Part 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khốn kiếp, đây là cái gì, Pices !" Capicorn rống to, ném một tờ báo lên mặt bàn: "Cô mang thai, đứa bé là của Gracia !"

"Anh về rồi à, mới... à" Pices nhìn quanh: "Bảy giờ sáng." Cô ta bình tĩnh nói.

"Đừng lảng sang chuyện khác."

"Em không hề, không cần lo lắng, chỉ là lúc em bị người ta chỉ trích, em cũng không muốn như vậy bị động bị mắng chửi nữa." Cô ta tao nhã ngẩng đầu, dùng ánh mắt vui vẻ xuyên thấu lòng người nhìn hắn: "Tối qua anh đi đâu, đến chỗ con ả Lavender Brown ?"

Capicorn mới nãy còn tức giận đỏ mặt giờ mặt đã trắng bệch.

" Capicorn , tôi không hề mang thai, tất nhiên cũng không phải con của Gracia. Tôi làm sao có thể để mình mang thai được cơ chứ, lạy Merlin, tôi là người mẫu nổi tiếng đó. Cuộc sống của tôi có giá trị cũng bởi vì tôi có dáng người hoàn hảo, tôi làm sao có thể mang thai để tự hủy hoại bản thân mình." Pices hừ lạnh: "Anh hãy cẩn thận nhìn lại tên tác giả cùng xem lại văn phong của bài báo kia đi. Đương nhiên một khi anh đã làm như vậy, tôi hy vọng anh nhanh chóng thu dọn rồi cút khỏi đây đi. Sau khi tôi mua sắm trở về, hy vọng nơi này không còn cái bản mặt của anh nữa."

"Đây là cuộc họp cuối cùng anh sẽ tham dự." Gemini nói.

"Được rồi, nếu anh không để tâm, em sẽ ở chỗ này chờ anh nhé." Libra mỉm cười nói.

"Anh sẽ cố gắng nhanh một chút." Gemini cam đoan.

"Đừng để ý."

Khi Gemini đi vào phòng họp, Libra thở dài, từ lúc hai người gọi điện cho bạn tốt xong đều không nói gì cả. Chỉ là Libra nhận thấy im lặng như vậy không có gì là không tốt cả, ngược lại sự im lặng này rất phù hợp với tình hình này. Dường như cả hai người họ đều đang suy nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này, đây là chuyện mà vĩnh viễn Capicorn không thể nào làm được, bởi vì hắn ta không có nhiều nơ-ron như vậy.

Libra ngồi xuống một trong số rất nhiều ghế sofa ở khu vực chờ, tùy ý lấy một tờ tạp chí Muggle ra xem.
Lúc cô xem xong cuốn tạp chí thứ tám, cảm thấy có người ở sau lưng mình, mái đầu đang vùi sâu vào gáy cô.

"So với tưởng tượng của anh dài hơn rất nhiều." Gemini rên rỉ.

"Hi anh."

"Chúng ta mau chóng độn thổ về nhà thôi nào, anh mệt đến mức không muốn lái xe nữa rồi."

"Được thôi." Libra dịu dàng nói. "Nhưng để em độn thổ cho."

"Làm nhanh một chút nha, xin em đó, anh không muốn thiếu tay hay mất chân đâu." Gemini run rẩy, Libra cười to.

"Em có thấy mới có mấy tháng thôi mà chúng ta đã có thói quen ở cùng nhau rồi."

"Đúng vậy, như vậy cũng tốt... Có lẽ đây chính là số mệnh đã định của chúng ta." Giọng nói dịu dàng của Libra vang lên.

"Nếu hiện tại có một người khác cầu hôn em..."

"Em đây không thể không cự tuyệt rồi, thẳng thắn nói em đã có một hôn ước không gì phá nổi, thêm một cái nữa sẽ quá nhiều, cảm ơn nha!"

Gemini cất tiếng cười to.

Bọn họ độn thổ trở về nhà của Gemini, đương nhiên giờ phải nói là nhà của hai người bọn họ.

Vừa vào nhà, họ ngay lập tức nhìn thấy bà Gracia đang ngồi trên ghế sofa nhà Gemini uống trà, bà ngẩng đầu nhìn hai người họ, nhẹ nhàng mỉm cười sau đó ánh mắt trượt xống tay trái của Libra, bà đã thấy chiếc nhẫn kia.

"Mẹ nghĩ mẹ nên nói lời chúc mừng nhỉ."

"Mẹ à, mẹ sao vậy ?"

"Mẹ đã rất rất kinh ngạc khi thấy trong cây gia phả bên cạnh tên của con xuất hiện một nhánh, rõ ràng là Libra Delas . Mẹ kinh ngạc nhưng không có nghĩa là mẹ vui mừng đâu nhé, chỉ là tốt xấu gì tin tức này ta đây cũng không cần biết qua mấy tờ báo ngu xuẩn kia."

"Cây gia phả ?" Libra nghi hoặc nhìn về Gemini.

"Gia tộc của anh có một cây gia phả có ma thuật, sẽ tự động ghi tên thành viên của gia đình. Thật sự rất thần kỳ. Anh từ mấy năm trước đã kể cho em nghe rồi đó."

"Chờ chút, hồi nhỏ con đã tốn rất nhiều thời gian chăm chú nhìn nó sao ?"

Narcissa nhíu mày nhìn con trai, bà biết Gemini đang nhớ lại thời thơ ấu tươi đẹp. Khi đó thằng bé thường xuyên ở trong căn phòng đó đến hết ngày với Lucius, Lucius sẽ đặt Gemini ngồi trên gối ông ta, sau đó kể cho thằng bé nghe về lịch sử của gia tộc Gracia . Đó là ký ức mà Gemini quý trọng nhất, đối với bà mà nói thì cũng là một chuyện từ rất lâu trước rồi. Merlin đáng kính, cho dù thằng bé có biết hay không, thì nó đã yêu cô bé này từ rất lâu trước rồi. Narcissa rút ra kết luận.

"Mẹ sẽ không tức giận chứ ?"

"Vì con kể cho con bé chuyện về cây gia phả ? Đương nhiên là không rồi."

"Thế nếu như là chuyện Pices mang thai ?"

"Cái gì ?" Narcissa hét rầm lên.

Gemini và Libra cảm thấy hơi ngán ngẩm.

"Thật xin lỗi vì đã dọa hai đứa, nhưng các con vừa nói cái quái quỷ gì ?"

"Chuyện là, có báo viết..." Libra định giải thích.

"Cô ta không thể nào mang thai được." Narcissa nói.
Gemini và Libra đều nhìn bà.

"Cây gia phả không hề có thay đổi gì cả, tin tưởng mẹ, nếu không ta đã sớm chú ý đến."

"Mẹ chắc chắn chứ ạ ? Người trăm ngàn lần đừng nói giỡn."

Narcissa liếc mắt nghiêm khắc nhìn con trai: "Mẹ sẽ lấy chuyện này ra để đùa giỡn sao ?"

"Vâng, mẹ sẽ không làm vậy."

"Gemini." Bà lắc đầu, cảm thấy thật thất vọng về thằng quý tử: "Như vậy khi nào thì ta bắt đầu chuẩn bị hôn lễ đây ?"

"Không ạ." Libra, Gemini đồng thanh đáp lời bà.

"Sao ?" Giọng điệu của Narcissa rất không đồng ý.

"Rất xin lỗi, con không phải có ý kia đâu ạ." Libra xin lỗi.

"Con là ý đó ạ."

"Gemini." Libra nhíu mày.

"Nếu em nói với mẹ anh là em đồng ý, bà sẽ mời tất cả những người bà quen biết đến dự đấy." Gemini nhỏ giọng đáp.

"Vậy sao." Libra vừa nghĩ đến tình huống kia, sắc mặt có chút trắng hơn.

"Xin bác, bác Gracia."

"Hiện tại con nên gọi ta là Narcissa, bà Gracia nhanh chóng sẽ trở thành danh hiệu của con thôi."

"Được rồi ạ.... Narcissa."

"Tốt, nếu hai đứa không để ý, mẹ đã có hẹn với Bella Lune rồi."

"Tuyệt vời, mẹ, để con tiễn mẹ." Gemini nhiệt tình nói.

"Thôi khỏi, Gemini, con cũng phải đến đó, ta đề nghị con đi cùng Libra đến đó."

"Mẹ, chúng con mới trở về thôi mà..."

"Gemini." Narcissa nói: "Ta không thể chấp nhận việc các con không đi đến đó."

Gemini thở dài: "Thôi được, mẹ, nhưng Libra có chủ kiến riêng của cô ấy."

Libra liếc nhìn bà, không chút nào vui vẻ vì anh đem cô kéo xuống nước, thế nên cô cũng thở dài theo. Vì sao gia đình nhà này đối với chuyện kết hôn lại có thể lạnh nhạt như vậy ? Lúc đầu là Gemini, bây giờ là mẹ của anh, chẳng lẽ cô là người duy nhất muốn mau chóng phá vỡ lời nguyền của cái nhẫn sao ?

"Nếu chúng ta đi gặp Bella Lune, con có thể đi thay quần áo không ạ ?"

"Anh có biết là lúc em nói muốn đi thay quần áo không có  ý định để anh đi theo giúp không hả ?" Libra nói với Gemini vừa theo đuôi đi đến.

"Anh muốn giúp em chọn quần áo, anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội rồi." Gemini nhún vai.

"Hiện giờ em rất biết cách phối đồ đó."

"Thì đều là công lao của anh mà."

"Em dám chắc hiện tại tính tình tự cao tự đại của anh lại xuất hiện rồi." Libra lắc đầu.

Gemini không nhìn phản ứng của cô, anh bước lại gần tủ quần áo. Sau đó, anh lấy một chiếc váy màu đen rất ngắn với một áo khoác lụa màu đỏ, cuối cùng là một đôi giày cao gót có sọc đen.

Libra liếc mắt nhìn chiếc váy: "Em không mặc nó đâu."

"Em phải mặc nó."

"Không."

"Vậy thì anh sẽ nói với vợ chồng David là hôm qua chính em đã cầu hôn anh."

"Cái gì !"

"Anh uống dược trị say rượu, thế nên nhớ được chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó."

"Em không có cầu hôn anh."

"Em đã làm như vậy thật đấy, Delas. Anh cũng uống say, hơn nữa anh là đàn ông. Vì thế nên anh thay đổi nhân vật một chút, làm cho mọi chuyện hợp lý hơn, cầu hôn ngược lại em."

"Cho nên anh mới đeo cho em cái nhẫn có ma thuật đó." Libra chau mày.

"Đúng vậy... Anh đã uống say, nhưng đừng quên em đã nhận lời cầu hôn của anh."

Libra vừa không đầu không đuôi lẩm bẩm một mình vừa đẩy Gemini ra khỏi phòng.

Gemini nhìn thấy Libra mặc trang phục và phụ kiện anh đã chọn, nhếch miệng cười.

Cho đến khi hai người đến buổi hẹn với Bella Lune, anh vẫn còn cười, Libra căm tức nhìn anh.

Anh cùng Libra quá để ý đến nhau  nên không chú ý tới Narcissa Gracia đã dùng họ của nhà mẹ đẻ "Black".

"Bữa tiệc của nhà Gracia , sáu người." Narcissa nói với người phụ trách khách sạn.

"Khách mời của bữa tiệc đều đã đến đủ, mời bà."

"Còn có người khác sao ạ ?" Gemini cảm thấy kỳ quái: "Mẹ, chúng ta sẽ dùng bữa tối cùng ai..." Gemini dừng bước, nhìn thấy người đàn ông kia, anh ngừng lại lời nói. "Ông ta ở chỗ này làm gì vậy mẹ ?" Gemini lạnh nhạt nói. Mọi vui vẻ trên mặt anh đều tan biến hết, chỉ còn lại sự phẫn nộ. Libra cảm thấy tay của Gemini ở bên người đã nắm lại  thành nắm đấm, không cần nghĩ ngợi, Libra nắm lấy tay anh.

Trong nháy mắt, Gemini bị phân tâm, anh nhìn về phía Libra.

"Gemini à, anh đừng vì ông ta mà không vui cười nữa.." Libra dùng âm điệu chỉ có hai người nghe được mềm nhẹ nói: "Ông ta không thể lại một lần nữa ảnh hưởng đến anh, anh đã trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi mà."

Lúc đầu Gemini cảm thấy rất rất giận dữ nhưng hiện tại cơn giận đã tiêu tan bớt, hắn nhắm mắt lại, nắm tay Libra .

Sau đó, anh lại nhìn về phía trước, trước tiên để cho Libra và mẹ ngồi xuống, sau đó, chính mình kéo cái ghế ở bên cạnh Libra ngồi xuống.

"Lucius." Gemini ngồi xuống, nói, Libra nắm lấy tay anh, giữ chặt.

"Gemini ." Lucius Gracia gật gật đầu. "Narcissa."

Gemini siết hàm, bởi vì anh nhận ra Lucius có ý định không thừa nhận Libra.

"Đây là Libra Delas , nhớ chứ ? Cô ấy luôn đánh bại tôi trong mọi cuộc thi, luôn luôn đứng thứ nhất, sau đó, ông sẽ vì tôi không thể vượt qua một máu bùn mà đánh tôi."

Libra hít một hơi lạnh, tuy rằng cô có nghe qua việc này, nhưng lúc đó nó không hề ảnh hưởng gì đến cô cả. Ở năm thứ bảy Gemini kể với cô nhưng chưa bao giờ kể trực tiếp rõ ràng như vậy...

"Đúng vậy, đương nhiên là ta nhớ được cô Delas đây rồi." Lucius nói, cằm siết lại thật sự rất giống Gemimi.

"Tôi hy vọng cô ấy có thể trở thành bà Gracia mới."
"Chúc mừng." Một giọng nữ mềm mại vang lên.

Ba người quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, mặt Narcissa ngay tức khắc tái nhợt.

Gemini nắm tay Libra đến đau mà cô cũng không có thời gian để ý, bởi vì cô đang chăm chú nhìn người đàn bà kia cùng bé trai mà bà ta bế. Libra thẫn thờ nhìn đứa bé, sắc mặt của nó tái nhợt, một mái đầu bạch kim thưa thớt, như cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, thằng bé quay lại nhìn. Libra khiếp sợ nhìn đôi mắt màu bạc kia, bé trai đó nhìn cô cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro