gbvudrihdfjkgfdg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ hóa học là giờ học tiếng Anh. Nhưng trống đổi tiết vang lên đã gần năm phút và cô Nhạn đã ôm cặp bước ra khỏi lớp từ lâu rồi mà cô Vĩnh An vẫn chưa thấy xuất hiện.

Trong những khoảnh khắc trời cho như thế này, có lẽ tất cả bọn học trò trên trái đất không dại gì bỏ lỡ dịp may biến lớp học yên tĩnh thành một cái chợ bát nháo.

Bọn học trò lớp 9A4 tất nhiên không là một ngoại lệ. Trong gần năm phút đồng hồ, lớp học nhanh chóng thành một cái chợ cực kỳ nhộn nhịp và huyên náo.

Thông thường, trong những trường hợp như thế này, người có nhiệm vụ biến cái chợ trở lại thành cái lớp học là lớp phó trật tự Minh Vương.

Nhưng lúc đó lớp phó trật tự Minh Vương làm sao?

Hẳn nhiên có thể tin rằng Minh Vương không lập lại trật tự theo cái cách mà thằng Quyền, lớp phó trật tự lớp 9A3 bên cạnh, thường làm.

Thằng Quyền là tín đồ của "trường phái bạo lực". Những lúc thầy cô chưa tới, Quyền thích chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui dọc các dãy bàn, mặt lạnh ngắt, mắt gườm gườm nhìn xoáy vào từng đứa. Thậm chí, có hôm nó còn cầm theo cây roi nơi tay.

Bọn học trò lớp 9A4 đi ngang lớp 9A3, từng thấy thằng Quyền bộ tịch lừ lừ như con gấu, tay không ngừng nhắp nhắp cây roi dài thậm thượt, trông rất hãi.

Có lẽ trong các lớp phó trật tự của trường Tự Do, Quyền oai nhất. Oai hơn cả các thầy cô, kể cả thầy Đang giám thị. Bởi vì thầy Đang tuy nghiêm khắc nhưng không sắm được một cây roi hách xì hằng như thế. Bọn học trò chưa thấy thầy Đang cầm roi nơi tay bao giờ.

Có thể bào chữa giùm cho thằng Quyền rằng nó phải cầm roi như Tôn Ngộ Không lúc nào cũng ôm kè kè cây thiết bảng chẳng qua vì lớp nó "yêu quái" nhiều quá. Lý do nghe ra cũng có lý vì quả lớp 9A3 nổi tiếng toàn trường về tài quậy, đến mức thầy Vĩnh Long làm chủ nhiệm lớp 9A4 chỉ mới một tháng đã được Ban giám hiệu cắt cử qua lớp 9A3 để "trấn áp yêu khí".

Nhưng ở trường Tự Do, đâu chỉ mỗi thằng Quyền hành xử quyền hạn của mình bằng bạo lực.

Lớp 9P1 hầu hết học sinh đều ngoan ngoãn, hiền lành, chăm học, lớp phó trật tự Thúy Sơn lại là phận nữ nhi, thế mà con nhỏ này cũng dữ dằn ra phết.

Thúy Sơn không sử dụng nhuyễn tiên như Quyền, cũng không đứng lượn lờ quanh các dãy bàn. Nó chỉ đứng tại chỗ, tay cầm bốn, năm viên phấn, mắt đảo quanh. Hễ thấy đứa nào nói chuyện, nó lập tức bẻ nột mẩu phấn, ném bốp một cái ngay đầu "đương sự" để nhắc nhở.

Nếu có ai tỉ mỉ làm một phép so sánh thì rất có thể họ sẽ sửng sốt khi biết được số phấn mà lớp phó trật tự Thúy Sơn sử dụng trong suốt năm học nếu không nhiều hơn thì chắn chắn cũng không ít hơn bất cứ thầy cô nào.

Nhưng dù sao thì Minh Vương cũng không hề có ý định trở thành một "cao thủ" về môn "ám khí" như lớp phó trật tự 9P1.

Minh Vương chỉ giống nhỏ Thúy Sơn ở chỗ đứng ì tại chỗ để canh chừng lớp học. ( Để nhìn bao quát được khắp lớp, hình như mọi lớp phó trật tự trên trái đất đều phải đứng lên khỏi chỗ ngồi chư không phải mình nó!). Nhưng khác với Thúy Sơn là trên tay nó không có một viên phấn nào.

Minh Vương đứng ngay tại vị trí của mình, vốn là vị trí thuận lợi cho việc quan sát toàn cảnh lớp học vì nằm ở cuối lớp, lại gần ngay chính giữa lối đi; nó đứng đó và không ngừng đưa mắt từ phái qua trái, từ trên xuống dưới, cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của từng người.

Tất nhiên Minh Vương bao giờ cũng lưu ý đặc biệt đến "xóm nhà lá" bên tay trái, noi tập trung các thành viên của băng "tứ quậy", những nhân vật xem việc các thầy cô vắng mặt ở lớp là cơ hội bằng vàng để chứng minh cái biệt danh "tứ quậy" không phải ngẫu nhiên mà có.

Nói chung, cho đến chừng nào thầy cô chưa vào lớp, Minh Vương cứ đúng trơ tại chỗ như cột nahf, mắt tháo liên mồm chốc chốc lại quát:

- Cẩm Vân, quay lên!

- Cung, về chỗ ngay!

Thường, nghe lớp phó trật tự nhắc nhở, Cẩm Vân bao giờ cũng quay lên ngay. Thằng Cung cũng ngoan ngoãn đi về chỗ. Nhưng tụi nó chỉ vờ vịt thế thôi. Một lát sau, thế nào con nhỏ Cẩm Vân lắm chuyện kia cũng quay xuống và thằng Cung ngứa ngáy chân tay nọ cũng lại tót ra khỏi chỗ ngồi, lò dò lên chỗ thằng Quang, thằng Dưỡng để tán gẫu chứ không sai.

Và thế là Minh Vương lại hắng giọng:

- Cẩm Vân, quay lên!

- Cung, về chỗ ngay!

Nếu nhắc nhở vài ba lần mà "đương sự" không thèm đếm x**** gì đến thì chàng lớp phó tội nghiệp của chúng ta đành giở "chiêu"... năn nỉ:

- Cẩm Vân, quay lên đi mà!

Có khi chàng kêu lên ai oán:

- Cung ơi Cung, mày mắc chứng gì mà cứ chạy loăng quăng khắp nơi vậy hả?

Nhưng thường thì trong một thời gian dài, lớp phó kêu ca cứ việc khản giọng kêu ca, những đứa thích chuyện trò hay quậy phá vẫn tiếp tục quậy phá và chuyện trò, đưa nào chí thú lo việc đứa nấy, làm như chẳng ai dính dáng đến ai.

Minh Vương thấy chẳng đứa nào nghe lời mình thì run lắm. Nó cứ lấm lét nhìn ra hành lang, nơm nớp sợ thầy giám thị đi ngang. May làm sao, những lúc ngặt nghèo đó, Minh Vương sực nhớ đến lời dạy chí lí của ông bà "Nắm thằng có tóc chứ chẳng ai nắm đứa trọc đầu", liền vận dụng nó bằng cách cầu cứu các tổ trưởng học tập.

Cẩm Vân thuộc tổ 1 của thằng Tần, thằng Cung thuộc tổ 4 của nhỏ Hạnh. Thế là Minh Vương ngoác miệng:

- Tần, Hạnh, coi mấy đứa trong tổ của mấy bạn kìa!

Trò "nhờ vả" này bao giờ cũng hiệu nghiệm ra phết .

- Về chỗ đi Cung!

Nhỏ Hạnh nói giọng nhẹ hều, nhưng thằng Cung chẳng dám nấn ná thêm mảy may. Nó lập tức chạy vù về chỗ.

Tần còn oai hơn. Nóc chẳng cần mở miệng, chỉ trừng mắt một cái là nhỏ Cẩm Vân riu ríu quay lên liền.

Căn cứ vào sụ kiện đó, có thể kết luận ở lớp 9A4, các tổ trưởng học tập có uy hơn lớp phó trật tự gấp tỉ lần.

Sở dĩ có chuyện tréo ngoe đó một phần là do hằng tháng các tổ trưởng có quyền đề nghị giáo viên chủ nhiệm trừ điểm hạnh kiểm các tổ viên vô kỷ luật trong tổ mình nên đứa nào cũng ngán. Phần khác ( phần này mới là phần chính) là do thằng Minh Vương hiền quá.

Minh Vương hiền quá nên tụi bạn trong lớp sinh lờn mặt .Sự thực thì ngoài chức lớp phó trật tự, Minh Vương còn kiêm luôn chức tổ trưởng tổ 5, nghĩa là nó có trong túi tới những 2 cuốn sổ. Bên cạnh cuốn sổ nhận xét hạnh kiểm tổ viên, nó còn có cuốn sổ tay riêng của lớp phó trật tự dùng để ghi tên những đứa quậy phá trong lớp, hằng tuần báo lại với cô Vĩnh Bình trong cuộc họp giữa ban cán sự lớp vơi giáo viên chủ nhiệm. Nhưng xưa nay tụi bạn vẫn xem những cuốn sổ của nó chẳng ra cái củ cà rốt gì.

Tụi nó biết tổng nhiều lúc Minh Vương rút viết, lật sổ, bặm môi hí hí hoáy hoáy, măt mày làm ra vẻ đằng đằng sát khí nhưng trong sổ chả có chữ nào.

Một cái đứa như thế lẽ ra không nên làm lớp phó trật tự mới phải. Mà nói cho đúng ra, Minh Vương đâu có xung phong nhận cái chức này. Ấy là do bạn bè, đặc biệt là những đứa nổi tiếng nghịch phá, vì quá "yêu mến" cái tính hiền lành của nó mà ưu ái bầu nó lên đấy thôi. Năm lớp tám cũng thế mà năm lớp chín cũng thế.

 

Ngặt một nỗi , nhìn bề ngoài, Minh Vương trông rất hợp với vai trò gìn giữ trật tự . Nó to con, điềm tĩnh và chững chạc. Vì vậy vào các dịp đầu năm, thấy lũ học trò tín nhiệm đề cử Minh Vương vào chức lớp phó trật tự, giáo viên chủ nhiệm nào cũng lấy làm hài lòng, tin rằng không thể nào chọn đúng người đúng việc hơn nữa.

Minh Vương chẳng được mồm mép như tụi thằng Cung, thằng Lâm hay Quý ròm. Bình thường nó vốn đã ít nói, khi cần phải phân trần trước đám đông nó lại càng lóng ngóng. Lần nào "bị" bầu vào chức lớp phó trật tự, nó cũng gãi đầu gãi tai từ chối nhưng khổ nỗi, nghe nó ấp a ấp úng một hồi, thầy cô nào cũng tưởng nó đang bày tỏ lòng biết ơn đối với việc bạn bè đã tín nhiệm nó, rằng nó lắp ba lắp bắp nói không ra lời là vì nó cảm động quá mức đó thôi.

Thế là rổt cuộc Minh Vương vẫn phải tiếp tục làm lớp phó trật tự, vẫn phải tiếp tục đứng lên khỏi chỗ ngồi mỗi khi thầy cô vắng mặt để luôn miệng nhắc nhở, năn nỉ và sau cùng là hăm dọa những đứa gây mât trật tự, vẫn phải cho tay vào túi lăm le rút sổ viết ra và thỉnh thoảng quát nạt ( những người hiền lâu lâu cũng nổi cộc), vân vân và vân vân, tóm lại dù hiền lành đến mấy nó vẫn phải làm những điều mà mọi lớp phó trật tự trên trái đất phải làm để cuối cùng đau đớn rút ra kết luận: lớp phó trật tự muôn đời vẫn là nhân vật bị bạn bè ghét nhất! 

Lần này cũng giống như mọi lần, nghĩa là trong khi chờ cô Vĩnh An vào lớp, Minh Vương lất đật đứng lên khỏi chỗ, nghiêm nghị đảo mắt khắp các dãy bàn.

Và nếu Minh Vương đã giống như mọi lần thì tụi bạn hẳn nhiên cũng không thể khác mọi lần. Tụi nó bắt đầu làm loạn.

Loạn bắt đầu từ "xóm nhà lá" bên tay trái, nơi "thường trú" của băng "tứ quậy".

Đầu têu là Hải quắn. Cô Nhạn vừa ra khỏi cửa, nó đã đập bàn, reo inh ỏi:

- Hôm nay cô Vĩnh An ốm rồi! Tụi mình về đi thôi!

Quỳnh Như ngồi bàn trên quay đầu lại cự:

- Bạn Hải đừng có trù ẻo cô giáo à nghen! Lát cô vào, tôi méc cô à!

- Cho méc! - Hải quắn nghinh mặt - Bạn méc, bộ tôi không biết... bẻ răng bạn hả?

Quỳnh Như liền chành miệng, thách thức:

- Răng nè, dám bẻ không?

Tất nhiên, có cho vàng Hải Quắn cũng không dám *****ng vào Quỳnh Như. Nó giở chiêu khác, cười nhăn nhở:

- Hê hê, răng xấu hoắc mà cũng khoe! Còn thua cả răng chuột!

Răng thuộc về nhan sắc. Bị Hải Quắn chê bai " nhan sắc" của mình, Quỳnh Như tức muốn khóc.

Không khóc được, nó bèn gầm lên:

- Có Hải mắt lé thì có!

Mắt cũng thuộc về nhan sắc. Nhưng Hải Quắn là con trai, tất không xem trọng lắm chuyện này. Tuy vậy, bị một đứa con gái chê mình là "đồ mắt lé", nó vẫn thấy tưng tức. Thế là nó còn gầm lớn hơn đối phương:

- Bạn bảo ai mắt lé hả?

Tiếng gầm của Hải Quắn làm rung rinh lớp học.

Đến nước này thì Minh Vuơng không thể làm thinh được nữa. Nó khịt mũi:

- Hải Quắn và Quỳnh Như giữ trật tự nghe!

Đang ấm ức, càng bị buộc giữ trật tự, Hải Quắn càng muố gây mất trự hơn nữa. Nó quay mắt sang Minh Vương, đỏ mặt tía tai:

- Bị người ta kêu là mắt lé, mày có giữ trật tự được không hả?

Câu nói của Hải Quắn khiến tụi bạn cười ngặt nghẽo.

Thằng Cung thừa dịp pha trò:

- Hải Quắn hỏi mới chí lí làm sao! Nếu đôi mắt mà giữ được trật tự thì đâu còn là mắt lé. Còn nếu đã lé thì làm sao mà giữ trật tự cho được!

Lời bình luận nhí nhố của Cung lại làm nổ ra thêm một trận cười!

Minh Vương thấy mình càng can thiệp, lớp học càng lộn xộn, bèn bối rối đưa mắt nhìn Lan Kiều:

- Lan Kiều, bạn để tổ bạn làm loạn vậy hả?

Được lớp phó trật tự cầu cứu, tổ trưởng Lan Kiều động lòng từ bi, liền quay sang hai tên tổ viên bướng bỉnh của mình:

- Thôi, mấy bạn ngồi im giùm đi cho!

Thấy Hải Quắn và Quỳnh Như mặt mày đứa nào đứa nấy vẫn còn bừng bừng, Lan Kiều lập tức nghiêm mặt:

- Bộ hai bạn muốn tổ mình tháng này xếp hạng bét hả?

Nghe tổ trưởng đem việc xếp hạng thi đua ra hù, Quỳnh Như đành hậm hực quay lên, còn Hải Quắn cũng thôi phồng mang trợn mắt.

Thấy Lan Kiều "dẹp loạn" nhanh như chớp, Minh Vương thở phào. Nhưng chưa kịp hít hơi vào, đã nghe Quới Lương rú lên:

- Ối, thủng đít tao rồi!

Tiếng la chói tai của thằng này khiến lớp học vừa lắng xuống bỗng nhốn nháo trở lại.

Tụi bạn vừa cười rúc rích vừa hấp tấp đổ dồn mát về phía cuối lớp.

- Gì vậy Quới Lương? - Vẫn giọng thằng Cung nhanh nhẩu - Đít mày sao lại thủng?

Quới Luơng đáp lời thằng Cung bằng cách nhăn nhó thò tay xuống dưới mông, mò mẫm một lát rồi giơ lên một cây kim gút đầu tròn, loại thường dùng để gắn bản đồ hay các tranh vẽ lên bảng.

- Đứa nào? - Quới Lương tru tréo - Đứa nào cố tình ám sát tao?

Bàn Quới Lương có 3 người. Quới Lương ngồi giữa. Bên phải là thằng Lâm, bên trái là nhỏ Bội Linh. "Ám sát" Quới Lương chỉ có thể là một trong hai đứa này.

Quới Lương vừa hỏi vừa quay sang Lâm. Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của bạn, Lâm xua tay rối rít:

- Không phải tao à nghen!

Quới Lương cũng không tin Lâm là thủ phạm. Dù sao Lâm cũng là thành viên trong băng "tứ quậy", không có lý gì một đứa "tứ quậy" lại đi hãm hại một đứa "tứ quậy" khác!

Quới Lương liền quay sang trái. Thấy nhỏ Bội Linh cúi gằm đầu, Quới Lương buột miệng "à" một tiếng:

- Thì ra là bạn!

Nó đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nghiến răng trèo trẹo:

- Bạn nói thật đi! Tôi đã làm gì bạn mà bạn trả thù tôi "man rợ" như vậy.

Bị Quới Lương lên án ghê quá, Bội Linh không thể làm thinh được nữa. Nó ngẩng đầu lên, khoe bộ mặt đỏ bừng và lí nhí phân trần:

- Bội Linh đâu có cố ý...

Quới Lương nhếch mép:

- Không cố ý nhưng chắc là...cố tình?

Giọng Bội Linh muốn khóc:

- Bội Linh lỡ tay làm rớt thật mà.

- Tại sao rớt đâu không rớt lại rớt ngay chỗ ngồi của tôi? - Quới Lương hừ mũi, tiếp tục hoạnh họe.

Thằng Cung cười hô hố:

- Đúng rối đó! Rớt ngay chóc chỗ đó còn gì là "đầu ra" của con người ta cơ chứ!

Trước giọng điệu bỡn cợt của Cung, một lần nữa cả lớp lại cười bò.

Tràng cười của tụi bạn khiến mặt Bội Linh đã đỏ lại càng đỏ, còn mặt thằng Quới Lương thì lập tức chuyển sang màu xám xanh.

Minh Vương nãy giờ im lặng hồi hộp theo dõi cuộc đấu khẩu giữa Quới Lương và Bội Linh để tìm hiểu nguyên do, giờ thấy thằng Cung hăng hái đổ dàu vào lửa , liền lật đât lên tiếng:

- Bỏ qua đi Quới Lương! Đây chỉ là lỡ tay thôi mà!

- Lỡ tay cái con khỉ! - Quới Lương nổi quạu - Nếu tao lỡ tay chích kim vào mông mày đau điếng như thế, liệu mày có bỏ qua không?

Thằng Quới Lương cứng đầu cứng cổ này làm Minh Vương chán quá. Nó mấp máy môi tính nhờ tổ trưởng của Quới Lương "trấn áp" giùm, nhưng sực nhởa Qưới Lương thuộc tổ 5 và chính mình là tổ trưởng của thằng này, Minh Vương đam xụi lơ.

May làm sao, đứng lúc đó thằng Lâm thình lình vọt miệng:

- Minh Vương nói đúng đó. Chuyện rủi ro,mày bực bội làm gì hả Quới Lương!

Lâm vùa nói vừa thò tay kéo vạt áo Quới Lương

Băng "tứ quậy" có bốn đứa: Hải quắn, Quốc Ân, Quới Lương và thằng Lâm. Quới Lương ngồi cùng bàn với Lâm và thường đến nhà Lâm chơi nên thân với thằng này nhất.

Đã thân nhất thì không thế không nghe lới khuyên can của bạn. Vì vậy, Lâm vừa lên tiếng, Quới Lương liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhưng ngồi xuống mà vẫn nghe đau dưới mông nên Quới Lương lại cáu kỉnh quay sang nhỏ Bội Linh:

- Bạn chỉ được lỡ tay lần này thôi đấy nhé!

Giọng thằng Quới Lương chưa nguôi tấm tức nhưng Bội Linh vẫn nghe nhẹ cả người. Nó mỉm cười:

- Ừ, Bội Linh không lỡ tay nữa đâu.

Thật ra nhỏ Bội Linh không phải đứa sung sướng nhất khi Quới Lương chịu làm hòa. Đứa sung sướng nhất phải là Minh Vương.

Cái vai trò lớp phó trật tự của nó suýt bị lung lay khi chính thằng Quới Lương tổ viên trong tổ nó, chẳng buồn xem lời nhắc nhở của nó ra cái củ khoai tây gì. Nếu không có thằng Lâm "thi sĩ Hoàng Hôn" kịp thời can gián, chẳng biết lớp học sẽ còn huyên náo đến đâu.

Minh Vương nhìn Lâm, vừa cảm kích lại vuằ ngạc nhiên. Lâm là tay đầu trò của băng "tứ quậy", xưa nay không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc phá thiên hạ, thậm chí nó còn mong trong lớp xảy ra lamứ chuyện để làm vè rêu rao cho sướng miệng, không hiểu sao hôm nay lại đàng hoàng tử tế đột xuất đến vậy không biết! Không những không tham gia trêu ghẹo, Lâm còn ngăn cản Quới Lương, không cho thằng này gây gổ với Bội Linh, thật là chuyện xưa nay chưa từng có!

Rồi dường như để cho Minh Vưong ngạc nhiên hơn nữa, thằng Lâm đột ngột đứng lên khỏi ghế, oang oang:

- Đề nghị các bạn giữ trật tự nghen! Cô Lan Anh sắp xuống rồi đó!

"Mệnh lệnh" dõng dạc của thằng Lâm không chỉ khiến Minh Vương kinh ngạc. Cả lớp đều há hốc miệng ra nhìn nó.

Thằng Quang quay xuống, bưng tai:

- Ối, tao có nghe nhầm không vậy?

Thằng Bá cười he he:

- Thằng Minh Vương nhường chức lớp phó trật tự lại cho mày tự bao giờ thế hở Lâm?

Lâm nghiêm mặt:

- Giữ trật tự lớp học là trách nhiệm chung của mọi người chứ đâu phải của riên lớp phó trật tự!

- Trời đất! - Đỗ Lễ hai tay bụm mặt kêu lên thảng thốt - Một cái đứa chuyên quậy phá bây giờ lại đòi đi giữ trật tự, phen này chắc cóc mọc râu mất tụi mày ơi!

Còn thằng Cung thì chắp hai tay trước ngực, lim dim mắt:

- Bể khổ vô biên, quay đầu là bến! Thiện tai, thiện tai!

Mỗi đứa cà khịa một câu, lớp học bỗng chốc nhốn nháo không thể tả.

Lâm không ngờ mình càng muốn giữ trật tự, tụi bạn càng mất trật tụ khủng khiếp, bèn bối rối đưa mắt nhìn mấy đứa trong ban cán sự lớp.

Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Lâm, lớp trưởng Xuyến Chi lập tức hắng giọng:

- Đề nghị các bạn im lặng. Bạn Lâm nói như vậy là hoàn toàn đúng, các bạn không được chế giễu!

Cung ngoác miệng:

- Tụi này không chế giễu câu nói, chỉ chế giễu người nói cái câu đó thôi, hi hi!

Nhỏ Hạnh trừng mắt nhìn Cung, giọng phật ý:

- Bạn có thôi đi không!

Nhỏ Hạnh là lớp phỏ học tập đồng thời là tổ trưởng của Cung nên nó vừa lên tiếng, Cung liền rụt cổ ngồi im.

Nhưng Cung vừa làm thinh, ở bàn trên thằng Quang đã bô bô:

- Bạn Xuyến Chi khờ quá. Thằng Lâm vờ làm ra vẻ như vậy cốt để chọc cười thôi. Có phải nó nói nghiêm túc đâu.

- Ê! - Lâm chỉ tay vào Quang, gân cổ quát - Mày nói năng bá láp gì đó, thằng sứt môi!

Quang chu miệng:

- Môi tao hết sứt lâu rồi mày!

Lâm nghiến răng ken két:

- Nhưng nếu mày ăn nói bậy bạ, môi mày sẽ sứt lại cho coi!

- A, mày dám trù ẻo tao hả? - Quang gầm lên, vừa nói nó vừa hăm hở xăn tay áo - Có ngon thì lại đây đấu tay đôi với ông mày, xem đứa nào sẽ sứt môi cho biết!

- Thôi, thôi, có gì thì ngồi xuống...

Tiếu Long chưa kịp nói hết câu can gián quen thuộc, thằng Quang đã nạt ngang:

- Mày thích thì "ngồi xuống" đó đi, xem tụi tao đánh nhau!

Tới nước này thì lớp phó trật tự Minh Vương không thể đóng vai khán giả được nữa. Nó vội vã rút cuốn sổ trong túi ra, tay kia lăm lăm cây viết:

- Tụi mày không "tốp" lại, tao ghi tên cả hai đứa vào sổ à nghen!

Quang nheo mắt:

- Đừng hù tao! Viết mày hết mực rồi!

Minh Vương bặm môi rảy rảy cây viết, quả nhiên không có giọt mực nào bắn ra. Thằng Quang nói đại, không ngờ trúng phóc khiến Minh Vương bất giác thộn mặt.

Nếu ngay lúc đó, cô Lan Anh không xách cặp đi vào lớp thì chả biêt nó còn ngượng nghịu đến bao giờ.Thằng Lâm đi ở giữa. Ba đứa bạn nó đi kè kè hai bên.

Mọi khi băng "tứ quậy" vẫn cặp kè thân mật với nhau như vậy trên đường về. Nhưng hôm nay sự thân mật đã không còn. Thay vào đó là bầu không khí vô cùng căng thẳng.

- Khi nãy mày làm sao thế hở Lâm? - Quốc Ân "nổ" trước.

Biết thằng này chất vấn chuyện nó đứng ra giữ trật tự trong lớp khi nãy, nhưng Lâm vẫn vờ vịt:

- Tao có làm sao đâu!

Hải Quắn nói thẳng tuột:

- Hừ! Chứ vừa rồi đứa nào hùng hồn tuyên bố "Giữ trật tự lớp học là trách nhiệm chung của mọi người"?

Lâm bối rối:

- Tao đùa ấy mà!

- Mày không đùa! - Quốc Ân gằm ghè - Nếu đùa mày đã không kéo áo thằng Quới Lương, kêu nó ngồi xuống!

Trước chứng cứ hùng hồn của Quốc Ân, Lâm hết đường quanh co. Nó nuốt nước bọt:

- Ờ, ờ... chuyện này thì không phải đùa!

Quốc Ân cười mát:

- Thế ra mày muốn làm thay cho thằng Minh Vương đấy?

Câu nói kháy của Quốc Ân khiến Lâm tức sôi, nhưng nó không nói gì. Lần đầu tiên "thi sĩ Hoàng Hôn", nhân vật lanh mồm lẹ miệng nhất băng "tứ quậy" đã cứng họng trước sự tấn công của đông bọn.

Thấy Lâm nín thinh, Quốc Ân càng làm tới, giọng nó càng độc địa làm sao:

- Mày nịnh nọt thằng Minh Vương thì được cái gì chứ?

Lần này thì Lâm tím mặt. Ba đứa kia nghe tiếng nó nghiến răng ken két:

- Tao không nịnh nọt.

Hải Quắn nhún vai:

- Thế tại sao...

- Chả tại sao cả! - Lâm cắt ngang - Tại tao thích thế!

Thái độ ngang phè của Lâm làm ba đứa bạn nó sững sờ.

Quới Lương chơi thân với Lâm nhất từ nãy tới giờ không nỡ hoạnh hoẹ bạn. Nhưng tới nước này, nó đành phải ngập ngừng lên tiếng:

- Thế còn bốn đứa tụi mình...

Cụm từ "bốn đứa tụi mình" vang lên nghe thân thiết quá đỗi. Lâm nao nao trong dạ, bèn chép miệng:

- Tao vẫn chơi với tụi mày...

Rồi nó ngó lơ đi chỗ khác:

- Nhưng tao không muốn "quậy" nữa.

- Tại sao? - Hải Quắn lặp lại câu hỏi khi nãy.

Và Lâm cũng lặp lại câu trả lời:

- Chẳng tại sao cả?

Thằng Lâm làm ba đứa bạn nó chán quá. Quốc Ân không kiên nhẫn nổi nữa. Nó đành kéo tay Hải Quắn và Quới Lương, giọng giận dỗi:

- Mặc xác nó! Tụi mình đi về trước đi!

Quới Lương không muốn bỏ Lâm lại một mình nhưng không nghĩ ra lý do gì để nấn ná, đành tập tễnh chạy theo hai đứa kia.

Lâm đứng chôn chân tại chỗ, thở dài nhìn theo những đứa bạn thân thiết. Nó quyết tâm làm người tử tế, băng "tứ quậy" từ nay sẽ thiếu một người. Ý nghĩ đó làm Lâm thẫn thờ.

Lâm cũng chả rõ lòng mình đang vui hay đang buồn. Nó chỉ biết nó không đủ can đảm giải thích cho tụi thằng Quốc Ân tại sao đột nhiên nó muốn trở thành một học sinh đứng đắn, ngoan ngoãn. Nó không thể khai ra chuyện cách đây mấy ngày nó tình cờ bắt gặp nhỏ Hải Ngọc bị hư xe doc đường và trong lúc con nhỏ này sắp oà ra khóc vì không tìm được chỗ sửa xe, nó đã kịp chạy đến và ra tay nghĩa hiệp như thế nào.

Hải Ngọc cùng tổ 5 với Lâm nhưng hai đứa ngồi ở hai dãy bàn đối diện nên xưa nay ít trò chuyện với nhau. Hơn nữa biệt danh "tứ quậy" của nó có lẽ khiến Hải Ngọc kiềng mặt. Khi nó làm trò hoặc đọc vè chọc phá thiên hạ thì Hải Ngọc hùa theo những đứa khác bưng miệng cười khúc khích. Nhưng những lúc khác thì Hải Ngọc lảng mất. Dường như nhỏ không muốn qua lại vơi nó.

Nhưng đó là nói lúc Hải Ngọcchưa bị hỏng xe giữa đường. Còn hôm đó, vừa nhác thấy nó nó lò dò đi tới, Hải Ngọc đã reo lên mừng rỡ như gặp bạn cố tri:

- Lâm ơi Lâm! Lâm sửa giùm chiếc xe cho Hải Ngọc chút!

Sự tin cậy toát ra trong ánh mắt Hải Ngọc khiến Lâm ngạc nhiên một cách sung sướng.

Nó bảo Hải Ngọc vịn chiếc xe rồi hăng hái xăn tay áo ngồi xuống, tò mò xem xét. Chả có gì ghê gớm! Chiếc xe của Hải Ngọc chỉ bị sút pê-đan vì rơi mất cục chêm.

Lâm đảo mắt dòm quanh chỗ ngồi và tìm thấy cục chêm nằm lăn lóc cạnh đó. Nó lượm cục chêm lên, đặt vào pê-đan rồi nhặt hòn đã dưới chân, bặm môi nện chan chát.

Sau khi đóng đóng gõ gõ một hồi, Lâm thở phào đứng dậy. Nó đưa tay qyệt mồ hôi trán:

- Xong rồi đó! Hải Ngọc có thể đi được rồi!

- Cảm ơn Lâm nhiều nghe!

Hải Ngọc mỉm cười nói và khi nhìn vào mắt nhỏ, Lâm thấy mắt nhỏ ngân ngấn nước. Phát hiện đó khiến lòng Lâm lâng lâng một cảm giác khó tả, một cảm giác nó chưa từng trải qua bao giờ.

Lâm không rõ Hải Ngọc rơm rớm nước mắt vì không tìm ra chỗ sửa xe hay vì cảm kích trước sự giúp đỡ hào hiệp của nó. Nhưng dù với lý do gì đi nữa, Lâm cũng không thể quên ánh mắt của Hải Ngọc nhìn nó trong lúc đó.

Ánh mắt đó, nụ cười đó và lòng tin cậy đó khiến thủ lĩnh băng "tứ quậy" trong một thoáng quên bẵng mình là ai. Lâm cũng không nhớ mình là "thi sĩ Hoàng Hôn" có biệt tài xuất khẩu thành thơ. Nó lúng búng một câu kỳ cục:

- À... à... à...

Hình như sợ "thi sĩ" sẽ làm bài thơ "à, à" đến vài ngàn câu, nhỏ Hải Ngọc vội leo lên yên, tủm tỉm:

- Hải Ngọc về trước nhé!

Lâm gật đầu và đáp lại lời từ giã của cô bạn gái cũng bằng "điệp khúc" quái đản đó:

- À... à... à...

Khi Lâm "à" đến tiếng thứ mười hai thì Hải Ngọc đã biến mất chỗ cua quẹo.

"Nàng thơ" đã mất hút thì tất nhiên "thi sĩ" cũng không có lý do gì để làm tiếp bài thơ "à, à" nữa. Lâm lững thững bước, và từ giây phút đó, nó bỗng nhiên biến thành con người khác.

Con người khác là con người đã chán "quậy" chán đặt vè trêu chọc bạn bè. Bây giờ, con người khác chỉ có một ước ao cháy bỏng là làm sao cho nhỏ Hải Ngọc đừng nhìn mình như nhìn một "kẻ tà đạo" nữa.

Đó là lý do tại sao sáng nay ở trong lớp Lâm đã ngăn cản Quới Lương làm loạn. Hơn thế nữa, nó còn bốc đồng làm một chuyện động trời là đứng lên hô hào cả lớp giữ trật tự khiến cho trật tự trong lớp suýt nữa đã đổ bể thảm thương.

Nguyên nhân thầm kín đó chỉ có mình nó hiểu và đó là bí mật không thể chia sẻ cùng ai được. Cho nên nó đành ngậm tăm trước những lời chất vấn sôi sục của bọn Quới Lương, Quốc Ân, Hải Quắn và cuối cùng đành buồn bã nhìn ba đưa bạn thân nhất của nó hầm hầm bỏ đi.

Lâm vừa đi vừa nghĩ ngợi, lòng buồn vui lẫn lộn.

Lủi thủi một hồi, nó mừng rỡ thấy ngôi nhà thân yêu của nó hiện ra trước mắt. Nhưng rồi nó nhanh chóng chuyển qua buồn bã khi kịp nhìn thấy trước ngôi nhà thân yêu là một thằng bạn thân yêu đang chờ sẵn: Quới Lương!

Lâm bước lại gần, mặt xụ xuống một đống:

- Mày đi đâu đây?

Quới Lương phớt lờ vẻ cau có của bạn, cười hềnh hệch:

- Tao đợi mày.

- Chi? - Lâm cộc lốc.

Quới Lương kéo tay bạn:

- Vào nhà đã!

- Không! - Lâm giật tay lại - Nói gì thì nói lẹ đi, tao đang bị ốm.

Biết Lâm đang đuổi khéo, Quới Lương vào đề ngay:

- Bây giờ chỉ có mình tao với mày, mày nói thật đi!

- Nói thật chuyện gì?

- Đừng giả vờ nữa! - Quới Lương nhăn nhó - Chuyện hồi sáng chứ chuyện gì!

Lâm lạnh lùng:

- Chuyện đó tao nói rồi! Tại tao thích thế!

- Tự nhiên thích thế?

- Đúng vậy, tự nhiên thích thế!

Quới Lương nhún vai:

- Tao không tin! Không ai lại tự nhiên thích làm ngược lại những điều mình làm trước nay cả!

Quới Lương đặt tay lên vai bạn:

- Mày cứ nói thật cho tao nghe đi! - Giọng nó chuyển qua thủ thỉ - Bộ mày không muốn chia sẻ tâm sự với tao sao?

Cái giọng ngọt như mía lùi của bạn khiến Lâm đâm lưỡng lự. Trong một lúc, nó muốn thú thật mọi chuyện với thằng bạn thân nhất của nó. Nó muốn kể cho thằng Quới Lương nghe nó thèm được trở thành một cậu học trò đàng hoàng, đứng đắn ra sao, thèm trở nên đáng yêu trong mắt con nhỏ Hải Ngọc như thế nào.

Nhưng đúng vào lúc nó mấp máy môi định kể tuột hết ra, một ý nghĩ vụt loé lên trong đầu đã ngăn nó lại.

Lâm không sợ Quới Lương biết được tâm trạng của mình. Nó cũng không sợ thằng này bép xép với ai. Lâm chỉ sợ sau khi thằng Quới Lương biết được điều bí mật trọng đại đó rồi mà con nhỏ Hải Ngọc kia vẫn thờ ơ với nó, vẫn vừa trông thấy nó là quay mặt đi chỗ khác thì nó chỉ có chui xuống đất ở với giun may ra mới đỡ ngượng.

Viễn cảnh u ám đó khiến Lâm kịp ngậm tăm vào phút chót. Nó nhìn bạn gãi gãi đầu rồi đỏ mặt ngó lơ chỗ khác.

Thấy thằng này sắp sửa phun tuốt tuồn tuột mọi bí mật ra miệng, cuối cùng bỗng "cảnh giác" nín thinh, Quới Lương tức như bị bò đá.

Nó cầm tay Lâm lay lay, giọng nóng nảy:

- Mày nói đi! Sao, có chuyện gì xảy ra với mày mấy hôm nay vậy?

- Có chuyện gì đâu! - Lâm đã kịp lấy lại vẻ thản nhiên.

Và từ thản nhiên đến lạnh lẽo chỉ có một bước ngắn ngủi. Lâm cụp mắt xuống, mặt phủ sương mù:

- Thôi, mày về đi! Tao đang ốm, không muốn ai quấy rầy!

Khi nãy bị đuổi khéo, Quới Lương cố nhịn. ây giờ bị đuổi thẳng cánh, lại biết cuộc "điều tra" đã thất bại hết đường cứu vãn, Quới Lương đổ quạu. Nó gầm lên, khói xịt đằng tai:

- Ốm cái đầu mày! Đồ phản bạn!

Nếu Quới Lương khói xịt đằng tai thì Lâm khói xịt đằng mũi. Nó cũng gân cổ gầm lên, thậm chí còn gầm lớn hơn thằng bạn thân thiết của nó gấp mấy lần:

- Phản bạn cái đầu mày! Tao vô nhà đây!

Phản kích xong, Lâm quay lưngchui tuốt vô nhà, bỏ mặc Quới Lương đứng ngó theo bằng ánh mắt tóe lửa. Nhìn ánh mắt đó, ai cũng biết nếu nuốt sống được thằng bạn của mình thì Quới Lươngđã nuốt ngay tút xuỵt rồi. Chỉ tiếc là miệng nó nhỏ quá, lại có mấy cái răng bị sún nữaThế là kể từ hôm đó, thủ lĩnh băng "tứ quậy" đã không còn là chính nó.

Vào lớp, Lâm ngồi như cục đất. Tất nhiên, nó hết dám cao hứng đứng lên đòi thiết lập trật tự thay cho Minh Vương. Nhưng suốt bốn, năm tiết học dài đằng đẵng mà nó không gây nên một sự om sòm nào đã là tiến bộ lắm rồi.

Tóm lại, "thi sĩ Hoàng Hôn" bây giờ là một thằng Lâm hiền lành, nhu mì nhủ mỉ, thậm chí bảo nó đã trở thành một bậc đạo mạo đáng kính cũng chẳng sai.

Sự thay đổi của Lâm lập tức chia ba lớp học: Lũ bạn thì thắc mắc, các thành viên trong băng "tứ quậy" thì tức giận, còn mấy đứa trong ban cán sự lớp thì ngạc nhiên một cách thích thú.

Và đứa thích thú nhất trong những đứa thích thú hẳn nhiên là lớp phó trật tự Minh Vương. Bởi nó không những là lớp phó trật tự mà còn là tổ trưởng của thằng Lâm "hoàn lương" kia nữa.

Trong buổi họp tổ, Minh Vương không tiếc lời biểu dương Lâm. Nó khen ngợi "thi sĩ Hoàng Hôn" bằng tất cả những từ ngữ bóng bẩy nhất mà cái đầu chậm chạp của nó có thể nghĩ ra được.

Lâm ngồi nghe Minh Vương rót mật vào tai, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng và cả vì sung sướng. Sung sướng nhất là thỉnh thoảng liếc trộm sang chỗ Hảu Ngọc, nó thấy cô bạn gái đang mỉm cười với mình bằng đôi mắt long lanh và gương mặt sáng bừng rạng rỡ.

Những lúc đó Lâm thấy lòng mình rộn ràng kỳ lạ. Nó có cảm giác đôi má mình nóng đến mức nó phải len lén đưa tay lên sờ xem có bị bỏng da không.

Nó sờ và nó tiếc là kể từ cái buổi gặp gỡ tình cờ đó đến nay, nó chưa có dịp trò chuyện với Hải Ngọc thêm một lần nào nữa.

Nói cho đúng ra, không phải là Lâm không có cơ hội. Đã mấy lần, nó bắt gặp Hải Ngọc đứng thơ thẩn một mình ngoài hành lang trong giờ ra chơi. Có nghĩa là đã mấy lần nó có thể tiến lại bắt chuyện, nếu nó đủ can đảm. Nhưng mặc dù bụng nghĩ chuyện đó có khó quái gì đâu, miệng nó vẫn khô rang và đôi chân nó như bị ai đóng đinh xuống đất.

Lâm cứ đứng trơ nhìn cơ hội trôi qua như thế không chỉ một lần. Và thi sĩ nhà ta bỡ ngỡ nhận ra rằng đến gần một đứa con gái để chọc ghẹo, cốc đầu hoặc giật tóc cho nó khóc thét lên hoá ra lại dễ hơn nhiều so với việc đến gặp nói chuyệnh đàng hoàng, nghiêm chỉnh,

Bây giờ, thấy Minh Vương tán tụng mình lên tới tận mây xanh, thấy Hải Ngọc nhìn mình thân thiện, Lâm lại thấy tiêng tiếc. Sớm muộn gì mình cũng phải bắt chuyện với Hải Ngọc, hỏi xem chiếc xe của nó từ bữa đó đến nay có bị sút pê đan thêm lần nào nữa không và nếu có thì nó xoay xở ra sao khi.... không có mình bên cạnh! Lâm bâng khuâng nhủ bụng và khi tự dặn mình như vậy, nó thực sự tin rằng cái giây phút đẹp đẽ đó không có lý nào lại không xảy ra,

Sở dĩ Lâm tin chắc như thế bởi nó không bao giờ ngờ môn sinh vật lớp 9 lại có chương " Hệ tuần hoàn" và khi dạy xong chương đó, thầy Chiến bắt các tổ phải đem ếch tới lớp để quan sát và thực hành.

Ở tổ mình, Lâm được phân công mua ếch vì nhà nó ở ngay chợ.

Hôm đó Lâm dậy sớm hơn mọi bữa. Ăn qua quít và miếng cơm, nó chạy đi kiếm một cái bao nilông, đổ một ít nước và **c thủng vài cái lỗ, sau đó cẩn thận bỏ bốn con ếch vào rồi hí hửng mang tới lớp.

Ngày trọng đại đó nhằm vào sáng thứ hai. Sau lễ chào cờ là đến tiết hai văn. Tiếp theo là giờ ra chơi. Ra chơi vô là ngay tiết sinh vật.

Và biến cố xảy ra với Lâm ngay đầu buổi sáng, tức là ngay lễ chào cờ.

Trong lớp 9A4 không chỉ có Lâm mang theo ếch. Các tổ khác đều có đứa phụ trách phần việc này. Thằng Quang tổ 1 bỏ ếch trong chiếc xô nhỏ. Thằng Bá tổ 3 bỏ ếch trong cái ấm sứt môi, đậy nắp cẩn thận. Ở tổ 2 và tổ 4, Duy Dương và Tiểu Long cũng bỏ ếch trong bao nilông như Lâm.

Tất nhiên khi năm nhân vật quan trọng này xuất hiện, lũ bạn lập tức bu lại. Và hàng chục cái miệng nhao nhao đòi coi ếch. Thế là chiếc ấm đành phải bật nắp, những chiếc bao đành phải mở cột dâycho hàng chục cái đầu chen lấn kê sát vào thò lò mắt ngắm nghía. Những đứa bạo dạn không chỉ nhìn ngó suông mà còn thò tay vào sờ soạng, nắn bóp khiến bọn ếch cuồng cuồng nhảy tưng tưng.

Tụi thằng Bá, Duy Dương, Tiểu Long thấy nguy bèn nhanh tay đậy nắp, cột miệng bao lại. Thằng Quang thông minh đột xuất, kê đít ngồi đại lên chiếc xô, lấy cặp mông to bè của mình làm nắp để ngăn bọn ếch.

Chỉ có Lâm phản ứng chậm một chút nên hai con ếch trong bao kịp tót ra ngoài. Thực ra Lâm là đứa lanh tay lẹ chân. Nếu nó làm như những đứa khác, nghĩa là chỉ đem tới lớp hai con ếch, theo yêu cầu của thầy Chiến thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Đằng này, muốn làm oai với nhỏ Hải Ngọc trong tổ, Lâm mua tới bốn con ếch. Vì vậy trong khi nó lính quýnh lo giữ hai con này thì hai con kia thừa cơ "phi thân" ra ngoài, nhảy lóc phóc quanh sân trường.

Xui cho Lâm, đúng lúc đó, trống báo hiệu chào cờ vang lên.

Trước cặp mắt của các thầy cô đang đứng nghiêm trang trước cửa văn phòng nhìn xuống, Lâm đành bỏ ý định "truy lùng" bọn ếch "vượt ngục", lật đật chạy lại xếp hàng.

Lâm đứng xếp hàng mà lòng không yên. Nó cứ nhấp nha nhấp nhổm, mắt nơm nớp nhìn quanh.

Thấy tới giờ chào cờ mà thằng này đầu cổ cứ ngọ nguậy hoài, Minh Vương ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy Lâm?

- Sổng mất hai con ếch rồi!

- Chết rồi! - Minh Vương lo lắng - Vậy lát nữa tới giờ sinh vật làm sao?

Lâm lắc lắc cái bao trong tay:

- Tao còn hai con trong này!

- Thế hả? - Minh Vương thở phào - Thế thì không sao!

Minh Vương vừa tuyên bố "không sao" thì tụi con giá những lớp đang xếp hàng kế bên lập tức cho nó thấy "mấy chục ông sao" liền.

Tay lớp trưởng lớp 9P2 đứng giữa sân cò vừa ưỡn ngực hô:

- Tất cả nghiêm!

Và hít hơi vào chuẩn bị hô tiếp câu "Chào cờ, chào!" thì từ chỗ lớp 9A3 có tiếng con gái kêu thất thanh"

- Ối, chết con rồi mẹ ơi!

- Í, con gì ghê thế này?

- Ui da. Ghê quá!

Dàn đồng ca 9P2 hắng giọng chuẩn bị hát lập tức ngậm miệng, ngơ ngác ngó quanh. Hai đứa 9P2 khác đang đứng dưới chân cột cờ giật mình buông tay khỏi dây kéo.

Lớp trưởng 9P2 cũng ngưng ngang câu hiệu lệnh, dáo dác nhìn xuống chỗ khu vực náo loạn, rồi ngần ngừ liếc về phía ban giám hiệu chờ ý kiến.

Trước văn phòng, các thầy cô mặt đầy sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mày nhăn tít, thầy hiệu trưởng nhìn về phía các học sinh phụ trách nghi thức, đưa tay ra hiệu:

- Các em chờ một chút!

Còn thầy Đang giám thị thì hối hả rảo bước về phía lớp 9A3:

- Gì vậy các em!

Tiếng bọn con giá nhao nhao:

- Thưa thầy, ếch ạ!

- Không biết ếch ở đâu nhảy lung tung làm tụi em sợ qua thầy ơi!

Thầy Đang gãi má:

- Lạ thật! Sân trường ta làm gì có ếch!

Thầy Đang còn đang nghĩ ngợi thì sau lưng thầy, từ chỗ lớp 7P1 lại vang lên những tiếng kêu hớt hải:

- Ối, ếch! Ếch ở đâu ra thế này!

Thầy Đang lại ba chân bốn cẳng đâm bổ về phía tiếng kêu:

- Ếch nữa hở các em?

- Dạ, ếch nhảy lên chân em, ghê quá thầy ơi!

Lúc này tụi học trò 9A3 và 7P1 dạt ra xa, cùng với đám bạn hiếu kỳ của các lớp khác tạo thành một vòng tròn bao vây hai con ếch "thủ phạm" vào giữa.

Các thầy cô cũng bước lại, tò mò giơ mắt dòm.

Hai con ếch không biết mình vừa gây nên một tai họa tày trời, thấy mọi người vây quanh và nhìn chằm chặp vào mình, chúng tưởng đang được ái mộ ghê lắm bèn tiếp tục nhày tung tăng sát vòng tròn ngườn khiến mấy đứa con gái yếu bong vía thi nhau ré inh ỏi.

Thầy Đang hắng giọng:ạ

- Các em giữ trật tự nào! Ếch có gì mà sợ!

Thầy Chiến lừ mắt nhìn về chỗ lớp 9A4, nghiêm giọng:

- Ếch này của lớp 9A4 phải không?

Đám học trò 9A4 nãy giờ im thin thít. Nay nghe thầy hỏi, trống ngực đứa nào đứa nấy đập thình thịch.

Lớp trưởng Xuyến Chi rụt rè đáp, mắt chớp lia lịa:

- Dạ!

Thầy Đang quay sang thầy Chiến:

- Thì ra là ếch của học trò thầy!

Câu nói của thầy Đang hàm ý trách cứ khiến thầy Chiến sa sầm mặt:

- Em nào làm sổng ếch ra thế?

Lâm lí nhí, mắt xanh lè xanh lét:

- Thưa thầy, em ạ!

Thầy Chiến trừng mắt, định mắng, nhưng đến phút chót, thầy kịp lấy lại điềm tĩnh:

- Thế sao em còn chưa bắt mấy con ếch vầo đi!

Phải vất vả lắm, Lâm mới bắt được hai con ếch nghịch ngợm kia, và lễ chào cờ chỉ được tiếp tục sau khi mọi người đã tận mắt chứng kiến Lâm bỏ từng con một vào trong bao nilông và cột miệng bao lại một cách an toàn, kỹ lưỡng.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi thành lập đến nay, trường Tự Do đã bắt đầu lễ chào cờ trễ mười lăm phút so với quy định.

Sự cố làm sổng ếch của lớp 9A4 sau đó đã trở thành đề tài hấp dẫn cho các lớp khác, đặc biệt là tụi lớp 9A3, trêu chọc.

Mỗi lần thấy học trò 9A4 đi ngang qua, hàng chục cái mồm 9A3 đồng loạt ngêu ngao:

Con ếch trong bao

Con ếch nhảy ra

Con ếch nhảy ra

Con ếch ngồi đó

Con ếch ngồi đó

Con ếch nhảy đi

Tụi 9A3 đã "cải biên" bài thơ "con ếch" thành bài thơ "con cóc" thành bài thơ con ếch tài tình đến mức " thi sĩ Hoàng Hôn" Lâm, chuyên gia đặt chọc phá thiên hạ, cũng phải bái làm sư phụ.

Mỗi lần đi ngang qua chỗ các "sư phụ" tụ tập, Lâm chỉ biết cúi gằm đầu cố lủi cho nhanh.

Nhưng dù sao Lâm cũng là thủ phạm trong "sự kiện ếch". Bị tụi 9A3 trêu ghẹo Lâm tức thì tức thật nhưng chẳng biết trách ai.

Còn những đứa khác, nhất là những đứa trong ban cán sự lớp, thì không nín nhịn được như thế.

Bị tụi 9A3 giễu cợt đến ngày thứ ba, lơp trưởng Xuyến Chi bắt đầu lầm bầm:

- Có mấy con ếch mà cũng không biết giữ!

Lớp phó văn thể mỹ Vành Khuyên xưa nay nổi tiếng ít nói, cũng phá lệ rên rỉ:

- Mấy hôm nay thật đến điếc cả tai!

Tất nhiên hai con nhỏ này chỉ nói trống không nhưng Lâm thừa biết là cốt để cho mình nghe.

Lâm lặng thinh nghe, tức tối thì ít mà lo lắng thì nhiều. Nó thấp thỏm đánh mắt sang chỗ Hải Ngọc, bụng thót lại khi thấy con nhỏ này đang nghển cổ nghe Xuyến Chi và Vành Khuyên thi nhau lên án mình.

Đã vậy, lần này lớp phó trật tự Minh Vương cũng không buồn bênh vực. Nghe Xuyến Chi và Vành Khuyên trách móc than thở, nó nhìn Lâm, chép miệng, thở ra:

- Sơ sẩy một tí không ngờ lại tai hại đến thế!

Thực ra trong thâm tâm Minh Vương không muốn nahức lại chuyện này. Nhưng kẹt nỗi nó là tổ trưởng của thằng Lâm. Nó không muốn tụi bạn nghĩ nó bao che cho tổ viên mình, đành bấm bụng càu nhàu cái đứa mà cách đây mấy ngày nó đã biểu dương không tiếc lới.

Có tài thành Lâm mới hiểu được tâm trạng của Minh Vương. Thấy tổ trưởng của mình hùa theo Xuyến Chi và Vành Khuyên công kích mình, Lâm tự nhiên sôi gan và không kềm chế được nữa.

Trong một thoáng nó quên phắt nó đang tập làm một học sinh hiền lànhngoan ngoãn. Mặt sa sầm, Lâm gân cổ và hét lên cái câu mà ngay sau đó nó cảm thấy vô cùng hối hận:

- Tai hại cái đầu mày! Ếch thì nó phải nhảy, tụi nó có phải là mày đâu mà lúc nào cũng ngồi ỳ một chỗ!

Lâm nguyền rửa mình thậm tệ. Khi nãy ở trong lớp nó đã nổi nóng với Minh Vương. Nó đã giở cái giọng mà lâu nay nó đã quyết tâm từ bỏ. Bằng lối ăn nói đó, nó đã trở lại là thằng Lâm "quậy", trở lại là thằng Lâm nói năng vung xích chó.

Tệ hơn nữa, nó đã ăn nói lung tung trước cặp mắt tròn xoe chăm chú của nhỏ Hải Ngọc. Chắc Hải Ngọc chán mình lắm! Lâm buồn rầu nghĩ. Mấy hôm nay, lúc nào nó cũng loay hoay nghĩ cách lân la trò chuyện với cô bạn cùng tổ này.

Nhưng nó chưa kịp nghĩ ra cách thì đã xảy ra câu chuyện sáng nay. Thật chả ra làm sao!

Bây giờ mình phải làm lại từ đầu! Lâm vừa đi vừa vạch kế hoạch. Làm một học sinh hiền lành, đứng đắn thực không dễ nhưng cũng không đến nỗi quá khó! Điều quan trọng là mình không được nóng nảy trước bất cứ chuyện gì. Mình phải bình tĩnh! Bình tĩnh là trên hết!

- Lâm ơi, chờ tụi tao với!

Tiếng kêu của Quới Lương vang lên sau lưng cắt đứt luồng suy nghĩ trong đầu Lâm.

Nó quay lại, ngạc nhiên thấy Quốc Ân, Hải Quắn và Quới Lương đang xốc cặp tất tả đuổi theo.

Mấy hôm nay, trên đường về Lâm cố ý không đi chung với ba đứa bạn thân của mình. Có hôm nó nhanh chân về trước. Có hôm nó đợi cho bọn Hải Quắn ra khỏi cổng mới lò dò ra sau. Nó không muốn ngày nào cũng rơi vào cảnh tụi bạn nó thi nhau vặn vẹo, còn nó thì đáp trả nhát gừng và cuối cùng kết thúc bằng bốn bộ mặt hầm hầm như những kẻ tử thù.

Bọn Hải Quắn hình như cũng chán Lâm lắm rồi. Thấy lâm tách ra, tụi nó cũng lơ luôn. Thời gian đầu, tụi nó còn kì kèo rủ Lâm về chung. Những lần sau, nghe trống ra về vang lên, tụi nó ôm cặp tếch thẳng.

Vì vậy, bây giờ thấy tụi bạn đuổi theo mình kêu ơi ới, Lâm vô cùng thắc mắc. Tuy nhiên nó vẫn làm mặt tỉnh. Nó dừng lại chờ, không tỏ thái độ gì.

Quới Lương chạy tới trước tiên. Nó nhìn Lâm, hổn hển:

- Mày đi sao mà nhanh thế? Y như tàu tốc hành!

Hải Quắn quệt mồ hôi trán:

- Tụi tao rượt theo mày muốn hụt hơi!

Lâm liếm môi:

- Có chuyện gì vậy?

Hải Quắn giơ ngón tay cái lên:

- Tụi tao rượt theo mày để biểu dương ấy mà!

Quốc Ân cười toe toét:

- Khi nãy mày "chơi" thằng Minh Vương một vố đã quá!

Quới Lương vui vẻ:

- Chiêu của mày tung ra khi nãy đúng là chiêu "sát thủ". Ngay lớp phó trật tự cũng cà lăm luôn!

Lâm đang hối hận về chuyện đó, bât ngờ bị lũ bạn ào tới khen rối rít, mặt mày dở cười dở mếu.

- Sát thủ gì đâu! - Lâm gượng gạo - Tức quá thì nói vung thế thôi!

Rồi Lâm tặc lưỡi:

- Tao nói thằng Minh Vương như thế kể ra cũng hơi nặng lời!

- Nặng lời cái quái gì! - Hải Quắn hung hăng - Thằng Minh Vương là tổ trưởng của mày, lẽ ra phải bênh mày, đằng này nó lại hùa theo hai con nhỏ Xuyến Chi và Vành Khuyên để "hãm hại" mày, mày chưa "uýnh" nó là may cho nó lắm rồi!

Lâm nhăn nhó:

- Mày sao lúc nào cũng...

- Mày đừng có "từ bi" - Hải Quắn cắt ngang - Nếu thằng Minh Vương tử tế sao nó không đi bắt ếch mà sai mày, bây giờ lại còn cảm rảm càm ràm về chuyện ếch nhảy nữa!

Lâm không thể nói rõ cho tụi Hải Quắn biết sở dĩ nó muốn xử nhũn không phải vì Minh Vương mà vì cái đứa ngồi kế thằng này, tức con nhỏ Hải Ngọc sút pê-đan xe. Lâm không nói được nên mặc cho tụi kia thi nhau xúi bậy, nó cứ ậm à ậm ừ.

- Nếu là tao, tao sẽ cho thằng Minh Vương biết tay! - Hải Quắn tiếp tục lải nhải.

Quốc Ân hừ mũi:

- Còn tao, bét ra tao cũng xin chuyển sang tổ khác!

Rồi nó mơ màng:

- Phải chi băng " tứ quậy" được ở chung một tổ há!

- Bốn đứa tụi mình tập trung vào một tổ không hay đâu! - Quới Lương phản đối - Như vậy dễ khiến cho thầy cô chú ý!

Hải Quắn gật gù:

- Quới Lương nói đúng! Các thành viên của băng "tứ quậy" phải nằm rải rác ở nhiều tổ khác nhau để làm "nòng cốt" chứ!

Nói xong, nó toét miệng cười hì hì và quay sang Lâm:

- Còn ý mày thế nào hở Lâm!

- Ý tao hở - Lâm ngước lên, uể oải - Ý tao là bây giờ..... tao về trước!

Câu trả lời trớt quớt của "thi sĩ Hoàng Hôn" khiến Hải Quắn thu ngay nụ cười.

Nó cau mày:

- Mày lại làm sao thế hả?

Lâm hít vào một hơi:

- Tao có làm sao đâu!

Rồi không để cho tụi bạn kịp chất vấn, nó vội vã giơ tay chào:

- Tao đi nhé!

- Ơ... ơ....

Hải Quắn mới "ơ, ơ" được mấy tiếng đã không thấy thằng bạn mình đâu nữa. Lâm lật đật rẽ vào con hẻm trước mặt, không cần biết căn hẻm đó có dẫn về nhà mình hay không. Nó muốn trốn chạy tụi bạn nó ấy mà.

Quới Lương đấm hai tay vào nhau:

- Thật tao không hiểu nổi!

Hải Quắn dậm chân bình bịch:

- Còn tao thì không chịu đựng nổi nữa!

Quốc Ân tức tối đề nghị:

- Hay tụi mình khai trừ nó ra khỏi băng " tứ quậy" quách! Như vậy chỉ còn " tam quậy" thôi!

Hải Quắn giận Lâm thì quả có giận thật, nhưng chưa bao giờ nó tưởng tượng tới chuyện băng "tứ quậy" không có Lâm. Băng "tứ quậy" không có thằng Lâm thì chẳng còn bao lăm giá trị. Hải Quắn biết rõ như thế. Lâm là đứa đầu trò, lắm mẹo vặt,mồm miệng lanh lẹ, lại tài hoa nhất bọn. Nó làm vè trêu thiên hạ thì đúng là không ai bằng. Loại một đứa có biệt tài như vậy ra khỏi bọn thì uổng quá.

- Vụ đó để từ từ tính! - Hải Quắn nhìn Quốc Ân, ngần ngừ đáp.

Thực bụng, Quốc Ân cũng đâu có muốn khai trừ Lâm. Tức mình thì nó nói bừa thế thôi. Vì vậy, thấy Hải Quắn lưỡng lự, nó tán thành ngay:

- Ừ, chuyện đó cũng không gấp gáp gì!

Trong bọn, Quới Lương chơi thân với Lâm nhất. Lúc đầu, nghe Quốc Ân hùng hổ đòi khai trừ Lâm, nó hơi hoảng. Nhưng sau đó thấy hai đứa kia chẳng có vẻ gì quyết tâm thực hiện ý định lắm, nó dần bình tĩnh lại.

- Ừ! - Quới Luơng gật gù - Có gì đâu mà phải vội vàng! Biết đâu một ngày nào đó thằng Lâm chẳng trở lại như xưa!

Khi nói câu đó, Quới Lương chỉ nói cho qua, nói để xoa dịu sự ấm ức trong lòng Quốc Ân và Hải Quắn. Chứ trong thâm tâm nó không tin thằng bạn thân thiết của nó sẽ thay đổi.

Nào ngờ khoảng một tuần lễ sau, cũng trên đường đi học về, Quốc Ân, Hải Quắn và Quới Lương đang sánh bước trên v**** hè, bỗng nghe tiếng thằng Lâm gọi giật từ phía sau:

- Quới Lương, Hải Quắn, Quốc Ân ơi, tụi mày đi chầm chậm chờ tao với!

Tụi Hải Quắn sửng sốt ngoảnh phắt lại. Thấy thằng Lâm đang ba chân bốn cẳng đuổi theo, ba đứa không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng thấy cuộc đời sao mà đảo lộn nhanh chóng quá! Mới hôm nào đây, thằng Lâm còn hùng hổ bỏ về trước khiến tụi nó rượt theo muốn xịt khói. Vậy mà hôm nay chính thằng này lại co giò chạy theo đòi... làm quen bảo tụi nó không giương mắt ếch lên sao được!

- Gì thế hở mày!

Đợi Lâm lại gần, Hải Quắn nheo mắt hỏi.

Thấy ba đứa bạn dòm mình lom lom, Lâm nghe thấy nhồn nhột, liền bối rối đưa tay gãi cổ:

- Tao... tao...

Quốc Ân khịt mũi:

- "Tao" sao?

Lâm ngó lơ đi chỗ khác:

- Tao nghĩ tụi mày nói đúng.

- Nói đúng chuyện gì?

- Chuyện về thằng Minh Vương đó! - Lâm hừ giọng - Tao nghĩ lại rồi. Nó đúng là đứa chẳng ra gì!

Rồi Lâm đưa tay, hùng hồn kể tội tổ trưởng của mình:

- Nó là tổ trưởng mà không chịu đi mua ếch, chỉ giỏi sai tao, sau đó còn hùa theo hai con nhỏ Xuyến Chi và Vành Khuyên lên án tao ngay giữa lớp...

" Cáo trạng" của Lâm không có gì mới. Nó chỉ lặp lại luận điệu hôm trước của Hải Quắn. Điểm mới là thái độ hung hăng đáng ngạc nhiên của nó Kết tội Minh Vương xong, nó giơ tay chém một phát thật lực vào không khí, giọng hầm hầm:

- Thù này tao quyết phải trả cho bằng được!

Vẻ đằng đằng sát khí của Lâm khiến ba đứa bạn nó thộn mặt ngẩn ngơ. Hôm trước khi chuyện mới xảy ra còn nóng hôi hổi, tụi Hải Quắn khích cách mấy, Lâm vẫn một mực xụi lơ. Còn bữa nay, "mối thù" đã nguội ngắt và mọi người đã quên bẵng đi rồi, không hiểu sao thằng Lâm bỗng khăng khăng đòi "rửa hận".

Quốc Ân nhìn Lâm, chớp chớp mắt:

- Mày nói thật đấy hở?

- Thật!

- Thế sao hôm trước...

Lâm cắt ngang thắc mắc của Quốc Ân:

- Hôm trước tao chưa kịp nghĩ ngợi. Còn bây giờ tao đã "nghiền ngẫm" cẩn thận rồi.

Lâm đấm hai tay vào nhau:

- Tao sẽ cho thằng Minh Vưong biết thế nào là oai danh và sự lợi hại của băng "tứ quậy"!

Thấy "thi sĩ Hoàng Hôn" quyết chí quay trở lại với băng "tứ quậy", thậm chí còn có ý định làm cho danh hiệu "tứ quậy" lẫy lừng hơn trước nữa, ba đứa bạn nó như nở từng khúc ruột.

Và khi đã vui mừng, chảng ai thèm quan tâm nhũng chuyện vặt vãnh. Tụi Quốc Ân chả buồn tiêp tục thắc mắc tại sao thằng Lâm đột nhiên không muốn làm một học sinh ngoan ngoãn hiền lành nữa, lại chỉ vì một lý do lãng xẹt là để trả một mối thù đã thuộc về " quá khứ xa xăm".

Tụi nó mải chìm đắm trong nỗi hân hoan. Tụi nó xúc động chào đón Lâm như chào đón một người hùng vừa trở về từ mặt trận.

Quới Lương long lanh mắt:

- Tao đã nói trước sau gì mày cũng quay trở lại như xưa mà!

Quốc Ân mặt mày rạng rỡ:

- Phải như thế chứ! Bốn đứa tụi mình đâu có thể tách rời nhau được!

Hải quắn nhếch môi, khoái trá:

- Băng "tứ quậy" tụ về một mối, từ nay thằng Minh Vương sẽ mất ăn mất ngủ, hà hà!

Mặc cho tụi bạn tán hươu tán vượn, Lâm không nói gì, chỉ nhoẻn minệg cười. Quay về với băng "tứ quậy", Lâm đương nhiên trở lại ngôi vị thủ lĩnh.

Thực ra, việc thằng Lâm quay về "lãnh đạo" băng "tứ quậy" để tìm kế "hãm hại" Minh Vương không dính dáng gì đến "mối thù" Lâm tuyên bố với tụi Hải Quắn.

Hành động của Lâm băt nguòn từ một nguyên nhân hoàn toàn khác.

Và cái nguyên nhân đó thoạt tiên là do nơi thằng Đỗ Lễ táy máy tay chân.

Một hôm, trong giờ ra chơi, thằng Đỗ Lễ tự dưng cao hứng lục lọi chồng tập của nhỏ Hải Ngọc nhét trong ngăn bàn. Lúc này, Hải Ngọc đã tót ra ngoài sân chơi đùa với chúng bạn.

Bữa trước nhỏ Hải Ngọc có khoe với Đỗ Lễ tấm hình diễn viên điện ảnh Đài Loan Tô Hữu Bằng, người đóng vai Ngũ A Ka trong bộ phim "Công chúa Hoàn Châu" chiếu trên ti vi.

Nưng Hải Ngọc là con nhỏ kỹ tính. Nó không cho Đỗ Lễ rờ tay vào tấm hình, sợ thằng này làm hỏng. Nó cầm tấm hình đưa lên đưa xuống xa xa cho Đỗ Lễ căng mắt dòm.

Đỗ Lễ dòm một hồi mỏi mắt, lại không trông rõ, tức mình chìa tay ra:

-Hải Ngọc đưa tôi mượn xem chút đi! Tôi có lấy mất đâu mà sợ!

-Không! Hải Ngọc phồng má - Hải Ngọc không sợ Đỗ Lễ lấy mất chỉ sợ Đỗ Lễ làm hư.

-Tôi không làm hư đâu! - Đỗ Lễ liếm môi - Tôi chỉ xem qua một tí thôi, rồi trả lại liền.

Mặc cho Đỗ Lễ năn nỉ, Hải Ngọc vẫn không chịu đưa, thậm chí nó còn cẩn thận nhét tấm hình vào giữa cuốn tập:

-Để từ từ Hải Ngọc suy nghĩ lại đã!

Thái độ của Hải Ngọc làm Đỗ Lễ điên tiết. Nó bĩu môi:

-Tưởng quý lắm đấy! Ông đây cóc thèm!

Đỗ Lễ chỉ nói cho bõ ghét thôi, chứ bụng vẫn tức anh ách. Thế là nó nảy ra ý định đánh cắp tấm hình. Lần này đánh cắp không chỉ để xem mà xem xong, nó sẽ giấu luôn cho con nhỏ Hải Ngọc phách lối kia khóc thét chơi. Có thế thì mới nguôi tức được!

Từ hôm đó, Đỗ Lễ bắt đầu rình rập. Nhưng muốn đánh cắp tấm hình một cách êm xuôi không phải là chuyện dễ. Nhỏ Hải Ngọc chỉ chờ trống ra chơi là tót ra sân. Nhưng những đứa ngồi quanh đó không phải bao giờ rời lớp vào giờ chơi.

Thằng Minh Vương quen thói ù lì, chậm chạp, lúc nào cũng thích dán người vào ghế, đố bẩy đi đâu được một li. Giờ ra chơi, mặc cho tụi bạn chạy nhảy, hò hét, nó cứ ngồi ỳ một chỗ lấy tập ra ôn bài. Thực ra Minh Vương chẳng chăm chú vào bài vở mấy tí, nó ngồi đó cốt là để canh chừng lớp học đó thôi.

Đã thế ở bàn trên, hôm nào nhỏ Hạnh cũng ngồi lù lù một đống. Tụi nhỏ Hạnh, Quý Ròm và Tiểu Long tuy là bạn thân nhưng giờ chơi chỉ có Tiểu Long và thằng ròm là hào hứng chạy nhảy. Còn nhỏ Hạnh lại thích ngồi chơi trong lớp hơn.

Lớp phó trật tự ngồi bàn dưới, lớp phó học tập ngồi bàn trên, có cho vàng Đỗ Lễ cũng không dám lục lọi ngăn kéo của Hải Ngọc, dù cho nó và Hải Ngọc ngồi sát rạt bên nhau chứ đâu.

Phải đến ngày thứ tư, Đỗ Lễ mới thực hiện được âm mưu của mình. Đó là hôm thằng Minh Vương bị tụi Tiểu Long, Quý ròm dụ ra sân chơi đá bóng, còn nhỏ Hạnh thì hăng hái chạy theo làm "cổ động viên" cho hai đứa bạn của mình.

Đợi cho những "nhân vật hắc ám"khuất ngoài cửa lớp, Đố Lễ bắt đầu ra tay.

Trước tiên, nó mò mẫm trong ngăn bàn của Hải Ngọc, lôi tất cả tập vở đem qua ngăn bàn của mình. Như vậy nhỡ có ai đó thình lình bắt gặp, sẽ tưởng nó đang xem tập của nó. Đỗ Lễ đã tính toán cả rồi. Vì vậy nó chả lấy gì làm lo lắng. Nó không tin trong mười lăm phút ra chơi, nó không tìm ra tấm hình Tô Hữu Bằng trong chồng tập của Hải Ngọc.

Nhưng rốt cuộc, Đỗ Lễ không tìm ra tấm hình đó thật. Nói cho đúng, Đỗ Lễ chỉ tìm nửa chừng rồi khônh tìm nữa. Nó không tìm nữa không phải là do nản chí mà do nó tình cờ tìm thấy trong chồng tập của cô bạn gái một thứ còn hấp dẫn hơn ngàn lần tấm hình Tô Hữu Bằng.

Đó là lá thư của thằng Lâm.

Thằng Lâm trước nay không thích chơi trò viết thư, nay tự dưng gửi thư cho nhỏ Hải Ngọc dứt khoạt là chuyện lớn chư không phải chơi.

Trăm phần trăm đó là thư tỏ tình! Đỗ Lễ tin chắc như vậy. Bởi lá thư mà nó bắt gặp viết bằng tiếng Anh. Nếu là thư từ bình thường, chẳng ai đi viết bằng tiếng Anh làm gì cho nhọc xác, nhất là với một đứa học hành chẳng giỏi giang gì như thằng Lâm.

Hẳn thằng Lâm thổ lộ lắm điều bí mật và sợ người khác xem được nên phải hì hục viết bằng thứ tiếng àm nó sợ nhất trên đời này.

Hai nữa, ngay đầu thư, Đỗ Lễ đã đọc thấy hai chữ "My dear". Phải thân thiết trìu mến lắm, người ta mới dùng từ này để gọi nhau. Hì hì, đích thị là "thi sĩ Hoàng Hôn" nhà ta đang "rung động đầu đời" rồi! Đỗ Lễ khoái chí nhủ bụng và tò mò xem tiếp xuống dưới.

Nhưng khổ nỗi, trình độ tiếng Anh xủa Đỗ Lễ cũng chẳng khấm khá gì. Nó nhìn vào lá thư, toát mồ hôi khi thấy chữ quen thì ít mà chữ lạ lại nhiều.

Nó vừa đọc vừa đoán, loay hoay một hồi vẫn chẳng xem đựoc mấy dòng. Đã vậy, nghe ngoài hành lang có tiếng lao xao, nó biết sắp tới tiết học, lại càng quýnh.

Không biết làm sao, Đỗ Lễ nhét đại lá thư của thằng Lâm vào túi áo. Rồi hấp tấp đem trả chồng tập của Hải Ngọc vào lại chỗ cũ.

May cho Đỗ Lễ, Hải Ngọc tuy là đứa kỹ tính nhưng lại vô tâm.

Ra chơi vô, nó lấy tập ra học, lại đúng cuốn tập cất lá thư của thằng Lâm, khiến Đỗ Lễ muốn ngừng thở. Nhưng Hải Ngọc chẳng để ý gì, nó chỉ ngồi cặm cụi ôn bài, sợ chốc nữa bị kêu lên bảng.

Đỗ Lễ ngồi bên cạnh lé mắt dòm sang, bụng giật thon thót. Có đến mấy lần, Đỗ Lễ tưởng trái tim mình vọt ra khỏi *****g ngực khi thấy nhỏ Hải Ngọc lật tới lật lui các trang vở.Tiếng giấy kêu sột soạt vốn là âm thanh quen thuộc trong lúc này bỗng nghe rờn rợn làm sao!

Nhưng Hải Ngọc không có ý định kiểm tra lá thư còn hay mất. Nó chỉ lật tìm bài học thôi. Dường như nó không nhớ nó đã cất lá thư quan trọng đó trong cuốn tập. Cũng có thể nó đã quên bẵng chuyện thằng Lân gửi thư cho nó rồi. Đỗ Lễ khoan khoái nhủ bụng và dần dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng Đỗ Lễ chỉ bình tĩnh có chút xíu thôi. Vì nó còn phải nghĩ cách trả lại bức thư vào chỗ cũ. Nó biết sớm muộn gì con nhỏ Hải Ngọc cũng phát hiện ra bức thư trong tập không cánh mà bay. Trong trường hợp đó, kẻ đáng nghi nhất sẽ là nó chứ không ai.

Chiều đó, Đỗ Lễ đem lá thư đi photocoppy. Phải thao thức suốt một buổi trưa, Đỗ Lễ mới nghĩ đựoc ra một sáng kiến tuyệt vời này. Như vậy thì sáng hôm sau, nó có thể trả ngay "bản gốc" về vị trí cũ một cách êm thắm. Đồng thời nó cũng sẽ có thì giờ tra cứu từ điển để mò mẫm đọc cho ra những lời lẽ chắc là rât tình tứ của thằng Lâm.

Định bụng như vậy, nhưng khi bước vào tiệm photocoppy, trong đầu Đỗ Lễ chợt nảy ra ý định mới. Nó chợt thấy một "tài liệu hấp dẫn" như thế này mà chỉ đem photocoppy có một bản thì hoang phí quá, nhất là so với sự vất vả mà nó phải bỏ ra để có được "báu vật" này.

Thế là Đỗ Lễ quyết định photocoppy lá thư của thằng Lâm làm bốn bản. Nó sẽ giữ một bản để "nghiên cứu", ba bản còn lại sẽ phân phát cho ba đứa ngồi gần nó là Quý ròm, Tiểu Long và thằng Cung.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ đúng như dự định của Đỗ Lễ. Sáng hôm sau, trống ra chơi vừa vang lên, Hải Ngọc vừa rời khỏi lớp, Đỗ Lễ đã nhanh tay nhét lá thư vào lại trong tập của cô bạn gái một cách gọn gàng. Tất nhiên đó không phải là cuốn tập hôm nọ, nhưng Đỗ Lễ không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó.

Xong, nó phóng ra sân, đuổi theo bọn Quý ròm.

-Ê, Cung, Tiểu Long, Quý ròm!

Chạy chưa tới nơi, Đỗ Lễ đã ngoác miệng gọi lớn.

Ba đứa bạn nó dừng bước ngoảnh lại.

Quý ròm mỉm cười:

-Rủ tụi tao chơi đá bóng hả?

-Không! - Đỗ Lễ đè tay lên ngực- Chuyện này hấp dẫn hơn đá bóng nhiều.

Ba cặp mắt lập tức tròn xoe:

-Chuyện gì vậy?

Mặt Đỗ Lễ thoắt nghiêm trọng:

-Chuyện này không thể nói giữa sân trường được.

Cung nheo mắt:

-Mày định rủ tụi tao đi ăn trộm hả?

-Tao không đùa đâu! - Đỗ Lễ mím môi - Đây là một bí mật khủng khiếp trong lớp mình.

Nghe tới hai chữ "bí mật", Cung thôi ngay giọng cà khịa. Nó cắn môi:

-Bí mật khủng khiếp?

-Ừ!

Quý ròm hất hàm:

-Vậy mày nói đi!

-Không nói ở đây được!

Đỗ Lễ đáp. Rồi nó ngoắt tay:

-Tụi mày đi theo tao.

Tiểu Long chớp mắt:

-Đi đâu?

-Ra sau hè.

Đỗ Lễ buông gọn. Và quay mình đi trước, không cần biết ba đứa bạn nó có đồng ý hay không.

Thái độ hách xì hằng của Đỗ Lễ khiến bọn Quý ròm bực mình quá xá. Nhưng sự tò mò xem ra còn mạnh hơn sự bực mình. Thế là sau một thoáng ngần ngừ, Quý ròm, Tiểu Long và Cung lẽo đẽo đi theo Đỗ Lễ, nôn nóng xem thằng này đang nắm giữ bí mật trọng đại gì mà làm tàng ghê thế.

Ra đến hè sau, Đỗ Lễ dừng lại, chống hai tay vào hông:

-Tụi mày biết không, chuyện này ghê gớm lắm!

-Chuyện gì thì nói phứt ra cho rồi, cứ úp úp mở mở hoài! - Cung phát cáu.

Đỗ Lễ cho tay vào túi, cười hì hì:

-Đừng sốt ruột! Khi xem xong lá thư này, mày sẽ thấy mày là một trong những đứa may mắn được biết "tài liệu" này đầu tiên.

Nói xong, Đỗ Lễ rút trong túi ra mấy tờ giấy, giơ lên cao.

-Gì vậy! -Ba cái miệng cùng hỏi.

Đỗ Lễ hạ tay xuống:

-Tụi mày xem đi!

Lập tức bọn Tiểu Long vội vàng đón lấy mấy tờ giấy trên tay Đỗ Lễ. Có đúng ba tờ cho ba đứa.

Thằng Cung vừa liếc mắt qua tờ giấy đã hớn hở reo ầm:

-Hay quá! Đề thi tiếng Anh học kỳ một sắp tới hở mày!

Đỗ Lẽ chưa kịp đáp, Cung lại tía lía:

-Mày kiếm ở đâu ra thứ "độc" này vậy?

-Đề thi tiếng Anh cái đầu mày- Quý ròm cười khảy- Mày đọc kỹ tên "giáo viên" ký bên dưới "đề thi" đi!

Cung chột dạ, lia mắt xuống cuối lá thư, thấy "giáo viên" đúng là họ Trần nhưng không phải là Trần Thi Vĩnh An mà là Trần Lâm, thủ lĩnh băng "tứ quậy". Giọng Cung xuôi xị:

-Thế mà tao tưởng thằng Đỗ Lễ moi được đề thi tiếng Anh chứ.

Nó săm soi tờ giấy, lẩm bẩm:

-Ủa, chứ đây là "tài liệu" gì vậykìa?

Thằng Cung trình độ tiếng Anh cũng chỉ làng nhàng nên không nhận ra đây là "thư tình" của "thi sĩ Hoàng Hôn".

Trong bon, Quý ròm khá tiếng Anh nhất. Nên nó nói ngay:

-Thư của thằng Lâm gửi cho Hải Ngọc đấy!

-Trời đất! - Cung kêu lên - Thằng Lâm viết thư tình cho nhỏ Hải Ngọc?

Cung ôm đầu, vờ khụyu xuống:

-Loạn rồi!

Đỗ Lễ nhếch mép:

-Thấy chưa! Tao đã bảo đây là một bí mật khủng khiếp mà!

Rồi nó hoan hỉ bình phẩm:

-Tình yêu sẽ giúp tụi "tứ quậy" từ nay bớt "quậy". Bây giờ tao mới biết tại sao gần đây thằng Lâm hiền như bột!

Tiểu Long nhẩm đọc một hồi rồi ngước lên:

-Đây đâu phải là thư tình!

-Ủa, không phải thư tình hả?

Đỗ Lễ ngạc nhiên hỏi lại, thực ra nó cũng đâu có đủ thì giừo lẫn sự kiên nhẫn để "dịch" hết lá thư.

-Không phải! - Quý ròm gật gù xác nhận - Trong thư, thằng Lâm chỉ hỏi thăm chiếc xe của Hải Ngọc gần đây có còn bị hỏng hóc nữa hay không. Sau đó, nó xin phép hôm nào đến nhà Hải Ngọc chơi. Thế thôi.

Đỗ Lễ đập tay lên đùi:

-Thế là thư tình đứt đuôi rồi chứ còn gì!

-Đỗ Lễ nói đúng! - Cung toét miệng cuời - Nếu không để ý Hải Ngọc, việc gì thằng Lâm phải thư từ cho mệt. Lại còn xin đến "tư thất" để "cầu kiến" người đẹp nữa!

Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:

-Ờ há! Nếu muốn hỏi thăm chuyện xe cộ, thằng Lân cứ việc gặp Hải Ngọc hỏi thẳng, mắc mớ gì phải è cổ viết bằng tiếng Anh!

Thấy Cung và Tiểu Long hùa theo mình, Đỗ Lễ phổng mũi:

-Tao đã nói ngay từ đầu đây là thư tình mà lị!

Quý ròm chợt thắc mắc:

-Nhưng ở đâu mày được lá thư này vậy?

-Trong tập của Hải Ngọc, tao lấy trộm!

Cung lo lắng:

-Thế nhỡ...

Đỗ Lễ cười toe:

-Mày yên chí! Sau khi photocopy tao đã trả lá thư về chỗ cũ rồi!

Rồi nó híp mắt lại:

-Tao sẽ dịch lá thư này sang tiếng Việt, sau đó chép lên bảng cho thằng Lâm "độn thổ" chơi, hì hì!

-Không nên chơi ác như thế! - Tiểu Long nhăn mặt phản đối!

-Ác gì! - Cung bênh vực Đỗ Lễ -Từ trước đến nay thằng Lâm đã trêu chọc hàng tỷ người, nay nó bị trêu lại là đáng lắm. Gieo gió phải gặt bão chứ lị!

Nghe thằng Cung nói vậy. Tiểu Long đành tắc tị. Thông minh như Quý ròm cũng không nghí ra cách nào để "cứu" thằng Lâm.

Đỗ Lễ từng là nạn nhân đau khổ của "thi sĩ Hoàng Hôn". Trước đây, mỗi lần thủ môn Đỗ Lễ bắt cho đội bóng của lớp lỡ để lọt lưới vài ba quả, thế nào thằng Lâm cũng ra rả câu vè "Bởi Đỗ Lễ chuyên môn "để lỗ". Mình tốn tiền mua rổ đựng banh" có đến ba ngày ba đêm là ít. Những lần đó, Đỗ Lễ giận tím mặt nhưng chẳng làm gì được đối phương. Bây giờ có cơ hội để "rửa hận", không dễ gì Đỗ Lễ chịu bỏ qua.

Quý ròm hiểu điều đó nên nó không biết phải can ngăn thế nào. Đó là chưa kể "Hoàng Hôn" là bút hiệu thằng Lâm tự xưng nhằm giễu cợt bút hiệu "Bình Minh" của Quý ròm năm ngoái. Bây giờ "thi sĩ Bình Minh" cạy cục xin tha tội cho "thi sĩ Hoàng Hôn" thì tréo cẳng ngỗng quá.

Vì vậy mà Quý ròm cứ lóng nga lóng ngóng mãi.Thế là Quý ròm và tiểu Long đành bó tay, bất lực nhìn Đỗ Lễ sắp xếp "kế hoạch" hãm hại thằng Lâm

Trái với vẻ bồn chồn của Tiểu Long và Quý ròm, thằng Cung hớn hở ra mặt. Nó khoái trá giục Đỗ Lễ:

- Mày dịch lá thư lẹ lẹ đi. Chừng nào mày viết lên bảng, tao sẽ phụ trách phần "minh hoạ" cho.

Đỗ Lễ toét miệng cười và ngày hôm sau nó bê cuốn từ điển Anh Việt to đùng đến lớp, ngồi loay hoay dịch với thằng Cung.

Trong bốn đứa, Quý ròm giỏi môn tiếng Anh nhất. Qúy ròm có thể dịch lá thư trơn tru không cần từ điển. Nhưng thấy Quý ròm và Tiểu Long không hưởng ứng ý định trả thù của mình, Đỗ Lễ biết chẳng trông mong gì ở thằng ròm này được.

Nhưng nó cũng không thể tự xoay xở. Ngồi một mình ở nhà, ôm cuốn từ điển dày cộm lật tới lật lui, nó nản quá . Thế là nó quyết định tha cuốn từ điển đến lớp, lò dò lên ngồi chỗ thằng Cung, rủ thằng này "hợp tác".

Lớp phó trật tự Minh Vương tất nhiên chẳng biết gì về âm mưu của Đỗ Lễ và Cung, nhưng thấy hai đứa này không buồn ra sân chạy nhảy như mọi hôm, cứ ngồi hì hục đánh vật với cuốn từ điển hằng buổi, lấy làm ngạc nhiên lắm.

Minh Vương mon men lên chỗ Cung và Đỗ Lễ, ghé mắt qua vai hai đứa này, khịt mũi hỏi:

- Tụi mày làm bài tâp tiếng Anh hở?

- Không! - Cung quay lại, cười cười - Cái này hấp dẫn hơn bài tập tiếng Anh nhiều!

Đỗ Lễ kéo tay Minh Vương :

- Mày ngồi xuống đây dịch phụ với tụi tao đi!

Minh Vương ngồi xuống , tò mò dán mắt vào lá thư thằng Đỗ Lễ kẹp lấp ló giữa cuốn tập :

- Tụi mày dịch cái gì mà thậm thà thậm thụt thế ?

Đỗ Lễ thì thào:

- Đây là lá thư tỏ tình bằng tiếng Anh của thằng Lâm gửi cho nhỏ Hải Ngọc, tụi tao đánh cắp được.

Tiết lộ của Đỗ Lễ làm Minh Vương giật thót. Nó nhìn chòng chọc vào lá thư:

- Đây là bản photocoppy mà!

- Thì bản photocoppy chứ sao! - Đỗ Lễ kiêu hãnh đáp- Tụi tao bí mật chụp lại thành bốn bản.

Minh Vương tròn xoe mắt:

- Chụp thành bốn bản hả?

- Ừ, - Đỗ Lễ khoái chí thao thao- Tao giữ một bản. Quý ròm, Tiểu Long và thằng Cung mỗi đứa giữ một bản.

- Thế còn lá thư gốc đâu?

- Tao trả lại chỗ cũ rồi.

Minh Vương liếm môi:

- Thế Hải Ngọc không hay biết gì sao?

- Hì, tao đã ra tay thì chỉ có thánh mới biết.

Minh Vương liếc cuốn từ điển:

- Thế tụi mày định dịch lá thư ra tiếng Việt à?

- Ừ, dịch xong, tao chép lên bảng cho thằng Lâm ê mặt chơi!

Đỗ Lễ cười tít mắt. Nó đập tay lên vai Cung, khoe:

- Thằng Cung còn hứa sẽ vẽ minh hoạ tuyệt đẹp cho lá thư nũa!

Đang cao hứng, Đỗ Lễ thả sức vung vít. Nó quên phắt Minh Vương là lớp phó trật tự. Nãy giờ lớp phó trật tự đang làm nhiệm vị. Dò hỏi đâu ra đó xong, Minh Vương đột ngột thay đổi thái độ:

- Thế tụi mày định thành lập thêm một băng "tứ quậy" nữa trong lớp mình à?

Câu hỏi của Minh Vương khiến Đỗ Lễ giật mình cảnh giác:

- Mày nói gì mà nặng nề vậy?

- Chứ gì nữa! -Minh Vương nhún vai- Cái trò đặt vè chép lên bảng rồi vẽ năhng vẽ cuội châm chọc người khác chẳng phải là sở trường cảu băng "tứ quậy" sao?

Cung bênh vực Đỗ Lễ:

- Nhưng đây đâu phải là vè. Chỉ là một lá thư thôi.

Minh Vương hừ giọng:

- Đem thư riêng của người khác ra trêu chọc càng càng tệ hại hơn nữa!

Rồi trước vẻ mặt ngơ ngác của Cung và Đỗ Lễ, Minh Vương thình lình chìa tay ra:

- Đưa hai bản photocoppy đây!

- Mày định giở trò gì vậy? -Đỗ Lễ kêu lên, rồi sực nhớ kêu lớn quá có thể làm những đứa khác chú ý, nó liền hốt hoảng đưa tay bụm miệng.

Minh Vương đáp giọng thản nhiên:

- Tao tịch thu!

Đỗ Lễ thoáng biến sắc:

- Tịch thu để làm gì!?

Như đọc được sự lo lắng trong mắt đối phương. Minh Vương khịt mũi:

- Tao không nộp cho cô Vĩnh Bình đâu. Tao chỉ muốn huỷ bỏ những bản photocoppy này thôi!

Trấn an xong. Minh Vuơng lặp lại yêu cầu:

- Mày và thằng Cung đưa hai lá thư ra đi!

Đỗ Lễ bặm môi đè tay lên cuốn tập trước mặt:

- Không!

Mặt Minh Vương lạnh băng:

- Nếu tụi mày không đưa, tao sẽ với cô Vĩnh Bình!

Xưa nay, mỗi khi "dẹp loạn" Minh Vương không thích đem giáo viên chủ nhiệm ra hù. Cùng lắm, nó chỉ méc với tổ trưởng học tập. Nhưng lần này thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng nên vừa nói câu trước câu sau, Minh Vương đã giở ngay độc chiêu:

Quả nhiên, nghe lớp phó trật tự đòi báo với cô Vĩnh Bình, hai "đương sự" lập túc xanh mặt. Cung vội vã lục cặp, lấy lá thư của mình đẩy tới trước mặt mInh Vương:

- Nè!

Minh Vương lườn Đỗ Lễ:

- Còn mày?

Bắt gặp ánh mắt đe doạ của Minh Vương, Đỗ Lễ run lắm. Nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ cứng:

- Làm gì mày sợ thằng Lâm dữ vậy? Bộ mày không nhớ nó từng so sánh mày với mấy con ếch hay sao? Thậm chí nó còn bảo mày thua xa mấy con ếch nữa cơ mà!

- Kệ nó! - Minh Vương lầm lì - Mày có đưa lá thư kia ra không thì bảo?

Chưa bao giờ Đỗ Lễ thấy lớp phó trật tự ra oai như thế. Bụng tức anh ách nhưng biết không thể kháng cự được, nó đành lôi lá thư ra nộp.

- Hừ, đối với bọn "tứ quậy' thì nhũn như con chi chi, chỉ giỏi làm phách với tụi tao!

- Ừ, lớp phó trật tự mà hở tí là méc cô thì tao làm còn hay hơn! - Cung cay cú hùa theo - Biết thế hồi đầu năm ông cóc thèm bầu cho mày!

Thu được hai lá thư có nguy cơ gây rắc rối lộn xộn kia, Minh Vương mừng rơn, chẳng buồn để ý đến sự châm chích của Cung và Đỗ Lễ.

Nó bỏ hai lá thư vào túi áo rồi lật đật rảo bước ra sân tìm hai nhân vật quan trọng khác là Tiểu Long và Quý ròm.

Bọn Quý ròm vốn không muốn đem "chuyện tình cảm của thằng Lâm ra bêu riếu nên Minh Vương chẳng khó khăn gì trong việc thu hồi hai lá thư còn lại.

Trở vào lớp, Minh Vương nhét bốn lá thư vào tập, thở phào sung sướng. Từ khi giữ chức lớp phó trật tự đến nay, có lẽ chưa bao giừo nó hài lòng về mình như lần này. Minh Vương tin rằng nếu như nó không kịp thời thu lại bốn lá thư photocoppy kia, không kịp dập tắt âm mưu của thằng Đỗ Lễ và thằng Cung từ trong trứng nước, lớp 9A4 sẽ trải qua một phen sóng gió tơi bời chứ không đùa.

Thằng Lâm không phải là đứa dễ chơi. Những ngày gần đây, tuy nó tỏ ra hiền lành, chững chạc hơn trước, nhưng nếu bị bẽ mặt, chắc chắn nó sẽ không chịu nhịn. Chắc chắn nó sẽ trở lại là thằng Lâm chúa quậy, thậm chí còn quậy gấp trăm lần hơn trước. Lúc đó không những lớp phó trật tự méo mặt mà cả lớp 9A4 cũng đừng hòng có một ngày yên. Minh Vương biết rõ điều đó, vì vậy càng ngẫm nghĩ nó càng thấy khâm phục mình quá xá. Phục nhất là "phá" một "vụ án" lớn như thế mà nó làm im ru, không tốn một giọt máu, à quên, không tốn một giọt mồ hôi nào cả.

Khổ nỗi, nếu Minh Vương khoái chí vừa phải thì không sao; đằng này nó phởn quá, cứ ngồi cắm cổ lật qua lật lại mấy lá thư trong tập, đầu gật gà gật gù như người say thuốc, đến mức thằng Lâm từ ngoài sân vô ngồi nhìn nó cả buổi mà nó cũng chẳng hay.

Lâm và Minh Vương ngồi khác dãy. Nhưng Lâm ngồi đầu bàn bên kia, Minh Vương ngồi đầu bàn bên này, ở giữa là lối đi hẹp, nên chẳng khác nào ngồi kế nhau. Vì thế mà thằng Lâm mới chú ý đến bộ tịch kỳ quặc của Minh Vương.

Vừa vô lớp, Lâm đã thấy thằng nàyhơi là lạ. Xưa nay, lớp phó trật tự Minh Vương luôn làm nhiệm vụ một cách mẫu mực. Giờ chơi, nó ít khi tót ra sân. Nó thường ngồi tại chỗ, đảo mắt khắp lớp, phòng có đứa nào làm loạn để can thiệp kịp thời.

Hôm nay, Minh Vương vẫn ngồi trong lớp nhưng khác với mọi khi, nó chả buồn để ý gì đến chung quanh. Nó mải đọc mấy tờ giấy gì đó. Lâm chẳng biết đó là giấy tờ gì nhưng quan sát điệu bộ của Minh Vương, nó thấy thằng này có vẻ tâm dắc lắm.

Lâm ngạc nhiên quá. Thằng Minh Vương say sưa lật tới lật lui mấy tờ giấy trong tập, chốc chốc lại tủm tỉm cười một mình càng khiến nó hiếu kỳ tợn.

Đầu Lâm xoay như chong chóng. Nó quyết phải điều tra bằng được đó là những giấy tờ gì. Và nó phải ra tay ngay trong lúc này. Để đến sáng mai, e rằng thằng Minh Vương cất mấy tờ giấy đó đi chỗ khác mất.

Thủ lĩnh băng "tứ quậy" vốn lắm mưu nhiều kế. Óc nó đảo nhoáng một cái đã nảy ngay ra một mẹo. Nó chỉ tay ra cửa sổ, hét toáng:

- Ối, xem thằng Dưỡng với thằng Đặng Đạo đánh nhau kìa!

Tiếng thét lanh lảnh của Lâm khiến những đứa ngồi trong lớp hấp tấp chồm người dòm qua cửa sổ. Tất nhiên, lớp phó trật tự Minh Vương là đứa hấp tấp nhất. Và cũng tất nhiên là cả bọn chẳng thấy gì.

- Có gì đâu!

Minh Vương lẩm bẩm và quay người dòm Lâm. Nhưng nó chưa kịp mở miệng hỏi, thằng Lâm lại rùng mình hét giật, mắt vẫn trừng trừng ra bên ngoài:

- Chúng rượt nhau tới góc rào rồi kìa! ỐI, chúng choảng nhau ghê quá!

Ở trong lớp 9A4 nhìn ra, không ai có thể thấy được chỗ góc rào. Đứng ở vị trí cuối lớp như thằng Lâm lại càng không thể thấy. Nhưng nghe cái giọng la bài hãi của nó, ai nấy tưởng như ở bên ngoài sắp xảy ra cảnh "máu chảy đầu rơi" đến nới nên căhngr đứa nào kịp nhớ đến chi tiết quan trọng đó. Cả bọn xô nhau ùn ùn chen lấn ra cửa.

Lâm chỉ chờ có vậy. Nhìn Minh Vương dẫn đầu tốp người hăng hái chạy ra cửa, nó muốn cười lắm nhưng cố nén, sợ đứa nào trông thấy sẽ đoán ra trò bịp của nó.

Khi trong lớp không còn mống nào, Lâm lẹ làng chồm qua chỗ ngồi của Minh Vương, hối hả lật cuốn tập để trên bàn và nhanh chóng tìm thấy mấy tờ giấy nso muốn tìm.

Khổ cho Lâm, khi những tờ giấy kia lọt vào tay nó và nó kịp nhận ra đó là nhhững tờ giấy gì, người nó bỗng choáng váng như bị ai nện búa vào đầu.

Trong một thoáng, Lâm như không tin vào mắt mình. Nó không tin những tờ giấy nó đang cầm trên tay lại chính là những bản sao của lá thư nó gửi cho nhỏ Hải Ngọc.

Mặt mày thoạt xanh thoạt đỏ, tay chân cứng đờ, Lâm đứng đực ra có đến ba mươi giây. Đến giây thứ ba mươi mốt, sực nhớ tụi bạn bạn săp quay vào, nó quýnh quí nhét những tờ giấy vào túi áo và hấp tấp ngồi xuống.

Lâm cố bắt mình ngồi yên, nhưng đầu óc nó cứ quay cuồng. Từ trước đến bay, không đứa nào trong lớp dám "**ng" đến Lâm, chỉ có nó ngứa tay ngứa chân đi chọc phá thiên hạ. Bây giờ lấn đầu tiên nó bị người khác trêu ghẹo, lại trêu một vố đau như thế, bảo làm sao nó không ngơ ngẩn, bàng hoàng.

Lâm càng nghĩ càng tức, càng ngượng, hai má mỗi lúc một nóng ran. Và dĩ nhiên, cơn giận phừng phừng đó, Lẩmtút hết lên đầu Minh Vương. Lâm đoán thằng Minh Vương đang tìm "cách" chơi nó. Hôm trước Minh Vương bị nó cà khịa ngay giữa lớp, ngoài mặt tuy không phản ứng gì nhưng "mối thù" đó cắhc thằng Minh Vương đã âm thầm "ghi tâm khắc cốt".

Và bây giờ chính là lúc Minh Vương ra tay rửa hận.

Lâm tin nhỏ Hải Ngọc không đời nàođem lá thư của nó ra "công bố". Hải Ngọc chả dại gì trêu vào thủ lĩnh băng "tứ quậy". Nếu không thích nó, Hải Ngọc sẽ làm lơ. Chính thằng Minh Vương tẩm ngẩm tầm ngầm kia đã đánh cắp lá thư của Hải Ngọc rồi đem đi photocoppy hòng hãm hại nó chứ không ai!

Lâm hậm hực nghĩ. Và đó là lý do tại sao nó đuổi theo tụi Quốc Ân, Quới Luơng và Hải Quắn trên đường về, kêu réo inh ỏiĐụng vào lớp phó trật tự không phải là chuyện dễ.

Hơn nữa, Minh Vương là đứa sinh hoạt mẫu mực, chẳng có khuyết điểm gì để khai thác châm chọc.

Dùng võ lực chắc chắn không xong. Hậu quả lại rất nghiêm trọng. Tội hành hung có thể bị đuổi học chứ chẳng chơi. Đó là chưa kể các "cao thủ võ lâm" trong lớp như Tiểu Long và Duy Dương đều sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào.

Vì vậy mà sau một hồi bàn bạc sôi nổi, băng "tứ quậy" bốn đứa đều im lặng ngồi thộn mặt nhìn nhau.

Mãi một lúc. Quốc Ân chán nản lên tiếng:

- Thế chẳng lẽ tụi mình chịu thua?

Quới Lương hùng hổ:

- Thua sao được mà thua!

- Chứ không thua thì làn gì?

Câu hỏi vặn của banh làm Quới Lương đâm xụi lơ:

- Tao cũng chẳng biết nữa!

Hải Quắn liếc Lâm:

- Nghĩ ra cách gì chưa mày?

- Cách thì nhiều! - Lâm nhún vai - Nhưng đều không dùng được!

Hải Quắn liếm môi:

- Sao thế?

- Tụi mình sẽ bị phạt!

Lâm buông thõng. Rồi nhìn lướt qua các gương mặt nôn nóng của đồng bọn, Lâm tặc lưỡi nói thêm:

- Phải nghĩ ra mẹo gì để vừa trả được thù vừa thoát được sự trừng phạt kìa!

Hải quắn nhăn nhó vò mái tóc quắn:

- Chậc, thế thì khó quá!

Lâm hừ mũi:

- Khó thì phải suy nghĩ trong yên tĩnh!

Lâm nói ngắn gọn. Nhưng Quốc Ân, Quới Lương và Hải Quắn đều hiểu ý thủ lĩnh. Thủ lĩnh muốn tụi nó câm miệng hến, đừng hỏi han hay tranh cãi lôi thôi để thủ lĩnh suy nghĩ.

Thế là từ giây phút đó, tụi Quốc Ân ba đứa ngồi chầu ba góc, sáu con mắt hồi hộp dán chặt vào khuôn mặt đăm chiêu của thằng Lâm, nom hệt như các đệ tử Thiếu Lâm đang ngồi "chiêm ngưỡng" Đạt Ma Tổ Sư toạ thiền.

Chẳng biết "tổ sư" nghĩ ra được ý gì hay ho mà đầu "tổ sư" bỗng nhiên gật một cái. Quới Lương thoáng thấy, mừng rơn:

- Nghĩ ra cách rồi hở này?

Lâm nhếch mép:

- Chưa.

- Ủa, tao thấy mày gật đầu có vẻ đắc ý lắm mà.

Lâm lạnh lùng:

- Đó là tao đuổi con ruồi vừa đậu trên chóp mũi.

Quới Lương ngẩn tò te:

- Tao có thấy con ruồi nào đâu...

Hải Quắn kéo tay Quới Lương:

- Đừng hỏi nữa! Để nó tập trung suy nghĩ!

- Tao đùa đấy! - Lâm bỗng toét miệng cười - Thằng Quới Lương đoán đúng, tao vừa mới nghĩ được một kế tuyệt hay.

Ba khuôn mặt sáng rỡ:

- Kế gì vậy?

Lâm không trả lời thẳng, mà nghiêm trag hỏi lại:

- Còn mấy hôm nữa đến Ngày Thầy Cô?

Quới Lương mau mắn:

- Nửa tháng nữa.

- Tới ngày đó lớp mình sẽ tổ chức tiệc liên hoan mời thầy cô đến dự phải không?

Qưới Lương ngập ngừng:

- Làm sao tụi tao biết được! Cái đó phải hỏi cô Vĩnh Bình hoặc mấy đứa trong ban cán sự lớp.

Quốc Ân vọt miệng:

- Năm ngoái thì đúng như thế.

- Năm nay chắc cũng thế thôi! - Lâm ngắt lời - Và tao định xin cô Vĩnh Bình cho tổ 5 dàn dựng một tiếc mục văn nghệ phục vụ trong buổi liên hoan hôm đó.

Kế hoạch của thằng Lâm khiến ba đứa bạn nó há hốc miệng.

Quốc Ân nhăn mặt:

- Đang bàn chuyện trả thù thằng Minh Vương sao ỵư dưng mày lại nói qua chuyện tổ chức văn nghệ?

Quới Lương chép miệng phàn nàn:

- Chuyện văn nghệ từ từ tính sau, bây giờ tụi mình bàn chuyện chính trước đã.

Còn Hải Quắn thì thở dài:

- Vậy mà tao cứ tưởng từ nãy đến giờ mày nghĩ được mưu kế gì hay ho lắm!

Trước phản ứng của tụi bạn, Lâm không nói gì, chỉ ngồi cười cuời.

- Còn cười nữa! - Quốc Ân cau có.

- Không cười thì biết làm gì! - Mặt thằng Lâm vẫn tươi như hoa - Tại tụi mày không để tao trình bày hết kế hoạch chứ bộ!

Câu nói của Lâm khiến Quốc Ân ngản tò te:

- Ủa, khi nãy mày chưa nói hết hả?

- Hết đâu mà hết! - Lâm cười khì - Tao mới nói nửa chừng tụi mày đã thi nhau nhảy vô họng tao tụi mày ngồi dồn cục, làm sâôt nói tiếp được!

Nghe thằng Lâm trách móc, mặt mày ba đứa bạn nó lập tức dãn ra. Quới Lương chồm tới đập lên cánh tay Lâm, lỏn lẻn:

- Vậy mày nói tiếp đi!

Lâm sửa bộ. "e hèm" một tiếng rồi lướt mắt qua những bộ mặt đang háo hức chờ đợi của tụi Quới Lương, nó nói bằng giọng đắc ý:

- Thế này nhé! Tao sẽ xin cô Vĩnh Bình cho tổ 5 dựng hoạt cảnh lịch sử ...

Hải Quắn chớp mắt:

- Hoạt cảnh lịch sử?

- Ừ.

- Hoạt cảnh gì?

- Hoạt cảnh "Lê Lai cứu chúa"!

Quốc Ân ngơ ngác:

- Hoạt cảnh đó năm ngoái tổ 5 tụi mày đã dựng rồi mà!

- Đúng thế! - Lâm gật đầu - Nhưng trừ cô Trinh và cô Nga, chưa thầy cô nào được xem hoạt cảnh này. Năm nay tao sẽ xin dàn dựng lại để "phục vụ' các thầy cô lớp mình.

Hải Quắn gãi đầu, vẻ nóng nảy:

- Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến thằng Minh Vương?

Lâm nheo mắt:

- Liên quan chứ sao không! Minh Vương sẽ đóng vai Lê Lai, còn tao sẽ đóng vai quân giặc!

Rồi nó cười hà hà:

- Quân giặc sẽ làm thịt "Lê Lai" để trả thù, hà hà!

Quới Lương dè dặt:

- Năm ngoái khi tổ mình dựng hoạt cảnh này, Đỗ Lễ đóng vai Lê Lai còn Minh Vương đóng vai Lê Lợi kia mà.

- Thì năm nay đảo lại! - Lâm nhún vai - Đỗ Lễ sẽ đóng vai Lê Lợi, còn Minh Vương sẽ làm Lê Lai!

Lâm nhìn Quới Lương, giọng tự tin:

- Mày yên tâm đi, tao sẽ thuyết phục được thằng Minh Vương!

Tất nhiên lơp phó trật tự Minh Vương không hay biết gì về âm mưu của Lâm. Nghe thằng này xúi nó xin cô chủ nhiệm cho tổ 5 trình diễn văn nghệ trong buổi liên hoan sắp tới, Minh Vương tán thành ngay, thậm chí nó òcn toét miệng cười vui vẻ. Lâm là chúa quậy, nay tự dưng nhiệt tình đóng góp với phong trào văn nghệ của tổ, của lớp, bảo Minh Vương không vui sao được!

Hôm trước, khi phát giác những lá thư photocoppy trong tập biến mất, Minh Vương không nghĩ Lâm là thủ phạm. Nếu thằng Lâm biết "lá thư tình" của nó bị đánh cắp và sao chép ra thành nhiều bản, không đời nào nó im ru như thế! - Minh Vương nhủ bụng - Chắc chắn nó sẽ ***g lộn, sẽ quậy tưng lên, sẽ khiến cho cả lớp 9A4 một phen náo loạn! Người lấy đi những lá thư kia có lẽ là Hải Ngọc. Thấy lá thư trong tập mình bị đem photocoppy, hẳn Hải Ngọc tức giận lắm nhưng nó mắc cỡ nó không buồn "truy cứu" đó thôi!

Chính vì phỏng đoán như vậy nên Minh Vương chẳng nghi ngờ Lâm mảy may. Sau khi kế hoạch của tổ 5 được lớp trưởng Xuyến Chi ủng hộ và được cô Vĩnh Bình đồng ý, Minh Vương liền tập họp cả tổ lại để bàn kế hoạch tập dượt.

Buổi họp bắt đầu bằng cái nhướn mày của Đỗ Lễ:

- Năm ngoái làm sao năm nay cứ y vậy mà làm, cần gì tập với dượt!

Đỗ Lễ huơ tay, tiếp:

- Minh Vương làm Lê Lợi, tao làm Lê Lai, Hải Ngọc và Bội Linh đóng vai nghĩa quân còn Quới Lương và thằng Lâm giả làm giặc Minh, thế là xong!

Minh Vương đảo mắt nhìn quanh:

- Các bạn khác có ý kiến gì không?

Lâm hắng giọng:

- Hoạt cảnh này tuy đa số các thầy cô chưa xem nhưng tụi bạn trong lớp đã xem cả rồi. Tao nghĩ nên thay đổi một chút cho nó mới lạ.

Minh Vương chớp mắt:

- Thay đổi như thế nào?

- Thứ nhất, nên đổi vai! - Lâm hùng hồn - Đỗ Lễ sẽ đóng Lê Lợi còn Minh Vương sẽ chuyển qua đóng vai Lê Lai.

Sợ Minh Vương ngờ vực, Lâm láu lỉnh bổ sung thêm:

- Còn... còn Quới Lương lần này sẽ vào vai nghĩa quân Lam Sơn với Hải Ngọc, để Bội Linh cùng tao đóng vai quân giặc.

Sự thực thì hoạt cảnh "Lê Lai cứu chúa" do tổ 5 dàn dựng năm ngoái chẳng có gì phức tạp. "Quân giặc" chỉ có mỗi nhiệm vụ dễ ợt là chaỵ ra ngoài hành lang thò đầu vào cửa sổ hò reo để uy hiếp tinh thần "nghĩa quân Lam Sơn". "Lê Lợi", "Lê Lai" cùng các "nghĩa quân" trong hoạt cảnh đơn giản này cũng thế, nghĩa là chỉ chạy tới chạy lui, làm bộ dáo da dáo dác, cuối cùng "Lê Lợi" và Lê Lai đổi áo cho nhau rồi mạnh người bào đi đường người ấy, có vậy thôi.

Do đó, không đứa nào phản đối đề nghĩ của thằng Lâm. Đối với các diễn viên, đổi vai hay không đổi vai thì cũng chẳng khác nhau mấy.

Thấy tụi bạn trong tổ gật gà gật gù, Lâm khoái chí đi bước thứ hai:

- Nhưng tao còn có thêm một sáng kiến nữa.

Đỗ Lễ nhếch mép, cà khịa:

- Sao dạo này mày tự dưng lại nhiều sáng kiến thế?

Minh Vương nhìn lom lom vào mặt Lâm:

Lâm chớp chớp mắt, thận trọng đề nghị:

- Nếu hoạt cảnh kết thúc ở chỗ Lê Lợi và Lê Lai chia tay nhau thì ngắn quá, lại thiếu sinh động. Tao nghĩ nên thêm cảnh quân giặc bao vây và bắt được Lê Lai...

Lâm chưa nói dứt lời, Quới Lương đã vỗ tay bôm bốp:

- Tuyệt! Thêm đoạn này, chắc chắn hoạt cảnh của tụi mình sẽ hấp dẫn hơn nhiều!

Hải Ngọc hào hứng:

- Ừ, hay đấy!

Nhỏ Bội Linh cũng gật gù:

- Bội Linh thấy cũng nên như thế!

Chỉ có Đỗ Lễ cười khảy:

- Tưởng sáng kiến gì hay ho! Thêm như thế thì ai thêm chẳng được!

Thái độ bài xích của Đỗ Lễ từ đầu buổi họp đến giờ khiến Lâm ứa gan. Nhưng nó cố mím chặt môi để không gây sự. Lâm không quên mục đích của mình. Nó cần phải trả thù thằng Minh Vương trước. Chuyện Đỗ Lễ tính sau. Nó không thể vì thằng "để lỗ" này mà làm hỏng kế hoạch, nhất là cái kế hoạch của nó tới giờ phút này xuôi chèo mát mái quá chừng chừng.

Thấy đề nghị của Lâm được hầu hết các thành viên trong tổ đồng tình, Minh Vương nhịp tay xuống bàn và bằng giọng dõng dạc, nó tuyên bố một câu khiến Lâm như mở cờ trong bụng:

- Hoạt cảnh "Lê Lai cứu chúa" kỳ này sẽ thêm vào cảnh bạn Lâm đề nghị!

Chưa hết, lúc ra về, Minh Vương còn lại gần Lâm, vỗ vai nó một cách thân thiện và thật thà khen ngợi:

Tổ 5 tập hoạt cảnh ở nhà Đỗ Lễ.

Trong bọn, nhà Đỗ Lễ vắng nhất. Mẹ nó đi bán suốt ngày, còn anh Nghĩa nó thì đi học suốt buổi chiều. Nhà nó chỉ có mỗi bà nó.

Bà Đỗ Lễ mắt loà, tai nghễnh ngãng đã lâu. Nhưng dù vậy, Đỗ Lễ vẫn sợ bà bị kinh hãi vì những tiếng "hò reo" của quân giặc nên không dám "bố trí" cho bạn bè tập tành trong nhà.

Cả bọn thao dượt ở khoảnh sân nhỏ đằng trước.

Quyết định của Đỗ Lễ hoàn toàn đúng đắn. Vì lần này "quân giặc" không chỉ hò reo suông. Ngày hôm đầu tiên, "tên giặc" Lâm đã xăng xái chạy vô nhà bếp xách ra một cái chảo, một cái xoong và hai cái muỗng, hí hửng nói:

- Có phèng la đây!

Rồi nó chìa cho "tên giặc" Bội Linh một cái xoong và một cái muỗng, dặn:

- Lát nữa nhớ gõ cho mạnh nhé!

Minh Vương nhíu mày:

- Điếc tai lắm!

Quới Lương bênh Lâm:

- Có vậy mới ra thanh thế quân giặc chứ!

Hải Ngọc nhìn vào trong nhà:

- Ồn quá, sợ bà bạn Đỗ Lễ chịu không nổi!

Thoạt đầu, Đỗ Lễ định ngoác miệng chê bai "sáng kiến" của thằng Lâm. Nhưng khi nghe Hải Ngọc nói vậy, "tự ái gia chủ" liền trỗi dậy. Ngay lập tức, Đỗ Lễ từ bỏ ý định bài bác. Nó khoát tay, ra vẻ ta đây là một chủ nhân tốt bụng lúc nào cũng sẵn lòng chiều khách:

- Không sao! Hò hét ngoài này, ở trong nhà nghe không lớn lắm đâu!

Thế là kể từ hôm đó, chiều nào ở sân nhà Đỗ Lễ cũng vang lên những tiếng reo hò ầm ĩ xen lẫn tiếng nồi niêu xoong chảo khua loạn xị, y như có giặc thật.

"Giặc Lâm" không chỉ trang bị phèng la. Không biết nó kiếm đâu ra một cây gươm gỗ, cột bẹ chuối quanh người làm đai, rồi giắt gươm vào đó.

Bội Linh nhìn thanh gươm lủng lẳng nơi hông bạn:

- Lâm đeo gì thế?

- Không biết sao? Gươm đấy!

- Sao Bội Linh không có? - Bội Linh phân bì.

Lâm cười:

- Bội Linh là nữ tướng, không cần đeo gươm, chỉ ra lệnh cho tôi thôi.

Lâm chỉ nói cho xuôi. Khi "giặc Minh" bắt được "Lê Lai", Lâm không chờ "nữ tướng" ra lệnh, cứ ngang nhiên chích mũi gươm vào lưng "Lê Lai":

- Hà hà, phen này nhà ngươi hết thoát!

Tới phút chót cũng thế, Lâm giơ cao guơm chém vào gáy Minh Vương:

- Chết này!

Tất nhiên, Lâm không dám chém thẳng tay. "Trả thù" trong lúc tập dượt, nó sợ Minh Vương đau quá hoá khùng, sẽ đánh trả. Và nó cũng khó tìm ra lý do chính đáng để biện bạch cho hành động của mình nếu bạn bè nghi kị, chất vấn. Vì vậy, nó "chém" xuống với tốc độ vừa phải và lúc lưỡi gươm sắp đi hết đà, nó nhanh nhẹn lật cổ tay để cho má gươm chạm vào gáy Minh Vương. "Bộp" một cái khẽ, Minh Vương chẳng nghe đau tí ti ông cụ nào, chỉ giật mình.

Màn giặc Minh hạ sát Lê Lai được Lâm diễn sinh động y như thật khiến mấy đứa đứng ngoài thích chí vỗ tay bôm bốp.

Bội Linh xuýt xoa:

- Hay quá!

Quới Lương cuời tít mắt:

- Có thế mới xứng với bốn chữ "liều mình cứư chúa" chứ lại. Không bị giặc giết thì đâu thể gọi là "liều mình"!

Nhưng Bội Linh và Qưới Lương khen chỉ làm Lâm khoái sơ sơ. Nhỏ Hải Ngọc khen mới làm nó khoái dữ:

- Lâm diễn tài quá! Trông cứ y như thật ấy!

Hải Ngọc vừa trầm trồ vừa nhoẻn miệng cười khiến Lâm nở từng khúc ruột. Và nó sung sướng nghĩ: Mặc dù cho đến nay, Hải Ngọc chưa hồi âm lá thư của mình nhưng trông cái cách nó "ngưỡng mộ" tài đóng kịch của mình lại còn mỉm miệng cười duyên thế kia, hẳn là nó cảm động trước tình cảm của mình lắm lắm, nó chưa trả lời chắc là do nó e thẹn đó thôi!

Không biết hải Ngọc có đọc thấy những ý nghĩ "đen tối" trong đầu thằng Lâm hay không mà nó vội quay sang Minh Vương:

- Đau không hở Minh Vương?

- Không! - Minh Vương xoa xoa nơi gáy, mỉm cười - Nhưng vẫn thấy sờ sợ!

- Mày sợ thì để tao làm Lê Lai cho!

Đỗ Lễ hứng chí vọt miệng. nãy giờ nó đã thấy khoai khoái cái cảnh này rồi.

- Sao mày biết hợp hơn? - Đỗ Lễ tức tối cãi - Bộ mày gặp ông Lê Lai này mấy lần rồi hở?

Sợ thằng Đỗ Lễ ưa gây chuyện làm hỏng kế hoạch của mình, Lâm lật đật xua tay, miệng liến láu nịnh nọt:

- Ý tao không phải thế! Lê Lai dù là bậc danh tướng, nhưng vẫn là phận bề tôi, cốt cách khác xa Lê Lợi. Còn Lê Lợi là bậc đế vương, tướng mạo uy nghiêm khác người. Tướng mày cũng ... na ná như vậy, thủ vai Lê Lợi hợp hơn là Lê Lai.

Đỗ Lễ bị thằng Lâm mồm mép cho đi tàu bay giấy, sướng mê tơi. Nó cười tít mắt, thấy mình đang lơ lửng trên chín tầng mây:

- Thật thế hở mày?

- Sao lại không thật? - Thấy Đỗ Lễ bị mình cho vào xiếc dễ dàng, Lâm mừng rơn, bèn đế thêm - Tướng mày nom oai phong lắm chứ lị!

Lâm lại chém tay vào không khí:

- Lớn lên mày làm lớn là cái chắc! Bét nhất cũng làm tới chức bộ trưởn bộ... gì đó!

Trong thoáng mắt, Đỗ Lễ quên mất thằng Lâm là "thi sĩ Hoàng Hôn", thủ lĩnh băng "tứ quậy". Nó quên mất câu vè "Bởi Đỗ Lễ chuyên môn "để lỗ". Mình tốn tiền mua rổ đựng banh" mà thằng Lâm đặt ra để châm chọc nó. Nó chỉ thấy thằng Lâm là thằng bạn tốt nhất thế giới.

Và Đỗ Lễ lim dim mắt, mơ mộng:

- Tao sẽ làm bộ trưởng Bộ Thể Thao.

Lâm cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, gật gù:

- Có thể lắm!

Đỗ Lễ vẫn chưa chịu đặt chân xuống mặt đất. Nó tiếp tục đi trên mây:

- Tao cũng sẽ kiêm luôn chức huấn luyện viên thủ môn của đội tuyển bóng đá quốc gia.

Lần này thì mặt thằng Lâm xanh lè xanh lét. Đỗ Lễ là thủ môn hạng bét. Nó mà làm huấn luyện viên thủ môn cho đội tuyển quốc gia, nền bóng đá nước nhà đi xuống hố là cái chắc. Lúc đó, đội tuyển Việt Nam không chỉ "mua rổ đựng banh" mà phải sắm nguyên một chiếc xe tải mới chở hết những qả lọt lưới trên khắp các đấu trường châu lục. Viễn ảnh kinh hoàng đó khiến Lâm nín thinh. Nó không dám phát ngôn bừa bãi "Có thể lắm!" như khi nãy.

Đỗ Lễ nói xong, vểnh tai chờ Lâm tán tụng. Nhưng lần này chờ cả buổi vẫn thấy thằng này im ru, nó liền mở mắt ra, giọng phật ý:

- Sao mày không có ý kiến gì hết vậy? Mày thấy tao làm huấn luyện viên thủ môn có được không?

Lâm gãi tai:

- Ờ...ờ...cái đó....

Từ nãy đến giừo, lặng lẽ theo dõi cảnh đối đáp giữa Lâm và Minh Vương, tụi bạn đứa nào đứa nấy đều cố đừng để phì cười. Cả Quới Lương cũng vậy. Nó biết bạn nó đang "ru ngủ" Đỗ Lễ, để thằng này đừng giành vai Lê Lai của Minh Vương nữa. Nó biết bạn nó chỉ vờ tâng bốc đối phương.

Nhưng đến nước này thì Qưới Lương không tài nào nhịn nổi. Vừa rồi, nghe Đỗ Lễ đòi làm bộ trưởng thể thao, nó đã thấy ngứa tai quá chừng chừng, phải cố lắm mới ngậm chặt miệng lại được. Bây giờ thấy thằng "để lỗ" này được voi đòi tiên, cứ khăng khăng đòi kiêm luôn chức huấn luyện viên thủ môn, thằng Lâm bạn nó lại ngần ngừ không dám phản đối, nó tức anh ách, bèn cáu kỉnh vọt miệng:

- Tao thấy tốt nhất mày nên giữu chức "Lê Lợi", cố làm tròn vai trong buổi liên hoan sắp tới, còn chức huấn luyện viên thủ môn kia, mày đừng có mơ!

Bị Qưới Lương làm cụt hứng, Đỗ Lễ tức muốn xịt khói lỗ tai. Nó quắc mắt:

- Mày nói gì nói lại coi!

Qưới Lương cười khảy:

- Tao nói khi mày đừng có mơ mộng hão huyền. Khi nào Liên đoàn bóng đá quốc gia định giải tán, người ta mới giao thủ môn cho mày huấn luyện!

Chừng như chưa đã nư, Qưới Lương bĩu môi "búa" thêm:

- Hừ, bắt gôn như gà mái nhảy ổ, trận nào cũng để lọt lưới cả chục quả mà bày đặt huấn luyện với chẳng huấn luyện!

Câu nhạo báng độc địa của Quới Lương kết thúc luôn buổi tập.

Đỗ Lễ nổi giận đùng đùng. Nó xua tay loạn xị:

- Tụi mày về hết đi! Tao không có tập chung với thằng Qưới Lương ăn nói bậy bạ này nữa đâu!

Minh Vương tái mặt:

- Ơ...ơ...

Minh Vương chưa kịp "ơ" đến tiếng thứ ba thì Đỗ Lễ đã quay phắt vô nhà, sập cửa đánh "rầm" một tiếng.

- Cả bọn đứng lớ ngớ ngoài sân, lơ láo nhìn nhau một hồi rồi không biết làm gì hơn là lủi thủi kéo nhau ra về.

Cũng may, đó là buổi tập cuối cùng.het rui' hang dog

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khv