Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh sợ rằng em sẽ ghét mình. Những suy nghĩ này cứ liên tục lặp lại trong đầu anh.

"Nếu em ấy thấy mình không xứng đáng"

" Nếu em ấy ghét mình vì mình là một con zombie?"

"Em ấy có thể sẽ đuổi mình đi."

Cảm giác này thật sự nặng nề, như một gánh nặng đè lên trái tim anh. Mỗi khi anh nghĩ đến việc có thể mất em, trái tim anh lại đau nhói.

Sự xuất hiện của Mark càng làm tăng thêm sự lo lắng của anh.

"Với sự hiện diện của Mark, mình càng phải giữ khoảng cách với em" anh nghĩ,

"Có lẽ em cảm thấy mình chỉ là một gánh nặng và việc có một con zombie bên cạnh làm em khó xử."

Anh tưởng tượng rằng em có thể cảm thấy xấu hổ hoặc không thoải mái khi có một con zombie như anh ở gần, đặc biệt khi có một người sống sót như Mark xung quanh.

Anh không thể ngừng nghĩ về cảm giác yêu thương mà em đã mang lại cho anh. Từ khi gặp em, anh đã hiểu thế nào là yêu thương, dù anh là một con zombie. Mỗi hành động của em, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều rất quý giá đối với anh. Em là người duy nhất làm cho anh cảm thấy mình có giá trị và có một mục đích trong cuộc sống. Nhưng giờ đây, anh lo lắng rằng tình cảm của mình không đủ để giữ em bên cạnh. Sự hiện diện của Mark khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt và sợ rằng em sẽ thấy anh là một gánh nặng không thể chấp nhận được.

Anh càng lo lắng khi nghĩ đến việc em có thể đuổi anh đi. Sự đau đớn và tổn thương từ việc bị từ chối làm anh cảm thấy bất lực. Mỗi hành động của em, dù là nhỏ nhất, đều khiến anh cảm thấy căng thẳng hơn. Anh sợ rằng em sẽ cảm thấy bị áp lực vì phải giữ anh bên cạnh hoặc sẽ thấy rằng cuộc sống của em sẽ tốt hơn nếu không có anh.

Anh chỉ có thể đứng bên ngoài phòng tắm, lòng đầy lo lắng và bất an, không biết phải làm gì để giữ lấy tình yêu và sự gắn bó của em. Sự sợ hãi về việc bị bỏ rơi, bị ghét, và cảm giác mình không xứng đáng với tình cảm của em đang trở thành một cơn sóng lớn trong tâm trí anh, khiến anh không thể tìm được sự yên bình hay giải pháp nào cho tình huống hiện tại.

Anh đứng đó, nước mắt vô thức rơi, không thể ngăn được dòng cảm xúc dâng trào trong lòng. Những suy nghĩ tiêu cực cứ lặp đi lặp lại, làm tâm trạng anh càng thêm nặng nề. Đôi vai run nhẹ, anh không nhận ra mình đã khóc từ lúc nào, cho đến khi em tắm xong bước ra đứng trước mặt.

Em nhìn thấy anh, hốt hoảng lên tiếng.

“Anh… sao vậy? Sao lại… khóc?”

Giọng em đầy lo lắng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt anh. Nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn còn khó khă.

“Bụi… bay vào mắt… thôi.” Anh đưa tay lên, chậm rãi gạt đi những giọt nước mắt trên má, cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình.

Em nhìn anh, lo lắng không nguôi, nhưng anh không muốn để em biết những suy nghĩ rối bời trong đầu mình.

“Anh… muốn đi… tắm,” anh nói, giọng còn vấp váp, rồi quay lưng bước về phía phòng tắm.

Em vẫn đứng đó, ánh mắt đầy lo âu, nhưng cuối cùng chỉ đành tránh sang một bên, nhường đường cho anh.

Anh bước vào phòng tắm, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Em nhìn theo, lòng đầy lo lắng, nhưng hiểu rằng có lẽ lúc này, anh cần chút không gian để bình tâm lại. Những hành động và lời nói của anh còn vụng về, khó khăn, nhưng em cảm nhận được nỗi buồn sâu kín mà anh đang cố giấu đi.

Em ngồi trên giường, chậm rãi lau tóc cho mình, nhưng tâm trí vẫn lơ đễnh. Ánh mắt em không ngừng hướng về phía phòng tắm, lòng đầy lo lắng khi anh mãi chưa ra. Em đứng dậy, bước đến trước cửa phòng tắm, giọng lo lắng hỏi.

“Anh có sao không?”

Một lúc sau, giọng anh khẽ vang lên từ bên trong, vẫn còn chút vấp váp.

“Anh… quên mang… quần áo.”

Em thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn đó sự lo âu.

“Để em lấy cho anh,” em nói, định xoay người đi lấy đồ.

Nhưng anh lập tức lên tiếng, “Em… ra đọc sách đi… hay ra bếp uống nước… cũng được. Anh… tự lấy… không muốn… phiền em.”

Em nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng. Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ nói với em như vậy. “Sao hôm nay… anh lạ vậy nhỉ?” em thầm nghĩ, nhưng vẫn quyết định đi lấy quần áo cho anh.

Khi em tìm được bộ quần áo của anh, em đứng trước cửa phòng tắm, giọng nhỏ nhẹ.

“Anh đứng yên trong đó nhé, em sẽ mang đồ vào cho anh.”

Bên trong, anh im lặng, không trả lời. Cảm giác lo lắng trong em lại càng tăng lên, nhưng em cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, chỉ để đủ chỗ đưa quần áo cho anh.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt rượt, những giọt nước tí tách rơi xuống sàn. Em nhìn thấy anh liền nhanh chóng bước đến, nắm lấy tay anh, kéo anh lại giường.

"Anh ngồi xuống đây đi, để em lau tóc cho" em nói, giọng đầy quan tâm.

Anh ngồi xuống, nhưng khi em vừa đưa tay giơ khăn lên, anh lại nhẹ nhàng nắm lấy cái khăn, nói khẽ.

“Anh… tự làm được…”

Thái độ của anh hôm nay khiến em càng thêm lo lắng. Nhìn vào đôi mắt vẫn còn nét buồn rầu của anh, em không khỏi cảm thấy xót xa. Em nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Hôm nay em muốn làm cho anh mà. Anh ngồi ngoan để em lau tóc cho anh nhé?”

Anh im lặng, đôi mắt thoáng hiện lên sự bối rối, nhưng rồi cũng từ từ buông cái khăn ra, để em tiếp tục công việc của mình. Em khẽ mỉm cười, cẩn thận dùng khăn lau nhẹ từng lọn tóc ướt, động tác vừa ân cần vừa dịu dàng.

Mỗi khi em lau đến đâu, hơi ấm từ đôi tay của em như xoa dịu đi nỗi buồn trong lòng anh. Nhưng dù vậy, cảm giác lo âu, sợ hãi mất em vẫn cứ quẩn quanh trong đầu anh, khiến anh không thể thoải mái như trước.

_____CÒN TIẾP_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro