• Episode 6 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Hoàng Hùng xô cửa lao ra khỏi nhà , trên tay mang theo Đỗ Hải Đăng đã sớm bị đau tới nửa ngất xỉu , đôi lông mày thanh mảnh không ngừng nhíu chặt cùng vầng trán tuôn mồ hôi bết dính tóc mai .

" này, đừng làm tôi sợ ."

Huỳnh Hoàng Hùng cúi đầu nhìn thiếu niên , thấy được cậu đôi con người lim dim nửa muốn nhắm hẳn nửa không , hơi thở Đỗ Hải Đăng cũng dần trở nên gấp gáp . Trong khi bàn tay bên dưới đỡ lấy chân Hải Đăng từng hồi cảm thấy ấm nóng cùng ướt dính , máu âm ỉ chảy ra như vậy quá mức nghiêm trọng rồi . Huỳnh Hoàng Hùng tất nhiên hiểu được xuất huyết nhiều sẽ ra ảnh hưởng tới tính mạng ra làm sao .

" có ai không !! Cứu mạng ."

Nam nhân gấp gáp kêu lên , đôi chân chạy trên hành lang nghe từng hồi lịch bịch nặng nhọc . Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện người hiếu kỳ mở cửa ra quan sát , nhiều người già lớn tuổi còn phản xạ nhanh hơn thanh niên . Họ thức thời bấm điện thoại gọi trung tâm chuyển đến một xe cấp cứu .

Huỳnh Hoàng Hùng xuống đến sảnh tòa nhà chung cư , ngay lập tức một đội ngũ kéo băng ca lao đến đỡ lấy bệnh nhân . Đỗ Hải Đăng mất đi ý thức nhắm nghiền mắt được đặt lên xe đẩy inox , tiếng lách cách dụng cụ y tế va vào nhau khiến người đàn ông không khỏi sợ hãi tới run rẩy đôi bàn tay . Hắn cũng lên xe đi theo cùng y tá , phải đảm bảo có người nhà ở gần bên cạnh .

Trần Phong Hào vừa cởi ra áo blouse trắng để chuẩn bị trở về nhà sau khi hết ca trực . Trước cổng bệnh viện đột nhiên náo loạn một đoàn , anh hiếu kỳ ngó đầu vào xem có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy .

" xin lỗi tiên sinh , nhưng trường hợp đặc biệt như cậu ấy , chúng tôi chưa gặp bao giờ . Anh vui lòng chuyển bệnh nhân qua phòng khám khác ."

" trưởng khoa sản đâu ? Có thể bà ấy có thể xử lý được ."

Một y tá khác đề nghị , sau đó cô ấy vội chạy một mạch ra khỏi vòng tròn mà đi tìm người . Gương mặt các bác sĩ ai cũng căng thẳng , nhưng không biết làm gì khác ngoài cố gắng nghĩ biện pháp .

" ai đó làm gì đi ? "

Huỳnh Hoàng Hùng nhìn Đỗ Hải Đăng mặt tái xanh lồng ngực thở nặng nhọc thì càng lúc càng bí bách . Hắn giống như đang dần hoảng loạn vậy . Người đàn ông đứng giữa tâm điểm đám đông , xung quanh là một nhóm người đang xì xào bàn tán chỉ trỏ vào bệnh nhân đang nằm trên băng ca , thân dưới nhiễm tầng máu đỏ đang dần khô lại chuyển sang tím thẫm .

Trần Phong Hào chỉ kịp nghe đến đó , anh vội vã chen lấn qua tầng tầng lớp lớp y tá bác sĩ để đến tới gần nơi bệnh nhân đang nằm . Không nghi ngờ , người thiếu niên kia đang trong tình trạng ngụy kịch ngất trên xe đẩy , ngoài được thở khí ô xi thì hầu như không ai động chạm gì hay can thiệp vào thân thể cậu . Bởi vì họ không hiểu , cũng chưa từng gặp một nam nhân mà có thể thụ thai bao giờ cả .

" mau , đưa vào phòng cấp cứu . Huyết áp thế nào ? "

Huỳnh Hoàng Hùng dường như thấy được Trần Phong Hào là thấy được ân nhân vậy , nhìn người đàn ông phía trước vội vã xắn xắn tay áo cúi người tách ra mi mắt Đỗ Hải Đăng săm soi hai bên đồng tử . Sau đó rất nhanh có có các phụ tá nghe theo lệnh anh . Phòng cấp cứu bật đèn hiệu màu đỏ đóng chặt ngăn những người không phận sự không được phép đi vào .

Từ đầu đến cuối , hắn giống như chỉ là một thằng ngốc vậy , không thể nào làm gì cứu giúp mà chỉ có thể đứng từ xa trơ mắt nhìn thiếu niên kia đang dần nguy kịch . Huỳnh Hoàng Hùng cúi đầu nhìn một bên tay hắn còn dính đầy máu đỏ từ Đỗ Hải Đăng , giờ này đã trở nên khô cứng .

Có một y tá ngang qua khuyên hắn nên đi rửa tay thả lỏng , mọi chuyện đã có bác sĩ lo . Nhưng Huỳnh Hoàng Hùng không có tâm trạng , ánh mắt từng đợt chờ mong hướng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở . Sự chờ đợi trong hồi hộp này thật khó chịu , râm ran thấm ra từ tận trong cốt tủy vậy . Đỗ Hải Đăng kia sao lại có thể là đang mang bầu được cơ chứ , có phải là quá sức tưởng tượng rồi hay không ? Vậy...vậy cậu ấy bị ngã như vậy không biết có ảnh hưởng đến thai nhi không ? Tuy rằng hắn không rõ vì sao chuyện này lại xảy ra được , nhưng mọi thứ đã rành rành trước mắt như vậy rồi , không muốn tin cũng không thể .

Nếu vậy , thì đứa nhỏ là con của ai , Đỗ Hải Đăng đã có một gia đình rồi hay sao , hắn đến tìm lúc này có phải là đã quá muộn . Huỳnh Hoàng Hùng từ lúc còn ở trong trại cải tạo , chính là đã rất thích vị quản giáo thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc ấy . Tựa hồ ngày ngày ngắm nghía cậu ta là không cảm thấy đủ vậy . Hắn thậm chí còn gửi đe dọa tới các phòng giam khác , nếu ai khác ngoài hắn có ý gì hay trêu ghẹo cậu , sẽ bị Hoàng Hùng thừa lúc không có ai mà dạy dỗ một trận . Huỳnh Hoàng Hùng từ nhỏ đã hung hăng xấu tính như vậy rồi , món đồ mình hướng tới thì sẽ không thể để kẻ khác lấy mất . Hoàng Hùng lớn lên trong ngôi nhà đổ vỡ , bị ba đánh thường xuyên và có một người mẹ mắc bệnh tâm thần . Sau khi hắn lừa đảo người khác bị bắt thì mẹ cũng được chuyển vào nhà thương điên . Ba hắn thì không biết đã lang bạt nơi nào .

Môi trường sống như vậy khó trách lại ảnh hưởng tới suy nghĩ hẳn lệch lạc không giống những người bình thường , hắn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề là chính . Nhưng sau sự việc Đỗ Hải Đăng bị động thai như vậy , khiến hắn hối hận chính mình không ít , sẽ ra sao nếu hắn tự nhiên xuất hiện mà lại một lúc hại cả hai cha con cậu cơ chứ . Huỳnh Hoàng Hùng cho dù có xấu xa , nhưng liên quan đến những sinh mạng thế kia , hắn cũng không thể tiếp tục ác liệt được nữa .

Huỳnh Hoàng Hùng hồi đó cưỡng bức Đỗ Hải Đăng , cũng chỉ vì bực bội và vô vọng khi nghe tin Hải Đăng đã có vợ con từ các quản giáo đồng nghiệp với cậu nói đùa . Tính chiếm hữu trong đầu khi ấy dâng cao che mờ con mắt . Về sau khi hắn biết được sự thật thì đã muộn , Đỗ Hải Đăng sợ hãi quá độ mà nộp đơn xin nghỉ việc , từ đó mấy tháng qua hắn không có gặp được cậu . Chỉ tới lúc đã được tại ngoại , Huỳnh Hoàng Hùng mới có thời gian đi tìm thông tin thiếu niên đó . Rốt cuộc gặp mặt sau bao nhiêu lâu , hình dáng hắn mơ tưởng nhớ mong , cậu vẫn không khác gì lúc trước , còn vui vẻ và khỏe mạnh hơn . Ngày ngày đi làm và có cuộc sống tốt đẹp , mãi mãi không thể nào có bóng dáng Hoàng Hùng hắn xuất hiện can thiệp vào .

Và sau đó thì Huỳnh Hoàng Hùng khiến cậu phải vào bệnh viện , nghe được tin Đỗ Hải Đăng đang có bầu đã được ba tháng rồi . Hắn bấy giờ dần thấy ghen tị thậm chí là hâm mộ với người đàn ông có được tình yêu của cậu , cha đứa nhỏ đấy .

" xin hỏi anh là gì của bệnh nhân , chúng tôi cần làm thủ tục nhập viện ."

Huỳnh Hoàng Hùng không biết nên nói ra sao , chính hắn cũng đang thắc mắc cha đứa nhỏ giờ này đang ở đâu ? Khi nãy ở trong nhà cậu lẫn bây giờ , ngay cả khi hắn đứng từ xa theo dõi cậu , cũng không thấy có bóng dáng người nào khác ngoài Đỗ Hải Đăng cả . Hoàng Hùng còn đang phải nghĩ cách có thể làm sao liên lạc với người đàn ông đó , nhưng Hải Đăng bây giờ vẫn ở trong phòng cấp cứu , làm cách nào ?

" tôi...tôi có thể ký thay được không ? "

" anh là chồng của bệnh nhân sao ? "

Huỳnh Hoàng Hùng không thẳng thắn gật gật cái đầu . Sau đó cầm bút nghe theo lời hướng dẫn của y tá tiếp tân mà điền thông tin , sau đó còn phải nộp viện phí cho Đỗ Hải Đăng nữa . Trong lúc này hắn mới chỉ ra tù chưa bao lâu , tiền kiếm cũng không được nhiều , phòng trọ hẳn ở cũng đã khất mấy ngày . Hoàng Hùng ngại ngùng lôi ra mấy đồng tiền trong túi , chất giấy có hơi nhàu nát , đếm đi đếm lại cẩn thận rồi mới gửi cho thủ quỹ bệnh viện .

" cảm ơn tiên sinh , có gì quan trọng anh cứ tới bàn tiếp tân này gọi người . Chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ ."

Đỗ Hải Đăng cuối cùng qua cơn nguy kịch , được chuyển vào phòng hồi sức . Trần Phong Hào dây thần kinh đều đau nhức nằm dài trên băng ghế dành cho người nhà bệnh nhân mà thở chút không khí , cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ khiến anh mệt nhọc . Ánh mắt Trần Phong Hào như có như không liếc người đàn ông đang ngồi ở băng bên kia .

" tôi thấy anh ký thủ tục nhập viện cho Đỗ Hải Đăng . Vậy ra anh là cha đứa nhỏ sao ? "

Huỳnh Hoàng Hùng quay đầu nhìn Trần Phong Hào ngạc nhiên . Nhận ra đúng là nam nhân kia đang nhìn mình và đang nói với mình .

" anh có quen biết với Đỗ Hải Đăng ? "

" câu nói đó tôi hỏi mới đúng ." Trần Phong Hào ngồi thẳng dậy nghiêm túc .

" kể từ khi Đỗ Hải Đăng mang thai tới giờ , tại sao đến lúc này anh mới xuất hiện ? "

Huỳnh Hoàng Hùng không rõ vị bác sĩ kia đang nói cái gì , chẳng phải Đỗ Hải Đăng đã lấy người nào đó , đó mới là cha đứa nhỏ sao ? Nhưng theo như khẩu khí tựa như phụ huynh tra khảo thế này cùng thao tác cứu trợ Hải Đăng trong lúc cậu trong cơn nguy kịch ban nãy . Hoàng Hùng biết chắc Trần Phong Hào có quen thân với Đỗ Hải Đăng , từng khám và hiểu rõ thân thể cậu . Nhưng đến Phong Hào cũng không thấy được chủ nhân cái thai trong bụng Hải Đăng bao giờ , chứng tỏ trong khoảng thời gian cậu mang bầu , không hề xuất hiện người đàn ông nào khác bên cạnh , trên cương vị là cha đứa nhỏ cả .

" Đỗ Hải Đăng không phải đã lập gia đình rồi sao ? Nên mới có cái thai đó ."

" Hải Đăng sống độc thân đó giờ , một ngày nọ em ấy nói với tôi là mình có mang , cho tới bây giờ tôi vẫn đang thắc mắc người đàn ông kia là ai . Vậy...hóa ra anh cũng không phải rồi ."

Huỳnh Hoàng Hùng vội vã đứng dậy " anh nói là , Đỗ Hải Đăng vẫn chưa lấy ai cả , cậu ấy sống một mình rồi có bầu sao ? "

Trần Phong Hào xoa ấn mi tâm , ừ một cái đầy vô vị . Huỳnh Hoàng Hùng trong đầu không ngừng căng thẳng . Vậy chẳng lẽ là của hắn , cho đến lúc này thì chỉ có hẳn là từng tiến vào thân thể cậu mà thôi . Cái bụng được ba tháng rồi , sự việc sao có thể trùng khớp như vậy được .

Nhưng với những gì Huỳnh Hoàng Hùng gây ra cho cậu , Đỗ Hải Đăng thậm chí vẫn còn giữ đứa nhỏ tới tận bây giờ sao . Hắn nửa hân hoan vui mừng nửa sợ hãi không chắc chắn cho lắm . Hải Đăng mang xác suất là đứa nhỏ của hắn là vô cùng cao , nếu như quả thực hắn là cha đứa nhỏ . Vậy Hoàng Hùng bây giờ nên tự đập đầu vào tường hay tự nhảy sông để trừng phạt chính mình bây giờ , hắn suýt nữa là hại cả hai luôn rồi , hẳn thật ngu ngốc đáng giận .

Đỗ Hải Đăng nằm ngủ li bì tới hai ngày hôm sau , Trần Phong Hào vẫn đều đặn theo dõi chuyển biến cơ thể cậu . Những ngày này quả thực Phong Hào không dám lơ là , ngủ cũng chập chờn canh chừng Hải Đăng tỉnh dậy thì còn biết lối . Sách y khoa anh cũng đọc tới mòn con mắt , chuyên tâm nghiên cứu tới mất ăn mất ngủ .

Thân thể tuy rằng bị tổn thương , nhưng đứa nhỏ vẫn không tới nỗi đã xảy ra vấn đề . Nhưng vẫn phải xem xét theo dõi dài dài , nếu còn lặp lại tình trạng nguy kịch lần nữa , đến lúc đấy ngay cả sản nhũ cũng không thể giữ .

Huỳnh Hoàng Hùng tuy rằng không nắm chắc phần trăm mình là cha của đứa nhỏ . Nhưng hắn vẫn tự mặc định trong lòng là như như vậy . Ngày ngày hắn sáng đi làm bán hàng ở siêu thị , buổi tối có chút thời gian nghỉ thì tới thăm Đỗ Hải Đăng . Đợi cậu tỉnh dậy , nói xin lỗi trước tiên , nói thích cậu sau đó , cuối cùng mới hỏi xem đứa nhỏ ấy rốt cuộc là con ai . Khác với những người đàn ông khác nghe tin mình đột nhiên được làm cha , người ta thì đa số là sợ hãi sợ phiền phức , còn hắn thì cứ mong ngóng hãy cứ là đứa nhỏ của hắn , hắn cầu như vậy còn không được . Nhưng chỉ cần Đỗ Hải Đăng đừng lại hắt hủi hắn là được rồi , Huỳnh Hoàng Hùng sẽ nghĩ cách từ từ bù đắp cho cậu . Hắn đã làm rất nhiều việc có lỗi , Hoàng Hùng hơn ai hết hiểu rõ điều đó .

Trần Phong Hào nói với y tá tiếp tân rằng mọi chi phí cứ báo lại cho anh gửi . Nhưng mỗi lần Phong Hào định thanh toán , tiếp tân đều báo người chồng bệnh nhân trả rồi . Là người đàn ông đó sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro