Phục kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe ô tô chạy về thành phố, Jin đánh mắt nhìn lên kính chiếu hậu, nơi hai cô gái đang ngồi ở ghế phụ phía sau không vui nói: “Chị dâu à, dù sao tôi cũng là khách, sao lại bắt khách lái xe xa xôi như vậy?”

Park Jiyeon thản nhiên đáp, mắt vẫn chú mục lên màn hình ipad xem tài liệu, mấy ngày nay cô không ở công ty, công việc chủ yếu đều được thư ký gửi qua mail: “Nếu anh mệt cứ nói, tôi và Eunjungsẽ thay phiên nhau lái.”

Jin nghe nhắc đến Eunjung giọng trở nên mềm mỏng hơn: “Ý tôi là gọi tài xế đưa chúng ta về ấy, dù sao cũng không xa lắm.”

Ham Eunjung khoanh hai tay trước ngực, mắt hướng lên người đang lái xe phía trên đề nghị: “Cũng được một lúc rồi, để tôi lái tiếp cho!”

“Không cần đâu, nếu được em lên đây ngồi cạnh tôi là đủ rồi.”

“Vậy anh tập trung lái tiếp đi!”- Eunjung lạnh nhạt đáp, hướng nhìn chuyển sang cảnh vật qua ô kính xe.

KÉTTTT

Đang chạy trên đường vừa vòng qua khúc cua xuống đèo có một chiếc xe ô tô khác chắn ngang làm Jin bất ngờ thắng gấp, mọi người ở trên xe vì thế cũng bị kinh động theo.

“Hai người không sao chứ?”- Jin lo lắng quay đầu ra sau hỏi, Eunjung và Jiyeon lắc đầu ra hiệu vẫn ổn, mọi người rời sự chú ý sang chiếc xe trước mặt, nơi có một top người mặc đồ đen như côn đồ đang tiến về phía họ, trên tay còn cầm theo vũ khí.

“Xem ra có người không muốn chúng ta trở về nhà rồi.”- Eunjung ra lệnh cho Jiyeon: “Em ngồi yên trên xe đừng bước xuống. Cả anh nữa.”

Jin phản đối: “Em giỏi đến đâu chứ, bọn họ đều có vũ khí. Tôi sẽ ra cùng em.”

Eunjung không suy nghĩ được nhiều nữa, tay lôi ra cây gậy nhỏ, vừa bước xuống xe vung một cái đã dài gần 1 mét, ánh mắt vô cảm xoáy thẳng vào những tên côn đồ hung hãn trước mặt, có đến hơn chục tên.

“Em lùi lại đi, tôi sẽ bảo vệ em!”- Jin cũng theo Eunjung bước khỏi xe đứng chắn phía trước cô, lời vừa thốt ra đã bị một tên lao tới đá một cước vào bụng mình đau nhói.

“Khỉ thật!”

Eunjung không buồn trả lời, trực tiếp giáng một gậy vào cái chân định tung tiếp cú đá khác vào người mình, mở màn trận hỗn chiến quyết liệt.

Ngồi bên trong xe, Jiyeon thấp thỏm không an tâm, nhưng bây giờ cô ra ngoài chỉ thêm vướng bận cho Eunjung, Jiyeon không muốn làm cô ấy thêm phân tâm, tay vội bấm điện thoại gọi cho Yoongi nhưng lại không thể liên lạc được.

“Sao lại không thể bắt máy?”

Không có thời gian, cô dập máy gọi cho cảnh sát gần nhất, nhưng cũng không nhiều trông mong nhận được sự giúp đỡ ngay khi nơi này quá hoang vu, đôi mắt hoang mang nhìn thấy có thêm một top người khác mặc đồ vest đang chạy ra từ hai chiếc xe ô tô khác.

“Bọn họ là ai mà đông thế?”

Đám người mặc đồ vest chính là vệ sĩ Min Yoongi đã chuẩn bị để hộ tống mọi người trở về, anh đã dự tính được mối nguy hiểm có thể xảy ra nên đã đề cao cảnh giác, trong phút chốc đã áp chế được bọn côn đồ kia.

Jin xốc tên ban nãy đá mình một cước lên đấm một phát trả đũa, tức giận tra hỏi: “Nói, là ai bảo bọn bây làm chuyện to gan này?”

“Tôi không biết, có một người đàn ông đưa tiền bảo chúng tôi chặn đường các người lại thôi. Tha cho chúng tôi đi!”

Jiyeon thấy tình hình đã ổn định, cô bước xuống xe đi ra ngoài, trong đầu đã nghĩ đến một người có thể gây ra chuyện này, hiện tại người đáng nghi ngờ nhất chính là chú ruột của Yoongi thôi.

ĐOÀNG.

Tiếng súng thất thanh vang lên làm mọi người bàng hoàng hốt hoảng, Eunjung vội nhìn sang Jiyeon, trên bụng loang đầy một mảng máu tươi thấm ướt áo khoác màu xám tro, cơ thể vì tổn thương không còn sức lực ngã khụy xuống mặt đường.

Eunjung và Jin vội vã chạy tới đỡ cô ngồi dậy, đám vệ sĩ kia cũng đứng ngồi không yên dáo dác tìm kiếm kẻ dám nổ súng, nhưng vị trí từ trên đám rừng bên trên quá rộng lớn, họ nhất thời không thể nhìn rõ.

“Vị trí ở hướng 9h, mau truy đuổi!”- Eunjung hét to ra lệnh, tay cô đang cố ấn vết thương trên bụng Jiyeon ra máu không ngừng, nếu cứ tiếp tục thế này cô ấy sẽ nguy kịch mất thôi.

“Yeon, cố gắng cầm cự, tôi đưa em đến bệnh viện!”

Park Jiyeon đau đớn khẽ nôn ra một ngụm máu, mắt cô hoa lên không còn nhìn rõ được nữa, tay chân cũng lạnh dần: “Tôi buồn ngủ quá…”

“Không được phép ngủ, anh còn không mau đưa em ấy lên xe!”- Ham Eunjung mất bình tĩnh quát lớn với Jin, cô vội ngồi lên ghế lái khởi động xe.

Jin cũng không giữ được bình tĩnh, làm theo lời Eunjung đỡ Jiyeon rơi vào hôn mê lên ghế sau ngồi, giọng hơi lạc đi: “Không được rồi, máu ra nhiều quá…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro