Chap 3 : Bị Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : ta có lẽ ngâm fic này hơn tháng rồi ấy nhở, còn ai care fic này không? Cho cmt phát, ai quên thì quay về đọc từ đầu cho nhớ lại nhé.

Giờ ra về

Chiếc xe đen bóng sang trọng là anh đang đứng chờ sẵn , 2 tay đút vào túi áo măng tô dài . Trông anh đầy vẻ lãng tử phong trần nhưng không kém phần sang trọng, kiêu ngạo. Thấy nó đi tới, anh vươn 2 tay , mắt tỏ ý muốn nó tiến vào vòng tay  anh . Ban đầy nó ngập ngừng nhưng rồi lại thấy ánh mắt của anh bắt đầy nheo lại thì ngay lập tức nó lao vào vòng tay anh.

Anh ôm lấy nó
Thoạt nhìn người ta sẽ tưởng đó là hành động đầy yêu thương lãng mạn nhưng ai ngờ nó đag bị vòng tay chắc rắn kia siết chặt đến nỗi như anh đang muốn giết nó vậy.

Anh thì thầm vào tai nó

- Chuẩn bị tinh thần đi. Căn phòng đó đang chờ em đấy !!!

Nó nghe chữ "căn phòng đó" bất giác toàn thân run rẩy, cảm nhận rõ điều đó từ nó, anh khẽ nhếch môi tạo nên nụ cười tuyệt hảo

..____..
Vừa về đến nhà anh bế phốc nó ra khỏi xe đưa nó lên phòng rồi quẳng xuống giường . Khi anh bước ra khỏi phòng không quên dặn dò cô hầu gái :

- Thay đồ cho cô ấy.

- Nae.

Cô hầu cúi đầu

Yoongi quay lại nhìn Jiyeon trước khi rời đi . Khi cửa được đóng lại nó bó chân ngồi trên giường , toàn thân run rẩy trong nỗi sợ.

Nó mặc lên mình bộ váy bằng satanh đen mỏng , nó bị Yoongi lôi tới căn phòng nằm sâu ở hành lang tầng 5

- Đi mau nào.

-.....

JiYeon không dám nói gì cả điều đó càng làm anh thích thú?!

Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khắc hoa văn ngoằn ngèo , ổ khóa bằng kim loại chắc chắn

- Em.... - Mặt nó tái nhợt

- Sao?! - Ánh mắt của anh nhìn nó khiến nó im bặt

Yoongi rút trong tay ra sợi dây thừng . Trói chặt tay nó lại .  Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt tay làm cổ tay nó đau thốt lên.

Anh dùng chiếc chìa khóa hình con rắn nhe nanh nhìn phát sợ mở cánh cửa ra

...___....

Bên trong là 1 căn phòng hoàn toàn tối om chỉ trừ chút ánh sáng từ hành lang chiếu vào giúp nó nhìn thấy chiếc ghế sofa màu nâu bên trong còn lại có cái gì trong phòng thì nó không biết bởi lẽ trừ những lúc nó bị phạt trong phòng này nó chưa bao giờ lui tới hay đúng hơn chưa bao giờ dám lui tới.

- Vào đi.

Giọng khàn đặc lạnh lùng của Yoongi khẽ vang lên

- Em.. em xin lỗi... em biết lỗi rồi nên làm ơn... xin anh... - JiYeon van nài, đôi mắt của nó sắp chực ra nước mắt

Anh không thích thế, anh ko thích nhìn nó khóc càng không thích nó chỉ vì nỗi sợ mà nhận lỗi bừa bãi trong khi nó chẳng thật lòng chút nào. Anh đẩy mạnh nó vào phòng , để nó nằm ngay sofa

- Khoan đã... Yoongi

Nó đã hét lên khi cánh cửa dần khép lại

Cạch

Tất cả chỉ còn màu đen

Nó bắt đầu sợ

Nó rất sợ bóng tối, với nó bóng tối còn đáng sợ hơn mọi thứ kinh khủng trên đời này . Điều này là quá khứ của nó khi còn ở cô nhi viện

Và anh biết rất rõ điều đó

Đó chính là lí do căn phòng này có mặt

JiYeon bắt đầu khóc, khóc một ngày lớn hơn nỗi sợ càng ngày càng gặm nhấm nó..

Nỗi đau tinh thần này còn đau hơn nỗi đau thể xác do những vết roi gây ra

Thật khủng khiếp

Tâm trí vùng vằng , thúc giục tâm trí nó thoát khỏi cái trốn khủng khiếp này

Nhìn sơ căn phòng chỉ 1 màu đen nó mong có 1 ánh sáng nào đó quét qua cho nó ít hy vọng nhưng không chỉ có bóng tối bao trùm lên tất cả

JiYeon hoàn toàn bất lực

Nó mò mẫm mãi mới tới cánh cửa dùng hết lực ở 2 tay bị trói lại đập mạnh vào cửa.

- Yoongi, làm ơn cho em ra đi.

Nó hét lớn tiếng hét vang vọng khắp phòng dội thẳng vào nó

- Làm ơn đi.

Nó đập càng lúc càng mạnh hơn. JiYeon k ngừng khóc thảm thiết

- Yoongi.. em xin anh , làm ơn thả em ra. Anh biết em rất sợ bóng tối cơ mà... làm ơn ... em biết lỗi rồi

Nó khóc òa lên như 1 đứa trẻ rồi gục mặt xuống sàn nhà trong khi miệng vẫn còn lẩm bẩm

- Làm ơn...

(Au : Tội nghiệp Nô của em :'((  )

Anh đứng ngoài cửa nghe rõ tiếng rên rỉ bên trong anh nhìn chiếc đồng hồ Palatium Time trị giá (5.452.034 USD)

Đã 9:50

3 tiếng trôi qua từ khi nó bị phạt bên trong đó

- Hmmm

Anh thở dài rồi rút chìa khóa rắn kia và mở cửa

*
Chút ánh sáng le lỏi khiến nó ngước lên nhìn . Cố ngồi dậy 1 cách khó khăn , nó vẫn ngước nhìn anh với đôi mắt mọng nước

- Trả lời câu hỏi của tôi.

Nó gật đầu

- Em là gì?

- Búp bê

- Chủ của em là ai?

- Min Yoongi

- Ai có em cái quyền tới gần bất kì ai khác bên ngoài vậy hả?

- Em đã sai

- Em biết lỗi của mình chưa?

- Em biết sai rồi. Em sẽ không bao giờ như thế nữa.

- Tốt.

Yoongi mỉm cười, nụ cười của tên độc tài thật sự

- Em biết bây giờ phải thế nào chứ?

Nó gật đầu 1 cách chậm chạp

Yoongi nhẹ nhàng nâng cằm JiYeon lên , cúi gần xuống khuôn mặt nó
(Au : OMG, chuẩn bị 'Ấy' rồi)

*

Môi anh nhơn nhẹ lên môi nó nhưng không hè nhẹ nhàng ngược lại anh cắn vào môi nó như muốn xâm chiếm

Trái tim Jiyeon đậm loạn mỗi lần anh hôn . Nó cảm thấy choáng ngợp rồi lịm dần đi . Để cho cơ thể mình lọt thỏm trong vòng tay của anh

Yoongi bế Jiyeon 1 cách nhẹ nhàng nâng niu . Dịu dang như chàng bạch mã bế công chúa xinh đẹp . Chỉ có điều anh không bế nó về căn phòng kính của nó mà về phòng riêng của anh.

_______
End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro