt heo, tách lòng đỏ trứng. 7h30 cùng nhau làm bánh trung thu, 9h bánh nướng xong ra lò. 11h30 chạy tới nơi. Ba mẹ nói muộn hay không? Kỉ Tích vừa nói, vừa buông túi nilon, cũng giúp Tiêu Trần dỡ ba lô xuống, cùng nhau ngồi xuống.

Khương Như nghe xong vừa cao hứng lại đau lòng, đối với Tiêu Trần càng có thêm vài phần coi trọng. Mọi người đều nói đứa nhỏ kết hôn sẽ quê nhà mẹ đẻ, mà đứa con chính mình lại càng hiếu thuận hơn!

Không tồi, đứa con có người quản có người thương. Lúc trước, bọn họ muốn ngăn cản Kỉ Tích cùng Tiêu Trần qua lại, may mắn không thành công. Xem đi, đứa con càng hiểu chuyện a. Kỉ Vinh vui mừng uống ngụm trà, cười tủm tỉm hỏi: "Ba đã đói bụng, bánh trung thu lấy ra đi. Nếm thử tay nghề của hai đứa như thế nào"

"Có cái gì ăn, như thế nào thiếu được con", Kỉ Hưởng Vân bước vào phòng khách, rõ ràng ngồi đối diện, thân thủ nhanh nhẹn.

Tiêu Trần mở ra túi nilon, lấy ra ba gói giấy dầu.

Lai khách đến Kỉ gia đều lộ ra tươi cười miệt thị. Hiện giờ là niên đại gì rồi, loại bánh trung thu này còn lấy ra? Đáng tiếc, bọn họ không biết lai lịch Tiêu Trần, lại thấy người nhà họ Kỉ đối người này vẻ mặt ôn hòa, chỉ có thể đem chê cười giấu ở đáy lòng.

Khương Như cổ vũ tiếp nhận gói giấy dầu Tiêu Trần đưa cho bà, thuận miệng hỏi: "Có hương vị gì a?"

"Thịt tươi, mứt táo, lòng đỏ trứng, ba loại khẩu vị."

Kỉ Tích lấy bánh trung thu bổ sung. "Bánh thịt tươi có dấu đỏ, mứt táo màu đậm nhất, còn lại là bánh lòng đỏ trứng"

"Ba ăn một cái", Kỉ Vinh cầm lấy bánh trung thu thịt tươi cắn một ngụm, nháy mắt sắc mặt khẽ biến.

Xem, phải xấu mặt! Khách nhân chung quanh âm hiểm nhìn chăm chú vào Tiêu Trần, âm thầm cười lạnh. Bánh trung thu đơn sơ như vậy, sao có thể sánh loại cao cấp bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị. Muốn thừa dịp Rằm tháng tám đến xum xoe, quả nhiên ăn trộm gà còn mất nắm gạo -- xứng đáng! Nhưng, chuyển biến ngay sau đó, khiến cho bọn họ thất vọng đến cực điểm --

"Lão Côn, lấy cho tôi hộp giữ tươi đến!", Kỉ Vinh cầm bánh trung thu như cầm bảo bối, hô to về phía cửa.

"Lấy hai cái, cháu cũng muốn", Kỉ Hưởng Vân ba ngụm giải quyết bánh trung thu, đầy cõi lòng hy vọng xem xét Tiêu Trần hỏi: "Tổng cộng mấy cái bánh trung thu a?"

"Lòng đỏ trứng với thịt tươi mỗi loại ba mươi, mứt táo hai mươi cái."

Khương Như vung tay lên, đem bao giấy dầu mứt táo nắm trong tay, nuốt bánh trung thu trong miệng, vội vàng nói: "Mứt táo mẹ lấy hết."

"Mẹ. Mẹ giỡn sao! Như thế nào cũng phải cho con hai cái đi?"

"Vợ à, ăn nhiều mứt táo như vậy cẩn thận béo phì."

Khương Như trừng mắt nhìn hai cha con Kỉ Vinh, tiếp nhận hộp giữ tươi lão Côn quản gia đưa tới, liên tiếp để vào mười bánh mứt táo, cười nói: "Nể mặt mũi Tiêu Trần Kỉ Tích, cho các người mấy cái", dứt lời, tiếp tục hướng thịt tươi, lòng đỏ trứng tiến công.

"Đại ca, anh không ăn?", Kỉ Tích nhìn Kỉ Thi một bên thờ ơ.

Tiểu tử, anh còn không phải phiền chuyện của em. Cô em vợ cho hắn một cái nan đề, chỉ có thể giao cho vợ ứng phó. Kỉ Thi lắc đầu than khổ.

Kỉ Tích hiểu nguyên nhân Kỉ Thi than thở, một phen ôm qua đứa cháu Duyên Duyên nhỏ nhỏ mềm mềm, để vào trong lòng Tiêu Trần. Lấy ra một cái bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng, cùng Tiêu Trần đùa tiểu béo cầu.

"A nha --", Duyên Duyên giơ cánh tay ngắn nhỏ, ý đồ bắt lấy bánh Kỉ Tích giơ giơ.

Kỉ Tích nhìn nhìn Tiêu Trần, chuyển hướng Duyên Duyên dụ dỗ: "Đến, kêu thúc thúc mới cho con ăn."

Duyên duyên ba tuổi, trời sinh tính tình ngại ngùng không thích gọi người. Lúc này, đôi mắt chó con đen tuyền nhìn về phía Kỉ Thi, cắn đầu ngón tay mập mạp, gọi cứu binh.

Chính ba còn đang phiền, con à, tự cầu phúc đi! Kỉ Thi không để ý tới Duyên Duyên cầu cứu, bản thân duỗi bàn tay to ra, cầm bánh nhân thịt tươi bắt đầu ăn. Vỏ giòn mịm, thịt thơm lừng mọng nước, khó trách ba mẹ ngươi tranh ta đoạt. Kỉ Hưởng Vân một người cô đơn đều đoạt mười cái, bọn họ một nhà ba người, hẳn là anh phải gấp đôi đi? Kỉ Thi không hổ là người làm ăn, có phúc lợi liền bật người hành động, giảo hoạt cười tung ra ma trảo.

"Ô ô.....", tiểu Duyên Duyên thấy ba ba không để ý tới bé, lại xem tiểu thúc cố ý đùa giỡn, bánh thơm thơm một chốc nhảy sang tráii, một chốc hướng sang phải, nó không thể bắt đến. Ô oa -- thúc thúc xấu, ba ba xấu, bụng bé thật đói.

Tiêu Trần sợ nhất đứa nhỏ nháo, xem xem cái miệng nhỏ nhắn của Duyên Duyên mếu mếu, lúc này đoạt lấy bánh lòng đỏ trứng trong tay Kỉ Tích, đưa đến bên miệng Duyên Duyên.

A ô. Ăn ngon ngon a! Duyên Duyên chóp chép mặt mày hớn hở, mông nhỏ chuyển chuyển hướng mặt đến Tiêu Trần, bé nhớ kĩ thúc thúc tốt bụng này. "Ca ca", Duyên Duyên cảm thấy Tiêu Trần không già, lại không xấu giống Nhị thúc, tiểu thúc, hảo cảm thăng nhiều, mềm mại kêu lên.

Tiếng gọi ướt át nhu nhu làm Tiêu Trần một trận sảng khoái, nhéo nhéo mông nhỏ Duyên Duyên, ở trên mặt bé hôn một cái.

Duyên Duyên cũng cổ vũ, không có không chừa mặt mũi lau hai má, như trước cười hì hì ở trong lòng Tiêu Trần ăn bánh trung thu.

Một đám khách quý bị bỏ lơ nhìn tiểu Duyên Duyên ngồi ăn, nghiến răng nghiến lợi, tâm can vô cùng đau đớn. Thật là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu trưởng thành a!

Bên này Duyên Duyên đắc ý, bên kia Kỉ Tích lại ghen tị. Đối với Kỉ Tích, hôn Tiêu Trần đều phải là mình hôn, a miêu a cẩu có đáng yêu cũng phải tránh sang một bên! Sao có thể cho phép thằng nhóc này thoải mái được hôn trần trần. Kỉ Tích nắm chặt lòng bàn tay, nói chính mình phải nhẫn nại. Trần Trần cùng hắn không có khả năng có đứa nhỏ, khó có dịp Trần Trần cùng Duyên Duyên chơi hợp ý như vậy, thật sự không nên phá hư tâm tình tốt của bọn họ.

Tiêu Trần liếc mắt nhìn Kỉ Tích rầu rĩ không vui, kéo qua tiểu tử đang dỗi, đem Duyên Duyên đặt ở giữa bọn họ, lấy máy ảnh kĩ thuật số ném cho Kỉ Hưởng Vân. "Chụp một tấm dùm tụi em."

Tiêu Trần đưa ra yêu cầu, Kỉ Hưởng Vân phi thường phối hợp bày ra tư thế chuyên nghiệp.

Tiêu Trần liền ôm lấy Duyên Duyên, hôn lên môi Kỉ Tích.

Tách --

Một tấm ảnh ấm áp hiện ra trên màn hình camera.

"A--!", Nhạc Vi mới vừa bị Nhạc Nùng kéo đi khai đạo nửa ngày, vừa bước vào phòng khách lại nhìn thấy người mình thích, cùng nam nhân hôn môi. Đả kích thật lớn khiến nàng thất thanh hét chói tai, xông lên trước một phen đoạt lấy Duyên Duyên, mắng: "Các người có biết xấu hổ không! Đừng dạy hư tiểu hài tử!"

Người nhà họ Kỉ lập tức đanh mặt, Khương Như nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Nhạc Nùng, đem em gái con đưa vào phòng nghỉ ngơi."

Nhạc Nùng biết mẹ chồng là chừa cho mình mặt mũi, mới không đem Nhạc Vi đuổi ra khỏi nhà. Ngày đầu tiên cô vào Kỉ gia, liền hiểu được Kỉ Tích chính là bảo bối của Kỉ gia, cho dù cô có sinh con trai, cũng không thể dao động được địa vị của Kỉ Tích. Nhạc Vi nếu ôn tồn đối Kỉ Tích tỏ tình, nói không chừng Kỉ Tích thấy cô si tình nhiều năm, bố thí một chút ôn nhu. Hiện tại nháo như vậy, đừng nói cha chồng mẹ chồng hận chết Nhạc Vi, chỉ sợ chính mình cũng bị liên lụy.

"Em không đi!", Nhạc Vi né tránh tay chị bức ép, quật cường nhìn chằm chằm Tiêu Trần, móng tay vô thức bấu vào cánh tay trắng nõn của Duyên Duyên.

"Oa......", Duyên Duyên mếu miệng nhỏ khóc lớn.

Kỉ Tích thừa lúc Nhạc Vi không chú ý, cánh tay phải vươn ra đoạt lấy cháu. Duyên Duyên dùng ánh mắt ướt át nhìn Tiêu Trần, tự nhiên nhớ đến anh từng cho bé bánh, tay béo không khỏi giơ giơ tới Tiêu Trần.

"Không khóc, không khóc", Tiêu Trần vỗ lưng Duyên Duyên, tiếp nhận giấy ăn Kỉ Tích đưa tới, thay đứa nhỏ lau mặt. Lại cầm bánh trung thu thịt tươi hống cho Duyên Duyên nín khóc mỉm cười.

Nhạc nùng nghĩ muốn tiếp nhận Duyên Duyên.

Tiểu Duyên Duyên hung hăng liếc Nhạc Nùng, ngoảnh mặt đi. Bé nhớ rõ mẹ cùng dì là cùng một phe, dì làm đau mình, cũng không thấy mẹ mắng dì. Mẹ là người xấu!

Nhạc Nùng không phải không muốn mắng a, cô không muốn mất mặt trước mặt nhiều thân thích như vậy. Đứa con không thông cảm cho cô, chồng lại không đến an ủi, cô mới muốn khóc nè!

Bên này giằng co không giảm, thân thích một bên xem kịch kiềm chế không được, một đám tiến lại hỏi.

"Tiểu Như a, cậu này là ai vậy a? Như thế nào cùng Kỉ Tích hôn môi?"

"Ai yo! Tôi nói tuổi trẻ cũng không thể ngoạn như vậy a!"

"Lão đệ, em cũng không quản nó!"

Kỉ Tích nhăn mày kiếm, lạnh lùng vỗ tay hai cái, hấp dẫn chú ý của mọi người xong, nâng Tiêu Trần dậy tuyên bố. "Tiêu Trần, ái thê yêu quý của tôi. Đầu năm nay đã đi Hà Lan đăng kí kết hôn."

Trầm tĩnh một lát, tiếng chấp vấn nổi lên mãnh liệt.

"Tiểu Như, em như thế nào có thể nhìn đứa con chính mình đi trên con đường không có lối về này a?"

"Lão đệ, mau khuyên nhủ Kỉ Tích a!"

"Kỉ Tích, con không cần bị người khác lừa!"

"Đồng tính luyến ái là sa đọa, Kỉ Tích anh mau tỉnh lại đi!"

.......

Kỉ Tích một chưởng vỗ bàn gỗ lim, quát: "Tôi kết hôn, liên quan gì tới mấy người?"

"Kỉ Tích, con như thế nào không hiểu chuyện như vậy! Chúng ta là muốn tốt cho con."

Thân thích liên can đều gật đầu.

"Tốt cái gì?", Kỉ Tích cười lạnh tự hỏi tự đáp. "Cưới nữ nhân các người giới thiệu tốt, hay giúp các người tiến vào công ty Kỉ gia tốt?"

Mọi người chột dạ, lại giả bộ tức giận nói: "Kỉ Tích, con hiểu lầm quá sâu! Chúng ta không có ý tứ này."

Kỉ Vinh, Khương Như sớm biết chính mình không có cách nào khuyên, rõ ràng phủi tay mặc kệ.

"Nếu không có ý tứ này, sẽ không nói nhiều. Các vị mời đi cho", Kỉ Tích tiêu sái khoát tay, ý bảo mọi người quay về chỗ ngồi.

Này sao được a!

Cô hai của Kỉ Tích thấm thía nói: "Kỉ Tích, con bây giờ còn nhỏ. Chờ thêm vài năm nữa xem, liền hiểu đồng tính luyến ái chung quy là hại người."

"Cháu thật muốn nghe xem, đồng tính luyến ái hại người nào?", Tiêu Trần lúc có lúc không vỗ vỗ Duyên Duyên buồn ngủ, ngóng nhìn nữ nhân vừa nhìn đã biết chanh chua cười hỏi.

Đồng tính luyến ái chết tiệt! Cô hai hèn mọn liếc mắt Tiêu Trần nói: "Thứ nhất chính là hại đến chính mình. Bất hiếu có ba, không con lớn nhất, ba mẹ cậu còn muốn ôm cháu nội."

Tầm mắt Kỉ Tích dừng trên mặt mấy nữ nhân trẻ tuổi, một đám đảo qua, mỉm cười nói: "Nói thực ra, con không thích con nít. Nếu cùng nữ nhân kết hôn, con lập tức mời cô ta thắt buồng trứng, miễn cho tiểu hài tử khóc sướt mướt, không được an bình. Lại nói, ba mẹ sớm có cháu nội, Duyên Duyên không phải sao?"

Trời ạ! Kết hôn phải thắt buồng trứng? Nữ nhân nào chịu làm a? Trong lòng mọi người nói thầm. Tình huống hiện tại, theo như bọn họ thấy, giống như một tòa lâu đài bằng vàng bên kia sông, trong lòng sông có cả bầy cá mập, chính mình chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Ngạn ngữ nói, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Cô hai ngã xuống, lập tức có đại bá (bác trai trưởng) động thân ra trận. "Kỉ Tích, con không cần cái nhìn của người khác. Như cũng phải băn khoăn cảm thụ của ba mẹ con đúng không?"

"Không cần lo lắng cho tụi em, con dâu Tiêu Trần này tụi em công nhận a. Giống như có thêm một đứa con hiếu thuận." Không đợi Kỉ Tích phản kích, vợ chồng Kỉ Vinh lập tức tỏ rõ lập trường.

>__<//////// Không cần hài tử, cha mẹ thừa nhận, các người còn chỗ nào có thể chia cắt không?

"Kỉ Tích, ba em nói phải đợi lên đại học mới có thể nói chuyện yêu đương, năm nay em rốt cục mười tám tuổi. Anh có biết không? Em thích anh sáu năm. Anh vì cái gì không thể cho em một cơ hội?", Nhạc Vị ai oán nhìn Kỉ Tích khẩn cầu.

Cảm tình đâu quan trọng thứ tự trước sau. Mọi người đều hiểu được đạo lý này, cũng không có người phản bác, bọn họ hy vọng Nhạc Vi tham dự vào, xuất hiện một đường sinh cơ.

Tiêu Trần đem Duyên Duyên ngủ say để vào trong lòng ngực Kỉ Thi, thuận tay vỗ vỗ mu bàn tay Kỉ Tích, mở ra ba lô bên người, lấy ra một cái váy len màu xanh đưa cho Khương Như.

Khương Như tràn đầy vui mừng tiếp nhận áo len, vừa mở ra, là một chiếc váy dài chui đầu. Áo cao cổ, bên hông có đường thêu ngang hai tấc làm đai lưng. Bên trái phía dưới váy, đan một cây tường vi tiên diễm, giống như một vòng cung, bên ngực phải đính kim tuyến. Cả bộ váy kiểu dáng hào phóng, màu sắc cao quý, tay nghề tinh tế, Khương Như cao hứng đến mức cười toe toét.

Kỉ Tích không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi xách bằng len cùng mũ nhung, nhét vào trong lòng Khương Như. "Đây là lễ vật Rằm tháng tám, Tiêu Trần vì phối hợp với túi và mũ con mua, làm cái áo len này. Mẹ, mẹ đi thử một chút đi."

Tiêu Trần lại đưa tay vào ba lô, giống như ảo thuật biến ra một cái áo cộc tay bằng len nhỏ nhắn. Trên phần vai màu lam nhạt, có hai cái nút lông xù, trước bụng là túi tiền nhỏ, còn đan một con chó hoạt hình vô cùng dễ thương. "Cho Duyên Duyên."

Nhạc Nùng muốn nhận lấy, Nhạc Vi lại một phen giữ chặt cánh tay chị mình.

Kỉ Thi thấy vợ không làm gì được, nhận lấy cảm ơn nói: "Tiêu Trần, đan thật đẹp. Duyên Duyên khẳng định rất thích."

"Trần Trần biết ba mẹ thích uống trà, nên mua lá trà đây.", Kỉ Tích giống như hiến vật quý lấy ra hai túi nilon, bày ra năm gói trà.

"Thiệt nhiều a!", Kỉ Vinh kinh ngạc nói.

"Là trà nông gia, có trà xuân, trà thu, trà Ô Long, trà lài, trà trần*. Ba mẹ mười hai cân, vợ chồng đại ca năm cân, anh hai năm cân."

◎0◎ lấy trà thay cơm ăn a?

Kỉ Tích đối với ánh mắt trào phúng trắng trợn của mọi người, ngoắc gọi lão Côn. Đem trà thu giao cho ông, phân phó nói: "Phao năm chén trà."

Một lát sau, nữ giúp việc bưng nước trà đi vào phòng khách, một cỗ hương trà thoang thoảng lan tràn.

"Thơm quá a!", Kỉ Vinh thật cẩn thận nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Lập tức hí mắt thở dài nói: "Trà ngon! Thật sự là trà ngon! Mùi hương thuần khiết, vào miệng hơi chát, khi nuốt xuống lại chuyển ngọt, dư vị tràn đầy nga. Hiếm có, hiếm có!"

Kỉ Thi gật đầu nói: "Quả thật rất ngon, so với hồng trà cực phẩm uống ngon hơn. Tiêu Trần, cám ơn a! Mua ở đâu vậy?"

Mọi người bị lãng quên vãnh tai nghe.

Tiêu Trần nắm tay Kỉ Tích cười nói: "Cuối tuần trước, khi cùng Kỉ Tích du lịch mua về."

Kỉ Hưởng Vân vui vẻ lấy phần của chính mình, hướng Tiêu Trần cười nói: "Anh đi du lịch chưa bao giờ mua đồ này nọ về, mẹ nói ở S thị cái gì không có? Hiện tại xem ra, thật đúng là bỏ lỡ thứ tốt. Tiêu Trần, về sau đi ra ngoài nhớ mang anh theo cùng."

"Bất quá chỉ là một chút lá trà", Nhạc Vi không phục nói.

Em gái, em sao còn không hiểu a! Nhạc Nùng thật sự là giận không có chỗ phát. "Cái gì gọi là bất quá là một chút lá trà? Đây là tâm ý! Lúc em đi du lịch, có nghĩ tới mua đồ về hiếu kính ba mẹ? Em sẽ nấu đồ ăn sao? Em sẽ đan áo len sao? Em mọi thứ đều không hơn người khác, lấy cái gì cùng người ta tranh?"

"Em có tiền, em có thể mua!", Nhạc Vi phản bác.

Nhạc Nùng cười khổ. "Kỉ gia không thiếu tiền. Mà tối trọng yếu là, Kỉ Tích đã kết hôn."

Nhạc Vi chưa từ bỏ ý định nói: "Hôn nhân đồng thính luyến ái, xã hội không công nhận!"

"Cô còn không hiểu sao? Xã hội không công nhận, chỉ cần Kỉ gia thừa nhận là được rồi", Khương Như mặc váy đan khéo léo, đầu đội mũ nhung, tay cầm túi xách. Quả thật giống thiếu phụ trẻ tuổi, trong cử chỉ toát ra nét thành thục, đem một đám trung niên bốn năm mươi tuổi sợ ngây người.

Khương Như mở lời, đem tia hi vọng cuối cùng của Nhạc Vi đánh nát, cô ngã vào sofa không cam lòng nói: "Vì cái gì? Các người vì cái gì thừa nhận quan hệ của bọn họ? Chẳng lẽ các người không sợ người đời nhạo báng sao?"

Ngày xưa, đứa nhỏ này đối chính mình cung kính, không nghĩ tới một khi phạm vào tâm ý của nó, lại càn quấy như vậy. Cô gái như vậy đừng nói không thích hợp Kỉ Tích, mà là nam nhân ôn nhu đều không chịu nổi. Khương Như liếc mắt Nhạc Nùng, ý bảo cô đem em gái đi.

Vợ chồng Nhạc Nùng dùng sức chín trâu hai hổ đem Nhạc Vi lôi đi. Kỉ Vinh lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng dậy khỏi sofa đem Khương Như ôm vào trong lòng, hôn một cái nói: "Vợ à, em hôm nay thật sự là trẻ ra mười tuổi a! Rất đẹp!"

"Còn không phải nhờ Tiêu Trần, Kỉ Tích tặng đồ tốt", Khương Như vừa lòng vuốt hai má cười nói.

Kỉ Tích đúng dậy đề nghị. "Mẹ, mặc đẹp như vậy không bằng ra ngoài dạo một chút đi?"

"Được!", Khương Như đáp. Thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ, tự nhiên muốn cho càng nhiều người nhìn đến bộ dáng đẹp đẽ của mình.

Kỉ Hưởng Vân chủ động ra gara lấy xe.

Chờ Kỉ Vinh, Khương Như ra khỏi phòng khách, Kỉ Tích nhìn quanh khách nhân nói: "Mời chư vị tùy ý, có việc tìm đại ca tôi. Tôi hy vọng lúc trở về, có thể nghe được các vị chúc phúc", dứt lời kéo Tiêu Trần ra khỏi đại sảnh.

Phòng khách yên lặng một lát, lập tức vang lên tiếng líu ríu nói chuyện.

Đơn giản là --

"Nhân Nhân, con vừa rồi vì cái gì không nói lời nào? Như vậy Kỉ Tích làm sao chú ý tới con?"

"Văn Văn, con mới vừa rồi ngốc a? Ngày thường không phải nói rất hay sao? Sao không nói vài câu bắt chẹt Tiêu Trần kia a!"

Nhóm cô gái nhìn trưởng bối trước mặt ngoan cố, còn chưa thấy rõ sự thật, cười khổ giải thích. "Khi y lấy ra bánh trung thu, con biết con kém y dụng tâm. Y ôm tiểu hài tử dỗ dành, con sáng tỏ con kém y ôn nhu. Y lấy ra váy đan, con biết con kém y ngoan hiền. Y đem lá trà ra, con hiểu con kém y tri kỉ. Huống chi, người nhà họ Kỉ ai không hướng về y? Y không nói gì thị uy, người thông minh sẽ không đi tranh. Tiêu Trần này không đơn giản a, cần gì để một người không thích mình, cùng y đối địch?"

Chẳng lẽ chính mình già rồi nhìn không thấy thế cục? Bọn họ không cam lòng a! Con rùa vàng tốt như vậy.... Đúng rồi, phía trên không phải còn có bốn lão nhân sao? Chỉ cần bọn họ không đồng ý, chính mình nói không chừng có thể tranh một chút!

Đáng thương, mấy người chìm đắm trong quyền lợi không hiểu được, Kỉ lão Khương lão xa tận chân trời sớm bị Tiêu Trần dùng bánh trung thu, lá trà, con cua thu phục. Để họ biết được, không chừng thương tâm lắm a!

6. Chuyện xưa bên giường

Tiểu hài tử nào không thích nghe chuyện xưa bên giường. Tiêu Trần cảm giác bốn chữ 'chuyện xưa bên giường' này phi thường ấm áp. Anh lúc nhỏ, chính là nghe chuyện xưa bên giường của ông ngoại mà lớn lên.

Tháng mười nghỉ dài hạn lửa sém lông mày*, vợ chồng Kỉ Thi bị cuộc sống gia đình mỹ mãn của hai người Tiêu Kỉ kích thích, quyết định ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ hai.

(*Lửa sém lông mày : chỉ việc vô cùng cấp bách)

Nguyên bản, Duyên Duyên cũng thuộc vào hành lý hạng nhất của hai vợ chồng. Nhưng từ ngày Rằm tháng tám, Duyên Duyên liền đem Tiêu Trần ca ca uy bé bánh trung thu, dỗ bé ngủ, vì bé làm áo len nhớ thương. Khóc, nháo không muốn đi chơi.

Kỉ Thi bất đắc dĩ, chỉ có thể đem thằng nhãi phó thác cho em trai, mỗi ngày gọi điện thoại dặn dò.

Kỉ Tích tuy rằng tức giận vì thế giới ngọt ngào của hai người tan biến, nhưng có một món đồ chơi béo béo, có thể nói, có thể đi, vẫn là mới mẻ. Trừ bỏ ngẫu nhiên chịu chút dấm chua, ngày nghỉ một nhà ba người, cũng xem như phong phú.

Người ta nói, nơi có người liền có mâu thuẫn. Này không, người yêu mười tám tuổi cùng đứa cháu ba tuổi nổi xung đột. Nguyên nhân, vẫn là ngây thơ tới cực điểm đoạt TV. Kỳ thật, hiện tại nhà ai không có hai ba cái TV? Một cái xem chính, hai cái làm bình hoa. (*làm bình hoa: để trưng, trang trí)

Kỉ Tích vì cái gì làm như vậy? Chỉ yếu bởi vì mấy ngày gần đây, Kỉ Tích cảm thấy được lãnh địa của mình bị ăn mòn nghiêm trọng, khiến cho hắn không thể không hành động. Hắn chính là muốn thí nghiệm một chút phản ứng của Tiêu Trần. Đến tột cùng là thiên vị hắn, hay là tiểu quỷ. >_<

Đối với dụng tâm hiểm ác của Kỉ Tích, Tiêu Trần trong lòng biết rõ. Anh không bận tâm nhiều, đem tiểu béo cầu nước mắt lưng tròng ôm vào trong ngực hỏi: "Duyên Duyên muốn xem cái gì a?"

"Cục cưng anten*", Duyên Duyên nhành cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng. "Tiểu thúc không cho xem, thúc thúc hư."

(*cục cưng anten là Teletubbies đó)

"Cục cưng anten là cái gì a?", Tiêu Trần không biết, hỏi.

Kỉ Tích nghe được câu hỏi của vợ yêu đại nhân, lập tức giải thích. "Chính là, một đám người khoác đồ búp bê vải, chủ trì tiết mục tiểu hài tử. Thường thường nói chút vấn đề không dinh dưỡng."

Tiêu Trần vỗ vỗ lưng Duyên Duyên, một bên cười nói với Kỉ Tích: "Anh hồi nhỏ xem TV đen trắng, xem suốt mười năm. Lúc ấy, chỉ có thể thu được bốn kênh. Còn nhớ rõ 《Hồ lô huynh đệ》 , 《Cảnh sát mèo đen》, lớn một chút lại có phim hoạt hình của Sansui (một kênh truyền hình của Nhật Bản). Anh đặc biệt thích cắt giấy cùng vải bố làm nhân vật hoạt hình, 《 Lão sói mời ăn gà》 a, 《Thăng lên ba cấp》 đều phi thường có ý nghĩa. 《Bảo liên đăng》 mấy năm trước, theo anh thấy còn kém xa 《Trầm Hương cứu mẹ》 trước đây."

(*mấy cái này đều là tên phim, tên kịch, thiết nghĩ chắc không ai hứng thú đâu, nên lười tìm chú giải >v<)

"Trần Trần, em chỉ xem qua Tom và Jerry", Kỉ Tích chán nản ghé vào sofa, vờ đáng thương ôm gối.

Tiêu Trần không có hảo ý cười nói: "Em trước đây sinh ở Mĩ, đương nhiên không biết tinh hoa quốc gia rồi. Nếu hiện tại anh nói cho em, bỏ lỡ 《Hai lão hổ》, 《Ba chú heo con》, 《Thiên thư kì đàm》 phim hoạt hình vân vân, em còn không đem sofa hủy đi."

(*tui biết hát bài Hai lão hổ nha *vẫy đuôi khoe khoan*)

Kỉ Tích đã sớm qua tuổi thích xem phim hoạt hình, hắn bất quá là muốn cùng vợ có nhiều mối liên kết hơn. Ngày nghỉ, ngồi trên sofa, cùng nhau ôn lại năm tháng dĩ vãng, tăng tiến tình cảm song phương. Đáng tiếc hắn cùng Tiêu Trần bối cảnh cách biệt quá lớn.

Tiêu Trần cuối đầu nhìn Duyên Duyên oa ở trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Duyên Duyên xem qua 《Đại vương lôi thôi》 chưa?"

Duyên Duyên mở to mắt lắc đầu. "Không có"

"Muốn xem không?"

Duyên Duyên nghĩ nghĩ hỏi: "Có hay như Cục cưng anten không?"

Tiêu Trần cười càng thêm ôn nhu, sờ sờ đầu Duyên Duyên nói: "Anh mua riêng cho Duyên Duyên đó. Muốn xem không?"

Tiểu hài tử thực mẫn cảm, Tiêu Trần mặc dù không trả lời thẳng, tâm can nho nhỏ của Duyên Duyên cũng đã như mặt trời chiếu sáng. Tiêu ca ca mua riêng cho bé, riêng đó nha! Tiêu ca ca thật tốt, bé thích nhất ca ca! Duyên Duyên huơ tay nhỏ mập mạp, hung hăng gật đầu tròn vo, nãi thanh nãi khí: "Muốn xem, ca ca mở đi."

Tiêu Trần đưa tay đẩy vai Kỉ Tích, thuận tiện hướng qua hôn miệng hắn, phân phó nói: "Kỉ Tích, đi lấy mấy đĩa phim chỗ máy tính trong thư phòng anh lại đây."

Kỉ Tích được vợ hôn đến vui vẻ, hoan hỉ chạy đi chấp hành nhiệm vụ. "Trần Trần, anh mua nhiều phim hoạt hình như vậy a? Mấy tựa vừa mới nói đều có, còn có 《Một khoảng》, 《Cún con A Q》" Người chưa thấy đã nghe tiếng trước, Kỉ Tích ôm một đống đĩa phim, nhanh như chớp chạy về.

Tiêu Trần để cho tiểu Duyên Duyên tự mình ngồi ngoan xong, anh đứng dậy mở ra rạp chiếu gia đình, lấy ra 《Đại vương lôi thôi》, để vào đầu đĩa.

"Tiểu lôi thôi, thực là lôi thôi nha. Đại vương lôi thôi chính là hắn, không ai thích hắn. Đột nhiên có một ngày....."

Trong loa truyền ra ca khúc mở đầu đáng yêu, Duyên Duyên nghiêng đầu, chăm chăm chỉ chỉ nhìn chằm chằm màn hình, tập trung tinh thần xem phim.

Tiêu Trần lôi kéo Kỉ Tích ngồi trở lại sofa, vai dựa vào vai cùng xem, nhẹ nhàng trải nghiệm sự thú vị lần đầu tiên xem 《Đại vương lôi thôi》.

"Ai nha!", Duyên Duyên che mắt, hé ra khe hở trộm xem. "Con chuột thật đáng sợ! Đại vương lôi thôi bị bắt đi sao?"

Kỉ Tích cùng Tiêu Trần vừa xem hoạt hình, vừa nhìn biểu tình của Duyên Duyên. Tiểu hài tử phản ứng thật đáng yêu nha! Kỉ Tích cố ý trêu đùa tiểu béo cầu nói: "Duyên Duyên thực nhát gan a!"

"Mẹ mới nhát gan. Lúc mẹ không dám nhìn, liền bắt ba kể cho mẹ. Duyên Duyên còn nhỏ, không nhát gan", Duyên Duyên mâm mê miệng, nhuyễn thanh phản bác, một chút không phát hiện, xì ra chuyện xấu của mẹ.

Hai người Tiêu Kỉ xoa xoa mái tóc mềm mại của Duyên Duyên cười trộm.

"Kỉ Tích, xem chừng Duyên Duyên, anh đi nấu cơm", Tiêu Trần đem Duyên Duyên bỏ lên đùi Kỉ Tích, xoay người đối mặt với Duyên Duyên. "Duyên Duyên, xem không hiểu liền hỏi tiểu thúc thúc, biết không?"

"Dạ", Duyên Duyên gật gật đầu nhỏ.

Tiêu Trần đi vào phòng bếp, khóe miệng loan loan nhếch lên, cười đến giống như hồ ly trộm được gà. Đối phó tiểu hài tử chi bằng lợi dụng a! Xem, một hồi tranh TV, hoàn mỹ hạ màn. Bất quá, Kỉ Tích thật đáng yêu nha! Thế nhưng ăn dấm chua của tiểu hài tử ba tuổi. .^0^~~~~

Đêm đó, trong phòng khách. (là phòng ngủ dành cho khách)

Tiêu Trần tắm rửa sạch sẽ cho Duyên Duyên, nhét vào trong chăn. Anh mặc áo ngủ nằm bên người Duyên Duyên, mềm nhẹ dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ.

"Đến, anh kể cho Duyên Duyên chuyện Khổng Dung nhường lê."

"Dạ"

Nghe nghe, Duyên Duyên ngọt ngào ngủ.

Cách ngày.

"Kỉ Tích Duyên Duyên, anh gọt táo, lại đây ăn."

"Ừa", Kỉ Tích tắt TV, ôm tiểu béo cầu vào nhà ăn.

"Tiểu thúc, miếng lớn cho chú ăn", Duyên Duyên cống hiến đưa miếng táo lớn, bỏ vào trong chén Kỉ Tích.

@o@ Kỉ Tích giật mình nói: "Duyên Duyên, hôm nay như thế nào tự giác như vậy a?"

Tiêu Trần cười nói: "Chuyện xưa bên giường, phi thường trọng yếu" ^--^

Một tuần sau, đại trạch Kỉ gia.

"Con có nhớ mẹ không?", Nhạc Nùng ôm cổ đứa con, hôn hôn đầy nước miếng.

Duyên Duyên lau dấu son môi trả lời: "Không nhớ lắm."

◎0◎

"Tiêu ca ca nói, làm người phải thành thực. Hay là mẹ muốn nghe lời nói dối thiện ý?", Duyên Duyên nhu nhu hỏi câu hỏi tàn khốc.

Nhạc Nùng khó hiểu nói: "Nói dối thiện ý?"

"Đúng a, như vậy con sẽ nói với mẹ, con rất nhớ mẹ."

>o<//////

----

"Không rửa tay đã ăn cơm, là muốn bị con chuột bắt đi", Duyên Duyên kéo kéo quần tây của Kỉ Thi, chỉ vào tay đối phương.

OoO "Ai nói cho con?", Kỉ Thi hiếu kì nói.

"Ba không xem qua 《Đại vương lôi thôi》 sao?", Duyên Duyên một bộ dáng như nhìn người quê mùa, tràn ngập hoài nghi cùng ba đối diện.

-____-/////

---

"Bà nội, quả này lớn cho bà, con ăn quả nhỏ", Duyên Duyên ngọt ngào nói.

"Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện", Khương Như vỗ vỗ Duyên Duyên khích lệ.

Duyên Duyên bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Như vậy, bà nội có phải hay không cũng mang quả lớn giữ lại, thưởng cho con?"

-0-

"Tiêu ca ca nói, làm người phải khiêm tốn. Nhưng là không thể cứng nhắc, sẽ có hại", Duyên Duyên cười ha hả, từ tay Khương Như run rẩy, tiếp nhận trái lựu đỏ rực.

=0=/////

Bởi vậy có thể thấy được, chuyện xưa bên giường, thật sự trọng yếu.

7. Nửa đêm ma gõ cửa

Đến tột cùng trên đời có ma hay không, vẫn là vấn đề xã hội tranh luận.

Tiêu Trần hồi cấp hai có coi một tin trên 《Báo Thanh niên》 , người ta chỉ ra rằng người sau khi chết phản ứng tâm linh, có lẽ linh hồn có tồn tại. Tiêu Trần thật ra hy vọng có ma, anh còn muốn gặp lại thân nhân đã mất. Đáng tiếc chính là, Tiêu Trần tuy có nhiều cảm tính, nhưng làm thế nào có thể lấn át lý trí cuồn cuộn, cứng rắn kiềm chế dưới đáy lòng.

Kì nghỉ mười một ngày vừa qua, không ít người ngoạn điên đến không kịp điều chỉnh lại làm việc và nghỉ ngơi, ví như --

"Nhanh lên! Không kịp giờ làm bây giờ."

"Điểm tâm thì sao?"

"Lúc này còn quản cái gì điểm tâm! Đến cửa công ty mua chút gì ăn đi."

"Em nghĩ công ty anh là cửa hàng tiện lợi a! Nga, ngượng ngùng."

Kỉ Tích học thạc sĩ, ban ngày 10h mới có lớp nghiên cứu. Lúc này, chính là nhàn nhã đứng ở cửa, cùng Tiêu Trần mặc áo ngủ tạm biệt. Chỗ cầu thang thình lình xuất hiện một đôi vợ chồng ồn ồn ào ào, khiến cho ánh mắt hai người Tiêu Kỉ đồng loạt nhìn qua.

Nam nhân biết đã quấy rầy hàng xóm, ngượng ngùng dừng oán giận, thấp giọng giải thích xuống lầu.

Không đợi Kỉ Tích, Tiêu Trần thu hồi tầm mắt, nam chủ nhân hộ gia đình cách vách mạnh bạo lao ra cửa phòng, miệng còn ồn ào. "Chết rồi, chết rồi, lương thưởng cần cù chắc chắn ngâm nước nóng."

"Còn đứng đó nói, 8h15 rồi!", theo sát sau đó là nữ nhân kiềm diễm tức giận mắng ra cửa phòng.

Đôi vợ chồng quay đầu nhìn thấy Kỉ Tích đều sửng sốt, lập tức xấu hổ gật đầu, ngậm lại miệng, xuống lầu.

Tiêu Kỉ nhìn nhau cười. Thừa dịp không có ai, trộm hôn môi, Kỉ Tích phất tay tạm biệt, Tiêu Trần ôn nhu nhìn chăm chú người yêu biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Buổi chiều 4h30, Kỉ Tích mang theo nguyên liệu nấu ăn mới mua bước vào cửa nhà. Từ lúc cùng Tiêu Trần ở chung, Kỉ Tích liền ba trăm sáu mươi lăm ngày như một, yêu phòng nhỏ nhà mình. Hắn mổi ngày nhanh chóng về nhà bồi Trần Trần, cũng tự thân vì vợ rửa tay làm canh.

Cơm nước no say, Tiêu Trần vào thư phòng làm việc. Kỉ Tích dọn dẹp xong, ngồi bên người Tiêu Trần xem tạp chí. Qua một giờ, đi phòng bếp gọt hoa quả, đút Trần Trần ăn.

10h tắm uyên ương, lau khô tóc, ở trên giường nói chuyện phiếm.

"11h", Tiêu Trần ghé vào trong ngực Kỉ Tích, hôn cơ ngực rắn chắc của hắn, tình cảm lại mãnh liệt như lúc ở trong phòng tắm.

Kỉ Tích đem cằm cọ vào đầu Tiêu Trần, lấy thanh âm trầm thấp gợi cảm nói: "Không sao, ngày mai em không có tiết, ngủ muộn chút đi."

Tiêu Trần đánh ngáp, nằm ngã vào chăn bông mềm mại, một tay xoa thắt lưng Kỉ Tích, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Cốc cốc cốc --

Có người gõ cửa.

Trời vào thu, đã không cần mở điều hoà nữa. Kỉ Tích sợ nóng, mở cửa phòng ngủ ngủ. Hai bên thông gió, có chút mát mẻ, phòng ở cách âm khá tốt, chưa từng có tạp âm. Nhưng bởi vì bên quản lý phòng ở quy định, nội thất trang hoàng mặc kệ đảo lộn như thế nào, ngoài phòng không thể cải biến. Cho nên, mỗi nhà mỗi hộ vẫn là ráp cửa gỗ.

Đêm khuya, đột nhiên có tiếng đập cửa, nhưng lại làm Tiêu Trần đang thiếu ngủ lập tức bừng tỉnh.

"Kỉ Tích", Tiêu Trần lặng lẽ đẩy đẩy người yêu đang ôm áp mình.

"Em cũng nghe", Kỉ Tích vì để Tiêu Trần an tâm, nhẹ nhàng ôm chặt lưng anh.

Cốc cốc cốc --

"Xem ra, không phải nghe nhầm", Kỉ Tích mở đèn đầu giường, đứng dậy mặc áo ngủ.

Tiêu Trần giữ chặt vạt áo Kỉ Tích, ý bảo cùng đi theo.

Kỉ Tích mở đèn tường phòng khách, đi đến trước cửa, đang chuẩn bị qua mắt mèo nhìn xung quanh.

"Đừng", Tiêu Trần khẽ quát. Trần Trần là một tác gia, tiếng đập cửa nửa đêm, hơn nữa hành động của Kỉ Tích, khiến cho anh đột nhiên nghĩ đến, sát nhân chuyên môn từ mắt mèo đâm toạt mắt nạn nhân.

"Làm sao vậy?", Kỉ Tích tò mò nhìn Tiêu Trần biểu tình ác liệt.

Cốc cốc cốc --

Thình lình truyền tới tiếng đập cửa, gián đoạn Kỉ Tích nghi vấn. Tiếng gần trong gan tấc, âm sắc to rõ, cơ hồ là đập vào tâm khảm Tiêu Trần. "Ai a?", Tiêu Trần lớn tiếng quát hỏi.

Một chốc gõ, một chốc ngừng, chẳng lẽ là trò đùa dai? Hơn nữa, vì cái gì không ấn chuông cửa? Kỉ Tích nhướng mày, ôm Tiêu Trần đang khẩn trương an ủi. "Có thể là có người gõ nhầm cửa."

"Kỉ Tích, em xem bản tin trước cửa lớn tiểu khu chưa?", Tiêu Trần nắm áo ngủ Kỉ Tích nhỏ giọng nói.

Kỉ Tích trong nháy mắt thần sắc giật mình: "Anh là nói trộm?"

"Ừ", Tiêu Trần sờ cằm nói: "Bởi vì, chỗ này của chúng ta không thể lắp cửa chống trộm, có thiệt nhiều nhà bị trộm. Cẩn thận một chút vẫn hơn."

Kỉ Tích sau khi nghe xong, cau mày lo lắng nhìn Tiêu Trần. "Em cũng không biết, tiểu khu an toàn kém như vậy, Trần Trần, buổi tối không cần lo lắng, em ở với anh. Nhưng, ban ngày chỉ có một mình anh ở nhà."

"Kỉ Tích, đừng quên, anh đã đai đen Taekwando. Nếu cần, em vẫn là lo lắng cửa bị phá hư." Tiêu Trần nói giỡn.

Kỉ Tích hôn nhẹ trán Trần Trần, biết anh không muốn mình quan tâm, rất phối hợp chuyển đề tài.

Đợi chờ, tiếng đập cửa không vang lên nữa. Kỉ Tích thông qua mắt mèo nhìn xung quanh, dưới ngọn đèn màu cam cùng với hành lang yên tĩnh, không có dị vật.

Tình tiết tiểu thuyết trong đầu Tiêu Trần phát huy triệt để, tự nhiên không cho Kỉ Tích xem nhiều, kéo hắn quay về phòng ngủ.

Kỉ Tích cảm giác tối nay Tiêu Trần có chút không bình thường, hắn ôm Tiêu Trần nghi hoặc hỏi: "Hình như anh rất sợ em nhìn mắt mèo?"

"Anh nhớ rõ có một quyển tiểu thuyết kinh dị, trong đó tội phạm thích nửa đêm gõ cửa. Đương lúc nạn nhân nhìn vào mắt mèo, hắn dùng băng chùy* đâm vào, chọc mù mắt đối phương."

(*băng chùy là cái cây thon dài rắn chắc có một đầu nhọn dùng để đâm cho nguyên 1 khối băng lớn vỡ nhỏ ra)

-____-//// có một người vợ liên tưởng theo kiểu này, bạn còn có thể nói cái gì? Kỉ Tích cười khổ xoa xoa tóc Tiêu Trần. Đêm tối lắng đọng lại lý trí của Tiêu Trần, đem cảm tính của anh phát huy tới cực điểm. Coi như là một loạt giải tỏa áp lực đi.

Cốc cốc cốc --

Tiêu Trần đang muốn chìm vào mộng đẹp, tiếng đập cửa xa lạ lại trở về. Tiêu Trần giật mình một cái nhảy dựng lên, chạy ra đại môn, vừa đi vừa mắng: "Làm gì vậy! Còn không cho người khác ngủ?"

Kỉ Tích ba bước cũng thành hai bước vượt qua Tiêu Trần tới cạnh cửa, cầm lấy vợt tennis trên tủ đựng giày trong phòng khách, giơ lên cao. "Trần Trần, mở cửa."

"Cẩn thận a!" Tiêu Trần dặn dò Kỉ Tích, đột nhiên mở bật cửa ra.

Trừ bỏ một bầy muỗi bay múa, cái gì cũng không có.

Kỉ Tích tiến lên vài bước, đến cầu thang cao thấp nhìn xem. Một lát sau, xoay người trở vào nhà, hướng Tiêu Trần đang chờ đợi lắc đầu.

"Không có sao?", Tiêu Trần nghiêng người để Kỉ Tích vào, liếc mắt lối đi nhỏ, khóa cửa phòng.

Hai người trở lại phòng ngủ chính, nằm xuống giường lớn thoải mái. Tiêu Trần nghiêng người, nằm lên vai Kỉ Tích hỏi: "Em nói trên đời này có ma hay không?"

"Trần Trần, vì cái gì hỏi như vậy?", Kỉ Tích xem Tiêu Trần rõ ràng quá mức hưng phấn, mỉm cười hỏi.

Tiêu Trần nháy con ngươi đen nhánh trong suốt, nhìn quanh bốn phía, dán bên lỗ tai Kỉ Tích nhỏ giọng nói: "Có thể hay không là ma gõ cửa?"

Còn muốn làm thần bí a? Trần Trần như vậy thật đáng yêu. Kỉ Tích cọ cọ hai má Tiêu Trần, cố ý hỏi: "Cái gì gọi là ma gõ cửa?"

Quả nhiên, Tiêu Trần kiên nhẫn giải thích nói: "Anh hồi trước có đọc một truyện ma, nói một người sinh viên lúc nửa đêm nghe được có người gõ cửa, nhưng là mỗi lần nhìn ra mắt mèo đều không thấy bóng người. Cuối cùng, hắn mở cửa phòng ra, hàng hiên hôn ám trống không. Sinh viên sợ hãi, thật nhanh đóng cửa phòng. Mà khi hắn quay đầu lại, nhưng lại thấy ngay mặt quỷ trắng bệt."

^O^~~~ Kỉ Tích ôm lấy Tiêu Trần, an ủi nói: "Trần Trần không sợ, anh không phải một mình, có em cùng anh."

"Anh không sợ a. Kỉ Tích, nếu thực sự có ma, em nói anh có thể nhìn thấy bà ngoại không?", Tiêu Trần chờ mong nhìn mắt Kỉ Tích hỏi.

Kỉ Tích nắm chặt cánh tay Tiêu Trần, dùng lời nói ôn như nhất có thể nhỏ nhẹ nói. "Tiêu Trần, cho dù không có ma. Em tin tưởng, ba ngọai vẫn phù hộ Trần Trần."

"Ừ", Tiêu Trần có chút thất vọng cúi đầu. Nhưng ngay sau đó, tiếng đập cửa ly kỳ không ngờ vang lên.

Kỉ Tích nắm lại Tiêu Trần đang muốn chạy ra phòng khách, nhắc nhở nói: "Lần này gõ không phải cửa chính."

Cốc cốc cốc --

Tiêu Trần cẩn thận lắng nghe. "Hình như là ban công phòng khách."

Cốc cốc cốc --

Tiếng đập cửa không giống hai lần trước, gõ liền mạch không có dừng, ngược lại càng gõ càng nhanh, giống như muốn lôi kéo người ta đi tới.

Kỉ Tích, Tiêu Trần bước vào phòng khách nhìn qua bên trái. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên ban công, sa liêm (*màn cửa sổ mỏng) che cửa sổ sát đất, loáng thoáng nhìn, một thứ dài dài có một đống lông rũ xuống, đang đánh lên cửa thủy tinh.

"Không cần đi qua!", Tiêu Trần đè lại Kỉ Tích muốn tìm hiểu thực hư.

"Làm sao vậy?"

Tiêu Trần vội la lên: "Cái đó, em không biết là giống nhân côn sao?"

"Nhân côn?", Trần Trần hiện tại, căn bản không phải như ban ngày có thể lý giải. Kỉ Tích dở khóc dở cười nói: "Cái gì a?"

Tiêu Trần nhẹ giọng nói: "Có một câu chuyện ma, bên trong nhắc tới Nhật Bản chiến bại, bởi vì quá nhiều người chết ở đại lục Trung Quốc, thi thể không có biện pháp quay về cố hương, Cho nên, thân nhân người chết liền chuẩn bị một cây côn dài, điêu khắc ra ngũ quan tứ chi người chết, cũng đội cho nó tóc người chết lưu lại khi tham chiến, thay thế thi thể nuôi dưỡng. Nó là ác quỷ phi thường đáng sợ."

>__<///// Kỉ Tích giờ phút này hoàn toàn câm nín.

Cốc cốc cốc --

Kỉ Tích nuốt xuống ham muốn cười ra tiếng, vỗ vỗ Tiêu Trần nói: "Chỉ đứng nhìn cũng không phải biện pháp."

"Kỉ Tích, này không phải chuyện chúng ta có thể giải quyết, gọi 110 đi?" Tiêu Trần nghiêm túc nói.

Không được, không thể cười, Trần Trần sẽ bị thương tâm. Kỉ Tích cắn môi dưới, mang theo Tiêu Trần đi đến vách tường. Đồng thời mở ra đèn phòng khách cùng ban công, cũng kệ Tiêu Trần ngăn cản, kéo ra sa liên cửa sổ sát đất.

Cốc cốc cốc --

Một cây lau nhà, kịch liệt gõ cửa thủy tinh ban công.

Kỉ Tích quay đầu nhìn Tiêu Trần hỏi: "Còn muốn gọi 110 không?"

Tiêu Trần ngẩn ngơ, theo sau khuôn mặt một màu đỏ bừng. Anh bỏ cánh tay Kỉ Tích ra, mở cửa thủy tinh, nhanh chóng nhảy ra ban công. Kỉ Tích theo đuôi ngay sau.

Trong tiểu khu một lầu hai hộ gia đình, chỗ thiếu hụt duy nhất của kết cấu nhà ở chính là, ban công phòng khách hai nhà chỉ cách nhau có nửa thước. Lúc này, trên lan can ban công cách vách, một nữ nhân tóc tai bù xù đang ngồi, nghiêng thân mình, nắm cây lau nhà, gõ cửa ban công nhà Kỉ Tích Tiêu Trần.

"Trinh tử*", Tiêu Trần nhỏ giọng báo cáo.

(*mình nghĩ nó là nhân viên bí mật điều tra cái gì đó, như mật thám?)

Kỉ Tích cười phủ quyết. "Là nữ nhân nhà cách vách, buổi sáng hôm nay, Trần Trần không phải gặp qua sao?"

Tiêu Trần hoài nghi đánh giá nữ nhân mặc áo ngủ trắng, cùng ban ngày hai khuôn mặt hoàn toàn bất đồng. Tiêu Trần cảm khái, trang điểm thật sự rất thần kỳ.

Nữ nhân buông cây lau nhà, tái nhợt nghiêm mặt, run rẩy khẩn cầu. "Ngượng ngùng a, nửa đêm đánh thức hai người. Có thể hay không, nhờ hai người đi ra cửa nhà chúng ta nhìn xem, hoặc là gọi điện thoại thông tri bảo an. Cửa nhà tôi một chốc có người gõ cửa, một chốc lại ấn chuông."

"Chồng cô đâu?", Tiêu Trần hỏi

"Còn chưa có về nhà. Bộ đàm của nhà tôi cùng phòng an ninh đã hư từ lâu, giúp tôi một chút", nữ nhân xuống khỏi lan can, nhảy vào ban công nhà mình.

"Có thể hay không, là chồng cô?", Kỉ Tích bình tĩnh nói.

"Sẽ không, hắn có chìa khóa", nữ nhân khẳng định lắc đầu, bỗng nhiên cả kinh, chỉ chỉ phòng, trong ánh mắt toát ra quang mang sợ hãi. "Nghe, chuông cửa lại vang."

Kỉ Tích, Tiêu Trần nhìn nhau gật đầu. "Cô chờ, chúng tôi đi xem."

Nữ nhân cảm kích liên tục nói lời cảm tạ.

Kỉ Tích đẩy ra cửa chính, thăm dò nhìn ra, cách vách thực sự có một nam nhân mặt tây trang giày da, vội vàng nhấn chuông cửa.

"Uy, làm gì vậy?", Kỉ Tích quát.

Đối phương hiển nhiên bị tiếng la dọa sợ, quay đầu giật mình nhìn Hai người Tiêu Kỉ, sợ hãi giải thích: "Tôi là người nhà này, buổi sáng chúng ta còn gặp nhau mà. Thực xin lỗi a, đánh thức hai người." Nam nhân thần sắc mệt mỏi xoa xoa tay nói: "Xin hỏi, có thể hay không gọi nhờ điện thoại a?"

"Tôi thấy không cần, anh theo chúng tôi ra ban công một chút đi.", Kỉ Tích mời.

Nam nhân khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

Kỉ Tích thở hắt ra nói: "Vợ anh ra ban công, gõ cửa ban công phòng khách chúng tôi."

"Ai!", nam nhân vào nhà Kỉ gia, dẫn đầu chạy ra ban công.

Nữ nhân cách vách, sau khi biết rõ ấn chuông cửa là chồng nhà mình, thành nữ nhân cả vú lấp miệng em, nam nhân khúm núm, bắt đầu một hồi vấn đáp.

"Như thế nào muộn như vậy mới về?"

"Ngày lễ nghỉ công việc chồng chất rất nhiều, đành phải tăng ca."

"Vì cái gì không tự mở cửa?"

"Chìa khóa để quên trong công ty."

"Kia cũng có thể gọi điện thoại, để em mở cửa a!"

"Sáng nay đi vội vàng, di động quên sạc pin."

"Anh có thể xuống lầu, đến phòng an ninh gọi nhờ điện thoại a?"

"Anh về đến nhà mới biết quên chìa khóa, cửa chống trộm dưới lầu vừa vặn mở ra, anh mới có thể lên lầu. Anh nghĩ ấn chuông cửa em sẽ mở, nên mới không nghĩ tới gọi điện."

"Lúc nãy anh bắt đầu gõ cửa, em đi ra ngoài xem lại không thấy ai, lặp lại hơn mười lần, em còn nghĩ đến gặp ma a! Lúc sau lại ấn chuông cửa, em làm sao còn dám nhìn!", nữ nhân chỉ vào nam nhân mắng.

Nam nhân oan uổng nói: "Người gõ cửa không phải anh, là nam nhân ở phòng 402 lầu trên. Lúc anh lên lầu, nhìn hắn uống say không biết trời đất, nằm ở trước cửa nhà chúng ta, lúc có lúc không gõ cửa. Hắn nằm trên mặt đất, mắt mèo đường nhiên không nhìn thấy"

"Trùng hợp như vậy? Hắn đi nhầm phòng?" nữ nhân không tin.

"Cửa ở lầu chúng ta cùng một bộ dáng, nhận sai cũng không kỳ lạ. Huống chi, hắn say."

Nữ nhân hơi dịu xuống hỏi: "Hắn vì cái gì nằm trên mặt đất gõ cửa, không ấn chuông cửa a? Nếu không làm sao không thấy bóng người?"

"Người ta uống rượu, đứng không vững. Anh đưa hắn lên lầu bốn, ấn chuông cửa nhà hắn, không vang. Đại khái thật lâu không xài, hẳn là tưởng nhà của mình, cho nên chỉ gõ cửa, không ấn chuông."

"Anh tại sao không ở nhà hắn gọi điện thoại?"

"Anh không phải nói, lúc ấy không biết ấn chuông cửa em sẽ không mở sao? Anh đem người chắn trước cửa đưa về trước, rồi trờ về gọi em mở cửa."

"Kỳ thật, anh có thể kêu em a."

Nam nhân bất đặc dĩ nói: "Vợ à, thiết bị cách âm nhà chúng ta tốt như vậy, anh gọi mà em nghe được, không phải là toàn bộ khu đều nghe sao. Kia phải bao nhiêu âm lượng a? Chỉ sợ hét đến hừng đông."

"Không đúng a? Nhà chúng ta là 301, hắn ở 402. Ít nhất cũng phải gõ cửa nhà cách vách đi?"

Kỉ Tích qua cuộc đối thoại của hai vợ chồng, đem sự tình hiểu nhất thanh nhị sở. Cười nói: "Hắn có gõ cửa nhà chúng tôi, tụi tôi lớn tiếng hỏi ai đó. Có thể hắn nghe được câu hỏi, biết không phải nhà mình, mới đi gõ cửa nhà hai người. Càng có khả năng, nằm trên mặt đất, tay gõ cửa nhà cô, chân đạp cửa nhà tôi. "Mà, lần mở cửa đó, có lẽ vừa vặn anh đây đỡ con ma men lên lầu, vào 402."

"Hắn ngay cả cửa nhà mình, bên trái bên phải đều phân không rõ a?"

Nam nhân khuyên nhủ: "Em cùng con ma men so đo cái gì chứ?"

"Cái gì a! Mọi người ngày mai còn đi làm, bị hắn nháo như vậy, còn có thể ngủ được?"

"Van cầu em, trước cho anh về nhà đã."

"A?", nữ nhân kích động lúc này mới phản ứng lại, chồng còn ở nhà hàng xóm. Hai người bọn họ cư nhiên làm trò khắc khẩu, gấp gáp hướng Kỉ Tích, Tiêu Trần khom người giải thích trở về phòng.

Kỉ Tích trong lúc nam nhân cách vách ngàn ân vạn tạ, đem đối phương tống xuất. Tắt đèn vào phòng ngủ, ánh vào mắt là Tiêu Trần mặt mày tịch mịch.

Kỉ Tích lên giường, nhẹ nhàng ôm bảo bối âu yếm của mình nói: "Trần Trần, em cũng hi vọng thế giới này có ma, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Nhưng, bởi vì mỗi người chỉ có cuộc sống ngắn ngủi, em mới có thể quý trọng mỗi thời mỗi khắc cùng anh như vậy."

Tiêu Trần hai mắt ướt sũng, thản nhiên lộ ra ý cười, đem cánh tay lặng lẽ ôm Kỉ Tích, cúi đầu dựa vào nghe tiếng tim đập của người yêu.

Kỉ Tích nâng tay, tắt đèn đầu giường, trong bóng đêm gợi lên khóe môi.

Lời ngon tiếng ngọt của người yêu là vĩnh viễn nói không xong, nghe không đủ.

Ngày hôm sau, Kỉ Tích sau lưng Tiêu Trần, trộm gọi điện thoại cho Kỉ Thi. Không đến ba giờ, bảo an tiểu khu đổi thành bảo tiêu Kỉ thị. Từ nay về sau, đạo tặc tiểu khu tuyệt tích.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman