Chương 3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Hoán tỉnh dậy là vì quá đói, vừa mở mắt ra đã thấy phòng tối đen như mực, hoàn toàn không biết bây giờ là mấy giờ. Bụng cứ sôi đến phát hoảng, cầm đồng hồ báo thức dạ quang hình quả dâu tây ở đầu giường lên xem giờ, suýt nữa thì cô tiện tay ăn mất nó. 

Thì ra cô đã ngủ một mạch đến tối hôm sau, chẳng trách đói đến nỗi tay chân mềm nhũn. Thư Hoán dậy bật đèn, định lết xuống dưới lầu mua bánh trứng ăn, lại nghe phòng khách vẳng đến tiếng gõ cửa ầm ầm như sấm dậy. 

Thư Hoán loạng choạng ra khỏi phòng ngủ, trèo ra phòng khách mở cửa. Sợi dây xích trên cửa vừa mở ra, đối phương gần như đạp cửa xông vào, “rầm” một tiếng, cô bị đẩy ngã ra đất, suýt tí nữa thì bị đạp chân vào mặt ►_◄

Thư Hoán ngã đến choáng váng mặt mũi, lúc được đỡ dậy vẫn còn chóng mặt, hoang mang nhìn xung quanh hỏi: “Sao thế, cháy nhà hả?”. 

Từ Vĩ Trạch đúng là tỏ vẻ như đang cứu hỏa: “Em dọa anh suýt chết!”. 

“Ơ… ._.” 

“Gọi điện cho em, di động tắt máy, điện thoại bàn cũng không được, bấm chuông cũng không thấy ai mở cửa, anh còn tưởng em xảy ra chuyện chứ.” 

Thư Hoán sờ gáy đã sưng lên, lẩm bẩm: “Làm gì đến nỗi…”. Gần đây an ninh xã hội khá là ổn mà. 

“Ai biết em được? Lỡ tối qua xấu hổ vì chuyện ngã chụp ếch, nghĩ quẩn thì…” 

Thư Hoàn điên tiết: “Anh còn nhắc lại à!”. Thù cũ hận mới đột nhiên trào dâng, cô chỉ muốn quét anh ra khỏi nhà, “Chính là anh! Vừa nãy còn hại em ngã thêm cú nữa, anh là vỏ chuối chuyển thế hả?”. 

Từ Vĩ Trạch né tránh, mặt vẫn tỏ ra chân thành: “Anh đang quan tâm em mà”. 

Chút lo âu trên gương mặt anh cũng tạm gọi là có thành ý. Sống một mình trong thành phố lớn cách xa bố mẹ, có một người bạn quan tâm đến chuyện sống chết của cô thế này đích thực là một việc may mắn, nghĩ đến đó, Thư Hoán cũng không tiện xử lý anh nữa: “Hừm… cảm ơn anh”. 

Trốn tránh thành công trách nhiệm với cô, Từ Vĩ Trạch đưa tay ra rất phong độ: “Ngủ lâu như vậy, Thư tiểu thư chắc chắn đã rất đói, tôi có vinh dự được mời cô đi ăn để xin lỗi không nhỉ?”. 

Lên xe bí ngô của hoàng tử Từ, Thư Hoán chọn đi ăn ở quán vỉa hè. 

Cô biết Từ Vĩ Trạch không thiếu tiền, mặc dù không rõ anh giàu đến mức nào nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy anh khổ sở vì chuyện tiền bạc. Có điều cô vẫn cảm thấy ăn vỉa hè ổn hơn, cô cảm thấy mình rất giống mấy quán vỉa hè, tùy hứng, bình dân… 

Buổi tối hơi nóng vẫn chưa tan, đói đến độ không còn sức lực ăn diện, Thư Hoán chỉ buộc tóc cao, búi thành một búi to qua loa trên đầu, không đánh phấn, mặc một chiếc váy hai dây trẻ con đã hơi bạc màu, đôi chân chỉ mang dép lê. Từ Vĩ Trạch là áo mũ chỉnh tề, ăn vận như thể sắp vào nhà hàng Westin đối diện, nhưng cũng cùng ngồi xuống quán ăn vỉa hè đối diện nhà hàng đó. 

Hai người có vẻ bề ngoài cực kỳ không hợp nhau lại cảm thấy rất vui vẻ, chọn cả một bàn đồ ăn, cua ghẹ, hai chai nước có ga, vùi đầu vào ăn cật lực, không biết mệt là gì. 

“Bỏ tay ra, càng cua cuối cùng là của em!” 

“Rõ ràng nó là cua của anh, em đừng nhẫn tâm chia cách bọn anh chứ!” 

“Nó là con đực, anh tha cho nó đi!” 

Ban đầu còn ngại ngùng dùng đũa giành ăn, cuối cùng thò cả tay vào, Thư Hoán chậm hơn một tí, chỉ kịp chụp lấy bàn tay đạo tặc kia. 

Thế là lần đầu tiên trong đời cô chạm vào lòng bàn tay của Từ Vĩ Trạch. Tay anh ấm áp và mạnh mẽ, ngón tay thon dài, điều duy nhất không đẹp đó chính là tay anh đã bị dính ít nước thịt cua. 

Lúc cô hơi đờ đẫn, Từ Vĩ Trạch đã cười: “Chịu nhường rồi nhé.” 

Lại còn sử dụng mỹ nhân kế. T_T 

Ăn xong bữa, Thư Hoán ngoài bất ngờ chạm vào tay Từ Vĩ Trạch, ngoài ăn được chút “đậu phụ” ra thì không có cảm giác gì khác, về nhà lại trùm chăn tiếp tục ngủ đến sáng. 

Hôm sau tỉnh dậy, điểm tâm cũng không kịp ăn, Từ Vĩ Trạch đã xông vào nhà cô, dáng vẻ như sung sướng quá mức hy vọng. 

“Báo em biết một tin vui~~~” 

Thư Hoán cũng vui lây: “Là gì thế?” 

“Anh trai anh không phản đối chúng ta nữa!” 

Thư Hoán lại ủ rũ phản bác: “Anh đừng nói như thể chúng ta là thật ấy.” =="

Từ Vĩ Trạch lại đắc ý bảo: “Dù thế nào đi nữa thì tạm thời anh được cứu rồi. Vốn dĩ cứ tưởng anh ấy ép đi xem mặt nữa, lúc đó chết thật ấy chứ.” 

Thư Hoán nghi ngại: “Nhưng, hôm đó anh ấy chẳng phải có ấn tượng xấu với em hay sao, tại sao tự nhiên lại thay đổi ý kiến vậy?” 

Từ Vĩ Trạch cười bảo: “Tối qua anh ấy bàn việc làm ăn ở nhà hàng đối diện, lúc ra ngoài thì gặp chúng ta đang ăn vỉa hè. Anh ấy bảo thấy chúng ta vui vẻ như thế thì nên cho cơ hội.” 

Thư Hoán thở dài: “Anh trai anh đúng là thương anh thật.” Có thể chiếm được tình cảm ấm áp của người đàn ông lạnh lùng như vậy, thật khiến người ta thấy hâm mộ. 

“Anh là em trai duy nhất mà.” Từ Vĩ Trạch chuyển sang chuyện khác, “Nhưng cũng vì thế mà anh ấy muốn tiếp xúc thêm lần nữa với em.” 

Thư Hoán lập tức lùi lại một bước. o.O

Từ Vĩ Trạch chắp hai tay lại, lại xuất chiêu mỹ nhân kế một cách thành thực: “Làm ơn, giúp người giúp đến cùng chứ, đưa Phật phải đưa đếnTâyphương, có đầu có đuôi mà…” 

Thế là lần gặp mặt thứ hai giữa Thư Hoán và Từ Vĩ Kính đã được định vào tối hôm đó, thời gian gấp rút nên không cho cô cơ hội từ chối, tránh né. Hơn nữa lần này Từ Vĩ Trạch cũng không đi cùng, giống như khi đi phỏng vấn thì không thể thi chung vậy. 

Lời nói dối môn đăng hộ đối gì đó bị vạch trần, Thư Hoán bộc lộ luôn cả tính cách thật. Vì thời tiết khá nóng nên cô chỉ bện tóc thành hai dải, tóc mái kẹp lại, mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nút gỗ đơn giản, giày búp bê đế bằng, gương mặt sạch sẽ không trang điểm, kiểu ăn vận rất bình thường. 

Lên sân thượng của nhà hàng xoay kiểu Tây, không cần phục vụ dẫn đến chỗ ngồi, cô nhìn thấy ngay Từ Vĩ Kính đang ngồi cạnh cửa sổ. Cho dù mặc một bộ âu phục màu đen giản dị không hề khoa trương, anh cũng vẫn nổi bật hơn bất kỳ ai khác ở đây, phần cổ và tay lộ ra da thịt trắng trẻo, khiến gương mặt anh càng thêm tuấn tú. 

Thư Hoán hít một hơi thật sâu, chỉ có mấy bước mà tim cô đã đập thình thịch liên hồi. Từ Vĩ Kính có thể được gọi là “giám khảo phỏng vấn” có uy quyền ghê gớm nhất mà cô từng gặp o(╥﹏╥)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hài