Part 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống hằng ngày cứ thế mà trôi đi, một năm, hai năm, ba năm rồi vẫn cứ thế trái tim của một người vẫn trao mãi cho một người không bao giờ thay đổi Nhưng chỉ có một điều thay đổi đó chính là con người. Con người ngày càng trưởng thành và chuẩn chạc hơn.
---
rồi hai năm.

ba năm, bốn năm !

Cứ thế mà trôi qua nhanh chóng. Xã hội thay đổi, con người thay đổi và cả cuộc sống thay đổi mọi nơi điều thay đổi.

Nhưng !

Trời Phuket 7 năm sau cũng vẫn vậy, vẫn vô cùng mát mẻ và nhộn nhịp, trong căn nhà nhỏ cũng vẫn còn bốn người nhưng dường như có vẻ thay đổi. Đứa bé nhỏ giờ đây nhìn có vẻ lớn hơn rất nhiều, càng lớn vẻ đẹp của đứa bé ấy càng thể hiện rõ hơn, Bà Jiro cũng già hơn hẳn, chú Yot thì đôi phần ra vẻ cứng cáp hơn, anh Ming thì giờ đây đã là một chàng trai to lớn.

Bà Jiro : Fourth, thằng bé này bà bảo đừng làm rồi mà, xem này tay chân đỏ hết lên rồi.

Bà Jiro không ngừng la người trước mặt mình, em vừa mới giúp bà thay lửa để nướng những que cay vì ít làm nên đôi phần làm cho tay em đỏ lên. Bà Jiro thấy liền xót mà la em.

Fourth : Dạ con hỏng có sao mà bà, Con làm được.

Ming từ xa đi đến nghe được cuộc trò chuyện của hai người liền xen vô.

Ming : Này em, tay đỏ hết rồi, mốt đừng làm nữa kẻo bị thương, để đó anh với bà làm được rồi. Đưa tay đây anh xem.

Nói rồi Ming liền nắm tay nhỏ của em lên xoa xoa.

Ming : Cũng chưa đến đổi, không sao là được rồi mốt đừng làm vậy nữa nha. Bà xót cho em lắm đó, còn có cả...

Anh vừa nói như thế liền sững lại giật mình nhìn em, em liền nhìn anh rồi chớp mắt, anh thấy thế liền đỏ tía tai mà đi vào trong. Bà Jiro thấy liền hiểu rồi cười nhẹ, bà biết hết biết đứa cháu của bà để ý em, mà nghĩ cũng đúng một đứa bé xinh đẹp như vậy ai mà không dao động cho mà được. Càng lớn em càng đẹp má đỏ môi hồng hai nốt ruồi đặc biệt. Tính đến bây giờ cũng đã 14 tuổi rồi cũng đã trưởng thành một tí rồi. Bà suy nghĩ rồi khẽ nhìn em rồi cười nhẹ, bé con thấy bà cười liền khó hiểu rồi cũng đi vào trong phụ anh Ming dọn đồ.
---
Bệnh viện lớn ở trung tâm, người người tấp nập nhưng nhìn có lẽ các vị bác sĩ ở đây đang thưa thớt, được hỏi ra thì mới biết hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ.

Một ngày trước.

- Này mọi người, mai là ngày nghỉ, mà lại nghỉ được tận ba ngày, hay là chúng ta đi nơi nào đó giảm stress đi.

Một bác sĩ nam đưa ra ý kiến hàng loạt bác sĩ khác liền hứng thú mà gật đầu lia lịa.

BS Noo : Đi đâu bây giờ ? Hmmm...Khó chọn địa điểm quá.

Một nữ bác sĩ khác liền xía vào đưa ra ý kiến

BS Pim : Hay chúng ta đi nơi nào đó mà có biển đi !

Mọi người nghe nói hàng loạt mà gật đầu đồng ý.

BS Tyu : Được đó.

BS Ping : Tôi cũng thấy được.

Một bác sĩ khác liền quay sang Gemini mà hỏi.

BS Dim : Vậy anh Norawit, anh thấy chúng ta nên đi đâu, anh đưa ra ý kiến đi mọi người sẽ đồng ý.

Nghe nói xong mọi người liền nhìn theo hướng Anh đang ngồi, anh thấy mọi người điều nhìn mình thì liền vội trả lời.

Gemini : Tôi chắc là không đi đâu.

Nghe câu trả liền một số bác sĩ nữ ở đó liền tỏ ra không được vui họ liền cố níu kéo năn nỉ rồi dùng mọi cách để anh đi cùng.

BS Tyu : Anh Norawit anh là trưởng ở đây, anh không đi chúng tôi sẽ buồn lắm.

BS Dim : Đúng, đúng đó anh Norawit anh nên đi đi, dù gì cũng là ngày nghỉ đi để xã những ngày mệt mỏi ra.

BS Noy : Anh Norawit, đi cùng chúng tôi nha, đi cùng cho vui.

Anh nghe mọi người điều đồng loạt năn nỉ thì cũng không tài nào mà từ chối được rồi cũng gật gù đồng ý. Bác sĩ Norawit thì đi rồi nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa biết đi đâu.

BS Noy : Vậy anh Norawit chúng ta nên đi đâu ?

Anh chần chừ suy nghĩ rồi cũng im lặng không biết nên đi đâu thì một bác sĩ khác lên tiếng.

BS Pim : Hay chúng ta đi Phuket đi mấy hôm nay tôi lướt mạng xã hội thấy ở bãi biển ở Phuket đang hot lắm, đồ ăn với phong cảnh rất đẹp.

Mọi người nghe BS Pim nói liền hứng khởi dù bọn họ đã đi Phuket một lần rồi nhưng lần trước đi không được nhiều ngày và cũng chưa đi tham quan bờ biển đó bao giờ cả nên bọn họ điều đồng loạt mà đồng ý.
---
Trong căn nhà nhỏ chứa đầy hạnh phúc, có bốn người hình như hiện tại đã vắng mặt một người, phía trong nhà bỗng có giọng người lớn hỏi người nhỏ.

Ming : N'Fot chú Yot đi đâu rồi ?

Nhóc con đang ngồi phân loại những cái bao ni lông liền ngưng lại ngước mặt lên vội trả lời.

Fourth : Dạ, chú Yot đi lên trung tâm thành phố lấy đồ rồi á anh.

Nghe em trả lời anh Ming liền gật gật đầu, rồi nghĩ gì đó vội liên tiếng một lần nữa.

Ming : Sao hôm nay chú lại đi một mình ?

Fourth : Dạ, bà có nói đi theo mà chú không cho, chú thấy anh lúc nãy đi chưa về nên để bà ở nhà với em, chú hỏng cho em ở nhà một mình, chú nói nguy hiểm.

Anh Ming ngầm hiểu ra vấn đề liền suy nghĩ cũng đúng nếu mà để nhóc con này ở nhà một mình sẽ thật nguy hiểm vì nhìn xem mới tí tuổi mà đã xinh đẹp như này rồi dù là con trai đi chăng nữa thì ở gần biển lại gần khu vui chơi như thế này thì chuyện gì xảy ra không thể nào không đề phòng trước được. Rồi nhỡ đâu bị gì chắc anh Ming sẽ ân hận suốt cuộc đời này vì anh đã tương tư bé con từ lâu rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ thì bị giọng nói dễ thương làm anh bừng tỉnh.

Fourth : Anh Ming, anh suy nghĩ cái gì mà nhìn vui quá dạ.

Anh Ming nghe em hỏi liền chọt dạ mà đánh mắt ra nơi khác gãi gãi đầu rồi nói lắp bắp trả lời.

Ming : Anh..anh..anh ò anh đang nghĩ là chiều nay mình sẽ bán que cay theo cách mới.

Bé con nghe anh nói liền khó hiểu mà chớp mắt nhìn anh.

Fourth : Cách mới là cách gì dạ anh ?
Anh Ming liền bối rối diện ra một cái cớ để em đừng hỏi nữa.

Ming : À..à.. chiều nay mình cầm que cay, vừa bán vừa nhảy.

Nhóc con nghe liền vội nhăn mài, cái cách bán gì mà dị hợm liền hỏng thích mà lắc đầu.

Fourth : Au, nghe không hay gì hết, anh Ming tự làm theo cách đó đi còn Fot vẫn cầm đi mời từng người.

Anh Ming liền cười để cho qua chuyện rồi kiếm cớ đi ra ngoài phụ bà Jiro.
---
Gần đến đầu giờ chiều chú Yot cũng đã về từ một tiếng trước, chú mua rất nhiều đồ cả gia đình cùng nhau hì hụt mà đem vào trong, Fourth còn được chú mua tặng cho một bé gấu bông rất là dễ thương khi nhận được em mừng húm mà chạy quanh cả nhà, cả ba người còn lại ai nấy đều nhìn em rồi cười cưng.

Bà Jiro : Fot, cẩn thận té đó con.

Em vừa cười vừa chạy chạy mà nói vọng ra.

Fourth : Hỏng có, Fot hỏng có, Fot đang vui lắm, bé gấu đẹp lắm từ nay con sẽ đặt tên cho bé gấu này là Lion.

Cả ba người đang dọn đồ lên gian hàng chuẩn bị ra bán thì nghe em nói liền cười, anh Ming đứng nãy giờ nhìn em mà đứng hình vì bé con quá dễ thương.
Bên trong nhà cứ thế mà vang vang lên tiếng bé nhỏ chạy vòng vòng cùng với con gấu bông miệng không ngừng gọi tên mình vừa mới đặt cho nó.

Fourth : Lion, Lion, N'Lion...
---
Buổi chiều tà tại bờ biển tấp nập người không khí vui nhộn cưa thế mà tiếp diễn, người người đến từng gian hàng mà thưởng thức đồ ăn, đặc biệt là những vị khách nước ngoài đến rất nhiều, họ rất thích những món ăn ở đây vì thế mà những gian hàng điều tấp nập ai cũng có vị trí bán cho mình nên không bao giờ cạnh tranh hay ghét nhau ngược lại họ còn yêu quý và hay giúp đỡ lẫn nhau. Gian hàng nhà bà Jiro lúc nào cũng đông khách họ đến mua rồi mang đi thậm trí cho người còn ở ăn tại chỗ, không có chỗ ngồi họ đành ngồi bẹp ra cát mà ăn vì gian hàng của bà Jiro chỉ nhỏ và chỉ bán cho người mang đi chứ không có chỗ để ngồi nên người ăn muốn ở lại vẫn còn vướn vận chỗ đó, tuy bán rất chạy nhưng tiền để nuôi 4 người ăn thật sự không đủ số tiền lời họ bán được chỉ đủ để nuôi gia đình và số thuốc mà bà Jiro hằng tháng phải uống. Bà Jiro mấy năm gần đây lại chở bệnh nên cần phải có thuốc bên người.

Chú Yot : Ming, Ming...

Anh Ming từ xa nghe chú gọi mình liền chạy hức sức mà tiến đến chỗ chú.

Ming : Dạ chú..gọi con..

Anh vừa thở hổn hển vừa trả lời làm cho chú Yot một phen cười.

Chú Yot : Đem hai phần kem này qua chỗ cây đằng kia, đưa cho hai vị khách đó lẹ lên. À mà Fot đâu ?

Anh nghe chú hỏi Fourth ở đâu liền giật mình mà nhìn xung quanh, anh lo bán nãy giờ cũng quên để ý bé nhỏ vì thế mà giờ chú hỏi anh liền đứng hình.

Ming : C.h.ế.t rồi thằng bé đâu rồi, chú đợi con tí con đem hai cây kem này qua đó rồi đi kiếm ẻm ngay.

Anh vừa nói xong liền chạy thật nhanh đưa kem cho hai vị khách đó rồi liền chạy đi vòng vòng mà kiếm em, đúng thế Fot đã 14 tuổi rồi không còn nhỏ nữa, nhưng mà đối với một đứa bé vừa có hơi ngốc vừa bị áp lực tâm lý từ nhỏ như em nên cả nhà lúc nào cũng đáng lo ngại, em mà vừa biến mất tầm mắt họ thì dù có đang bận rộn họ cũng dạt tất cả sang một bên mà đi tìm kiếm em. Vì họ sợ em sẽ bị người khác làm tổn thương, chú Yot người người cưng bé con nhất chú luôn biết cách làm em vui và luôn cưng chiều em vì thế mà khi không thấy em đi cùng với Ming là chú sẽ hỏi em đang ở đâu chú biết ở nơi vui chơi này không bai giờ là an toàn đối với một đứa bé như Fourth. Thấy anh Ming chạy đi kiếm em mà lòng chú cũng như lửa đốt, chú thương Fot lắm thương như một người cháu thân thích của mình chú thương Fot như là cách chú thương anh Ming. Lúc này phía bờ biển có một người con trai không ngừng gọi tên một nhóc con đi lạc mất.

Ming : Fot, N'Fot, em đang ở đâu ? Fot, Fot...
...
Ming : Chị gì ơi, chị có thấy nhóc con nào mà tầm khoảng như này, như này...

- Không tôi không có thấy.

Tay chân anh không ngừng diễn tả để cho mọi người nhận diện ra em.

Ming : Anh gì ơi, anh có thấy đứa nhóc tầm 14 tuổi như này, như này ở đây không.

Người đàn ông được hỏi liền lắc đầu, anh Ming đã chạy vòng quanh bờ biển mà không thấy em, anh đành chạy về nơi gian hàng mà báo lại cho bà cùng với chú Yot biết.

Bà Jiro : Cái gì, Không tìm thấy Fot, trời ơi thằng bé...đi tìm thằng bé lẹ lên.

Bà Jiro nóng lòng liền nhờ người gian hàng kế bên coi chừng hộ gian hàng của mình rồi cùng với chú Yot và anh Ming chạy đi tìm em. Ba người chạy khắp nơi không ngừng gọi tên em mà không thấy có dấu hiệu trả lời, lòng ai nấy lúc này điều nóng ran như lửa đốt lần đầu tiên mà hon để bé con biến mất khỏi tầm mắt họ.

Bà Jiro : Fot, Fot con ơi trả lời bà đi con...
...
Chú Yot : Fot, con ở đâu, Fot ơi...
...
Ming : Fot, em ở đâu, Fot ơi đừng làm anh lo lắng...Fot ơi...

Tiếng gọi của ba người cùng với những lời hỏi hang mà cũng không hề có được một tí gì đó là manh mối họ liền chia nhau ra đi đến những nơi hẹp để tìm em, lúc này đây họ đã bé Fourth nhà họ đã gặp chuyện không lành.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé.
#GeminiFourth#Fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro